Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 269: Yêu và có được (2)
Bố trí trong xe cực kỳ đơn giản, thảm lông cáo mềm mại trải trong xe, cực kỳ ấm ấp, Sở Diễm lười biếng tựa vào góc xe, đang chăm chú lật xem quyển sách trên tay, ngay cả tư thái lật sách cũng không khác biệt gì với tiểu tử Quân Ninh kia.
Thiên Dao không nói không rằng, lặng lẽ ngồi xuống đối diện hắn, kéo áo choàng lông chồn nhung khoác lên người, khép hờ mắt lại. Xe ngựa bắt đầu lắc lư tiến về phía trước, nam tử đối diện rốt cục mở miệng phá vỡ im lặng. “Dao Nhi không có gì muốn nói với ta à?"
Thiên Dao khẽ bĩu đôi môi đỏ lên nói, “Không phải chỉ là xuất cung chơi một chút thôi sao, chẳng lẽ hoàng thượng muốn xử ta tội chết mới được!" Mặc dù chột dạ, cũng phải giả vờ tràn đầy khí thế.
Lúc ám vệ hồi báo, mẫu tử Thiên Dao theo Nam Cung Mạc cùng tiến vào Xuân Phong lâu, hắn nhất thời bốc hỏa, chỉ muốn lần này phải giáo huấn nàng một trận mới được. Nhưng lúc nàng thực sự ở trước mắt, bộ dáng yêu kiều mềm mại, đôi mắt lóe sáng còn lấp lánh hơn ánh sao trên trời, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp may mắn, lửa giận gì đều vứt đi hết.
Sở Diễm bật cười, bất ngờ duỗi tay ra ôm nàng vào lòng, ngón tay thon dài khẽ mơn man trên đôi môi mềm mại của nàng. “Ta quả là chiều hư nàng rồi, càng ngày càng không có chừng mực, cung quy rất nghiêm, cung phi một mình xuất cung là tội lớn. Từ khi Đại Hàn dựng triều tới nay, làm gì có cung phi nào dám làm càn như nàng."
Thiên Dao khẽ cười, hai tay trườn lên cổ hắn, “Chỉ có thể nói là chàng may mắn hơn bọn họ rất nhiều, yêu rồi mới có thể dung túng. Tổ tiên Đại Hàn nhất định chưa từng yêu."
Nghe nàng nói như vậy, Sở Diễm cảm thấy tim mình như được gì đó lấp đầy, cúi đầu xuống hôn lên làn môi đỏ hồng của nàng, triền miên không dứt. Gió nhẹ khẽ xốc lên một góc màn, ngoài xe là bờ sông ven thành tối tối cùng ánh sáng của đèn lồng.
“Nhớ lần đầu tiên ta gặp nàng, chính là trước Xuân Phong lâu, nàng chặn xe ngựa của ta lại." Sở Diễm cười nhẹ, tựa hồ chìm vào hồi ức đẹp. Trên Thiên Sơn, hắn bị mù hai mắt, trong thiên lao nàng chật vật chịu không nổi, cơ hồ nhận không ra dung mạo. Nếu như xét kỹ, lần ở Xuân Phong lâu mới là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lúc đó vẫn không tính thực sự là nàng.
Thiên Dao lại cười khúc khích trong lòng hắn, “Thiên Dao là tới bắt quả tang?"
Sở Diễm lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc điểm lên chóp mũi nàng. “Là tới từ hôn."
“Từ hôn?" Ánh mắt Thiên Dao tràn ngập khó hiểu, nhưng cái vừa nghĩ tới cũng cảm thấy hoang đường. Đế vương tương lai, tam cung lục viện, nàng cũng không phải nữ tử nguyện hầu hạ trượng phu cùng người khác. “Vậy chàng vì sao không đồng ý?"
“Sao nàng biết được ta cự tuyệt?"
Thiên Dao khẽ nở nụ cười, “Nếu như chàng đồng ý, ta hiện giờ có khả năng đang nằm trong lòng nam nhân khác, có lẽ, sẽ tự do hơn hiện tại, trời xanh mây trắng, chân trời góc biển tùy ta ngao du."
Tự do, nam nhân khác, những từ này là từ Sở Diễm không thể chấp nhận được. Hắn có thể sủng ái nàng không chừng mực, lại không cho nàng được cái gọi là tự do, còn nam nhân khác, cả đời này, không, ngay cả đời sau cũng đừng nghĩ tới. Hắn không nói gì xoay người đè nàng xuống, mãnh liệt hôn lên môi nàng. Khác với nụ hôn lúc nãy, nụ hôn này mang theo trừng phạt bá đạo, cơ hồ hôn đến không thở nổi, nàng không ngừng vùng vẫy dưới thân hắn.
Sở Diễm hiển nhiên không có ý buông tha nàng, từ xương quai xanh của nàng hôn xuống dưới, hôn lên khuôn ngực mềm mại dưới áo lụa đơn bạc của nàng. “Sở Diễm…" Thiên Dao vùng vẫy thở dốc, lại không chống lại được lực đạo của nam nhân trên người.
Sở Diễm đè nàng dưới thân, biểu tình tản mạn tà mị, so với sự chật vật của nàng quả thực cực kỳ tiêu sái. Ngón tay thon dài của hắn khẽ miết qua lại trên gương mặt trắng nõn của nàng. “Nếu như không giáo huấn nàng một chút, quả thật vô pháp vô thiên rồi. Nhớ kỹ, đừng nói những lời ta không thích nghe, hậu quả, nàng tự biết."
Thiên Dao nhíu mi nhìn hắn, đôi mắt trong suốt nhuốm tức giận. “Chàng trước kia cũng uy hiếp ta như vậy?"
“Uy hiếp?" Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, người có tư cách để hắn uy hiếp cũng chỉ có nàng thôi. Nam nhân đối với nữ nhân, ngay cả ham muốn chiếm hữu cũng không có, làm sao có thể gọi là yêu. Đáng tiếc, nữ nhân vĩnh viễn sẽ không hiểu: “Tùy ý nàng nói."
“Sở Diễm, buông ta ra." Nàng nằm trên tấm thảm lông cáo mềm mại, quay mặt không muốn nhìn hắn. Nam nhân này ngang ngược bá đạo, ưu điểm nên có của một đế vương hắn lại không có chút nào.
“Buông ra? Chờ ta ngán tự nhiên sẽ thả nàng đi." Sở Diễm thật sự bị thái độ lãnh đạm của nàng chọc tức mà không ý thức được, một chữ ‘ngán’ này lại đả thương người đến nhường nào. Hắn thô bạo nhấc làn váy Thiên Dao lên, đau đớn khiến Thiên Dao theo bản năng run rẩy, thân thể cuộn lại, mà hắn lại không cho phép nàng lùi bước, hai tay giữ chặt bả vai nàng, trong điên cuồng vẫn mang theo sự trừng phạt mãnh liệt.
Trong triều không một ngày yên ổn, hắn ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, cả ngày nhìn người ở dưới đấu đá nhau, cố gắng cân bằng lực lượng khắp nơi. Vừa phải quan tâm dân sinh để họ ăn no mặc ấm, bận đến không kịp thở, lại vẫn dành thời gian, dành hết tâm can đi đón nàng. Nàng vậy mà không biết tốt xấu còn nói với hắn về tự do và nam nhân khác.
Thiên Dao bất lực chấp nhận sự chiếm lấy của hắn, hai tay nắm chặt thảm lông cáo dưới thân, nước mắt theo mi mắt tuôn rơi. Sở Diễm nằm tựa đầu bên tai nàng, thấp giọng nỉ non, “Tốt nhất là nằm yên, Ninh Nhi của nàng có khi đang ở bên ngoài."
Thiên Dao bất lực nhắm hai mắt lại, dòng nước mắt chảy ra, nàng cắn chặt môi khiến máu tươi trào ra, mang theo mùi ngai ngái. Nàng không ầm ĩ, hồ nháo, cũng không vùng vẫy, chỉ chờ thời gian đi qua để có thể được giải thoát.
Lúc Sở Diễm muốn nàng cũng do tức giận, sau khi tỉnh táo lại mới phát hiện mình thật sự có chút quá đáng. Nàng bị hắn áp dưới thân như búp bê bị nghiền nát, trên mặt toàn là nước mắt, khóe môi nhiễm giọt máu tươi chói mắt.
