Bạo Quân - Phong Lộng
Quyển 3 - Chương 4
Buổi chiều hôm đó Đỗ Vân Hiên lại bị một chiếc xe hơi lễ độ mà cứng rắn ‘mời’ trở về biệt thự Cổ Sách.
Cũng không phải Trương Hằng cố ý trả thù, mà kỳ thật là mệnh lệnh của Cổ Sách trước khi trời đi – trong thời gian Cổ Sách đến Missisippi, thiết kế Đỗ không thể trở về chung cư nhỏ của anh ta, nhất định phải ở lại qua đêm trong biệt thự đầy đủ bảo an.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với cảnh sát Hồng, tâm tình Đỗ Vân Hiên từ đầu đến cuối đều không thể bình tĩnh.
Nhìn chiếc giường lớn xa hoa cùng với phòng bếp không khác gì lúc sáng sớm rời đi, anh liền nhớ đến tên bạo quân luôn tràn ngập tinh lực lẫn tự tin kia, nhớ tới lúc mang vòng cổ, hắn biếng nhác mà sủng nịch làm theo lời mình nói, nhớ tới hắn ngang ngược nói muốn ăn mì, còn muốn chỉ định số lượng trứng chần nước sôi.
Nhớ tới mỗi lần tỉnh lại, đều có một con gấu bông ngu ngốc nằm ở trong tay…
Đỗ Vân Hiên ý thức được, hết thảy mọi thứ đều theo sự xuất hiện của cảnh sát Hồng mà rời thật xa mình, bởi vì anh không còn khả năng giữ lại ảo tưởng nho nhỏ với cái ôm của Cổ Sách mà chính mình cũng không thừa nhận. Thanh tỉnh nhận thức điều này, khiến trái tim anh đau đớn tựa như bị ai đó đặt trong bàn tay mà vò nát
Nho nhỏ vụn vụn đau.
Dùng bất cứ ngôn từ gì đều vô dụng, hết thảy tự mình an ủi cũng chỉ tốn công vô ích.
Cổ Sách có cái gì tốt? Vênh vênh váo váo, một tên côn đồ làm ngược ý trời, cầu lông đánh cũng nát bét, đánh xong còn không biết xấu hổ chơi xấu cởi quần áo, ép buộc người thắng phải đi xông Sauna.
Đỗ Vân Hiên biết hắn ở phòng tắm hơi bị than đỏ làm phỏng, nếu không phải Cổ Sách, vết sẹo đó vĩnh viễn lưu lại trên mặt Đỗ Vân Hiên, hiện tại lại vĩnh viễn lưu lại trên lưng Cổ Sách, cùng với hơn mười vết thương cũ của hắn cùng nhau tỏa sáng.
Khi Cổ Sách là người mẫu, mang thử hàng mẫu đai lưng, Đỗ Vân Hiên trông thấy vết sẹo dễ khiến người khác chú ý kia, lúc ấy ngoài miệng không nhắc đến chuyện cũ, cuối cùng vẫn nhịn không được đưa tay xoa nhẹ một chút, Cổ Sách híp mắt hưởng thụ, phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, tựa như một con báo gấm đang phủ phục trên cỏ, thỉnh thoảng vẫy vẫy cái đuôi, dịu ngoan lại gợi cảm.
Cổ Sách, cùng thế giới bị bao phủ dưới hơi thở của Cổ Sách…
Đỗ Vân Hiên từng vô cùng khát vọng trốn thoát, hiện tại hẳn là vẫn vô cùng khát vọng, chỉ là, rốt cuộc lại nhịn không được đau lòng cùng thất vọng.
Bản thân mình cùng cái tên kia, hình như đã lâu như vậy, vẫn chưa từng chụp chung một tấm ảnh.
Bỗng nhiên lúc này, Đỗ Vân Hiên bừng tỉnh nhận ra mình bị bệnh, hội chứng Stockholm nghiêm trọng, đối với một người đàn ông cưỡng bức mình, tra tấn mình, dùng thủ đoạn bạo lực khống chế mình, vậy mà lại có cảm giác không nỡ, lại đau khổ vạn phần, chỉ có thể là hội chứng Stockholm.
Bằng không, khi cảnh sát Hồng đưa ra yêu cầu anh cải tà quy chính, phối hợp điều tra Cổ Sách, anh như thế nào có thể không gật đầu đáp ứng?
Không phải vì yêu, hay là thích, hay là không nỡ.
Anh chỉ là… bị bức hại quá mức, cho nên đầu đã có bệnh.
Cơm chiều vẫn do nhà hàng cao cấp ở bên ngoài mang đến, bên trong vẫn như cũ có một chén canh trúc sênh vân nhĩ vừa mới nấu xong, Đỗ Vân Hiên đụng cũng không đụng. Bên trong chén canh vẫn thực yêu thích kia, có hương vị, cũng có kiểu cách của nam nhân kia, quá mức nóng bỏng.
Cơ bản cái gì cũng chưa ăn, Đỗ Vân Hiên đã rời khỏi bàn.
Nhà bếp khiến anh nhớ đến người nào đó, trở lại phòng ngủ lại càng khiến từng tế bào của anh đều nhớ đến nơi nào đó của người kia, tâm tình Đỗ Vân Hiên tựa như một bãi tuyết bị giẫm đạp thành bùn đen, những lúc thế này, chỉ có người nhà mới có thể mang lại một chút an ủi.
Anh gọi điện thoại về nhà.
Không muốn nói chuyện phiền não với ba mẹ, sợ hai người đã già không chịu nổi kích thích, chỉ cần được nghe giọng nói của bọn họ một chút, đã có thể khiến trong lòng mình thoải mái hơn rồi.
Không nghĩ tới, điện thoại vừa chuyển tiếp, tán gẫu hai câu, Đỗ Vân Hiên đã nhận thấy không thích hợp.
Giọng nói Đỗ phụ tràn ngập tâm sự.
“Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
“Không có, không có!"
“Ba." Đỗ Vân Hiên trầm giọng nói. “Có chuyện không thể gạt con."
“Hả..à… Không có gạt con, thực sự không có việc gì… Trong nhà chuyện gì cũng không có." Đỗ phụ lo lắng không đủ nói thêm.
Che giấu hơn hai mươi năm, chuyện cũ vốn nghĩ sẽ vĩnh viễn phủ bụi, một khi bị người nhắc lại, tuy rằng Cổ Sách cam đoan không nói cho Đỗ Vân Hiên, vợ chồng Đỗ thị vẫn lo sợ bất an. Mấy năm nay ngậm đắng nuốt cay, bọn họ đã coi Đỗ Vân Hiên là con ruột, mà không, thực sự chính ra con ruột!
Giọng nói của ba rõ ràng có ý giấu diếm gì đó, Đỗ Vân Hiên nhất thời cảnh giác, Cổ Sách đối với anh có bao nhiêu nghiêm khắc, anh đều biết. Hôm nay Trương Hằng như lang như hổ xông vào đá quý Lea cũng đã trắng trợn uy hiếp, chính mình ngoài ý muốn tránh khỏi hai giờ giám thị của Cổ Sách, Cổ Sách sẽ không cho mình có trái ngọt ăn.
“Ba, mẹ đâu?"
“Ở trong nhà bếp rửa chén."
“Minh Lỗi đâu?"
Bên trong điện thoại có một lát im lặng, Đỗ Vân Hiên vốn có cảm giác không ổn, nhịp tim lại đột nhiên tăng mạnh, liền đè nặng ngữ khí truy vấn, “Minh Lỗi đâu? Giờ này nó sớm đã tan tầm, nói nó nghe điện thoại."
“Nó không về nhà."
“Không về? Không về là có ý gì? Vậy nó ở đâu?"
“Tiểu Hiên, con không cần lo lắng, Minh Lỗi không có chuyện gì, chỉ là mấy bữa nữa mới về nhà." Đỗ phụ cũng bị ngữ khí lo lắng của Đỗ Vân Hiên làm cho hoảng sợ, nhanh chóng trấn an.
Cổ tiên sinh hôm nay sau khi rời đi, lại gọi một cuộc điện thoại đến đây, nói Tiểu Hiên đang tham gia một cuộc thi thiết kế trang sức rất quan trọng, nói bọn họ tạm thời không cần phải nói chuyện Đỗ Minh Lỗi thường xuyên đi trắng đêm không về với Tiểu Hiên, miễn cho ảnh hưởng đến cảm xúc của Tiểu Hiên.
Cổ tiên sinh còn nói, Đỗ Minh Lỗi là người mới lại có tiền đồ như vậy, không nên sa vào chơi bời, cho nên công ty tạm thời quyết định phái cậu ra nước ngoài xử lí một vụ việc. Tuy rằng việc này rất nhỏ, nhưng chung quy cũng coi như một trải nghiệm rất tốt.
Công ty rất hào phóng, ngay cả vé máy bay, khách sạn lẫn trang phục công tác đều đã chuẩn bị tốt, Đỗ Minh Lỗi thậm chí không cần về nhà thu dọn hành lí, có thể trực tiếp đến sân bay.
Tổng giám đốc không hổ là tổng giám đốc, cái gì cũng nghĩ rất chu đáo, đứa con nhỏ vì công tác bận rộn tới mức không thể về nhà, dù sao cũng dễ chịu hơn là ở bên ngoài chơi đến quên về nhà.
Vợ chồng Đỗ thị cảm thấy Giám đốc Cổ Sách này, đối với một nhân viên mới như Đỗ Minh Lỗi thật sự quá tốt, có điều ngẫm lại một chút, chính miệng Cổ tiên sinh nói, hắn cùng với Tiểu Hiên là ‘người thân thiết nhất trên thế gian’, vậy có khả năng Cổ tiên sinh chính là thân thích họ hàng gì đó của cha mẹ đẻ Tiểu Hiên.
Như vậy, Cổ tiên sinh phá lệ chiếu cố đến Minh Lỗi em trai Tiểu Hiên, cũng coi như yêu ai yêu cả đường đi, hợp tình hợp lí.
“Minh Lỗi rốt cuộc làm sao vậy? Ba, ba nói cho con biết đi!"
“Nó thực sự không có việc gì. Công ty cử nó ra nước ngoài công tác, qua mười ngày nửa tháng sẽ trở lại. Cổ tiên sinh nói, đây với Minh Lỗi là một cơ hội rèn luyện rất tốt."
“Cổ Sách?" Ngực Đỗ Vân Hiên mãnh liệt trầm xuống.
Lần đó ở bữa tiệc đón em trở về, lời Cổ Sách uy hiếp ở trong toilet hiện rõ ràng trước mắt.
Trẻ tuổi rất tốt.
Tuổi trẻ, làn da cũng rất được
Có một kẻ thế thân xuất hiện, so với em trẻ trung hơn, so với em hăng hái hơn, tính tình so với em, cũng tốt hơn, chỉ cần tôi ngoắc ngoắc đầu ngón tay út, cậu ta sẽ ngoan ngoãn đến trước mặt tôi, so với em nghe lời hơn gấp mười.
Đỗ Vân Hiên siết chặt điện thoại, cảm thấy không thể thở nổi.
