Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!
Chương 14-1: Đặc công trở về (1)
Còn chưa tới giữa trưa thì các loại tin tức theo hàng loạt con đường quỷ dị liền cố ý hay vô tình được phát tán vào bên trong Lan Đình viện. Thanh Hạ bộ dáng nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi trên ghế xa hoa, một thân y phục xinh đẹp quý giá, khuôn mặt lạnh tựa băng sương đem ánh mắt sắc bén tiễn bước vài ả thất phẩm mỹ nhân không ngừng ầm ĩ nãy giờ.
Ba tiếng chuông báo hiệu giờ ngọ dai dẳng rền vang, bên ngoài đường lớn đô thành cuồn cuộn vó ngựa quan binh mang theo bông tuyết phóng ngược chạy xuôi, tựa tuyết trắng rơi dày muốn như cấp báo rằng một mùa đông khắc nghiệt sắp đến, nỗi giá rét như muốn xâm nhập vào tận sâu tâm can mỗi người, một màn mư gió nổi mây phun lại kích động tuôn trào.
Sở Ly trắc trở thực hiện nhiều sự tình như vậy không phải chỉ là để báo ngày đó ở thọ yến Đại Tề chịu nỗi sỉ nhục. Thái Tử Tề An bị giam cầm tại thiên lao có cấm vệ hoàng gia trông coi nghiêm ngặt, ngay cả ruồi muỗi cũng không thể tiến vào dù chỉ một bước. Ba ngày sau nguyên bản hai quốc gia Tề_Sở đang giao chiến bỗng chốc đình chỉ, Tề Quốc lui về hai mươi lý hạ trại ở Vân Lĩnh Thọ Sơn. Cùng lúc đó từ trong bóng tối âm thầm điều binh khiển tướng, theo thám tử Nam Sở hồi báo thì Tĩnh Giang Vương thống soái bảy đạo đại quân theo Dung Quan tiền tuyến nhanh chóng thúc ngựa chạy đi, hiện tại đã muốn đến sơn mạch Mẫn Lan. Hơn nữa Đại Tề bỏ ra hết quốc khố hướng Tần Quốc thu mua rất nhiều công cụ quân sự, chỉ trong vòng ba ngày này đã tụ tập đầy đủ lương thảo. Sự tình hiển nhiên thiên về chiều hướng nếu như Tề An Thái tử chịu phải nửa điểm tổn thương nào thì Tề sẽ điều động toàn bộ binh lực quốc gia đối với Nam Sở khai chiến.
Mà Sở Quốc cũng phái ra Trấn Quốc Công Mông Tướng Quân suất lĩnh ba mươi vạn đại quân đón đầu tại biên cảnh, chỉnh tề huy động dân chúng sống ở phía đông biên cảnh đem toàn gia di chuyển xuống phía nam, không khí của một cuộc đại chiến sắp xảy ra càng ngày càng rõ ràng, ngay cả bầu không khí trong hoàng thành cũng lưu chuyển một nổi áp lực khôn cùng, tựa như dây cung bị người kéo căng tùy thời đều có khả năng bùng phát. Về phần nhân vật dẫn đến cuộc chiến của hai quốc gia, tiêu điểm trong vụ lên án của thiên hạ bách tính lại chẳng có ai nảy sinh hứng thú đi quan tâm đến, đại chiến sắp tới khiến lòng người hoang mang, câu chuyện lẳng lơ như vậy cũng chỉ thích hợp để người bàn tán trong lúc trà dư tửu cạn, còn đối với những kẻ chịu ảnh hưởng của chiến tranh thì có phải chăng dành cho nàng cũng chỉ là những lời nguyền rủa hướng về phía một nữ yêu tinh hồng nhan họa thủy, nguyên nhân gây nên tất cả sự tình phá huỷ cuộc sống an tịnh của bọn họ.
