Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em
Chương 27: Một đêm rất dài 1
Trong lúc Thụy Du đang mò mẫm đường đi trên ống thông gió nối giữa hai tầng khì khói ở ngoài bất ngờ tràn vào với mật độ dày đặc làm cô ho liên tục và cảm thấy khó thở. Với luồng khí nóng hừng hực tỏa ra xung quanh cũng giúp cô đoán được vấn đề. Toà nhà này đang bốc cháy. Có lẽ là vì việc chập điện ban nãy gây nổ cầu chì, cô không dám chắc. Nhưng trước hết phải tìm cách thoát thân đã.
Dù rất tệ nhưng Thụy Du phải thừa nhận mình đang bị lạc, lạc trên ống thông gió của biệt thự. Lúc nãy khi cô quan sát toàn bộ nhà kho thì liền phát hiện một cánh cửa sắt trên trần nhà nên tò mò trèo lên mở ra xem thì liền phát hiện một lối đi. Cô đoán rằng đó là hệ thống thông gió của các phòng nên trèo lên xem thử. Vì khoảng cách của ống không quá nhỏ nên cô có thể dễ dàng trườn người vào trong. Hy vọng rằng có thể tìm được lối ra ở một căn phòng bất kì. Nhưng vận may không mỉm cười với cô cho lắm.
Đường kính của ống thông gió không lớn, được xem là vừa đủ cho một người có vóc dáng mảnh mai cỡ Thụy Du bò đi khắp nơi. Nhưng chỉ là bò, nếu như cô nhích người lên một chút sẽ bị đụng đầu vì không gian vốn có giới hạn nhất định.
Hoàn cảnh này làm cô nhớ lại thời điểm mình còn trong đợt tập huấn ở tổ chức PHs, tại đó cũng có một hoạt động rèn luyện tốc độ di chuyển giữa một chiều không gian nhỏ hẹp nhưng lúc đó cô không chịu quá nhiều áp lực về thời gian và hoàn cảnh như lúc này.
Thụy Du mơ hồ cảm nhận được phần bụng mình bỏng rát do tiếp xúc trực tiếp với mảnh nhôm bên dưới. Cô nhận ra thời gian của mình không còn nhiều. Nếu tiếp tục trì hoãn e rằng cô sẽ bỏ mạng tại nơi này.
Với sức ép ngầm về mặt thời gian, Thụy Du tự cho bản thân mình tối đa là 20 giây để thoát khỏi ống thông gió này. Kể từ giây phút này với bất kì lối thoát nào gặp trên đường đi cô đều phải nhảy xuống dù nó dẫn đến bất kì đâu.
Hơn mười giây kế tiếp Thụy Du vẫn mò mẫm trong bóng tối mà không có chút hy vọng nào. Tám, bảy,... Từ xa bắt đầu xuất hiện luồng sáng mờ ảo, cô đoán rằng nó là do ánh sáng từ lửa bên dưới hắt lên. Dù như thế nào cô cũng phải kiểm tra một chút.
Qua cánh cửa sắt chắn song bằng kim loại, Thụy Du có thể bao quát được hai phần ba căn phòng. Lửa lúc này chỉ đang thiêu đốt phần tường bên ngoài, chưa lan quá sậu vào trong. Cơ hội của cô chính là lúc này.
Thụy Du mở chốt cửa, đẩy nó sang một bên rồi thả người xuống ô trống nhỏ. Toàn thân cô ngã lên chiếc giường êm ái nhưng nóng hổi khiến cô chưa kịp hưởng thụ một chút cảm giác thoải mái thì đã giật nảy mình ngồi dậy.
Tạm thời Thụy Du chưa xác định được mình đang ở lầu mấy nhưng cô hy vọng rằng mình vẫn đang ở tầng trệt vì như thế sẽ vô cùng thuận tiện cho cô khi trèo cửa sổ ra ngoài.
Khác với phòng và Thụy Du đang ở, cửa sổ nơi này không hề bị đóng lại quá chặt, nó chỉ đang khép hờ và không hề được gài chốt cẩn thận. Trong lúc tiến đến đẩy cửa sổ ra cô trăm ngàn lần cầu nguyện hướng ra không phải là vực thẳm.
Và cuối cùng thì hôm nay cũng không phải là một ngày quá xui xẻo với Thụy Du, vì ô cửa này dẫn ra bên hông biệt thự và ở độ cao khá thấp để cô có thể trèo ra ngoài và dễ dàng chạm đất với một độ cao tuyệt đối thấp và an toàn.
Thụy Du mừng rỡ quên đi hai vết phỏng nhẹ ở bụng, cánh tay và một bên đùi để đi tìm mọi người. Khi vừa chạy đến nơi, cách vị trí tập trung của mọi người không quá xa cô liền bị một lời nói làm cho chấn động. Hình như có ai đó đã nói rất to:
_ Không xong rồi, Đình Dương đã quay lại vào bên trong biệt thự để tìm Thụy Du. Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Thụy Du bàng hoàng, dường như đứng không vững nữa, cô lùi lại về phía sau vài bước rồi nhanh chóng quay lại hướng vừa rời khỏi. Trong lòng cô như có gì đó thiêu đốt, một ngọn lửa mạnh mẽ và gay gắt gấp trăm lần ngọn lửa đang thiêu đốt ngôi biệt thự này.