“Dao Nhi." Hắn đau lòng ôm lấy nàng, lộn xộn chỉnh lại y phục. Thiên Dao để mặc hắn ôm, vô cảm không mảy may đáp lại.
Lúc này, tốc độ xe ngựa chậm lại, Sở Diễm biết đã sắp tới cửa cung, nếu trở về như vậy, với tính tình Thiên Dao nhất định sẽ khóa trái mình trong Vị Ương cung, chỉ sợ gặp mặt nàng cũng khó khăn. “Xích Diễm, đi phủ tướng quân." Hắn trầm giọng nói.
Hiển nhiên, hai người ngoài xe sửng sốt một lúc nhưng cũng không hỏi nhiều mà quay đầu xe ngựa.
Sở Diễm nửa ôm Thiên Dao tựa vào thành xe, đau lòng hôn lên môi nàng, mùi máu tươi ngai ngái càng làm trái tim hắn đau nhói. Sở Diễm nghĩ, hắn thật là tên khốn nạn, lúc nãy sao có thể đành lòng giày vò nàng như vậy. “Dao Nhi, thực xin lỗi, ta làm đau nàng rồi phải không? Nàng đánh ta mắng ta đều được, đừng khóc nữa, ta sẽ đau lòng."
Thiên Dao cười châm biếm, hai chữ đau lòng từ miệng hắn nói ra sao lại nghe trào phúng đến vậy! Hắn không phải là người thích treo lời nói ngon ngọt trên bờ môi, nếu hắn thật sự đau lòng cũng không ép buộc nàng hết lần này tới lần khác. “Chàng đi đi, ta không muốn nhìn thấy chàng." Nàng hơi chua xót nói.
Sở Diễm cười trầm nhẹ, nàng đồng ý nói chuyện với hắn xem như sự tình chưa tệ như tưởng tượng. Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng, ngữ điệu thong thả dịu dàng, “Ninh Nhi vẫn ở bên ngoài, nàng đuổi ta ra như vậy về sau làm sao ta quản thúc được hài nhi."
Thiên Dao tiếp tục im lặng, không để ý hắn nữa. Sở Diễm có chút luống cuống bắt lấy tay nàng vỗ lên mặt mình. “Ta biết ta sai rồi, Dao Nhi, nàng đánh ta mắng ta đi, chỉ cần đừng lạnh lùng như vậy. Nàng có biết ta sợ mất đi nàng nhiều thế nào, cái nàng muốn đều là tự do, ta không cho được, cũng không thể cho."
Thiên Dao không vùng vẫy, tùy hắn nắm lấy cổ tay mình, mấy bạt tai đánh xuống trong lòng quả thật thoải mái hơn rất nhiều. Hai mắt vẫn rưng rưng nước, căm giận trừng hắn.
“Hết giận chưa?" Hắn lại tiến lại, hôn lên nước mắt nàng, mùi vị mặn chát kích thích cảm quan.
“Đừng đụng vào ta." Thiên Dao né người tránh cái ôm của hắn, cuộn thân thể thành một cục trốn ở góc xe.
“Được, ta đảm bảo, cái nàng không muốn ta sẽ không ép nàng."
Thiên Dao im lặng một hồi, mới thấp giọng hỏi: “Chàng muốn đưa ta đi đâu?"
“Phủ tướng quân, nhà mẫu thân nàng." Sở Diễm nhẹ giọng trả lời, bộ dạng nàng rụt rè, hắn giang tay ra lại dừng ở không trung.
Lại là im lặng, mặc dù nàng không nhớ rõ nhưng mấy ngày nay cũng ít nhiều nghe thấy chuyện tình năm đó từ trong miệng cung nhân. Năm dó, nàng còn là thái tử phi của Sở Diễm, cả Thẩm gia phạm trọng tội bị xử tử, chỉ trong một đêm máu chảy thành sông.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại bên ngoài phủ tướng quân, ngoài xe truyền đến tiếng Quân Ninh: “Mẫu thân."
Thiên Dao cố gắng lau đi nước mắt trên má, cật lực hoạt động thân thể nhưng váy áo trên người nhăn nhúm, thậm chí vài chỗ còn bị Sở Diễm thô bạo xé nát, nàng nhợt nhạt cứng ngắc tại chỗ.
Sở Diễm lẳng lặng thở dài, cởi ngoại bào ra khoác lên người nàng, không chút phân trần bồng nàng lên.
Thiên Dao không nói không rằng, lặng lẽ ngồi xuống đối diện hắn, kéo áo choàng lông chồn nhung khoác lên người, khép hờ mắt lại. Xe ngựa bắt đầu lắc lư tiến về phía trước, nam tử đối diện rốt cục mở miệng phá vỡ im lặng. “Dao Nhi không có gì muốn nói với ta à?"
Thiên Dao khẽ bĩu đôi môi đỏ lên nói, “Không phải chỉ là xuất cung chơi một chút thôi sao, chẳng lẽ hoàng thượng muốn xử ta tội chết mới được!" Mặc dù chột dạ, cũng phải giả vờ tràn đầy khí thế.
Lúc ám vệ hồi báo, mẫu tử Thiên Dao theo Nam Cung Mạc cùng tiến vào Xuân Phong lâu, hắn nhất thời bốc hỏa, chỉ muốn lần này phải giáo huấn nàng một trận mới được. Nhưng lúc nàng thực sự ở trước mắt, bộ dáng yêu kiều mềm mại, đôi mắt lóe sáng còn lấp lánh hơn ánh sao trên trời, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp may mắn, lửa giận gì đều vứt đi hết.
Sở Diễm bật cười, bất ngờ duỗi tay ra ôm nàng vào lòng, ngón tay thon dài khẽ mơn man trên đôi môi mềm mại của nàng. “Ta quả là chiều hư nàng rồi, càng ngày càng không có chừng mực, cung quy rất nghiêm, cung phi một mình xuất cung là tội lớn. Từ khi Đại Hàn dựng triều tới nay, làm gì có cung phi nào dám làm càn như nàng."
Thiên Dao khẽ cười, hai tay trườn lên cổ hắn, “Chỉ có thể nói là chàng may mắn hơn bọn họ rất nhiều, yêu rồi mới có thể dung túng. Tổ tiên Đại Hàn nhất định chưa từng yêu."
Nghe nàng nói như vậy, Sở Diễm cảm thấy tim mình như được gì đó lấp đầy, cúi đầu xuống hôn lên làn môi đỏ hồng của nàng, triền miên không dứt. Gió nhẹ khẽ xốc lên một góc màn, ngoài xe là bờ sông ven thành tối tối cùng ánh sáng của đèn lồng.
“Nhớ lần đầu tiên ta gặp nàng, chính là trước Xuân Phong lâu, nàng chặn xe ngựa của ta lại." Sở Diễm cười nhẹ, tựa hồ chìm vào hồi ức đẹp. Trên Thiên Sơn, hắn bị mù hai mắt, trong thiên lao nàng chật vật chịu không nổi, cơ hồ nhận không ra dung mạo. Nếu như xét kỹ, lần ở Xuân Phong lâu mới là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lúc đó vẫn không tính thực sự là nàng.
Thiên Dao lại cười khúc khích trong lòng hắn, “Thiên Dao là tới bắt quả tang?"
Sở Diễm lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc điểm lên chóp mũi nàng. “Là tới từ hôn."
“Từ hôn?" Ánh mắt Thiên Dao tràn ngập khó hiểu, nhưng cái vừa nghĩ tới cũng cảm thấy hoang đường. Đế vương tương lai, tam cung lục viện, nàng cũng không phải nữ tử nguyện hầu hạ trượng phu cùng người khác. “Vậy chàng vì sao không đồng ý?"
“Sao nàng biết được ta cự tuyệt?"
Thiên Dao khẽ nở nụ cười, “Nếu như chàng đồng ý, ta hiện giờ có khả năng đang nằm trong lòng nam nhân khác, có lẽ, sẽ tự do hơn hiện tại, trời xanh mây trắng, chân trời góc biển tùy ta ngao du."
Tự do, nam nhân khác, những từ này là từ Sở Diễm không thể chấp nhận được. Hắn có thể sủng ái nàng không chừng mực, lại không cho nàng được cái gọi là tự do, còn nam nhân khác, cả đời này, không, ngay cả đời sau cũng đừng nghĩ tới. Hắn không nói gì xoay người đè nàng xuống, mãnh liệt hôn lên môi nàng. Khác với nụ hôn lúc nãy, nụ hôn này mang theo trừng phạt bá đạo, cơ hồ hôn đến không thở nổi, nàng không ngừng vùng vẫy dưới thân hắn.
Sở Diễm hiển nhiên không có ý buông tha nàng, từ xương quai xanh của nàng hôn xuống dưới, hôn lên khuôn ngực mềm mại dưới áo lụa đơn bạc của nàng. “Sở Diễm…" Thiên Dao vùng vẫy thở dốc, lại không chống lại được lực đạo của nam nhân trên người.
Sở Diễm đè nàng dưới thân, biểu tình tản mạn tà mị, so với sự chật vật của nàng quả thực cực kỳ tiêu sái. Ngón tay thon dài của hắn khẽ miết qua lại trên gương mặt trắng nõn của nàng. “Nếu như không giáo huấn nàng một chút, quả thật vô pháp vô thiên rồi. Nhớ kỹ, đừng nói những lời ta không thích nghe, hậu quả, nàng tự biết."
Thiên Dao nhíu mi nhìn hắn, đôi mắt trong suốt nhuốm tức giận. “Chàng trước kia cũng uy hiếp ta như vậy?"
“Uy hiếp?" Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, người có tư cách để hắn uy hiếp cũng chỉ có nàng thôi. Nam nhân đối với nữ nhân, ngay cả ham muốn chiếm hữu cũng không có, làm sao có thể gọi là yêu. Đáng tiếc, nữ nhân vĩnh viễn sẽ không hiểu: “Tùy ý nàng nói."
“Sở Diễm, buông ta ra." Nàng nằm trên tấm thảm lông cáo mềm mại, quay mặt không muốn nhìn hắn. Nam nhân này ngang ngược bá đạo, ưu điểm nên có của một đế vương hắn lại không có chút nào.
“Buông ra? Chờ ta ngán tự nhiên sẽ thả nàng đi." Sở Diễm thật sự bị thái độ lãnh đạm của nàng chọc tức mà không ý thức được, một chữ ‘ngán’ này lại đả thương người đến nhường nào. Hắn thô bạo nhấc làn váy Thiên Dao lên, đau đớn khiến Thiên Dao theo bản năng run rẩy, thân thể cuộn lại, mà hắn lại không cho phép nàng lùi bước, hai tay giữ chặt bả vai nàng, trong điên cuồng vẫn mang theo sự trừng phạt mãnh liệt.
Trong triều không một ngày yên ổn, hắn ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, cả ngày nhìn người ở dưới đấu đá nhau, cố gắng cân bằng lực lượng khắp nơi. Vừa phải quan tâm dân sinh để họ ăn no mặc ấm, bận đến không kịp thở, lại vẫn dành thời gian, dành hết tâm can đi đón nàng. Nàng vậy mà không biết tốt xấu còn nói với hắn về tự do và nam nhân khác.
Thiên Dao bất lực chấp nhận sự chiếm lấy của hắn, hai tay nắm chặt thảm lông cáo dưới thân, nước mắt theo mi mắt tuôn rơi. Sở Diễm nằm tựa đầu bên tai nàng, thấp giọng nỉ non, “Tốt nhất là nằm yên, Ninh Nhi của nàng có khi đang ở bên ngoài."
Thiên Dao bất lực nhắm hai mắt lại, dòng nước mắt chảy ra, nàng cắn chặt môi khiến máu tươi trào ra, mang theo mùi ngai ngái. Nàng không ầm ĩ, hồ nháo, cũng không vùng vẫy, chỉ chờ thời gian đi qua để có thể được giải thoát.
Lúc Sở Diễm muốn nàng cũng do tức giận, sau khi tỉnh táo lại mới phát hiện mình thật sự có chút quá đáng. Nàng bị hắn áp dưới thân như búp bê bị nghiền nát, trên mặt toàn là nước mắt, khóe môi nhiễm giọt máu tươi chói mắt.
“Dao Nhi." Hắn đau lòng ôm lấy nàng, lộn xộn chỉnh lại y phục. Thiên Dao để mặc hắn ôm, vô cảm không mảy may đáp lại.
Lúc này, tốc độ xe ngựa chậm lại, Sở Diễm biết đã sắp tới cửa cung, nếu trở về như vậy, với tính tình Thiên Dao nhất định sẽ khóa trái mình trong Vị Ương cung, chỉ sợ gặp mặt nàng cũng khó khăn. “Xích Diễm, đi phủ tướng quân." Hắn trầm giọng nói.
Hiển nhiên, hai người ngoài xe sửng sốt một lúc nhưng cũng không hỏi nhiều mà quay đầu xe ngựa.
Sở Diễm nửa ôm Thiên Dao tựa vào thành xe, đau lòng hôn lên môi nàng, mùi máu tươi ngai ngái càng làm trái tim hắn đau nhói. Sở Diễm nghĩ, hắn thật là tên khốn nạn, lúc nãy sao có thể đành lòng giày vò nàng như vậy. “Dao Nhi, thực xin lỗi, ta làm đau nàng rồi phải không? Nàng đánh ta mắng ta đều được, đừng khóc nữa, ta sẽ đau lòng."
Thiên Dao cười châm biếm, hai chữ đau lòng từ miệng hắn nói ra sao lại nghe trào phúng đến vậy! Hắn không phải là người thích treo lời nói ngon ngọt trên bờ môi, nếu hắn thật sự đau lòng cũng không ép buộc nàng hết lần này tới lần khác. “Chàng đi đi, ta không muốn nhìn thấy chàng." Nàng hơi chua xót nói.
Sở Diễm cười trầm nhẹ, nàng đồng ý nói chuyện với hắn xem như sự tình chưa tệ như tưởng tượng. Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng, ngữ điệu thong thả dịu dàng, “Ninh Nhi vẫn ở bên ngoài, nàng đuổi ta ra như vậy về sau làm sao ta quản thúc được hài nhi."
Thiên Dao tiếp tục im lặng, không để ý hắn nữa. Sở Diễm có chút luống cuống bắt lấy tay nàng vỗ lên mặt mình. “Ta biết ta sai rồi, Dao Nhi, nàng đánh ta mắng ta đi, chỉ cần đừng lạnh lùng như vậy. Nàng có biết ta sợ mất đi nàng nhiều thế nào, cái nàng muốn đều là tự do, ta không cho được, cũng không thể cho."
Thiên Dao không vùng vẫy, tùy hắn nắm lấy cổ tay mình, mấy bạt tai đánh xuống trong lòng quả thật thoải mái hơn rất nhiều. Hai mắt vẫn rưng rưng nước, căm giận trừng hắn.
“Hết giận chưa?" Hắn lại tiến lại, hôn lên nước mắt nàng, mùi vị mặn chát kích thích cảm quan.
“Đừng đụng vào ta." Thiên Dao né người tránh cái ôm của hắn, cuộn thân thể thành một cục trốn ở góc xe.
“Được, ta đảm bảo, cái nàng không muốn ta sẽ không ép nàng."
Thiên Dao im lặng một hồi, mới thấp giọng hỏi: “Chàng muốn đưa ta đi đâu?"
“Phủ tướng quân, nhà mẫu thân nàng." Sở Diễm nhẹ giọng trả lời, bộ dạng nàng rụt rè, hắn giang tay ra lại dừng ở không trung.
Lại là im lặng, mặc dù nàng không nhớ rõ nhưng mấy ngày nay cũng ít nhiều nghe thấy chuyện tình năm đó từ trong miệng cung nhân. Năm dó, nàng còn là thái tử phi của Sở Diễm, cả Thẩm gia phạm trọng tội bị xử tử, chỉ trong một đêm máu chảy thành sông.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại bên ngoài phủ tướng quân, ngoài xe truyền đến tiếng Quân Ninh: “Mẫu thân."
Thiên Dao cố gắng lau đi nước mắt trên má, cật lực hoạt động thân thể nhưng váy áo trên người nhăn nhúm, thậm chí vài chỗ còn bị Sở Diễm thô bạo xé nát, nàng nhợt nhạt cứng ngắc tại chỗ.
Sở Diễm lẳng lặng thở dài, cởi ngoại bào ra khoác lên người nàng, không chút phân trần bồng nàng lên.
Tác giả :
Tiếu Nhược Thủy