Bạo Quân
Chương 102
Sau khi đoàn người Chử Thiệu Đào ở hoàng thành chịu tang xong thì trở về đất phong, trước khi đi Chử Thiệu Đào còn cố ý bao một tầng lầu của Túy Tiên lâu để gặp Vệ Kích, hai người vẫn luôn hợp nhau, một bữa cơm ăn hết hai canh giờ.
Sau khi đón người trở về, Chử Thiệu Lăng nghe trên người Vệ Kích có mùi rượu, cười nửa miệng nói: “Bình thường trước mặt ta đều không uống rượu, muốn dỗ ngươi uống một ly, so với lên trời còn khó, ra ngoài rồi, trước mặt Chử Thiệu Đào lại đồng ý uống."
Kỳ thật Vệ Kích cũng chỉ ở lúc cuối cùng uống mấy chén, dùng để đưa tiễn, chỉ là không nghĩ đến rượu mơ của Túy Tiên lâu tác dụng vừa chậm lại mạnh, lúc này có chút choáng đầu. Vệ Kích căn bản không nghe được hàm ý khác trong lời nói của Chử Thiệu Lăng, còn thành thành thật thật trả lời: “Ngày mai Vương gia phải trở về đất phong, lại nói vài lần, thần không từ chối được mới uống một chút…. Trước mặt Hoàng thượng đương nhiên không thể uống…."
Cung nhân dâng trà lên, Vệ Kích ôm chung trà trong tay tiếp tục nói: “Uống rượu sẽ hỏng việc, bên cạnh Hoàng thượng tùy thời đều sẽ có chuyện xảy ra, thần là thị vệ của Hoàng thượng, đương nhiên không dám lơ là."
Chử Thiệu Lăng nghe mà lòng ấm áp, đuổi cung nhân ra ngoài, tự mình cầm thường phục giúp hắn thay, cười: “Đều đã là Quốc công, còn luôn miệng nói mình là thị vệ, không sợ người khác chê cười sao?"
Vệ Kích sửa sang xiêm y lắc đầu: “Không sợ, cho dù Hoàng thượng có cất nhắc thần, thần thủy chung cũng là thị vệ của Hoàng thượng, điểm này thần không bao giờ quên."
Một chút lửa giận của Chử Thiệu Lăng bị một câu này dập tắt, Chử Thiệu Lăng xoa nhẹ đầu Vệ Kích: “Lát nữa Phức Nghi muốn dẫn hài tử vào cung, cũng đã vài ngày không gặp con ngươi đúng không?"
Vệ Kích mỉm cười, nghĩ nghĩ: “Vậy thần đi trước tắm rửa, đừng để chốc lát lây mùi cho hài tử."
Chử Thiệu Lăng bật cười: “Mùi rượu đâu có nồng như vậy, thôi, đi thôi, vừa lúc nghỉ ngơi một lát."
Vệ Kích đi phòng tắm, Chử Thiệu Lăng quay đầu gọi người đi theo Vệ Kích hôm nay gọi đến, người đến rõ năm rõ mười đem toàn bộ cuộc trò chuyện của Vệ Kích cùng Chử Thiệu Đào ở Túy Tiên lâu lập lại mộtl ần, cuối cùng nghĩ nghĩ lại nói: “Quả thật từ đầu Vệ đại nhân cũng không uống, về sau Vương gia khuyên mãi, Vệ đại nhân mới uống vài chén."
Chử Thiệu Lăng gật đầu vừa lòng: “Trẫm biết, trí nhớ ngươi không tồi, đi xuống lĩnh thưởng đi."
Người nọ quỳ lạy lui xuống, Vương Mộ Hàn dâng một chén trà cho Chử Thiệu Lăng, nhẹ giọng cười: “Hoàng thượng cũng quá để ý, người khác không tin Vệ đại nhân, ngài nên là người tin tưởng hắn nhất, Vương gia cũng là người ngài có thể yên tâm, làm sao cần cẩn thận như vậy? Nếu để cho Vệ đại nhân biết… khiến Vệ đại nhân có khúc mắc trong lòng sẽ không tốt."