Cái gì mà công ty cử ra nước ngoài? Cái gì mà cơ hội rèn luyện? Cổ Sách vốn giỏi bịa đặt đủ thứ chuyện, không thể tìm ra sơ hở, tay hắn có thể phiên vân phúc vũ, miệng hắn đủ để đổi trắng thay đen.
“Ba, nó đi công tác từ khi nào. Là Minh Lỗi chính miệng nói với ba sao?" Đỗ Vân Hiên kiềm chế cơn giận trong lòng, miễn cưỡng trấn định hỏi.
“Ba hôm nay cũng mới biết nó phải đi công tác. Di động Minh Lỗi vẫn tắt máy, là Cổ tiên sinh tự mình điện thoại đến nói cho ba."
Trước mắt Đỗ Vân Hiên tối sầm lại.
Một tia hi vọng cuối cùng hoàn toàn tan biến.
Minh Lỗi tuyệt đối không thể thật sự đi công tác, tất cả những điều này đều là thủ đoạn đùa bỡn của Cổ Sách. Nếu không một nhân viên nhỏ nhoi đi công tác, làm sao có thể xuất động người có cấp bậc cao như Cổ Sách tự mình gọi điện báo với cha mẹ nhân viên? Rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi!
Đỗ Vân Hiên không dám nói chân tướng cho ba mình, rất nhanh cúp điện thoại.
Cả người phát lạnh ngồi trên ghế dựa, thất thần một lúc, anh đột nhiên đứng lên, điên cuồng tìm kiếm chiếc điện thoại Cổ Sách mới đưa cho mình. Mỗi lần tức giận đập điện thoại để xả giận, Cổ Sách đều đúng lúc đưa lại cho anh một cái di động đời mới nhất, bên trong cài đặt sẵn quay số nhanh, đảm bảo Đỗ Vân Hiên tùy thời có thể liên hệ cùng với hắn.
Đỗ Vân Hiên tìm ra di động, bấm số khẩn cấp thứ nhất trên điện thoại, nhưng nhìn màn hình sáng lên, hô hấp anh bỗng nhiên căng thẳng, đóng mạnh di động, đỏ mắt ngồi sụp xuống trên thảm.
Cổ Sách có thể đối với anh cưỡng đoạt, có thể đối với anh bá đạo, có thể đối với anh độc tài, có thể đối với anh áp bức, thậm chí tung thiên la địa võng để giám thị. Nếu tất cả những thống khổ ấy chỉ dừng trên người mình, anh có lẽ thực sự có thể chấp nhận.
Nhưng sự thật so với điều này tàn nhẫn hơn.
Thống khổ đã rơi lên người kẻ khác, nếu như nói nó rơi lên người vợ con vô tội của Mitsuishi Yamato, là hung hăng quật lên người Đỗ Vân Hiên một roi, thì chỉ cần nghĩ em anh Minh Lỗi nói là đi công tác, thực ra không biết đã bị người bắt cóc đến nơi hẻo lánh nào tra tấn, lại là một con dao đâm thẳng vào đáy lòng Đỗ Vân Hiên.
Vẫn biết Cổ Sách làm việc không có giới hạn.
Thế nhưng, tận đáy lòng Đỗ Vân Hiên rốt cuộc vẫn thầm chờ mong nam nhân này vì anh mà có thể để lại một chút mềm mại nho nhỏ, người thân của anh, hắn sẽ không thương tổn.
Đỗ Vân Hiên nắm chặt chiếc điện thoại đắt đỏ, tâm tình lạnh như băng.
Việc đã đến nước này, gọi điện thoại cho Cổ Sách thì có thể làm gì? Anh có thể đoán được, anh phẫn nộ, anh trách cứ, rốt cuộc sẽ không tránh khỏi phải cầu xin. Nam nhân này cho dù ung dung chế nhạo, đùa bỡn, đến cuối cùng vẫn có thể có được cái hắn muốn. Thỏa hiệp cùng với nhượng bộ không ngừng nghỉ khiến anh thực sự vô cùng, vô cùng chán ghét sự bất lực vĩnh viễn này, chỉ có thể chờ đợi kẻ như Cổ Sách trừng phạt, hoặc bố thí sự thương hại.
Anh muốn cứu Minh Lỗi.
Nhưng, không phải là phương thức cầu xin rồi thỏa hiệp.
Đỗ Vân Hiên từ trên thảm lảo đảo đứng lên, bước vào phòng tắm, dùng nước lạnh hung hăng tát lên mặt một phen.
Trong xấp tiền lẻ cảnh sát Hồng đưa cho anh chẳng những có ảnh chụp, còn có một tấm card, bên trên viết số điện thoại liên hệ khẩn cấp.
Đỗ Vân Hiên nghĩ, Cổ Sách hẳn vẫn không đặt máy theo dõi ngay bên trong toilet riêng của hắn ở biệt thự.
Bấm số điện thoại, bên trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút ngắn ngủi, sau đó là tiếng thông báo điện tử, “Phương thức kết nối bí mật đã thành lập, cuộc trò chuyện này hiện ở trạng thái chống nghe lén."
Ngay sau đó, một giọng đàn ông truyền đến, trầm thấp mà quyết đoán, “Tôi là Hồng Lê Minh."
“Tôi là Đỗ Vân Hiên." Đỗ Vân Hiên nói ra tên mình, nhanh chóng nói qua chuyện của Đỗ Minh Lỗi, không có một lời dư thừa nào, “Anh cứu em trai tôi, tôi sẽ phối hợp với cảnh sát."
“Anh phối hợp với cảnh sát, tôi có thể tra ra em trai anh hiện đang bị nhốt ở nơi nào. Anh hiện tại đang ở biệt thự của Cổ Sách?"
“Đúng vậy."
“Trương Hằng cũng ở?"
“Hắn ở lầu một." Đỗ Vân Hiên không rõ đối phương tại sao lại hỏi đến chuyện của Trương Hằng, ngẩn ra một lúc liền thành thật trả lời.
Cổ Sách không ở, Trương Hằng ở lại biệt thự qua đêm đương nhiên là để giúp Sách ca làm tốt công việc bảo hộ kiêm giám thị.
“Trương Hằng là tay sai đắc lực của Cổ Sách, Cổ Sách bắt người, hắn nhất định biết ở nơi nào, hơn nữa, thảm án diệt môn của Mitsuishi Yamato cũng chỉ có Trương Hằng là có thể chứng minh Cổ Sách đứng đằng sau sai sử. Hắn chính là mấu chốt quan trọng nhất hiện tại của chúng tôi."
Nếu là người khác, có lẽ Đỗ Vân Hiên sẽ có chút do dự.
Nhưng đối với Trương Hằng hai tay dính máu người vô tội, mới nhất còn cực kì hung hăng đại náo nơi làm việc của mình, Đỗ Vân Hiên cực kì tán thành hắn bị đưa ra trước pháp luật.
“Anh muốn tôi phối hợp thế nào?"
“Anh có máy tính làm việc riêng không?"
“Có thể nối mạng không?"
“Có thể."
“Năm phút sau anh sẽ nhận được một email, anh tải tệp đính kèm bên trong xuống USB. Máy tính Cổ Sách sử dụng đặt ở đâu?"
“Trong thư phòng hắn."
“Khởi động máy tính, sau đó cắm USB vào."
“Đơn giản vậy thôi?"
“Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy. Máy tính của Cổ Sách chúng tôi ở bên ngoài không thể công phá, phải có người bên trong tự tay cắm USB vào, anh yên tâm, virus bên trong tệp rất mạnh, nó sẽ phá hủy cơ chế phòng ngự bên trong máy tính của Cổ Sách và khống chế hệ thống bảo an điện tử biệt thự. Ra tay cẩn thận một chút, đừng để bọn họ phát hiện, virus cần phải cắm vào máy tính sau khi khởi động năm phút mới có thể khống chế hệ thống. Nhớ kĩ! Phối hợp cảnh sát bắt lấy Trương Hằng, liền có thể hỏi được nơi giam giữ em trai anh."
Đỗ Vân Hiên vừa từ toilet đi ra, đã gặp phải Trương Hằng.
“Vừa rồi gọi điện thoại cho ai?"
“Không với ai cả."
“Di động đâu, đưa đây." Tầm mắt Trương Hằng quét tới quét lui trên người Đỗ Vân Hiên, “Thiết kế Đỗ, Sách ca đã nói, trên toàn bộ phương diện anh đều phải phối hợp với chúng tôi."
Đỗ Vân Hiên đành phải đưa điện thoại cho hắn.
Cũng may anh rất cảnh giác, trước khi ra toilet đã xóa toàn bộ thông tin cuộc gọi.
Trương Hằng quay đầu gọi một tiếng, một tiểu đệ cầm bộ dụng cụ trong tay bước lại, kết nối với di động, dụng cụ kêu lên tích tích, trên màn hình không ngừng hiện lên những con số màu đỏ, rất nhanh đã hiện lên một dãy số cố định, chính là số điện thoại liên hệ khẩn cấp của Hồng Lê Minh.
Tim Đỗ Vân Hiên đột nhiên ngưng đập.
Trương Hằng bấm lại số điện thoại kia, lại chỉ nghe thấy tạp âm làm người ta bực mình, vừa rồi khi hắn nghe lén điện thoại của Đỗ Vân Hiên, cũng chỉ có tạp âm đồng dạng, một câu cũng không nghe thấy. Hắn nghe một hồi, không kiên nhẫn ngắt di động, hỏi Đỗ Vân Hiên, “Đây là một số hỏng, anh gọi làm gì?"
“Đây là số điện thoại vài năm trước bạn cũ của tôi đưa cho." Trái tim Đỗ Vân Hiên khôi phục nhịp đập, hơn nữa thình thịch đập lên, vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, “Hôm nay tôi muốn gọi điện cho cậu ấy, ai biết là số hư? Có lẽ cậu ta mới đổi di động."
Trương Hằng nhịn không được trừng mắt nhìn anh, “Số hỏng anh còn nghe lâu như vậy?"
Đỗ Vân Hiên lạnh lùng trừng lại, nói từng từ, “Thời gian của tôi, tai của tôi, tôi muốn nghe bao lâu thì nghe bấy lâu."
Sau khi xảy ra chuyện xâm nhập vào đá quý Lea, sắc mặt Đỗ Vân Hiên cực kì không tốt, đặc biệt nhằm vào Trương Hằng. Trương Hằng phỏng chừng cũng biết mình làm việc lỗ mãng, chọc đến tâm can của lão đại, cho nên cũng chỉ tự than một tiếng xui xẻo, trả điện thoại lại cho Đỗ Vân Hiên, sờ sờ mũi dẫn theo tiểu đệ xuống lầu.
Đỗ Vân Hiên trở lại phòng ngủ, mới phát hiện sau lưng sơ mi đã ướt một tầng.
Anh mở ra notebook của mình, mở hòm thư, nhận được email có chứa tệp mà cảnh sát Hồng đã nhắc đến.
Dùng USB tải xuống virus, Đỗ Vân Hiên đặt USB vào túi áo, làm bộ như tăng ca công tác bước đến thư phòng. Kỳ thật không cần phải làm bộ, bởi vì bên trong biệt thự của Cổ Sách, toàn bộ sự chú ý của nhân viên bảo an đều dồn ở phía ngoài, ngoại trừ Cổ Sách, không có người nào khác quá mức để ý Đỗ Vân Hiên đang ở vị trí nào của biệt thự, hay đang làm cái gì.
Bởi vì, anh là người mà Sách ca đã nhận định.
Ban ngày ở bên ngoài giám thị theo dõi, cùng với mọi thời điểm đều nghe lén thông tin riêng tư, nói trắng ra là, Cổ Sách lo lắng có tên khốn không sợ chết nào đó dám câu dẫn Gấu Nhỏ nhà hắn.
Đỗ Vân Hiên tiến đến thư phòng, liền thấy ngay máy tính của Cổ Sách.
Không có giám thị gắt gao, cũng không có máy theo dõi ngầm phức tạp bất thường gì, chiếc máy tính bị coi là mục tiêu kia nằm vô tội trên mặt bàn hoa lệ, tựa như một con sơn dương đang chờ bị làm thịt, ôn thuần chờ đợi Đỗ Vân Hiên động thủ.
Chỉ có Đỗ Vân Hiên mới có thể ra tay.
Thư phòng của Cổ Sách, chỉ có Đỗ Vân Hiên tùy ý ra vào.
Trước giờ Đỗ Vân Hiên chưa từng để ý, thế nhưng giờ phút này, nhìn đến cái máy tính kia, Đỗ Vân Hiên nghĩ, ít nhất tại một phương diện nào đó, Cổ Sách thực sự không hề đề phòng chính mình đến thế nào.
Người đàn ông này, quả thực tự tin đến mức cuồng vọng.
Anh ngồi ở trên chiếc ghế tựa lớn mà Cổ Sách thường xuyên ngồi làm việc, trên ghế truyền đến hơi thở quen thuộc đến mức khiến anh cảm thấy nhói đau. Thấy thế nào cũng giống một bộ phim ba xu, nghiến răng nghiến lợi thề thốt tuyệt đối sẽ không có cảm tình, rốt cuộc lại cố tình có cảm tình, sau đó vô cùng ngớ ngẩn thêm cái kết cục phản bội.
Đã không gợi được nước mắt người xem, lại còn bị chỉ trích mỉa mai.
Đến Đỗ Vân Hiên còn muốn mỉa mai mình, anh hận Cổ Sách, nhưng vô cùng kỳ quái chính là, anh chưa từng nghĩ sẽ phản bội Cổ Sách. Cho dù là hôm nay, tại một khắc cảnh sát Hồng xuất hiện, anh vẫn không nghĩ mình sẽ làm như vậy.
Chỉ là, hắn tại sao ngay cả Minh Lỗi cũng không bỏ qua?
Đỗ Vân Hiên cắm USB vào, ấn xuống nút khởi động. Khi máy tính khởi động, phát ra một tiếng bíp rất nhỏ, thân mình anh đột nhiên chấn động mạnh, bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, hóa ra đây chính là phản bội.
Dễ dàng như thế,
Lại nặng nề đến vậy.
Màn hình máy tính xanh lục khi ẩn khi hiện, tựa như độc nhãn của ác ma ham muốn trong đêm, Đỗ Vân Hiên thờ ơ nhìn đến cái đèn bàn, dời tầm mắt, ánh mắt liếc qua màn hình hiển thị, lại lướt qua bàn làm việc mà mình cực kì quen thuộc nằm cách đó không xa.
Trên bàn có hai cây bút máy, có vài bản thảo anh mới vẽ được vài nét dở dang, có bộ dụng cụ tinh xảo Cổ Sách vì anh mà lấy về, còn có hàng mẫu vòng cổ anh từng đeo lên cho Cổ Sách, siết chặt đến nỗi khiến hắn khẽ nhíu mày…
Đỗ Vân Hiên thở dài một hơi.
Anh rút USB xuống, ném cạch một cái trên mặt bàn.
Khốn kiếp!
Anh hận Cổ Sách.
Anh có thể mắng Cổ Sách, đối nghịch với Cổ Sách, cầm dao vạch cho Cổ Sách một đường, lấy súng nã thẳng đầu Cổ Sách… Anh thậm chí có thể chạy tới sở cảnh sát, đưa toàn bộ những điều Cổ Sách đã làm với anh ra ánh sáng. Chỉ là! Đỗ Vân Hiên anh, từ trước đến giờ chưa bao giờ là một kẻ phản bội!
Tính chất nguyên liệu, quyết định cỗi gốc của tác phẩm.
Không phải người như thế, thì không thể làm ra chuyện như vậy.
Đỗ Vân Hiên lạnh lùng cười khổ, lấy điện thoại ra, lại bấm số điện thoại khẩn cấp kia. Hết thảy sẽ lại trở về vòng tuần hoàn vĩnh cửu đó, thỏa hiệp và nhượng bộ. Nhưng vậy thì sao chứ? Cho dù sau khi thẳng thắn, Cổ Sách nổi trận lôi đình, thì cùng lắm cũng chỉ vậy thôi.
Anh đã kiến thức được quá nhiều lần tên bạo quân kia nổi giận rồi trừng phạt, kinh nghiệm phong phú!
Chỉ cần Cổ Sách chịu buông tha cho Minh Lỗi, cho dù hắn phân thây mình ngay tại chỗ cũng không có vấn đề. Nếu, Cổ Sách vẫn không chịu bỏ qua cho Minh Lỗi, thậm chí muốn trút giận lên người Minh Lỗi, Đỗ Vân Hiên lạnh lùng nghĩ, ông đây thật sự mua một khẩu súng, bắn nát đầu anh ra.
Nghĩ xong tình huống xấu nhất, Đỗ Vân Hiên vô thức thả lỏng, kỳ thực từ một khắc anh rút cái USB kia ra, anh liền cảm thấy áp lực tiêu thất, thay vào đó là một ý nghĩ mãnh liệt muốn cùng Cổ Sách mặt đối mặt, bằng bất cứ giá nào.
Mặt đối mặt rốt cuộc vẫn là tự tại nhất, cho dù tám chín phần mười phần thắng không thuộc về mình.
Nhưng sau lưng giở thủ đoạn, đâm cho một dao không phải là Đỗ Vân Hiên anh.
Không giao em trai tôi ra đây, tôi nã nát đầu anh! Không trả em tôi lại đây, tôi cắt đứt cổ anh! Đáy lòng Đỗ Vân Hiên thầm luyện tập những lời nói hung tợn này một lượt, vừa nhìn dãy số kết nối trên màn hình di động. Anh không phải người hay nói lời hung dữ, thế nhưng nghe nói nhiều rồi, khó tránh khỏi mưa dầm thấm đất. Đáy lòng luyện tập lời nói uy hiếp Cổ Sách, tiềm thức lại không kiềm chế được mà bắt chước thần thái của Cổ Sách khi hắn nói những lời đe dọa, thực sự rất bi ai.
Không có biện pháp, gần mực thì đen.
Màn hình di động lóe lên một chút, hiện ra biểu tượng không có tín hiệu, Đỗ Vân Hiên ngưng một chút, sáng nay sau khi rời đi, Cổ Sách có nhắc đến hắn sẽ ra nước ngoài công chuyện, nhưng mà di động này không phải là kết nối toàn cầu sao? Hay cho Cổ Sách ở trước mặt anh múa mồm, nói chỉ cần bấm số điện thoại này, bất kể là chân trời góc biển, anh đều có thể liên hệ với Cổ Sách đầu tiên.
Đỗ Vân Hiên ấn lại một lần, vài giây sau, cảnh báo không có tín hiệu lại xuất hiện.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ không biết từ nơi nào truyền đến, chấn đến nỗi sàn biệt thự lẫn bốn bức tường đều ầm ầm rung động, ngay sau đó, tiếng nổ đùng đùng làm người ta sợ hãi vang lên không dứt bên tai.
Tiếng súng!
Đỗ Vân Hiên đột nhiên đứng lên.
Vừa chạy ra khỏi thư phòng, bỗng nhiên bị một người hung hăng kéo lấy, Đỗ Vân Hiên quay đầu lại, phát hiện là Trương Hằng.
“Kẻ thù đánh lén! Mẹ nó thật là độc, thông tin toàn bộ bị cắt đứt, ngay cả điện thoại cầu cứu cũng gọi không được." Trương Hằng đầy mặt hung tợn hét lên, “Đi theo tôi, đừng để lạc!"
Sách ca không ở, nơi này hắn chính là lão đại, vừa thấy kẻ đánh lén đến cả biệt thự của Sách ca cũng dám đặt bom, tuyệt đối là đội ngũ chuyên nghiệp đã sớm có sự chuẩn bị. Trương Hằng không nói hai lời, liền ra lệnh các tiểu đệ tử thủ ở các góc đại sảnh lầu một, tranh thủ thời gian, chính mình thì tóm lấy Đỗ Vân Hiên vạn vạn không được phép có sơ suất, chạy đến phòng tị nạn khẩn cấp.
Mạo hiểm lao qua mưa đạn, chạy qua đoạn hành lang mọi ngày vốn cực kì ngắn ngủi, nay lại trở nên dài đằng đẵng, Trương Hằng rốt cuộc đến được nơi mình muốn. Dọc đường phải vừa né đạn, một tay nổ súng bắn trả, một tay giữ lấy người của Sách ca, khó khăn thật không nhỏ. Đến khi đưa Đỗ Vân Hiên được vào phòng tị nạn khẩn cấp, lại đóng chặt cánh cửa kim loại lại, Trương Hằng mệt đến nỗi cả người đổ mồ hôi rốt cuộc mới thở ra được một hơi.
Trên lưng truyền đến từng đợt đau nhức, vươn tay sờ qua, cả bàn tay đều là máu, không biết bị viên đạn lạc nào bắn sượt qua.
“Mẹ nó, lại bị thương." Trương Hằng tìm ra hòm y tế khẩn cấp đã chuẩn bị tốt đặt ở trong phòng, mở ra tìm gạc để cầm máu.
Thấy Đỗ Vân Hiên đứng ở bên cạnh nhìn mình, Trương Hằng nói, “Yên tâm, đây là phòng tị nạn khẩn cấp, sáu mặt đều được chế tạo từ hợp kim, nhìn qua tuy nhỏ, bên trong lại có đầy đủ. Có thuốc có vắc xin phòng bệnh có đồ ăn có WC, chỉ cần vào đây, những kẻ bên ngoài không mở được cửa chỉ có thể trợn mắt. Chúng ta ở trong này đợi một tuần tuyệt đối không thành vấn đề, có điều tôi đoán chỉ cần tin tức truyền ra, Sách ca rất nhanh sẽ trở về, không cần đến một tuần."
Đại khái là miệng vết thương rất đau, Trương Hằng thấp giọng mắng một câu thô tục, sau đó tiếp tục an ủi ‘chị dâu’ nhà mình, “Biệt thự của Sách ca tốn không ít tiền cho hệ thống bảo an, phòng tị nạn khẩn cấp này được coi là thành lũy chắc chắn nhất trên thế giới. Có điều mẹ nó thật kỳ lạ, hệ thống cảnh báo bên ngoài biệt thự cũng là tiêu chuẩn thế giới, tại sao có người bao vây lại không báo …"
Nói đến đây, bỗng nhiên ngừng.
Trương Hằng đứng lên, nhìn chằm chằm màn hình hiển thị trên tường hợp kim. Kẻ đánh lén đã giải quyết hết các tiểu đệ bên ngoài, chạy tới bên ngoài cánh cửa kim loại của phòng tị nạn khẩn cấp, nhìn từ máy theo dõi, bọn họ đang cầm trên tay một dụng cụ điện tử kì quái, đang thử kết nối với hệ thống khống chế trên cánh cửa kim loại.
Trương Hằng nhìn một hồi, phụt cười ha hả, vui vẻ xem trò, “Muốn giải mã sao? Chó má, mày giải [tháo] thắt lưng đi! Sách ca đã nói phòng tị nạn khẩn cấp này nếu không có hệ thống kiểm soát, cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây cũng…"
Tiếng cười bỗng nhiên im lặng ngừng lại.
Bởi vì hắn bỗng thấy, trên chiếc dụng cụ kia, ánh sáng đỏ bắt đầu không ngừng lóe lên.
“Cái đệt! Đừng nói giải được thật chứ! Không có đạo lí! Phản khoa học mà!" Sắc mặt Trương Hằng đại biến quát lên, đám tiểu đệ hắn để lại bên trong phòng khách để kéo dài thời gian, hiện tại sống chết không rõ, hắn chỉ có thể ở cùng một phòng với người nào đó, biểu đạt sự khiếp sợ cùng khó hiểu, “Gian phòng tị nạn khẩn cấp này tiêu chuẩn đứng đầu thế giới, sao có thể…"
Giọng nói Trương Hằng một lần nữa lại ngưng lại.
Bởi vì lúc này, hắn phát hiện gương mặt Đỗ Vân Hiên tái nhợt, tựa hồ không phải chỉ vì bom nổ hay bắn nhau dọa đến.
Giống như, có chút không dám tin lẫn chột dạ?!
Trương Hằng giận tái mặt, “Anh đã làm gì, nói!"
Giờ phút này nói dối cũng vô dụng, Đỗ Vân Hiên ăn ngay nói thật, “Tôi tải virus xuống, cắm vào máy tính Cổ Sách."
“Anh điên rồi sao?"
“Virus trong năm phút mới có thể khống chế hệ thống, chưa đến năm phút tôi đã rút USB ra."
“Ai nói? Ai bảo anh cắm virus vào máy tính Sách ca?!"
Thấy Đỗ Vân Hiên cam chịu, Trương Hằng cũng không cố kị đây là chị dâu mình nữa, chỉ thẳng mặt quát lên, “Não anh mọc ở mông à?! Lời này mẹ nó anh cũng tin sao?!"
Hắn ngay cả miệng vết thương cũng không thèm băng lại, một nửa gạc cầm máu rủ xuống bên lưng, phất phơ tựa như dải lụa của tiên nữ, ở bên trong căn phòng kín đi tới đi lui, xoay mạnh người, chỉ vào Đỗ Vân Hiên âm u nói, “Anh chết chắc! Đợi Sách ca trở về, tôi xem hắn nhai sống anh thế nào!"
Đỗ Vân Hiên đối với việc bán đứng Cổ Sách có chướng ngại tâm lí, thế nhưng đối với việc bán đứng Trương Hằng lại không có bất cứ mảy may không thích hợp nào, ngẩng cao khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng đáp lại. “Mặc kệ hắn nhai sống tôi thế nào, dù sao anh cũng không nhìn thấy. Người bên ngoài sẽ nhanh chóng giải được mật mã tiến vào, con đường sống duy nhất của anh chính là thẳng thắn khai nhận với cảnh sát Hồng, loại người tội ác chồng chất như anh…"
“Khoan đã!" Thân thể Trương Hằng cứng đờ, “Cảnh sát Hồng nào? Hồng Lê Minh?!"
“Chính là anh ta, cảnh sát Hồng."
Trương Hằng thở hổn hển vài cái, rốt cuộc gào lên đinh tai nhức óc, “Cảnh cái trym anh ! Họ Hồng kia sớm đã bị khai trừ cảnh tịch ! Tên cảnh sát chết giẫm đó là con riêng của đại ca xã hội đen Hồng Diêm Vương, sau khi bị đá khỏi sở cảnh sát liền trợ giúp lão cha hắn giành địa bàn với Sách ca, anh con mẹ nó lại thông đồng với hắn, đối phó với Sách ca sao !"
Ngay cả ý muốn dùng gạc cầm máu siết chết Đỗ Vân Hiên cũng nổi lên.
Đỗ Vân Hiên chấn kinh, sửng sốt một hồi, trầm giọng nói, “Tôi không tin, anh đang muốn trốn tránh chế tài của pháp luật."
“Chế mẹ anh tài ấy !" Sách ca tại sao lại coi trọng một kẻ thế này, thiết kế sư gì chứ, nói đến cùng cũng chỉ cần một chữ, ngu ! Trương Hằng nổi trận lôi đình, chỉ vào màn hình hiển thị trực tiếp từ bên ngoài hiện trường, “Anh xem cách bọn chúng mặc, vũ khí bọn chúng cầm trên tay, có cái lông gì giống cảnh sát ?! Toàn bộ đều là sát thủ xã hội đen hàng đầu ! Tôi vì Sách ca xuất sinh nhập tử, ông tổ anh lại bán tôi cho họ Hồng, có còn nhân tính hay không ? Có còn thiên lý hay không ?! Căn bản một chút nhân đạo cũng không có ! Còn con mẹ nó nói đến pháp luật !"
Trương Hằng mắng Đỗ Vân Hiên đến cẩu huyết lâm đầu, xoay người ấn lên nút trò chuyện ở trên cửa kim loại, quát lên với micro, “Họ Hồng ! Mày đừng đắc ý ! Ông đây tuyệt đối sẽ không để mày bắt sống ! Trong súng còn một viên đạn, cửa chính mở ra, ông đây sẽ tự sát !"
Chỉ lát sau, một giọng nói thông qua dụng cụ đàm thoại vọng trở về.
Nghe được ra là giọng nói của Hồng Lê Minh, có điều, không hề lẫm liệt lớn tiếng như vậy, trái lại lại có một chút ung dung không mang theo hảo ý, buồn cười hỏi, “Em sợ bị tôi bắt lấy như vậy ? Tôi còn chưa nói sẽ làm gì em ?"
“Mày có tư cách mẹ gì xử lý tao ?!" Trương Hằng hung tợn cãi lại, “Muốn bắt sống, không có cửa đâu ! Muốn sổ sách, cũng không có cửa đâu ! Tao đã chĩa súng vào đầu, mày mở cửa nhặt xác đi !"
“Trương lão đại dũng mãnh như vậy, chỉ bị tôi bao vây, ngay cả bản năng muốn sống cũng đánh mất. Sợ tôi bắt em nghiêm hình bức cung sao ?"
“Sợ cái đầu mày !"
“Đừng nói chuyện không có lí lẽ như vậy, mọi chuyện bình tĩnh thương lượng. Trương lão đại, tôi luôn luôn khoan hồng độ lượng, cho dù em phái người đến sở cảnh sát vu hãm tôi, hại tôi phải khai trừ cảnh tịch, tôi cũng chưa ghi hận. Mở cửa, mọi người thương lượng một chút, hòa hòa thuận thuận không phải rất tốt sao ?"
“Vu hãm, mẹ nó mày không phải là con riêng của Hồng Diêm Vương sao ?! Mẹ nó lão cha mày không phải xã hội đen chắc ? Nếu không phải tao quỳ xuống dập đầu trước mày !" Trương Hằng rút băng đạn ra, nhìn nhìn viên đạn cuối cùng trong băng, cạch một cái đẩy băng đạn trở về, đầy mặt thấy chết không sờn, còn không quên tiếp tục cãi lại tên vô sỉ kia, “Tao với mày không có gì để mà thương lượng !"
“Không phải em đang ở bên trong một mình chứ ? Bên trong có phải còn thiết kế Đỗ hay không ?"
Lời nói của Hồng Lê Minh, khiến động tác kiểm súng của Trương Hằng bị ngưng trệ.
“Chỉ cần em chịu để tôi bắt sống, tôi đáp ứng em, khi mở cửa ra tôi sẽ không chạm đến người của Sách ca em một sợi tóc. Hơn nữa cam đoan sẽ đưa cậu ta về nhà người thân an toàn, hoàn hảo không một chút hao tổn. Thế nào ?"
Không khí trong phòng tị nạn khẩn cấp, thoắt cái cô đọng.
Giọng nói Hồng Lê Minh không nhanh không chậm truyền đến, “Trương lão đại đối với Sách ca trung thành và tận tâm, là huynh đệ tâm phúc một tay Sách ca đề bạt. Nay vì bảo vệ người mà Sách ca coi trọng, Trương lão đại chịu một chút ấm ức, thì có là gì ? À, đến lúc rồi, tôi muốn mở cửa."
Thông qua máy kiểm soát hệ thống khống chế, việc giải mã bên ngoài đã hoàn thành.
Cửa kim loại chậm rãi mở ra, lộ ra một nhóm người đứng ở cửa, súng gác trên vai, đạn đã lên nòng, họng súng đều nhắm vào bên trong. Hồng Lê Minh thân mặc một bộ đồ màu đen rộng rãi, đứng ở phía trước.
Tay phải Trương Hằng cầm súng lục, nhắm ngay huyệt Thái Dương, muốn hung hăng siết cò súng, lại liếc nhìn Đỗ Vân Hiên vẫn không nói tiếng nào kể từ lúc bị hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nhớ tới Sách ca đối với hắn ân trọng như núi, cò súng kia có thế nào cũng không thể siết lại.
Cứng ngắc một hồi lâu, Trương Hằng nản lòng thở dài, vô cùng bi phẫn tự khen mình một câu, “Mẹ nó mình thật quá trung tâm !"
Hung hăng nhổ một ngụm xuống mặt đất, buông súng xuống.
Hồng Lê Minh lộ ra nét cười, phất tay ra hiệu, nhóm thủ hạ tràn vào, không chút khách khí trói Trương lão đại lại.
“Đừng quên chuyện mày đã đáp ứng. Bình an, hoàn hảo không chút hao tổn đưa anh ta về nhà người thân." Trương Hằng trừng Hồng Lê Minh, dữ tợn nói.
“Tôi nói lời giữ lời." Hồng Lê Minh nói.
Tay chân Đỗ Vân Hiên phát lạnh, xấu hổ vô cùng nhìn Trương Hằng đã bị trói thành bánh chưng, hoàn toàn không biết nói cái gì, một lúc lâu, mới bật ra ba chữ tràn ngập hối hận, “Thực xin lỗi."
Trương Hằng cũng thoải mái trả lại anh ba chữ, “Anh chết đi !"
“Trương lão đại theo tôi đi. Về phần anh, thiết kế Đỗ, chuyện đêm nay rất cám ơn anh." Hồng Lê Minh đối với ánh mắt căm thù phẫn nộ của Đỗ Vân Hiên, coi như không thấy, ngoắc gọi mấy tên thủ hạ đến, mỉm cười phân phó, “Đưa thiết kế Đỗ về nhà."
——
Cũng không phải Trương Hằng cố ý trả thù, mà kỳ thật là mệnh lệnh của Cổ Sách trước khi trời đi – trong thời gian Cổ Sách đến Missisippi, thiết kế Đỗ không thể trở về chung cư nhỏ của anh ta, nhất định phải ở lại qua đêm trong biệt thự đầy đủ bảo an.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với cảnh sát Hồng, tâm tình Đỗ Vân Hiên từ đầu đến cuối đều không thể bình tĩnh.
Nhìn chiếc giường lớn xa hoa cùng với phòng bếp không khác gì lúc sáng sớm rời đi, anh liền nhớ đến tên bạo quân luôn tràn ngập tinh lực lẫn tự tin kia, nhớ tới lúc mang vòng cổ, hắn biếng nhác mà sủng nịch làm theo lời mình nói, nhớ tới hắn ngang ngược nói muốn ăn mì, còn muốn chỉ định số lượng trứng chần nước sôi.
Nhớ tới mỗi lần tỉnh lại, đều có một con gấu bông ngu ngốc nằm ở trong tay…
Đỗ Vân Hiên ý thức được, hết thảy mọi thứ đều theo sự xuất hiện của cảnh sát Hồng mà rời thật xa mình, bởi vì anh không còn khả năng giữ lại ảo tưởng nho nhỏ với cái ôm của Cổ Sách mà chính mình cũng không thừa nhận. Thanh tỉnh nhận thức điều này, khiến trái tim anh đau đớn tựa như bị ai đó đặt trong bàn tay mà vò nát
Nho nhỏ vụn vụn đau.
Dùng bất cứ ngôn từ gì đều vô dụng, hết thảy tự mình an ủi cũng chỉ tốn công vô ích.
Cổ Sách có cái gì tốt? Vênh vênh váo váo, một tên côn đồ làm ngược ý trời, cầu lông đánh cũng nát bét, đánh xong còn không biết xấu hổ chơi xấu cởi quần áo, ép buộc người thắng phải đi xông Sauna.
Đỗ Vân Hiên biết hắn ở phòng tắm hơi bị than đỏ làm phỏng, nếu không phải Cổ Sách, vết sẹo đó vĩnh viễn lưu lại trên mặt Đỗ Vân Hiên, hiện tại lại vĩnh viễn lưu lại trên lưng Cổ Sách, cùng với hơn mười vết thương cũ của hắn cùng nhau tỏa sáng.
Khi Cổ Sách là người mẫu, mang thử hàng mẫu đai lưng, Đỗ Vân Hiên trông thấy vết sẹo dễ khiến người khác chú ý kia, lúc ấy ngoài miệng không nhắc đến chuyện cũ, cuối cùng vẫn nhịn không được đưa tay xoa nhẹ một chút, Cổ Sách híp mắt hưởng thụ, phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, tựa như một con báo gấm đang phủ phục trên cỏ, thỉnh thoảng vẫy vẫy cái đuôi, dịu ngoan lại gợi cảm.
Cổ Sách, cùng thế giới bị bao phủ dưới hơi thở của Cổ Sách…
Đỗ Vân Hiên từng vô cùng khát vọng trốn thoát, hiện tại hẳn là vẫn vô cùng khát vọng, chỉ là, rốt cuộc lại nhịn không được đau lòng cùng thất vọng.
Bản thân mình cùng cái tên kia, hình như đã lâu như vậy, vẫn chưa từng chụp chung một tấm ảnh.
Bỗng nhiên lúc này, Đỗ Vân Hiên bừng tỉnh nhận ra mình bị bệnh, hội chứng Stockholm nghiêm trọng, đối với một người đàn ông cưỡng bức mình, tra tấn mình, dùng thủ đoạn bạo lực khống chế mình, vậy mà lại có cảm giác không nỡ, lại đau khổ vạn phần, chỉ có thể là hội chứng Stockholm.
Bằng không, khi cảnh sát Hồng đưa ra yêu cầu anh cải tà quy chính, phối hợp điều tra Cổ Sách, anh như thế nào có thể không gật đầu đáp ứng?
Không phải vì yêu, hay là thích, hay là không nỡ.
Anh chỉ là… bị bức hại quá mức, cho nên đầu đã có bệnh.
Cơm chiều vẫn do nhà hàng cao cấp ở bên ngoài mang đến, bên trong vẫn như cũ có một chén canh trúc sênh vân nhĩ vừa mới nấu xong, Đỗ Vân Hiên đụng cũng không đụng. Bên trong chén canh vẫn thực yêu thích kia, có hương vị, cũng có kiểu cách của nam nhân kia, quá mức nóng bỏng.
Cơ bản cái gì cũng chưa ăn, Đỗ Vân Hiên đã rời khỏi bàn.
Nhà bếp khiến anh nhớ đến người nào đó, trở lại phòng ngủ lại càng khiến từng tế bào của anh đều nhớ đến nơi nào đó của người kia, tâm tình Đỗ Vân Hiên tựa như một bãi tuyết bị giẫm đạp thành bùn đen, những lúc thế này, chỉ có người nhà mới có thể mang lại một chút an ủi.
Anh gọi điện thoại về nhà.
Không muốn nói chuyện phiền não với ba mẹ, sợ hai người đã già không chịu nổi kích thích, chỉ cần được nghe giọng nói của bọn họ một chút, đã có thể khiến trong lòng mình thoải mái hơn rồi.
Không nghĩ tới, điện thoại vừa chuyển tiếp, tán gẫu hai câu, Đỗ Vân Hiên đã nhận thấy không thích hợp.
Giọng nói Đỗ phụ tràn ngập tâm sự.
“Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
“Không có, không có!"
“Ba." Đỗ Vân Hiên trầm giọng nói. “Có chuyện không thể gạt con."
“Hả..à… Không có gạt con, thực sự không có việc gì… Trong nhà chuyện gì cũng không có." Đỗ phụ lo lắng không đủ nói thêm.
Che giấu hơn hai mươi năm, chuyện cũ vốn nghĩ sẽ vĩnh viễn phủ bụi, một khi bị người nhắc lại, tuy rằng Cổ Sách cam đoan không nói cho Đỗ Vân Hiên, vợ chồng Đỗ thị vẫn lo sợ bất an. Mấy năm nay ngậm đắng nuốt cay, bọn họ đã coi Đỗ Vân Hiên là con ruột, mà không, thực sự chính ra con ruột!
Giọng nói của ba rõ ràng có ý giấu diếm gì đó, Đỗ Vân Hiên nhất thời cảnh giác, Cổ Sách đối với anh có bao nhiêu nghiêm khắc, anh đều biết. Hôm nay Trương Hằng như lang như hổ xông vào đá quý Lea cũng đã trắng trợn uy hiếp, chính mình ngoài ý muốn tránh khỏi hai giờ giám thị của Cổ Sách, Cổ Sách sẽ không cho mình có trái ngọt ăn.
“Ba, mẹ đâu?"
“Ở trong nhà bếp rửa chén."
“Minh Lỗi đâu?"
Bên trong điện thoại có một lát im lặng, Đỗ Vân Hiên vốn có cảm giác không ổn, nhịp tim lại đột nhiên tăng mạnh, liền đè nặng ngữ khí truy vấn, “Minh Lỗi đâu? Giờ này nó sớm đã tan tầm, nói nó nghe điện thoại."
“Nó không về nhà."
“Không về? Không về là có ý gì? Vậy nó ở đâu?"
“Tiểu Hiên, con không cần lo lắng, Minh Lỗi không có chuyện gì, chỉ là mấy bữa nữa mới về nhà." Đỗ phụ cũng bị ngữ khí lo lắng của Đỗ Vân Hiên làm cho hoảng sợ, nhanh chóng trấn an.
Cổ tiên sinh hôm nay sau khi rời đi, lại gọi một cuộc điện thoại đến đây, nói Tiểu Hiên đang tham gia một cuộc thi thiết kế trang sức rất quan trọng, nói bọn họ tạm thời không cần phải nói chuyện Đỗ Minh Lỗi thường xuyên đi trắng đêm không về với Tiểu Hiên, miễn cho ảnh hưởng đến cảm xúc của Tiểu Hiên.
Cổ tiên sinh còn nói, Đỗ Minh Lỗi là người mới lại có tiền đồ như vậy, không nên sa vào chơi bời, cho nên công ty tạm thời quyết định phái cậu ra nước ngoài xử lí một vụ việc. Tuy rằng việc này rất nhỏ, nhưng chung quy cũng coi như một trải nghiệm rất tốt.
Công ty rất hào phóng, ngay cả vé máy bay, khách sạn lẫn trang phục công tác đều đã chuẩn bị tốt, Đỗ Minh Lỗi thậm chí không cần về nhà thu dọn hành lí, có thể trực tiếp đến sân bay.
Tổng giám đốc không hổ là tổng giám đốc, cái gì cũng nghĩ rất chu đáo, đứa con nhỏ vì công tác bận rộn tới mức không thể về nhà, dù sao cũng dễ chịu hơn là ở bên ngoài chơi đến quên về nhà.
Vợ chồng Đỗ thị cảm thấy Giám đốc Cổ Sách này, đối với một nhân viên mới như Đỗ Minh Lỗi thật sự quá tốt, có điều ngẫm lại một chút, chính miệng Cổ tiên sinh nói, hắn cùng với Tiểu Hiên là ‘người thân thiết nhất trên thế gian’, vậy có khả năng Cổ tiên sinh chính là thân thích họ hàng gì đó của cha mẹ đẻ Tiểu Hiên.
Như vậy, Cổ tiên sinh phá lệ chiếu cố đến Minh Lỗi em trai Tiểu Hiên, cũng coi như yêu ai yêu cả đường đi, hợp tình hợp lí.
“Minh Lỗi rốt cuộc làm sao vậy? Ba, ba nói cho con biết đi!"
“Nó thực sự không có việc gì. Công ty cử nó ra nước ngoài công tác, qua mười ngày nửa tháng sẽ trở lại. Cổ tiên sinh nói, đây với Minh Lỗi là một cơ hội rèn luyện rất tốt."
“Cổ Sách?" Ngực Đỗ Vân Hiên mãnh liệt trầm xuống.
Lần đó ở bữa tiệc đón em trở về, lời Cổ Sách uy hiếp ở trong toilet hiện rõ ràng trước mắt.
Trẻ tuổi rất tốt.
Tuổi trẻ, làn da cũng rất được
Có một kẻ thế thân xuất hiện, so với em trẻ trung hơn, so với em hăng hái hơn, tính tình so với em, cũng tốt hơn, chỉ cần tôi ngoắc ngoắc đầu ngón tay út, cậu ta sẽ ngoan ngoãn đến trước mặt tôi, so với em nghe lời hơn gấp mười.
Đỗ Vân Hiên siết chặt điện thoại, cảm thấy không thể thở nổi.
Cái gì mà công ty cử ra nước ngoài? Cái gì mà cơ hội rèn luyện? Cổ Sách vốn giỏi bịa đặt đủ thứ chuyện, không thể tìm ra sơ hở, tay hắn có thể phiên vân phúc vũ, miệng hắn đủ để đổi trắng thay đen.
“Ba, nó đi công tác từ khi nào. Là Minh Lỗi chính miệng nói với ba sao?" Đỗ Vân Hiên kiềm chế cơn giận trong lòng, miễn cưỡng trấn định hỏi.
“Ba hôm nay cũng mới biết nó phải đi công tác. Di động Minh Lỗi vẫn tắt máy, là Cổ tiên sinh tự mình điện thoại đến nói cho ba."
Trước mắt Đỗ Vân Hiên tối sầm lại.
Một tia hi vọng cuối cùng hoàn toàn tan biến.
Minh Lỗi tuyệt đối không thể thật sự đi công tác, tất cả những điều này đều là thủ đoạn đùa bỡn của Cổ Sách. Nếu không một nhân viên nhỏ nhoi đi công tác, làm sao có thể xuất động người có cấp bậc cao như Cổ Sách tự mình gọi điện báo với cha mẹ nhân viên? Rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi!
Đỗ Vân Hiên không dám nói chân tướng cho ba mình, rất nhanh cúp điện thoại.
Cả người phát lạnh ngồi trên ghế dựa, thất thần một lúc, anh đột nhiên đứng lên, điên cuồng tìm kiếm chiếc điện thoại Cổ Sách mới đưa cho mình. Mỗi lần tức giận đập điện thoại để xả giận, Cổ Sách đều đúng lúc đưa lại cho anh một cái di động đời mới nhất, bên trong cài đặt sẵn quay số nhanh, đảm bảo Đỗ Vân Hiên tùy thời có thể liên hệ cùng với hắn.
Đỗ Vân Hiên tìm ra di động, bấm số khẩn cấp thứ nhất trên điện thoại, nhưng nhìn màn hình sáng lên, hô hấp anh bỗng nhiên căng thẳng, đóng mạnh di động, đỏ mắt ngồi sụp xuống trên thảm.
Cổ Sách có thể đối với anh cưỡng đoạt, có thể đối với anh bá đạo, có thể đối với anh độc tài, có thể đối với anh áp bức, thậm chí tung thiên la địa võng để giám thị. Nếu tất cả những thống khổ ấy chỉ dừng trên người mình, anh có lẽ thực sự có thể chấp nhận.
Nhưng sự thật so với điều này tàn nhẫn hơn.
Thống khổ đã rơi lên người kẻ khác, nếu như nói nó rơi lên người vợ con vô tội của Mitsuishi Yamato, là hung hăng quật lên người Đỗ Vân Hiên một roi, thì chỉ cần nghĩ em anh Minh Lỗi nói là đi công tác, thực ra không biết đã bị người bắt cóc đến nơi hẻo lánh nào tra tấn, lại là một con dao đâm thẳng vào đáy lòng Đỗ Vân Hiên.
Vẫn biết Cổ Sách làm việc không có giới hạn.
Thế nhưng, tận đáy lòng Đỗ Vân Hiên rốt cuộc vẫn thầm chờ mong nam nhân này vì anh mà có thể để lại một chút mềm mại nho nhỏ, người thân của anh, hắn sẽ không thương tổn.
Đỗ Vân Hiên nắm chặt chiếc điện thoại đắt đỏ, tâm tình lạnh như băng.
Việc đã đến nước này, gọi điện thoại cho Cổ Sách thì có thể làm gì? Anh có thể đoán được, anh phẫn nộ, anh trách cứ, rốt cuộc sẽ không tránh khỏi phải cầu xin. Nam nhân này cho dù ung dung chế nhạo, đùa bỡn, đến cuối cùng vẫn có thể có được cái hắn muốn. Thỏa hiệp cùng với nhượng bộ không ngừng nghỉ khiến anh thực sự vô cùng, vô cùng chán ghét sự bất lực vĩnh viễn này, chỉ có thể chờ đợi kẻ như Cổ Sách trừng phạt, hoặc bố thí sự thương hại.
Anh muốn cứu Minh Lỗi.
Nhưng, không phải là phương thức cầu xin rồi thỏa hiệp.
Đỗ Vân Hiên từ trên thảm lảo đảo đứng lên, bước vào phòng tắm, dùng nước lạnh hung hăng tát lên mặt một phen.
Trong xấp tiền lẻ cảnh sát Hồng đưa cho anh chẳng những có ảnh chụp, còn có một tấm card, bên trên viết số điện thoại liên hệ khẩn cấp.
Đỗ Vân Hiên nghĩ, Cổ Sách hẳn vẫn không đặt máy theo dõi ngay bên trong toilet riêng của hắn ở biệt thự.
Bấm số điện thoại, bên trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút ngắn ngủi, sau đó là tiếng thông báo điện tử, “Phương thức kết nối bí mật đã thành lập, cuộc trò chuyện này hiện ở trạng thái chống nghe lén."
Ngay sau đó, một giọng đàn ông truyền đến, trầm thấp mà quyết đoán, “Tôi là Hồng Lê Minh."
“Tôi là Đỗ Vân Hiên." Đỗ Vân Hiên nói ra tên mình, nhanh chóng nói qua chuyện của Đỗ Minh Lỗi, không có một lời dư thừa nào, “Anh cứu em trai tôi, tôi sẽ phối hợp với cảnh sát."
“Anh phối hợp với cảnh sát, tôi có thể tra ra em trai anh hiện đang bị nhốt ở nơi nào. Anh hiện tại đang ở biệt thự của Cổ Sách?"
“Đúng vậy."
“Trương Hằng cũng ở?"
“Hắn ở lầu một." Đỗ Vân Hiên không rõ đối phương tại sao lại hỏi đến chuyện của Trương Hằng, ngẩn ra một lúc liền thành thật trả lời.
Cổ Sách không ở, Trương Hằng ở lại biệt thự qua đêm đương nhiên là để giúp Sách ca làm tốt công việc bảo hộ kiêm giám thị.
“Trương Hằng là tay sai đắc lực của Cổ Sách, Cổ Sách bắt người, hắn nhất định biết ở nơi nào, hơn nữa, thảm án diệt môn của Mitsuishi Yamato cũng chỉ có Trương Hằng là có thể chứng minh Cổ Sách đứng đằng sau sai sử. Hắn chính là mấu chốt quan trọng nhất hiện tại của chúng tôi."
Nếu là người khác, có lẽ Đỗ Vân Hiên sẽ có chút do dự.
Nhưng đối với Trương Hằng hai tay dính máu người vô tội, mới nhất còn cực kì hung hăng đại náo nơi làm việc của mình, Đỗ Vân Hiên cực kì tán thành hắn bị đưa ra trước pháp luật.
“Anh muốn tôi phối hợp thế nào?"
“Anh có máy tính làm việc riêng không?"
“Có thể nối mạng không?"
“Có thể."
“Năm phút sau anh sẽ nhận được một email, anh tải tệp đính kèm bên trong xuống USB. Máy tính Cổ Sách sử dụng đặt ở đâu?"
“Trong thư phòng hắn."
“Khởi động máy tính, sau đó cắm USB vào."
“Đơn giản vậy thôi?"
“Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy. Máy tính của Cổ Sách chúng tôi ở bên ngoài không thể công phá, phải có người bên trong tự tay cắm USB vào, anh yên tâm, virus bên trong tệp rất mạnh, nó sẽ phá hủy cơ chế phòng ngự bên trong máy tính của Cổ Sách và khống chế hệ thống bảo an điện tử biệt thự. Ra tay cẩn thận một chút, đừng để bọn họ phát hiện, virus cần phải cắm vào máy tính sau khi khởi động năm phút mới có thể khống chế hệ thống. Nhớ kĩ! Phối hợp cảnh sát bắt lấy Trương Hằng, liền có thể hỏi được nơi giam giữ em trai anh."
Đỗ Vân Hiên vừa từ toilet đi ra, đã gặp phải Trương Hằng.
“Vừa rồi gọi điện thoại cho ai?"
“Không với ai cả."
“Di động đâu, đưa đây." Tầm mắt Trương Hằng quét tới quét lui trên người Đỗ Vân Hiên, “Thiết kế Đỗ, Sách ca đã nói, trên toàn bộ phương diện anh đều phải phối hợp với chúng tôi."
Đỗ Vân Hiên đành phải đưa điện thoại cho hắn.
Cũng may anh rất cảnh giác, trước khi ra toilet đã xóa toàn bộ thông tin cuộc gọi.
Trương Hằng quay đầu gọi một tiếng, một tiểu đệ cầm bộ dụng cụ trong tay bước lại, kết nối với di động, dụng cụ kêu lên tích tích, trên màn hình không ngừng hiện lên những con số màu đỏ, rất nhanh đã hiện lên một dãy số cố định, chính là số điện thoại liên hệ khẩn cấp của Hồng Lê Minh.
Tim Đỗ Vân Hiên đột nhiên ngưng đập.
Trương Hằng bấm lại số điện thoại kia, lại chỉ nghe thấy tạp âm làm người ta bực mình, vừa rồi khi hắn nghe lén điện thoại của Đỗ Vân Hiên, cũng chỉ có tạp âm đồng dạng, một câu cũng không nghe thấy. Hắn nghe một hồi, không kiên nhẫn ngắt di động, hỏi Đỗ Vân Hiên, “Đây là một số hỏng, anh gọi làm gì?"
“Đây là số điện thoại vài năm trước bạn cũ của tôi đưa cho." Trái tim Đỗ Vân Hiên khôi phục nhịp đập, hơn nữa thình thịch đập lên, vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, “Hôm nay tôi muốn gọi điện cho cậu ấy, ai biết là số hư? Có lẽ cậu ta mới đổi di động."
Trương Hằng nhịn không được trừng mắt nhìn anh, “Số hỏng anh còn nghe lâu như vậy?"
Đỗ Vân Hiên lạnh lùng trừng lại, nói từng từ, “Thời gian của tôi, tai của tôi, tôi muốn nghe bao lâu thì nghe bấy lâu."
Sau khi xảy ra chuyện xâm nhập vào đá quý Lea, sắc mặt Đỗ Vân Hiên cực kì không tốt, đặc biệt nhằm vào Trương Hằng. Trương Hằng phỏng chừng cũng biết mình làm việc lỗ mãng, chọc đến tâm can của lão đại, cho nên cũng chỉ tự than một tiếng xui xẻo, trả điện thoại lại cho Đỗ Vân Hiên, sờ sờ mũi dẫn theo tiểu đệ xuống lầu.
Đỗ Vân Hiên trở lại phòng ngủ, mới phát hiện sau lưng sơ mi đã ướt một tầng.
Anh mở ra notebook của mình, mở hòm thư, nhận được email có chứa tệp mà cảnh sát Hồng đã nhắc đến.
Dùng USB tải xuống virus, Đỗ Vân Hiên đặt USB vào túi áo, làm bộ như tăng ca công tác bước đến thư phòng. Kỳ thật không cần phải làm bộ, bởi vì bên trong biệt thự của Cổ Sách, toàn bộ sự chú ý của nhân viên bảo an đều dồn ở phía ngoài, ngoại trừ Cổ Sách, không có người nào khác quá mức để ý Đỗ Vân Hiên đang ở vị trí nào của biệt thự, hay đang làm cái gì.
Bởi vì, anh là người mà Sách ca đã nhận định.
Ban ngày ở bên ngoài giám thị theo dõi, cùng với mọi thời điểm đều nghe lén thông tin riêng tư, nói trắng ra là, Cổ Sách lo lắng có tên khốn không sợ chết nào đó dám câu dẫn Gấu Nhỏ nhà hắn.
Đỗ Vân Hiên tiến đến thư phòng, liền thấy ngay máy tính của Cổ Sách.
Không có giám thị gắt gao, cũng không có máy theo dõi ngầm phức tạp bất thường gì, chiếc máy tính bị coi là mục tiêu kia nằm vô tội trên mặt bàn hoa lệ, tựa như một con sơn dương đang chờ bị làm thịt, ôn thuần chờ đợi Đỗ Vân Hiên động thủ.
Chỉ có Đỗ Vân Hiên mới có thể ra tay.
Thư phòng của Cổ Sách, chỉ có Đỗ Vân Hiên tùy ý ra vào.
Trước giờ Đỗ Vân Hiên chưa từng để ý, thế nhưng giờ phút này, nhìn đến cái máy tính kia, Đỗ Vân Hiên nghĩ, ít nhất tại một phương diện nào đó, Cổ Sách thực sự không hề đề phòng chính mình đến thế nào.
Người đàn ông này, quả thực tự tin đến mức cuồng vọng.
Anh ngồi ở trên chiếc ghế tựa lớn mà Cổ Sách thường xuyên ngồi làm việc, trên ghế truyền đến hơi thở quen thuộc đến mức khiến anh cảm thấy nhói đau. Thấy thế nào cũng giống một bộ phim ba xu, nghiến răng nghiến lợi thề thốt tuyệt đối sẽ không có cảm tình, rốt cuộc lại cố tình có cảm tình, sau đó vô cùng ngớ ngẩn thêm cái kết cục phản bội.
Đã không gợi được nước mắt người xem, lại còn bị chỉ trích mỉa mai.
Đến Đỗ Vân Hiên còn muốn mỉa mai mình, anh hận Cổ Sách, nhưng vô cùng kỳ quái chính là, anh chưa từng nghĩ sẽ phản bội Cổ Sách. Cho dù là hôm nay, tại một khắc cảnh sát Hồng xuất hiện, anh vẫn không nghĩ mình sẽ làm như vậy.
Chỉ là, hắn tại sao ngay cả Minh Lỗi cũng không bỏ qua?
Đỗ Vân Hiên cắm USB vào, ấn xuống nút khởi động. Khi máy tính khởi động, phát ra một tiếng bíp rất nhỏ, thân mình anh đột nhiên chấn động mạnh, bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, hóa ra đây chính là phản bội.
Dễ dàng như thế,
Lại nặng nề đến vậy.
Màn hình máy tính xanh lục khi ẩn khi hiện, tựa như độc nhãn của ác ma ham muốn trong đêm, Đỗ Vân Hiên thờ ơ nhìn đến cái đèn bàn, dời tầm mắt, ánh mắt liếc qua màn hình hiển thị, lại lướt qua bàn làm việc mà mình cực kì quen thuộc nằm cách đó không xa.
Trên bàn có hai cây bút máy, có vài bản thảo anh mới vẽ được vài nét dở dang, có bộ dụng cụ tinh xảo Cổ Sách vì anh mà lấy về, còn có hàng mẫu vòng cổ anh từng đeo lên cho Cổ Sách, siết chặt đến nỗi khiến hắn khẽ nhíu mày…
Đỗ Vân Hiên thở dài một hơi.
Anh rút USB xuống, ném cạch một cái trên mặt bàn.
Khốn kiếp!
Anh hận Cổ Sách.
Anh có thể mắng Cổ Sách, đối nghịch với Cổ Sách, cầm dao vạch cho Cổ Sách một đường, lấy súng nã thẳng đầu Cổ Sách… Anh thậm chí có thể chạy tới sở cảnh sát, đưa toàn bộ những điều Cổ Sách đã làm với anh ra ánh sáng. Chỉ là! Đỗ Vân Hiên anh, từ trước đến giờ chưa bao giờ là một kẻ phản bội!
Tính chất nguyên liệu, quyết định cỗi gốc của tác phẩm.
Không phải người như thế, thì không thể làm ra chuyện như vậy.
Đỗ Vân Hiên lạnh lùng cười khổ, lấy điện thoại ra, lại bấm số điện thoại khẩn cấp kia. Hết thảy sẽ lại trở về vòng tuần hoàn vĩnh cửu đó, thỏa hiệp và nhượng bộ. Nhưng vậy thì sao chứ? Cho dù sau khi thẳng thắn, Cổ Sách nổi trận lôi đình, thì cùng lắm cũng chỉ vậy thôi.
Anh đã kiến thức được quá nhiều lần tên bạo quân kia nổi giận rồi trừng phạt, kinh nghiệm phong phú!
Chỉ cần Cổ Sách chịu buông tha cho Minh Lỗi, cho dù hắn phân thây mình ngay tại chỗ cũng không có vấn đề. Nếu, Cổ Sách vẫn không chịu bỏ qua cho Minh Lỗi, thậm chí muốn trút giận lên người Minh Lỗi, Đỗ Vân Hiên lạnh lùng nghĩ, ông đây thật sự mua một khẩu súng, bắn nát đầu anh ra.
Nghĩ xong tình huống xấu nhất, Đỗ Vân Hiên vô thức thả lỏng, kỳ thực từ một khắc anh rút cái USB kia ra, anh liền cảm thấy áp lực tiêu thất, thay vào đó là một ý nghĩ mãnh liệt muốn cùng Cổ Sách mặt đối mặt, bằng bất cứ giá nào.
Mặt đối mặt rốt cuộc vẫn là tự tại nhất, cho dù tám chín phần mười phần thắng không thuộc về mình.
Nhưng sau lưng giở thủ đoạn, đâm cho một dao không phải là Đỗ Vân Hiên anh.
Không giao em trai tôi ra đây, tôi nã nát đầu anh! Không trả em tôi lại đây, tôi cắt đứt cổ anh! Đáy lòng Đỗ Vân Hiên thầm luyện tập những lời nói hung tợn này một lượt, vừa nhìn dãy số kết nối trên màn hình di động. Anh không phải người hay nói lời hung dữ, thế nhưng nghe nói nhiều rồi, khó tránh khỏi mưa dầm thấm đất. Đáy lòng luyện tập lời nói uy hiếp Cổ Sách, tiềm thức lại không kiềm chế được mà bắt chước thần thái của Cổ Sách khi hắn nói những lời đe dọa, thực sự rất bi ai.
Không có biện pháp, gần mực thì đen.
Màn hình di động lóe lên một chút, hiện ra biểu tượng không có tín hiệu, Đỗ Vân Hiên ngưng một chút, sáng nay sau khi rời đi, Cổ Sách có nhắc đến hắn sẽ ra nước ngoài công chuyện, nhưng mà di động này không phải là kết nối toàn cầu sao? Hay cho Cổ Sách ở trước mặt anh múa mồm, nói chỉ cần bấm số điện thoại này, bất kể là chân trời góc biển, anh đều có thể liên hệ với Cổ Sách đầu tiên.
Đỗ Vân Hiên ấn lại một lần, vài giây sau, cảnh báo không có tín hiệu lại xuất hiện.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ không biết từ nơi nào truyền đến, chấn đến nỗi sàn biệt thự lẫn bốn bức tường đều ầm ầm rung động, ngay sau đó, tiếng nổ đùng đùng làm người ta sợ hãi vang lên không dứt bên tai.
Tiếng súng!
Đỗ Vân Hiên đột nhiên đứng lên.
Vừa chạy ra khỏi thư phòng, bỗng nhiên bị một người hung hăng kéo lấy, Đỗ Vân Hiên quay đầu lại, phát hiện là Trương Hằng.
“Kẻ thù đánh lén! Mẹ nó thật là độc, thông tin toàn bộ bị cắt đứt, ngay cả điện thoại cầu cứu cũng gọi không được." Trương Hằng đầy mặt hung tợn hét lên, “Đi theo tôi, đừng để lạc!"
Sách ca không ở, nơi này hắn chính là lão đại, vừa thấy kẻ đánh lén đến cả biệt thự của Sách ca cũng dám đặt bom, tuyệt đối là đội ngũ chuyên nghiệp đã sớm có sự chuẩn bị. Trương Hằng không nói hai lời, liền ra lệnh các tiểu đệ tử thủ ở các góc đại sảnh lầu một, tranh thủ thời gian, chính mình thì tóm lấy Đỗ Vân Hiên vạn vạn không được phép có sơ suất, chạy đến phòng tị nạn khẩn cấp.
Mạo hiểm lao qua mưa đạn, chạy qua đoạn hành lang mọi ngày vốn cực kì ngắn ngủi, nay lại trở nên dài đằng đẵng, Trương Hằng rốt cuộc đến được nơi mình muốn. Dọc đường phải vừa né đạn, một tay nổ súng bắn trả, một tay giữ lấy người của Sách ca, khó khăn thật không nhỏ. Đến khi đưa Đỗ Vân Hiên được vào phòng tị nạn khẩn cấp, lại đóng chặt cánh cửa kim loại lại, Trương Hằng mệt đến nỗi cả người đổ mồ hôi rốt cuộc mới thở ra được một hơi.
Trên lưng truyền đến từng đợt đau nhức, vươn tay sờ qua, cả bàn tay đều là máu, không biết bị viên đạn lạc nào bắn sượt qua.
“Mẹ nó, lại bị thương." Trương Hằng tìm ra hòm y tế khẩn cấp đã chuẩn bị tốt đặt ở trong phòng, mở ra tìm gạc để cầm máu.
Thấy Đỗ Vân Hiên đứng ở bên cạnh nhìn mình, Trương Hằng nói, “Yên tâm, đây là phòng tị nạn khẩn cấp, sáu mặt đều được chế tạo từ hợp kim, nhìn qua tuy nhỏ, bên trong lại có đầy đủ. Có thuốc có vắc xin phòng bệnh có đồ ăn có WC, chỉ cần vào đây, những kẻ bên ngoài không mở được cửa chỉ có thể trợn mắt. Chúng ta ở trong này đợi một tuần tuyệt đối không thành vấn đề, có điều tôi đoán chỉ cần tin tức truyền ra, Sách ca rất nhanh sẽ trở về, không cần đến một tuần."
Đại khái là miệng vết thương rất đau, Trương Hằng thấp giọng mắng một câu thô tục, sau đó tiếp tục an ủi ‘chị dâu’ nhà mình, “Biệt thự của Sách ca tốn không ít tiền cho hệ thống bảo an, phòng tị nạn khẩn cấp này được coi là thành lũy chắc chắn nhất trên thế giới. Có điều mẹ nó thật kỳ lạ, hệ thống cảnh báo bên ngoài biệt thự cũng là tiêu chuẩn thế giới, tại sao có người bao vây lại không báo …"
Nói đến đây, bỗng nhiên ngừng.
Trương Hằng đứng lên, nhìn chằm chằm màn hình hiển thị trên tường hợp kim. Kẻ đánh lén đã giải quyết hết các tiểu đệ bên ngoài, chạy tới bên ngoài cánh cửa kim loại của phòng tị nạn khẩn cấp, nhìn từ máy theo dõi, bọn họ đang cầm trên tay một dụng cụ điện tử kì quái, đang thử kết nối với hệ thống khống chế trên cánh cửa kim loại.
Trương Hằng nhìn một hồi, phụt cười ha hả, vui vẻ xem trò, “Muốn giải mã sao? Chó má, mày giải [tháo] thắt lưng đi! Sách ca đã nói phòng tị nạn khẩn cấp này nếu không có hệ thống kiểm soát, cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây cũng…"
Tiếng cười bỗng nhiên im lặng ngừng lại.
Bởi vì hắn bỗng thấy, trên chiếc dụng cụ kia, ánh sáng đỏ bắt đầu không ngừng lóe lên.
“Cái đệt! Đừng nói giải được thật chứ! Không có đạo lí! Phản khoa học mà!" Sắc mặt Trương Hằng đại biến quát lên, đám tiểu đệ hắn để lại bên trong phòng khách để kéo dài thời gian, hiện tại sống chết không rõ, hắn chỉ có thể ở cùng một phòng với người nào đó, biểu đạt sự khiếp sợ cùng khó hiểu, “Gian phòng tị nạn khẩn cấp này tiêu chuẩn đứng đầu thế giới, sao có thể…"
Giọng nói Trương Hằng một lần nữa lại ngưng lại.
Bởi vì lúc này, hắn phát hiện gương mặt Đỗ Vân Hiên tái nhợt, tựa hồ không phải chỉ vì bom nổ hay bắn nhau dọa đến.
Giống như, có chút không dám tin lẫn chột dạ?!
Trương Hằng giận tái mặt, “Anh đã làm gì, nói!"
Giờ phút này nói dối cũng vô dụng, Đỗ Vân Hiên ăn ngay nói thật, “Tôi tải virus xuống, cắm vào máy tính Cổ Sách."
“Anh điên rồi sao?"
“Virus trong năm phút mới có thể khống chế hệ thống, chưa đến năm phút tôi đã rút USB ra."
“Ai nói? Ai bảo anh cắm virus vào máy tính Sách ca?!"
Thấy Đỗ Vân Hiên cam chịu, Trương Hằng cũng không cố kị đây là chị dâu mình nữa, chỉ thẳng mặt quát lên, “Não anh mọc ở mông à?! Lời này mẹ nó anh cũng tin sao?!"
Hắn ngay cả miệng vết thương cũng không thèm băng lại, một nửa gạc cầm máu rủ xuống bên lưng, phất phơ tựa như dải lụa của tiên nữ, ở bên trong căn phòng kín đi tới đi lui, xoay mạnh người, chỉ vào Đỗ Vân Hiên âm u nói, “Anh chết chắc! Đợi Sách ca trở về, tôi xem hắn nhai sống anh thế nào!"
Đỗ Vân Hiên đối với việc bán đứng Cổ Sách có chướng ngại tâm lí, thế nhưng đối với việc bán đứng Trương Hằng lại không có bất cứ mảy may không thích hợp nào, ngẩng cao khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng đáp lại. “Mặc kệ hắn nhai sống tôi thế nào, dù sao anh cũng không nhìn thấy. Người bên ngoài sẽ nhanh chóng giải được mật mã tiến vào, con đường sống duy nhất của anh chính là thẳng thắn khai nhận với cảnh sát Hồng, loại người tội ác chồng chất như anh…"
“Khoan đã!" Thân thể Trương Hằng cứng đờ, “Cảnh sát Hồng nào? Hồng Lê Minh?!"
“Chính là anh ta, cảnh sát Hồng."
Trương Hằng thở hổn hển vài cái, rốt cuộc gào lên đinh tai nhức óc, “Cảnh cái trym anh ! Họ Hồng kia sớm đã bị khai trừ cảnh tịch ! Tên cảnh sát chết giẫm đó là con riêng của đại ca xã hội đen Hồng Diêm Vương, sau khi bị đá khỏi sở cảnh sát liền trợ giúp lão cha hắn giành địa bàn với Sách ca, anh con mẹ nó lại thông đồng với hắn, đối phó với Sách ca sao !"
Ngay cả ý muốn dùng gạc cầm máu siết chết Đỗ Vân Hiên cũng nổi lên.
Đỗ Vân Hiên chấn kinh, sửng sốt một hồi, trầm giọng nói, “Tôi không tin, anh đang muốn trốn tránh chế tài của pháp luật."
“Chế mẹ anh tài ấy !" Sách ca tại sao lại coi trọng một kẻ thế này, thiết kế sư gì chứ, nói đến cùng cũng chỉ cần một chữ, ngu ! Trương Hằng nổi trận lôi đình, chỉ vào màn hình hiển thị trực tiếp từ bên ngoài hiện trường, “Anh xem cách bọn chúng mặc, vũ khí bọn chúng cầm trên tay, có cái lông gì giống cảnh sát ?! Toàn bộ đều là sát thủ xã hội đen hàng đầu ! Tôi vì Sách ca xuất sinh nhập tử, ông tổ anh lại bán tôi cho họ Hồng, có còn nhân tính hay không ? Có còn thiên lý hay không ?! Căn bản một chút nhân đạo cũng không có ! Còn con mẹ nó nói đến pháp luật !"
Trương Hằng mắng Đỗ Vân Hiên đến cẩu huyết lâm đầu, xoay người ấn lên nút trò chuyện ở trên cửa kim loại, quát lên với micro, “Họ Hồng ! Mày đừng đắc ý ! Ông đây tuyệt đối sẽ không để mày bắt sống ! Trong súng còn một viên đạn, cửa chính mở ra, ông đây sẽ tự sát !"
Chỉ lát sau, một giọng nói thông qua dụng cụ đàm thoại vọng trở về.
Nghe được ra là giọng nói của Hồng Lê Minh, có điều, không hề lẫm liệt lớn tiếng như vậy, trái lại lại có một chút ung dung không mang theo hảo ý, buồn cười hỏi, “Em sợ bị tôi bắt lấy như vậy ? Tôi còn chưa nói sẽ làm gì em ?"
“Mày có tư cách mẹ gì xử lý tao ?!" Trương Hằng hung tợn cãi lại, “Muốn bắt sống, không có cửa đâu ! Muốn sổ sách, cũng không có cửa đâu ! Tao đã chĩa súng vào đầu, mày mở cửa nhặt xác đi !"
“Trương lão đại dũng mãnh như vậy, chỉ bị tôi bao vây, ngay cả bản năng muốn sống cũng đánh mất. Sợ tôi bắt em nghiêm hình bức cung sao ?"
“Sợ cái đầu mày !"
“Đừng nói chuyện không có lí lẽ như vậy, mọi chuyện bình tĩnh thương lượng. Trương lão đại, tôi luôn luôn khoan hồng độ lượng, cho dù em phái người đến sở cảnh sát vu hãm tôi, hại tôi phải khai trừ cảnh tịch, tôi cũng chưa ghi hận. Mở cửa, mọi người thương lượng một chút, hòa hòa thuận thuận không phải rất tốt sao ?"
“Vu hãm, mẹ nó mày không phải là con riêng của Hồng Diêm Vương sao ?! Mẹ nó lão cha mày không phải xã hội đen chắc ? Nếu không phải tao quỳ xuống dập đầu trước mày !" Trương Hằng rút băng đạn ra, nhìn nhìn viên đạn cuối cùng trong băng, cạch một cái đẩy băng đạn trở về, đầy mặt thấy chết không sờn, còn không quên tiếp tục cãi lại tên vô sỉ kia, “Tao với mày không có gì để mà thương lượng !"
“Không phải em đang ở bên trong một mình chứ ? Bên trong có phải còn thiết kế Đỗ hay không ?"
Lời nói của Hồng Lê Minh, khiến động tác kiểm súng của Trương Hằng bị ngưng trệ.
“Chỉ cần em chịu để tôi bắt sống, tôi đáp ứng em, khi mở cửa ra tôi sẽ không chạm đến người của Sách ca em một sợi tóc. Hơn nữa cam đoan sẽ đưa cậu ta về nhà người thân an toàn, hoàn hảo không một chút hao tổn. Thế nào ?"
Không khí trong phòng tị nạn khẩn cấp, thoắt cái cô đọng.
Giọng nói Hồng Lê Minh không nhanh không chậm truyền đến, “Trương lão đại đối với Sách ca trung thành và tận tâm, là huynh đệ tâm phúc một tay Sách ca đề bạt. Nay vì bảo vệ người mà Sách ca coi trọng, Trương lão đại chịu một chút ấm ức, thì có là gì ? À, đến lúc rồi, tôi muốn mở cửa."
Thông qua máy kiểm soát hệ thống khống chế, việc giải mã bên ngoài đã hoàn thành.
Cửa kim loại chậm rãi mở ra, lộ ra một nhóm người đứng ở cửa, súng gác trên vai, đạn đã lên nòng, họng súng đều nhắm vào bên trong. Hồng Lê Minh thân mặc một bộ đồ màu đen rộng rãi, đứng ở phía trước.
Tay phải Trương Hằng cầm súng lục, nhắm ngay huyệt Thái Dương, muốn hung hăng siết cò súng, lại liếc nhìn Đỗ Vân Hiên vẫn không nói tiếng nào kể từ lúc bị hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nhớ tới Sách ca đối với hắn ân trọng như núi, cò súng kia có thế nào cũng không thể siết lại.
Cứng ngắc một hồi lâu, Trương Hằng nản lòng thở dài, vô cùng bi phẫn tự khen mình một câu, “Mẹ nó mình thật quá trung tâm !"
Hung hăng nhổ một ngụm xuống mặt đất, buông súng xuống.
Hồng Lê Minh lộ ra nét cười, phất tay ra hiệu, nhóm thủ hạ tràn vào, không chút khách khí trói Trương lão đại lại.
“Đừng quên chuyện mày đã đáp ứng. Bình an, hoàn hảo không chút hao tổn đưa anh ta về nhà người thân." Trương Hằng trừng Hồng Lê Minh, dữ tợn nói.
“Tôi nói lời giữ lời." Hồng Lê Minh nói.
Tay chân Đỗ Vân Hiên phát lạnh, xấu hổ vô cùng nhìn Trương Hằng đã bị trói thành bánh chưng, hoàn toàn không biết nói cái gì, một lúc lâu, mới bật ra ba chữ tràn ngập hối hận, “Thực xin lỗi."
Trương Hằng cũng thoải mái trả lại anh ba chữ, “Anh chết đi !"
“Trương lão đại theo tôi đi. Về phần anh, thiết kế Đỗ, chuyện đêm nay rất cám ơn anh." Hồng Lê Minh đối với ánh mắt căm thù phẫn nộ của Đỗ Vân Hiên, coi như không thấy, ngoắc gọi mấy tên thủ hạ đến, mỉm cười phân phó, “Đưa thiết kế Đỗ về nhà."
——
Tác giả :
Phong Lộng