Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm
Chương 9
Tề Thiệu Bạch vẫn nửa mê nửa tỉnh, khi anh nghe được tiếng gọi của tiểu Tề, còn tưởng mình lại nằm mơ, hoặc sinh bệnh nên nghe nhầm.
Nhưng ngay sau đó, trán của anh được thứ gì đó che lên man mát lành lạnh, cảm giác lạnh lẽo này giảm bớt cơn đau đầu của anh, cũng hạ thấp trên nhiệt độ trán anh.
Anh mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, rồi lại không dám xác định, mình là thật sự nhìn thấy hay xuất hiện ảo giác.
"Người nào. . . . . . Cô là ai. . . . . ."
Anh nhìn Thẩm Mạt Hinh lẩm bẩm nói nhỏ.
Mới hai ngày không thấy, Tề Thiệu Bạch liền gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt đầy râu ria, khiến Thẩm Mạt Hinh sợ hết hồn, lại hết sức đau lòng.
"Cô rốt cuộc là ai. . . . . ."
Anh lại hỏi lần nữa.
Nghe anh lẩm bẩm mê sảng, khẽ vuốt ve lông mi nhíu chặt của anh, Thẩm Mạt Hinh tương đối đau lòng, nhỏ giọng trấn an:
"Nói khổ sở như vậy, vậy đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa."
Thẩm Gia Tề biết Tề Thiệu Bạch bị bệnh, im lặng ở một bên đợi, không ầm ĩ làm phiền.
Cô thay Tề Thiệu Bạch nấu cháo trắng, thêm một chút muối ăn, thổi nguội một thìa nhỏ, chậm rãi đút cho Tề Thiệu Bạch.
Anh bị động uống xong những thứ cháo kia, người có một chút tỉnh táo, anh nhìn chằm chằm Thẩm Mạt Hinh, cảm giác tình huống như vậy đã từng xảy ra, trong đầu thoáng qua một chút kí ức ngắn mơ hồ.
Anh hình như cũng giống hiện tại bị bệnh liệt giường, bởi vì thủy đậu kéo dài mà sốt cao, thân thể ngứa ngáy, khi đó một mình anh ở tại Đài Bắc, cho là mình sẽ bệnh chết ở nhà, kết quả, Thẩm Mạt Hinh giống như thiên sứ xuất hiện.
Giờ khắc này ở trước mắt anh Thẩm Mạt Hinh, cũng giống như thiên sứ lúc đó.
Nhưng anh không xác định được có phải chuyện đó đã từng xảy ra hay không, tựa như anh cũng không xác định được hiện tại những điều anh cảm thấy tất cả là chân thật hay mộng cảnh.
Cho nên anh không dám chớp mắt mắt, sợ hình ảnh sẽ biến mất, vì vậy, khi Thẩm Mạt Hinh xoay người phải đi ra ngoài, anh lấy hết hơi sức, kéo cô tới gần mình mình, hôn lên môi của cô. (Kate: Hun rùi @@~)
Một phần của kí ức đã niêm phong bị đào ra, Thẩm Mạt Hinh còn đắm chìm trong phần ngọt ngào đó, ngây người rồi lại không thèm để ý chút nào thoát người ra.
Tề Thiệu Bạch sau khi hôn cô, lại ngủ mê man như trước, bình tĩnh giống như không có bất kỳ chuyện xảy ra sinh.
Cô biết, không cần thiết nổi giận với người bị bệnh, căn bản như vậy không có ý nghĩa.
Cho nên cô quyết định ở Tề Thiệu Bạch sau khi tỉnh lại, cũng làm bộ như chuyện gì cũng không có xảy ra, nhưng cô quên còn có cậu con trai là người chứng kiến.
***
Lúc trời sáng, Tề Thiệu Bạch rốt cuộc tỉnh dậy. Anh đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ có Thẩm Mạt Hinh và tiểu Tề, càng khoa trương hơn, ở trong mơ, anh đã hôn cô.
Mà khi anh mở mắt ra, thấy Thẩm Mạt Hinh cùng Tiểu Tề thật sự xuất hiện tại trước mắt thì anh không khỏi nghĩ mình còn đang trong giấc mộng không tỉnh táo.
"Ba, ba thấy sao rồi?"
Thẩm Gia Tề nhào tới ôm lấy anh, rất quan tâm hỏi .
"Ba tốt hơn nhiều. . . . . . Hai người. . . . . . tại sao lại ở chỗ này?"
Tầm mắt của anh từ tiểu Tề chậm rãi dời về phía Thẩm Mạt Hinh.
"Tiểu Tề muốn tới tìm anh, tới đây đúng lúc gặp phải trợ lý của anh, anh ấy nói anh bị bệnh, là anh ấy cho chúng tôi đi vào ."
"Anh bị bệnh sao. . . . . . Anh nghĩ anh chỉ ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mơ rất dài."
Thẩm Gia Tề tùy tiện hỏi:
"Ba ở trong mơ có hôn mẹ không?"
Một câu đồng ngôn đồng ngữ, làm cho Thẩm Mạt Hinh và Tề Thiệu Bạch lúng túng.
"Ba nói mớ sao. . . . . ."
Tề Thiệu Bạch lúng túng hỏi.
"Không phải, ba hôn mẹ, còn gọi mẹ học muội. . . . . ."
Thẩm Mạt Hinh xấu hổ chỉ muốn chui xuống hố, sợ nhi tử sẽ tiếp tục nói ra lời ngoài dự đoán, cô vội cầm túi xách lên, lôi kéo con trai nói:
"Tốt rồi, ba đã tỉnh, chúng ta cũng nên về nhà."
"Đợi chút, chúng ta hàn huyên một chút có được không?"
Tề Thiệu Bạch từ trên giường ngồi dậy, nói với con trai:
"Tiểu Tề, con đi vào thư phòng của ba chơi máy vi tính một chút, để ba và mẹ nói mấy câu được không?"
"Ba muốn cùng mẹ nói chuyện yêu đương sao?"
Cậu cười híp mắt hỏi.
Câu đồng ngôn đồng ngữ này lại khiến hai người rất lúng túng, nhưng vì để cậu ngoan ngoãn nhường lại không gian, Tề Thiệu Bạch gật đầu, nghiêm túc thừa nhận.
"Không sai."
"Không thành vấn đề, vậy con không làm kì đà cản mũi, nhanh chóng rời đi."
Cậu sảng khoái nhảy xuống giường, chạy như một làn khói ra khỏi gian phòng.
"Anh không nên nói với con như vậy, tiểu Tề sẽ hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Nhưng anh hôn em không phải sao?"
"Đó là một sai lầm, anh bị bệnh. . . . . . cho là mình đang nằm mộng. . . . . ."
Tựa như kí ức bị mở ra, ngay chính cô cũng không phân rõ được rốt cuộc đó là sự thật hay đang trong kí ức.
"Anh giống như nhớ lại một chút kí ức, trước kia luôn có bóng người mơ hồ rất giống em, rất chân thật, cảm giác giống như thật sự đã xảy ra, lại giống như chuyện này xảy ra cách đây chưa lâu."
"Không cần suy nghĩ nữa."
Thấy anh lại cau mày suy nghĩ sâu xa, cô không khỏi lo lắng bật thốt lên.
"Có ý gì?"
"Rất khổ sở không phải sao? Anh không phải bởi vì quá cố nhớ lại kí ức mới khiến bản thân thảm như vậy, hành hạ mình như vậy, thậm chí còn làm mình ngã bệnh, nếu khổ sở như vậy, thì tại sao lại không dừng lại?"
"Là em hi vọng anh nhớ lại, không phải sao? Bởi vì anh quên mất, cho nên em vẫn không tha thứ cho anh, luôn hiểu lầm anh đang lừa gạt em, đùa bỡn em, không tin anh thật sự quên mất tất cả mọi chuyện. Mà anh cũng muốn chứng minh mình không phải người ti tiện như vậy."
Vừa bắt đầu thật sự cho rằng như vậy, cô cho rằng anh cố ý giả bộ mất trí nhớ, nhưng khi nhìn thấy anh bị bệnh, trong mộng không ngừng hỏi cô là người nào, cô biết là cô hiểu lầm anh.
"Tôi tin tưởng anh mất trí nhớ, như vậy anh có thể ngừng ép buộc mình được không?"
"Không, hiện tại anh càng cảm thấy không nhớ lại là không thể."
Bởi vì những thứ kia dần dần rõ ràng từng đoạn nhỏ, khiến anh càng muốn biết những kí ức ngọt ngào bị anh quên lãng kia.
"Anh cần gì phải tự tìm khổ sở!"
"Nếu như em cũng cảm thấy anh cực khổ, hãy giúp anh một chút đi."
Giúp thế nào? Lại không thể đưa anh vào trí nhớ của cô. Coi như có thể làm như vậy, đưa vào cũng không phải chính đương sự là anh, vẫn không có ý nghĩa.
"Tôi tin tưởng anh bị mất trí nhớ, không cần chế tạo áp lực thêm cho mình."
"Em không giúp anh cũng không sao, anh sẽ tự mình tìm đáp án."
Xem ra anh đã quyết định chủ ý, cô thì sao? Thật sự có biện pháp đối với hành động tự làm khổ mình của anh nhắm một mắt, mở một mắt sao?
Bởi vì một nụ hôn, khoảng cách giữa Thẩm Mạt Hinh và Tề Thiệu Bạch đột nhiên kéo gần lại, mặc dù Tề Thiệu Bạch vẫn không muốn tiến thêm như trước, nhưng anh càng thêm trở nên tích cực.
Nhưng anh tích cực lại khổ Thẩm Mạt Hinh.
Anh bắt đầu xuất hiện không theo thường lệ, vừa nghĩ tới cái gì, liền gọi điện thoại cho cô ——
"Em nói thời kỳ chúng ta ở đại học là học trưởng, học muội có đúng không?"
"Đúng."
"Vậy chúng ta học chính ở trường nào?"
"Đại học T."
"Ờ."
"Tôi đang bận, còn có chuyện gì không?"
"Vậy em cứ tiếp tục."
Nói xong, anh liền tắt điện thoại. Nhưng không bao lâu, điện thoại lại kêu. . . . . . Là ai nói cô không giúp một tay cũng không sao, anh sẽ tự mình tìm câu trả lời? Căn bản là nói một đằng, làm một nẻo?
"Lần này lại có vấn đề gì?"
" Khoa anh học là gì?"
"Quản lý công ty."
"Ừ."
Anh lại cúp điện thoại.
Người này quả thật giống như một trận ầm ĩ, may mắn bây giờ là lúc ít khách, còn không đến mức ảnh hưởng đến công việc. . . . . .
Chỉ là, sau cuộc gọi đó, điện thoại Thẩm Mạt Hinh lại thật sự im lặng, nhưng Tề Thiệu Bạch không gọi lại, ngược lại làm cô cảm thấy có chút mất mát.
Đang lúc cô muốn thuyết phục mình anh không gọi điện thoại quấy rầy cô là chuyện tốt, điện thoại lại lần nữa vang lên.
"Là anh."
Hai chữ đơn giản, lại làm cho tim của cô đập nhanh hơn, giống như anh dựa vào bên tai của cô nói chuyện, giống như có thể cảm giác đến hơi thở của anh. . . . . . Nhiệt độ từ lỗ tai của cô lập tức đốt cháy cả khuôn mặt.
Cô biết, nụ hôn kia, đã gỡ xuống toàn bộ phòng hộ của cô.
Bởi vì biết anh không nói dối, biết anh thật sự mất trí nhớ, mà không phải cố ý bỏ rơi cô và tiểu Tề. Thật ra thì, cô đã sớm tha thứ anh, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
"Nói đi, lại có vấn đề gì?"
"Nói cho anh một chút đi, anh muốn biết, chúng ta ở trong vườn đại học T đã làm những gì. Tản bộ cũng được, đi xe ô tô cũng được, trốn lớp nằm ở trên thảm cỏ ngủ cũng được, chỉ cần là chuyện chúng ta đã từng cùng nhau làm, anh muốn biết."
Đi những nơi quen thuộc trong sân trường, nhưng anh lại như đứa bé lạc đường, không có một chỗ quen thuộc, anh nghĩ nhờ cô trần thuật chuyện xưa, tìm ra một chút gì đó, cho dù là một thân cây, một ngôi nhà, anh hi vọng nhiều có thể nhớ tới một chút chứng cớ bọn họ từng ở cùng nhau.
Thấy anh nghêm túc tìm kí ức tốt đẹp đã mất như vậy, Thẩm Mạt Hinh cũng rất cảm động, cô tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu cho anh nói chuyện xưa.
"Anh trước kia đi học như thế nào? Đi ô tô, xe máy, hay là tàu điện ngầm?"
Nghe được vấn đề của anh, Thẩm Mạt Hinh không nhịn được mà bật cười:
"Anh cảm thấy có khả năng sao?"
Quý công tử Tề Thiệu Bạch, lúc bắt đầu vừa học vừa quản lý công ty nhà bọn họ, cuộc sống trải qua là cuộc sống xa hoa, ở khu nhà cao cấp, hãng xe nổi tiếng, tất cả bạn bè qua lại đều là con nhà danh môn, nếu không phải quen cô là một người dân bé nhỏ, cuộc sống của anh vẫn sẽ tiếp tục ưu nhã được không biết khó khăn chốn nhân gian.
