Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Chương 36: Chân dung
Vương gia yếu ớt dưới sự động viên của ái phi ngoan ngoãn cho chẩn mạch, cũng ép ý nghĩ lột da thần y xuống. Hắn lạnh lùng nhìn đối phương, mãi đến tận khi Kỷ Doanh buông tay, "Bệnh này vẫn luôn như vậy, không ổn định, dư độc khó tán, bảo người đi sắc hai thang thuốc uống thử xem."
Hắn nói xong, lại nhìn Tống Tụng một chút, nói: "Ta thấy Vương phi thần dung uể oải, tựa hồ là hai ngày này mệt nhọc, vốn thân thể yếu đuối, Vương gia nên thương tiếc chứ."
Mặt Lệ Tiêu tối sầm: "Kỷ, Doanh!"
Người kia trùm áo choàng chạy ra ngoài: "Vương gia tái kiến!"
Lệ Tiêu nhìn Tống Tụng, y yên lặng rũ cổ mảnh khảnh, đùa bỡn huân hương trong lư hương, mặt trắng nõn đỏ ửng nhàn nhạt, phát hiện đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm, y đứng lên, nói: "Ta đi xem thuốc sắc thế nào."
Thuốc của Lệ Tiêu phải sắc đủ tám canh giờ, mỗi lần đều là Tề quản gia tự mình làm, cố định mỗi tháng hai lần. Khi Tống Tụng tới, nhìn thấy lão tự mình giần sàng thuốc, lão nhìn thấy y, cười nói: "Sao Vương phi lại đến?"
"Nghe nói thuốc này mỗi lần đều phải ngươi tự mình làm, ta tới nhìn một cái xem làm thế nào."
"Triệu Hoàng hậu giao Vương gia cho nô tài, đương nhiên phải tận tâm tận lực, thuốc này giao cho người khác nô tài cũng không yên lòng."
Triệu gia chính là phủ Thái sư, Tề quản gia lo lắng cũng không sai, có người có thể hại Lệ Tiêu một lần, có thể hại hắn lần thứ hai. Tề quản gia là lão nhân đã ở bên cạnh Lệ Tiêu từ khi còn ở trong cung, chắc chắn cũng là tâm phúc của tiên Hoàng hậu. Tống Tụng biết, lão tuyệt đối sẽ không phản bội Lệ Tiêu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Tụng nói: "Vương gia bây giờ hoạn nạn có bệnh, lại thành hôn với ta, lẽ ra nên sẽ không chặn đường của bất kì ai."
"Vương phi có điều không biết." Tề quản gia động tác thành thục đảo dược liệu trong nồi, tự mình thêm củi, nói: "Trước khi các ngài đại hôn, từng có người tiến cử Vương gia lên tiền tuyến ra chiến trường, mà Vương gia dùng đại hôn sắp tới chối từ không đi, tiến cử một vị tham tướng mang binh đi. Sau đại hôn, có người dùng lí do Vương gia điên cưới nam tử, bảo hắn không bằng thẳng thắn làm Vương gia nhàn tản."
"Lại có việc này? Vương gia chưa bao giờ nói cho ta."
"Cũng may bệ hạ thương yêu Vương gia, vừa nghe có người muốn ép Vương gia giao binh quyền ra, hắn còn chưa nói, bệ hạ đã nổi giận. Ai mà không biết bây giờ cho Vương gia chưởng binh là vì cho hắn có chút việc làm, giữ đầu óc tỉnh táo, nếu ru rú ở trong nhà, Vương gia cũng chỉ có thể là phế nhân."
Tống Tụng nghĩ đến lão Hoàng đế hiền lành, lòng lại ấm áp.
Tề quản gia lại nói: "Mấy ngày nay không cho ngài xuất môn, cũng là vì lo lắng an nguy của ngài. Trước đoạn thời gian chuyện ngài trấn an Vương gia trong Đại Lý tự đã truyền ra, tất cả mọi người biết ngài có thể giải độc cho Vương gia, thành uy hiếp của Vương gia. Thêm vào gần cuối năm, trong thành rối như tơ vò, không biết có mật thám địch quốc xâm nhập không, vào lúc này nếu muốn giết người, quả thực có thể thần không biết quỷ không hay."
Đạo lý này Tống Tụng mơ hồ phát hiện, mà thật sự nghe người khác nói ra, trong lòng vẫn có chút rung động. Y ngồi xổm một bên, nói: "Vương gia tình thâm ý nặng, ta sẽ đem hết toàn lực chăm sóc tốt hắn."
Tề quản gia cười nói: "Vương phi cũng biết, tại sao Vương gia đối xử đặc biệt với ngài như vậy?"
"Có lẽ là bởi vì... Ta có thể hòa hoãn bệnh tình của hắn."
"Cũng không phải." Tề quản gia lắc đầu liên tục, nói: "Vương phi là lẫn lộn đầu đuôi, ngài là đặc biệt, cho nên mới có thể hóa giải bệnh tình của hắn, mà không phải là bởi vì ngài có thể hóa giải bệnh tình của hắn, mới đặc biệt."
Tống Tụng hồ đồ, ngắn ngủi suy tư một chút, nói: "Nhưng ta và Vương gia quen biết không lâu, hắn cũng không thể..."
"Nhất kiến chung tình!" Tề quản gia chậc một tiếng, nói: "Thư sinh yêu yêu tinh mỹ mạo, thông thường cũng chỉ có duyên gặp một lần."
"... Thoại bản cũng không viết như thế." Tống Tụng không nhịn được cười, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào, giống như không hiểu vì sao Lệ Tiêu coi y là đặc biệt, ngọt này cũng tới không hiểu vì sao, lại một đường lan tràn đến đầu trái tim.
Sân sau, Kỷ Doanh cởi giày lên giường, ấm áp thư thích chui vào trong ổ chăn xem thoại bản. Thời tiết như vậy, hắn một thân lười biếng ngấm vào xương, chỗ nào cũng không muốn đi.
Sắc trời dần tối, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh: "Tham kiến Vương gia."
Kỷ Doanh lập tức ném thoại bản, còn chưa kịp xuống giường, cửa phòng cũng đã bị Lệ Tiêu đá một cái bay ra ngoài. Gió lạnh gào thét vào, Kỷ thần y hắt hơi một cái, nói: "Không phải ta nói bậy, Vương gia ngài có phải là có chút chuyện bé xé ra to không? Ta đây không phải là khen tình cảm của ngài và Vương phi sao? Còn cần hơn nửa đêm tới tìm trả thù không hả?"
Lệ Tiêu liếc mắt một cái trong phòng hắn, một, hai ba, bốn năm, sáu... Đủ bảy lò lửa, vây quanh giường bày thành nửa vòng tròn.
"Chẳng trách Vương phi nói ngày đông chi phí ăn mặc không ít, ai chuẩn bị cho ngươi bảy lò sưởi?"
"... Vương phi cho." Kỷ Doanh xác định hắn không phát bệnh, cũng không hoảng loạn như vậy, hai bước đi đóng cửa, nói: "Vương gia, mời ngồi."
"Trong phòng này còn ấm hơn chỗ Vương phi."
"Ngài cũng không phải không biết, ta có hàn độc, không có lò lửa căn bản không sống nổi."
Hắn mời Lệ Tiêu ngồi trên ghế, mình bò lên giường bọc chăn, nói: "Vương gia lại đây là hỏi tội?"
Lệ Tiêu ngồi trong phòng hắn ngại nóng, cởi áo choàng, nói: "Ngươi biết có một loại thuật dịch dung có thể để người ta không bị phát hiện?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Cái này thì thủ hạ ngài cái người kia tên gì, Uyên Ương, nàng không thể tinh thông hơn ta sao?"
"Nếu nàng cũng không phát hiện được thì sao?"
Kỷ Doanh dừng một chút, qua một lát mới nói: "Đó chính là dịch dung tà thuật."
"Ngươi biết người như vậy?"
"Cũng biết một người, song tu y thuật và tà thuật, biết hoa tử bát quái, còn hiểu chút đuổi quỷ trừ tà, nói toàn là tà môn ma đạo, cái gì thiên về nghiên cứu cái gì, còn nói sau này muốn làm ra thánh dược nam nhân sinh tử... Nhưng hắn đã chết."
Lệ Tiêu hỏi: "Chết lúc nào?"
"Hai năm trước rồi." Kỷ Doanh nói: "Nói đến cái này, lần trước ta bắt mạch cho Vương phi, hắn đột nhiên hỏi có hỉ mạch không, nếu không phải không có, ta còn cho là người kia còn sống."
