Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 256: Chờ đợi một đời một kiếp
Tiết Oánh trầm tư trong khoảnh khắc, cũng hiểu được lời Lưu Trung nói có vài phần có thể tin. Tiết Đức Hải là thân đệ đệ của nàng, đức hạnh hắn thế nào, nàng làm tỷ tỷ đương nhiên rõ ràng nhất. Đỗ Tử Mặc quan mới nhậm chức ba tầng lửa, lần đầu đã muốn khai đao với Tiết Đức Hải, Tiết gia quả thật luống cuống tinh thần, nhưng Sở Diễm một lòng thiên vị, trong lòng nàng đích thực vui mừng.
“Vậy bổn cung sẽ tin công công lần nay, tạm thời hồi cung chờ tin lành. Vẫn phiền công công đem bát tổ yến này dâng cho hoàng thượng, tâm ý của bổn cung, nhất định phải để hoàng thượng uống hết mới được." Tiết Oánh lệnh cho thị nữ Bội Nhi đưa canh đến trong tay Lưu Trung, lại dặn dò một phen.
Lưu Trung cơ hồ muốn chảy mồ hôi lạnh xuống tóc mai, đuổi được vị này quả nhiên phải tốn chút tâm tư. Ông bưng lấy canh, ở ngoài điện khom người thấp giọng gọi: “Hoàng thượng."
“Đi rồi?" Trong điện truyền ra giọng nói trầm thấp của Sở Diễm.
“Vâng, nhưng để lại một chung tổ yến." Lưu Trung lại hồi bẩm.
“Ừ, vào đi."
Nghe được truyền triệu, Lưu Trung mới dám bước vào trong điện. Trên ghế chủ vị, Sở Diễm vẫn đang phê duyệt tấu chương như cũ, Thiên Dao đang an tĩnh ngủ say trong ngực hắn, vẫn là toàn thân quan bào như cũ, nhưng đã khôi phục lại diện mạo thật, mái tóc đen rũ xuống tận eo.
“Nhỏ tiếng chút, đừng làm ồn Dao Nhi."
“Vâng." Lưu Trung đặt canh ở trên bàn, động tác cực kỳ chậm nhẹ cẩn thận. Sau khi hoàn tất toàn bộ, lại khom người rời khỏi, đồng thời đóng cửa điện. Đế vương không muốn để Dao phi lộ diện trước mặt mọi người, toàn bộ vẫn nên cẩn thận mà làm.
Sở Diễm vẫn tiếp tục xem tấu chương, thỉnh thoảng nhíu mi chăm chú nhìn, thỉnh thoảng lại khẽ thở dài, từng bản từng bản tấu chương, nghìn bài một điệu muốn buộc tội tân nhậm Đại Lý tự Thiếu Khanh Đỗ Tử Mặc, lại có cái bày ra rõ mười tội trạng của nàng, đứng đầu đương nhiên là vu hãm nhi tử đại tướng quân. Sở Diễm lạnh lùng cười, Tiết gia này quả nhiên càng ngày càng không sợ ai.
“Lại là buộc tội ta?" Trong lòng truyền đến ý cười có vẻ cân nhắc, chẳng biết lúc nào Thiên Dao đã mở đôi mắt sáng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tấu chương trong tay hắn.
“Ừm." Sở Diễm gật đầu, gõ nhẹ xuống làn môi mềm mại của nàng, “Bây giờ muốn bảo trụ nàng thật đúng là cần phí chút tâm tư."
“Ta chính là tân khoa Trạng Nguyên chàng khâm điểm đó, chàng đương nhiên phải bảo hộ ta chu toàn."Thiên Dao khẽ cong môi đỏ, lời nói đúng tình hợp lý.
“Người ta khâm điểm là Đỗ Tử Mặc, không phải nàng. Tu hú chiếm tổ chim khách mà còn hùng hổ như thế, quả nhiên nên phạt." Cái Sở Diễm gọi là phạt, đương nhiên là vây nàng ở trong ngực hôn triền miên, lại một lần nữa hôn nàng đến hít thở không thông mới chịu buông tay.
Thiên Dao đứng dậy, tùy ý lật mấy xấp tấu chương, dường như không có ngoại lệ gì, trên đó đều buộc tội nàng. “Tiết gia có năng lực như vậy, xui khiến quần thần tấu thư, quả nhiên là một loại uy hiếp đối với giang sơn Đại Hàn cùng hoàng quyền của Sở gia, vẫn nên diệt trừ càng sớm càng tốt."