Cô đầu đuôi gốc ngọn nói cho anh biết sự thật, đổi lại Tề Thiệu Bạch kêu lên:
"Em nói đùa à?"
"Đương nhiên là thật."
"Được rồi, bắt đầu từ giờ, anh sẽ nghiêm túc ôn lại niềm vui thú trong cuộc sống của người dân bình thường, em cứ làm việc đi, anh tiếp tục cuộc hành trình đây."
"Cố gắng lên."
Hiện tại trừ thay anh nói chuyện xưa, cô cũng chỉ có thể ở một bên động viên anh cố gắng lên thôi.
***
Điện thoại vang lên, màn hình hiện lên "Mẹ", cùng với những con số quen thuộc, nhưng Tề Thiệu Bạch lại chần chờ hồi lâu mới nhận điện thoại.
"Mẹ, tìm con có việc sao?"
Anh dùng ngữ điệu bình thản không phập phồng hỏi.
"Cái đứa nhỏ nói này nói gì vậy, mẹ có chuyện mới có thể tìm con sao?"
"Con không phải có ý đó."
"Nghe con nói chuyện không còn hơi sức, người không thoải mái sao? Có phải lại nhức đầu hay không? Mẹ không phải đã nói với con, chuyện đã qua đã trôi qua rồi, không cần thiết phí sức suy nghĩ, một mình con ở Đài Loan không ai chăm sóc, nếu nhức đầu lại tái phát, nên làm cái gì đây?"
Trương Lệ Anh vội vàng nói .
Trước kia, Tề Thiệu Bạch nghĩ rằng mẹ không để cho anh biết sự thật là bởi vì thương yêu anh, sợ anh khó chịu, nhưng sau khi gặp Thẩm Mạt Hinh và Thẩm Gia Tề, anh bắt đầu đối với lời nói của bà mà sinh hoài nghi.
Tại sao không để cho anh biết? Tại sao lừa gạt anh sau khi học cao trung thì sang nước Mĩ?
Sau khi phát hiện một lời nói dối, đối với tất cả anh sẽ bắt đầu không tin tưởng.
"Con muốn đi, con trước kia phải có ban bè thân thiết, muốn cảm ơn ân đức của thầy cô, cũng nói không chừng không hề quên người nào cả, nhớ tới không phải tương đối tốt sao?"
Anh vòng vèo thử thăm dò.
Trương Lệ Anh nghe giọng của con trai có gì đó không đúng, bắt đầu khẩn trương.
"Thế nào? Con nhớ ra cái gì sao? Đúng vậy, con đương nhiên có thể nhớ ra được, chỉ là, nếu như vì vậy vẫn bị nhức đầu, cũng không cần quá mức miễn cưỡng, con đường của tương lai tương đối quan trọng."
"Vâng, cũng đúng."
Anh phụ họa.
"Đúng rồi, mẹ gọi điện thoại cho con, là muốn nói cho con, dì họ của con muốn thay con làm mai. Cô gái kia là Berkeley đã tốt nghiệp, hiện tại cũng ở Đài Loan, dì họ muốn cho hai đứa gặp mặt một lần, mẹ đã thay con đồng ý rồi, con chọn lựa thời gian, để mẹ báo lại cho đối phương."
"Con gần đây rất bận, sợ rằng không có thời gian rảnh rỗi, về sau có cơ hội rồi nói tiếp."
"Công ty không xảy ra chuyện lớn gì, dù bận thế nào cũng không tới mức không có chút thời gian rảnh rỗi nào. Tối hôm nay luôn đi, con đi gặp cô gái kia đi, hình mẹ đã xem qua, rất xinh đẹp điều kiện lại thích hợp, sẽ không khiến mẹ thất vọng."
Thái độ bất đắc dĩ của mẹ làm anh cảm thấy chán ghét.
"Nếu mẹ nói điều kiện tốt thì là như thế nào mới trầm trồ khen ngợi?"
"Có ý gì?"
"Không có gì, con chỉ cảm thấy, nếu như chỉ có thể giúp chúng ta trong sự nghiệp gia đình, cái này không cần thiết, con tin con dùng năng lực đủ để đem trong sự nghiệp phát triển rực rỡ, cho nên mẹ cũng không cần vội vàng thay con tìm núi dựa đâu, con đang vội, cúp trước."