“Không phải trẫm không tin hắn…" Chử Thiệu Lăng uống một ngụm trà, người khác có lẽ không hiểu được, kỳ thật hắn chỉ đơn giản là muốn biết lúc Vệ Kích không ở cùng hắn đã làm cái gì, nói cái gì mà thôi, hắn chỉ là đơn thuần muốn biết, chuyện của Vệ Kích, cho dù nhỏ như hạt cát hắn cũng không muốn để rơi, chỉ là muốn biết tất cả. [Vâng, và anh cũng CHỈ bị KHỐNG CHẾ CUỒNG mà thôi, em hiểu~ Cũng chỉ có trung khuyển ngốc nào đó mới chịu nổi anh chứ còn lâu mới có người thứ hai như thế.]
Chử Thiệu Lăng buông chén trà cười nhạt: “Lại nói, trẫm cũng không sợ hắn biết, không tin ngươi có thể đi hỏi thử Vệ Kích xem, nói hắn chuyện mỗi ngày trẫm đều để người theo hắn, báo cáo lại hành tung của hắn, ngươi xem thử Vệ Kích có thể nổi giận hay không?"
Vương Mộ Hàn vội cười làm lành: “Nô tài không dám."
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Không phải trẫm dọa ngươi, chỉ là, hắn thật sự không thèm để ý, ngươi có thể thử xem."
Vương Mộ Hàn khổ mặt, còn kém quỳ xuống xin tha: “Lão nô trăm triệu lần không dám, lão nô cũng sẽ dặn dò cung nhân, tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện để cho Vệ đại nhân nghe thấy."
Chử Thiệu Lăng bật cười, lắc đầu không lại nói gì, hắn thật sự không phải đang đe dọa Vương Mộ Hàn, hắn có tự tin rằng, cho dù Vệ Kích có biết việc này cũng sẽ không tin rằng mình đang giám thị hắn, Vệ Kích lại không có chuyện gì muốn gạt mình, hắn sẽ không lo sợ, mà chính mình cũng chỉ là tò mò Vệ Kích sinh hoạt thế nào thôi, một chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn, làm sao không ai hiểu được chứ?
Chử Thiệu Lăng có chút tự đắc thở dài, thiên hạ nhàn rỗi, bắt đầu lo chuyện không đâu a.
Không bao lâu sau, Vệ Kích tắm rửa xong trở lại, Chử Thiệu Lăng kéo hắn đi nghỉ trưa. Chử Thiệu Lăng nghiêng mình nhẹ nhàng xoa trán Vệ Kích, thấp giọng: “Còn đau đầu không? Để bọn họ nấu canh giải rượu?"
“Không cần." Vệ Kích từ từ khép hai mắt, nở nụ cười, “Chỉ có vài chén rượu, Vương gia cùng thần nói vài chuyện ở đất phong, lại nói, trở về đem oanh oanh yến yến trong phủ đều đuổi đi, an nhàn cùng Thái phi sống qua ngày."
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Vẫn là nhà nghèo nhà nhỏ bên ngoài tốt hơn, lão cha chết có thể trực tiếp đá văng một đám cơ thiếp, sạch sẽ bao nhiêu, không giống trong cung chúng ta. Cho dù ta có không kiên nhẫn cũng phải cung cấp nuôi dưỡng một đám Thái phi Thái tần ăn ngon mặc đẹp, nếu không phải lúc trước các nàng xem như yên phận…."
“Hoàng thượng không thể nói bừa." Vệ Kích buồn cười mở mắt, nhìn Chử Thiệu Lăng, khuyên, “Các Thái phi đều đã dọn đến phía sau hậu cung, Hoàng thượng chỉ cần không muốn thấy cũng sẽ không thấy, còn không được sao? Lại nói… chi phí ăn ở của các nàng có bao nhiêu đâu? Hoàng thượng luôn khoan dung với nữ tử, sao lúc này lại nhắc đến."
Chử Thiệu Lăng trào phúng: “Nói đến chuyện này… vừa mới rồi Vương Mộ Hàn tiếp quản phủ Nội Vụ, nói với ta riêng son phấn bột nước của các nữ nhân này một năm đã tốn mấy vạn lượng bạc. Ta vừa ra lệnh, trừ bỏ vài vị công chúa chưa xuất giá cùng Từ An điện của Thái hoàng thái hậu, phân lệ xiêm y son phấn của những người khác toàn bộ giảm một nửa, tiên đế đều đi rồi, cả ngày thoa son trát phấn, xiêm áo lụa là cho ai nhìn?"
Vệ Kích nhịn không được cười ra tiếng: “Hoàng thượng luôn là người không keo kiệt, cái này có bao nhiêu bạc, cần gì phải để cho người ta sau lưng chê trách Hoàng thượng khắt khe hậu cung?"
“Ta khắt khe hậu cung?" Chử Thiệu Lăng mang cười nhìn Vệ Kích, “Vệ Quốc công, ngươi có lương tâm không? Có bao giờ trẫm khắt khe ngươi chưa? Oanh oanh yến yến đó cũng không phải hậu cung của trẫm, trẫm chưa để cho các nàng tuẫn táng, nuôi dưỡng các nàng hết đời đã là nhân từ, còn muốn để cho phân lệ các nàng lướt qua ngươi?"
Vệ Kích hiểu rồi, mặt liền đỏ, ấp úng: “Hoàng thượng biết thần cũng không để ý mấy thứ này, cần gì phải vì mấy cái phân lệ mà khắt khe hậu cung đâu? Thần mỗi ngày đều ở bên cạnh Hoàng thượng, theo Hoàng thượng cùng ăn cùng nằm, phân lệ tất cả đều theo Hoàng thượng. Thiên hạ này… sợ là không có ai được hưởng thụ hơn thần."
Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt cười, hiện giờ chỉ thiếu một cái hư danh….
Vệ Kích không biết Chử Thiệu Lăng nghĩ gì, suy nghĩ lại nói: “Hơn nữa, hai vị Thái phi có hạ sinh hoàng tử, Hoàng thượng càng nên hậu đãi."
Chử Thiệu Lăng thuận miệng có lệ: “Ân, có gì ta sẽ dặn dò Vương Mộ Hàn một tiếng…."
“Hoàng thượng đừng quên." Vệ Kích nhắc nhở một câu, còn chưa kịp nói gì thêm, cung nhân bên ngoài truyền lời trưởng công chúa Phức Nghi đến.
Chử Thiệu Lăng phân phó: “Đưa trưởng công chúa đến phòng trong thiên điện, trẫm lập tức đến."
Hai người ngồi dậy thu thập xiêm y cùng đi thiên điện, Phức Nghi đang nhẹ nhàng ôm Vệ Dao đặt vào nhuyễn tháp, thấy Chử Thiệu Lăng đến vội hành lễ, Chử Thiệu Lăng một tay nâng người dậy, cười: “Trời giá rét, hài tử có bị lạnh không?"
“Mời ra khỏi cửa đã lên hiệu, hạ kiệu liền vào cung của hoàng huynh, làm sao có thể bị đông lạnh?" Phức Nghi lệnh bà vú ôm hài tử đến, cười, “Đây là lần đầu tiên hoàng huynh gpặ hai hài tử đi…."
Hai bà vú ôm hài tử, khom người hành lễ thỉnh an Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cười cười: “Ai là Bình Xương hầu? Trẫm ôm một cái…."
Bà vú ôm Vệ Dao vội vàng tiến lên đưa hài tử cho Chử Thiệu Lăng, tiểu Vệ Dao vừa tỉnh, mở to mắt nhìn chằm chằm Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng hài lòng: “Đứa nhỏ rất khỏe mạnh."
Phức Nghi nghe vậy cười: “Còn nặng hơn ca ca hắn đâu, có thể ăn có thể ngủ, còn phải do hai bà vú nuôi mới được."
Chử Thiệu Lăng vừa lòng mỉm cười: “Như vậy mới tốt, cũng không sợ người lạ…."
Chử Thiệu Lăng vừa nói xong, Vệ Dao đã ‘Oa’ một tiếng khóc lên, tất cả mọi người nở nụ cười, Vệ Kích đón lấy hài tử: “Thần ôm một cái."
Vệ Dao nhỏ xíu nằm trong tã lót, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ lên, Vệ Kích nhẹ giọng dỗ dành, cúi đầu hôn hôn trán Vệ Dao, quả nhiên không lâu sau Vệ Dao ngừng khóc, tay nhỏ vươn vươn sờ mặt Vệ Kích, Vệ Kích cúi đầu ngậm ngón tay Vệ Dao cắn nhẹ, Vệ Dao cười khanh khách, Phức Nghi nhìn cũng cười: “Phụ tử thiên tính, quả nhiên không sai, cho dù tiểu thúc ít khi trở về, nhưng mỗi lần Dao nhi cũng không biểu hiện xa lạ."
Chử Thiệu Lăng cười cười ôm Vệ Cảnh, cười: “Quả nhiên nhẹ hơn Dao nhi một chút, bà vú không làm tốt bổn phận?"
“Bà vú trong cung đưa đến, làm sao có thể không làm tròn bổn phận? Đứa nhỏ này cũng không phải nhẹ cân, chỉ nhẹ hơn mỗi mình Dao nhi." Phức Nghi cười cười, “Ta cũng từng nói với phò mã, về sau lớn lên, sợ là Vệ Cảnh mới nhìn càng giống đệ đệ."
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Đều rất tốt, truyền ý chỉ của trẫm, ban thưởng hai hài tử hai đôi ngọc như ý, bốn bộ bình bạch ngọc, vàng bạc mỗi thứ một trăm lượng."
Phức Nghi cùng Vệ Kích tạ ơn, bên ngoài có người đến thông báo, Nội Các có chuyện quan trọng, Chử Thiệu Lăng nhìn Phức Nghi nói: “Hôm nay ở lại trong cung đi, trò chuyện với Thái hoàng thái hậu cùng Ninh thái phi."
Phức Nghi cười cười đáp ứng: “Ta trước đưa hai hài tử đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu, chờ lát sau sẽ để bà vú ôm Dao nhi về Càn Thanh cung, cho tiểu thúc cùng hài tử ở cùng nhau."
Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Vậy càng tốt, trẫm đi trước, Vệ Kích thay thường phục lại cùng trẫm đi."
Vệ Kích gật đầu rời đi, Phức Nghi nhìn hai người, trong lòng thầm than một tiếng, khom người hành lễ với Chử Thiệu Lăng liền mang người đi Từ An điện.
Chử Thiệu Lăng luôn ở buổi sáng xử lý chính vụ, buổi chiều nếu không có chuyện quan trọng Chử Thiệu Lăng cũng sẽ không đi Nội Các, ở thời gian này cầu kiến có lẽ có chuyện gấp, Chử Thiệu Lăng nhanh chóng lên kiệu, vừa bước vào Nội Các chỉ thấy các vị cựu thần đều ở, Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Các ái khanh vất vả, có chuyện gì?"
Chử Thiệu Lăng ngồi xuống, Tử Quân hầu cầm một quyển tấu chương dâng lên, trầm giọng: “Đây là lời đồn đãi đột nhiên truyền lưu trong hoàng thành vài ngày nay, thỉnh Hoàng thượng xem qua."
Chử Thiệu Lăng mở tấu chương nhìn kỹ, Vệ Kích đứng sau lưng Chử Thiệu Lăng, buông mi nhìn lướt qua, chỉ nghe trong lòng lộp bộp hai tiếng, Vệ Kích chỉ thấy hai hàng chữ….
“Hiện giờ trong phố có nhiều lời đồn, truyền, bạo quân cầm quyền, hoàng thất điêu linh, quốc gia suy tàn…."
Vệ Kích không nhìn đến phía sau, có lẽ cũng đều là lời đại nghịch bất đạo, Tử Quân hầu thấp giọng: “Cũng có người cố ý đem những lời này soạn thành đồng dao cho hài tử, trẻ nhỏ không biết gì, vô tình truyền xướng, may mắn Hoàng thượng ủy nhiệm Kinh Triệu Duẫn bố trí đầy đủ lính gác trong thành, hiện giờ lời đồn chỉ vừa xuất hiện ở Vạn Thiện trấn, Hoàng thượng tính toán thế nào?"
Vệ Kích không khỏi lo lắng, vài tháng này, người hoàng thất chết quá nhiều, trong hoàng thành luân phiên làm tang sự, lại bị kẻ khác cố ý mượn lời xuyên tạc.
Mọi người chờ quyết định của Chử Thiệu Lăng, Tử Quân hầu thăm dò: “Có cần trước tiên phong tỏa tin tức, sau đó…."