Sở Diễm khinh thường cười, chuyện Tiết gia trong lòng hắn sớm có tính toán. “Bên phía biểu ca trái lại không có động tĩnh gì, mà Hữu tướng Nam Cung Mạc cũng theo phe, đa số đều là cỏ quấn tường, lần này trẫm có ý giữ lại Tiết gia, bọn hắn cũng đều nhìn thấy chút manh mối, bất quả là muốn thông qua việc này nịnh bợ Tiết gia, lấy lòng ta. Chân chính có thể cúi đầu trước Tiết gia cũng không có mấy người."
“Đúng a, Tiết tướng quân này còn là quốc trượng, có ai dám không nịnh bợ chứ." Thiên Dao chua chát mở miệng, ánh mắt liếc sang bát tổ yến trên bàn, nói thầm một câu, “Ta đói bụng."
Sở Diễm bật cười, bàn tay xoa xoa sợi tóc nàng, “Nàng á, càng ngày càng xấu tính rồi." Hắn đưa tay cầm mép chén lên, may mà canh tổ yến vẫn còn ấm. Hắn cầm lấy muỗng sứ, kiên nhẫn đút từng muỗng cho nàng uống. Thiên Dao nửa tựa vào trong ngực hắn, cũng cực kỳ hưởng thụ hắn phục vụ.
Một đêm này, hắn ôm Thiên Dao trở về Vị Ương cung. Hắn cùng nàng cùng ôm nhau trên giường rộng mềm mại, nhưng chưa làm ra chuyện gì quá khuôn phép. Dưới cùng một chiếc chăn bông, hắn chỉ an phận ôm nàng, ngủ ngon một đêm. Cũng không phải hắn không muốn nàng mà hắn biết nàng mất đi trí nhớ, hắn không muốn bức bách nàng, sợ đẩy nàng càng xa hơn.
Nếu như nàng cần thời gian, hắn có thể đợi, cho dù là một đời một kiếp.
Ngày hôm sau, Thiên Dao ngồi trước gương trang điểm, trong tay cầm một cái mặt nạ da người mỏng nhạt, Sở Diễm thức dậy xuống giường, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, “Thật sự không tính ở lại bên cạnh ta sao? Ta không hi vọng nàng bị cuốn vào cuộc chiến triều đình này."
Thiên Dao trầm mặc, lại đeo mặt nạ da người mỏng này lên mặt. Đây cũng là câu trả lời nàng dành cho hắn. Sở Diễm bất đắc dĩ thở dài, buông nàng ra. “Được rồi, theo nàng vậy. Chút nữa để Lưu Trung dẫn nàng từ đường nhỏ vào chính điện, tự mình cẩn thận chút." Hắn đặt một nụ hôn trên mái tóc thơm của nàng, mang theo vài phần sủng nịch.
Sau khi lâm triều, Thiên Dao lại trở về phủ, phát hiện Nguyệt Nga vẫn ngồi ở trong vườn, là đợi nàng suốt một đêm, hai mắt đều có chút sưng đỏ rồi. Ngực nàng căng thẳng, ba chân bốn cẳng đi tới trước người nàng ấy.
“Tỷ tỷ, Nguyệt Nga nghĩ tỷ sẽ giống biểu ca bỏ lại Nguyệt Nga." Giọng nói của nàng đã khàn khàn, hiển nhiên đã khóc.
“Thực xin lỗi, là lỗi của ta." Thiên Dao cất tiếng an ủi, “Yên tâm, ta không sao, hơn nữa, hoàng thượng đã tiết lộ, Tiết gia tất nhiên phải trừ, muội muội phải kiên nhẫn mới được."
“Ừm." Nguyệt Nga gật đầu, cũng không truy vấn nửa lời, nàng hoàn toàn tín nhiệm Thiên Dao. Mà Thiên Dao vẫn luôn không cô phụ phần tín nhiệm này.
“Đi ngủ đi, nhìn bộ dáng tiều tụy của muội kìa."
Nguyệt Nga nhẹ cười, trái tim cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Nàng đứng dậy đi vào trong nhà. Dương Vân vẫn đứng dưới mái hiên nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng mà tường hòa. Thiên Dao nghĩ, bà nhất định đoán được vài phần.
…
Trong Cảnh Nhân cung, Tiết Oánh độc đại, thời gian gần đây, hậu cung hình thành một quy định bất thành văn, sau khi trời sáng, phi tần hậu cung đều phải đến Cảnh Nhân cung thỉnh an Hiền phi nương nương. Tiết Oánh chưởng quản công việc lục cung, lại tiếp nhận bái kiến của tần phi trong cung, nghiễm nhiên giống hệt như hoàng hậu, trong cung cũng không còn ai có thể đối kháng với nàng.
Trên đường đi, hai tài nhân mới vào cung không lâu đang thì thầm bàn tán.