"Không phải. . . . . . Thiệu Bạch. . . . . . Con hãy nghe mẹ nói. . . . . ."
Nhưng ngay sau đó, trán của anh được thứ gì đó che lên man mát lành lạnh, cảm giác lạnh lẽo này giảm bớt cơn đau đầu của anh, cũng hạ thấp trên nhiệt độ trán anh.
Anh mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, rồi lại không dám xác định, mình là thật sự nhìn thấy hay xuất hiện ảo giác.
"Người nào. . . . . . Cô là ai. . . . . ."
Anh nhìn Thẩm Mạt Hinh lẩm bẩm nói nhỏ.
Mới hai ngày không thấy, Tề Thiệu Bạch liền gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt đầy râu ria, khiến Thẩm Mạt Hinh sợ hết hồn, lại hết sức đau lòng.
"Cô rốt cuộc là ai. . . . . ."
Anh lại hỏi lần nữa.
Nghe anh lẩm bẩm mê sảng, khẽ vuốt ve lông mi nhíu chặt của anh, Thẩm Mạt Hinh tương đối đau lòng, nhỏ giọng trấn an:
"Nói khổ sở như vậy, vậy đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa."
Thẩm Gia Tề biết Tề Thiệu Bạch bị bệnh, im lặng ở một bên đợi, không ầm ĩ làm phiền.
Cô thay Tề Thiệu Bạch nấu cháo trắng, thêm một chút muối ăn, thổi nguội một thìa nhỏ, chậm rãi đút cho Tề Thiệu Bạch.
Anh bị động uống xong những thứ cháo kia, người có một chút tỉnh táo, anh nhìn chằm chằm Thẩm Mạt Hinh, cảm giác tình huống như vậy đã từng xảy ra, trong đầu thoáng qua một chút kí ức ngắn mơ hồ.
Anh hình như cũng giống hiện tại bị bệnh liệt giường, bởi vì thủy đậu kéo dài mà sốt cao, thân thể ngứa ngáy, khi đó một mình anh ở tại Đài Bắc, cho là mình sẽ bệnh chết ở nhà, kết quả, Thẩm Mạt Hinh giống như thiên sứ xuất hiện.
Giờ khắc này ở trước mắt anh Thẩm Mạt Hinh, cũng giống như thiên sứ lúc đó.
Nhưng anh không xác định được có phải chuyện đó đã từng xảy ra hay không, tựa như anh cũng không xác định được hiện tại những điều anh cảm thấy tất cả là chân thật hay mộng cảnh.
Cho nên anh không dám chớp mắt mắt, sợ hình ảnh sẽ biến mất, vì vậy, khi Thẩm Mạt Hinh xoay người phải đi ra ngoài, anh lấy hết hơi sức, kéo cô tới gần mình mình, hôn lên môi của cô. (Kate: Hun rùi @@~)
Một phần của kí ức đã niêm phong bị đào ra, Thẩm Mạt Hinh còn đắm chìm trong phần ngọt ngào đó, ngây người rồi lại không thèm để ý chút nào thoát người ra.
Tề Thiệu Bạch sau khi hôn cô, lại ngủ mê man như trước, bình tĩnh giống như không có bất kỳ chuyện xảy ra sinh.
Cô biết, không cần thiết nổi giận với người bị bệnh, căn bản như vậy không có ý nghĩa.
Cho nên cô quyết định ở Tề Thiệu Bạch sau khi tỉnh lại, cũng làm bộ như chuyện gì cũng không có xảy ra, nhưng cô quên còn có cậu con trai là người chứng kiến.
***
Lúc trời sáng, Tề Thiệu Bạch rốt cuộc tỉnh dậy. Anh đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ có Thẩm Mạt Hinh và tiểu Tề, càng khoa trương hơn, ở trong mơ, anh đã hôn cô.
Mà khi anh mở mắt ra, thấy Thẩm Mạt Hinh cùng Tiểu Tề thật sự xuất hiện tại trước mắt thì anh không khỏi nghĩ mình còn đang trong giấc mộng không tỉnh táo.
"Ba, ba thấy sao rồi?"
Thẩm Gia Tề nhào tới ôm lấy anh, rất quan tâm hỏi .
"Ba tốt hơn nhiều. . . . . . Hai người. . . . . . tại sao lại ở chỗ này?"
Tầm mắt của anh từ tiểu Tề chậm rãi dời về phía Thẩm Mạt Hinh.
"Tiểu Tề muốn tới tìm anh, tới đây đúng lúc gặp phải trợ lý của anh, anh ấy nói anh bị bệnh, là anh ấy cho chúng tôi đi vào ."
"Anh bị bệnh sao. . . . . . Anh nghĩ anh chỉ ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mơ rất dài."
Thẩm Gia Tề tùy tiện hỏi:
"Ba ở trong mơ có hôn mẹ không?"
Một câu đồng ngôn đồng ngữ, làm cho Thẩm Mạt Hinh và Tề Thiệu Bạch lúng túng.
"Ba nói mớ sao. . . . . ."
Tề Thiệu Bạch lúng túng hỏi.
"Không phải, ba hôn mẹ, còn gọi mẹ học muội. . . . . ."
Thẩm Mạt Hinh xấu hổ chỉ muốn chui xuống hố, sợ nhi tử sẽ tiếp tục nói ra lời ngoài dự đoán, cô vội cầm túi xách lên, lôi kéo con trai nói:
"Tốt rồi, ba đã tỉnh, chúng ta cũng nên về nhà."
"Đợi chút, chúng ta hàn huyên một chút có được không?"
Tề Thiệu Bạch từ trên giường ngồi dậy, nói với con trai:
"Tiểu Tề, con đi vào thư phòng của ba chơi máy vi tính một chút, để ba và mẹ nói mấy câu được không?"
"Ba muốn cùng mẹ nói chuyện yêu đương sao?"
Cậu cười híp mắt hỏi.
Câu đồng ngôn đồng ngữ này lại khiến hai người rất lúng túng, nhưng vì để cậu ngoan ngoãn nhường lại không gian, Tề Thiệu Bạch gật đầu, nghiêm túc thừa nhận.
"Không sai."
"Không thành vấn đề, vậy con không làm kì đà cản mũi, nhanh chóng rời đi."
Cậu sảng khoái nhảy xuống giường, chạy như một làn khói ra khỏi gian phòng.
"Anh không nên nói với con như vậy, tiểu Tề sẽ hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Nhưng anh hôn em không phải sao?"
"Đó là một sai lầm, anh bị bệnh. . . . . . cho là mình đang nằm mộng. . . . . ."
Tựa như kí ức bị mở ra, ngay chính cô cũng không phân rõ được rốt cuộc đó là sự thật hay đang trong kí ức.
"Anh giống như nhớ lại một chút kí ức, trước kia luôn có bóng người mơ hồ rất giống em, rất chân thật, cảm giác giống như thật sự đã xảy ra, lại giống như chuyện này xảy ra cách đây chưa lâu."
"Không cần suy nghĩ nữa."
Thấy anh lại cau mày suy nghĩ sâu xa, cô không khỏi lo lắng bật thốt lên.
"Có ý gì?"
"Rất khổ sở không phải sao? Anh không phải bởi vì quá cố nhớ lại kí ức mới khiến bản thân thảm như vậy, hành hạ mình như vậy, thậm chí còn làm mình ngã bệnh, nếu khổ sở như vậy, thì tại sao lại không dừng lại?"
"Là em hi vọng anh nhớ lại, không phải sao? Bởi vì anh quên mất, cho nên em vẫn không tha thứ cho anh, luôn hiểu lầm anh đang lừa gạt em, đùa bỡn em, không tin anh thật sự quên mất tất cả mọi chuyện. Mà anh cũng muốn chứng minh mình không phải người ti tiện như vậy."
Vừa bắt đầu thật sự cho rằng như vậy, cô cho rằng anh cố ý giả bộ mất trí nhớ, nhưng khi nhìn thấy anh bị bệnh, trong mộng không ngừng hỏi cô là người nào, cô biết là cô hiểu lầm anh.
"Tôi tin tưởng anh mất trí nhớ, như vậy anh có thể ngừng ép buộc mình được không?"
"Không, hiện tại anh càng cảm thấy không nhớ lại là không thể."
Bởi vì những thứ kia dần dần rõ ràng từng đoạn nhỏ, khiến anh càng muốn biết những kí ức ngọt ngào bị anh quên lãng kia.
"Anh cần gì phải tự tìm khổ sở!"
"Nếu như em cũng cảm thấy anh cực khổ, hãy giúp anh một chút đi."
Giúp thế nào? Lại không thể đưa anh vào trí nhớ của cô. Coi như có thể làm như vậy, đưa vào cũng không phải chính đương sự là anh, vẫn không có ý nghĩa.
"Tôi tin tưởng anh bị mất trí nhớ, không cần chế tạo áp lực thêm cho mình."
"Em không giúp anh cũng không sao, anh sẽ tự mình tìm đáp án."
Xem ra anh đã quyết định chủ ý, cô thì sao? Thật sự có biện pháp đối với hành động tự làm khổ mình của anh nhắm một mắt, mở một mắt sao?
Bởi vì một nụ hôn, khoảng cách giữa Thẩm Mạt Hinh và Tề Thiệu Bạch đột nhiên kéo gần lại, mặc dù Tề Thiệu Bạch vẫn không muốn tiến thêm như trước, nhưng anh càng thêm trở nên tích cực.
Nhưng anh tích cực lại khổ Thẩm Mạt Hinh.
Anh bắt đầu xuất hiện không theo thường lệ, vừa nghĩ tới cái gì, liền gọi điện thoại cho cô ——
"Em nói thời kỳ chúng ta ở đại học là học trưởng, học muội có đúng không?"
"Đúng."
"Vậy chúng ta học chính ở trường nào?"
"Đại học T."
"Ờ."
"Tôi đang bận, còn có chuyện gì không?"
"Vậy em cứ tiếp tục."
Nói xong, anh liền tắt điện thoại. Nhưng không bao lâu, điện thoại lại kêu. . . . . . Là ai nói cô không giúp một tay cũng không sao, anh sẽ tự mình tìm câu trả lời? Căn bản là nói một đằng, làm một nẻo?
"Lần này lại có vấn đề gì?"
" Khoa anh học là gì?"
"Quản lý công ty."
"Ừ."
Anh lại cúp điện thoại.
Người này quả thật giống như một trận ầm ĩ, may mắn bây giờ là lúc ít khách, còn không đến mức ảnh hưởng đến công việc. . . . . .
Chỉ là, sau cuộc gọi đó, điện thoại Thẩm Mạt Hinh lại thật sự im lặng, nhưng Tề Thiệu Bạch không gọi lại, ngược lại làm cô cảm thấy có chút mất mát.
Đang lúc cô muốn thuyết phục mình anh không gọi điện thoại quấy rầy cô là chuyện tốt, điện thoại lại lần nữa vang lên.
"Là anh."
Hai chữ đơn giản, lại làm cho tim của cô đập nhanh hơn, giống như anh dựa vào bên tai của cô nói chuyện, giống như có thể cảm giác đến hơi thở của anh. . . . . . Nhiệt độ từ lỗ tai của cô lập tức đốt cháy cả khuôn mặt.
Cô biết, nụ hôn kia, đã gỡ xuống toàn bộ phòng hộ của cô.
Bởi vì biết anh không nói dối, biết anh thật sự mất trí nhớ, mà không phải cố ý bỏ rơi cô và tiểu Tề. Thật ra thì, cô đã sớm tha thứ anh, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
"Nói đi, lại có vấn đề gì?"
"Nói cho anh một chút đi, anh muốn biết, chúng ta ở trong vườn đại học T đã làm những gì. Tản bộ cũng được, đi xe ô tô cũng được, trốn lớp nằm ở trên thảm cỏ ngủ cũng được, chỉ cần là chuyện chúng ta đã từng cùng nhau làm, anh muốn biết."
Đi những nơi quen thuộc trong sân trường, nhưng anh lại như đứa bé lạc đường, không có một chỗ quen thuộc, anh nghĩ nhờ cô trần thuật chuyện xưa, tìm ra một chút gì đó, cho dù là một thân cây, một ngôi nhà, anh hi vọng nhiều có thể nhớ tới một chút chứng cớ bọn họ từng ở cùng nhau.
Thấy anh nghêm túc tìm kí ức tốt đẹp đã mất như vậy, Thẩm Mạt Hinh cũng rất cảm động, cô tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu cho anh nói chuyện xưa.
"Anh trước kia đi học như thế nào? Đi ô tô, xe máy, hay là tàu điện ngầm?"
Nghe được vấn đề của anh, Thẩm Mạt Hinh không nhịn được mà bật cười:
"Anh cảm thấy có khả năng sao?"
Quý công tử Tề Thiệu Bạch, lúc bắt đầu vừa học vừa quản lý công ty nhà bọn họ, cuộc sống trải qua là cuộc sống xa hoa, ở khu nhà cao cấp, hãng xe nổi tiếng, tất cả bạn bè qua lại đều là con nhà danh môn, nếu không phải quen cô là một người dân bé nhỏ, cuộc sống của anh vẫn sẽ tiếp tục ưu nhã được không biết khó khăn chốn nhân gian.
Cô đầu đuôi gốc ngọn nói cho anh biết sự thật, đổi lại Tề Thiệu Bạch kêu lên:
"Em nói đùa à?"
"Đương nhiên là thật."
"Được rồi, bắt đầu từ giờ, anh sẽ nghiêm túc ôn lại niềm vui thú trong cuộc sống của người dân bình thường, em cứ làm việc đi, anh tiếp tục cuộc hành trình đây."
"Cố gắng lên."
Hiện tại trừ thay anh nói chuyện xưa, cô cũng chỉ có thể ở một bên động viên anh cố gắng lên thôi.
***
Điện thoại vang lên, màn hình hiện lên "Mẹ", cùng với những con số quen thuộc, nhưng Tề Thiệu Bạch lại chần chờ hồi lâu mới nhận điện thoại.
"Mẹ, tìm con có việc sao?"
Anh dùng ngữ điệu bình thản không phập phồng hỏi.
"Cái đứa nhỏ nói này nói gì vậy, mẹ có chuyện mới có thể tìm con sao?"
"Con không phải có ý đó."
"Nghe con nói chuyện không còn hơi sức, người không thoải mái sao? Có phải lại nhức đầu hay không? Mẹ không phải đã nói với con, chuyện đã qua đã trôi qua rồi, không cần thiết phí sức suy nghĩ, một mình con ở Đài Loan không ai chăm sóc, nếu nhức đầu lại tái phát, nên làm cái gì đây?"
Trương Lệ Anh vội vàng nói .
Trước kia, Tề Thiệu Bạch nghĩ rằng mẹ không để cho anh biết sự thật là bởi vì thương yêu anh, sợ anh khó chịu, nhưng sau khi gặp Thẩm Mạt Hinh và Thẩm Gia Tề, anh bắt đầu đối với lời nói của bà mà sinh hoài nghi.
Tại sao không để cho anh biết? Tại sao lừa gạt anh sau khi học cao trung thì sang nước Mĩ?
Sau khi phát hiện một lời nói dối, đối với tất cả anh sẽ bắt đầu không tin tưởng.
"Con muốn đi, con trước kia phải có ban bè thân thiết, muốn cảm ơn ân đức của thầy cô, cũng nói không chừng không hề quên người nào cả, nhớ tới không phải tương đối tốt sao?"
Anh vòng vèo thử thăm dò.
Trương Lệ Anh nghe giọng của con trai có gì đó không đúng, bắt đầu khẩn trương.
"Thế nào? Con nhớ ra cái gì sao? Đúng vậy, con đương nhiên có thể nhớ ra được, chỉ là, nếu như vì vậy vẫn bị nhức đầu, cũng không cần quá mức miễn cưỡng, con đường của tương lai tương đối quan trọng."
"Vâng, cũng đúng."
Anh phụ họa.
"Đúng rồi, mẹ gọi điện thoại cho con, là muốn nói cho con, dì họ của con muốn thay con làm mai. Cô gái kia là Berkeley đã tốt nghiệp, hiện tại cũng ở Đài Loan, dì họ muốn cho hai đứa gặp mặt một lần, mẹ đã thay con đồng ý rồi, con chọn lựa thời gian, để mẹ báo lại cho đối phương."
"Con gần đây rất bận, sợ rằng không có thời gian rảnh rỗi, về sau có cơ hội rồi nói tiếp."
"Công ty không xảy ra chuyện lớn gì, dù bận thế nào cũng không tới mức không có chút thời gian rảnh rỗi nào. Tối hôm nay luôn đi, con đi gặp cô gái kia đi, hình mẹ đã xem qua, rất xinh đẹp điều kiện lại thích hợp, sẽ không khiến mẹ thất vọng."
Thái độ bất đắc dĩ của mẹ làm anh cảm thấy chán ghét.
"Nếu mẹ nói điều kiện tốt thì là như thế nào mới trầm trồ khen ngợi?"
"Có ý gì?"
"Không có gì, con chỉ cảm thấy, nếu như chỉ có thể giúp chúng ta trong sự nghiệp gia đình, cái này không cần thiết, con tin con dùng năng lực đủ để đem trong sự nghiệp phát triển rực rỡ, cho nên mẹ cũng không cần vội vàng thay con tìm núi dựa đâu, con đang vội, cúp trước."
"Không phải. . . . . . Thiệu Bạch. . . . . . Con hãy nghe mẹ nói. . . . . ."
Tác giả :
Đường Quân