“Không cần, cây ngay không sợ chết đứng, nếu lúc này vội vã phong tỏa tin tức, không phải để người ta cảm thấy trẫm có tật giật mình sao?" Chử Thiệu Lăng đặt tấu chương lên bàn, mỉm cười: “Hình bộ nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, chủ mưu tru di cửu tộc, còn lại toàn bộ tru di tam tộc."
Sau khi đón người trở về, Chử Thiệu Lăng nghe trên người Vệ Kích có mùi rượu, cười nửa miệng nói: “Bình thường trước mặt ta đều không uống rượu, muốn dỗ ngươi uống một ly, so với lên trời còn khó, ra ngoài rồi, trước mặt Chử Thiệu Đào lại đồng ý uống."
Kỳ thật Vệ Kích cũng chỉ ở lúc cuối cùng uống mấy chén, dùng để đưa tiễn, chỉ là không nghĩ đến rượu mơ của Túy Tiên lâu tác dụng vừa chậm lại mạnh, lúc này có chút choáng đầu. Vệ Kích căn bản không nghe được hàm ý khác trong lời nói của Chử Thiệu Lăng, còn thành thành thật thật trả lời: “Ngày mai Vương gia phải trở về đất phong, lại nói vài lần, thần không từ chối được mới uống một chút…. Trước mặt Hoàng thượng đương nhiên không thể uống…."
Cung nhân dâng trà lên, Vệ Kích ôm chung trà trong tay tiếp tục nói: “Uống rượu sẽ hỏng việc, bên cạnh Hoàng thượng tùy thời đều sẽ có chuyện xảy ra, thần là thị vệ của Hoàng thượng, đương nhiên không dám lơ là."
Chử Thiệu Lăng nghe mà lòng ấm áp, đuổi cung nhân ra ngoài, tự mình cầm thường phục giúp hắn thay, cười: “Đều đã là Quốc công, còn luôn miệng nói mình là thị vệ, không sợ người khác chê cười sao?"
Vệ Kích sửa sang xiêm y lắc đầu: “Không sợ, cho dù Hoàng thượng có cất nhắc thần, thần thủy chung cũng là thị vệ của Hoàng thượng, điểm này thần không bao giờ quên."
Một chút lửa giận của Chử Thiệu Lăng bị một câu này dập tắt, Chử Thiệu Lăng xoa nhẹ đầu Vệ Kích: “Lát nữa Phức Nghi muốn dẫn hài tử vào cung, cũng đã vài ngày không gặp con ngươi đúng không?"
Vệ Kích mỉm cười, nghĩ nghĩ: “Vậy thần đi trước tắm rửa, đừng để chốc lát lây mùi cho hài tử."
Chử Thiệu Lăng bật cười: “Mùi rượu đâu có nồng như vậy, thôi, đi thôi, vừa lúc nghỉ ngơi một lát."
Vệ Kích đi phòng tắm, Chử Thiệu Lăng quay đầu gọi người đi theo Vệ Kích hôm nay gọi đến, người đến rõ năm rõ mười đem toàn bộ cuộc trò chuyện của Vệ Kích cùng Chử Thiệu Đào ở Túy Tiên lâu lập lại mộtl ần, cuối cùng nghĩ nghĩ lại nói: “Quả thật từ đầu Vệ đại nhân cũng không uống, về sau Vương gia khuyên mãi, Vệ đại nhân mới uống vài chén."
Chử Thiệu Lăng gật đầu vừa lòng: “Trẫm biết, trí nhớ ngươi không tồi, đi xuống lĩnh thưởng đi."
Người nọ quỳ lạy lui xuống, Vương Mộ Hàn dâng một chén trà cho Chử Thiệu Lăng, nhẹ giọng cười: “Hoàng thượng cũng quá để ý, người khác không tin Vệ đại nhân, ngài nên là người tin tưởng hắn nhất, Vương gia cũng là người ngài có thể yên tâm, làm sao cần cẩn thận như vậy? Nếu để cho Vệ đại nhân biết… khiến Vệ đại nhân có khúc mắc trong lòng sẽ không tốt."
“Không phải trẫm không tin hắn…" Chử Thiệu Lăng uống một ngụm trà, người khác có lẽ không hiểu được, kỳ thật hắn chỉ đơn giản là muốn biết lúc Vệ Kích không ở cùng hắn đã làm cái gì, nói cái gì mà thôi, hắn chỉ là đơn thuần muốn biết, chuyện của Vệ Kích, cho dù nhỏ như hạt cát hắn cũng không muốn để rơi, chỉ là muốn biết tất cả. [Vâng, và anh cũng CHỈ bị KHỐNG CHẾ CUỒNG mà thôi, em hiểu~ Cũng chỉ có trung khuyển ngốc nào đó mới chịu nổi anh chứ còn lâu mới có người thứ hai như thế.]
Chử Thiệu Lăng buông chén trà cười nhạt: “Lại nói, trẫm cũng không sợ hắn biết, không tin ngươi có thể đi hỏi thử Vệ Kích xem, nói hắn chuyện mỗi ngày trẫm đều để người theo hắn, báo cáo lại hành tung của hắn, ngươi xem thử Vệ Kích có thể nổi giận hay không?"
Vương Mộ Hàn vội cười làm lành: “Nô tài không dám."
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Không phải trẫm dọa ngươi, chỉ là, hắn thật sự không thèm để ý, ngươi có thể thử xem."
Vương Mộ Hàn khổ mặt, còn kém quỳ xuống xin tha: “Lão nô trăm triệu lần không dám, lão nô cũng sẽ dặn dò cung nhân, tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện để cho Vệ đại nhân nghe thấy."
Chử Thiệu Lăng bật cười, lắc đầu không lại nói gì, hắn thật sự không phải đang đe dọa Vương Mộ Hàn, hắn có tự tin rằng, cho dù Vệ Kích có biết việc này cũng sẽ không tin rằng mình đang giám thị hắn, Vệ Kích lại không có chuyện gì muốn gạt mình, hắn sẽ không lo sợ, mà chính mình cũng chỉ là tò mò Vệ Kích sinh hoạt thế nào thôi, một chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn, làm sao không ai hiểu được chứ?
Chử Thiệu Lăng có chút tự đắc thở dài, thiên hạ nhàn rỗi, bắt đầu lo chuyện không đâu a.
Không bao lâu sau, Vệ Kích tắm rửa xong trở lại, Chử Thiệu Lăng kéo hắn đi nghỉ trưa. Chử Thiệu Lăng nghiêng mình nhẹ nhàng xoa trán Vệ Kích, thấp giọng: “Còn đau đầu không? Để bọn họ nấu canh giải rượu?"
“Không cần." Vệ Kích từ từ khép hai mắt, nở nụ cười, “Chỉ có vài chén rượu, Vương gia cùng thần nói vài chuyện ở đất phong, lại nói, trở về đem oanh oanh yến yến trong phủ đều đuổi đi, an nhàn cùng Thái phi sống qua ngày."
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Vẫn là nhà nghèo nhà nhỏ bên ngoài tốt hơn, lão cha chết có thể trực tiếp đá văng một đám cơ thiếp, sạch sẽ bao nhiêu, không giống trong cung chúng ta. Cho dù ta có không kiên nhẫn cũng phải cung cấp nuôi dưỡng một đám Thái phi Thái tần ăn ngon mặc đẹp, nếu không phải lúc trước các nàng xem như yên phận…."
“Hoàng thượng không thể nói bừa." Vệ Kích buồn cười mở mắt, nhìn Chử Thiệu Lăng, khuyên, “Các Thái phi đều đã dọn đến phía sau hậu cung, Hoàng thượng chỉ cần không muốn thấy cũng sẽ không thấy, còn không được sao? Lại nói… chi phí ăn ở của các nàng có bao nhiêu đâu? Hoàng thượng luôn khoan dung với nữ tử, sao lúc này lại nhắc đến."
Chử Thiệu Lăng trào phúng: “Nói đến chuyện này… vừa mới rồi Vương Mộ Hàn tiếp quản phủ Nội Vụ, nói với ta riêng son phấn bột nước của các nữ nhân này một năm đã tốn mấy vạn lượng bạc. Ta vừa ra lệnh, trừ bỏ vài vị công chúa chưa xuất giá cùng Từ An điện của Thái hoàng thái hậu, phân lệ xiêm y son phấn của những người khác toàn bộ giảm một nửa, tiên đế đều đi rồi, cả ngày thoa son trát phấn, xiêm áo lụa là cho ai nhìn?"
Vệ Kích nhịn không được cười ra tiếng: “Hoàng thượng luôn là người không keo kiệt, cái này có bao nhiêu bạc, cần gì phải để cho người ta sau lưng chê trách Hoàng thượng khắt khe hậu cung?"
