Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em
Chương 42: Giấc mơ của Tú Nhi
[Chap này mình sẽ gọi Nhất Thiên là Edward cho phù hợp với hồi ức của Tú Nhi nhé. Thêm một điều nữa là ở đoạn đầu, hai nhân vật nói chuyện bằng tiếng Anh. Nhưng vốn tiếng Anh của mình chưa đủ cao, nên mình không tự tin lắm khi ghi thoại bằng tiếng Anh hoàn toàn. Nên vẫn sẽ ghi bằng tiếng Việt nhưng dịch thành "bạn" - "mình". Về sau khi các bạn thấy cách xưng hô được đổi thành "anh" - "em" là khi Nhất Thiên đã biết nói tiếng Việt rồi nhé ^^ Hơi tùm lum tá lả một xíu nhe, thông cảm nè. Chúc các bạn đọc truyện vui
Lần đầu tiên Tú Nhi gặp Nhất Thiên là vào một buổi tối mùa hè. Khi đó cô vừa kết thúc ca làm khuya của mình và trên đường quay về nhà. Đường phố lúc này bắt đầu thưa thớt hơn, bắt buộc cô phải nhanh chân trở về trước khi quá muộn. Dọc đường đi, bỗng nhiên Tú Nhi nhìn thấy một chàng trai đang ngồi ở ghế đá dọc công viên, cậu gục đầu lên hai cánh tay của mình đầy bất lực. Bình thường, cô vẫn nhìn thấy một vài hình ảnh như thế này, họ chủ yếu là những người vô gia cư, đêm đến phải tìm đến công viên tìm chỗ ngủ tạm bợ. Thế nhưng chàng trai này có vẻ không phù hợp với hình ảnh đó cho lắm, cậu ta chắc chắn không thể nào là một kẻ vô gia cư được. Có lẽ là cậu ta đang thất tình hoặc cảm thấy bế tắc vì một vấn đề gì đó chăng.
Tú Nhi cảm thấy thật lạ, không hiểu vì sao cô lại suy nghĩ quá nhiều về một người là mặt như thế. Nhưng có vẻ cậu ta đang cần sự giúp đỡ. Tú Nhi tự cho là thế. Cô dừng lại bên đường, nửa muốn bước đến, nửa lại thôi. Cô nên mở lời như thế nào đây. Chẳng may cậu ta chỉ cần yên tĩnh một chút mà cô lại làm phiền thì thật mất mặt. Tú Nhi nhìn chằm chằm chàng trai lạ mặt, trong lòng bối rối không biết làm sao cho phải. Bỗng nhiên cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
Edward có giác quan rất nhạy bén, tuy rằng cậu đã nhắm mắt nhưng bằng trực giác, cậu vẫn có thể cảm nhận được có ai đó đang quan sát mình, hơn nữa lại nhìn rất lâu. Cả ngày hôm nay cậu đã nhận được nhiều ánh mắt kì quái rồi nên cũng dần quen, nhưng đây là lần đầu tiên có người nhìn cậu lâu như vậy. Chẳng lẽ là muốn nói chuyện? Nhưng tại sao mãi không lên tiếng? Cậu có đôi chút tò mò nên quyết định nhìn thử một phen.
Khi vừa nhìn lên, điều đầu tiên Edward nhìn thấy là một cô gái Á Đông nhỏ bé đang e dè cúi đầu nhìn mình. Hình ảnh này khiến cậu có một chút ngượng ngập, ánh mắt này không hề có một chút kì thị hay hiếu kì nào như những người cậu đã từng gặp từ sáng, nó thuần khiết quá mức làm cậu nhất thời có chút xấu hổ vì ý định đánh đồng cô với những người khác.
- Ừm, xin chào?
Edward do dự một chút rồi nói.
Tú Nhi bị giọng nói này làm cho giật mình. Cô liền vội vàng quay đi khi nhận ra chàng trai nọ đã ngẩng lên tự lúc nào, cậu ta còn chủ động trò chuyện với cô trước, có lẽ vì trông cô lúc nãy vô cùng ngớ ngẩn đây mà, tự dưng lại đi nhìn người ta không chớp mắt như thế. Tú Nhi vô cùng gắng gượng để mình không vì quá xấu hổ mà quay lưng bỏ chạy trước, dù sao người ta cũng chào hỏi rồi.
Tú Nhi chậm rãi quay người, lúc này chàng trai đó đã ngồi thẳng người và đang quan sát cô. Khi thấy cô nhìn lại mình, cậu chỉ mỉm cười nhẹ. Và trong mắt Tú Nhi đây là người đẹp trai nhất mà cô từng nhìn thấy, có lẽ vì cậu là người nước ngoài chăng?
- Muốn ngồi không?
Edward chủ động dịch người sang một bên, chừa lại một chỗ trống rồi hỏi thêm một câu. Dù cậu thật sự không rõ cô gái này có hiểu những gì mình đang nói hay không nhưng cậu vẫn quyết định đề nghị.
Tú Nhi đại khái có thể hiểu được tám phần những gì Edward nói, dù cô không giỏi tiếng Anh lắm nhưng những mẫu câu cơ bản như thế này vẫn nắm được. Cô bước đến ngồi cạnh chàng trai lạ, khó khăn đáp trả lại một câu.
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Tú Nhi muốn nói thêm một điều gì đó, nhưng cô không thể nào cất tiếng. Bởi vì tiếng Anh của cô thật sự không tốt, nếu chẳng may nói sai, hoặc không dùng đúng ngữ pháp sẽ bị chê cười. Nhưng nếu cứ ngồi im mãi cũng không ổn. Tú Nhi bắt đầu hối hận vì sự tò mò không đáng có của bản thân mình.
- Bạn không có gì muốn nói sao?
Trước thái độ thân thiện của Edward, Tú Nhi không biết phải làm sao. Cô cố gắng nghĩ ra một câu bằng tiếng Việt, rồi tự nhẩm trong đầu sang tiếng Anh, khi cảm thấy thật ổn rồi mới nói:
- Mình không giỏi tiếng Anh lắm. Chỉ nói được một chút thôi. Có gì sai mong bạn đừng cười.
Edward không nghĩ Tú Nhi sẽ trả lời như vậy, cậu không ngờ cô sẽ lo lắng như thế. Thật ra cậu chẳng hề để tâm một chút nào đến điều đó. Gặp được một người có thể hiểu những gì mình nói lúc này đã là điều tốt rồi. Cậu còn quan tâm đến những thứ khác sao?
- Ồ, không cần lo lắng. Ai cũng có nhược điểm mà. Cậu cứ nói đi. Gặp được một người có thể hiểu mình đang nói gì là một điều khá là may mắn rồi.
- Cảm ơn. Bạn tên gì?
- Edward Wilson. Bạn có thể gọi mình là Ed cũng được. Còn bạn?
- Tú Nhi.
Edward đọc lại tên của Tú Nhi vài lần, rồi liên tục hỏi cô rằng mình đọc như thế đã đúng chưa. Mãi một lúc sau cậu mới hài lòng.
- Bạn cần giúp đỡ không? - Tú Nhi nhớ ra mục đích ban đầu của mình, liền hỏi.
Edward à một tiếng rồi trầm ngâm suy nghĩ đôi chút. Cậu có cần giúp đỡ không nhỉ. Tuy rằng hoàn cảnh hiện tại của cậu rất đáng thương nhưng cũng không nên làm phiền người khác nhiều quá.
- Chắc là không đâu.
- Cứ nói ra thử xem. Nếu có thể mình sẽ giúp bạn.
Tú Nhi vẫn cố gắng giúp đỡ, nhìn thái độ của người đối diện, cô nghĩ rằng cậu đang gặp một chuyện gì đó nhưng không tiện nói ra. Edward gãi đầu, hoàn cảnh của cậu có đôi chút mất mặt, nên kể không nhỉ? Nhưng với thái độ hết sức chân thành của cô gái này, cậu nghĩ mình nên nói một chút.
- Mình vừa đến Việt Nam sáng nay, nhưng lúc đứng mua hàng thì bị người ta lấy mất balo, sau đó thì điện thoại đang cầm trên tay cũng bị giật mất. Mình không quen ai và cũng chẳng có vật gì để liên lạc với người thân cả.