Chưa bao giờ Thụy Du nghĩ rằng mình sẽ đánh mất sự bình tĩnh trong những tình huống nguy cấp, nhưng bây giờ nó đang xảy ra, cô thật sự đang hoảng loạn. Đối với một người đã từng được huấn luyện để xử lí tình huống nguy cấp như cô mà nói thì sai sót này là điều không thể chấp nhận.
Thay vì làm điều gì đó thật sự có ích để cứu Đình Dương thì cô chỉ chạy quanh quẩn một cách vô dụng, ngoài việc khóc và gọi tên hắn thì cô chẳng làm được điều gì hơn.
_ Đình Dương, anh ở đâu?
Thụy Du đang dần thay đổi mà đến cả cô cũng không nhận ra. Cô lo lắng cho Đình Dương hơn bất kì ai cô từng bảo vệ trước đó. Nó khiến cô mất lí trí và trong suy nghĩ chỉ có mỗi hình ảnh của hắn mà thôi.
Những bước đi hỗn loạn khiến Thụy Du vấp ngã, đầu gối bị trầy một mảng nhỏ do những hòn đá sắc nhọn cứa vào. Và không biết điều này là may mắn hay xui xẻo nó khiến cô tỉnh táo hơn. Thụy Du buộc bản thân mình phải minh mẫn, nếu cô trì hoãn hơn nữa Đình Dương sẽ không xong mất và điều tồi tệ nhất là xuất phát từ sự trì hoãn của cô.
Thụy Du đứng lên, cô nhìn sang lối ra lúc đầu của mình bây giờ đã chìm trong biển lửa rồi liền suy nghĩ phương án khác. Thụy Du cố sức khiêng một hòn đá cỡ to rồi đi đến một khung cửa sổ được khép chặt. Cô nện hòn đá vào tấm kính để tạo ra một khoảng trống đủ để cô đưa tay vào và mở khóa. Sau đó Thụy Du vào lại bên trong ngôi biệt thự mà cô đã tìm mọi cách để thoát ra vài phút trước.
Nơi cô vào là nhà vệ sinh nữ. Thụy Du liền xối lên mình một xô nước rồi hứng một xô khác và đi ra ngoài. Cô đi theo hướng của người quản gia đã đi ban tối để tìm đến nhà kho.
Men theo những nơi chưa bắt lửa cuối cùng Thụy Du cũng đã đến được nơi cần đến. Cô đã nhìn thấy Đình Dương ở phía trước. Đó là một cảnh tượng khiến cô ám ảnh cả đời, cũng là giây phút đầu tiên cô rung động trước người con trai đó. Là khoảnh khắc tình yêu hình thành trong biển lửa.
Đình Dương toàn thân lấm lem, quần áo trên người hắn đã cháy xém đôi chỗ, ngay cả chính bản thân hắn cũng không ổn. Hắn ho khan mấy tiếng vì lượng khói dày đặc nhưng hành động đang làm vẫn không dừng lại. Dù ngọn lửa đã lan tới rất gần, nhiệt độ rất nóng khiến cho người ta bị phỏng nhưng Đình Dương vẫn kiên trì đẩy từng chiếc tủ lớn chắn trước cánh cửa nhà kho. Từng cái một và không có ý định dừng lại dù cho mạng sống của mình bị đe dọa.
_ Thụy Du, em ổn chứ? Trả lời anh đi.
_ Anh sắp mở được cửa rồi.
_ Em cố gắng thêm một lúc nữa được không?
Chưa bao giờ Thụy Du thấy Đình Dương nói nhiều đến thế, là những câu nói rất dài. Nhưng lại ở trong hoàn cảnh này, hơn nữa lại là vì cô. Hắn đang trấn an cô, tìm cách cứu cô ra ngoài. Thụy Du bật khóc, từ nhỏ đến lớn chưa từng có một ai đối xử với cô tốt như vậy.
_ Em ổn rồi. Chúng ta mau đi thôi.
Thụy Du lau vội nước mắt. Cô chạy đến kéo Đình Dương sang một bên trước khi ngọn lửa vô tình nuốt trọn hắn. Sau đó cô tạt xô nước ban nãy lên người hắn rồi nắm tay hắn chạy thật nhanh ra ngoài theo lối đi cũ. Đình Dương nhìn thấy Thụy Du liền thở phào nhẹ nhõm. Thật may cô vẫn ổn.
Đình Dương để Thụy Du trèo ra ngoài trước rồi hắn đi sau. Vừa ra ngoài cả hai liền chạy một mạch thật ra rời khỏi ngọn lửa ác liệt đó. Hai người cứ chạy mãi cho đến khi kiệt sức thì dừng lại. Lúc đó họ đã lạc sâu vào rừng thông bạt ngàn.
Thụy Du vừa dừng lại kiền ngã khuỵu xuống, cô thật sự không thể đứng vững nữa. Nếu không nhờ quá trình rèn luyện trước kia thì bây giờ cô đã ngất đi vì quá mệt mỏi rồi. Nhưng vẫn may là cô còn tỉnh để biết khi mình vừa ngã liền được Đình Dương ôm lấy.
_ Anh không sao chứ? - Thụy Du vội hỏi.
_ Chỉ bị phỏng nhẹ thôi.
Đình Dương lơ đãng trả lời. Điều hắn lo lắng là cô gái này chứ không phải bản thân mình. Tuy rằng hắn không thể nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn biết tình trạng của cô đang cực kì tồi tệ.
_ Tại sao anh phải quay vào đó làm gì? Em không đáng để anh mạo hiểm như thế. - Thụy Du tuy rằng trách mắng, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự xúc động trào dâng trong lòng.
_ Vậy em quay lại tìm anh làm gì?
Đây là một câu hỏi Thụy Du không thể nào trả lời. Dù cho cô có vì nhiệm vụ hay tình cảm cá nhân đi nữa thì cũng rất khó để nói. Vì thế cô quyết định lảng tránh.
_ Chúng ta đã bị lạc rồi.
_ Ừ. - Đình Dương thở nhẹ một tiếng. Sau đó hắn hỏi một câu khác. - Em đi được không?
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Đình Dương có một linh cảm vô cùng mạnh mẽ là Thụy Du thật sự không ổn môt chút nào. Qua việc bất ngờ ngã xuống lúc nãy cũng đủ chứng minh là thật.
_ En nghĩ được.
Thụy Du nói xong liền cố gắng đứng thẳng người nhưng một lần nữa lại té ngã. Chân cô đang phản kháng.
_ Không hề được. - Đình Dương khẳng định.
Sau đó Đình Dương để tay Thụy Du khoác qua vai mình, hắn ôm lấy eo cô, để cô dựa toàn bộ vào mình rồi bước đi. Nếu như không vì khoảng cách xung quanh quá nhỏ hẹp thì hắn đã cõng cô rồi.
_ Bây giờ chúng ta đi đâu đây? Ở lại đây cũng không được mà lại chẳng biết đường quay về.
_ Cứ đi một đoạn xem sao.
Đình Dương cũng không tìm được cách giải quyết nào khác. Bây giờ bọn họ chỉ biết cầu may mà thôi.
Thụy Du cảm nhận được toàn thân Đình Dương đang nóng dần lên và đang run rẩy, hai bàn tay hắn lạnh ngắt, hô hấp bắt đầu đứt quãng. Cô sờ lên trán hắn thì không khỏi giật mình.
_ Anh bị sốt rồi?
_ Chắc là do thay đổi nhiệt độ nóng lạnh liên tục nên bệnh rồi. Nhưng chỉ là bệnh nhẹ thôi.
Hai người đang nói chuyện bỗng dưng im bặt khi nghe thấy tiếng động sột soạt, sau đó liền có một luồng sáng chói loá xuất hiện. Đình Dương đưa một tay lên che mắt như phản xạ, khi hắn vừa hé mắt ra một xíu liền bị cảnh trước mắt hù cho hết hồn, ngay lập tức đưa tay che mắt Thụy Du.
Người vừa chiếu đèn pin thấy thế cũng nhận ra điểm không ổn, ông ta ngờ vực một chút rồi giật mình cúi xuống kéo khóa quần lên. Sau đó ông ta ho khan vài tiếng để che dấu sự ngượng ngập của mình. Chỉ là đi giải quyết "nỗi buồn" nhưng xui xẻo bị người khác nhìn thấy mà thôi, nên cố gắng quên đi chuyện mất mặt này, ông ta tự khuyên nhủ bản thân.
_ Tôi xin lỗi, không biết nơi này còn có người.
Đình Dương buông tay khỏi mắt Thụy Du rồi lễ phép trả lời.
_ Bọn cháu cũng vậy, xin lỗi bác. Bọn cháu bị lạc trong rừng thông một lúc rồi nhưng không thể tìm được đường ra.
_ À ra là vậy. Đi theo tôi.
Thụy Du mừng rỡ không thôi, cuối cùng cũng có cách giải quyết. Nhưng cô vẫn không hiểu vì sao Đình Dương lại che mắt mình, vừa định hỏi thì người đàn ông kia lại lên tiếng.
_ Hai cháu vì sao lại bị lạc ở đây vào giờ này?
_ Chúng cháu ở Sài Gòn lên đây dự sinh nhật bạn ở biệt thự Hư Vô nhưng bỗng dưng biệt thự bị cháy. Chúng cháu khó khăn lắm mới thoát ra ngoài nên liền chạy một mạch. Khi nhận ra thì đã lạc vào rừng thông rồi.
Thụy Du trả lời trong lúc ba người đi ra đến đường nhựa.
_ Hóa ra là cháy ở đó. Lúc nãy bác có thấy khói bốc lên nhưng không rõ là từ đâu. Vậy các cháu đã liên lạc với bố mẹ chưa?
_ Nơi này không có sóng điện thoại nên chúng cháu vẫn chưa liên lạc được.
Người đàn ông gật gù như đã hiểu rồi bước lên chiếc xe tải đậu bên đường để khởi động xe rồi nói với hai người.
_ Vậy đến nhà bác ở một đêm đi. Sáng mai bác đi làm rồi đưa hai cháu xuống thị trấn để gọi điện về nhà.
_ Vậy phiền bác rồi.
Đình Dương nói xong liền đỡ Thụy Du bước lên xe tải, rồi mình lên sau. Lúc này hắn mới có cơ hội nhìn rõ vết thương ngay đầu gối của cô, thật sự không ổn.
Nơi người đàn ông nọ sống là một căn nhà nhỏ ven đường cùng với vợ và một cậu con trai lớn. Bọn họ đều là những người hiếu khách và thân thiện. Nhưng khi Đình Dương nhìn thấy ánh mắt của chàng trai nọ nhìn Thụy Du liền cảm thấy không tốt. Trước lời đề nghị ở riêng hai phòng của người phụ nữ, hắn liền từ chối. Điều này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, bao gồm cả Thụy Du.
_ Chúng cháu là anh em nên không cần phiền mọi người nhường đến hai phòng đâu. Hơn nữa em gái cháu cũng bị thương rồi. Ở chung một phòng sẽ dễ dàng chăm sóc hơn.
Thật ra là Đình Dương không cảm thấy an tâm khi để Thụy Du ở riêng một mình ở nơi xa lạ như thế này.
Lời giải thích này ai nghe qua cũng cảm thấy hợp lí nên mọi chuyện nhanh chóng được quyết định.
Trước khi đi ngủ, cả hai đều xử lí sơ qua các vết thương và vết bỏng trước một lần.
_ Em ngủ trên giường đi. Anh nằm ngoài ghế được rồi.
_ Nhưng anh đang bị sốt mà.
_ Vẫn còn khỏe. Ngủ đi.
Đình Dương vừa dứt lời liền tắt đèn và nhắm mắt. Thụy Du thấy thế cũng không hỏi thêm nữa, liền chìm vào giấc ngủ ngay lập tức vì cô đã quá mệt mỏi.
Đến giữa đêm, một bóng người liền lẻn vào phòng. Bóng đen đó chậm rãi bước đến giường Thụy Du đang nằm.
Thụy Du ngủ không quá say dù cô đang mệt muốn chết vì tính chất công việc không cho phép cô lơ là cảnh giác. Vì thế ngay khi nệm nằm bị lún xuống cô liền tỉnh giấc nhưng chưa kịp xem người đến là ai đã bị bịt miệng và khống chế hai tay khiến col không thể tấn công cũng như đánh thức Đình Dương.
Một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm chiếm toàn thân Thụy Du khi bàn tay lạ bắt đầu vuốt ve khắp cơ thể cô. Thụy Du cắn chặt răn, cô đã đoán được chuyện gì đang xảy ra và không thể tin rằng nó đang diễn ra với mình. Cô cũng muốn tự vệ nhưng chưa ai nói với cô về tình huống này, cô không rõ cách nào để thoát khỏi sự khống chế. Chưa bao giờ Thụy Du cảm thấy bất lực như lúc này, cô cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả bản thân mình còn lo không xong thì còn muốn bảo vệ ai.
Và chuyện kinh khủng nhất là nó đang diễn ra ở đây, ngay trước mặt Đình Dương. Điều này khiến tim Thụy Du như bị ai đó bóp chặt, đau đớn và chua xót vô cùng. Nước mắt cô lặng lẽ rơi.
"Làm ơn dừng lại đi."
Thụy Du đau đớn cầu xin trong tiềm thức khi chiếc áo sơ mi Đình Dương tặng hôm trước đã trượt qua khỏi vai.
Ngay lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất thì kẻ kia bất ngờ ngã xuống đất. Âm thanh ẩu đả vang lên trong bóng tối nhưng không ai bật đèn lên. Cho đến khi trận đánh gần đến hồi kết thúc khì đèn bất ngờ được bật sáng do Đình Dương đấm kẻ kia đụng vào công tắt đèn.
Đình Dương đoán không sai, ngay từ đầu hắn đã đoán trước điều bất thường nhưng điều khiến hắn tức giận nhất là chính bản thân mình. Hắn đã ngủ và tỉnh lại quá muộn, để cô phải sợ hãi một mình. Cũng may rằng hắn không dậy trễ.
_ Tao nói cho mày biết, nể tình ba mày giúp đỡ nên tao không đánh chết mày, thằng khốn. Biến đi.
Đình Dương gào lên rồi ném kẻ kia sang một bên để gã chạy ra khỏi phòng trong hoảng sợ.
Đình Dương dựa người vào tường để thở một chút rồi xoay cánh tay mỏi nhừ của mình. Hắn nhìn cô gái đang ngồi trên giường thẫn thờ nhìn hắn, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
Đình Dương bước đến bên giường, chỉnh lại áo cho Thụy Du rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
_ Không sao rồi. Đừng sợ.
Thụy Du khó khăn gật đầu rồi òa khóc thật to. Cô rất ít khi nào rơi lệ nhưng hôm nay vì hắn mà khóc tận hai lần. Vừa là sợ hãi, cũng là xúc động vô bờ.
Đình Dương nhớ lại những gì Thụy Du hỏi trong rừng thông vài tiếng trước.
"Tại sao anh phải quay vào đó làm gì? Em không đáng để anh mạo hiểm như thế."
Cô nói không sai. Nhưng hắn không biết phải trả lời như thế nào vì chính hắn cũng không hiểu nổi mình đang làm gì.
Từ ngày gặp Thụy Du Đình Dương thay đổi khá nhiều nhưng hắn không hề nhận ra. Chỉ là có đôi lúc hắn không thể nào lí giải nổi cảm xúc và hành động của mình.
Vì sao khi nghe tin cô còn vướng lại trong đám cháy hắn liền lao vào không chút do dự? Vì sao hắn lại hận chính bản thân mình vì một phút sơ suất để cô phải sợ hãi? Vì sao hắn lại cảm thấy thật tệ và đau lòng khi nhìn cô khóc? Có quá nhiều câu hỏi mà hắn không thể nào trả lời được.
Thật ra bản chất con người đều rất ích kỉ, hiếm ai sẵn sàng hi sinh và bất chấp an nguy của mình cho một người xa lạ mà không kèm theo mục đích rõ ràng. Trừ khi đó là vì tình yêu...
Dù rất tệ nhưng Thụy Du phải thừa nhận mình đang bị lạc, lạc trên ống thông gió của biệt thự. Lúc nãy khi cô quan sát toàn bộ nhà kho thì liền phát hiện một cánh cửa sắt trên trần nhà nên tò mò trèo lên mở ra xem thì liền phát hiện một lối đi. Cô đoán rằng đó là hệ thống thông gió của các phòng nên trèo lên xem thử. Vì khoảng cách của ống không quá nhỏ nên cô có thể dễ dàng trườn người vào trong. Hy vọng rằng có thể tìm được lối ra ở một căn phòng bất kì. Nhưng vận may không mỉm cười với cô cho lắm.
Đường kính của ống thông gió không lớn, được xem là vừa đủ cho một người có vóc dáng mảnh mai cỡ Thụy Du bò đi khắp nơi. Nhưng chỉ là bò, nếu như cô nhích người lên một chút sẽ bị đụng đầu vì không gian vốn có giới hạn nhất định.
Hoàn cảnh này làm cô nhớ lại thời điểm mình còn trong đợt tập huấn ở tổ chức PHs, tại đó cũng có một hoạt động rèn luyện tốc độ di chuyển giữa một chiều không gian nhỏ hẹp nhưng lúc đó cô không chịu quá nhiều áp lực về thời gian và hoàn cảnh như lúc này.
Thụy Du mơ hồ cảm nhận được phần bụng mình bỏng rát do tiếp xúc trực tiếp với mảnh nhôm bên dưới. Cô nhận ra thời gian của mình không còn nhiều. Nếu tiếp tục trì hoãn e rằng cô sẽ bỏ mạng tại nơi này.
Với sức ép ngầm về mặt thời gian, Thụy Du tự cho bản thân mình tối đa là 20 giây để thoát khỏi ống thông gió này. Kể từ giây phút này với bất kì lối thoát nào gặp trên đường đi cô đều phải nhảy xuống dù nó dẫn đến bất kì đâu.
Hơn mười giây kế tiếp Thụy Du vẫn mò mẫm trong bóng tối mà không có chút hy vọng nào. Tám, bảy,... Từ xa bắt đầu xuất hiện luồng sáng mờ ảo, cô đoán rằng nó là do ánh sáng từ lửa bên dưới hắt lên. Dù như thế nào cô cũng phải kiểm tra một chút.
Qua cánh cửa sắt chắn song bằng kim loại, Thụy Du có thể bao quát được hai phần ba căn phòng. Lửa lúc này chỉ đang thiêu đốt phần tường bên ngoài, chưa lan quá sậu vào trong. Cơ hội của cô chính là lúc này.
Thụy Du mở chốt cửa, đẩy nó sang một bên rồi thả người xuống ô trống nhỏ. Toàn thân cô ngã lên chiếc giường êm ái nhưng nóng hổi khiến cô chưa kịp hưởng thụ một chút cảm giác thoải mái thì đã giật nảy mình ngồi dậy.
Tạm thời Thụy Du chưa xác định được mình đang ở lầu mấy nhưng cô hy vọng rằng mình vẫn đang ở tầng trệt vì như thế sẽ vô cùng thuận tiện cho cô khi trèo cửa sổ ra ngoài.
Khác với phòng và Thụy Du đang ở, cửa sổ nơi này không hề bị đóng lại quá chặt, nó chỉ đang khép hờ và không hề được gài chốt cẩn thận. Trong lúc tiến đến đẩy cửa sổ ra cô trăm ngàn lần cầu nguyện hướng ra không phải là vực thẳm.
Và cuối cùng thì hôm nay cũng không phải là một ngày quá xui xẻo với Thụy Du, vì ô cửa này dẫn ra bên hông biệt thự và ở độ cao khá thấp để cô có thể trèo ra ngoài và dễ dàng chạm đất với một độ cao tuyệt đối thấp và an toàn.
Thụy Du mừng rỡ quên đi hai vết phỏng nhẹ ở bụng, cánh tay và một bên đùi để đi tìm mọi người. Khi vừa chạy đến nơi, cách vị trí tập trung của mọi người không quá xa cô liền bị một lời nói làm cho chấn động. Hình như có ai đó đã nói rất to:
_ Không xong rồi, Đình Dương đã quay lại vào bên trong biệt thự để tìm Thụy Du. Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Thụy Du bàng hoàng, dường như đứng không vững nữa, cô lùi lại về phía sau vài bước rồi nhanh chóng quay lại hướng vừa rời khỏi. Trong lòng cô như có gì đó thiêu đốt, một ngọn lửa mạnh mẽ và gay gắt gấp trăm lần ngọn lửa đang thiêu đốt ngôi biệt thự này.
Chưa bao giờ Thụy Du nghĩ rằng mình sẽ đánh mất sự bình tĩnh trong những tình huống nguy cấp, nhưng bây giờ nó đang xảy ra, cô thật sự đang hoảng loạn. Đối với một người đã từng được huấn luyện để xử lí tình huống nguy cấp như cô mà nói thì sai sót này là điều không thể chấp nhận.
Thay vì làm điều gì đó thật sự có ích để cứu Đình Dương thì cô chỉ chạy quanh quẩn một cách vô dụng, ngoài việc khóc và gọi tên hắn thì cô chẳng làm được điều gì hơn.
_ Đình Dương, anh ở đâu?
Thụy Du đang dần thay đổi mà đến cả cô cũng không nhận ra. Cô lo lắng cho Đình Dương hơn bất kì ai cô từng bảo vệ trước đó. Nó khiến cô mất lí trí và trong suy nghĩ chỉ có mỗi hình ảnh của hắn mà thôi.
Những bước đi hỗn loạn khiến Thụy Du vấp ngã, đầu gối bị trầy một mảng nhỏ do những hòn đá sắc nhọn cứa vào. Và không biết điều này là may mắn hay xui xẻo nó khiến cô tỉnh táo hơn. Thụy Du buộc bản thân mình phải minh mẫn, nếu cô trì hoãn hơn nữa Đình Dương sẽ không xong mất và điều tồi tệ nhất là xuất phát từ sự trì hoãn của cô.
Thụy Du đứng lên, cô nhìn sang lối ra lúc đầu của mình bây giờ đã chìm trong biển lửa rồi liền suy nghĩ phương án khác. Thụy Du cố sức khiêng một hòn đá cỡ to rồi đi đến một khung cửa sổ được khép chặt. Cô nện hòn đá vào tấm kính để tạo ra một khoảng trống đủ để cô đưa tay vào và mở khóa. Sau đó Thụy Du vào lại bên trong ngôi biệt thự mà cô đã tìm mọi cách để thoát ra vài phút trước.
Nơi cô vào là nhà vệ sinh nữ. Thụy Du liền xối lên mình một xô nước rồi hứng một xô khác và đi ra ngoài. Cô đi theo hướng của người quản gia đã đi ban tối để tìm đến nhà kho.
Men theo những nơi chưa bắt lửa cuối cùng Thụy Du cũng đã đến được nơi cần đến. Cô đã nhìn thấy Đình Dương ở phía trước. Đó là một cảnh tượng khiến cô ám ảnh cả đời, cũng là giây phút đầu tiên cô rung động trước người con trai đó. Là khoảnh khắc tình yêu hình thành trong biển lửa.
Đình Dương toàn thân lấm lem, quần áo trên người hắn đã cháy xém đôi chỗ, ngay cả chính bản thân hắn cũng không ổn. Hắn ho khan mấy tiếng vì lượng khói dày đặc nhưng hành động đang làm vẫn không dừng lại. Dù ngọn lửa đã lan tới rất gần, nhiệt độ rất nóng khiến cho người ta bị phỏng nhưng Đình Dương vẫn kiên trì đẩy từng chiếc tủ lớn chắn trước cánh cửa nhà kho. Từng cái một và không có ý định dừng lại dù cho mạng sống của mình bị đe dọa.
_ Thụy Du, em ổn chứ? Trả lời anh đi.
_ Anh sắp mở được cửa rồi.
_ Em cố gắng thêm một lúc nữa được không?
Chưa bao giờ Thụy Du thấy Đình Dương nói nhiều đến thế, là những câu nói rất dài. Nhưng lại ở trong hoàn cảnh này, hơn nữa lại là vì cô. Hắn đang trấn an cô, tìm cách cứu cô ra ngoài. Thụy Du bật khóc, từ nhỏ đến lớn chưa từng có một ai đối xử với cô tốt như vậy.
_ Em ổn rồi. Chúng ta mau đi thôi.
Thụy Du lau vội nước mắt. Cô chạy đến kéo Đình Dương sang một bên trước khi ngọn lửa vô tình nuốt trọn hắn. Sau đó cô tạt xô nước ban nãy lên người hắn rồi nắm tay hắn chạy thật nhanh ra ngoài theo lối đi cũ. Đình Dương nhìn thấy Thụy Du liền thở phào nhẹ nhõm. Thật may cô vẫn ổn.
Đình Dương để Thụy Du trèo ra ngoài trước rồi hắn đi sau. Vừa ra ngoài cả hai liền chạy một mạch thật ra rời khỏi ngọn lửa ác liệt đó. Hai người cứ chạy mãi cho đến khi kiệt sức thì dừng lại. Lúc đó họ đã lạc sâu vào rừng thông bạt ngàn.
Thụy Du vừa dừng lại kiền ngã khuỵu xuống, cô thật sự không thể đứng vững nữa. Nếu không nhờ quá trình rèn luyện trước kia thì bây giờ cô đã ngất đi vì quá mệt mỏi rồi. Nhưng vẫn may là cô còn tỉnh để biết khi mình vừa ngã liền được Đình Dương ôm lấy.
_ Anh không sao chứ? - Thụy Du vội hỏi.
_ Chỉ bị phỏng nhẹ thôi.
Đình Dương lơ đãng trả lời. Điều hắn lo lắng là cô gái này chứ không phải bản thân mình. Tuy rằng hắn không thể nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn biết tình trạng của cô đang cực kì tồi tệ.
_ Tại sao anh phải quay vào đó làm gì? Em không đáng để anh mạo hiểm như thế. - Thụy Du tuy rằng trách mắng, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự xúc động trào dâng trong lòng.
_ Vậy em quay lại tìm anh làm gì?
Đây là một câu hỏi Thụy Du không thể nào trả lời. Dù cho cô có vì nhiệm vụ hay tình cảm cá nhân đi nữa thì cũng rất khó để nói. Vì thế cô quyết định lảng tránh.
_ Chúng ta đã bị lạc rồi.
_ Ừ. - Đình Dương thở nhẹ một tiếng. Sau đó hắn hỏi một câu khác. - Em đi được không?
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Đình Dương có một linh cảm vô cùng mạnh mẽ là Thụy Du thật sự không ổn môt chút nào. Qua việc bất ngờ ngã xuống lúc nãy cũng đủ chứng minh là thật.
_ En nghĩ được.
Thụy Du nói xong liền cố gắng đứng thẳng người nhưng một lần nữa lại té ngã. Chân cô đang phản kháng.
_ Không hề được. - Đình Dương khẳng định.
Sau đó Đình Dương để tay Thụy Du khoác qua vai mình, hắn ôm lấy eo cô, để cô dựa toàn bộ vào mình rồi bước đi. Nếu như không vì khoảng cách xung quanh quá nhỏ hẹp thì hắn đã cõng cô rồi.
_ Bây giờ chúng ta đi đâu đây? Ở lại đây cũng không được mà lại chẳng biết đường quay về.
_ Cứ đi một đoạn xem sao.
Đình Dương cũng không tìm được cách giải quyết nào khác. Bây giờ bọn họ chỉ biết cầu may mà thôi.
Thụy Du cảm nhận được toàn thân Đình Dương đang nóng dần lên và đang run rẩy, hai bàn tay hắn lạnh ngắt, hô hấp bắt đầu đứt quãng. Cô sờ lên trán hắn thì không khỏi giật mình.
_ Anh bị sốt rồi?
_ Chắc là do thay đổi nhiệt độ nóng lạnh liên tục nên bệnh rồi. Nhưng chỉ là bệnh nhẹ thôi.
Hai người đang nói chuyện bỗng dưng im bặt khi nghe thấy tiếng động sột soạt, sau đó liền có một luồng sáng chói loá xuất hiện. Đình Dương đưa một tay lên che mắt như phản xạ, khi hắn vừa hé mắt ra một xíu liền bị cảnh trước mắt hù cho hết hồn, ngay lập tức đưa tay che mắt Thụy Du.
Người vừa chiếu đèn pin thấy thế cũng nhận ra điểm không ổn, ông ta ngờ vực một chút rồi giật mình cúi xuống kéo khóa quần lên. Sau đó ông ta ho khan vài tiếng để che dấu sự ngượng ngập của mình. Chỉ là đi giải quyết "nỗi buồn" nhưng xui xẻo bị người khác nhìn thấy mà thôi, nên cố gắng quên đi chuyện mất mặt này, ông ta tự khuyên nhủ bản thân.
_ Tôi xin lỗi, không biết nơi này còn có người.
Đình Dương buông tay khỏi mắt Thụy Du rồi lễ phép trả lời.
_ Bọn cháu cũng vậy, xin lỗi bác. Bọn cháu bị lạc trong rừng thông một lúc rồi nhưng không thể tìm được đường ra.
_ À ra là vậy. Đi theo tôi.
Thụy Du mừng rỡ không thôi, cuối cùng cũng có cách giải quyết. Nhưng cô vẫn không hiểu vì sao Đình Dương lại che mắt mình, vừa định hỏi thì người đàn ông kia lại lên tiếng.
_ Hai cháu vì sao lại bị lạc ở đây vào giờ này?
_ Chúng cháu ở Sài Gòn lên đây dự sinh nhật bạn ở biệt thự Hư Vô nhưng bỗng dưng biệt thự bị cháy. Chúng cháu khó khăn lắm mới thoát ra ngoài nên liền chạy một mạch. Khi nhận ra thì đã lạc vào rừng thông rồi.
Thụy Du trả lời trong lúc ba người đi ra đến đường nhựa.
_ Hóa ra là cháy ở đó. Lúc nãy bác có thấy khói bốc lên nhưng không rõ là từ đâu. Vậy các cháu đã liên lạc với bố mẹ chưa?
_ Nơi này không có sóng điện thoại nên chúng cháu vẫn chưa liên lạc được.
Người đàn ông gật gù như đã hiểu rồi bước lên chiếc xe tải đậu bên đường để khởi động xe rồi nói với hai người.
_ Vậy đến nhà bác ở một đêm đi. Sáng mai bác đi làm rồi đưa hai cháu xuống thị trấn để gọi điện về nhà.
_ Vậy phiền bác rồi.
Đình Dương nói xong liền đỡ Thụy Du bước lên xe tải, rồi mình lên sau. Lúc này hắn mới có cơ hội nhìn rõ vết thương ngay đầu gối của cô, thật sự không ổn.
Nơi người đàn ông nọ sống là một căn nhà nhỏ ven đường cùng với vợ và một cậu con trai lớn. Bọn họ đều là những người hiếu khách và thân thiện. Nhưng khi Đình Dương nhìn thấy ánh mắt của chàng trai nọ nhìn Thụy Du liền cảm thấy không tốt. Trước lời đề nghị ở riêng hai phòng của người phụ nữ, hắn liền từ chối. Điều này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, bao gồm cả Thụy Du.
_ Chúng cháu là anh em nên không cần phiền mọi người nhường đến hai phòng đâu. Hơn nữa em gái cháu cũng bị thương rồi. Ở chung một phòng sẽ dễ dàng chăm sóc hơn.
Thật ra là Đình Dương không cảm thấy an tâm khi để Thụy Du ở riêng một mình ở nơi xa lạ như thế này.
Lời giải thích này ai nghe qua cũng cảm thấy hợp lí nên mọi chuyện nhanh chóng được quyết định.
Trước khi đi ngủ, cả hai đều xử lí sơ qua các vết thương và vết bỏng trước một lần.
_ Em ngủ trên giường đi. Anh nằm ngoài ghế được rồi.
_ Nhưng anh đang bị sốt mà.
_ Vẫn còn khỏe. Ngủ đi.
Đình Dương vừa dứt lời liền tắt đèn và nhắm mắt. Thụy Du thấy thế cũng không hỏi thêm nữa, liền chìm vào giấc ngủ ngay lập tức vì cô đã quá mệt mỏi.
Đến giữa đêm, một bóng người liền lẻn vào phòng. Bóng đen đó chậm rãi bước đến giường Thụy Du đang nằm.
Thụy Du ngủ không quá say dù cô đang mệt muốn chết vì tính chất công việc không cho phép cô lơ là cảnh giác. Vì thế ngay khi nệm nằm bị lún xuống cô liền tỉnh giấc nhưng chưa kịp xem người đến là ai đã bị bịt miệng và khống chế hai tay khiến col không thể tấn công cũng như đánh thức Đình Dương.
Một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm chiếm toàn thân Thụy Du khi bàn tay lạ bắt đầu vuốt ve khắp cơ thể cô. Thụy Du cắn chặt răn, cô đã đoán được chuyện gì đang xảy ra và không thể tin rằng nó đang diễn ra với mình. Cô cũng muốn tự vệ nhưng chưa ai nói với cô về tình huống này, cô không rõ cách nào để thoát khỏi sự khống chế. Chưa bao giờ Thụy Du cảm thấy bất lực như lúc này, cô cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả bản thân mình còn lo không xong thì còn muốn bảo vệ ai.
Và chuyện kinh khủng nhất là nó đang diễn ra ở đây, ngay trước mặt Đình Dương. Điều này khiến tim Thụy Du như bị ai đó bóp chặt, đau đớn và chua xót vô cùng. Nước mắt cô lặng lẽ rơi.
"Làm ơn dừng lại đi."
Thụy Du đau đớn cầu xin trong tiềm thức khi chiếc áo sơ mi Đình Dương tặng hôm trước đã trượt qua khỏi vai.
Ngay lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất thì kẻ kia bất ngờ ngã xuống đất. Âm thanh ẩu đả vang lên trong bóng tối nhưng không ai bật đèn lên. Cho đến khi trận đánh gần đến hồi kết thúc khì đèn bất ngờ được bật sáng do Đình Dương đấm kẻ kia đụng vào công tắt đèn.
Đình Dương đoán không sai, ngay từ đầu hắn đã đoán trước điều bất thường nhưng điều khiến hắn tức giận nhất là chính bản thân mình. Hắn đã ngủ và tỉnh lại quá muộn, để cô phải sợ hãi một mình. Cũng may rằng hắn không dậy trễ.
_ Tao nói cho mày biết, nể tình ba mày giúp đỡ nên tao không đánh chết mày, thằng khốn. Biến đi.
Đình Dương gào lên rồi ném kẻ kia sang một bên để gã chạy ra khỏi phòng trong hoảng sợ.
Đình Dương dựa người vào tường để thở một chút rồi xoay cánh tay mỏi nhừ của mình. Hắn nhìn cô gái đang ngồi trên giường thẫn thờ nhìn hắn, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
Đình Dương bước đến bên giường, chỉnh lại áo cho Thụy Du rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
_ Không sao rồi. Đừng sợ.
Thụy Du khó khăn gật đầu rồi òa khóc thật to. Cô rất ít khi nào rơi lệ nhưng hôm nay vì hắn mà khóc tận hai lần. Vừa là sợ hãi, cũng là xúc động vô bờ.
Đình Dương nhớ lại những gì Thụy Du hỏi trong rừng thông vài tiếng trước.
"Tại sao anh phải quay vào đó làm gì? Em không đáng để anh mạo hiểm như thế."
Cô nói không sai. Nhưng hắn không biết phải trả lời như thế nào vì chính hắn cũng không hiểu nổi mình đang làm gì.
Từ ngày gặp Thụy Du Đình Dương thay đổi khá nhiều nhưng hắn không hề nhận ra. Chỉ là có đôi lúc hắn không thể nào lí giải nổi cảm xúc và hành động của mình.
Vì sao khi nghe tin cô còn vướng lại trong đám cháy hắn liền lao vào không chút do dự? Vì sao hắn lại hận chính bản thân mình vì một phút sơ suất để cô phải sợ hãi? Vì sao hắn lại cảm thấy thật tệ và đau lòng khi nhìn cô khóc? Có quá nhiều câu hỏi mà hắn không thể nào trả lời được.
Thật ra bản chất con người đều rất ích kỉ, hiếm ai sẵn sàng hi sinh và bất chấp an nguy của mình cho một người xa lạ mà không kèm theo mục đích rõ ràng. Trừ khi đó là vì tình yêu...
Tác giả :
Bạch Phong Nhi (Natasy)