Lúc này nhận hết những lời thoá mạ của người trong thiên hạ Trang Thanh Hạ đang ở chính điện Lan Đình viện, một phen đưa tay hất đổ đầy bàn thức ăn tràn ngập của ngon vật lạ, y phục đỏ thẫm dưới ánh mặt trời trông có vẻ chói mắt, tiếng đồ sứ đổ vỡ vang vọng trong không gian, vài mảnh sắc bén cứa qua da thịt trắng mịn nhưng nàng dường như không hề cảm nhận được chút nào, vẫn không ngừng khóc thét như cũ: “Cút, các ngươi đều cút đi ra ngoài cho ta!" tiếng hét tựa như ma kêu quỷ khóc của nàng không khỏi khiến những người phía dưới hoảng sợ lui xuống, chính điện nhanh chóng yên tĩnh.
Các nữ quan thái giám quy củ quỳ bên ngoài, Thanh Hạ mang dáng vẻ thương tâm tuyệt vọng, tóc tai rối bời tiếp tục đem đồ đạc ném ra cửa điện, những mạnh sứ vỡ không ngừng văng tung toé tạo nên những âm thanh loảng xoảng kinh hồn, một lúc sau tựa như đã mệt mỏi, Thanh Hạ khóc lớn một tiếng rồi đi vào trong phòng đóng cửa lại.
Cửa vừa khép chăthì tiếng khóc đau khổ của người thiếu nữ tạm thời dừng lại. Nàng nhíu mày âm thầm tính toán, hôm qua Trang Điển Nho đã mang theo các nho sĩ Đông Hoa hoàng viện đi biên cương, mà Sở Ly từ sau ngày ấy không đặt chân Lan Đình viện. Thời gian đã không còn kịp nên nàng không thể lại bị động chờ đợi như vậy được.
Nếu tất cả mọi người đều cho rằng Trang Thanh Hạ cùng thái tử Tề An tình sau như biển sinh tử không rời thì nàng liền sẽ làm như bọn họ mong muốn.
Một dải lụa trắng bay qua xà ngang trong điện, Thanh Hạ nhanh tay thắt một cái nút chết, trên môi nhẩm đếm số bước chân của nha đầu Hương Quất cùng đám nha hoàn, chân ngọc chạm lên mặt ghế.
“Các ngươi như thế nào đều quỳ ở ngoài này? Bên trong không có người hầu hạ sao?!" Đắn đo tìm thời gian hoàn hảo, Thanh Hạ khóe môi giảo hoạt cười đem mũi chân dùng chút lực nhún về phía trước, ghế liền theo đà ngã xuống đất.
Thời khắc cửa phòng mở ra cũng là lúc tiếng kinh hô thất thanh của Hương Quất vang vọng khắp toàn bộ lục cung “A, Nương nương!"
Trang Thanh Hạ lúc trước nếu gặp sự tình này chắc thật sự sẽ làm như vậy đi?!
“Thái tử điện hạ đến!" Thanh âm bén nhọn của tổng quản thái giám đánh vỡ bóng đêm yên tĩnh tại hoàng cung Nam Sở. Một đội người cưỡi tuấn mã phóng nhanh xuyên qua đường lớn chính điện, đến trước cổng viện Lan Đình thì vững vàng dừng lại.
Sở Ly một thân ngân bạch áo giáp trông vô cùng tuấn lãng, đầu đội huyền thiết ngân khôi càng hiển hiện vài phần hùng oai tráng khí. Chính là giờ phút này hắn lại giống như một pho tượng sát tinh khiến cho người nhìn không rét mà run. Tùy tùng hai bên cũng không từ tự chủ cùng hắn bảo trì khoảng cách để tránh khỏi cảnh không tội mà bị chết oan.
“Cung nghênh Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ vạn phúc kim an!"
Đám người có mặt tại chính điện Lan Đình đồng loạt quỳ xuống nhất tên thỉnh an, biểu tình khó nén được khẩn trương cùng sợ hãi. Hương Quất tay chân run rẩy không ngừng nhưng vẫn đánh bạo cuối người đi lên nhẹ giọng nói:“Nô tỳ có tội..." Nhưng lời nói còn chưa dứt liền chỉ nghe bá một tiếng, Sở Ly đột nhiên giơ lên roi cưỡi ngựa trong tay quật mạnh vào trên mặt nàng ta.
Hương Quất bất giác hứng chịu đau đớn nên hét to một tiếng, song liền ngay lập tức vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rẩy không ngừng hướng Sở Ly đang đứng phía trước dập đầu tạ tội, hoảng sợ đến mức một câu nói cũng không thể thốt ra.
“Một lũ vô dụng, tất cả đều kéo ra ngoài chém cho ta!" Bọn hầu cận thị vệ bên cạnh Sở Ly vừa nghe hắn đưa ra mệnh lệnh liền không hề nghĩ ngợi nhanh chóng thi hành chỉ mệnh, mãnh liệt như sói như hổ nhất tề tiến vào kéo đám hạ nhân trong Lan Đình đại điện ra ngoài, vô số tiếng khóc lóc van xin tại thời điểm này hàng loạt trỗi dậy.
“Không bằng ngươi cũng đem ta kéo ra ngoài chém!" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng đột nhiên vang lên bên trong phòng, tuy rằng trầm thấp cùng pha lẫn một chút nghẹn ngào nhưng Sở Ly vẫn nghe được rành mạch, hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại thì chỉ thấy Thanh Hạ thân hình mềm yếu đang cố gắng chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, sắc mặt mệt mỏi bệnh tật, nói một câu cũng giống như là phải dùng hết khí lực trong thân thể ra chống đỡ, không ngừng hô hấp phập phồng.
Sở Ly trong mắt hàn quang chợt hiện, khóe miệng vẽ nên độ cong lạnh lùng tiến đến một phen kháp trụ chiếc cằm gầy của Thanh Hạ, đôi đồng tử đen thẳm thâm trầm như trời trong đêm mưa giông, lộ ra thần sắc giận dữ. Chỉ nghe Sở Ly thanh âm trầm thấp lạnh giọng nói: “Rốt cục cũng không còn nguỵ trang được rồi sao? Sự bình tĩnh của ngươi đã đi nơi nào? Không phải ngay cả chết đều không sợ sao? Hiện tại chỉ bắt hắn ngươi liền sống không nổi nữa? Bắt hắn ngươi đã nghĩ muốn chết phải không?"
“Ngươi lợi dụng ta!"
Nữ tử trên giường chỉ trong một thoáng cuồn cuộn tuôn lệ, nàng ngẩng lên gương mặt trắng bệch nhợt nhạt đối với Sở Ly lớn tiếng quát: “Ngươi làm cho chàng hiểu lầm ta như vậy, còn không bằng một đao giết chết ta thì hơn!"
Ba tiếng chuông báo hiệu giờ ngọ dai dẳng rền vang, bên ngoài đường lớn đô thành cuồn cuộn vó ngựa quan binh mang theo bông tuyết phóng ngược chạy xuôi, tựa tuyết trắng rơi dày muốn như cấp báo rằng một mùa đông khắc nghiệt sắp đến, nỗi giá rét như muốn xâm nhập vào tận sâu tâm can mỗi người, một màn mư gió nổi mây phun lại kích động tuôn trào.
Sở Ly trắc trở thực hiện nhiều sự tình như vậy không phải chỉ là để báo ngày đó ở thọ yến Đại Tề chịu nỗi sỉ nhục. Thái Tử Tề An bị giam cầm tại thiên lao có cấm vệ hoàng gia trông coi nghiêm ngặt, ngay cả ruồi muỗi cũng không thể tiến vào dù chỉ một bước. Ba ngày sau nguyên bản hai quốc gia Tề_Sở đang giao chiến bỗng chốc đình chỉ, Tề Quốc lui về hai mươi lý hạ trại ở Vân Lĩnh Thọ Sơn. Cùng lúc đó từ trong bóng tối âm thầm điều binh khiển tướng, theo thám tử Nam Sở hồi báo thì Tĩnh Giang Vương thống soái bảy đạo đại quân theo Dung Quan tiền tuyến nhanh chóng thúc ngựa chạy đi, hiện tại đã muốn đến sơn mạch Mẫn Lan. Hơn nữa Đại Tề bỏ ra hết quốc khố hướng Tần Quốc thu mua rất nhiều công cụ quân sự, chỉ trong vòng ba ngày này đã tụ tập đầy đủ lương thảo. Sự tình hiển nhiên thiên về chiều hướng nếu như Tề An Thái tử chịu phải nửa điểm tổn thương nào thì Tề sẽ điều động toàn bộ binh lực quốc gia đối với Nam Sở khai chiến.