Edward vừa kể vừa muốn tìm một chiếc hố mà lao xuống vì quá mất mặt. Ai mà nghĩ rằng cậu chỉ để balo ở bàn rồi đến quầy gọi thức ăn, vừa quay đi đã biến mất. Trong đó là tất cả tài sản của cậu, gồm tiền mặt, thẻ tín dụng, hộ chiếu,... Không còn tiền, cậu liền phải ôm một bụng đói mà rời khỏi nhà hàng, sau đó cậu bắt đầu tìm đường trên điện thoại để tới trụ sở của tổ chức nhưng chẳng hiểu xui xẻo thế nào liền bị hai thanh niên đi xe gắn máy chạy ngang giật mất. Thế là Edward trắng tay. Cậu bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, không có nơi để đi, không có tiền để sống, ngay cả ngôn ngữ cũng bất đồng. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Tú Nhi cảm thấy thông cảm với người ngồi bên cạnh. Có lẽ cậu sẽ được tính là du khách nước ngoài xui xẻo nhất, cùng lúc là nạn nhân của hai vụ cướp.
- Bạn đã đến đồn cảnh sát chưa?
Tú Nhi không nghĩ việc đến đồn cảnh sát là một cách giải quyết ổn thoả, nhưng dù sao nó vẫn tốt hơn việc ngồi một chỗ và không biết làm gì ở công viên như thế này.
Edward lắc đầu. Cậu cũng nghĩ đến phương án này, nhưng sẽ rất phiền phức. Bởi vì lần này là cậu trốn nhà mà đi, nên không có sẵn thông tin giả dự phòng. Nếu như dính đến cảnh sát sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp. Khả năng giả mạo thông tin của cậu chỉ đủ để đóng vai một khách du lịch bình thường đến Việt Nam thôi, nếu như điều tra sâu hơn thì e rằng mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.
- Lần này mình đến trước dự kiến hai tháng nên không ai biết. Sợ rằng cảnh sát không giúp gì được.
Edward nói bừa, và thầm mong Tú Nhi tin tưởng rồi cho qua.
- Vậy là hai tháng nữa bạn mới tìm được người thân sao?
Tú Nhi có vẻ tin tưởng lời cậu nói. Edward thở phào trong lòng.
- Có thể là vậy.
Thật ra đó là tìm được những người mà cậu cần phải gặp để thực hiện hình phạt chết tiệt của mình.
- Bạn đã có kế hoạch gì trong thời gian tới chưa?
Tú Nhi đã đưa ra một câu hỏi không mấy cần thiết. Thử nhìn Edward lúc này đi thì sẽ rõ. Cậu ra ngồi một mình ở công viên, không có tiền, chính thức biến thành một kẻ vô gia cư.
- Không có.
Tú Nhi nghĩ ngợi một lúc rồi bất ngờ đứng lên, đứng đối diện với Edward.
- Hay là bạn đến nhà mình ở đi. Cho đến khi tìm được người thân.
Edward nghe xong liền cảm thấy choáng váng, ừm, cậu biết rằng người Việt vốn dĩ khá thân thiện, nhưng như thế này hình như hơi quá đáng rồi. Nếu chẳng may rước người xấu vào nhà thì thế nào.
- Bạn chắc chứ?
Tú Nhi gật đầu không do dự, cô có chút lo lắng, sợ rằng Edward không hiểu những gì mình đang nói. Cô liền cố gắng nói lại một lần nữa. Edward gật gù.
- Mình hiểu. Nhưng mà như thế có ổn không?
- Được mà, không sao đâu.
Mãi cho đến khi về nhà Tú Nhi, Edward mới hiểu cụm từ "không sao đâu" nghĩa là gì. Đúng như lời cô nói, sự xuất hiện của cậu vốn dĩ chẳng thể làm phiền đến bất kì ai, vì Tú Nhi chỉ sống một mình, cha mẹ của cô đều đã qua đời sau một tai nạn. Hơn nữa, hoàn cảnh của cô cũng không tốt lắm, thế nhưng lại cứ nằng nặc đòi giúp đỡ cậu. Nghĩ đến đây, Edward cảm thấy có chút gì đó không nói nên lời, nhưng tuyệt nhiên đó không phải là thương hại. Cô gái này, lúc nào cũng luôn vui vẻ và quan tâm người khác đến thế sao? Còn có chút ngốc nghếch và dễ bị lừa gạt nữa.
- Hoàn cảnh nhà mình không được tốt lắm. Nhưng mà vẫn tốt hơn ở công viên.
- Như vậy là tốt với mình lắm rồi. Cảm ơn bạn.
Sau khi ổn định chỗ ngủ cho Edward xong, Tú Nhi liền bắt đầu học bài. Edward thấy lạ, cậu không nhịn được mà hỏi một chút.
- Đang kì nghỉ hè mà, cũng cần phải học nữa sao?
- Cần chứ. Mình đang tìm cách chuyển vào trường Royal, trường tốt nhất ở nơi này đó. Chỉ cần có học bổng thì sẽ miễn phí được mọi khoản tiền đến hết lớp 12.
Edward đến bên bàn học của Tú Nhi, cầm tờ tơi quảng cáo về trường Royal lên đọc một chút. Cũng khá tốt, cấu trúc và cách tổ chức của trường này không khác với các trường trung học bên Anh là bao.
- Mọi yêu cầu kia mình đều đã làm được. Nhưng chỉ có tiếng Anh là chưa đạt yêu cầu. - Tú Nhi buồn bã nói. Cô nhìn những chồng tài liệu trên bàn mà ngao ngán, chẳng hiểu vì sao cô đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn chẳng khá lên được.
Edward lại nhìn sang những tài liệu mà Tú Nhi đang học, bỗng nhiên cậu muốn làm một điều gì đó. Đều là trong khả năng của mình.
- Có lẽ mình giúp được.
Edward nghĩ mình chỉ cần đọc qua những tài liệu này một lượt rồi giúp đỡ Tú Nhi xem sao. Biết đâu cậu cũng có năng khiếu trong ngành sư phạm.
- Thật sao?
- Ừ. Mình là người Anh, tiếng Anh chính gốc, không có lai căn đâu. Hơn nữa học ngôn ngữ thì cần phải luyện tập nhiều, chứ học hết ngữ pháp cũng không làm gì được.
Edward dùng kinh nghiệm của mình để chia sẻ với Tú Nhi, cậu cũng đã từng phải học một vài thứ tiếng nên rất rõ điều này.
- Thật là tốt quá. - Tú Nhi cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đêm đó, Edward ngủ không nhiều, bởi vì lạ chỗ và không quen với cảm giác lạnh lẽo và đau buốt khi nằm trên sàn lạnh. Nhưng chưa đến một tuần sau đó, cậu đã dần dần thích nghi được với cuộc sống thiếu thốn về vật chất này, nhưng cậu đã rất vui vẻ. Mỗi ngày của cậu vô cùng đơn giản nhưng tràn ngập hạnh phúc và ý nghĩa. Mỗi buổi sáng cậu sẽ đi cùng với Tú Nhi đến chỗ cô làm việc rồi vào nhà sách để tìm cách giúp đỡ cô môn tiếng Anh, đến tối thì đến một nơi khác để cùng cô về nhà. Sau đó cả hai sẽ học bài đến tận khuya. Thỉnh thoảng cậu còn nhờ cô chỉ cho mình một chút tiếng Việt. Chắc chắn sau này sẽ cần dùng.
Chẳng bao lâu sau, Edward đã dần quên đi thân phận thiếu gia cao quý của mình, hoàn toàn trở thành một người bình thường và biết chia sẻ với mọi người xung quanh hơn. Cậu bắt đầu yêu thích cuộc sống giản dị này cùng với Tú Nhi, dần dần chẳng muốn rời xa cô nữa. Kết quả học tập của Tú Nhi đã khá lên hẳn, nhưng vì cuộc sống có thêm Edward nên các khoản chi tiêu cũng trở nên khó khăn hơn. Cô cũng không trách gì cậu, bởi vì cô biết từ nhỏ Edward đã sống trong sung sướng, không quen làm việc nặng. Dù sao cô cũng có thể tự xoay sở được. Sau đó thì ngoài việc giúp đỡ bán hàng và dạy thêm vào buổi chiều. Tối đến, cô xin được vào làm phục vụ của một quán cafe. Tất nhiên lúc nào Edward cũng đi cùng Tú Nhi mỗi lúc cô đi làm, chẳng khác nào một người vệ sĩ.
Tú Nhi vốn dĩ hiền lành và khá khiêm nhường, còn Edward cũng được xem như là một người có tính cách khá ôn hoà và tốt bụng nên hầu như cả hai không bao giờ cãi nhau, mọi chuyện đều vui vẻ. Cho đến một ngày nọ, Edward tức giận, cực kì tức giận. Điều này khiến cho Tú Nhi cảm thấy không quen, nhưng dù sao cũng là lỗi của cô.
Chẳng qua là vì ngày hôm đó Edward đứng ở ngoài để chờ Tú Nhi tan làm ca tối ở tiệm cafe như thường lệ thì vô tình bắt gặp cảnh cô bị những vị khách nam trêu đùa quá đáng, thế nhưng vì sợ mất việc nên cô vẫn không dám làm gì. Edward không nhịn được liền bước vào nắm tay cô kéo sang một bên.
- Cô ấy chỉ là phục vụ bàn, không có nghĩa vụ khác vì thế đừng làm phiền cô ấy nữa.
Lúc này, Edward đã có thể nghe nói và hiểu được tiếng Việt nên cậu không cần do dự mà nói thẳng với bọn họ. Những vị khách nam vô cùng bất mãn với sự xuất hiện của cậu, liên tục gọi chủ quán phản ánh. Tú Nhi thấy vậy liền sợ hãi, cô không ngừng kéo áo cậu.
- Thôi mà, anh bỏ đi. Em không sao đâu.
- Em sợ cái gì? Đuổi thì thôi. Đừng làm nữa.
Edward không vui nói. Sau đó cậu chẳng thèm nói một tiếng nào liền kéo Tú Nhi đến nơi chủ quán đang ngồi và thay cô xin nghỉ việc, sau đó lại kéo tay cô rời đi. Với thái độ này của Edward, Tú Nhi cảm thấy cậu thật quá đáng. Cô không khỏi kháng nghị và lớn tiếng.
- Anh bị gì gì vậy? Trước giờ vẫn vậy mà.
- Trước giờ vẫn vậy?
Tú Nhi không nghĩ mình càng nói lại càng khiến Edward tức giận hơn nữa. Sau khi về đến nhà, cả hai đã cãi nhau, lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài tiếp xúc. Một lúc sau, sau khi biết được vì sao Tú Nhi khăng khăng không muốn nghỉ việc, cuối cùng Edward đã hiểu ra. Tất cả là vì cậu đã tăng thêm gánh nặng cho cô. Vì sao cậu không hề nghĩ đến điều này, là do cậu quá vô ý rồi. Rõ ràng mình là một con người khoẻ mạnh, lại còn là con trai, thế nhưng lại để một cô gái đi làm để nuôi sống, hơn nữa còn bị người khác lợi dụng. Cậu cảm thấy mình quá mức tồi tệ.
- Đừng nói nữa. Em nghỉ hết việc đi, tất cả. Ngày mai anh sẽ đi làm.
Edward nói rồi liền quay mặt vào tường, giả vờ ngủ. Không để cho Tú Nhi bất kì cơ hội phản bác nào khiến cô dù cho ấm ức nhưng không khỏi lo lắng và hoang mang. Cậu sẽ đi làm sao?
Sáng hôm sau, khi Tú Nhi tỉnh giấc thì Edward đã rời khỏi nhà. Bỗng chốc cô cảm thấy tội lỗi, chẳng lẽ Edward giận thật rồi. Cậu sẽ đi làm sao? Mọi chuyện liệu có ổn không? Trong đầu Tú Nhi là hàng ngàn câu hỏi khác nhau nhưng không có lời giải đáp. Sau đó cô mang một tâm trạng khá xấu đến nơi mình làm việc mỗi ngày thế nhưng bọn họ đều bảo Edward đã đến xin cho cô nghỉ. Lòng Tú Nhi chìm hẳn xuống. Lần này Edward làm quá mọi chuyện lên rồi.
Ngày hôm đó, Edward đã làm một chuyện hết sức kinh khủng. Đó là cậu đem bán toàn bộ tất cả những gì mình có. Ngày đầu tiên đến Việt Nam, khi đó cậu vẫn còn là một công tử giàu có nên tất cả những gì mặc trên người đều là hàng hiệu với giá cả trên trời. Nên khi bán ra, ít nhiều vẫn có chút tiền. Thế là từ áo sơ mi, đến áo khoác ngoài, quần đen, giày, đồng hồ, kính mắt,... tất cả những gì còn lại sau vụ cướp đều bị Edward bán đi. Sau đó cậu thu lại một món tiền không nhỏ. Nhưng vẫn phải sử dụng rất cân nhắc.
Với những tài vặt của mình, Edward muốn tìm việc không khó. Nhưng đối với một người không có giấy tờ tuỳ thân như cậu thì đây quả là một thử thách. Cuối cùng, sau một ngày đi khắp Sài Gòn trong mệt mỏi, Edward cũng được một người "liều lĩnh" tuyển dụng. Đây cũng không phải là một công việc lớn lao gì, nhưng ít nhất cũng không quá khổ cực nhưng vẫn kiếm được một số tiền kha khá. Làm nghệ sĩ dương cầm cho một phòng trà mới mở. Sau khi tìm được việc, Edward liền dùng số tiền vừa rồi đi mua một bộ đồ tươm tất để ngày hôm sau đi làm. Rồi mua thêm một ít thức ăn trước khi về nhà.
Edward có nhiều điều băn khoăn trong lòng. Thái độ không đúng của cậu đêm qua, không biết có làm Tú Nhi buồn hay không. Cậu phải tìm cách xin lỗi cô mới được.
Trong lúc còn đang luẩn quẩn với dòng suy nghĩ của mình, Edward đã về đến phòng trọ. Nhìn thấy cậu trở về, Tú Nhi vô cùng vui mừng chạy ra, khiến cho những lời xin lỗi cậu chưa kịp nói ra đã phải nuốt ngược vào trong.
- Anh đi đâu từ sáng đến giờ vậy? Tại sao không nói với em một tiếng? Anh vẫn còn giận em chuyện hôm qua sao?
Edward không nói gì, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy lo lắng của cô gái đối diện. Rồi chẳng nói một lời ôm cô vào lòng. Tú Nhi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao Edward lại cư xử kì lạ như vậy?
- Xin lỗi. Thời gian qua em đã vất vả nhiều rồi.
Edward chậm rãi nói, dường như cậu đã dành tất cả sự biết ơn của mình vào lời nói này. Với thái độ này của cậu, Tú Nhi cảm thấy không mấy tự nhiên. Cô bắt đầu trở nên lúng túng.
- Em không sao.
- Từ giờ sẽ đến lượt anh lo cho em.
Edward nói, cũng là tự nhủ với lòng mình. Không chỉ là hiện tại mà mãi mãi về sau vẫn sẽ như thế. Tú Nhi không khỏi xúc động. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời này.
Tối hôm đó, sau khi Tú Nhi học bài xong, cô không khỏi tò mò về những gì Edward đã làm trong ngày hôm nay nhưng trước đó chưa có cơ hội để tìm hiểu.
- Anh đã làm gì cả ngày hôm nay thế?
- Đi tìm việc làm và giải quyết một số chuyện cần thiết.
Edward vừa nói vừa treo lại bộ quần áo mới mua lên giá rồi ngắm nhìn. Đây là lần đầu tiên cậu tự đi mua trang phục cho mình, xem ra nó cũng không tệ lắm. Sau đó cậu lấy ra một chiếc phong bì màu trắng, đặt lên bàn cho Tú Nhi.
- Em lấy số tiền này dùng đi. Cho tới khi anh nhận tiền lương.
Tú Nhi nhìn chiếc phong bì dày cộm nằm yên vị trên bàn, trong lòng hiện lên nghi vấn rất lớn.
- Vì sao anh có được số tiền này?
- Em không cần biết đâu.
Edward không muốn giấu diếm gì Tú Nhi nhưng cậu nghĩ rằng tốt nhất không nên cho cô biết thì hơn.
- Quần áo lần trước của anh đâu? - Tú Nhi nhanh chóng nhận ra điều bất thường khi nhìn lên giá treo đồ. Sau đó cô liền hỏi tiếp. - Anh bán hết rồi?
