Bảo Vật Của Rồng
Chương 13 Quyển 2 - Chương 3
Đảo Rồng - Chương 3
Bạo chúa tóc đen sẽ không từ chối yêu cầu của Rồng.
Arthur ngẩng đầu lên dụi vào lòng bàn tay ấm áp của Rồng, sự quyến luyến trong giọng nói nồng đậm đến mức khó thốt nên lời ——
"Được."
Bạo chúa cam đoan giao phó quãng đời còn lại cho Rồng.
Trước mặt những Nhân loại khác, cậu là vị vua tàn bạo đã điều khiển đoàn chiến xa hoàng gia dấy lên vô số khói lửa chiến tranh.
Nhưng khi gặp Rồng, kẻ độc tài hai tay nhuộm đầy máu tươi này lại có thể ngoan ngoãn nghe lời như một đứa nhỏ ngây thơ không biết gì.
Chỉ cần là ý của Rồng, dù không hợp lý, cậu cũng sẽ nghe theo.
Điều này thực sự làm Rồng hài lòng.
Người hát rong chậm rãi vuốt ve mái tóc đen của Arthur, con ngươi xanh thẳm như ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống mặt hồ nhìn về phía Nhân loại.
Trong suốt, trong vắt.
Dù rằng...!
Những cảm xúc đen tối không thể cho ai biết đang dần nảy mầm từ trong đáy lòng, từng chút ăn mòn sự tự chủ của Rồng.
"Vậy, coi như là phần thưởng..." Arthur dè dặt nhìn đối phương, thử thăm dò, muốn được thân mật với anh nhiều hơn, "Đêm nay...!anh có thể ôm em ngủ không?"
!
Bất thình lình nghe được câu này, thân thể Rồng cứng đờ.
Anh vẫn chưa quên những gì đã xảy ra đêm qua.
Con người không biết liêm sỉ này thật sự quá đáng ghét!
Cư nhiên nửa đêm mặc áo ngủ chui vảo giường của anh, bị kéo ra liền khóc lóc thảm thiết, còn quấn chặt lấy không chịu buông tay.
Chờ đến khi anh bị trêu chọc đến mức không thể nhịn được nữa, người này lại cuộn tròn rúc vào lồng ngực anh ngủ thiếp đi vì mệt mỏi sau khi khóc lóc.
...!Thật đê tiện!
Bạo chúa tóc đen cũng không biết hành vi đêm qua của mình quá trớn cỡ nào.
Cậu liều lĩnh ôm lấy cổ Rồng, dùng ngón tay mềm mại khẽ vén mái tóc vàng lộng lẫy lóa mắt sang một bên, nín thở vuốt ve vành tai vốn trắng nõn của người kia.
Nơi đó đã hiện lên một mảng hồng nhạt.
"Không được sờ soạng lung tung."
Rồng khẽ nhướn mày, nắm lấy năm ngón tay của Arthur ngăn không cho Nhân loại đáng ghét này tiếp tục động chân động tay.
Không thể cho phép loại hành vi coi thường tôn nghiêm của loài rồng này xảy ra.
Chứ, chứ không phải bởi vì anh xấu hổ!
Arthur nhìn vào vành tai ngày càng hồng lên của Rồng, mỉm cười, đầu ngón tay cong lên nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của đối phương: "Em xin lỗi...!vậy anh có muốn sờ lại không? Sờ chỗ nào cũng được."
...!Chỗ nào, cũng được?
Rồng vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng khi hoàn hồn lại, liền thẹn quá hóa giận.
Người hát rong ngượng ngùng hừ lạnh, nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm đoái hoài gì tới loài người càng ngày càng vô liêm sỉ.
Nhưng hai bàn tay vẫn nắm lấy nhau, không buông ra..