"Hắn là ai?"
"... Đại sư huynh ta, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Vương gia cũng đừng hỏi."
"Hắn vô cùng có khả năng còn sống."
Kỷ Doanh cả kinh: "Không thể, lúc đó ta trơ mắt nhìn hắn rơi xuống vách núi, sau đó sư thúc cũng phái người đi tìm, thi thể đã bị sói hoang gặm nhấm hầu như không còn."
"Hắn làm gì mà các ngươi muốn giết hắn?"
"Giết sư phụ ta, dịch dung thành mặt sư phụ... Sao ngươi biết là chúng ta giết hắn?"
"Ngươi nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài."
"..." Kỷ Doanh một mặt uất ức, nói: "Nếu như hắn còn sống, dùng năng lực của hắn, có thể biến thành bộ dáng của bất luận người nào, thậm chí là ngươi, ta, Vương phi. Chỉ cần giữ hồn phách người bị dịch dung ở bên người là có thể lừa dối quỷ thần. Đây là một loại thuật dịch dung kết hợp phép che mắt, trừ phi mở Thiên nhãn, người bình thường căn bản không phát hiện được."
Hắn dứt lời, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Lệ Tiêu không đúng, vội vàng nhảy tới châm cứu cho hắn, nói: "Mau, mau gọi Vương phi các ngươi đưa hắn về!"
Trò chuyện với một người điên thực sự quá mệt mỏi, ngươi căn bản không biết hắn có thể bình thường bao lâu. Cũng may Lệ Tiêu trải qua những năm này trị liệu đã có thể khống chế mình, nếu giống như trước kia đột nhiên nổi điên, đó mới là làm người khó mà đề phòng.
Kỷ Doanh là lần đầu tiên chứng kiên tác dụng của Vương phi. Tống Tụng tới rồi nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ hai tiếng, Lệ Tiêu bình tĩnh lại, ngoan ngoãn được đưa đi, Kỷ Doanh nhìn mà trố mắt ngoác mồm.
Đều nói Lệ Tiêu thiên phú kỳ tài, vô luận văn võ, thuở nhỏ đã biểu hiện kỳ tuyệt. Vì thế, thánh thượng đặc biệt mời cao thủ võ học cấp độ tông sư Diêm Thiên Nhai đến dạy hắn tập võ. Diêm Thiên Nhai vốn cảm thấy Lệ Tiêu tập võ quá sớm, nhưng chỉ gặp mặt không lâu đã đáp ứng thu hắn làm chân truyền, truyền võ học suốt đời.
Mặc dù có bệnh điên, nhưng Diêm Thiên Nhai cũng chưa từng nghĩ tới muốn đuổi hắn ra khỏi sư môn, thậm chí còn thân truyền chân khí áp chế độc điên trong cơ thể. Cái này cũng là lí do tại sao Lệ Tiêu một khi phát điên là không thể khống chế sức mạnh.
Tuy rằng Kỷ Doanh biết không nhiều, nhưng rõ ràng đoạn thời gian Lệ Tiêu điên đó, đã từng có không ít người muốn bắt hắn đi. Nếu không có Hoàng đế vẫn chưa từng từ bỏ trị liệu hắn, lại có trọng binh phủ Thái sư bảo vệ, Lệ Tiêu chưa biết chừng đã trở thành vũ khí trong tay người khác.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, bây giờ nắm giữ tâm tình mấu chốt của Lệ Tiêu, lại là trong tay Vương phi này. Y có thể động viên Lệ Tiêu, nhưng nếu đa tâm, tự nhiên cũng có thể coi Lệ Tiêu thành công cụ, kích Lệ Tiêu phát rồ, là một kẻ nắm giữ vũ khí sát thương cực đại.
Tống Tụng cũng không dám hỏi hắn và Kỷ Doanh hàn huyên cái gì, trở lại phòng cho hắn uống trà an thần, hầu hạ thay thường phục rồi ngủ. Ngày hôm sau, y lại mang thuốc sắc cho Lệ Tiêu uống, vầng trán nhăn lại tràn đầy lo lắng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Ta không sao." Lệ Tiêu một hơi uống thuốc vào, nói: "Hôm nay đến Đông vệ xem Thao Thiết sinh hoạt thế nào, không có đại sự, không cần lo lắng."
"Ngươi muốn đến Đông Vệ doanh? Chỗ đó..."
"Không ngại, bản vương tự có chừng mực." Lệ Tiêu đỡ lấy bờ vai y, nói: "Ngược lại là ngươi, mấy ngày này sắp ở trong phủ ngột ngạt, có phải là muốn đi ra ngoài chơi một chút không?"
Tống Tụng nói: "Khoảng thời gian này ta sẽ ở trong phủ nơi nào cũng không đi, ngươi cũng không cần lo lắng cho ta."
Lệ Tiêu hiểu rõ: "Tề quản gia nói cho ngươi bản vương không cho ngươi đi ra ngoài?"
"Ta biết hết, điện hạ là vì tốt cho ta, trong phủ lớn như vậy, chơi cái gì không được? Tất cả công việc bên ngoài cũng có người, ta chỉ dặn dò là tốt rồi."
"Tề quản gia chỉ biết một mà không biết hai, ta cũng không phải là không cho ngươi đi ra ngoài, chỉ là..."
"Ta biết." Tống Tụng cười ngọt ngào: "Bên ngoài loạn."
"..." Ái phi ngoan ngoãn thật đáng yêu, Lệ Tiêu dừng một chút, chung quy vẫn nói: "Mấy ngày trước đây ta không cho ngươi đi ra ngoài, là bởi vì ngươi và ta đang đọc sách, còn có chính là, hai ngày nay bên ngoài vẫn có tuyết lớn, trời lạnh, bên ngoài loạn chỉ là một nguyên nhân bé nhỏ không đáng kể trong đó."
"A?" Tống Tụng không hiểu.
Lệ Tiêu cường điệu: "Nguyên nhân trọng yếu nhất là bên ngoài trời lạnh, không phải là bởi vì loạn. Nếu ngươi muốn đi ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra ngoài, bản vương nếu chỉ có thể giam ngươi trong phủ mới có thể bảo vệ đúng chỗ, vậy sau này còn nói gì tới ngồi vững thiên hạ?"
Tống Tụng bị doạ che cái miệng của hắn: "Điện hạ, chớ đem việc này treo ở ngoài miệng."
Lệ Tiêu kéo tay y, thản nhiên nói: "Chỉ cần khí trời tốt, ngươi muốn đi đâu thì đi đó, tự do là bổn phận của ngươi, bảo vệ ngươi là bổn phận của ta, chúng ta phải phân công minh xác, hiểu chưa?"
Tống Tụng bị hắn nhìn trái tim ầm ầm nhảy loạn, đến nửa ngày mới gật gật đầu.
Lệ Tiêu hôn một cái lên tay y, quay người bước chân vào trong tuyết.
Kỷ Doanh vẫn luôn mắt nhìn Lệ Tiêu rời đi, víu góc tường hắt hơi một cái. Hắn kéo kĩ áo choàng trên người, mang theo giấy bút cười tủm tỉm vào: "Thỉnh an Vương phi."
Tống Tụng nghi hoặc: "Ngươi tới có chuyện gì?"
Còn không phải là vì hôm qua Lệ Tiêu nói được nửa đột nhiên lại phát bệnh, hắn còn muốn truy hỏi nhiều hơn sao, mà chuyện như vậy đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, tốt nhất có thể không để Tống Tụng bị liên luỵ tới.
Hắn nói: "Bệnh tình của Vương gia hung hiểm nhiều lần, ta vắt hết óc cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc. Lại không nghĩ tới có thể gặp được thuốc đặc biệt như Vương phi. Hôm qua nhìn thấy Vương phi dăm ba câu chữa khỏi Vương gia, thật sự là làm thần y ta xấu hổ ngượng ngùng vô cùng." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Tụng thấy kỳ lạ: "Nói tiếng người nghe coi."
Kỷ Doanh không tức giận, hắn nhấc theo giấy bút ngồi xuống, cười nói: "Ta vẽ tranh ngài đi, lần sau Vương gia nếu như lại phạm bệnh, ta phất tranh này trước mặt hắn, cũng miễn cho ngài phải đi lại nhiều."
"..." hạ nhân đứng bên dồn dập liếc mắt.
Không hổ là thần y, cao tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Thần y: Thế gian hết thảy đều có thể làm thuốc, chân dung cũng có thể.
Đọc truyện vào mùa đông có đoạn tả cảnh mùa đông mới gọi là sống trong mùa đông đích thực nha các cô =))
Hắn nói xong, lại nhìn Tống Tụng một chút, nói: "Ta thấy Vương phi thần dung uể oải, tựa hồ là hai ngày này mệt nhọc, vốn thân thể yếu đuối, Vương gia nên thương tiếc chứ."
Mặt Lệ Tiêu tối sầm: "Kỷ, Doanh!"
Người kia trùm áo choàng chạy ra ngoài: "Vương gia tái kiến!"
Lệ Tiêu nhìn Tống Tụng, y yên lặng rũ cổ mảnh khảnh, đùa bỡn huân hương trong lư hương, mặt trắng nõn đỏ ửng nhàn nhạt, phát hiện đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm, y đứng lên, nói: "Ta đi xem thuốc sắc thế nào."
Thuốc của Lệ Tiêu phải sắc đủ tám canh giờ, mỗi lần đều là Tề quản gia tự mình làm, cố định mỗi tháng hai lần. Khi Tống Tụng tới, nhìn thấy lão tự mình giần sàng thuốc, lão nhìn thấy y, cười nói: "Sao Vương phi lại đến?"
"Nghe nói thuốc này mỗi lần đều phải ngươi tự mình làm, ta tới nhìn một cái xem làm thế nào."
"Triệu Hoàng hậu giao Vương gia cho nô tài, đương nhiên phải tận tâm tận lực, thuốc này giao cho người khác nô tài cũng không yên lòng."
Triệu gia chính là phủ Thái sư, Tề quản gia lo lắng cũng không sai, có người có thể hại Lệ Tiêu một lần, có thể hại hắn lần thứ hai. Tề quản gia là lão nhân đã ở bên cạnh Lệ Tiêu từ khi còn ở trong cung, chắc chắn cũng là tâm phúc của tiên Hoàng hậu. Tống Tụng biết, lão tuyệt đối sẽ không phản bội Lệ Tiêu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Tụng nói: "Vương gia bây giờ hoạn nạn có bệnh, lại thành hôn với ta, lẽ ra nên sẽ không chặn đường của bất kì ai."
"Vương phi có điều không biết." Tề quản gia động tác thành thục đảo dược liệu trong nồi, tự mình thêm củi, nói: "Trước khi các ngài đại hôn, từng có người tiến cử Vương gia lên tiền tuyến ra chiến trường, mà Vương gia dùng đại hôn sắp tới chối từ không đi, tiến cử một vị tham tướng mang binh đi. Sau đại hôn, có người dùng lí do Vương gia điên cưới nam tử, bảo hắn không bằng thẳng thắn làm Vương gia nhàn tản."
"Lại có việc này? Vương gia chưa bao giờ nói cho ta."
"Cũng may bệ hạ thương yêu Vương gia, vừa nghe có người muốn ép Vương gia giao binh quyền ra, hắn còn chưa nói, bệ hạ đã nổi giận. Ai mà không biết bây giờ cho Vương gia chưởng binh là vì cho hắn có chút việc làm, giữ đầu óc tỉnh táo, nếu ru rú ở trong nhà, Vương gia cũng chỉ có thể là phế nhân."
Tống Tụng nghĩ đến lão Hoàng đế hiền lành, lòng lại ấm áp.
Tề quản gia lại nói: "Mấy ngày nay không cho ngài xuất môn, cũng là vì lo lắng an nguy của ngài. Trước đoạn thời gian chuyện ngài trấn an Vương gia trong Đại Lý tự đã truyền ra, tất cả mọi người biết ngài có thể giải độc cho Vương gia, thành uy hiếp của Vương gia. Thêm vào gần cuối năm, trong thành rối như tơ vò, không biết có mật thám địch quốc xâm nhập không, vào lúc này nếu muốn giết người, quả thực có thể thần không biết quỷ không hay."
Đạo lý này Tống Tụng mơ hồ phát hiện, mà thật sự nghe người khác nói ra, trong lòng vẫn có chút rung động. Y ngồi xổm một bên, nói: "Vương gia tình thâm ý nặng, ta sẽ đem hết toàn lực chăm sóc tốt hắn."
Tề quản gia cười nói: "Vương phi cũng biết, tại sao Vương gia đối xử đặc biệt với ngài như vậy?"
"Có lẽ là bởi vì... Ta có thể hòa hoãn bệnh tình của hắn."
"Cũng không phải." Tề quản gia lắc đầu liên tục, nói: "Vương phi là lẫn lộn đầu đuôi, ngài là đặc biệt, cho nên mới có thể hóa giải bệnh tình của hắn, mà không phải là bởi vì ngài có thể hóa giải bệnh tình của hắn, mới đặc biệt."
Tống Tụng hồ đồ, ngắn ngủi suy tư một chút, nói: "Nhưng ta và Vương gia quen biết không lâu, hắn cũng không thể..."
"Nhất kiến chung tình!" Tề quản gia chậc một tiếng, nói: "Thư sinh yêu yêu tinh mỹ mạo, thông thường cũng chỉ có duyên gặp một lần."
"... Thoại bản cũng không viết như thế." Tống Tụng không nhịn được cười, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào, giống như không hiểu vì sao Lệ Tiêu coi y là đặc biệt, ngọt này cũng tới không hiểu vì sao, lại một đường lan tràn đến đầu trái tim.
Sân sau, Kỷ Doanh cởi giày lên giường, ấm áp thư thích chui vào trong ổ chăn xem thoại bản. Thời tiết như vậy, hắn một thân lười biếng ngấm vào xương, chỗ nào cũng không muốn đi.
Sắc trời dần tối, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh: "Tham kiến Vương gia."
Kỷ Doanh lập tức ném thoại bản, còn chưa kịp xuống giường, cửa phòng cũng đã bị Lệ Tiêu đá một cái bay ra ngoài. Gió lạnh gào thét vào, Kỷ thần y hắt hơi một cái, nói: "Không phải ta nói bậy, Vương gia ngài có phải là có chút chuyện bé xé ra to không? Ta đây không phải là khen tình cảm của ngài và Vương phi sao? Còn cần hơn nửa đêm tới tìm trả thù không hả?"
Lệ Tiêu liếc mắt một cái trong phòng hắn, một, hai ba, bốn năm, sáu... Đủ bảy lò lửa, vây quanh giường bày thành nửa vòng tròn.
"Chẳng trách Vương phi nói ngày đông chi phí ăn mặc không ít, ai chuẩn bị cho ngươi bảy lò sưởi?"
"... Vương phi cho." Kỷ Doanh xác định hắn không phát bệnh, cũng không hoảng loạn như vậy, hai bước đi đóng cửa, nói: "Vương gia, mời ngồi."
"Trong phòng này còn ấm hơn chỗ Vương phi."
"Ngài cũng không phải không biết, ta có hàn độc, không có lò lửa căn bản không sống nổi."
Hắn mời Lệ Tiêu ngồi trên ghế, mình bò lên giường bọc chăn, nói: "Vương gia lại đây là hỏi tội?"
Lệ Tiêu ngồi trong phòng hắn ngại nóng, cởi áo choàng, nói: "Ngươi biết có một loại thuật dịch dung có thể để người ta không bị phát hiện?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Cái này thì thủ hạ ngài cái người kia tên gì, Uyên Ương, nàng không thể tinh thông hơn ta sao?"
"Nếu nàng cũng không phát hiện được thì sao?"
Kỷ Doanh dừng một chút, qua một lát mới nói: "Đó chính là dịch dung tà thuật."
"Ngươi biết người như vậy?"
"Cũng biết một người, song tu y thuật và tà thuật, biết hoa tử bát quái, còn hiểu chút đuổi quỷ trừ tà, nói toàn là tà môn ma đạo, cái gì thiên về nghiên cứu cái gì, còn nói sau này muốn làm ra thánh dược nam nhân sinh tử... Nhưng hắn đã chết."
Lệ Tiêu hỏi: "Chết lúc nào?"
"Hai năm trước rồi." Kỷ Doanh nói: "Nói đến cái này, lần trước ta bắt mạch cho Vương phi, hắn đột nhiên hỏi có hỉ mạch không, nếu không phải không có, ta còn cho là người kia còn sống."
"Hắn là ai?"
"... Đại sư huynh ta, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Vương gia cũng đừng hỏi."
"Hắn vô cùng có khả năng còn sống."
Kỷ Doanh cả kinh: "Không thể, lúc đó ta trơ mắt nhìn hắn rơi xuống vách núi, sau đó sư thúc cũng phái người đi tìm, thi thể đã bị sói hoang gặm nhấm hầu như không còn."
"Hắn làm gì mà các ngươi muốn giết hắn?"
"Giết sư phụ ta, dịch dung thành mặt sư phụ... Sao ngươi biết là chúng ta giết hắn?"
"Ngươi nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài."
"..." Kỷ Doanh một mặt uất ức, nói: "Nếu như hắn còn sống, dùng năng lực của hắn, có thể biến thành bộ dáng của bất luận người nào, thậm chí là ngươi, ta, Vương phi. Chỉ cần giữ hồn phách người bị dịch dung ở bên người là có thể lừa dối quỷ thần. Đây là một loại thuật dịch dung kết hợp phép che mắt, trừ phi mở Thiên nhãn, người bình thường căn bản không phát hiện được."
Hắn dứt lời, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Lệ Tiêu không đúng, vội vàng nhảy tới châm cứu cho hắn, nói: "Mau, mau gọi Vương phi các ngươi đưa hắn về!"
Trò chuyện với một người điên thực sự quá mệt mỏi, ngươi căn bản không biết hắn có thể bình thường bao lâu. Cũng may Lệ Tiêu trải qua những năm này trị liệu đã có thể khống chế mình, nếu giống như trước kia đột nhiên nổi điên, đó mới là làm người khó mà đề phòng.
Kỷ Doanh là lần đầu tiên chứng kiên tác dụng của Vương phi. Tống Tụng tới rồi nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ hai tiếng, Lệ Tiêu bình tĩnh lại, ngoan ngoãn được đưa đi, Kỷ Doanh nhìn mà trố mắt ngoác mồm.
Đều nói Lệ Tiêu thiên phú kỳ tài, vô luận văn võ, thuở nhỏ đã biểu hiện kỳ tuyệt. Vì thế, thánh thượng đặc biệt mời cao thủ võ học cấp độ tông sư Diêm Thiên Nhai đến dạy hắn tập võ. Diêm Thiên Nhai vốn cảm thấy Lệ Tiêu tập võ quá sớm, nhưng chỉ gặp mặt không lâu đã đáp ứng thu hắn làm chân truyền, truyền võ học suốt đời.
Mặc dù có bệnh điên, nhưng Diêm Thiên Nhai cũng chưa từng nghĩ tới muốn đuổi hắn ra khỏi sư môn, thậm chí còn thân truyền chân khí áp chế độc điên trong cơ thể. Cái này cũng là lí do tại sao Lệ Tiêu một khi phát điên là không thể khống chế sức mạnh.
Tuy rằng Kỷ Doanh biết không nhiều, nhưng rõ ràng đoạn thời gian Lệ Tiêu điên đó, đã từng có không ít người muốn bắt hắn đi. Nếu không có Hoàng đế vẫn chưa từng từ bỏ trị liệu hắn, lại có trọng binh phủ Thái sư bảo vệ, Lệ Tiêu chưa biết chừng đã trở thành vũ khí trong tay người khác.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, bây giờ nắm giữ tâm tình mấu chốt của Lệ Tiêu, lại là trong tay Vương phi này. Y có thể động viên Lệ Tiêu, nhưng nếu đa tâm, tự nhiên cũng có thể coi Lệ Tiêu thành công cụ, kích Lệ Tiêu phát rồ, là một kẻ nắm giữ vũ khí sát thương cực đại.
Tống Tụng cũng không dám hỏi hắn và Kỷ Doanh hàn huyên cái gì, trở lại phòng cho hắn uống trà an thần, hầu hạ thay thường phục rồi ngủ. Ngày hôm sau, y lại mang thuốc sắc cho Lệ Tiêu uống, vầng trán nhăn lại tràn đầy lo lắng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Ta không sao." Lệ Tiêu một hơi uống thuốc vào, nói: "Hôm nay đến Đông vệ xem Thao Thiết sinh hoạt thế nào, không có đại sự, không cần lo lắng."
"Ngươi muốn đến Đông Vệ doanh? Chỗ đó..."