Edward không nghĩ rằng Tú Nhi sẽ biết nhanh như thế. Cậu nhìn cô, nở một nụ cười vô tội.
- Anh cũng chán rồi. Chẳng mặc thêm nữa đâu, giữ lại làm gì.
Tú Nhi không tin những lời này của Edward, cô cầm theo chiếc phong bì trả lại cho cậu. Mặc dù cô biết ý tốt của Edward dành cho mình nhưng mà cô có lòng tự tôn của riêng mình. Không thể không có lí do mà nhận tiền của người khác đơợc.
- Em không thể nhận được. Anh không cần làm như thế. Em vẫn có thể tự lo.
Edward không nhận lại tiền. Cậu không biết phải nói như thế nào cho Tú Nhi hiểu rõ. Nhưng cậu không muốn tranh cãi như lần trước nữa.
- Anh có khả năng tự mình kiếm tiền được. Ai lại để cho con gái nuôi sống bao giờ, hơn nữa lại là người mình thích.
Đang nói bỗng dưng Edward im bặt, cậu lỡ lời rồi. Cậu nhìn sang Tú Nhi thăm dò, khi thấy cô cũng đang nhìn mình ngây ngốc thì không khỏi than khổ trong lòng. Vậy là cô đã nghe thấy rồi, chết thật, cậu đã làm gì thế này. Bây giờ không phải lúc để thổ lộ tình cảm.
- Thôi khuya rồi, em đi ngủ trước.
Edward không phản đối gì quyết định này của Tú Nhi, cậu chỉ khẽ gật đầu đồng ý. Dù sao như thế vẫn tốt hơn là cứ lúng túng mãi như vậy.
Qua những ngày sau đó, không ai nhắc lại chuyện này nữa, xem như Edward chưa từng nói những lời như thế. Công việc của cậu diễn ra khá thuận lợi, cứ cuối tuần sẽ nhận lương một lần. Piano chỉ là một trong những tài vặt của Edward, nhưng cậu không hề nghĩ nó sẽ giúp mình kiếm được tiền trong một hoàn cảnh nào đó. Sau lần này, cậu nghĩ rằng nếu như sau này không cần quản lí PHs thì cũng có thể đi chơi đàn ở các phòng trà như thế này để kiếm sống cũng là một điều không tồi.
Cùng lúc đó, Tú Nhi cũng bắt đầu tham dự kì thi vào trường Royal của mình, tuy nhiên cô cũng không quá lo lắng. Dường như quãng thời gian học cùng Edward đã khiến cô tự tin hơn rất nhiều. Cuối cùng, Tú Nhi là người duy nhất lấy được suất học bổng toàn phần vào đợt đó. Nhưng ngày cô nhận được kết quả, tưởng chừng như là ngày hạnh phúc nhất, hoá ra lại chính là ngày đau lòng nhất. Hôm đó là ngày Edward rời đi. Đến lúc này cô mới nhận ra rằng thời hạn hai tháng đã trôi qua, nhanh hơn là cô nghĩ.
Trước khi quay người bước lên chiếc xe ô tô màu đen đậu trước cổng, Edward đã tặng cho cô sợi dây chuyền của mình kèm theo rất nhiều lời dặn dò. Sau đó, cậu bước lên xe dần dần rời xa cuộc sống của cô.
Bóng của cậu cứ thế nhạt dần, nhạt dần...
- Edward.
Tú Nhi choàng tỉnh, cảm giác đau nhức bắt đầu xuất hiện khiến cô nhận ra tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ. Đây đã là quá khứ, là câu chuyện của nhiều tháng trước đó rồi. Và giờ đây, cô đang phải đối diện với thực tại của chính mình. Cô không rõ mình đang ở nơi nào, nhưng xung quanh vô cùng lạnh lẽo và tối tăm, thỉnh thoảng còn vang lên âm thanh của côn trùng từ xa. Cô đã thử cử động, nhưng hoàn toàn không thể.
Tú Nhi nhớ lại địa hình ở đây, có lẽ sẽ chẳng có ai tìm được cô đâu. Chẳng lẽ cô sẽ kết thúc cuộc đời mình một cách đơn giản như thế sao, cô không muốn. Nhưng chẳng thể làm khác được. Tú Nhi thử cất tiếng gọi, nhưng âm thanh phát ra rất nhỏ, dường như không át nổi tiếng côn trùng.
- Tú Nhi, Tú Nhi, em ở đâu?
Trong lúc tuyệt vọng nhất, Tú Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Là Edward, cậu ấy chắc chắn đang ở gần đây. Cô nhìn thấy một vài vệt sáng xẹt qua, cùng với tiếng bước chân dồn dập. Cô cố gắng hết sức để phát ra một âm thanh thật to hết sức có thể.
- Edward.
Tiếng bước chân dừng lại, những vệt sáng liên tục đảo quanh phía trên, Tú Nhi có thể dễ dàng nhìn thấy.
- Tú Nhi? - Nhất Thiên hỏi. Cậu không đi nữa mà quyết định tìm kiếm gần khu vực này.
Ánh sáng màu trắng bất ngờ chiếu xuống khiến Tú Nhi khẽ nheo mắt. Sau đó cô nghe thấy một âm thanh một vật gì đó đang trượt xuống. Chỉ vài giây sau, cô đã được Nhất Thiên ôm trọn vào lòng.
- Em đây rồi, thật tốt quá.
Tú Nhi nghe giọng Nhất Thiên run run, cậu hẳn rất xúc động. Cô không nói được một lời nào, chỉ khẽ gật đầu, nước mắt vô thức chảy xuống. Lúc này cô đã yên tâm rồi.
***
Tú Nhi tỉnh lại ở bệnh viện, cô nhìn lên đồng hồ, bây giờ là buổi trưa. Cô nhìn khắp phòng bệnh một lượt, không có bất kì ai. Bỗng dưng cô muốn gặp Nhất Thiên hơn bất kì lúc nào, giấc mơ đó đã phần nào khẳng định lại vị trí của cậu trong lòng cô. Có lẽ, muốn quên cũng không phải là một điều dễ dàng.
Đáp ứng nguyện vọng của Tú Nhi, không bao lâu sau, Nhất Thiên liền vào phòng. Lần này, không đợi cô nói bất kì điều gì, cậu đã cướp lời trước.
- Em tỉnh rồi sao? Cảm thấy như thế nào?
- Em không sao.
Nhất Thiên tạm thời an tâm, rồi như nhớ ra một điều gì đó vô cùng quan trọng, cậu lại tiếp tục nói:
- Bây giờ anh sẽ giải thích cho em tất cả mọi chuyện. Anh và Mộng Thy thật sự không có chuyện gì, đó là do hai bên gia đình có một số chuyện cần giải quyết ... (Tác giả xin được lượt bớt 1000 từ, mà nội dung có lẽ mọi người cũng đã biết).
Thế là Nhất Thiên đem tất cả mọi chuyện giải thích cho Tú Nhi, kể cả chuyện gia đình và thân thế của cậu. Tất cả đều nói ra toàn bộ. Sau tất cả những gì đã xảy ra, cậu không có đủ can đảm để tiếp tục dây dưa nữa, tốt nhất là nên giải quyết hiểu lầm càng nhanh càng tốt, bất kể hậu quả là gì, cậu đều chấp nhận. Trong một thời gian ngắn, Tú Nhi buộc phải tiếp nhận một lượng thông tin quá nhiều khiến cô không khỏi choáng váng và lo sợ.
- Những chuyện như thế này, lẽ ra anh không nên nói với em mới phải.
Trên thực tế, cô không cần biết thân thế thật sự của Nhất Thiên, điều đó không quan trọng. Cô chỉ muốn biết rằng giữa cậu và Mộng Thy thật sự không có bất kì mối quan hệ nào là tốt rồi. Còn những chuyện cơ mật như thế, cô nghĩ mình tốt nhất là không nên tìm hiểu. Thế nhưng cậu lại nói ra tất cả. Điều này làm cô cảm thấy lo lắng vô cùng.
- Sớm muộn gì em chẳng biết. Vì em sẽ làm vợ của anh mà.
Không khác gì với lần trước, Nhất Thiên lại lỡ lời nói ra tình cảm của mình. Thế nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Ít nhất giờ đây giữa bọn họ không còn bất kì hiểu lầm nào nữa, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
====
[BPN: Xin lỗi các bạn vì sự chậm chạp của mình. Ừm, sau chap này thì mình sẽ không nhắc đến các cặp đôi phụ nữa, hoàn toàn tập trung vào cặp chính cho đến hết. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ. Có lẽ hơi muộn rồi, nhưng chúc các bạn một mùa Giáng Sinh vui vẻ và an lành
Lần đầu tiên Tú Nhi gặp Nhất Thiên là vào một buổi tối mùa hè. Khi đó cô vừa kết thúc ca làm khuya của mình và trên đường quay về nhà. Đường phố lúc này bắt đầu thưa thớt hơn, bắt buộc cô phải nhanh chân trở về trước khi quá muộn. Dọc đường đi, bỗng nhiên Tú Nhi nhìn thấy một chàng trai đang ngồi ở ghế đá dọc công viên, cậu gục đầu lên hai cánh tay của mình đầy bất lực. Bình thường, cô vẫn nhìn thấy một vài hình ảnh như thế này, họ chủ yếu là những người vô gia cư, đêm đến phải tìm đến công viên tìm chỗ ngủ tạm bợ. Thế nhưng chàng trai này có vẻ không phù hợp với hình ảnh đó cho lắm, cậu ta chắc chắn không thể nào là một kẻ vô gia cư được. Có lẽ là cậu ta đang thất tình hoặc cảm thấy bế tắc vì một vấn đề gì đó chăng.
Tú Nhi cảm thấy thật lạ, không hiểu vì sao cô lại suy nghĩ quá nhiều về một người là mặt như thế. Nhưng có vẻ cậu ta đang cần sự giúp đỡ. Tú Nhi tự cho là thế. Cô dừng lại bên đường, nửa muốn bước đến, nửa lại thôi. Cô nên mở lời như thế nào đây. Chẳng may cậu ta chỉ cần yên tĩnh một chút mà cô lại làm phiền thì thật mất mặt. Tú Nhi nhìn chằm chằm chàng trai lạ mặt, trong lòng bối rối không biết làm sao cho phải. Bỗng nhiên cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
Edward có giác quan rất nhạy bén, tuy rằng cậu đã nhắm mắt nhưng bằng trực giác, cậu vẫn có thể cảm nhận được có ai đó đang quan sát mình, hơn nữa lại nhìn rất lâu. Cả ngày hôm nay cậu đã nhận được nhiều ánh mắt kì quái rồi nên cũng dần quen, nhưng đây là lần đầu tiên có người nhìn cậu lâu như vậy. Chẳng lẽ là muốn nói chuyện? Nhưng tại sao mãi không lên tiếng? Cậu có đôi chút tò mò nên quyết định nhìn thử một phen.
Khi vừa nhìn lên, điều đầu tiên Edward nhìn thấy là một cô gái Á Đông nhỏ bé đang e dè cúi đầu nhìn mình. Hình ảnh này khiến cậu có một chút ngượng ngập, ánh mắt này không hề có một chút kì thị hay hiếu kì nào như những người cậu đã từng gặp từ sáng, nó thuần khiết quá mức làm cậu nhất thời có chút xấu hổ vì ý định đánh đồng cô với những người khác.
- Ừm, xin chào?
Edward do dự một chút rồi nói.
Tú Nhi bị giọng nói này làm cho giật mình. Cô liền vội vàng quay đi khi nhận ra chàng trai nọ đã ngẩng lên tự lúc nào, cậu ta còn chủ động trò chuyện với cô trước, có lẽ vì trông cô lúc nãy vô cùng ngớ ngẩn đây mà, tự dưng lại đi nhìn người ta không chớp mắt như thế. Tú Nhi vô cùng gắng gượng để mình không vì quá xấu hổ mà quay lưng bỏ chạy trước, dù sao người ta cũng chào hỏi rồi.
Tú Nhi chậm rãi quay người, lúc này chàng trai đó đã ngồi thẳng người và đang quan sát cô. Khi thấy cô nhìn lại mình, cậu chỉ mỉm cười nhẹ. Và trong mắt Tú Nhi đây là người đẹp trai nhất mà cô từng nhìn thấy, có lẽ vì cậu là người nước ngoài chăng?
- Muốn ngồi không?
Edward chủ động dịch người sang một bên, chừa lại một chỗ trống rồi hỏi thêm một câu. Dù cậu thật sự không rõ cô gái này có hiểu những gì mình đang nói hay không nhưng cậu vẫn quyết định đề nghị.
Tú Nhi đại khái có thể hiểu được tám phần những gì Edward nói, dù cô không giỏi tiếng Anh lắm nhưng những mẫu câu cơ bản như thế này vẫn nắm được. Cô bước đến ngồi cạnh chàng trai lạ, khó khăn đáp trả lại một câu.
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Tú Nhi muốn nói thêm một điều gì đó, nhưng cô không thể nào cất tiếng. Bởi vì tiếng Anh của cô thật sự không tốt, nếu chẳng may nói sai, hoặc không dùng đúng ngữ pháp sẽ bị chê cười. Nhưng nếu cứ ngồi im mãi cũng không ổn. Tú Nhi bắt đầu hối hận vì sự tò mò không đáng có của bản thân mình.
- Bạn không có gì muốn nói sao?
Trước thái độ thân thiện của Edward, Tú Nhi không biết phải làm sao. Cô cố gắng nghĩ ra một câu bằng tiếng Việt, rồi tự nhẩm trong đầu sang tiếng Anh, khi cảm thấy thật ổn rồi mới nói:
- Mình không giỏi tiếng Anh lắm. Chỉ nói được một chút thôi. Có gì sai mong bạn đừng cười.
Edward không nghĩ Tú Nhi sẽ trả lời như vậy, cậu không ngờ cô sẽ lo lắng như thế. Thật ra cậu chẳng hề để tâm một chút nào đến điều đó. Gặp được một người có thể hiểu những gì mình nói lúc này đã là điều tốt rồi. Cậu còn quan tâm đến những thứ khác sao?
- Ồ, không cần lo lắng. Ai cũng có nhược điểm mà. Cậu cứ nói đi. Gặp được một người có thể hiểu mình đang nói gì là một điều khá là may mắn rồi.
- Cảm ơn. Bạn tên gì?
- Edward Wilson. Bạn có thể gọi mình là Ed cũng được. Còn bạn?
- Tú Nhi.
Edward đọc lại tên của Tú Nhi vài lần, rồi liên tục hỏi cô rằng mình đọc như thế đã đúng chưa. Mãi một lúc sau cậu mới hài lòng.
- Bạn cần giúp đỡ không? - Tú Nhi nhớ ra mục đích ban đầu của mình, liền hỏi.
Edward à một tiếng rồi trầm ngâm suy nghĩ đôi chút. Cậu có cần giúp đỡ không nhỉ. Tuy rằng hoàn cảnh hiện tại của cậu rất đáng thương nhưng cũng không nên làm phiền người khác nhiều quá.
- Chắc là không đâu.
- Cứ nói ra thử xem. Nếu có thể mình sẽ giúp bạn.
Tú Nhi vẫn cố gắng giúp đỡ, nhìn thái độ của người đối diện, cô nghĩ rằng cậu đang gặp một chuyện gì đó nhưng không tiện nói ra. Edward gãi đầu, hoàn cảnh của cậu có đôi chút mất mặt, nên kể không nhỉ? Nhưng với thái độ hết sức chân thành của cô gái này, cậu nghĩ mình nên nói một chút.
- Mình vừa đến Việt Nam sáng nay, nhưng lúc đứng mua hàng thì bị người ta lấy mất balo, sau đó thì điện thoại đang cầm trên tay cũng bị giật mất. Mình không quen ai và cũng chẳng có vật gì để liên lạc với người thân cả.
Edward vừa kể vừa muốn tìm một chiếc hố mà lao xuống vì quá mất mặt. Ai mà nghĩ rằng cậu chỉ để balo ở bàn rồi đến quầy gọi thức ăn, vừa quay đi đã biến mất. Trong đó là tất cả tài sản của cậu, gồm tiền mặt, thẻ tín dụng, hộ chiếu,... Không còn tiền, cậu liền phải ôm một bụng đói mà rời khỏi nhà hàng, sau đó cậu bắt đầu tìm đường trên điện thoại để tới trụ sở của tổ chức nhưng chẳng hiểu xui xẻo thế nào liền bị hai thanh niên đi xe gắn máy chạy ngang giật mất. Thế là Edward trắng tay. Cậu bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, không có nơi để đi, không có tiền để sống, ngay cả ngôn ngữ cũng bất đồng. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Tú Nhi cảm thấy thông cảm với người ngồi bên cạnh. Có lẽ cậu sẽ được tính là du khách nước ngoài xui xẻo nhất, cùng lúc là nạn nhân của hai vụ cướp.
- Bạn đã đến đồn cảnh sát chưa?
Tú Nhi không nghĩ việc đến đồn cảnh sát là một cách giải quyết ổn thoả, nhưng dù sao nó vẫn tốt hơn việc ngồi một chỗ và không biết làm gì ở công viên như thế này.
Edward lắc đầu. Cậu cũng nghĩ đến phương án này, nhưng sẽ rất phiền phức. Bởi vì lần này là cậu trốn nhà mà đi, nên không có sẵn thông tin giả dự phòng. Nếu như dính đến cảnh sát sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp. Khả năng giả mạo thông tin của cậu chỉ đủ để đóng vai một khách du lịch bình thường đến Việt Nam thôi, nếu như điều tra sâu hơn thì e rằng mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.
- Lần này mình đến trước dự kiến hai tháng nên không ai biết. Sợ rằng cảnh sát không giúp gì được.
Edward nói bừa, và thầm mong Tú Nhi tin tưởng rồi cho qua.
- Vậy là hai tháng nữa bạn mới tìm được người thân sao?
Tú Nhi có vẻ tin tưởng lời cậu nói. Edward thở phào trong lòng.
- Có thể là vậy.
Thật ra đó là tìm được những người mà cậu cần phải gặp để thực hiện hình phạt chết tiệt của mình.
- Bạn đã có kế hoạch gì trong thời gian tới chưa?
Tú Nhi đã đưa ra một câu hỏi không mấy cần thiết. Thử nhìn Edward lúc này đi thì sẽ rõ. Cậu ra ngồi một mình ở công viên, không có tiền, chính thức biến thành một kẻ vô gia cư.
- Không có.
Tú Nhi nghĩ ngợi một lúc rồi bất ngờ đứng lên, đứng đối diện với Edward.
- Hay là bạn đến nhà mình ở đi. Cho đến khi tìm được người thân.
Edward nghe xong liền cảm thấy choáng váng, ừm, cậu biết rằng người Việt vốn dĩ khá thân thiện, nhưng như thế này hình như hơi quá đáng rồi. Nếu chẳng may rước người xấu vào nhà thì thế nào.
- Bạn chắc chứ?
Tú Nhi gật đầu không do dự, cô có chút lo lắng, sợ rằng Edward không hiểu những gì mình đang nói. Cô liền cố gắng nói lại một lần nữa. Edward gật gù.
- Mình hiểu. Nhưng mà như thế có ổn không?
- Được mà, không sao đâu.
Mãi cho đến khi về nhà Tú Nhi, Edward mới hiểu cụm từ "không sao đâu" nghĩa là gì. Đúng như lời cô nói, sự xuất hiện của cậu vốn dĩ chẳng thể làm phiền đến bất kì ai, vì Tú Nhi chỉ sống một mình, cha mẹ của cô đều đã qua đời sau một tai nạn. Hơn nữa, hoàn cảnh của cô cũng không tốt lắm, thế nhưng lại cứ nằng nặc đòi giúp đỡ cậu. Nghĩ đến đây, Edward cảm thấy có chút gì đó không nói nên lời, nhưng tuyệt nhiên đó không phải là thương hại. Cô gái này, lúc nào cũng luôn vui vẻ và quan tâm người khác đến thế sao? Còn có chút ngốc nghếch và dễ bị lừa gạt nữa.
- Hoàn cảnh nhà mình không được tốt lắm. Nhưng mà vẫn tốt hơn ở công viên.
- Như vậy là tốt với mình lắm rồi. Cảm ơn bạn.
Sau khi ổn định chỗ ngủ cho Edward xong, Tú Nhi liền bắt đầu học bài. Edward thấy lạ, cậu không nhịn được mà hỏi một chút.
- Đang kì nghỉ hè mà, cũng cần phải học nữa sao?
- Cần chứ. Mình đang tìm cách chuyển vào trường Royal, trường tốt nhất ở nơi này đó. Chỉ cần có học bổng thì sẽ miễn phí được mọi khoản tiền đến hết lớp 12.
Edward đến bên bàn học của Tú Nhi, cầm tờ tơi quảng cáo về trường Royal lên đọc một chút. Cũng khá tốt, cấu trúc và cách tổ chức của trường này không khác với các trường trung học bên Anh là bao.
- Mọi yêu cầu kia mình đều đã làm được. Nhưng chỉ có tiếng Anh là chưa đạt yêu cầu. - Tú Nhi buồn bã nói. Cô nhìn những chồng tài liệu trên bàn mà ngao ngán, chẳng hiểu vì sao cô đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn chẳng khá lên được.
Edward lại nhìn sang những tài liệu mà Tú Nhi đang học, bỗng nhiên cậu muốn làm một điều gì đó. Đều là trong khả năng của mình.
- Có lẽ mình giúp được.
Edward nghĩ mình chỉ cần đọc qua những tài liệu này một lượt rồi giúp đỡ Tú Nhi xem sao. Biết đâu cậu cũng có năng khiếu trong ngành sư phạm.
- Thật sao?
- Ừ. Mình là người Anh, tiếng Anh chính gốc, không có lai căn đâu. Hơn nữa học ngôn ngữ thì cần phải luyện tập nhiều, chứ học hết ngữ pháp cũng không làm gì được.
Edward dùng kinh nghiệm của mình để chia sẻ với Tú Nhi, cậu cũng đã từng phải học một vài thứ tiếng nên rất rõ điều này.
- Thật là tốt quá. - Tú Nhi cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đêm đó, Edward ngủ không nhiều, bởi vì lạ chỗ và không quen với cảm giác lạnh lẽo và đau buốt khi nằm trên sàn lạnh. Nhưng chưa đến một tuần sau đó, cậu đã dần dần thích nghi được với cuộc sống thiếu thốn về vật chất này, nhưng cậu đã rất vui vẻ. Mỗi ngày của cậu vô cùng đơn giản nhưng tràn ngập hạnh phúc và ý nghĩa. Mỗi buổi sáng cậu sẽ đi cùng với Tú Nhi đến chỗ cô làm việc rồi vào nhà sách để tìm cách giúp đỡ cô môn tiếng Anh, đến tối thì đến một nơi khác để cùng cô về nhà. Sau đó cả hai sẽ học bài đến tận khuya. Thỉnh thoảng cậu còn nhờ cô chỉ cho mình một chút tiếng Việt. Chắc chắn sau này sẽ cần dùng.
Chẳng bao lâu sau, Edward đã dần quên đi thân phận thiếu gia cao quý của mình, hoàn toàn trở thành một người bình thường và biết chia sẻ với mọi người xung quanh hơn. Cậu bắt đầu yêu thích cuộc sống giản dị này cùng với Tú Nhi, dần dần chẳng muốn rời xa cô nữa. Kết quả học tập của Tú Nhi đã khá lên hẳn, nhưng vì cuộc sống có thêm Edward nên các khoản chi tiêu cũng trở nên khó khăn hơn. Cô cũng không trách gì cậu, bởi vì cô biết từ nhỏ Edward đã sống trong sung sướng, không quen làm việc nặng. Dù sao cô cũng có thể tự xoay sở được. Sau đó thì ngoài việc giúp đỡ bán hàng và dạy thêm vào buổi chiều. Tối đến, cô xin được vào làm phục vụ của một quán cafe. Tất nhiên lúc nào Edward cũng đi cùng Tú Nhi mỗi lúc cô đi làm, chẳng khác nào một người vệ sĩ.
Tú Nhi vốn dĩ hiền lành và khá khiêm nhường, còn Edward cũng được xem như là một người có tính cách khá ôn hoà và tốt bụng nên hầu như cả hai không bao giờ cãi nhau, mọi chuyện đều vui vẻ. Cho đến một ngày nọ, Edward tức giận, cực kì tức giận. Điều này khiến cho Tú Nhi cảm thấy không quen, nhưng dù sao cũng là lỗi của cô.
Chẳng qua là vì ngày hôm đó Edward đứng ở ngoài để chờ Tú Nhi tan làm ca tối ở tiệm cafe như thường lệ thì vô tình bắt gặp cảnh cô bị những vị khách nam trêu đùa quá đáng, thế nhưng vì sợ mất việc nên cô vẫn không dám làm gì. Edward không nhịn được liền bước vào nắm tay cô kéo sang một bên.
- Cô ấy chỉ là phục vụ bàn, không có nghĩa vụ khác vì thế đừng làm phiền cô ấy nữa.
Lúc này, Edward đã có thể nghe nói và hiểu được tiếng Việt nên cậu không cần do dự mà nói thẳng với bọn họ. Những vị khách nam vô cùng bất mãn với sự xuất hiện của cậu, liên tục gọi chủ quán phản ánh. Tú Nhi thấy vậy liền sợ hãi, cô không ngừng kéo áo cậu.
- Thôi mà, anh bỏ đi. Em không sao đâu.
- Em sợ cái gì? Đuổi thì thôi. Đừng làm nữa.
Edward không vui nói. Sau đó cậu chẳng thèm nói một tiếng nào liền kéo Tú Nhi đến nơi chủ quán đang ngồi và thay cô xin nghỉ việc, sau đó lại kéo tay cô rời đi. Với thái độ này của Edward, Tú Nhi cảm thấy cậu thật quá đáng. Cô không khỏi kháng nghị và lớn tiếng.
- Anh bị gì gì vậy? Trước giờ vẫn vậy mà.
- Trước giờ vẫn vậy?
Tú Nhi không nghĩ mình càng nói lại càng khiến Edward tức giận hơn nữa. Sau khi về đến nhà, cả hai đã cãi nhau, lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài tiếp xúc. Một lúc sau, sau khi biết được vì sao Tú Nhi khăng khăng không muốn nghỉ việc, cuối cùng Edward đã hiểu ra. Tất cả là vì cậu đã tăng thêm gánh nặng cho cô. Vì sao cậu không hề nghĩ đến điều này, là do cậu quá vô ý rồi. Rõ ràng mình là một con người khoẻ mạnh, lại còn là con trai, thế nhưng lại để một cô gái đi làm để nuôi sống, hơn nữa còn bị người khác lợi dụng. Cậu cảm thấy mình quá mức tồi tệ.
- Đừng nói nữa. Em nghỉ hết việc đi, tất cả. Ngày mai anh sẽ đi làm.
Edward nói rồi liền quay mặt vào tường, giả vờ ngủ. Không để cho Tú Nhi bất kì cơ hội phản bác nào khiến cô dù cho ấm ức nhưng không khỏi lo lắng và hoang mang. Cậu sẽ đi làm sao?
Sáng hôm sau, khi Tú Nhi tỉnh giấc thì Edward đã rời khỏi nhà. Bỗng chốc cô cảm thấy tội lỗi, chẳng lẽ Edward giận thật rồi. Cậu sẽ đi làm sao? Mọi chuyện liệu có ổn không? Trong đầu Tú Nhi là hàng ngàn câu hỏi khác nhau nhưng không có lời giải đáp. Sau đó cô mang một tâm trạng khá xấu đến nơi mình làm việc mỗi ngày thế nhưng bọn họ đều bảo Edward đã đến xin cho cô nghỉ. Lòng Tú Nhi chìm hẳn xuống. Lần này Edward làm quá mọi chuyện lên rồi.
Ngày hôm đó, Edward đã làm một chuyện hết sức kinh khủng. Đó là cậu đem bán toàn bộ tất cả những gì mình có. Ngày đầu tiên đến Việt Nam, khi đó cậu vẫn còn là một công tử giàu có nên tất cả những gì mặc trên người đều là hàng hiệu với giá cả trên trời. Nên khi bán ra, ít nhiều vẫn có chút tiền. Thế là từ áo sơ mi, đến áo khoác ngoài, quần đen, giày, đồng hồ, kính mắt,... tất cả những gì còn lại sau vụ cướp đều bị Edward bán đi. Sau đó cậu thu lại một món tiền không nhỏ. Nhưng vẫn phải sử dụng rất cân nhắc.
Với những tài vặt của mình, Edward muốn tìm việc không khó. Nhưng đối với một người không có giấy tờ tuỳ thân như cậu thì đây quả là một thử thách. Cuối cùng, sau một ngày đi khắp Sài Gòn trong mệt mỏi, Edward cũng được một người "liều lĩnh" tuyển dụng. Đây cũng không phải là một công việc lớn lao gì, nhưng ít nhất cũng không quá khổ cực nhưng vẫn kiếm được một số tiền kha khá. Làm nghệ sĩ dương cầm cho một phòng trà mới mở. Sau khi tìm được việc, Edward liền dùng số tiền vừa rồi đi mua một bộ đồ tươm tất để ngày hôm sau đi làm. Rồi mua thêm một ít thức ăn trước khi về nhà.
Edward có nhiều điều băn khoăn trong lòng. Thái độ không đúng của cậu đêm qua, không biết có làm Tú Nhi buồn hay không. Cậu phải tìm cách xin lỗi cô mới được.
Trong lúc còn đang luẩn quẩn với dòng suy nghĩ của mình, Edward đã về đến phòng trọ. Nhìn thấy cậu trở về, Tú Nhi vô cùng vui mừng chạy ra, khiến cho những lời xin lỗi cậu chưa kịp nói ra đã phải nuốt ngược vào trong.
- Anh đi đâu từ sáng đến giờ vậy? Tại sao không nói với em một tiếng? Anh vẫn còn giận em chuyện hôm qua sao?
Edward không nói gì, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy lo lắng của cô gái đối diện. Rồi chẳng nói một lời ôm cô vào lòng. Tú Nhi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao Edward lại cư xử kì lạ như vậy?
- Xin lỗi. Thời gian qua em đã vất vả nhiều rồi.
Edward chậm rãi nói, dường như cậu đã dành tất cả sự biết ơn của mình vào lời nói này. Với thái độ này của cậu, Tú Nhi cảm thấy không mấy tự nhiên. Cô bắt đầu trở nên lúng túng.
- Em không sao.
- Từ giờ sẽ đến lượt anh lo cho em.
Edward nói, cũng là tự nhủ với lòng mình. Không chỉ là hiện tại mà mãi mãi về sau vẫn sẽ như thế. Tú Nhi không khỏi xúc động. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời này.
Tối hôm đó, sau khi Tú Nhi học bài xong, cô không khỏi tò mò về những gì Edward đã làm trong ngày hôm nay nhưng trước đó chưa có cơ hội để tìm hiểu.
- Anh đã làm gì cả ngày hôm nay thế?
- Đi tìm việc làm và giải quyết một số chuyện cần thiết.
Edward vừa nói vừa treo lại bộ quần áo mới mua lên giá rồi ngắm nhìn. Đây là lần đầu tiên cậu tự đi mua trang phục cho mình, xem ra nó cũng không tệ lắm. Sau đó cậu lấy ra một chiếc phong bì màu trắng, đặt lên bàn cho Tú Nhi.
- Em lấy số tiền này dùng đi. Cho tới khi anh nhận tiền lương.
Tú Nhi nhìn chiếc phong bì dày cộm nằm yên vị trên bàn, trong lòng hiện lên nghi vấn rất lớn.
- Vì sao anh có được số tiền này?
- Em không cần biết đâu.
Edward không muốn giấu diếm gì Tú Nhi nhưng cậu nghĩ rằng tốt nhất không nên cho cô biết thì hơn.
- Quần áo lần trước của anh đâu? - Tú Nhi nhanh chóng nhận ra điều bất thường khi nhìn lên giá treo đồ. Sau đó cô liền hỏi tiếp. - Anh bán hết rồi?
Edward không nghĩ rằng Tú Nhi sẽ biết nhanh như thế. Cậu nhìn cô, nở một nụ cười vô tội.
- Anh cũng chán rồi. Chẳng mặc thêm nữa đâu, giữ lại làm gì.
Tú Nhi không tin những lời này của Edward, cô cầm theo chiếc phong bì trả lại cho cậu. Mặc dù cô biết ý tốt của Edward dành cho mình nhưng mà cô có lòng tự tôn của riêng mình. Không thể không có lí do mà nhận tiền của người khác đơợc.
- Em không thể nhận được. Anh không cần làm như thế. Em vẫn có thể tự lo.
Edward không nhận lại tiền. Cậu không biết phải nói như thế nào cho Tú Nhi hiểu rõ. Nhưng cậu không muốn tranh cãi như lần trước nữa.
- Anh có khả năng tự mình kiếm tiền được. Ai lại để cho con gái nuôi sống bao giờ, hơn nữa lại là người mình thích.
Đang nói bỗng dưng Edward im bặt, cậu lỡ lời rồi. Cậu nhìn sang Tú Nhi thăm dò, khi thấy cô cũng đang nhìn mình ngây ngốc thì không khỏi than khổ trong lòng. Vậy là cô đã nghe thấy rồi, chết thật, cậu đã làm gì thế này. Bây giờ không phải lúc để thổ lộ tình cảm.
- Thôi khuya rồi, em đi ngủ trước.
Edward không phản đối gì quyết định này của Tú Nhi, cậu chỉ khẽ gật đầu đồng ý. Dù sao như thế vẫn tốt hơn là cứ lúng túng mãi như vậy.
Qua những ngày sau đó, không ai nhắc lại chuyện này nữa, xem như Edward chưa từng nói những lời như thế. Công việc của cậu diễn ra khá thuận lợi, cứ cuối tuần sẽ nhận lương một lần. Piano chỉ là một trong những tài vặt của Edward, nhưng cậu không hề nghĩ nó sẽ giúp mình kiếm được tiền trong một hoàn cảnh nào đó. Sau lần này, cậu nghĩ rằng nếu như sau này không cần quản lí PHs thì cũng có thể đi chơi đàn ở các phòng trà như thế này để kiếm sống cũng là một điều không tồi.
Cùng lúc đó, Tú Nhi cũng bắt đầu tham dự kì thi vào trường Royal của mình, tuy nhiên cô cũng không quá lo lắng. Dường như quãng thời gian học cùng Edward đã khiến cô tự tin hơn rất nhiều. Cuối cùng, Tú Nhi là người duy nhất lấy được suất học bổng toàn phần vào đợt đó. Nhưng ngày cô nhận được kết quả, tưởng chừng như là ngày hạnh phúc nhất, hoá ra lại chính là ngày đau lòng nhất. Hôm đó là ngày Edward rời đi. Đến lúc này cô mới nhận ra rằng thời hạn hai tháng đã trôi qua, nhanh hơn là cô nghĩ.
Trước khi quay người bước lên chiếc xe ô tô màu đen đậu trước cổng, Edward đã tặng cho cô sợi dây chuyền của mình kèm theo rất nhiều lời dặn dò. Sau đó, cậu bước lên xe dần dần rời xa cuộc sống của cô.
Bóng của cậu cứ thế nhạt dần, nhạt dần...
- Edward.
Tú Nhi choàng tỉnh, cảm giác đau nhức bắt đầu xuất hiện khiến cô nhận ra tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ. Đây đã là quá khứ, là câu chuyện của nhiều tháng trước đó rồi. Và giờ đây, cô đang phải đối diện với thực tại của chính mình. Cô không rõ mình đang ở nơi nào, nhưng xung quanh vô cùng lạnh lẽo và tối tăm, thỉnh thoảng còn vang lên âm thanh của côn trùng từ xa. Cô đã thử cử động, nhưng hoàn toàn không thể.
Tú Nhi nhớ lại địa hình ở đây, có lẽ sẽ chẳng có ai tìm được cô đâu. Chẳng lẽ cô sẽ kết thúc cuộc đời mình một cách đơn giản như thế sao, cô không muốn. Nhưng chẳng thể làm khác được. Tú Nhi thử cất tiếng gọi, nhưng âm thanh phát ra rất nhỏ, dường như không át nổi tiếng côn trùng.
- Tú Nhi, Tú Nhi, em ở đâu?
Trong lúc tuyệt vọng nhất, Tú Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Là Edward, cậu ấy chắc chắn đang ở gần đây. Cô nhìn thấy một vài vệt sáng xẹt qua, cùng với tiếng bước chân dồn dập. Cô cố gắng hết sức để phát ra một âm thanh thật to hết sức có thể.
- Edward.
Tiếng bước chân dừng lại, những vệt sáng liên tục đảo quanh phía trên, Tú Nhi có thể dễ dàng nhìn thấy.
- Tú Nhi? - Nhất Thiên hỏi. Cậu không đi nữa mà quyết định tìm kiếm gần khu vực này.
Ánh sáng màu trắng bất ngờ chiếu xuống khiến Tú Nhi khẽ nheo mắt. Sau đó cô nghe thấy một âm thanh một vật gì đó đang trượt xuống. Chỉ vài giây sau, cô đã được Nhất Thiên ôm trọn vào lòng.
- Em đây rồi, thật tốt quá.
Tú Nhi nghe giọng Nhất Thiên run run, cậu hẳn rất xúc động. Cô không nói được một lời nào, chỉ khẽ gật đầu, nước mắt vô thức chảy xuống. Lúc này cô đã yên tâm rồi.
***
Tú Nhi tỉnh lại ở bệnh viện, cô nhìn lên đồng hồ, bây giờ là buổi trưa. Cô nhìn khắp phòng bệnh một lượt, không có bất kì ai. Bỗng dưng cô muốn gặp Nhất Thiên hơn bất kì lúc nào, giấc mơ đó đã phần nào khẳng định lại vị trí của cậu trong lòng cô. Có lẽ, muốn quên cũng không phải là một điều dễ dàng.
Đáp ứng nguyện vọng của Tú Nhi, không bao lâu sau, Nhất Thiên liền vào phòng. Lần này, không đợi cô nói bất kì điều gì, cậu đã cướp lời trước.
- Em tỉnh rồi sao? Cảm thấy như thế nào?
- Em không sao.
Nhất Thiên tạm thời an tâm, rồi như nhớ ra một điều gì đó vô cùng quan trọng, cậu lại tiếp tục nói:
- Bây giờ anh sẽ giải thích cho em tất cả mọi chuyện. Anh và Mộng Thy thật sự không có chuyện gì, đó là do hai bên gia đình có một số chuyện cần giải quyết ... (Tác giả xin được lượt bớt 1000 từ, mà nội dung có lẽ mọi người cũng đã biết).
Thế là Nhất Thiên đem tất cả mọi chuyện giải thích cho Tú Nhi, kể cả chuyện gia đình và thân thế của cậu. Tất cả đều nói ra toàn bộ. Sau tất cả những gì đã xảy ra, cậu không có đủ can đảm để tiếp tục dây dưa nữa, tốt nhất là nên giải quyết hiểu lầm càng nhanh càng tốt, bất kể hậu quả là gì, cậu đều chấp nhận. Trong một thời gian ngắn, Tú Nhi buộc phải tiếp nhận một lượng thông tin quá nhiều khiến cô không khỏi choáng váng và lo sợ.
- Những chuyện như thế này, lẽ ra anh không nên nói với em mới phải.
Trên thực tế, cô không cần biết thân thế thật sự của Nhất Thiên, điều đó không quan trọng. Cô chỉ muốn biết rằng giữa cậu và Mộng Thy thật sự không có bất kì mối quan hệ nào là tốt rồi. Còn những chuyện cơ mật như thế, cô nghĩ mình tốt nhất là không nên tìm hiểu. Thế nhưng cậu lại nói ra tất cả. Điều này làm cô cảm thấy lo lắng vô cùng.
- Sớm muộn gì em chẳng biết. Vì em sẽ làm vợ của anh mà.
Không khác gì với lần trước, Nhất Thiên lại lỡ lời nói ra tình cảm của mình. Thế nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Ít nhất giờ đây giữa bọn họ không còn bất kì hiểu lầm nào nữa, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
====
[BPN: Xin lỗi các bạn vì sự chậm chạp của mình. Ừm, sau chap này thì mình sẽ không nhắc đến các cặp đôi phụ nữa, hoàn toàn tập trung vào cặp chính cho đến hết. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ. Có lẽ hơi muộn rồi, nhưng chúc các bạn một mùa Giáng Sinh vui vẻ và an lành
Tác giả :
Bạch Phong Nhi (Natasy)