“Cũng không phải hoàng hậu lại ra vẻ hoàng hậu, dựa vào cái gì bắt chúng ta tới thỉnh an nàng ta, cũng không thấy hoàng thượng thường ngày sủng hạnh." Một người không phục nói.
“Suỵt, nhỏ giọng chút." Người kia cuống quít quay đầu nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng mới nhẹ nhàng thở phào. “Muội muội cẩn thận, họa là tự miệng mà ra. Hoàng thượng của chúng ta cả ngày bận việc triều chính, rất ít lui tới hậu cung, một tháng mới đến một hai lần, cũng không phải là đến cung nàng ta sao, dù sao nàng ta cũng là Hiền phi."
“Tỷ tỷ nói vậy là không biết rồi, hoàng thượng tới một hai lần kia chẳng qua là cùng nàng ta dùng cơm mà thôi, cũng không ngủ lại. Ngoại trừ ngủ tại Ngự thư phòng, hoàng thượng hơn nửa thời gian là ở Vị Ương cung. Nghe nói vị chủ tử ở Vị Ương cung mới đúng là người trong lòng hoàng thượng, chỉ tiếc, hồng nhan bạc mệnh."
“Muội nói Dao phi từng được sủng nhất lục cung? Nghe nói vẻ đẹp của Dao phi độc nhất vô nhị, nếu Dao phi còn sống, chỉ sợ Tiết Hiền phi cũng không dám càn rỡ như vậy…"
Hai người đang nói đến cao hứng bừng bừng, phía sau đột nhiên truyền đến giọng ho nhẹ của nữ tử, hai người giật nảy mình, cuống quít xoay người lại, chỉ thấy một nữ tử áo trắng đang cùng thị nữ chậm rãi đi tới.
“Thần thiếp bái kiến Tường tần nương nương." Hai người cuống quít quỳ lạy.
“Đều đứng lên đi." Phương Nhu nhẹ giọng mở miệng, khăn lụa trong tay tùy ý lau dưới má. “Hôm nay gió lớn cẩn thận đau đầu lưỡi. Cũng không nhìn xem hậu cung này là chỗ nào, Hiền phi nương nương há là để các ngươi chê bai."
“Vâng, thần thiếp ghi nhớ lời nương nương dạy bảo." Hai người quỳ trên mặt đất, run rẩy đáp.
Phương Nhu bất quá chỉ để lại một câu, liền dưới sự dìu đỡ của tì nữ đi về phía Cảnh Nhân cung.
Hai nữ tử cùng nhau đứng dậy, lè lưỡi về hướng Phương Nhu vừa rời đi, “Hôm nay nàng ta còn hát được nữa à, bình thường không phải bằng mặt mà không bằng lòng với Hiền phi sao?"
“Ai biết được." Người kia phụ họa trả lời. Hai người đương nhiên không ngờ, Phương Nhu có lòng tốt nhắc nhở, nếu như lời hai người vừa nói truyền đến trong tai Tiết Oánh, hai người về sau liền đừng hòng nghĩ tới chuyện đứng ở hậu cung. Tiết Hiền phi mặc dù độc đại hậu cung, nhưng Dao phi vẫn là cây kim trong lòng nàng.
Cực kỳ bất ngờ, hôm nay sau khi lâm triều, đế vương đích thân đến Cảnh Nhân cung, một phòng nữ nhân chưa kịp tản đi. Bóng dáng minh hoàng đi qua, nữ nhân đều quỳ rạp xuống.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
“Đều đứng lên cả đi." Sở Diễm dừng bước trước mặt Tiết Oánh, đưa tay đỡ nàng dậy, giống như ái muội.
“Hoàng thượng cùng Hiền phi nương nương phu thê ân ái, quả thật làm người ngoài ganh tỵ." Một phi tần lanh mồm lanh miệng nói.
Tiết Oánh cười nhẹ, vẻ mặt thẹn thùng khó nén đắc ý. “Là miệng ngươi thật ngọt."
Một bên chân mày Sở Diễm hơi nhếch lên, tuấn nhan lại không biến chuyển. Đối với chữ phu thê này, hắn cực kỳ mẫn cảm. Trong lòng hắn chỉ có Thiên Dao mới là thê tử duy nhất cuộc đời hắn.
“Oánh Nhi, hôm nay chỗ nàng trái lại náo nhiệt." Sở Diễm ấm giọng có chút ngụ ý nói, tuy hắn rất ít vào hậu cung, nhưng hậu cung vẫn là hậu cung của đế vương. Trong thời gian này, Tiết Oánh ở hậu cung độc quyền, hắn không phải không biết, chỉ cần không quá mức quá phận, hắn cũng không muốn hỏi đến, nhưng Tiết Oánh càng ngày càng được một tấc lại tiến một thước, thực coi chính mình là chủ hậu cung rồi.
