Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!
Chương 17-2: Đào xuất (2)
So sánh phản ứng thì Thanh Hạ không hề thua kém bất cứ người nào, những động tác trước mắt chỉ phát sinh trong vòng một giây, Tề An chỉ nhẹ chớp mắt liền đã nhìn thấy nàng giải quyết xong một tên cấm vệ, những động tác của nàng rất đơn giản nhưng lại tràn đầy lực lượng , sau tiếng kêu thảm vang lên tên này đã bị chém nửa đầu rồi ngã nhoài trên mặt đất.
Những nam nhân trước mắt không hổ là cấm vệ quân của Nam Sở, đối với sự tấn công mạnh mẽ đem tổn hại thảm trọng của Thanh Hạ nhưng vẫn liều lĩnh xông lên mà không hề lộ ra một chút sợ hãi. Tuy nhiên bọn họ lo toàn lực ứng phó với nàng lại quên mất Tề An đang ở bên cạnh, chỉ thấy hắn vung đao chém vào bả vai của một tên cấm vệ quân, song sau mấy ngày bị hành hạ cùng bỏ đói đã khiến thể lực Tề An suy yếu trọng, bị hành động chém địch mạnh bạo của chính mình làm cho bản thân ngã lăn ra đất.
Nhìn thấy trường đao của một thiết vệ sắp bổ xuống lên người mình, Tề An chỉ đành bất lực nhắm mắt mà không làm bất cứ động tác chống đỡ nào, trong lòng của hắn hiện tại không thể phủ nhận việc chỉ dựa vào lực lượng của hai người muốn mà từ đại lao canh giữ nghiêm mật nhất của Nam Sở trốn ra ngoài quả nhiên là quá miễn cưỡng.
Nhưng sau đó một giây hắn lại nghe thấy bên tai vang lên tiếng đao đâm vào máu thịt, mở mắt ra chỉ thấy hình ảnh Thanh Hạ toàn thân đầy máu đang đạp đổ thi thể của tên cấm vệ muốn chém hắn qua một bên, ánh mắt lăng lệ bổ xuống thi thể của gã ta thêm vài nhát, nàng lúc này không khác một ác ma khắp mình nhuốm đầy máu tươi khiến Tề An không khỏi nhíu chặt đôi hàng chân mày.
Thanh Hạ đi quanh hành lang một vòng, thấy không còn bất kì địch nhân nào còn sống mới đến gần Tề An đưa tay ra nói: “Đi thôi!"
Tay nàng hiện tại nhuốm đầy màu đỏ của máu làm cho hắn bất chợt nhớ lại cô gái thanh nhã đơn thuần trước đây, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm chán ghét. Nghĩ lại bộ dạng trước đây của nàng rất có thể chỉ là lừa gạt qua mặt hắn thì một cơn giận dữ phút chốc liền nổi lên, không thèm nhìn nàng mà cố gắng tự đứng dậy đi về phía trước.
Thanh Hạ hơi sững sờ nhưng cũng không nói gì mà lằng lặng đi theo hắn trong thông đạo tối tăm, trận đánh dưới đất hiện nhiên không kinh động người phía trên, lúc này là một khoảng không gian vắng lặng, đột nhiên thấy bước chân của Tề An chậm lại nên Thanh Hạ vội vã lướt tới thấp giọng hỏi: “Huynh sao vậy?!"
“Tránh ra!" Tề An gằn trọng nói rồi tiếp tục đi về phía trước, nàng đột nhiên hiểu ra chuyện gì nhưng vẫn tiếp tiếp tục lựa chọn im lặng.
Rất mau đã đi hết thông đạo, cánh cửa và con đường đã quen thuộc nên di chuyển không hề tốn nhiều thời gian, nàng mau chóng mở ra cửa sắt nhỏ đã từng làm khó hai tên binh vệ đưa cơm rồi cùng Tề An tiến vào phòng chứa tạp vật.
Đáng ngạc nhiên là khi đi ngang qua lại vẫn còn thấy tên cấm vệ ngủ gục lúc trước đang còn ngủ say sưa làm Thanh Hạ không khỏi âm thầm buồn cười, nếu gã này không viếng Chu công thì có lẽ hắn đã đi gặp Diêm Vương, nàng hoàn toàn không hề hối hận khi đã giết những tên cấm vệ kia, nếu đã là quân nhân thì phải hy sinh cho nước nhà, huống hồ một khi Tề An không thể trốn thoát thì số người phải chết chắn chắn sẽ lên gấp ngàn vạn lần.
Tiến vào trong phòng chứa đồ vẫn thấy chung quanh không có ai, Thanh Hạ thân hình nhỏ nhắn linh hoạt đi trước, Tề An thân mang trọng thương vẫn cắn răng đi theo sau mà không thốt ra một tiếng nào. Thanh Hạ thấy dáng vẻ chật vật của hắn liền nhíu mày nhưng vẫn không quay đầu lại, thoát ra dễ hơn lúc vào khá nhiều, do nàng thời điểm trước đã lưu lại sợi dây thoát hiểm nên mười năm mét tường thành không còn là khó khăn, thuận tiện hơn chính là đại lao này còn nằm ở vùng đất ngoài thành đông gần đại doanh quân đội, sau khi Thanh Hạ thuận tay trộm hai con ngựa thì liền nhanh chóng chạy ra ngoài thành, hai người khoác trên thân y phục cẩm y vệ lại thêm cưỡi ngựa có dấu hiệu quân doanh nên dễ dàng ra cổng thành, chạy đến cách thành hơn mười mấy dặm mới ngừng lại.
“Ta chỉ có thể tiễn huynh tới đây!" Thanh Hạ nhảy xuống ngựa, cầm cái bọc đã chuẩn bị sẵn để ở ngoài tường đại lao đưa cho tề An, nghiêm mặt nói: “Trong này có y phục, kim sang dược trị thương, lương khô, nước, tiền, địa đồ, còn có một con chim đưa thư, huynh nên thông tri cho thuộc hạ để họ tới tiếp ứng bởi vì Sở Ly sẽ rất mau chóng phát hiện huynh việc trốn thoát, ở đây lộ trình tuy rằng không xa nước Tề nhưng ta vẫn khuyên huynh trước hết nên sang Tần rồi tìm cách về Tề sau, làm như vậy có thể sẽ tránh được truy binh của Nam Sở, lộ trình rất xa nên huynh hãy cẩn thận!"
Nhận cái bao từ trong tay Thanh Hạ, trong lòng Tề An dậy lên một cảm giác đắng chát khó nói, nghĩ tới nhiều năm trước tương giao, nhưng Thanh Hạ có khả năng có dụng tâm khác thì trái tim bất luận thế nào cũng khó chấp nhận, Thanh Hạ biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì nên không khỏi cảm thấy buồn, cũng không biết bản thân mình có đáng hay không đáng ưu sầu thay cho Trang Thanh Hạ, nàng ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: “Ta không cần biết huynh nghĩ gì nhưng Trang Thanh Hạ thật sự chưa từng phản bội Tề An, tất cả mọi thứ đều là do thiên ý trêu người cùng âm dương sai lầm mà thôi!" Nói đoạn liền quay ngựa muốn rời khỏi.
“Chờ đã!" Tề An đột nhiên gọi to giữ lấy cương ngựa của Thanh Hạ, nhíu mày hỏi: “Nàng còn muốn quay về?!"
Thanh Hạ cười khổ đáp: “Huynh mặc dù cảm thấy ta ra tay ác độc nhưng nếu lúc nãy ta không hạ sát tâm thì người chết sẽ là chúng ta, trên thế gian này nếu đã muốn làm đại sự thì tất phải trảm tận sát tuyệt, không có đường quay lại, song suy cho cùng người của Trang gia là vô tội, ta tuy trong miệng cứng rắn nhưng lại không thể không quan tâm sự sống chết của họ, còn có đám người hầu ở Lan đình điện nên ta không thể rời khỏi, Tề An, ngày nay cách biệt có lẽ sẽ không còn ngày gặp lại, vĩnh biệt!" Thanh Hạ hét lớn hai tiếng sau cùng liền vung roi trong tay, con ngựa chồm lên rồi phóng nhanh về phía trước để lại một đám bụi mịt mù.
Tề An nhìn thân hình đơn bạc tiêu thất trong bong đêm, chỉ cảm thấy có một cảm giác thật bi ai tràn lên trong lòng.
Trên trời ánh trăng nhàn nhạt,bóng đêm trải dài làm con đường phía trước như vô tận.
Những nam nhân trước mắt không hổ là cấm vệ quân của Nam Sở, đối với sự tấn công mạnh mẽ đem tổn hại thảm trọng của Thanh Hạ nhưng vẫn liều lĩnh xông lên mà không hề lộ ra một chút sợ hãi. Tuy nhiên bọn họ lo toàn lực ứng phó với nàng lại quên mất Tề An đang ở bên cạnh, chỉ thấy hắn vung đao chém vào bả vai của một tên cấm vệ quân, song sau mấy ngày bị hành hạ cùng bỏ đói đã khiến thể lực Tề An suy yếu trọng, bị hành động chém địch mạnh bạo của chính mình làm cho bản thân ngã lăn ra đất.
Nhìn thấy trường đao của một thiết vệ sắp bổ xuống lên người mình, Tề An chỉ đành bất lực nhắm mắt mà không làm bất cứ động tác chống đỡ nào, trong lòng của hắn hiện tại không thể phủ nhận việc chỉ dựa vào lực lượng của hai người muốn mà từ đại lao canh giữ nghiêm mật nhất của Nam Sở trốn ra ngoài quả nhiên là quá miễn cưỡng.
Nhưng sau đó một giây hắn lại nghe thấy bên tai vang lên tiếng đao đâm vào máu thịt, mở mắt ra chỉ thấy hình ảnh Thanh Hạ toàn thân đầy máu đang đạp đổ thi thể của tên cấm vệ muốn chém hắn qua một bên, ánh mắt lăng lệ bổ xuống thi thể của gã ta thêm vài nhát, nàng lúc này không khác một ác ma khắp mình nhuốm đầy máu tươi khiến Tề An không khỏi nhíu chặt đôi hàng chân mày.
Thanh Hạ đi quanh hành lang một vòng, thấy không còn bất kì địch nhân nào còn sống mới đến gần Tề An đưa tay ra nói: “Đi thôi!"
Tay nàng hiện tại nhuốm đầy màu đỏ của máu làm cho hắn bất chợt nhớ lại cô gái thanh nhã đơn thuần trước đây, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm chán ghét. Nghĩ lại bộ dạng trước đây của nàng rất có thể chỉ là lừa gạt qua mặt hắn thì một cơn giận dữ phút chốc liền nổi lên, không thèm nhìn nàng mà cố gắng tự đứng dậy đi về phía trước.
Thanh Hạ hơi sững sờ nhưng cũng không nói gì mà lằng lặng đi theo hắn trong thông đạo tối tăm, trận đánh dưới đất hiện nhiên không kinh động người phía trên, lúc này là một khoảng không gian vắng lặng, đột nhiên thấy bước chân của Tề An chậm lại nên Thanh Hạ vội vã lướt tới thấp giọng hỏi: “Huynh sao vậy?!"
“Tránh ra!" Tề An gằn trọng nói rồi tiếp tục đi về phía trước, nàng đột nhiên hiểu ra chuyện gì nhưng vẫn tiếp tiếp tục lựa chọn im lặng.
Rất mau đã đi hết thông đạo, cánh cửa và con đường đã quen thuộc nên di chuyển không hề tốn nhiều thời gian, nàng mau chóng mở ra cửa sắt nhỏ đã từng làm khó hai tên binh vệ đưa cơm rồi cùng Tề An tiến vào phòng chứa tạp vật.
Đáng ngạc nhiên là khi đi ngang qua lại vẫn còn thấy tên cấm vệ ngủ gục lúc trước đang còn ngủ say sưa làm Thanh Hạ không khỏi âm thầm buồn cười, nếu gã này không viếng Chu công thì có lẽ hắn đã đi gặp Diêm Vương, nàng hoàn toàn không hề hối hận khi đã giết những tên cấm vệ kia, nếu đã là quân nhân thì phải hy sinh cho nước nhà, huống hồ một khi Tề An không thể trốn thoát thì số người phải chết chắn chắn sẽ lên gấp ngàn vạn lần.
Tiến vào trong phòng chứa đồ vẫn thấy chung quanh không có ai, Thanh Hạ thân hình nhỏ nhắn linh hoạt đi trước, Tề An thân mang trọng thương vẫn cắn răng đi theo sau mà không thốt ra một tiếng nào. Thanh Hạ thấy dáng vẻ chật vật của hắn liền nhíu mày nhưng vẫn không quay đầu lại, thoát ra dễ hơn lúc vào khá nhiều, do nàng thời điểm trước đã lưu lại sợi dây thoát hiểm nên mười năm mét tường thành không còn là khó khăn, thuận tiện hơn chính là đại lao này còn nằm ở vùng đất ngoài thành đông gần đại doanh quân đội, sau khi Thanh Hạ thuận tay trộm hai con ngựa thì liền nhanh chóng chạy ra ngoài thành, hai người khoác trên thân y phục cẩm y vệ lại thêm cưỡi ngựa có dấu hiệu quân doanh nên dễ dàng ra cổng thành, chạy đến cách thành hơn mười mấy dặm mới ngừng lại.
“Ta chỉ có thể tiễn huynh tới đây!" Thanh Hạ nhảy xuống ngựa, cầm cái bọc đã chuẩn bị sẵn để ở ngoài tường đại lao đưa cho tề An, nghiêm mặt nói: “Trong này có y phục, kim sang dược trị thương, lương khô, nước, tiền, địa đồ, còn có một con chim đưa thư, huynh nên thông tri cho thuộc hạ để họ tới tiếp ứng bởi vì Sở Ly sẽ rất mau chóng phát hiện huynh việc trốn thoát, ở đây lộ trình tuy rằng không xa nước Tề nhưng ta vẫn khuyên huynh trước hết nên sang Tần rồi tìm cách về Tề sau, làm như vậy có thể sẽ tránh được truy binh của Nam Sở, lộ trình rất xa nên huynh hãy cẩn thận!"
Nhận cái bao từ trong tay Thanh Hạ, trong lòng Tề An dậy lên một cảm giác đắng chát khó nói, nghĩ tới nhiều năm trước tương giao, nhưng Thanh Hạ có khả năng có dụng tâm khác thì trái tim bất luận thế nào cũng khó chấp nhận, Thanh Hạ biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì nên không khỏi cảm thấy buồn, cũng không biết bản thân mình có đáng hay không đáng ưu sầu thay cho Trang Thanh Hạ, nàng ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: “Ta không cần biết huynh nghĩ gì nhưng Trang Thanh Hạ thật sự chưa từng phản bội Tề An, tất cả mọi thứ đều là do thiên ý trêu người cùng âm dương sai lầm mà thôi!" Nói đoạn liền quay ngựa muốn rời khỏi.
“Chờ đã!" Tề An đột nhiên gọi to giữ lấy cương ngựa của Thanh Hạ, nhíu mày hỏi: “Nàng còn muốn quay về?!"
Thanh Hạ cười khổ đáp: “Huynh mặc dù cảm thấy ta ra tay ác độc nhưng nếu lúc nãy ta không hạ sát tâm thì người chết sẽ là chúng ta, trên thế gian này nếu đã muốn làm đại sự thì tất phải trảm tận sát tuyệt, không có đường quay lại, song suy cho cùng người của Trang gia là vô tội, ta tuy trong miệng cứng rắn nhưng lại không thể không quan tâm sự sống chết của họ, còn có đám người hầu ở Lan đình điện nên ta không thể rời khỏi, Tề An, ngày nay cách biệt có lẽ sẽ không còn ngày gặp lại, vĩnh biệt!" Thanh Hạ hét lớn hai tiếng sau cùng liền vung roi trong tay, con ngựa chồm lên rồi phóng nhanh về phía trước để lại một đám bụi mịt mù.
Tề An nhìn thân hình đơn bạc tiêu thất trong bong đêm, chỉ cảm thấy có một cảm giác thật bi ai tràn lên trong lòng.
Trên trời ánh trăng nhàn nhạt,bóng đêm trải dài làm con đường phía trước như vô tận.
Tác giả :
Tiêu Tương Đông Nhi