Bạo Quân
Chương 7
Lệ quý phi những ngày gần đây quả thật không tốt.
Nguyên bản Lăng Hoàng hậu mất, chính mình tấn chức Quý phi thành đứng đầu chúng phi tần, lại được Phượng ấn chưởng quản mọi việc trong lục cung, Lệ quý phi cho rằng mình cuối cùng cũng hết cực khổ, mắt thấy chỉ cách Hậu vị còn có một bước, nhưng thế nào cũng không đi qua được.
Sau khi tan học ở Hối Tín viện Chử Thiệu Nguyễn trực tiếp đến Lân Chỉ cung của Lệ quý phi, Nhị hoàng tử Chử Thiệu Nguyễn năm nay mười bảy tuổi, cũng là đang lúc thiếu niên phong nhã hào hoa, Chử Thiệu Nguyễn cấp Lệ quý phi thỉnh an, Lệ quý phi vội vàng lôi kéo nhi tử ngồi xuống, hảo hảo hỏi hôm nay công khóa như thế nào.
Chử Thiệu Nguyễn cười cười: “Cũng tốt, thái phó đều nói trừ bỏ Đại ca, văn của nhi tử tốt nhất."
“Đại hoàng tử…" Nhắc tới Chử Thiệu Lăng tim Lệ quý phi lại đau, “Hắn viết văn, nhóm thái phó tự nhiên không dám nói không tốt."
Chử Thiệu Nguyễn nghe lời này cũng không có ý cười, cái đó hắn tự nhiên biết, bất quá hắn nhỏ hơn Chử Thiệu Lăng nhỏ hơn hai tháng, cũng bởi vì không phải là do Hoàng hậu sinh ra, hai người cảnh ngộ từ khi sinh ra đã có rất lớn khác biệt.
“Mẫu phi không cần như thế…." Chử Thiệu Nguyễn cười lạnh, “Hiện giờ Hoàng hậu đã mất, đợi cho mẫu phi lên làm Hoàng hậu, ta cũng sẽ không kém đại ca."
Lệ quý phi vuốt trán thở dài: “Này có dễ dàng như vậy, hoàng hậu đi rồi, còn có Thái hậu, Hoàng tổ mẫu của ngươi…. tổng là duy trì Đại hoàng tử cháu đích tôn, lúc nói chuyện, trong chốc lát nói hắn đáng thương không có mẫu thân chăm sóc, muốn ta đem các phân lệ của Bích Đào uyển đều gấp đôi lên, lúc thì nói Đại hoàng tử từ nhỏ thân thể không tốt,lại là thuốc bổ, lại là dược thiện…"
Lệ quý phi càng nói càng xúc động, thanh âm cũng càng lúc càng chua ngoa: “Thân thể hắn suy nhược?! Bất quá chỉ là khi còn bé Hoàng hậu quá mức nuông chiều mà mấy lần sinh bệnh vặt! Kia cũng đều là Hoàng hậu cùng Thái hậu làm ra, hiện giờ hắn so với hoàng tử nào còn không tốt? Không muốn ngàn kiều vạn sủng, cũng không sợ hắn giống như mẫu thân hắn một loại chịu không nổi…."
“Mẫu phi!" Chử Thiệu Nguyễn hợp thời ngắt lời nàng, “Ngôn nhiều tất thất, nhưng lời này mẫu phi đừng nên nói thì hơn, miễn cho ngày nào đó lỡ miệng trước mặt người khác."
Lệ quý phi hít một hơi thật sâu, gật đầu, châu ngọc trên tóc tùy theo leng keng rung động, Lệ quý phi khẽ vuốt trán: “Yên tâm, mẫu phi dù có hận cũng sẽ không để người khác nhìn ra, mỗi khi Hoàng tỗ mẫu ngươi nói cái gì mẫu phi đều cười nói theo."
Chử Thiệu Nguyễn khuyên Lệ quý phi: “Mẫu phi, chúng ta không vội….Lăng Hoàng hậu là cháu gái Thái hậu, Thái hậu tự nhiên nghiêng về phía bọn họ, nhưng hiện giờ trong hậu cung, vị phân của mẫu phi tôn quý nhất, trên triều ngoại tổ phụ cũng đạt được nhiều thánh tâm, địa vị của ngươi không dễ dàng dao động, mẫu phi tấn chức Hoàng hậu, bất quá là chuyện sớm hay muộn."
Chử Thiệu Nguyễn lạnh nhạt mỉm cười: “Dù sao, Thái hậu đã lớn tuổi."
Nghe xong lời của con, tâm trạng Lệ quý phi tốt không ít, gật gật đầu: “Vẫn là con ta nhìn sâu xa, hảo hài tử, mẫu phi chịu đựng những điều này là vì ngươi, Thái hậu nương nương… chúng ta xem xem ai sống lâu hơn ai đi."
Lệ quý phi thở dài, ngoài điện một nội thị chẫm rãi đi tới, nhỏ giọng nói bên tai Lệ quý phi mấy câu, sắc mặt Lệ quý phi bỗng nhiên thay đổi, cả kinh nói: “Quả thực như thế?!"
Nội thị cúi đầu: “ Nô tài nghe được tiếng gió liền phái người chú ý Bích Đào uyển, liên tiếp mấy ngày, Đại hoàng tử đến nửa đêm còn chưa nghỉ ngơi, một mình một người ở trong thiên điện, đầu tiên là tắm rửa dâng hương, sau đó lại viết viết họa họa, mỗi lần đều gây sức ép đến nửa đêm, sau khi đi ra đều tự tay khóa lại cửa thiện điện, ban ngày cũng không cho bất cứ kẻ nào đi vào."
Chử Thiệu Nguyễn nghe được không hiểu ra sao: “Mẫu phi… đây là làm sao vậy?"
“Hảo, Chử Thiệu Lăng đây là vội vàng muốn đi tìm chết đây mà." Lệ quý phi khẽ cắn môi đỏ mọng, cười lạnh, “Đại hoàng tử trong cung dùng vu cổ thuật, muốn nguyền rủa mẫu phi cùng ngươi…Chử Thiệu Lăng hảo âm độc a, ta ngược lại muốn nhìn… Thái hậu nương nương lần này làm thế nào che chở hắn!"
Lệ quý phi lần này khó được kiềm nén tính tình, chính là khiến thái giám đi truyền lời cho Hoàng đế, bữa tối Lệ quý phi tự mình xuống bếp, thỉnh Hoàng thượng đến Lân Chỉ cung dùng bữa.
Buổi chiều Hoàng đế quả nhiên đến Lân Chỉ cung, Lệ quý phi đã sớm chờ, thấy Hoàng đế tất nhiên là một phiên ôn nhu tiếu ý uốn mình theo người, Hoàng đế sủng hạnh Lệ quý phi nhiều năm không phải không có nguyên nhân, Lệ quý phi năm nay đã ba mươi bốn, nhưng bởi vì bảo dưỡng nhan sắc kỹ càng, lại là mỹ nhân trời sinh, nhìn qua cũng không thất nét già nua, như trước khuynh quốc, trọng yếu hơn là nữ nhân này sẽ nghiền ngẫm tâm tư nam nhân, Hoàng đế muốn nghe nàng nói cái gì muốn nhìn nàng làm như thế nào, muốn nghe nàng đem nói đến mức nào, muốn nhìn nàng đem sự tình làm được đến trình độ nào, Lệ quý phi đều làm được đến.
“Hoàng thượng…" Lệ quý phi khoát tay áo khiến cận thị lui ra, trên mặt do dự không quyết, một lúc lâu thở dài, “Thần thiếp dần đây cảm thấy thân mình khó chịu, ăn bao nhiêu thuốc cũng không khá hơn, nhũ mẫu thần thiếp ở bên ngoài tìm một ngôi chùa cầu an, đại sư nói…. Thần thiếp đột nhiên không khỏe, là có tiểu nhân quấy phá."