“Ta khắt khe hậu cung?" Chử Thiệu Lăng mang cười nhìn Vệ Kích, “Vệ Quốc công, ngươi có lương tâm không? Có bao giờ trẫm khắt khe ngươi chưa? Oanh oanh yến yến đó cũng không phải hậu cung của trẫm, trẫm chưa để cho các nàng tuẫn táng, nuôi dưỡng các nàng hết đời đã là nhân từ, còn muốn để cho phân lệ các nàng lướt qua ngươi?"
Vệ Kích hiểu rồi, mặt liền đỏ, ấp úng: “Hoàng thượng biết thần cũng không để ý mấy thứ này, cần gì phải vì mấy cái phân lệ mà khắt khe hậu cung đâu? Thần mỗi ngày đều ở bên cạnh Hoàng thượng, theo Hoàng thượng cùng ăn cùng nằm, phân lệ tất cả đều theo Hoàng thượng. Thiên hạ này… sợ là không có ai được hưởng thụ hơn thần."
Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt cười, hiện giờ chỉ thiếu một cái hư danh….
Vệ Kích không biết Chử Thiệu Lăng nghĩ gì, suy nghĩ lại nói: “Hơn nữa, hai vị Thái phi có hạ sinh hoàng tử, Hoàng thượng càng nên hậu đãi."
Chử Thiệu Lăng thuận miệng có lệ: “Ân, có gì ta sẽ dặn dò Vương Mộ Hàn một tiếng…."
“Hoàng thượng đừng quên." Vệ Kích nhắc nhở một câu, còn chưa kịp nói gì thêm, cung nhân bên ngoài truyền lời trưởng công chúa Phức Nghi đến.
Chử Thiệu Lăng phân phó: “Đưa trưởng công chúa đến phòng trong thiên điện, trẫm lập tức đến."
Hai người ngồi dậy thu thập xiêm y cùng đi thiên điện, Phức Nghi đang nhẹ nhàng ôm Vệ Dao đặt vào nhuyễn tháp, thấy Chử Thiệu Lăng đến vội hành lễ, Chử Thiệu Lăng một tay nâng người dậy, cười: “Trời giá rét, hài tử có bị lạnh không?"
“Mời ra khỏi cửa đã lên hiệu, hạ kiệu liền vào cung của hoàng huynh, làm sao có thể bị đông lạnh?" Phức Nghi lệnh bà vú ôm hài tử đến, cười, “Đây là lần đầu tiên hoàng huynh gpặ hai hài tử đi…."
Hai bà vú ôm hài tử, khom người hành lễ thỉnh an Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cười cười: “Ai là Bình Xương hầu? Trẫm ôm một cái…."
Bà vú ôm Vệ Dao vội vàng tiến lên đưa hài tử cho Chử Thiệu Lăng, tiểu Vệ Dao vừa tỉnh, mở to mắt nhìn chằm chằm Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng hài lòng: “Đứa nhỏ rất khỏe mạnh."
Phức Nghi nghe vậy cười: “Còn nặng hơn ca ca hắn đâu, có thể ăn có thể ngủ, còn phải do hai bà vú nuôi mới được."
Chử Thiệu Lăng vừa lòng mỉm cười: “Như vậy mới tốt, cũng không sợ người lạ…."
Chử Thiệu Lăng vừa nói xong, Vệ Dao đã ‘Oa’ một tiếng khóc lên, tất cả mọi người nở nụ cười, Vệ Kích đón lấy hài tử: “Thần ôm một cái."
Vệ Dao nhỏ xíu nằm trong tã lót, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ lên, Vệ Kích nhẹ giọng dỗ dành, cúi đầu hôn hôn trán Vệ Dao, quả nhiên không lâu sau Vệ Dao ngừng khóc, tay nhỏ vươn vươn sờ mặt Vệ Kích, Vệ Kích cúi đầu ngậm ngón tay Vệ Dao cắn nhẹ, Vệ Dao cười khanh khách, Phức Nghi nhìn cũng cười: “Phụ tử thiên tính, quả nhiên không sai, cho dù tiểu thúc ít khi trở về, nhưng mỗi lần Dao nhi cũng không biểu hiện xa lạ."
Chử Thiệu Lăng cười cười ôm Vệ Cảnh, cười: “Quả nhiên nhẹ hơn Dao nhi một chút, bà vú không làm tốt bổn phận?"
“Bà vú trong cung đưa đến, làm sao có thể không làm tròn bổn phận? Đứa nhỏ này cũng không phải nhẹ cân, chỉ nhẹ hơn mỗi mình Dao nhi." Phức Nghi cười cười, “Ta cũng từng nói với phò mã, về sau lớn lên, sợ là Vệ Cảnh mới nhìn càng giống đệ đệ."
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Đều rất tốt, truyền ý chỉ của trẫm, ban thưởng hai hài tử hai đôi ngọc như ý, bốn bộ bình bạch ngọc, vàng bạc mỗi thứ một trăm lượng."
Phức Nghi cùng Vệ Kích tạ ơn, bên ngoài có người đến thông báo, Nội Các có chuyện quan trọng, Chử Thiệu Lăng nhìn Phức Nghi nói: “Hôm nay ở lại trong cung đi, trò chuyện với Thái hoàng thái hậu cùng Ninh thái phi."
Phức Nghi cười cười đáp ứng: “Ta trước đưa hai hài tử đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu, chờ lát sau sẽ để bà vú ôm Dao nhi về Càn Thanh cung, cho tiểu thúc cùng hài tử ở cùng nhau."
Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Vậy càng tốt, trẫm đi trước, Vệ Kích thay thường phục lại cùng trẫm đi."
Vệ Kích gật đầu rời đi, Phức Nghi nhìn hai người, trong lòng thầm than một tiếng, khom người hành lễ với Chử Thiệu Lăng liền mang người đi Từ An điện.
Chử Thiệu Lăng luôn ở buổi sáng xử lý chính vụ, buổi chiều nếu không có chuyện quan trọng Chử Thiệu Lăng cũng sẽ không đi Nội Các, ở thời gian này cầu kiến có lẽ có chuyện gấp, Chử Thiệu Lăng nhanh chóng lên kiệu, vừa bước vào Nội Các chỉ thấy các vị cựu thần đều ở, Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Các ái khanh vất vả, có chuyện gì?"
Chử Thiệu Lăng ngồi xuống, Tử Quân hầu cầm một quyển tấu chương dâng lên, trầm giọng: “Đây là lời đồn đãi đột nhiên truyền lưu trong hoàng thành vài ngày nay, thỉnh Hoàng thượng xem qua."
Chử Thiệu Lăng mở tấu chương nhìn kỹ, Vệ Kích đứng sau lưng Chử Thiệu Lăng, buông mi nhìn lướt qua, chỉ nghe trong lòng lộp bộp hai tiếng, Vệ Kích chỉ thấy hai hàng chữ….
“Hiện giờ trong phố có nhiều lời đồn, truyền, bạo quân cầm quyền, hoàng thất điêu linh, quốc gia suy tàn…."
Vệ Kích không nhìn đến phía sau, có lẽ cũng đều là lời đại nghịch bất đạo, Tử Quân hầu thấp giọng: “Cũng có người cố ý đem những lời này soạn thành đồng dao cho hài tử, trẻ nhỏ không biết gì, vô tình truyền xướng, may mắn Hoàng thượng ủy nhiệm Kinh Triệu Duẫn bố trí đầy đủ lính gác trong thành, hiện giờ lời đồn chỉ vừa xuất hiện ở Vạn Thiện trấn, Hoàng thượng tính toán thế nào?"
Vệ Kích không khỏi lo lắng, vài tháng này, người hoàng thất chết quá nhiều, trong hoàng thành luân phiên làm tang sự, lại bị kẻ khác cố ý mượn lời xuyên tạc.
Mọi người chờ quyết định của Chử Thiệu Lăng, Tử Quân hầu thăm dò: “Có cần trước tiên phong tỏa tin tức, sau đó…."
“Không cần, cây ngay không sợ chết đứng, nếu lúc này vội vã phong tỏa tin tức, không phải để người ta cảm thấy trẫm có tật giật mình sao?" Chử Thiệu Lăng đặt tấu chương lên bàn, mỉm cười: “Hình bộ nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, chủ mưu tru di cửu tộc, còn lại toàn bộ tru di tam tộc."
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa