Bạo Quân
Chương 47
Hai người ở sàn đấu thân mật một hồi lâu mới trở về Bích Đào uyển, Vệ Kích trở lại tẩm điện liền trước tiên thay đổi xiêm y, Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Trước mặc như vậy đi, chung quanh cũng không có người ngoài, đổi đi đổi lại gây sức ép làm cái gì."
Vệ Kích mím môi không nói, hắn là thị vệ của Chử Thiệu Lăng, tự nhiên phải xuyên phục chế thị vệ, võ bào này mặc dù xinh đẹp nhưng rất hoa lệ, không đủ trang trọng, đương nhiên chủ yếu vẫn bởi vì hắn e lệ, hôm nay ở sàn đấu Chử Thiệu Lăng cứ không ngừng vuốt ve eo hắn, chân Vệ Kích đến giờ vẫn còn có chút run rẩy đâu.
Mới vừa đổi xong xiêm y Vương Mộ Hàn liền vào tẫm điện, cách bình phong khắc hoa nhẹ giọng nói: “Điện ha, phủ Nội Vụ đem chương trìnhđã chỉnh sửa cho đại hôn của Tứ công chúa lại đây, Thái hậu nương nương đã xem qua, nói thực hảo, nhượng điện hạ xem lại, nếu không có vấn đề gì, các nô tài sẽ theo chương trình này làm đến."
Chử Thiệu Lăng đang ở bên trong rửa mặt, nghe vậy để Vệ Kích đi lấy, Vệ Kích chuyển qua bình phong, bởi vì chuyện vừa rồi cùng Chử Thiệu Lăng ở sàn đấu, Vệ Kích có chút đỏ mặt nhìn thấy Vương Mộ Hàn, tiếp nhận tráp nhỏ, vội vã gật đầu lại cuống quit đi vào.
Vương Mộ Hàn biết Vệ Kích da mặt mỏng, nở nụ cười lui ra.
Chử Thiệu Lăng lau khô mặt cùng tay, tiếp nhận trát tử nhìn kỹ, gật đầu: “Người của phủ Nội Vụ ngược lại thực biết điều, ta chỉ công đạo vài câu đều thu thập đi ra được rõ ràng, định ra mười sáu tháng chạp, đây là Khâm Thiên giám theo bát tự của Đại ca ngươi và Phức Nghi tính ra, nói là ngày lành khó có được, chỉ là rất gấp chút, nhà ngươi bên kia thu thập thế nào?"
“Bởi vì lo lắng trời trở lạnh không tốt khởi công, trước vẫn luôn vội vàng thu thập, hiện tại đã mua xuống nhà bên của Trịnh thị lang, cũng đả thông rồi, hành lang có vẽ tranh cũng không sai biệt lắm." Vệ Kích nở nụ cười, “Vất vả điện hạ phái thợ thủ công đắc lực đến, nghe mẫu thân ta nói bọn họ làm việc đều cực kỳ cẩn thận, đều nhờ có điện hạ."
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Đáng cái gì, lại nói Tần vương phủ cũng tu không kém nhiều lắm, chờ lúc Phức Nghi thành thân, phỏng chừng chúng ta cũng muốn dọn đi vào, chỉ sợ… chỉ sợ Thái hậu muốn giữ ta qua năm hãy xuất cung, sau lại nói."
Vệ Kích bị một câu “Chúng ta muốn dọn đi vào" của Chử Thiệu Lăng làm trong lòng ấm áp, bình ổn tâm tình nói tiếp: “Hiện giờ đang chọn mua gỗ tốt, đang làm gia cụ đâu, đồ vật bên kia tất cả đều là mới, không phải thì cũng là đồ cổ trân bảo thu thập được, trong nhà thần tư tàng hữu hạn, chỉ sợ vẫn làm công chúa uỷ khuất."
Chử Thiệu Lăng lắc đầu mỉm cười: “Vô sự, Phức Nghi không phải người kén chọn, về phía nàng ngươi yên tâm là được, đừng nghĩ rằng cưới công chúa là thỉnh vị Bồ tát trở về, Phức Nghi thực hiền hoà, lúc trước ta đã cảm thấy nàng cùng đại ca ngươi là trời sinh một đôi, đều không quá yêu nói chuyện, nhưng cũng là trai tài gái sắc, có lẽ có thể rất tốt ở chung."
Vệ Kích gật đầu, cười nói: “Đại ca cũng không có ít nói, chỉ là điện hạ uy nghiêm, trước mặt điện hạ đại ca ta mới càng cẩn thận một ít."
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Ân, các ngươi ca lưỡng điểm ấy ngược lại rất giống, ngay từ đầu trước mặt ta ngươi một câu cũng không có nói, hỏi một câu đáp một câu, tưởng cùng ngươi lại gần một chút cũng không được, còn đem người đẩy ra bỏ chạy."
Vệ Kích sửng sốt một lát mới hiểu được, Chử Thiệu Lăng nói chính là lúc chính mình được thăng làm tam đẳng thị vệ, được Vương Mộ Hàn đưa vào trong điện, Chử Thiệu Lăng nói đều chưa nói vài câu đã đem hắn ôm lấy kể chuyện xưa, mặt hơi chút đỏ, cúi đầu nói: “Thần khi đó… không hiểu ý tứ điện hạ."
“Đúng vậy, nếu không phải lúc ta vào phòng ngươi đào được trương giấy vụn kia, còn không biết… chính mình lại được một tiểu thị vệ tú khí như vậy trộm ái mộ." Chử Thiệu Lăng nắm thắt lưng Vệ Kích đem người kéo vào trong ngực, cúi đầu nhìn kỹ thần sắc xấu hổ đại quẫn của hắn, nhịn không được trêu đùa, “Nếu sớm biết, đã sớm đem ngươi buộc đến trong tẩm điện, làm sao còn có thể cho ngươi thủ một năm ở bên ngoài kia."
Vệ Kích nghe vậy hơi chút xuất thần, đã gần một năm rồi đó, bây giờ nhớ đến những năm trước kia, giống như đã xa cách một đời, từ khi cùng Chử Thiệu Lăng một chỗ đến nay, thời gian trôi đi quá nhanh, mỗi ngày đều giống như nằm trong mộng.
Có khi Vệ Kích nhớ tới đều sẽ thấy bất khả tư nghị, Chử Thiệu Lăng thế nhưng cũng thích hắn, Chử Thiệu Lăng thế nhưng sẽ thích hắn. Tâm tư Vệ Kích đơn thuần, hắn cảm thấy kiếp trước chính mình đã tích thật nhiều công đức, kiếp này với có thể làm bạn bên người Chử Thiệu Lăng.
Vệ Kích nắm chặt bàn tay Chử Thiệu Lăng đặt bên hông hắn, thấp giọng nói: “Thần nhất định đã đem phúc đức tích mấy đời đều dùng ở kiếp này."
Vệ Kích người nói vô tâm, Chử Thiệu Lăng lại người nghe hữu ý, trong lòng hung hăng đau một chút.
Chử Thiệu Lăng cúi đầu khẽ hôn môi Vệ Kích, Vệ Kích của hắn a….
Bạn đang
Vệ Kích mím môi không nói, hắn là thị vệ của Chử Thiệu Lăng, tự nhiên phải xuyên phục chế thị vệ, võ bào này mặc dù xinh đẹp nhưng rất hoa lệ, không đủ trang trọng, đương nhiên chủ yếu vẫn bởi vì hắn e lệ, hôm nay ở sàn đấu Chử Thiệu Lăng cứ không ngừng vuốt ve eo hắn, chân Vệ Kích đến giờ vẫn còn có chút run rẩy đâu.
Mới vừa đổi xong xiêm y Vương Mộ Hàn liền vào tẫm điện, cách bình phong khắc hoa nhẹ giọng nói: “Điện ha, phủ Nội Vụ đem chương trìnhđã chỉnh sửa cho đại hôn của Tứ công chúa lại đây, Thái hậu nương nương đã xem qua, nói thực hảo, nhượng điện hạ xem lại, nếu không có vấn đề gì, các nô tài sẽ theo chương trình này làm đến."
Chử Thiệu Lăng đang ở bên trong rửa mặt, nghe vậy để Vệ Kích đi lấy, Vệ Kích chuyển qua bình phong, bởi vì chuyện vừa rồi cùng Chử Thiệu Lăng ở sàn đấu, Vệ Kích có chút đỏ mặt nhìn thấy Vương Mộ Hàn, tiếp nhận tráp nhỏ, vội vã gật đầu lại cuống quit đi vào.
Vương Mộ Hàn biết Vệ Kích da mặt mỏng, nở nụ cười lui ra.
Chử Thiệu Lăng lau khô mặt cùng tay, tiếp nhận trát tử nhìn kỹ, gật đầu: “Người của phủ Nội Vụ ngược lại thực biết điều, ta chỉ công đạo vài câu đều thu thập đi ra được rõ ràng, định ra mười sáu tháng chạp, đây là Khâm Thiên giám theo bát tự của Đại ca ngươi và Phức Nghi tính ra, nói là ngày lành khó có được, chỉ là rất gấp chút, nhà ngươi bên kia thu thập thế nào?"
“Bởi vì lo lắng trời trở lạnh không tốt khởi công, trước vẫn luôn vội vàng thu thập, hiện tại đã mua xuống nhà bên của Trịnh thị lang, cũng đả thông rồi, hành lang có vẽ tranh cũng không sai biệt lắm." Vệ Kích nở nụ cười, “Vất vả điện hạ phái thợ thủ công đắc lực đến, nghe mẫu thân ta nói bọn họ làm việc đều cực kỳ cẩn thận, đều nhờ có điện hạ."
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Đáng cái gì, lại nói Tần vương phủ cũng tu không kém nhiều lắm, chờ lúc Phức Nghi thành thân, phỏng chừng chúng ta cũng muốn dọn đi vào, chỉ sợ… chỉ sợ Thái hậu muốn giữ ta qua năm hãy xuất cung, sau lại nói."
Vệ Kích bị một câu “Chúng ta muốn dọn đi vào" của Chử Thiệu Lăng làm trong lòng ấm áp, bình ổn tâm tình nói tiếp: “Hiện giờ đang chọn mua gỗ tốt, đang làm gia cụ đâu, đồ vật bên kia tất cả đều là mới, không phải thì cũng là đồ cổ trân bảo thu thập được, trong nhà thần tư tàng hữu hạn, chỉ sợ vẫn làm công chúa uỷ khuất."
Chử Thiệu Lăng lắc đầu mỉm cười: “Vô sự, Phức Nghi không phải người kén chọn, về phía nàng ngươi yên tâm là được, đừng nghĩ rằng cưới công chúa là thỉnh vị Bồ tát trở về, Phức Nghi thực hiền hoà, lúc trước ta đã cảm thấy nàng cùng đại ca ngươi là trời sinh một đôi, đều không quá yêu nói chuyện, nhưng cũng là trai tài gái sắc, có lẽ có thể rất tốt ở chung."
Vệ Kích gật đầu, cười nói: “Đại ca cũng không có ít nói, chỉ là điện hạ uy nghiêm, trước mặt điện hạ đại ca ta mới càng cẩn thận một ít."
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Ân, các ngươi ca lưỡng điểm ấy ngược lại rất giống, ngay từ đầu trước mặt ta ngươi một câu cũng không có nói, hỏi một câu đáp một câu, tưởng cùng ngươi lại gần một chút cũng không được, còn đem người đẩy ra bỏ chạy."
Vệ Kích sửng sốt một lát mới hiểu được, Chử Thiệu Lăng nói chính là lúc chính mình được thăng làm tam đẳng thị vệ, được Vương Mộ Hàn đưa vào trong điện, Chử Thiệu Lăng nói đều chưa nói vài câu đã đem hắn ôm lấy kể chuyện xưa, mặt hơi chút đỏ, cúi đầu nói: “Thần khi đó… không hiểu ý tứ điện hạ."
“Đúng vậy, nếu không phải lúc ta vào phòng ngươi đào được trương giấy vụn kia, còn không biết… chính mình lại được một tiểu thị vệ tú khí như vậy trộm ái mộ." Chử Thiệu Lăng nắm thắt lưng Vệ Kích đem người kéo vào trong ngực, cúi đầu nhìn kỹ thần sắc xấu hổ đại quẫn của hắn, nhịn không được trêu đùa, “Nếu sớm biết, đã sớm đem ngươi buộc đến trong tẩm điện, làm sao còn có thể cho ngươi thủ một năm ở bên ngoài kia."
Vệ Kích nghe vậy hơi chút xuất thần, đã gần một năm rồi đó, bây giờ nhớ đến những năm trước kia, giống như đã xa cách một đời, từ khi cùng Chử Thiệu Lăng một chỗ đến nay, thời gian trôi đi quá nhanh, mỗi ngày đều giống như nằm trong mộng.
Có khi Vệ Kích nhớ tới đều sẽ thấy bất khả tư nghị, Chử Thiệu Lăng thế nhưng cũng thích hắn, Chử Thiệu Lăng thế nhưng sẽ thích hắn. Tâm tư Vệ Kích đơn thuần, hắn cảm thấy kiếp trước chính mình đã tích thật nhiều công đức, kiếp này với có thể làm bạn bên người Chử Thiệu Lăng.
Vệ Kích nắm chặt bàn tay Chử Thiệu Lăng đặt bên hông hắn, thấp giọng nói: “Thần nhất định đã đem phúc đức tích mấy đời đều dùng ở kiếp này."
Vệ Kích người nói vô tâm, Chử Thiệu Lăng lại người nghe hữu ý, trong lòng hung hăng đau một chút.
Chử Thiệu Lăng cúi đầu khẽ hôn môi Vệ Kích, Vệ Kích của hắn a….
Bạn đang
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa