Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm
Chương 10
Không có ý định tiếp tục nghe, Tề Thiệu Bạch trực tiếp ngắt máy, mà việc này quả nhiên khiến Trương Lệ Anh tức điên rồi.
"Đứa nhỏ này làm sao vậy? Em nói lời cũng còn chưa nói hết liền cúp điện thoại của em, em đã đồng ý người ta, nó tại sao có thể khiến em mất mặt như vậy!"
"Anh nói cho em biết như vậy là không được, muốn ép con trai làm theo ý em mãi, nó sớm muộn cũng sẽ chống đối. Đó, hiện tại không phải bắt đầu phản kháng rồi."
Tề Hải Đào kể từ sau biết được mình bị ung thư dạ dày, cũng không quan tâm vào việc quản lý, nhìn ra được rất nhiều chuyện.
"Em làm thế còn không phải là vì tốt cho nó, sợ nó một mình quá cực khổ, hi vọng có người có thể giúp nó, tìm người con gái có điều kiện tốt thì có gì sai? Tuổi của nó sớm nên nối dõi tông đường rồi."
Trương Lệ Anh uất ức nói .
"Nói đến nối dõi tông đường, đứa bé Gia Tề kia, lên tiểu học rồi phải không?"
Năm đó cùng vợ chia rẽ một nhà ba người của con trai ông có chút áy náy, đặc biệt là sau khi bị bệnh, ông hoàn toàn hiểu được gia thế cũng không quan trọng, có thể hạnh phúc mới là tốt nhất. Vì vậy ông thay đổi tâm ý, đồng ý Thiệu Bạch trở về Đài Loan, nếu nó có thể tìm lại trí nhớ, tìm được con dâu cùng cháu trai, mọi người cũng sẽ không tiếc nuối.
"Gia Tề. . . . . ."
Trương Lệ Anh lúc này mới nhớ tới người cháu đã bị bà lãng quên
"Không nhắc đến nữa, nếu như bị Thiệu Bạch biết, nó sẽ trách chúng ta."
"Sao có thể không đề cập tới, dù gì cũng là con cháu Tề gia chúng ta, thân thể anh cũng không biết có thể chống cự được bao lâu, cho nên anh đang suy nghĩ, có nên tìm bọn họ trở về hay không."
"Tìm trở về?"
"Đúng vậy a, chẳng lẽ em cũng không muốn gặp cháu của chúng ta? Thật một chút cũng không muốn đem đứa bé kia trở về?"
Không phải không nhớ, vừa nhớ tới mẹ đứa bé kia là Thẩm Mạt Hinh không có chút gia thế gì, bà cũng không nguyện ý cùng nó có quá nhiều quan hệ.
"Để em suy nghĩ."
"Em phải suy nghĩ thật tốt đi, nhưng đừng nghĩ quá lâu, thân thể anh không chờ được thêm đâu."
"Ừ. . . . . ."
Buổi nói chuyện với chồng khiến Trương Lệ Anh như lâm vào một cuộc giao chiến.
***
Trong sân trường, một lòng nhắm mắt hồi tưởng, một mình tản bộ, tưởng tượng thấy những chuyện hai người đã từng cùng nhau làm, nhưng anh nghĩ rất nhiều, thu hoạch lại rất ít.
Tề Thiệu Bạch ở trong sân trường đi lại hơn nửa ngày, hao tổn rất nhiều thời gian, nhưng không có nhớ tới bất kỳ chuyện gì.
Rời sân trường thì mặt trời đã lặn, anh mới nghĩ đến, mình bắt đầu từ giữa trưa cũng chưa ăn cái gì.
Anh vốn muốn tìm một chỗ ăn cơm thuận tiện, nhưng vừa khởi động xe, anh lại không tự giác lái đến gần quán cà phê của Thẩm Mạt Hinh.
Dừng xe, anh cũng không lập tức xuống xe đến quán cà phê tìm Thẩm Mạt Hinh ngay, bởi anh đã quyết tâm, muốn một mình cố gắng, đợi sau khi có một chút thành tích, có thể cùng cô tự nhiên tiếp xúc, mà không phải là như hiện tại bởi vì thiếu hụt một phần kí ức mà có khoảng cách, khi đó anh sẽ quyết định bước kế tiếp.
Nhưng càng cố gắng hồi tưởng lại càng nhớ nhung, có lúc ngay cả anh cũng không phân rõ được, hình ảnh của cô trong đầu rốt cuộc là trí nhớ còn sót lại, hay là nhớ nhung đối với cô bây giờ.
Mấy năm nay, không có một người con gái nào có thể đi vào trong lòng anh, Thẩm Mạt Hinh là người duy nhất.
Ngồi yên trong xe thật lâu, anh mới xuống xe, đi vào ngõ hẹp, tới bên ngoài quán cà phê Mạt Hương, từ cửa sổ thủy tinh nhìn động tĩnh bên trong quán cà phê.
Bởi vì đã qua thời gian dùng bữa, lại đến gần lúc đi ngủ, trong quán cà phê không nhiều khách lắm, bình thường lúc này là thời gian Thẩm Mạt Hinh và mọi người ăn bữa tối.
Thời gian ăn tối này của bọn họ thực sự là rất bình thường, bởi vì thời gian khách ăn cơm nhiều, bọn họ phải làm xong mới có thể an tâm ăn một bữa cơm.
Thẩm Mạt Hinh thủ nghệ (tài nấu ăn) tốt, dễ dàng có thể hoàn thành một bàn ăn hương vị đầy đủ.
Nhìn món ăn đầu tiên cô đặt lên bàn, Tề Thiệu Bạch đột nhiên cảm thấy bụng đói kêu vang.
Thời điểm có thể hưởng thụ yên tĩnh một mình, trước kia anh có thói quen một mình dùng cơm, vào lúc ăn cơm hoàn toàn buông lỏng mình, không hy vọng bị người khác quấy rầy. Nhưng hiện tại anh lại không ăn cơm một mình.
Cho nên rất rõ ràng, chân tựa như mọc rễ không đi được.
Giống như có thần giao cách cảm, Thẩm Mạt Hinh quay đầu lại, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Mỗi lần ánh mắt gặp nhau, giữa bọn họ giống như luôn có thể tạo ra một dòng điện đặc biệt, sẽ không khiến người ta đầu óc choáng váng, mà ấm áp làm cho người ta cảm thấy lòng chua xót.
Nếu như không bị mất trí, giờ phút này anh nên thoải mái gia nhập cái không khí sung sướng ở trong, không cần chần chừ.
"Ba!"
Thẩm Gia Tề cũng phát hiện ra anh, nhiệt tình xông lên mở cửa, hướng anh vào bên trong nhà luôn.
"Ba cùng chúng con ăn cơm, hôm nay mẹ nấu rất nhiều món ngon đó!"
"Vậy sao?"
Anh ngẩng đầu nhìn cô, lòng tràn đầy mong đợi hỏi:
"Có thể không? Không biết em có hoan nghênh vị khách không mời mà đến là anh không?"
"Tiểu Tề, lấy bát đũa cho ba, mẹ đi lấy canh."
Trong quán cà phê, cái bàn gần phòng bếp nhất luôn là bàn ăn của bọn họ, thức ăn bày biện không có gì khác biệt với thường ngày, nhưng hiện tại thừa ra Tề Thiệu Bạch, không khí lại là một kiểu khác.
Bởi vì A Quế nghỉ phép, trên bàn ăn chỉ có cả nhà ba người bọn họ, Thẩm Mạt Hinh cảm giác giống như trở lại cuộc sống năm năm trước của bọn họ, trí nhớ vẫn rõ nét như cũ.
"Không được kén ăn."
Tề Thiệu Bạch mặc dù nói với Thẩm Gia Tề như vậy, nhưng vẫn lấy hoàn toàn cà rốt cậu lựa từ trong bát ra ăn hết.
Cô nhìn thấy cảnh này, nghĩ rằng anh nhớ lại cái gì, không nhịn được hỏi anh:
"Anh có nhớ ra cái gì không?"
"Nhớ cái gì?"
"Không có sao? Tôi mới thấy anh ăn cà rốt tiểu Tề lựa ra, còn tưởng rằng anh nghĩ ra cái gì. Tiểu Tề từ nhỏ đã không ăn cà rốt, mỗi lần anh đều nói với con là không thể kén ăn, nhưng cuối cùng vẫn đem cà rốt ăn hết."
Cô lần nữa nói với anh chuyện của nhiều năm trước.
"Là như vậy sao."
Thì ra chỉ cần là chuyện đã thực tâm làm, sẽ thành thói quen, cho dù từng mất trí nhớ, lại nhớ trong tiềm thức, tựa như tình yêu, cho dù cái gì cũng đều không nhớ, anh vẫn bị cô hấp dẫn, hơn nữa còn tự dẫn mình đến trước mặt đối phương.
Nhưng, nghĩ đến những điều tốt đẹp kia bị quên lãng, anh luôn cảm thấy có một chút tiếc nuối.
"Anh mà nhớ ra được thì tốt."
"Chớ tạo cho mình áp lực quá lớn, ăn cơm đi."
Sợ anh lại nghĩ đến nhức đầu, cô rất nhanh nói sang chuyện khác.
Chiều nay Tề Thiệu Bạch đưa Thẩm Mạt Hinh và Thẩm Gia Tề về nhà.
Ban đầu bởi vì tiểu Tề có bài tập không hiểu, cô lại vội vàng dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa, cho nên Tề Thiệu Bạch liền lưu lại giúp tiểu Tề làm bài tập.
Sau khi tiểu Tề làm xong bài tập, cùng anh chơi máy vi tính trong chốc lát, không lâu sau tiểu Tề liền ngủ mất, vì để cho tiểu Tề ngủ thật tốt, anh xung phong muốn đưa bọn họ về nhà, ban đầu cô cự tuyệt, nhưng hình như ông trời ở đây cũng giúp anh, xe của cô lại bị hỏng rồi, bất đắc dĩ cô phải đồng ý cho Tề Thiệu Bạch đưa bọn họ về nhà.
Sau khi về đến nhà, cũng là anh ôm tiểu Tề lên lầu, lúc này, cô không thể không thừa nhận, có đàn ông bên cạnh thật tốt.
Sau khi đưa Thẩm Gia Tề nằm lên giường, hai người lặng lẽ rời khỏi gian phòng. Lúc trước tới thăm nhiều lắm là đến ngoài cửa lớn, đây là lần đầu tiên Tề Thiệu Bạch bước vào chỗ ở của hai mẹ con Thẩm Mạt Hinh, anh theo bản năng quan sát phòng.
Phòng khách bài biện rất đơn giản, không có trang hoàng gì nhiều, không có đồ dùng sang trọng, nhưng nhìn rất ấm áp, cũng không làm cho người ta có cảm giác đơn sơ.
Trên tường dán thước đo chiều cao hình hươu cao cổ, phía trên viết chằng chịt ngày tháng, hiển nhiên đánh dấu chiều cao của cậu bé.
Ở bên kia, có một bảng thông báo thủ công, phía trên dán rất nhiều hình Thẩm Gia Tề tham gia hoạt động, anh không nhịn được nghiêng người tiến lên nhìn cẩn thận.
Hình tiểu Tề biểu diễn trong hoạt động nào đó, hình tiểu Tề tham gia hoạt động ngoài trường học, còn có hình tiểu Tề đạt được bằng khen, những thứ đó, tựa như nói cho anh biết, anh bỏ lỡ cái gì.
Nhìn hình, nghĩ tới mình không thể cùng với con trai lớn lên, tâm tình của anh nhất thời lay động xuống thấp.
"Tiểu Tề có oán giận cái người ba không có trách nhiệm này không?"
"Không có, nếu như anh đối với người ba là anh có oán hận, cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận anh như vậy."
Cô dám khẳng định như vậy, bởi vì tiểu Tề đến bây giờ không thân cận bác sĩ Hứa, cậu vui buồn vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng khó sửa đổi, tựa như anh vậy.
Dĩ nhiên phụ tử thân tình (tình cảm cha con) là thiên tính, vậy cũng có thể là nguyên nhân kết nói ba con bọn họ.
"Tiểu Tề dễ dàng tiếp nhận người ba là anh như vậy, anh muốn cám ơn em, anh nghĩ, đây là bởi vì em chưa từng ở trước mặt con oán trách anh là gã đàn ông không có trách nhiệm."
Anh biết, tiểu Tề không ghét anh, nguyên nhân lớn nhất là cô.
Lời nói của ba mẹ đối với đứa bé có ảnh hưởng rất lớn, nếu như cô vẫn nói không phải là anh, tiểu Tề hôm nay rất có thể cũng sẽ không gọi anh một tiếng ba.
Anh nói không sai, cô quả thật không oán trách anh trước mặt tiểu Tề, nhưng cô ấy làm thế không phải là để cho anh cảm ơn cô, chỉ là không muốn phá hỏng kí ức năm năm chung sống đẹp đẽ của bọn họ.
"Anh không phải cảm ơn tôi, tôi chỉ không muốn ảnh hưởng tới sự phát triển của tiểu Tề, thời gian đã muộn rồi, anh cần phải trở về."
Hai người ở cùng một chỗ đã lâu, khiến cô không được tự nhiên, nhất là đối mặt với ánh mắt chuyên chú không che giấu chút nào của Tề Thiệu Bạch, tim của cô không tự chủ mà đập thật nhanh.
"Anh không thể ở lại chỗ này một đêm sao?"
"Dĩ nhiên không được!"
Nghe được yêu cầu của anh, Thẩm Mạt Hinh thần kinh cũng căng thẳng.
"Anh có thể ngủ dưới đất."
"Vẫn không được!"
"Tại sao?"
Anh tiến tới gần một bước, cách cô rất gần, mắt sáng như đuốc. Anh nhận thấy Thẩm Mạt Hinh rất khẩn trương, mà anh thích bộ dáng cô vì anh tới gần mà khẩn trương, điều này chứng tỏ tỏ cô rất để ý anh.
"Trước kia, chúng ta cùng ở chung một mái nhà, không sai chứ?"
"Anh nói gì vậy?" Khi anh tới gần, cô liền lui về phía sau.
"Nếu như chúng ta có thể giống như trước, một nhà ba người ở chung, có lẽ có thể kích thích não của anh, không chừng có thể giúp anh khôi phục trí nhớ."
Anh nói rất có lý, Thẩm Mạt Hinh thiếu chút nữa sẽ đồng ý anh, nhưng lý trí kéo cô trở về thực tế, cô rất nhanh nhớ lại, quan hệ của bọn họ đã có khác biệt rất lớn.
"Rất xin lỗi, chuyện này tôi không có biện pháp giúp."
"Tại sao?"
Thấy chuyện sắp thành công lại đột nhiên bị hắt nước lạnh, Tề Thiệu Bạch không thể tiếp nhận kết quả này.
"Bởi vì chúng ta đã ly hôn, cũng là nguyên nhân tôi sẽ phiền phức khi lưu anh ở lại." Cô kéo cửa ra, ép buộc mình ra lệnh đuổi khách.
***
Tựa như thường ngày, Thẩm Mạt Hinh dậy thật sớm, chuẩn bị đi chợ mua đồ, nhưng vừa mở cửa ra, cô lại thấy Tề Thiệu Bạch ngồi dưới đất, dựa vào vách tường ngủ, thiếu chút nữa nước mắt trào ra.
Cô vẫn nghĩ sau khi ly hôn chỉ có một mình cô sống khổ sở qua ngày, cho nên vẫn không chịu nhìn Tề Thiệu Bạch bằng sắc mặt tốt, không chịu thừa nhận mình đã tha thứ anh, duy trì trạng thái như gần như xa, nói cho cùng chính là sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa.
Trên thực tế, anh cũng trải qua những ngày khổ sở như vậy, cái gì cũng không nhớ cũng không phải lỗi của anh, nhưng cô vẫn kết tội anh là kẻ bạc tình.
Bây giờ nhìn anh ngồi dưới đất ngủ, khiến cô cảm giác mình rất xấu xa, là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, bởi vì chịu khổ nên cũng muốn khiến người tổn thương cô chịu chút đau khổ.
Nhưng chuyện cũng đã đã qua, có cần thiết tổn thương lẫn nhau như vậy không?
Mà nếu thật là anh vô tội, cô lại cố chấp không phải càng không có ý nghĩa?
"Thiệu Bạch, đứng lên đi."
Cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh, gọi anh dậy.
Tề Thiệu Bạch mở mắt ra, thấy cô thì sửng sốt một chút.
"Mạt Hinh. . . . . ."
"Tại sao không trở về nhà ngủ?"
"Tối hôm qua anh ngồi dưới đất, đột nhiên muốn biết trước kia anh đã từng làm chuyện gì khiến em mất hứng hay không, mà lại bị em phạt không cho vào cửa, nghĩ đi nghĩ lại vô thức ngủ mất từ lúc nào."
"Có nghĩ ra cái gì không?"
"Rất đáng tiếc, vẫn không nghĩ ra."
Anh vừa đứng lên vừa nói.
Cô nhìn anh, nghĩ tới lúc anh nói trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ thất vọng, hơn nữa, tâm tình tốt giống như cũng thay đổi nặng nề.
Chỉ cần tỉ mỉ một chút, là có thể phát giác nha! Người đàn ông này vẫn luôn có tấm lòng chân thật, ý thức trách nhiệm rất lớn, nếu như cô không bị oán hận làm cho hồ đồ, đã sớm nên nhận thấy được áp lực của anh, anh có bao nhiêu mong muốn cùng bọn họ ở chung một chỗ, biết anh không phải loại đàn ông sẽ bỏ vợ bỏ con đó.
"Nếu không nghĩ ra, cũng không cần nghĩ đâu."
"Cho anh thêm một chút thời gian, anh không muốn buông tay như vậy."
Nghĩ rằng Thẩm Mạt Hinh muốn anh buông tay, lòng Tề Thiệu Bạch càng thêm nặng nề.
Nhưng anh nghĩ lầm rồi, Thẩm Mạt Hinh không phải muốn anh buông tay, mà không hy vọng anh tiếp tục hành hạ mình, cô đã nghĩ thông suốt, muốn cả hai kéo nhau từ trong vũng lầy của quá khứ ra.
"Chúng ta bắt đầu cuộc sống mới thôi."
"Hả?"
Anh không biết rõ ý tứ trong lời nói của Thẩm Mạt Hinh, nhưng hình như có thể có điều mong đợi.
"Lời này của em là có ý gì? Có thể nói rõ ràng chút không?"
"Ý của em là, quá khứ không nghĩ ra không có quan hệ, chúng ta có thể lần nữa tạo lại trí nhớ chung, anh, tiểu Tề và em, chúng ta lần nữa bắt đầu."
Cô đã nói xong, đủ để hiểu rõ ràng, nhưng Tề Thiệu Bạch bởi vì quá giật mình, cho nên nhất thời phản ứng không kịp, thừ người ra như một pho tượng đá.
"Đứa nhỏ này làm sao vậy? Em nói lời cũng còn chưa nói hết liền cúp điện thoại của em, em đã đồng ý người ta, nó tại sao có thể khiến em mất mặt như vậy!"
"Anh nói cho em biết như vậy là không được, muốn ép con trai làm theo ý em mãi, nó sớm muộn cũng sẽ chống đối. Đó, hiện tại không phải bắt đầu phản kháng rồi."
Tề Hải Đào kể từ sau biết được mình bị ung thư dạ dày, cũng không quan tâm vào việc quản lý, nhìn ra được rất nhiều chuyện.
"Em làm thế còn không phải là vì tốt cho nó, sợ nó một mình quá cực khổ, hi vọng có người có thể giúp nó, tìm người con gái có điều kiện tốt thì có gì sai? Tuổi của nó sớm nên nối dõi tông đường rồi."
Trương Lệ Anh uất ức nói .
"Nói đến nối dõi tông đường, đứa bé Gia Tề kia, lên tiểu học rồi phải không?"
Năm đó cùng vợ chia rẽ một nhà ba người của con trai ông có chút áy náy, đặc biệt là sau khi bị bệnh, ông hoàn toàn hiểu được gia thế cũng không quan trọng, có thể hạnh phúc mới là tốt nhất. Vì vậy ông thay đổi tâm ý, đồng ý Thiệu Bạch trở về Đài Loan, nếu nó có thể tìm lại trí nhớ, tìm được con dâu cùng cháu trai, mọi người cũng sẽ không tiếc nuối.
"Gia Tề. . . . . ."
Trương Lệ Anh lúc này mới nhớ tới người cháu đã bị bà lãng quên
"Không nhắc đến nữa, nếu như bị Thiệu Bạch biết, nó sẽ trách chúng ta."
"Sao có thể không đề cập tới, dù gì cũng là con cháu Tề gia chúng ta, thân thể anh cũng không biết có thể chống cự được bao lâu, cho nên anh đang suy nghĩ, có nên tìm bọn họ trở về hay không."
"Tìm trở về?"
"Đúng vậy a, chẳng lẽ em cũng không muốn gặp cháu của chúng ta? Thật một chút cũng không muốn đem đứa bé kia trở về?"
Không phải không nhớ, vừa nhớ tới mẹ đứa bé kia là Thẩm Mạt Hinh không có chút gia thế gì, bà cũng không nguyện ý cùng nó có quá nhiều quan hệ.
"Để em suy nghĩ."
"Em phải suy nghĩ thật tốt đi, nhưng đừng nghĩ quá lâu, thân thể anh không chờ được thêm đâu."
"Ừ. . . . . ."
Buổi nói chuyện với chồng khiến Trương Lệ Anh như lâm vào một cuộc giao chiến.
***
Trong sân trường, một lòng nhắm mắt hồi tưởng, một mình tản bộ, tưởng tượng thấy những chuyện hai người đã từng cùng nhau làm, nhưng anh nghĩ rất nhiều, thu hoạch lại rất ít.
Tề Thiệu Bạch ở trong sân trường đi lại hơn nửa ngày, hao tổn rất nhiều thời gian, nhưng không có nhớ tới bất kỳ chuyện gì.
Rời sân trường thì mặt trời đã lặn, anh mới nghĩ đến, mình bắt đầu từ giữa trưa cũng chưa ăn cái gì.
Anh vốn muốn tìm một chỗ ăn cơm thuận tiện, nhưng vừa khởi động xe, anh lại không tự giác lái đến gần quán cà phê của Thẩm Mạt Hinh.
Dừng xe, anh cũng không lập tức xuống xe đến quán cà phê tìm Thẩm Mạt Hinh ngay, bởi anh đã quyết tâm, muốn một mình cố gắng, đợi sau khi có một chút thành tích, có thể cùng cô tự nhiên tiếp xúc, mà không phải là như hiện tại bởi vì thiếu hụt một phần kí ức mà có khoảng cách, khi đó anh sẽ quyết định bước kế tiếp.
Nhưng càng cố gắng hồi tưởng lại càng nhớ nhung, có lúc ngay cả anh cũng không phân rõ được, hình ảnh của cô trong đầu rốt cuộc là trí nhớ còn sót lại, hay là nhớ nhung đối với cô bây giờ.
Mấy năm nay, không có một người con gái nào có thể đi vào trong lòng anh, Thẩm Mạt Hinh là người duy nhất.
Ngồi yên trong xe thật lâu, anh mới xuống xe, đi vào ngõ hẹp, tới bên ngoài quán cà phê Mạt Hương, từ cửa sổ thủy tinh nhìn động tĩnh bên trong quán cà phê.
Bởi vì đã qua thời gian dùng bữa, lại đến gần lúc đi ngủ, trong quán cà phê không nhiều khách lắm, bình thường lúc này là thời gian Thẩm Mạt Hinh và mọi người ăn bữa tối.
Thời gian ăn tối này của bọn họ thực sự là rất bình thường, bởi vì thời gian khách ăn cơm nhiều, bọn họ phải làm xong mới có thể an tâm ăn một bữa cơm.
Thẩm Mạt Hinh thủ nghệ (tài nấu ăn) tốt, dễ dàng có thể hoàn thành một bàn ăn hương vị đầy đủ.
Nhìn món ăn đầu tiên cô đặt lên bàn, Tề Thiệu Bạch đột nhiên cảm thấy bụng đói kêu vang.
Thời điểm có thể hưởng thụ yên tĩnh một mình, trước kia anh có thói quen một mình dùng cơm, vào lúc ăn cơm hoàn toàn buông lỏng mình, không hy vọng bị người khác quấy rầy. Nhưng hiện tại anh lại không ăn cơm một mình.
Cho nên rất rõ ràng, chân tựa như mọc rễ không đi được.
Giống như có thần giao cách cảm, Thẩm Mạt Hinh quay đầu lại, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Mỗi lần ánh mắt gặp nhau, giữa bọn họ giống như luôn có thể tạo ra một dòng điện đặc biệt, sẽ không khiến người ta đầu óc choáng váng, mà ấm áp làm cho người ta cảm thấy lòng chua xót.
Nếu như không bị mất trí, giờ phút này anh nên thoải mái gia nhập cái không khí sung sướng ở trong, không cần chần chừ.
"Ba!"
Thẩm Gia Tề cũng phát hiện ra anh, nhiệt tình xông lên mở cửa, hướng anh vào bên trong nhà luôn.
"Ba cùng chúng con ăn cơm, hôm nay mẹ nấu rất nhiều món ngon đó!"
"Vậy sao?"
Anh ngẩng đầu nhìn cô, lòng tràn đầy mong đợi hỏi:
"Có thể không? Không biết em có hoan nghênh vị khách không mời mà đến là anh không?"
"Tiểu Tề, lấy bát đũa cho ba, mẹ đi lấy canh."
Trong quán cà phê, cái bàn gần phòng bếp nhất luôn là bàn ăn của bọn họ, thức ăn bày biện không có gì khác biệt với thường ngày, nhưng hiện tại thừa ra Tề Thiệu Bạch, không khí lại là một kiểu khác.
Bởi vì A Quế nghỉ phép, trên bàn ăn chỉ có cả nhà ba người bọn họ, Thẩm Mạt Hinh cảm giác giống như trở lại cuộc sống năm năm trước của bọn họ, trí nhớ vẫn rõ nét như cũ.
"Không được kén ăn."
Tề Thiệu Bạch mặc dù nói với Thẩm Gia Tề như vậy, nhưng vẫn lấy hoàn toàn cà rốt cậu lựa từ trong bát ra ăn hết.
Cô nhìn thấy cảnh này, nghĩ rằng anh nhớ lại cái gì, không nhịn được hỏi anh:
"Anh có nhớ ra cái gì không?"
"Nhớ cái gì?"
"Không có sao? Tôi mới thấy anh ăn cà rốt tiểu Tề lựa ra, còn tưởng rằng anh nghĩ ra cái gì. Tiểu Tề từ nhỏ đã không ăn cà rốt, mỗi lần anh đều nói với con là không thể kén ăn, nhưng cuối cùng vẫn đem cà rốt ăn hết."
Cô lần nữa nói với anh chuyện của nhiều năm trước.
"Là như vậy sao."
Thì ra chỉ cần là chuyện đã thực tâm làm, sẽ thành thói quen, cho dù từng mất trí nhớ, lại nhớ trong tiềm thức, tựa như tình yêu, cho dù cái gì cũng đều không nhớ, anh vẫn bị cô hấp dẫn, hơn nữa còn tự dẫn mình đến trước mặt đối phương.
Nhưng, nghĩ đến những điều tốt đẹp kia bị quên lãng, anh luôn cảm thấy có một chút tiếc nuối.
"Anh mà nhớ ra được thì tốt."
"Chớ tạo cho mình áp lực quá lớn, ăn cơm đi."
Sợ anh lại nghĩ đến nhức đầu, cô rất nhanh nói sang chuyện khác.
Chiều nay Tề Thiệu Bạch đưa Thẩm Mạt Hinh và Thẩm Gia Tề về nhà.
Ban đầu bởi vì tiểu Tề có bài tập không hiểu, cô lại vội vàng dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa, cho nên Tề Thiệu Bạch liền lưu lại giúp tiểu Tề làm bài tập.
Sau khi tiểu Tề làm xong bài tập, cùng anh chơi máy vi tính trong chốc lát, không lâu sau tiểu Tề liền ngủ mất, vì để cho tiểu Tề ngủ thật tốt, anh xung phong muốn đưa bọn họ về nhà, ban đầu cô cự tuyệt, nhưng hình như ông trời ở đây cũng giúp anh, xe của cô lại bị hỏng rồi, bất đắc dĩ cô phải đồng ý cho Tề Thiệu Bạch đưa bọn họ về nhà.
Sau khi về đến nhà, cũng là anh ôm tiểu Tề lên lầu, lúc này, cô không thể không thừa nhận, có đàn ông bên cạnh thật tốt.
Sau khi đưa Thẩm Gia Tề nằm lên giường, hai người lặng lẽ rời khỏi gian phòng. Lúc trước tới thăm nhiều lắm là đến ngoài cửa lớn, đây là lần đầu tiên Tề Thiệu Bạch bước vào chỗ ở của hai mẹ con Thẩm Mạt Hinh, anh theo bản năng quan sát phòng.
Phòng khách bài biện rất đơn giản, không có trang hoàng gì nhiều, không có đồ dùng sang trọng, nhưng nhìn rất ấm áp, cũng không làm cho người ta có cảm giác đơn sơ.
Trên tường dán thước đo chiều cao hình hươu cao cổ, phía trên viết chằng chịt ngày tháng, hiển nhiên đánh dấu chiều cao của cậu bé.
Ở bên kia, có một bảng thông báo thủ công, phía trên dán rất nhiều hình Thẩm Gia Tề tham gia hoạt động, anh không nhịn được nghiêng người tiến lên nhìn cẩn thận.
Hình tiểu Tề biểu diễn trong hoạt động nào đó, hình tiểu Tề tham gia hoạt động ngoài trường học, còn có hình tiểu Tề đạt được bằng khen, những thứ đó, tựa như nói cho anh biết, anh bỏ lỡ cái gì.
Nhìn hình, nghĩ tới mình không thể cùng với con trai lớn lên, tâm tình của anh nhất thời lay động xuống thấp.
"Tiểu Tề có oán giận cái người ba không có trách nhiệm này không?"
"Không có, nếu như anh đối với người ba là anh có oán hận, cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận anh như vậy."
Cô dám khẳng định như vậy, bởi vì tiểu Tề đến bây giờ không thân cận bác sĩ Hứa, cậu vui buồn vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng khó sửa đổi, tựa như anh vậy.
Dĩ nhiên phụ tử thân tình (tình cảm cha con) là thiên tính, vậy cũng có thể là nguyên nhân kết nói ba con bọn họ.
"Tiểu Tề dễ dàng tiếp nhận người ba là anh như vậy, anh muốn cám ơn em, anh nghĩ, đây là bởi vì em chưa từng ở trước mặt con oán trách anh là gã đàn ông không có trách nhiệm."
Anh biết, tiểu Tề không ghét anh, nguyên nhân lớn nhất là cô.
Lời nói của ba mẹ đối với đứa bé có ảnh hưởng rất lớn, nếu như cô vẫn nói không phải là anh, tiểu Tề hôm nay rất có thể cũng sẽ không gọi anh một tiếng ba.
Anh nói không sai, cô quả thật không oán trách anh trước mặt tiểu Tề, nhưng cô ấy làm thế không phải là để cho anh cảm ơn cô, chỉ là không muốn phá hỏng kí ức năm năm chung sống đẹp đẽ của bọn họ.
"Anh không phải cảm ơn tôi, tôi chỉ không muốn ảnh hưởng tới sự phát triển của tiểu Tề, thời gian đã muộn rồi, anh cần phải trở về."
Hai người ở cùng một chỗ đã lâu, khiến cô không được tự nhiên, nhất là đối mặt với ánh mắt chuyên chú không che giấu chút nào của Tề Thiệu Bạch, tim của cô không tự chủ mà đập thật nhanh.
"Anh không thể ở lại chỗ này một đêm sao?"
"Dĩ nhiên không được!"
Nghe được yêu cầu của anh, Thẩm Mạt Hinh thần kinh cũng căng thẳng.
"Anh có thể ngủ dưới đất."
"Vẫn không được!"
"Tại sao?"
Anh tiến tới gần một bước, cách cô rất gần, mắt sáng như đuốc. Anh nhận thấy Thẩm Mạt Hinh rất khẩn trương, mà anh thích bộ dáng cô vì anh tới gần mà khẩn trương, điều này chứng tỏ tỏ cô rất để ý anh.
"Trước kia, chúng ta cùng ở chung một mái nhà, không sai chứ?"
"Anh nói gì vậy?" Khi anh tới gần, cô liền lui về phía sau.
"Nếu như chúng ta có thể giống như trước, một nhà ba người ở chung, có lẽ có thể kích thích não của anh, không chừng có thể giúp anh khôi phục trí nhớ."
Anh nói rất có lý, Thẩm Mạt Hinh thiếu chút nữa sẽ đồng ý anh, nhưng lý trí kéo cô trở về thực tế, cô rất nhanh nhớ lại, quan hệ của bọn họ đã có khác biệt rất lớn.
"Rất xin lỗi, chuyện này tôi không có biện pháp giúp."
"Tại sao?"
Thấy chuyện sắp thành công lại đột nhiên bị hắt nước lạnh, Tề Thiệu Bạch không thể tiếp nhận kết quả này.
"Bởi vì chúng ta đã ly hôn, cũng là nguyên nhân tôi sẽ phiền phức khi lưu anh ở lại." Cô kéo cửa ra, ép buộc mình ra lệnh đuổi khách.
***
Tựa như thường ngày, Thẩm Mạt Hinh dậy thật sớm, chuẩn bị đi chợ mua đồ, nhưng vừa mở cửa ra, cô lại thấy Tề Thiệu Bạch ngồi dưới đất, dựa vào vách tường ngủ, thiếu chút nữa nước mắt trào ra.
Cô vẫn nghĩ sau khi ly hôn chỉ có một mình cô sống khổ sở qua ngày, cho nên vẫn không chịu nhìn Tề Thiệu Bạch bằng sắc mặt tốt, không chịu thừa nhận mình đã tha thứ anh, duy trì trạng thái như gần như xa, nói cho cùng chính là sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa.
Trên thực tế, anh cũng trải qua những ngày khổ sở như vậy, cái gì cũng không nhớ cũng không phải lỗi của anh, nhưng cô vẫn kết tội anh là kẻ bạc tình.
Bây giờ nhìn anh ngồi dưới đất ngủ, khiến cô cảm giác mình rất xấu xa, là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, bởi vì chịu khổ nên cũng muốn khiến người tổn thương cô chịu chút đau khổ.
Nhưng chuyện cũng đã đã qua, có cần thiết tổn thương lẫn nhau như vậy không?
Mà nếu thật là anh vô tội, cô lại cố chấp không phải càng không có ý nghĩa?
"Thiệu Bạch, đứng lên đi."
Cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh, gọi anh dậy.
Tề Thiệu Bạch mở mắt ra, thấy cô thì sửng sốt một chút.
"Mạt Hinh. . . . . ."
"Tại sao không trở về nhà ngủ?"
"Tối hôm qua anh ngồi dưới đất, đột nhiên muốn biết trước kia anh đã từng làm chuyện gì khiến em mất hứng hay không, mà lại bị em phạt không cho vào cửa, nghĩ đi nghĩ lại vô thức ngủ mất từ lúc nào."
"Có nghĩ ra cái gì không?"
"Rất đáng tiếc, vẫn không nghĩ ra."
Anh vừa đứng lên vừa nói.
Cô nhìn anh, nghĩ tới lúc anh nói trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ thất vọng, hơn nữa, tâm tình tốt giống như cũng thay đổi nặng nề.
Chỉ cần tỉ mỉ một chút, là có thể phát giác nha! Người đàn ông này vẫn luôn có tấm lòng chân thật, ý thức trách nhiệm rất lớn, nếu như cô không bị oán hận làm cho hồ đồ, đã sớm nên nhận thấy được áp lực của anh, anh có bao nhiêu mong muốn cùng bọn họ ở chung một chỗ, biết anh không phải loại đàn ông sẽ bỏ vợ bỏ con đó.
"Nếu không nghĩ ra, cũng không cần nghĩ đâu."
"Cho anh thêm một chút thời gian, anh không muốn buông tay như vậy."
Nghĩ rằng Thẩm Mạt Hinh muốn anh buông tay, lòng Tề Thiệu Bạch càng thêm nặng nề.
Nhưng anh nghĩ lầm rồi, Thẩm Mạt Hinh không phải muốn anh buông tay, mà không hy vọng anh tiếp tục hành hạ mình, cô đã nghĩ thông suốt, muốn cả hai kéo nhau từ trong vũng lầy của quá khứ ra.
"Chúng ta bắt đầu cuộc sống mới thôi."
"Hả?"
Anh không biết rõ ý tứ trong lời nói của Thẩm Mạt Hinh, nhưng hình như có thể có điều mong đợi.
"Lời này của em là có ý gì? Có thể nói rõ ràng chút không?"
"Ý của em là, quá khứ không nghĩ ra không có quan hệ, chúng ta có thể lần nữa tạo lại trí nhớ chung, anh, tiểu Tề và em, chúng ta lần nữa bắt đầu."
Cô đã nói xong, đủ để hiểu rõ ràng, nhưng Tề Thiệu Bạch bởi vì quá giật mình, cho nên nhất thời phản ứng không kịp, thừ người ra như một pho tượng đá.
Tác giả :
Đường Quân