Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em
Chương 6: Gây sự
Trong suốt hai tiết học đầu, lớp học chìm trong không khí im lặng đến đáng sợ. Tất cả học sinh đều chú tâm vào bài học của mình. Thụy Du cũng nghe giảng rồi ghi chép lại một vài thứ mà cô cho là thú vị. Những kiến thức này đều đã học qua nhưng khá sơ lược, bây giờ có dịp học chuyên sâu cũng tương đối có ích.
Lúc chuông reng báo hiệu giờ ra chơi thì Tú Nhi liền dọn dẹp thật nhanh tập vở, chuẩn bị kéo Thụy Du đi tham quan trường học. Nhưng cả hai chưa kịp rời đi thì đã có một nhóm nữ sinh chặn lại. Bọn họ có khoảng bốn người đang đứng thành một hàng ở ngay lối đi ở hai dãy bàn học.
Nổi bật trong nhóm là một nữ sinh với mái tóc ngắn, hai mắt được trang điểm đậm khiến cô bạn trở nên hung dữ hơn bình thường.
_ Lan Anh, là nó đó. - Một trong ba nữ sinh còn lại chỉ tay vào Thụy Du rồi quay sang nhắc nhở nữ sinh tóc ngắn.
Lan Anh nhướn mày, nhìn Thụy Du trừ trên xuống dưới, khẽ tặc lưỡi.
_ Này học sinh mới, cũng nên làm quen một tí chứ nhỉ?
Đây là tiết mục quen thuộc của lớp 11A9, một lớp học hội tụ nhiều thành phần bất hảo trong trường. Khác với những lớp khác, nơi này chiếm hơn 80% sĩ số là nữ sinh. Lí do cũng khá đơn giản. 11A9 là lớp sát vách 12A1, lớp của ba nam sinh nổi tiếng nhất trường. Đồng thời là lớp học yêu thích của các nữ sinh lớp 11. Điều đó vô tình biến nơi này thành lớp học đặc biệt, là nơi ẩn chứa những thành phần đanh đá và kiêu căng nhất, những kẻ chỉ thích dùng mọi chiêu trò để được chú ý. Ngoại trừ những học sinh được xếp lớp sẵn ngay từ đầu, số học sinh còn lại cũng không tốt đẹp là bao. Và Lan Anh thuộc nhóm thứ 2.
Câu nói mở màn quen thuộc vang lên liền thu hút sự chú ý của cả lớp. Bản tính của con người là vậy. Chỉ cần có trò vui, có náo loạn thì sẽ nhanh chóng tụ tập để hóng chuyện. Có khi còn nhân cơ hội châm dầu vào lửa. Xung quanh đã bắt đầu xuất hiện tiếng cười nhạo và bàn tán, cũng không thiếu ánh nhìn thương hại bắn về hướng này.
_ Lan Anh này, nghe mấy chị bên lớp 12A1 bảo nó chỉ là người hầu ở nhà anh Dương thôi. - Một nữ sinh khác lên tiếng, không quên ném cho Thụy Du một cái liếc mắt khinh thường.
_ Người hầu mà cũng được đi học sao? Bất ngờ nhỉ? Lần đầu tiên tôi được biết đó.
Lan Anh à một tiếng, gương mặt lộ rõ vẻ bất ngờ và ngạc nhiên tựa như nghe được chuyện gì thú vị lắm.
_ Dù sao cũng là người hầu rồi thì cũng đã quen làm mấy việc dơ bẩn. Nếu vậy bạn không phiền nếu thay mặt cả lớp làm trực nhật chứ?
Nghe được câu này từ Lan Anh, cả lớp được một trận xôn xao. Nếu như có người trực vệ sinh dùm thì quá tốt, đỡ phải động tay động chân. Vừa mệt, lại bẩn. Bọn họ vốn không quen làm những việc như thế.
Thụy Du từ đầu đến cuối vẫn duy trì thái độ im lặng của mình. Nét mặt của cô khiến người khác cảm thấy bối rối vì họ không thể hiểu được cô đang nghĩ gì.
Buồn? Không có. Tức giận? Cũng không. Vui? Chẳng ai vui nổi trong tình huống này. Nói chung thái độ của cô rất khó hiểu, khiến người khác phải tò mò.
Thật ra Thụy Du chỉ đang phân vân và tính toán thiệt hơn cho mình. Cô không biết mình nên cư xử như thế nào mới đúng. Nếu dùng bản tính mạnh mẽ để chống lại thì có vẻ không hợp với một người hầu hiền lành. Còn nếu cứ cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng thì quá bất công cho bản thân. Đó là lí do cô vẫn không phản ứng trước những lời châm chọc của Lan Anh.
Thế nhưng những điều đó qua mắt Tú Nhi lại biến thành một ý nghĩa khác. Cô nghĩ rằng bạn mình đang sợ hãi và chịu đựng. Với cô, Thụy Du là người bạn đầu tiên ở trường mới nên cô sẽ hết lòng bảo vệ. Dù cho hành động đó gây bất lợi cho mình đi nữa.
_ Cậu đừng quá đáng như thế. Là học sinh một lớp thì quyền lợi phải công bằng như nhau. Tại sao lại dồn hết công việc vào cậu ấy? Các người không thấy quá đáng sao?
Tú Nhi ngay lập tức lên tiếng bênh vực. Điều này khiến mọi người có mặt trong lớp lúc đó khá bất ngờ. Ngay cả Thụy Du cũng phải quay sang nhìn cô bạn, không rõ cảm xúc trong lòng của mình là gì? Có lẽ là xúc động và có chút gì đó biết ơn, còn có những tia hạnh phúc len lỏi.
Đây là lần đầu tiên có người lên tiếng bênh vực cô. Trên thực tế là Thụy Du không cần ai giúp đỡ và Tú Nhi thật sự cũng không thể cứu cô nhưng tấm lòng của cô bạn lại khiến cô xúc động. Thụy Du thầm nhủ trong lòng. Từ giờ Tú Nhi sẽ là bạn tốt của cô. Dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ.
Lan Anh bắt chéo hai tay trước ngực, một lần nữa cười khẩy. Cô bước đến trước mặt Tú Nhi, dùng tay đẩy cô bạn về phía sau, tức giận nói:
_ Vương Tú Nhi. Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu có quyền được lên tiếng ở đây sao? Đã nhận học bổng vào trường này thì lo mà an phận học hành. Đừng lo chuyện bao đồng. Nếu không vì Mộng Thy không cho phép tôi đụng vào cậu thì cậu nghĩ mình còn ngồi được ở đây sao?
Tú Nhi bị Lan Anh đẩy ngã xuống nghế, vô tình đụng vào cô bạn đang đeo headphone ngồi sát trong tường. Thụy Du nhìn cảnh này không thể im lặng được nữa. Tú Nhi vì bênh vực cho cô mới bị người ta bắt nạt, cô cũng không thể trơ mắt đứng nhìn.
_ Đủ rồi. Không được làm phiền đến Tú Nhi.
_ Tôi cứ thích thì làm sao? Hay là muốn tôi đuổi học hai người cùng một lúc?
Lan Anh hất mặt lên. Dùng bộ mặt của người bề trên nhìn xuống kẻ thấp hèn dưới chân mình mà nói chuyện.
_ Một đứa là người giúp việc. Một đứa sống ở nhà thuê. Hai người cũng thật hợp nhau.
Thấy Thụy Du không lên tiếng Lan Anh liền tiếp tục. Không hề muốn buông tha.
_ Ồn ào quá rồi đó.
Một giọng nói lạnh lẽo và vô cùng xa lạ bất ngờ vang lên. Ban đầu cả lớp còn hoang mang không biết là ai lên tiếng. Bởi vì đối với bọn họ giọng nói này quá mức lạ lẫm, là lần đầu tiên nghe thấy. Một lúc sau, khi mọi người đều nhận ra chủ nhân tiếng nói thì ai cũng lạnh người.
Chiếc headphone màu trắng được tháo ra. Nữ sinh ngồi cạnh Tú Nhi đảo mắt qua một nhóm học sinh đang hóng chuyện rồi dừng lại ở Lan Anh, phóng ra ánh nhìn lạnh lẽo.
Lan Anh phút chốc cứng đờ, có phần sợ hãi. Nhưng rồi cô ta cũng mau chóng lấy lại sự tự tin vốn có của mình.
_ An Nhiên, chẳng phải cậu không tham gia vào những chuyện này sao?
Tính tình của An Nhiên, Lan Anh hiểu khá rõ. Người này là một kẻ ít nói, cực kì ít nói. Lại có một đôi mắt sắc lạnh chỉ cần nhìn cũng đủ dọa người. Mỗi lần lên tiếng còn khủng khiếp hơn. Cũng may rằng An Nhiên thuộc nhóm người không thích phiền phức nên chẳng bao giờ ra mặt vào những chuyện thị phi. Nếu không Lan Anh và Mộng Thy sẽ chẳng còn chỗ đứng trong khối 11 nữa.
_ Các người đang gây chuyện ở địa bàn của tôi. - An Nhiên không nhanh không chậm trả lời.
_ Địa bàn? Cậu xem cả lớp học này là địa bàn của riêng cậu hay sao?
Lan Anh bật cười. Bộ dạng khiêu khích nhìn An Nhiên. Tuy rằng người đối diện nhìn qua khá đáng sợ nhưng đối với một kẻ luôn đứng trên người khác một bậc như cô ta thì sẽ không bị ảnh hưởng. Bất quá khi đối đầu cùng An Nhiên sẽ mang lại cho Lan Anh cảm giác xứng tầm chứ không phải là người ở trên chà đạp kẻ yếu thế nữa.
Nhưng Lan Anh đã phán đoán nhầm về An Nhiên. Một người ít nói nhưng không hề liền lành. Cô bạn đứng lên, khoanh hai tay trước ngực, gương mặt không biểu cảm nhìn Lan Anh. Giọng nói lạnh lẽo một lần nữa cất lên.
_ Bàn tôi ngồi thuộc địa phận của tôi. Muốn gây sự mời đi chỗ khác.
_ Cậu có tư cách gì...
Bốp!
Một cuốn sách dày cộm bay thẳng vào mặt Lan Anh không chút lưu tình. Trong lớp không còn bất kì âm thanh nào nữa. Hàng trăm ánh mắt chiếu vào An Nhiên, người vừa ra tay động thủ.
Hai tay Lan Anh run run ôm lấy mặt. Lực đạo này không phải dạng tầm thường. Nếu so với cú tát của Mộng Thy ngày trước chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Đó là một cuốn từ điển dày hơn 500 trang, bìa cứng. Trọng lượng cũng không nhẹ. Vậy mà An Nhiên lại có thể ném đi một cách nhanh gọn và dứt khoát như thế, chứng tỏ không phải là người dễ bắt nạt.
Tuy rằng những người xung quanh không phải là nạn nhân nhưng chỉ cần nhìn qua gương mặt bị in dấu đỏ bừng cũng đủ biết độ sát thương của hành động vừa rồi. Hơn nữa đây còn là trường hợp đặc biệt. Như một luật lệ ngầm, học sinh trong lớp dù là những thành phần cá biệt nhất cũng không ai dám ra tay đánh người công khai trong lớp. Bọn họ đều chờ đến khi ra về rồi giải quyết bên ngoài. Trong lớp chủ yếu là mỉa mai và nói xấu sau lưng là nhiều.
Người duy nhất làm một việc ngay cả Mộng Thy nổi tiếng không coi ai ra gì cũng chưa từng dám thử thì được xem là gì? Chính là một nhân vật khủng bố, tốt nhất nên tránh xa nghìn dặm.
Phớt lờ mọi sự chú ý xung quanh, An Nhiên ngồi xuống ghế, đeo lại headphone vào, thư giãn đọc sách. Không quên kèm theo một câu giải thích cho hành động của mình.
_ Đây gọi là tư cách.
Nhưng Lan Anh không cam lòng chịu thua như vậy. Cô vừa định lao tới đánh An Nhiên liền bị ba nữ sinh cùng nhóm giữ lại. Bọn họ không ngừng nhắc nhở.
_ Thôi đi Lan Anh. Đừng dây vào An Nhiên. Mang họa đấy. - Nữ sinh 1 nhắc nhở.
_ Gì chứ? Tớ mà sợ con đó sao? Đánh không được thì bảo Mộng Thy kêu thầy hiệu trưởng đuổi học. - Lan Anh cãi.
_ Cậu không hiểu đâu. Ngay cả Mộng Thy cũng không dám đụng đến An Nhiên. Thôi về chỗ đi rồi tụi mình giải thích. - Nữ sinh 2 liên tục kéo tay áo Lan Anh.
_ Lần sau lôi tụi nó ra chỗ khác tính sổ. Đừng làm ồn trong lớp là được rồi. - Nữ sinh 3 tận tình khuyên nhủ.
Lan Anh hừ lạnh một tiếng rồi quay về chỗ ngồi. Mọi người cũng dần dần tản ra. Không khí lớp học bỗng chốc trở nên nặng nề thấy rõ. Một vài học sinh trong lớp thỉnh thoảng lén lút nhìn sang An Nhiên đầy sợ hãi. Thì ra một người mà bọn họ đã lãng quên hơn một năm nay lại là một quả bom hẹn giờ. Không biết lúc nào sẽ nổ. Cũng may là trước đây bọn họ không tìm đến mà gây chuyện.
Mặc cho mọi người bàn tán, An Nhiên lại tiếp tục nghe nhạc và đọc sách. Thỉnh thoảng viết vài dòng gì đó vào quyển sổ tay. Tú Nhi sau khi hoàn hồn lại liền quay sang cô nói lời cảm kích.
_ An Nhiên cảm ơn cậu rất nhiều. Vì đã cứu tụi mình.
_ Cảm ơn cậu. - Thụy Du thật lòng lên tiếng. Nếu hôm nay không có An Nhiên cô thật sự không biết giải quyết như thế nào mới vẹn cả đôi đường.
Với thái độ biết ơn của Thụy Du và Tú Nhi, An Nhiên cũng không mấy bận tâm. Cô chỉ nhàn nhạt trả lời.
_ Đừng vội cảm kích. Tôi không tốt bụng thế đâu. Nếu không phải vì quá ồn ào, tôi sẽ không lên tiếng.
Thế nhưng thái độ đó của An Nhiên cũng không làm Tú Nhi buồn, tất nhiên cũng không làm ảnh hưởng tới sự cảm kích của Thụy Du dành cho cô. Bởi vì bọn họ hiểu một điều rằng dù cho mục đích của An Nhiên là gì đi nữa thì cô cũng đã cứu bọn họ một lần.
Sau đó tiếng chuông kết thúc giờ giải lao cũng vang lên. Mọi thứ quay về đúng tình trạng nghiêm túc như lúc đầu.
Lúc chuông reng báo hiệu giờ ra chơi thì Tú Nhi liền dọn dẹp thật nhanh tập vở, chuẩn bị kéo Thụy Du đi tham quan trường học. Nhưng cả hai chưa kịp rời đi thì đã có một nhóm nữ sinh chặn lại. Bọn họ có khoảng bốn người đang đứng thành một hàng ở ngay lối đi ở hai dãy bàn học.
Nổi bật trong nhóm là một nữ sinh với mái tóc ngắn, hai mắt được trang điểm đậm khiến cô bạn trở nên hung dữ hơn bình thường.
_ Lan Anh, là nó đó. - Một trong ba nữ sinh còn lại chỉ tay vào Thụy Du rồi quay sang nhắc nhở nữ sinh tóc ngắn.
Lan Anh nhướn mày, nhìn Thụy Du trừ trên xuống dưới, khẽ tặc lưỡi.
_ Này học sinh mới, cũng nên làm quen một tí chứ nhỉ?
Đây là tiết mục quen thuộc của lớp 11A9, một lớp học hội tụ nhiều thành phần bất hảo trong trường. Khác với những lớp khác, nơi này chiếm hơn 80% sĩ số là nữ sinh. Lí do cũng khá đơn giản. 11A9 là lớp sát vách 12A1, lớp của ba nam sinh nổi tiếng nhất trường. Đồng thời là lớp học yêu thích của các nữ sinh lớp 11. Điều đó vô tình biến nơi này thành lớp học đặc biệt, là nơi ẩn chứa những thành phần đanh đá và kiêu căng nhất, những kẻ chỉ thích dùng mọi chiêu trò để được chú ý. Ngoại trừ những học sinh được xếp lớp sẵn ngay từ đầu, số học sinh còn lại cũng không tốt đẹp là bao. Và Lan Anh thuộc nhóm thứ 2.
Câu nói mở màn quen thuộc vang lên liền thu hút sự chú ý của cả lớp. Bản tính của con người là vậy. Chỉ cần có trò vui, có náo loạn thì sẽ nhanh chóng tụ tập để hóng chuyện. Có khi còn nhân cơ hội châm dầu vào lửa. Xung quanh đã bắt đầu xuất hiện tiếng cười nhạo và bàn tán, cũng không thiếu ánh nhìn thương hại bắn về hướng này.
_ Lan Anh này, nghe mấy chị bên lớp 12A1 bảo nó chỉ là người hầu ở nhà anh Dương thôi. - Một nữ sinh khác lên tiếng, không quên ném cho Thụy Du một cái liếc mắt khinh thường.
_ Người hầu mà cũng được đi học sao? Bất ngờ nhỉ? Lần đầu tiên tôi được biết đó.
Lan Anh à một tiếng, gương mặt lộ rõ vẻ bất ngờ và ngạc nhiên tựa như nghe được chuyện gì thú vị lắm.
_ Dù sao cũng là người hầu rồi thì cũng đã quen làm mấy việc dơ bẩn. Nếu vậy bạn không phiền nếu thay mặt cả lớp làm trực nhật chứ?
Nghe được câu này từ Lan Anh, cả lớp được một trận xôn xao. Nếu như có người trực vệ sinh dùm thì quá tốt, đỡ phải động tay động chân. Vừa mệt, lại bẩn. Bọn họ vốn không quen làm những việc như thế.
Thụy Du từ đầu đến cuối vẫn duy trì thái độ im lặng của mình. Nét mặt của cô khiến người khác cảm thấy bối rối vì họ không thể hiểu được cô đang nghĩ gì.
Buồn? Không có. Tức giận? Cũng không. Vui? Chẳng ai vui nổi trong tình huống này. Nói chung thái độ của cô rất khó hiểu, khiến người khác phải tò mò.
Thật ra Thụy Du chỉ đang phân vân và tính toán thiệt hơn cho mình. Cô không biết mình nên cư xử như thế nào mới đúng. Nếu dùng bản tính mạnh mẽ để chống lại thì có vẻ không hợp với một người hầu hiền lành. Còn nếu cứ cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng thì quá bất công cho bản thân. Đó là lí do cô vẫn không phản ứng trước những lời châm chọc của Lan Anh.
Thế nhưng những điều đó qua mắt Tú Nhi lại biến thành một ý nghĩa khác. Cô nghĩ rằng bạn mình đang sợ hãi và chịu đựng. Với cô, Thụy Du là người bạn đầu tiên ở trường mới nên cô sẽ hết lòng bảo vệ. Dù cho hành động đó gây bất lợi cho mình đi nữa.
_ Cậu đừng quá đáng như thế. Là học sinh một lớp thì quyền lợi phải công bằng như nhau. Tại sao lại dồn hết công việc vào cậu ấy? Các người không thấy quá đáng sao?
Tú Nhi ngay lập tức lên tiếng bênh vực. Điều này khiến mọi người có mặt trong lớp lúc đó khá bất ngờ. Ngay cả Thụy Du cũng phải quay sang nhìn cô bạn, không rõ cảm xúc trong lòng của mình là gì? Có lẽ là xúc động và có chút gì đó biết ơn, còn có những tia hạnh phúc len lỏi.
Đây là lần đầu tiên có người lên tiếng bênh vực cô. Trên thực tế là Thụy Du không cần ai giúp đỡ và Tú Nhi thật sự cũng không thể cứu cô nhưng tấm lòng của cô bạn lại khiến cô xúc động. Thụy Du thầm nhủ trong lòng. Từ giờ Tú Nhi sẽ là bạn tốt của cô. Dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ.
Lan Anh bắt chéo hai tay trước ngực, một lần nữa cười khẩy. Cô bước đến trước mặt Tú Nhi, dùng tay đẩy cô bạn về phía sau, tức giận nói:
_ Vương Tú Nhi. Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu có quyền được lên tiếng ở đây sao? Đã nhận học bổng vào trường này thì lo mà an phận học hành. Đừng lo chuyện bao đồng. Nếu không vì Mộng Thy không cho phép tôi đụng vào cậu thì cậu nghĩ mình còn ngồi được ở đây sao?
Tú Nhi bị Lan Anh đẩy ngã xuống nghế, vô tình đụng vào cô bạn đang đeo headphone ngồi sát trong tường. Thụy Du nhìn cảnh này không thể im lặng được nữa. Tú Nhi vì bênh vực cho cô mới bị người ta bắt nạt, cô cũng không thể trơ mắt đứng nhìn.
_ Đủ rồi. Không được làm phiền đến Tú Nhi.
_ Tôi cứ thích thì làm sao? Hay là muốn tôi đuổi học hai người cùng một lúc?
Lan Anh hất mặt lên. Dùng bộ mặt của người bề trên nhìn xuống kẻ thấp hèn dưới chân mình mà nói chuyện.
_ Một đứa là người giúp việc. Một đứa sống ở nhà thuê. Hai người cũng thật hợp nhau.
Thấy Thụy Du không lên tiếng Lan Anh liền tiếp tục. Không hề muốn buông tha.
_ Ồn ào quá rồi đó.
Một giọng nói lạnh lẽo và vô cùng xa lạ bất ngờ vang lên. Ban đầu cả lớp còn hoang mang không biết là ai lên tiếng. Bởi vì đối với bọn họ giọng nói này quá mức lạ lẫm, là lần đầu tiên nghe thấy. Một lúc sau, khi mọi người đều nhận ra chủ nhân tiếng nói thì ai cũng lạnh người.
Chiếc headphone màu trắng được tháo ra. Nữ sinh ngồi cạnh Tú Nhi đảo mắt qua một nhóm học sinh đang hóng chuyện rồi dừng lại ở Lan Anh, phóng ra ánh nhìn lạnh lẽo.
Lan Anh phút chốc cứng đờ, có phần sợ hãi. Nhưng rồi cô ta cũng mau chóng lấy lại sự tự tin vốn có của mình.
_ An Nhiên, chẳng phải cậu không tham gia vào những chuyện này sao?
Tính tình của An Nhiên, Lan Anh hiểu khá rõ. Người này là một kẻ ít nói, cực kì ít nói. Lại có một đôi mắt sắc lạnh chỉ cần nhìn cũng đủ dọa người. Mỗi lần lên tiếng còn khủng khiếp hơn. Cũng may rằng An Nhiên thuộc nhóm người không thích phiền phức nên chẳng bao giờ ra mặt vào những chuyện thị phi. Nếu không Lan Anh và Mộng Thy sẽ chẳng còn chỗ đứng trong khối 11 nữa.
_ Các người đang gây chuyện ở địa bàn của tôi. - An Nhiên không nhanh không chậm trả lời.
_ Địa bàn? Cậu xem cả lớp học này là địa bàn của riêng cậu hay sao?
Lan Anh bật cười. Bộ dạng khiêu khích nhìn An Nhiên. Tuy rằng người đối diện nhìn qua khá đáng sợ nhưng đối với một kẻ luôn đứng trên người khác một bậc như cô ta thì sẽ không bị ảnh hưởng. Bất quá khi đối đầu cùng An Nhiên sẽ mang lại cho Lan Anh cảm giác xứng tầm chứ không phải là người ở trên chà đạp kẻ yếu thế nữa.
Nhưng Lan Anh đã phán đoán nhầm về An Nhiên. Một người ít nói nhưng không hề liền lành. Cô bạn đứng lên, khoanh hai tay trước ngực, gương mặt không biểu cảm nhìn Lan Anh. Giọng nói lạnh lẽo một lần nữa cất lên.
_ Bàn tôi ngồi thuộc địa phận của tôi. Muốn gây sự mời đi chỗ khác.
_ Cậu có tư cách gì...
Bốp!
Một cuốn sách dày cộm bay thẳng vào mặt Lan Anh không chút lưu tình. Trong lớp không còn bất kì âm thanh nào nữa. Hàng trăm ánh mắt chiếu vào An Nhiên, người vừa ra tay động thủ.
Hai tay Lan Anh run run ôm lấy mặt. Lực đạo này không phải dạng tầm thường. Nếu so với cú tát của Mộng Thy ngày trước chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Đó là một cuốn từ điển dày hơn 500 trang, bìa cứng. Trọng lượng cũng không nhẹ. Vậy mà An Nhiên lại có thể ném đi một cách nhanh gọn và dứt khoát như thế, chứng tỏ không phải là người dễ bắt nạt.
Tuy rằng những người xung quanh không phải là nạn nhân nhưng chỉ cần nhìn qua gương mặt bị in dấu đỏ bừng cũng đủ biết độ sát thương của hành động vừa rồi. Hơn nữa đây còn là trường hợp đặc biệt. Như một luật lệ ngầm, học sinh trong lớp dù là những thành phần cá biệt nhất cũng không ai dám ra tay đánh người công khai trong lớp. Bọn họ đều chờ đến khi ra về rồi giải quyết bên ngoài. Trong lớp chủ yếu là mỉa mai và nói xấu sau lưng là nhiều.
Người duy nhất làm một việc ngay cả Mộng Thy nổi tiếng không coi ai ra gì cũng chưa từng dám thử thì được xem là gì? Chính là một nhân vật khủng bố, tốt nhất nên tránh xa nghìn dặm.
Phớt lờ mọi sự chú ý xung quanh, An Nhiên ngồi xuống ghế, đeo lại headphone vào, thư giãn đọc sách. Không quên kèm theo một câu giải thích cho hành động của mình.
_ Đây gọi là tư cách.
Nhưng Lan Anh không cam lòng chịu thua như vậy. Cô vừa định lao tới đánh An Nhiên liền bị ba nữ sinh cùng nhóm giữ lại. Bọn họ không ngừng nhắc nhở.
_ Thôi đi Lan Anh. Đừng dây vào An Nhiên. Mang họa đấy. - Nữ sinh 1 nhắc nhở.
_ Gì chứ? Tớ mà sợ con đó sao? Đánh không được thì bảo Mộng Thy kêu thầy hiệu trưởng đuổi học. - Lan Anh cãi.
_ Cậu không hiểu đâu. Ngay cả Mộng Thy cũng không dám đụng đến An Nhiên. Thôi về chỗ đi rồi tụi mình giải thích. - Nữ sinh 2 liên tục kéo tay áo Lan Anh.
_ Lần sau lôi tụi nó ra chỗ khác tính sổ. Đừng làm ồn trong lớp là được rồi. - Nữ sinh 3 tận tình khuyên nhủ.
Lan Anh hừ lạnh một tiếng rồi quay về chỗ ngồi. Mọi người cũng dần dần tản ra. Không khí lớp học bỗng chốc trở nên nặng nề thấy rõ. Một vài học sinh trong lớp thỉnh thoảng lén lút nhìn sang An Nhiên đầy sợ hãi. Thì ra một người mà bọn họ đã lãng quên hơn một năm nay lại là một quả bom hẹn giờ. Không biết lúc nào sẽ nổ. Cũng may là trước đây bọn họ không tìm đến mà gây chuyện.
Mặc cho mọi người bàn tán, An Nhiên lại tiếp tục nghe nhạc và đọc sách. Thỉnh thoảng viết vài dòng gì đó vào quyển sổ tay. Tú Nhi sau khi hoàn hồn lại liền quay sang cô nói lời cảm kích.
_ An Nhiên cảm ơn cậu rất nhiều. Vì đã cứu tụi mình.
_ Cảm ơn cậu. - Thụy Du thật lòng lên tiếng. Nếu hôm nay không có An Nhiên cô thật sự không biết giải quyết như thế nào mới vẹn cả đôi đường.
Với thái độ biết ơn của Thụy Du và Tú Nhi, An Nhiên cũng không mấy bận tâm. Cô chỉ nhàn nhạt trả lời.
_ Đừng vội cảm kích. Tôi không tốt bụng thế đâu. Nếu không phải vì quá ồn ào, tôi sẽ không lên tiếng.
Thế nhưng thái độ đó của An Nhiên cũng không làm Tú Nhi buồn, tất nhiên cũng không làm ảnh hưởng tới sự cảm kích của Thụy Du dành cho cô. Bởi vì bọn họ hiểu một điều rằng dù cho mục đích của An Nhiên là gì đi nữa thì cô cũng đã cứu bọn họ một lần.
Sau đó tiếng chuông kết thúc giờ giải lao cũng vang lên. Mọi thứ quay về đúng tình trạng nghiêm túc như lúc đầu.
Tác giả :
Bạch Phong Nhi (Natasy)