Mà Sở Quốc cũng phái ra Trấn Quốc Công Mông Tướng Quân suất lĩnh ba mươi vạn đại quân đón đầu tại biên cảnh, chỉnh tề huy động dân chúng sống ở phía đông biên cảnh đem toàn gia di chuyển xuống phía nam, không khí của một cuộc đại chiến sắp xảy ra càng ngày càng rõ ràng, ngay cả bầu không khí trong hoàng thành cũng lưu chuyển một nổi áp lực khôn cùng, tựa như dây cung bị người kéo căng tùy thời đều có khả năng bùng phát. Về phần nhân vật dẫn đến cuộc chiến của hai quốc gia, tiêu điểm trong vụ lên án của thiên hạ bách tính lại chẳng có ai nảy sinh hứng thú đi quan tâm đến, đại chiến sắp tới khiến lòng người hoang mang, câu chuyện lẳng lơ như vậy cũng chỉ thích hợp để người bàn tán trong lúc trà dư tửu cạn, còn đối với những kẻ chịu ảnh hưởng của chiến tranh thì có phải chăng dành cho nàng cũng chỉ là những lời nguyền rủa hướng về phía một nữ yêu tinh hồng nhan họa thủy, nguyên nhân gây nên tất cả sự tình phá huỷ cuộc sống an tịnh của bọn họ.
Lúc này nhận hết những lời thoá mạ của người trong thiên hạ Trang Thanh Hạ đang ở chính điện Lan Đình viện, một phen đưa tay hất đổ đầy bàn thức ăn tràn ngập của ngon vật lạ, y phục đỏ thẫm dưới ánh mặt trời trông có vẻ chói mắt, tiếng đồ sứ đổ vỡ vang vọng trong không gian, vài mảnh sắc bén cứa qua da thịt trắng mịn nhưng nàng dường như không hề cảm nhận được chút nào, vẫn không ngừng khóc thét như cũ: “Cút, các ngươi đều cút đi ra ngoài cho ta!" tiếng hét tựa như ma kêu quỷ khóc của nàng không khỏi khiến những người phía dưới hoảng sợ lui xuống, chính điện nhanh chóng yên tĩnh.
Các nữ quan thái giám quy củ quỳ bên ngoài, Thanh Hạ mang dáng vẻ thương tâm tuyệt vọng, tóc tai rối bời tiếp tục đem đồ đạc ném ra cửa điện, những mạnh sứ vỡ không ngừng văng tung toé tạo nên những âm thanh loảng xoảng kinh hồn, một lúc sau tựa như đã mệt mỏi, Thanh Hạ khóc lớn một tiếng rồi đi vào trong phòng đóng cửa lại.
Cửa vừa khép chăthì tiếng khóc đau khổ của người thiếu nữ tạm thời dừng lại. Nàng nhíu mày âm thầm tính toán, hôm qua Trang Điển Nho đã mang theo các nho sĩ Đông Hoa hoàng viện đi biên cương, mà Sở Ly từ sau ngày ấy không đặt chân Lan Đình viện. Thời gian đã không còn kịp nên nàng không thể lại bị động chờ đợi như vậy được.
Nếu tất cả mọi người đều cho rằng Trang Thanh Hạ cùng thái tử Tề An tình sau như biển sinh tử không rời thì nàng liền sẽ làm như bọn họ mong muốn.
Một dải lụa trắng bay qua xà ngang trong điện, Thanh Hạ nhanh tay thắt một cái nút chết, trên môi nhẩm đếm số bước chân của nha đầu Hương Quất cùng đám nha hoàn, chân ngọc chạm lên mặt ghế.
“Các ngươi như thế nào đều quỳ ở ngoài này? Bên trong không có người hầu hạ sao?!" Đắn đo tìm thời gian hoàn hảo, Thanh Hạ khóe môi giảo hoạt cười đem mũi chân dùng chút lực nhún về phía trước, ghế liền theo đà ngã xuống đất.
Thời khắc cửa phòng mở ra cũng là lúc tiếng kinh hô thất thanh của Hương Quất vang vọng khắp toàn bộ lục cung “A, Nương nương!"