"Không ngại, bản vương tự có chừng mực." Lệ Tiêu đỡ lấy bờ vai y, nói: "Ngược lại là ngươi, mấy ngày này sắp ở trong phủ ngột ngạt, có phải là muốn đi ra ngoài chơi một chút không?"
Tống Tụng nói: "Khoảng thời gian này ta sẽ ở trong phủ nơi nào cũng không đi, ngươi cũng không cần lo lắng cho ta."
Lệ Tiêu hiểu rõ: "Tề quản gia nói cho ngươi bản vương không cho ngươi đi ra ngoài?"
"Ta biết hết, điện hạ là vì tốt cho ta, trong phủ lớn như vậy, chơi cái gì không được? Tất cả công việc bên ngoài cũng có người, ta chỉ dặn dò là tốt rồi."
"Tề quản gia chỉ biết một mà không biết hai, ta cũng không phải là không cho ngươi đi ra ngoài, chỉ là..."
"Ta biết." Tống Tụng cười ngọt ngào: "Bên ngoài loạn."
"..." Ái phi ngoan ngoãn thật đáng yêu, Lệ Tiêu dừng một chút, chung quy vẫn nói: "Mấy ngày trước đây ta không cho ngươi đi ra ngoài, là bởi vì ngươi và ta đang đọc sách, còn có chính là, hai ngày nay bên ngoài vẫn có tuyết lớn, trời lạnh, bên ngoài loạn chỉ là một nguyên nhân bé nhỏ không đáng kể trong đó."
"A?" Tống Tụng không hiểu.
Lệ Tiêu cường điệu: "Nguyên nhân trọng yếu nhất là bên ngoài trời lạnh, không phải là bởi vì loạn. Nếu ngươi muốn đi ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra ngoài, bản vương nếu chỉ có thể giam ngươi trong phủ mới có thể bảo vệ đúng chỗ, vậy sau này còn nói gì tới ngồi vững thiên hạ?"
Tống Tụng bị doạ che cái miệng của hắn: "Điện hạ, chớ đem việc này treo ở ngoài miệng."
Lệ Tiêu kéo tay y, thản nhiên nói: "Chỉ cần khí trời tốt, ngươi muốn đi đâu thì đi đó, tự do là bổn phận của ngươi, bảo vệ ngươi là bổn phận của ta, chúng ta phải phân công minh xác, hiểu chưa?"
Tống Tụng bị hắn nhìn trái tim ầm ầm nhảy loạn, đến nửa ngày mới gật gật đầu.
Lệ Tiêu hôn một cái lên tay y, quay người bước chân vào trong tuyết.
Kỷ Doanh vẫn luôn mắt nhìn Lệ Tiêu rời đi, víu góc tường hắt hơi một cái. Hắn kéo kĩ áo choàng trên người, mang theo giấy bút cười tủm tỉm vào: "Thỉnh an Vương phi."
Tống Tụng nghi hoặc: "Ngươi tới có chuyện gì?"
Còn không phải là vì hôm qua Lệ Tiêu nói được nửa đột nhiên lại phát bệnh, hắn còn muốn truy hỏi nhiều hơn sao, mà chuyện như vậy đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, tốt nhất có thể không để Tống Tụng bị liên luỵ tới.
Hắn nói: "Bệnh tình của Vương gia hung hiểm nhiều lần, ta vắt hết óc cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc. Lại không nghĩ tới có thể gặp được thuốc đặc biệt như Vương phi. Hôm qua nhìn thấy Vương phi dăm ba câu chữa khỏi Vương gia, thật sự là làm thần y ta xấu hổ ngượng ngùng vô cùng." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Tụng thấy kỳ lạ: "Nói tiếng người nghe coi."
Kỷ Doanh không tức giận, hắn nhấc theo giấy bút ngồi xuống, cười nói: "Ta vẽ tranh ngài đi, lần sau Vương gia nếu như lại phạm bệnh, ta phất tranh này trước mặt hắn, cũng miễn cho ngài phải đi lại nhiều."
"..." hạ nhân đứng bên dồn dập liếc mắt.
Không hổ là thần y, cao tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Thần y: Thế gian hết thảy đều có thể làm thuốc, chân dung cũng có thể.
Đọc truyện vào mùa đông có đoạn tả cảnh mùa đông mới gọi là sống trong mùa đông đích thực nha các cô =))
Tác giả :
Nhất Nhật Tri Thiên