Tiết Oánh cũng không phải người hồ đồ, tự nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Sở Diễm, sắc mặt không khỏi có chút trắng xanh, rụt rè mở miệng, “Các vị muội muội là rảnh rỗi, thần thiếp liền nói mọi người tới Cảnh Nhân cung ngồi chơi một chút."
Sở Diễm cười, cũng chưa tính truy cứu, dù sao, trước khi Tiết gia rơi đài, hắn vẫn muốn để lại chút mặt mũi cho nàng. “Trẫm còn chưa dùng bữa sáng, Oánh Nhi một mình bồi trẫm hay là cùng các phi tần đây?"
Sắc mặt Tiết Oánh chuyển trắng sang hồng, có chút xấu hổ ho khan vài tiếng, mới mở miệng nói: “Thời gian cũng không còn sớm, các vị muội muội mời trở về đi. Bội Nhi, tiễn khách."
“Thần thiếp cáo lui." Các cung tần phi dưới sự hướng dẫn của Bội Nhi đi ra ngoài. Mà giọng nói trầm thấp dồi dào từ tính của Sở Diễm đột ngột vang lên, hắn trầm giọng gọi, “Nhu Nhi."
Thân thể Phương Nhu cứng đờ, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt lạ thường từ bốn phía. Từ lúc vào cung đến nay, số lần nàng gặp đế vương chỉ sợ còn chưa đếm hết mười ngón tay, cũng chỉ có lúc vừa mới sắc phong tần vị, may mắn được đế vương sủng hạnh, mà bây giờ, hoàng thượng đây là muốn diễn tuồng gì?
“Hoàng thượng gọi thần thiếp không biết có chuyện gì?" Nàng khẽ khụy người, nhẹ nhàng mở miệng.
“Trẫm hình như lâu rồi không đến cung của nàng, buổi tối đến chỗ nàng ngồi một chút được không?" Sở Diễm vẫn ôn nhuận mỉm cười như cũ, nhưng ánh mắt thâm sâu làm cho người ta không biết hắn đang đăm chiêu suy nghĩ gì.
“Vâng." Phương Nhu không buồn cũng không vui, rời đi dưới ánh mắt hâm mộ cực kỳ hoặc phẫn nộ của mọi người.
Sở Diễm cùng Tiết Oánh ngồi đối diện nhau, Tiết Oánh ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói một câu: “Phương muội muội thật may mắn, hoàng thượng đối với muội ấy thật dụng tâm."
Sở Diễm chỉ cười không nói, gắp ăn mấy món yêu thích, trong đầu nghĩ tới chỉ có Thiên Dao. Thời điểm xa cách năm năm tựa hồ cũng chưa từng nhớ nhung đến như vậy, khi đó dường như là tuyệt vọng, chỉ là chống đỡ nỗi nhớ nhung sau cùng này. Nhưng bây giờ, nàng chân chân thực thực tồn tại, đêm qua còn ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, sáng sớm vừa rời đi, ngược lại cảm thấy trong lòng trong tim đều trống rỗng. Xem ra, thật sự không nên cho con người hi vọng, chỉ làm họ càng ngày càng tham lam.
May mà lòng tham của hắn chỉ có với Thiên Dao.
Dùng bữa vô cùng đơn giản, Sở Diễm liền đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối cũng không nói với Tiết Oánh được mấy câu, phần lớn thời gian là Tiết Oánh tự nói, hắn cũng không để ý lắm. Sở Diễm đi rồi, thị nữ Bội Nhi bưng trà Long Tĩnh mới tiến cống năm nay lên, Tiết Oánh cầm trong tay, lúc này lại thưởng thức không ra hương trà, đành phải thở dài như có như không.
“Tâm tình nương nương không vui sao?" Bội Nhi lên tiếng hỏi.
Tiết Oánh chua xót động khóe môi, bất đắc dĩ nói, “Bổn cung chỉ là nhất thời cảm khái, nữ nhân hậu cung thật sự nhiều quá. Đã chết một Sở Uyển, không có Thẩm Thiên Dao, nhưng vẫn không ngừng có nữ nhân đến. Tĩnh phi mặc dù ôm bệnh nhiều ngày, nhưng chung quy vẫn là cái gai trong lòng bổn cung, ánh mắt hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không dừng ở trên người bổn cung. Huống chi, tuổi tác của bổn cung cũng không nhỏ, hoàng thượng đối với ta mặc dù không tệ, nhưng không lưu lại ngủ, nếu như không hài tử, tương lai làm sao có chỗ đứng ở trong cung. Vì việc này, phụ thân thúc giục không ngừng, bổn cung phiền muộn trong lòng."
“Thân thể nương nương khỏe mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ có con nối dõi, hà tất nóng lòng nhất thời." Bội Nhi lên tiếng trấn an.
Tiết Oánh chỉ cười cho qua, trên mặt vẫn bất đắc dĩ như cũ.
“Vậy bổn cung sẽ tin công công lần nay, tạm thời hồi cung chờ tin lành. Vẫn phiền công công đem bát tổ yến này dâng cho hoàng thượng, tâm ý của bổn cung, nhất định phải để hoàng thượng uống hết mới được." Tiết Oánh lệnh cho thị nữ Bội Nhi đưa canh đến trong tay Lưu Trung, lại dặn dò một phen.
Lưu Trung cơ hồ muốn chảy mồ hôi lạnh xuống tóc mai, đuổi được vị này quả nhiên phải tốn chút tâm tư. Ông bưng lấy canh, ở ngoài điện khom người thấp giọng gọi: “Hoàng thượng."
“Đi rồi?" Trong điện truyền ra giọng nói trầm thấp của Sở Diễm.
“Vâng, nhưng để lại một chung tổ yến." Lưu Trung lại hồi bẩm.
“Ừ, vào đi."
Nghe được truyền triệu, Lưu Trung mới dám bước vào trong điện. Trên ghế chủ vị, Sở Diễm vẫn đang phê duyệt tấu chương như cũ, Thiên Dao đang an tĩnh ngủ say trong ngực hắn, vẫn là toàn thân quan bào như cũ, nhưng đã khôi phục lại diện mạo thật, mái tóc đen rũ xuống tận eo.
“Nhỏ tiếng chút, đừng làm ồn Dao Nhi."
“Vâng." Lưu Trung đặt canh ở trên bàn, động tác cực kỳ chậm nhẹ cẩn thận. Sau khi hoàn tất toàn bộ, lại khom người rời khỏi, đồng thời đóng cửa điện. Đế vương không muốn để Dao phi lộ diện trước mặt mọi người, toàn bộ vẫn nên cẩn thận mà làm.
Sở Diễm vẫn tiếp tục xem tấu chương, thỉnh thoảng nhíu mi chăm chú nhìn, thỉnh thoảng lại khẽ thở dài, từng bản từng bản tấu chương, nghìn bài một điệu muốn buộc tội tân nhậm Đại Lý tự Thiếu Khanh Đỗ Tử Mặc, lại có cái bày ra rõ mười tội trạng của nàng, đứng đầu đương nhiên là vu hãm nhi tử đại tướng quân. Sở Diễm lạnh lùng cười, Tiết gia này quả nhiên càng ngày càng không sợ ai.
“Lại là buộc tội ta?" Trong lòng truyền đến ý cười có vẻ cân nhắc, chẳng biết lúc nào Thiên Dao đã mở đôi mắt sáng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tấu chương trong tay hắn.
“Ừm." Sở Diễm gật đầu, gõ nhẹ xuống làn môi mềm mại của nàng, “Bây giờ muốn bảo trụ nàng thật đúng là cần phí chút tâm tư."
“Ta chính là tân khoa Trạng Nguyên chàng khâm điểm đó, chàng đương nhiên phải bảo hộ ta chu toàn."Thiên Dao khẽ cong môi đỏ, lời nói đúng tình hợp lý.
“Người ta khâm điểm là Đỗ Tử Mặc, không phải nàng. Tu hú chiếm tổ chim khách mà còn hùng hổ như thế, quả nhiên nên phạt." Cái Sở Diễm gọi là phạt, đương nhiên là vây nàng ở trong ngực hôn triền miên, lại một lần nữa hôn nàng đến hít thở không thông mới chịu buông tay.
Thiên Dao đứng dậy, tùy ý lật mấy xấp tấu chương, dường như không có ngoại lệ gì, trên đó đều buộc tội nàng. “Tiết gia có năng lực như vậy, xui khiến quần thần tấu thư, quả nhiên là một loại uy hiếp đối với giang sơn Đại Hàn cùng hoàng quyền của Sở gia, vẫn nên diệt trừ càng sớm càng tốt."
Sở Diễm khinh thường cười, chuyện Tiết gia trong lòng hắn sớm có tính toán. “Bên phía biểu ca trái lại không có động tĩnh gì, mà Hữu tướng Nam Cung Mạc cũng theo phe, đa số đều là cỏ quấn tường, lần này trẫm có ý giữ lại Tiết gia, bọn hắn cũng đều nhìn thấy chút manh mối, bất quả là muốn thông qua việc này nịnh bợ Tiết gia, lấy lòng ta. Chân chính có thể cúi đầu trước Tiết gia cũng không có mấy người."
“Đúng a, Tiết tướng quân này còn là quốc trượng, có ai dám không nịnh bợ chứ." Thiên Dao chua chát mở miệng, ánh mắt liếc sang bát tổ yến trên bàn, nói thầm một câu, “Ta đói bụng."
Sở Diễm bật cười, bàn tay xoa xoa sợi tóc nàng, “Nàng á, càng ngày càng xấu tính rồi." Hắn đưa tay cầm mép chén lên, may mà canh tổ yến vẫn còn ấm. Hắn cầm lấy muỗng sứ, kiên nhẫn đút từng muỗng cho nàng uống. Thiên Dao nửa tựa vào trong ngực hắn, cũng cực kỳ hưởng thụ hắn phục vụ.
Một đêm này, hắn ôm Thiên Dao trở về Vị Ương cung. Hắn cùng nàng cùng ôm nhau trên giường rộng mềm mại, nhưng chưa làm ra chuyện gì quá khuôn phép. Dưới cùng một chiếc chăn bông, hắn chỉ an phận ôm nàng, ngủ ngon một đêm. Cũng không phải hắn không muốn nàng mà hắn biết nàng mất đi trí nhớ, hắn không muốn bức bách nàng, sợ đẩy nàng càng xa hơn.
Nếu như nàng cần thời gian, hắn có thể đợi, cho dù là một đời một kiếp.
Ngày hôm sau, Thiên Dao ngồi trước gương trang điểm, trong tay cầm một cái mặt nạ da người mỏng nhạt, Sở Diễm thức dậy xuống giường, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, “Thật sự không tính ở lại bên cạnh ta sao? Ta không hi vọng nàng bị cuốn vào cuộc chiến triều đình này."
Thiên Dao trầm mặc, lại đeo mặt nạ da người mỏng này lên mặt. Đây cũng là câu trả lời nàng dành cho hắn. Sở Diễm bất đắc dĩ thở dài, buông nàng ra. “Được rồi, theo nàng vậy. Chút nữa để Lưu Trung dẫn nàng từ đường nhỏ vào chính điện, tự mình cẩn thận chút." Hắn đặt một nụ hôn trên mái tóc thơm của nàng, mang theo vài phần sủng nịch.
Sau khi lâm triều, Thiên Dao lại trở về phủ, phát hiện Nguyệt Nga vẫn ngồi ở trong vườn, là đợi nàng suốt một đêm, hai mắt đều có chút sưng đỏ rồi. Ngực nàng căng thẳng, ba chân bốn cẳng đi tới trước người nàng ấy.
“Tỷ tỷ, Nguyệt Nga nghĩ tỷ sẽ giống biểu ca bỏ lại Nguyệt Nga." Giọng nói của nàng đã khàn khàn, hiển nhiên đã khóc.
“Thực xin lỗi, là lỗi của ta." Thiên Dao cất tiếng an ủi, “Yên tâm, ta không sao, hơn nữa, hoàng thượng đã tiết lộ, Tiết gia tất nhiên phải trừ, muội muội phải kiên nhẫn mới được."
“Ừm." Nguyệt Nga gật đầu, cũng không truy vấn nửa lời, nàng hoàn toàn tín nhiệm Thiên Dao. Mà Thiên Dao vẫn luôn không cô phụ phần tín nhiệm này.
“Đi ngủ đi, nhìn bộ dáng tiều tụy của muội kìa."
Nguyệt Nga nhẹ cười, trái tim cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Nàng đứng dậy đi vào trong nhà. Dương Vân vẫn đứng dưới mái hiên nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng mà tường hòa. Thiên Dao nghĩ, bà nhất định đoán được vài phần.
…
Trong Cảnh Nhân cung, Tiết Oánh độc đại, thời gian gần đây, hậu cung hình thành một quy định bất thành văn, sau khi trời sáng, phi tần hậu cung đều phải đến Cảnh Nhân cung thỉnh an Hiền phi nương nương. Tiết Oánh chưởng quản công việc lục cung, lại tiếp nhận bái kiến của tần phi trong cung, nghiễm nhiên giống hệt như hoàng hậu, trong cung cũng không còn ai có thể đối kháng với nàng.
Trên đường đi, hai tài nhân mới vào cung không lâu đang thì thầm bàn tán.
“Cũng không phải hoàng hậu lại ra vẻ hoàng hậu, dựa vào cái gì bắt chúng ta tới thỉnh an nàng ta, cũng không thấy hoàng thượng thường ngày sủng hạnh." Một người không phục nói.
“Suỵt, nhỏ giọng chút." Người kia cuống quít quay đầu nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng mới nhẹ nhàng thở phào. “Muội muội cẩn thận, họa là tự miệng mà ra. Hoàng thượng của chúng ta cả ngày bận việc triều chính, rất ít lui tới hậu cung, một tháng mới đến một hai lần, cũng không phải là đến cung nàng ta sao, dù sao nàng ta cũng là Hiền phi."
“Tỷ tỷ nói vậy là không biết rồi, hoàng thượng tới một hai lần kia chẳng qua là cùng nàng ta dùng cơm mà thôi, cũng không ngủ lại. Ngoại trừ ngủ tại Ngự thư phòng, hoàng thượng hơn nửa thời gian là ở Vị Ương cung. Nghe nói vị chủ tử ở Vị Ương cung mới đúng là người trong lòng hoàng thượng, chỉ tiếc, hồng nhan bạc mệnh."
“Muội nói Dao phi từng được sủng nhất lục cung? Nghe nói vẻ đẹp của Dao phi độc nhất vô nhị, nếu Dao phi còn sống, chỉ sợ Tiết Hiền phi cũng không dám càn rỡ như vậy…"
Hai người đang nói đến cao hứng bừng bừng, phía sau đột nhiên truyền đến giọng ho nhẹ của nữ tử, hai người giật nảy mình, cuống quít xoay người lại, chỉ thấy một nữ tử áo trắng đang cùng thị nữ chậm rãi đi tới.
“Thần thiếp bái kiến Tường tần nương nương." Hai người cuống quít quỳ lạy.
“Đều đứng lên đi." Phương Nhu nhẹ giọng mở miệng, khăn lụa trong tay tùy ý lau dưới má. “Hôm nay gió lớn cẩn thận đau đầu lưỡi. Cũng không nhìn xem hậu cung này là chỗ nào, Hiền phi nương nương há là để các ngươi chê bai."
“Vâng, thần thiếp ghi nhớ lời nương nương dạy bảo." Hai người quỳ trên mặt đất, run rẩy đáp.
Phương Nhu bất quá chỉ để lại một câu, liền dưới sự dìu đỡ của tì nữ đi về phía Cảnh Nhân cung.
Hai nữ tử cùng nhau đứng dậy, lè lưỡi về hướng Phương Nhu vừa rời đi, “Hôm nay nàng ta còn hát được nữa à, bình thường không phải bằng mặt mà không bằng lòng với Hiền phi sao?"
“Ai biết được." Người kia phụ họa trả lời. Hai người đương nhiên không ngờ, Phương Nhu có lòng tốt nhắc nhở, nếu như lời hai người vừa nói truyền đến trong tai Tiết Oánh, hai người về sau liền đừng hòng nghĩ tới chuyện đứng ở hậu cung. Tiết Hiền phi mặc dù độc đại hậu cung, nhưng Dao phi vẫn là cây kim trong lòng nàng.
Cực kỳ bất ngờ, hôm nay sau khi lâm triều, đế vương đích thân đến Cảnh Nhân cung, một phòng nữ nhân chưa kịp tản đi. Bóng dáng minh hoàng đi qua, nữ nhân đều quỳ rạp xuống.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
“Đều đứng lên cả đi." Sở Diễm dừng bước trước mặt Tiết Oánh, đưa tay đỡ nàng dậy, giống như ái muội.
“Hoàng thượng cùng Hiền phi nương nương phu thê ân ái, quả thật làm người ngoài ganh tỵ." Một phi tần lanh mồm lanh miệng nói.
Tiết Oánh cười nhẹ, vẻ mặt thẹn thùng khó nén đắc ý. “Là miệng ngươi thật ngọt."
Một bên chân mày Sở Diễm hơi nhếch lên, tuấn nhan lại không biến chuyển. Đối với chữ phu thê này, hắn cực kỳ mẫn cảm. Trong lòng hắn chỉ có Thiên Dao mới là thê tử duy nhất cuộc đời hắn.
“Oánh Nhi, hôm nay chỗ nàng trái lại náo nhiệt." Sở Diễm ấm giọng có chút ngụ ý nói, tuy hắn rất ít vào hậu cung, nhưng hậu cung vẫn là hậu cung của đế vương. Trong thời gian này, Tiết Oánh ở hậu cung độc quyền, hắn không phải không biết, chỉ cần không quá mức quá phận, hắn cũng không muốn hỏi đến, nhưng Tiết Oánh càng ngày càng được một tấc lại tiến một thước, thực coi chính mình là chủ hậu cung rồi.
Tiết Oánh cũng không phải người hồ đồ, tự nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Sở Diễm, sắc mặt không khỏi có chút trắng xanh, rụt rè mở miệng, “Các vị muội muội là rảnh rỗi, thần thiếp liền nói mọi người tới Cảnh Nhân cung ngồi chơi một chút."
Sở Diễm cười, cũng chưa tính truy cứu, dù sao, trước khi Tiết gia rơi đài, hắn vẫn muốn để lại chút mặt mũi cho nàng. “Trẫm còn chưa dùng bữa sáng, Oánh Nhi một mình bồi trẫm hay là cùng các phi tần đây?"
Sắc mặt Tiết Oánh chuyển trắng sang hồng, có chút xấu hổ ho khan vài tiếng, mới mở miệng nói: “Thời gian cũng không còn sớm, các vị muội muội mời trở về đi. Bội Nhi, tiễn khách."
“Thần thiếp cáo lui." Các cung tần phi dưới sự hướng dẫn của Bội Nhi đi ra ngoài. Mà giọng nói trầm thấp dồi dào từ tính của Sở Diễm đột ngột vang lên, hắn trầm giọng gọi, “Nhu Nhi."
Thân thể Phương Nhu cứng đờ, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt lạ thường từ bốn phía. Từ lúc vào cung đến nay, số lần nàng gặp đế vương chỉ sợ còn chưa đếm hết mười ngón tay, cũng chỉ có lúc vừa mới sắc phong tần vị, may mắn được đế vương sủng hạnh, mà bây giờ, hoàng thượng đây là muốn diễn tuồng gì?
“Hoàng thượng gọi thần thiếp không biết có chuyện gì?" Nàng khẽ khụy người, nhẹ nhàng mở miệng.
“Trẫm hình như lâu rồi không đến cung của nàng, buổi tối đến chỗ nàng ngồi một chút được không?" Sở Diễm vẫn ôn nhuận mỉm cười như cũ, nhưng ánh mắt thâm sâu làm cho người ta không biết hắn đang đăm chiêu suy nghĩ gì.
“Vâng." Phương Nhu không buồn cũng không vui, rời đi dưới ánh mắt hâm mộ cực kỳ hoặc phẫn nộ của mọi người.
Sở Diễm cùng Tiết Oánh ngồi đối diện nhau, Tiết Oánh ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói một câu: “Phương muội muội thật may mắn, hoàng thượng đối với muội ấy thật dụng tâm."
Sở Diễm chỉ cười không nói, gắp ăn mấy món yêu thích, trong đầu nghĩ tới chỉ có Thiên Dao. Thời điểm xa cách năm năm tựa hồ cũng chưa từng nhớ nhung đến như vậy, khi đó dường như là tuyệt vọng, chỉ là chống đỡ nỗi nhớ nhung sau cùng này. Nhưng bây giờ, nàng chân chân thực thực tồn tại, đêm qua còn ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, sáng sớm vừa rời đi, ngược lại cảm thấy trong lòng trong tim đều trống rỗng. Xem ra, thật sự không nên cho con người hi vọng, chỉ làm họ càng ngày càng tham lam.
May mà lòng tham của hắn chỉ có với Thiên Dao.
Dùng bữa vô cùng đơn giản, Sở Diễm liền đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối cũng không nói với Tiết Oánh được mấy câu, phần lớn thời gian là Tiết Oánh tự nói, hắn cũng không để ý lắm. Sở Diễm đi rồi, thị nữ Bội Nhi bưng trà Long Tĩnh mới tiến cống năm nay lên, Tiết Oánh cầm trong tay, lúc này lại thưởng thức không ra hương trà, đành phải thở dài như có như không.
“Tâm tình nương nương không vui sao?" Bội Nhi lên tiếng hỏi.
Tiết Oánh chua xót động khóe môi, bất đắc dĩ nói, “Bổn cung chỉ là nhất thời cảm khái, nữ nhân hậu cung thật sự nhiều quá. Đã chết một Sở Uyển, không có Thẩm Thiên Dao, nhưng vẫn không ngừng có nữ nhân đến. Tĩnh phi mặc dù ôm bệnh nhiều ngày, nhưng chung quy vẫn là cái gai trong lòng bổn cung, ánh mắt hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không dừng ở trên người bổn cung. Huống chi, tuổi tác của bổn cung cũng không nhỏ, hoàng thượng đối với ta mặc dù không tệ, nhưng không lưu lại ngủ, nếu như không hài tử, tương lai làm sao có chỗ đứng ở trong cung. Vì việc này, phụ thân thúc giục không ngừng, bổn cung phiền muộn trong lòng."
“Thân thể nương nương khỏe mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ có con nối dõi, hà tất nóng lòng nhất thời." Bội Nhi lên tiếng trấn an.
Tiết Oánh chỉ cười cho qua, trên mặt vẫn bất đắc dĩ như cũ.
Tác giả :
Tiếu Nhược Thủy