Trang Thanh Hạ lúc trước nếu gặp sự tình này chắc thật sự sẽ làm như vậy đi?!
“Thái tử điện hạ đến!" Thanh âm bén nhọn của tổng quản thái giám đánh vỡ bóng đêm yên tĩnh tại hoàng cung Nam Sở. Một đội người cưỡi tuấn mã phóng nhanh xuyên qua đường lớn chính điện, đến trước cổng viện Lan Đình thì vững vàng dừng lại.
Sở Ly một thân ngân bạch áo giáp trông vô cùng tuấn lãng, đầu đội huyền thiết ngân khôi càng hiển hiện vài phần hùng oai tráng khí. Chính là giờ phút này hắn lại giống như một pho tượng sát tinh khiến cho người nhìn không rét mà run. Tùy tùng hai bên cũng không từ tự chủ cùng hắn bảo trì khoảng cách để tránh khỏi cảnh không tội mà bị chết oan.
“Cung nghênh Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ vạn phúc kim an!"
Đám người có mặt tại chính điện Lan Đình đồng loạt quỳ xuống nhất tên thỉnh an, biểu tình khó nén được khẩn trương cùng sợ hãi. Hương Quất tay chân run rẩy không ngừng nhưng vẫn đánh bạo cuối người đi lên nhẹ giọng nói:“Nô tỳ có tội..." Nhưng lời nói còn chưa dứt liền chỉ nghe bá một tiếng, Sở Ly đột nhiên giơ lên roi cưỡi ngựa trong tay quật mạnh vào trên mặt nàng ta.
Hương Quất bất giác hứng chịu đau đớn nên hét to một tiếng, song liền ngay lập tức vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rẩy không ngừng hướng Sở Ly đang đứng phía trước dập đầu tạ tội, hoảng sợ đến mức một câu nói cũng không thể thốt ra.
“Một lũ vô dụng, tất cả đều kéo ra ngoài chém cho ta!" Bọn hầu cận thị vệ bên cạnh Sở Ly vừa nghe hắn đưa ra mệnh lệnh liền không hề nghĩ ngợi nhanh chóng thi hành chỉ mệnh, mãnh liệt như sói như hổ nhất tề tiến vào kéo đám hạ nhân trong Lan Đình đại điện ra ngoài, vô số tiếng khóc lóc van xin tại thời điểm này hàng loạt trỗi dậy.
“Không bằng ngươi cũng đem ta kéo ra ngoài chém!" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng đột nhiên vang lên bên trong phòng, tuy rằng trầm thấp cùng pha lẫn một chút nghẹn ngào nhưng Sở Ly vẫn nghe được rành mạch, hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại thì chỉ thấy Thanh Hạ thân hình mềm yếu đang cố gắng chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, sắc mặt mệt mỏi bệnh tật, nói một câu cũng giống như là phải dùng hết khí lực trong thân thể ra chống đỡ, không ngừng hô hấp phập phồng.
Sở Ly trong mắt hàn quang chợt hiện, khóe miệng vẽ nên độ cong lạnh lùng tiến đến một phen kháp trụ chiếc cằm gầy của Thanh Hạ, đôi đồng tử đen thẳm thâm trầm như trời trong đêm mưa giông, lộ ra thần sắc giận dữ. Chỉ nghe Sở Ly thanh âm trầm thấp lạnh giọng nói: “Rốt cục cũng không còn nguỵ trang được rồi sao? Sự bình tĩnh của ngươi đã đi nơi nào? Không phải ngay cả chết đều không sợ sao? Hiện tại chỉ bắt hắn ngươi liền sống không nổi nữa? Bắt hắn ngươi đã nghĩ muốn chết phải không?"
“Ngươi lợi dụng ta!"
Nữ tử trên giường chỉ trong một thoáng cuồn cuộn tuôn lệ, nàng ngẩng lên gương mặt trắng bệch nhợt nhạt đối với Sở Ly lớn tiếng quát: “Ngươi làm cho chàng hiểu lầm ta như vậy, còn không bằng một đao giết chết ta thì hơn!"
Tác giả :
Tiêu Tương Đông Nhi