Hoàng đế nhắm mắt, nhẹ xoa ấn đường: “Ái phi quá lo lắng…"
Lệ quý phi tiểu tâm nhìn sắc mặt Hoàng đế, ánh mắt đỏ: “Là, thần thiếp phụng dưỡng quân vương, có long khí của Hoàng thượng che chở, như thế nào lại có tiểu nhân quấy phá được, thấn thiếp răn dạy vú nuôi một phen, thần thiếp biết hoàng thượng không muốn nghe những chuyện quái lực loạn thần này, thần thiếp cũng không tin…. Nhưng hôm qua, thần thiếp nghe nói… Đại hoàng tử mỗi đêm ở trong Bích Đào uyển dâng hương nguyền rủa, này…."
Hoàng đế mở mắt ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi nói thật?"
Lệ quý phi gật gật đầu, xoa xoa nước mắt: “Thần thiếp không dám vọng nghị hoàng tử, nhưng hai sự kiện này rất trùng hợp, thần thiếp không biết nên làm gì bây giờ, hiện giờ tuy thần thiếp chưởng quản việc trong cung, nhưng Đại hoàng tử là con trai trưởng Lăng Hoàng hậu lưu lại, thần thiếp là vừa kính vừa sợ Đại hoàng tử, thần thiếp chỉ dám nói cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cho thần thiếp một chủ ý, mặc kệ là gì thần thiếp đều sẽ nghe theo…."
Lệ quý phi như bị thiên đại ủy khuất, nói xong mấy câu đó rốt cuộc chống đỡ không được khóc lên, mỹ nhân một khi khóc lên đều xinh đẹp, lê hoa đái vũ, tâm Hoàng đế sớm đã mềm nhũn, không thiếu được một phen khuyên giải an ủi, Hoàng đế trầm tư một khắc, nói: “Thôi, đêm nay trẫm cho ngươi cùng đi nhìn xem, nếu Lăng nhi thật sự hồ đồ, trẫm tất nhiên cho ngươi công đạo."
Lệ quý phi cúi đầu: “Thần thiếp nghe theo Hoàng thượng."
Nửa đêm, Chử Thiệu Lăng cứ theo lẽ thường tắm rửa dâng hương, thay đội một thân quần áo màu trắng, chính mình đi vào thiên điện.
Chử Thiệu Lăng mở ra lư hương, bỏ vào một chút đàn hương, tĩnh tâm trong chốc lát bắt đầu viết chữ….
Thời gian không quá bao lâu, bên ngoài loạn đi lên, khóe miệng Chử Thiệu Lăng câu lên cười lạnh, tay lại như trước không ngừng viết, không bao lâu Vương Mộ Hàn gõ cửa vội la lên: “Điện hạ! Hoàng thượng mang người đến!"
Chử Thiệu Lăng không chút hoang mang buông bút, xoay người đẩy cửa ra, nga! Bày trận thật lớn.
Hoàng đế mang theo Lệ quý phi cùng một chúng cận thị thị vệ lại đây, Chử Thiệu Lăng sửa sang lại y bào, đến gần Hoàng đế hành lễ, Hoàng đế nhíu mày thật sâu, nói: “Miễn."
Chử Thiệu Lăng đứng dậy, quét Lệ quý phi liếc mắt một cái, hơi hơi đưa tay: “Lệ quý phi an hảo."
Lệ quý phi lúc này đang đắc ý, cũng không thèm để ý Chử Thiệu Lăng trước sau đều không đem nàng để vào mắt, cười gật gật đầu, âm dương quái khí: “Đại hoàng tử an hảo, bây giờ đêm khuya, Đại hoàng tử không ngủ trong tẩm điện, lại một mình một người ở thiên điện làm gì?"
Chử Thiệu Lăng thần sắc có chút chần chờ, do dự nói: “Cũng không có việc gì, bất quá là… không dám kinh động Phụ hoàng, không có việc gì cả."
“Không có việc gì là chuyện gì! Đáng giá ngươi đêm đã khuya còn gây sức ép!" Thần sắc Chử Thiệu Lăng chột dạ càng xác minh lời Lệ quý phi nói, Hoàng đế có chút không kiên nhẫn, hắn hận nhất vu cổ, con trai trưởng của mình lại cùng mình không thân cận, hôm nay hắn dám dùng vu thuật hại Lệ quý phi, làm sao biết ngày nào đó hắn không hại chính mình? Hoàng đế nhìn nhìn bên trong thiên điện, quả nhiên có ngọn đèn dầu lắc lư, “Trẫm tự mình vào xem!"
Nguyên bản Lăng Hoàng hậu mất, chính mình tấn chức Quý phi thành đứng đầu chúng phi tần, lại được Phượng ấn chưởng quản mọi việc trong lục cung, Lệ quý phi cho rằng mình cuối cùng cũng hết cực khổ, mắt thấy chỉ cách Hậu vị còn có một bước, nhưng thế nào cũng không đi qua được.
Sau khi tan học ở Hối Tín viện Chử Thiệu Nguyễn trực tiếp đến Lân Chỉ cung của Lệ quý phi, Nhị hoàng tử Chử Thiệu Nguyễn năm nay mười bảy tuổi, cũng là đang lúc thiếu niên phong nhã hào hoa, Chử Thiệu Nguyễn cấp Lệ quý phi thỉnh an, Lệ quý phi vội vàng lôi kéo nhi tử ngồi xuống, hảo hảo hỏi hôm nay công khóa như thế nào.
Chử Thiệu Nguyễn cười cười: “Cũng tốt, thái phó đều nói trừ bỏ Đại ca, văn của nhi tử tốt nhất."
“Đại hoàng tử…" Nhắc tới Chử Thiệu Lăng tim Lệ quý phi lại đau, “Hắn viết văn, nhóm thái phó tự nhiên không dám nói không tốt."
Chử Thiệu Nguyễn nghe lời này cũng không có ý cười, cái đó hắn tự nhiên biết, bất quá hắn nhỏ hơn Chử Thiệu Lăng nhỏ hơn hai tháng, cũng bởi vì không phải là do Hoàng hậu sinh ra, hai người cảnh ngộ từ khi sinh ra đã có rất lớn khác biệt.
“Mẫu phi không cần như thế…." Chử Thiệu Nguyễn cười lạnh, “Hiện giờ Hoàng hậu đã mất, đợi cho mẫu phi lên làm Hoàng hậu, ta cũng sẽ không kém đại ca."
Lệ quý phi vuốt trán thở dài: “Này có dễ dàng như vậy, hoàng hậu đi rồi, còn có Thái hậu, Hoàng tổ mẫu của ngươi…. tổng là duy trì Đại hoàng tử cháu đích tôn, lúc nói chuyện, trong chốc lát nói hắn đáng thương không có mẫu thân chăm sóc, muốn ta đem các phân lệ của Bích Đào uyển đều gấp đôi lên, lúc thì nói Đại hoàng tử từ nhỏ thân thể không tốt,lại là thuốc bổ, lại là dược thiện…"
Lệ quý phi càng nói càng xúc động, thanh âm cũng càng lúc càng chua ngoa: “Thân thể hắn suy nhược?! Bất quá chỉ là khi còn bé Hoàng hậu quá mức nuông chiều mà mấy lần sinh bệnh vặt! Kia cũng đều là Hoàng hậu cùng Thái hậu làm ra, hiện giờ hắn so với hoàng tử nào còn không tốt? Không muốn ngàn kiều vạn sủng, cũng không sợ hắn giống như mẫu thân hắn một loại chịu không nổi…."
“Mẫu phi!" Chử Thiệu Nguyễn hợp thời ngắt lời nàng, “Ngôn nhiều tất thất, nhưng lời này mẫu phi đừng nên nói thì hơn, miễn cho ngày nào đó lỡ miệng trước mặt người khác."
Lệ quý phi hít một hơi thật sâu, gật đầu, châu ngọc trên tóc tùy theo leng keng rung động, Lệ quý phi khẽ vuốt trán: “Yên tâm, mẫu phi dù có hận cũng sẽ không để người khác nhìn ra, mỗi khi Hoàng tỗ mẫu ngươi nói cái gì mẫu phi đều cười nói theo."
Chử Thiệu Nguyễn khuyên Lệ quý phi: “Mẫu phi, chúng ta không vội….Lăng Hoàng hậu là cháu gái Thái hậu, Thái hậu tự nhiên nghiêng về phía bọn họ, nhưng hiện giờ trong hậu cung, vị phân của mẫu phi tôn quý nhất, trên triều ngoại tổ phụ cũng đạt được nhiều thánh tâm, địa vị của ngươi không dễ dàng dao động, mẫu phi tấn chức Hoàng hậu, bất quá là chuyện sớm hay muộn."
Chử Thiệu Nguyễn lạnh nhạt mỉm cười: “Dù sao, Thái hậu đã lớn tuổi."
Nghe xong lời của con, tâm trạng Lệ quý phi tốt không ít, gật gật đầu: “Vẫn là con ta nhìn sâu xa, hảo hài tử, mẫu phi chịu đựng những điều này là vì ngươi, Thái hậu nương nương… chúng ta xem xem ai sống lâu hơn ai đi."
Lệ quý phi thở dài, ngoài điện một nội thị chẫm rãi đi tới, nhỏ giọng nói bên tai Lệ quý phi mấy câu, sắc mặt Lệ quý phi bỗng nhiên thay đổi, cả kinh nói: “Quả thực như thế?!"
Nội thị cúi đầu: “ Nô tài nghe được tiếng gió liền phái người chú ý Bích Đào uyển, liên tiếp mấy ngày, Đại hoàng tử đến nửa đêm còn chưa nghỉ ngơi, một mình một người ở trong thiên điện, đầu tiên là tắm rửa dâng hương, sau đó lại viết viết họa họa, mỗi lần đều gây sức ép đến nửa đêm, sau khi đi ra đều tự tay khóa lại cửa thiện điện, ban ngày cũng không cho bất cứ kẻ nào đi vào."
Chử Thiệu Nguyễn nghe được không hiểu ra sao: “Mẫu phi… đây là làm sao vậy?"
“Hảo, Chử Thiệu Lăng đây là vội vàng muốn đi tìm chết đây mà." Lệ quý phi khẽ cắn môi đỏ mọng, cười lạnh, “Đại hoàng tử trong cung dùng vu cổ thuật, muốn nguyền rủa mẫu phi cùng ngươi…Chử Thiệu Lăng hảo âm độc a, ta ngược lại muốn nhìn… Thái hậu nương nương lần này làm thế nào che chở hắn!"
Lệ quý phi lần này khó được kiềm nén tính tình, chính là khiến thái giám đi truyền lời cho Hoàng đế, bữa tối Lệ quý phi tự mình xuống bếp, thỉnh Hoàng thượng đến Lân Chỉ cung dùng bữa.
Buổi chiều Hoàng đế quả nhiên đến Lân Chỉ cung, Lệ quý phi đã sớm chờ, thấy Hoàng đế tất nhiên là một phiên ôn nhu tiếu ý uốn mình theo người, Hoàng đế sủng hạnh Lệ quý phi nhiều năm không phải không có nguyên nhân, Lệ quý phi năm nay đã ba mươi bốn, nhưng bởi vì bảo dưỡng nhan sắc kỹ càng, lại là mỹ nhân trời sinh, nhìn qua cũng không thất nét già nua, như trước khuynh quốc, trọng yếu hơn là nữ nhân này sẽ nghiền ngẫm tâm tư nam nhân, Hoàng đế muốn nghe nàng nói cái gì muốn nhìn nàng làm như thế nào, muốn nghe nàng đem nói đến mức nào, muốn nhìn nàng đem sự tình làm được đến trình độ nào, Lệ quý phi đều làm được đến.
“Hoàng thượng…" Lệ quý phi khoát tay áo khiến cận thị lui ra, trên mặt do dự không quyết, một lúc lâu thở dài, “Thần thiếp dần đây cảm thấy thân mình khó chịu, ăn bao nhiêu thuốc cũng không khá hơn, nhũ mẫu thần thiếp ở bên ngoài tìm một ngôi chùa cầu an, đại sư nói…. Thần thiếp đột nhiên không khỏe, là có tiểu nhân quấy phá."
Hoàng đế nhắm mắt, nhẹ xoa ấn đường: “Ái phi quá lo lắng…"
Lệ quý phi tiểu tâm nhìn sắc mặt Hoàng đế, ánh mắt đỏ: “Là, thần thiếp phụng dưỡng quân vương, có long khí của Hoàng thượng che chở, như thế nào lại có tiểu nhân quấy phá được, thấn thiếp răn dạy vú nuôi một phen, thần thiếp biết hoàng thượng không muốn nghe những chuyện quái lực loạn thần này, thần thiếp cũng không tin…. Nhưng hôm qua, thần thiếp nghe nói… Đại hoàng tử mỗi đêm ở trong Bích Đào uyển dâng hương nguyền rủa, này…."
Hoàng đế mở mắt ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi nói thật?"
Lệ quý phi gật gật đầu, xoa xoa nước mắt: “Thần thiếp không dám vọng nghị hoàng tử, nhưng hai sự kiện này rất trùng hợp, thần thiếp không biết nên làm gì bây giờ, hiện giờ tuy thần thiếp chưởng quản việc trong cung, nhưng Đại hoàng tử là con trai trưởng Lăng Hoàng hậu lưu lại, thần thiếp là vừa kính vừa sợ Đại hoàng tử, thần thiếp chỉ dám nói cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cho thần thiếp một chủ ý, mặc kệ là gì thần thiếp đều sẽ nghe theo…."
Lệ quý phi như bị thiên đại ủy khuất, nói xong mấy câu đó rốt cuộc chống đỡ không được khóc lên, mỹ nhân một khi khóc lên đều xinh đẹp, lê hoa đái vũ, tâm Hoàng đế sớm đã mềm nhũn, không thiếu được một phen khuyên giải an ủi, Hoàng đế trầm tư một khắc, nói: “Thôi, đêm nay trẫm cho ngươi cùng đi nhìn xem, nếu Lăng nhi thật sự hồ đồ, trẫm tất nhiên cho ngươi công đạo."
Lệ quý phi cúi đầu: “Thần thiếp nghe theo Hoàng thượng."
Nửa đêm, Chử Thiệu Lăng cứ theo lẽ thường tắm rửa dâng hương, thay đội một thân quần áo màu trắng, chính mình đi vào thiên điện.
Chử Thiệu Lăng mở ra lư hương, bỏ vào một chút đàn hương, tĩnh tâm trong chốc lát bắt đầu viết chữ….
Thời gian không quá bao lâu, bên ngoài loạn đi lên, khóe miệng Chử Thiệu Lăng câu lên cười lạnh, tay lại như trước không ngừng viết, không bao lâu Vương Mộ Hàn gõ cửa vội la lên: “Điện hạ! Hoàng thượng mang người đến!"
Chử Thiệu Lăng không chút hoang mang buông bút, xoay người đẩy cửa ra, nga! Bày trận thật lớn.
Hoàng đế mang theo Lệ quý phi cùng một chúng cận thị thị vệ lại đây, Chử Thiệu Lăng sửa sang lại y bào, đến gần Hoàng đế hành lễ, Hoàng đế nhíu mày thật sâu, nói: “Miễn."
Chử Thiệu Lăng đứng dậy, quét Lệ quý phi liếc mắt một cái, hơi hơi đưa tay: “Lệ quý phi an hảo."
Lệ quý phi lúc này đang đắc ý, cũng không thèm để ý Chử Thiệu Lăng trước sau đều không đem nàng để vào mắt, cười gật gật đầu, âm dương quái khí: “Đại hoàng tử an hảo, bây giờ đêm khuya, Đại hoàng tử không ngủ trong tẩm điện, lại một mình một người ở thiên điện làm gì?"
Chử Thiệu Lăng thần sắc có chút chần chờ, do dự nói: “Cũng không có việc gì, bất quá là… không dám kinh động Phụ hoàng, không có việc gì cả."
“Không có việc gì là chuyện gì! Đáng giá ngươi đêm đã khuya còn gây sức ép!" Thần sắc Chử Thiệu Lăng chột dạ càng xác minh lời Lệ quý phi nói, Hoàng đế có chút không kiên nhẫn, hắn hận nhất vu cổ, con trai trưởng của mình lại cùng mình không thân cận, hôm nay hắn dám dùng vu thuật hại Lệ quý phi, làm sao biết ngày nào đó hắn không hại chính mình? Hoàng đế nhìn nhìn bên trong thiên điện, quả nhiên có ngọn đèn dầu lắc lư, “Trẫm tự mình vào xem!"
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa