Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 236: Trước mặt dạy con, sau lưng dạy vợ
Thiên Dao lạnh lùng nhìn về phía Sở Hạo, hắn lại một bộ dạng thảnh thơi, chỉ còn chờ nàng thỏa hiệp. Mà nàng, cũng không thể không thỏa hiệp.
“Hi vọng vương gia có thể giữ lời hứa, thả mẫu tử Huệ Nhi." Thiên Dao than nhỏ, chậm rãi đi tới bên người Huệ Nhi, cúi người trước người nàng, nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên cánh tay nàng, lại xé xuống một mảnh lụa trắng trên váy quấn lên vết thương cho nàng, vừa kiên nhẫn băng bó cho nàng vừa dịu dàng nói: “Huệ Nhi sau khi trở về giúp cô cô chuyển lời cho Quân Ninh ca ca, bảo y sống thật tốt, làm một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất."
Huệ Nhi nức nở, trong miệng nỉ non, “Cô cô, thực xin lỗi."
“Huệ Nhi đừng khóc, ngoan." Thiên Dao dịu dàng cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má nàng.
“Cô cô không có lời gì muốn Huệ Nhi chuyển đạt cho hoàng thượng sao?" Huệ Nhi mím môi hỏi.
Nụ cười Thiên Dao hiện lên sự chua xót, đôi mắt trong suốt từ từ tản ra. “Ta không nói, hắn cũng sẽ biết."
Nàng xoay người, ánh mắt im lặng đảo qua Sở Hạo, sau đó, giơ cánh tay lên, bình sứ trắng kia nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay. Ánh mắt thanh lạnh dừng trên bình sứ trắng, trong đầu không ngừng hiện lên tất cả những gì đã trải qua cùng Sở Diễm.
Một năm kia dưới cây ngô đồng, mưa rơi, Sở Diễm nói: ‘Lấy thiên hạ làm sính lễ, ta sẽ nghênh cưới nàng làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.’
Ngày đó tháng sáu tuyết rơi, hắn ôm chặt thân thể băng lãnh của nàng, ngửa mặt lên trời khóc. ‘Thiên Dao, ta yêu nàng, ta chỉ yêu mình nàng.’
Một khắc kia lưu luyến ôn nhu, tóc xanh tóc bạc, nàng cho rằng, bọn họ có thể một đời một kiếp. Kết quả mới phát hiện chung quy chạy không khỏi vận mệnh trêu người.
Thiên Dao trước giờ không biết, hóa ra bọn họ có bao nhiêu hồi ức tốt đẹp, dài đến một đời ấm áp đơn thuần. Thời gian ngắn ngủi này làm sao có thể nói hết toàn bộ thương nhớ đối với hắn. Đột nhiên cực kỳ hận năm năm chạy trốn, những điều nàng tận lực né tránh, giờ phút này lại khắc cốt ghi tâm.
“Cỏ vong tình!" Thiên Dao trào phúng cười, một giọt lệ băng lãnh theo gò má trắng xanh chảy xuống. “Trí nhớ mất, tâm cũng có thể quên sao? Cho dù quên thế nào, tình yêu, vẫn tồn tại như cũ!"
Thiên Dao từ từ đặt miệng bình lên môi, đưa ra quyết định này nàng cần nhiều dũng khí. Trong lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng, chỉ thấy nàng khẽ mở miệng, rót dược vào trong miệng, động tác nhanh nhẹn lưu loát. Một tiếng ‘cộp’ giòn vang, bình sứ trượt khỏi lòng bàn tay rơi xuống mặt đường cứng rắn. Thiên Dao thống khổ nhắm mắt lại, một giọt lệ theo khóe mắt rơi xuống. Phiến môi nàng hơi hơi rung động, tiếng ưm mỏng manh theo gió tan ra, vẫn chưa lọt vào tai bất luận kẻ nào.
Thẩm Thiên Dao yêu Sở Diễm, đời đời kiếp kiếp.
Đây cũng là điều nàng muốn truyền lại cho Sở Diễm, nàng không nói, hắn cũng hiểu.
“Vương gia hà tất gàn dở bức người, miễn cưỡng có ý nghĩa gì. Ngươi chiếm được người của ta nhưng không chiếm được trái tim của ta." Thiên Dao đau khổ cười, chỉ cảm thấy đầu đau cực kỳ. Cỏ vong tình phát tác cực nhanh, dùng chưa bao lâu, nàng sẽ quên hết tất cả trước kia, nhân sinh của nàng từ nay về sau trống rỗng.
Sở Hạo thong thả bước tới trước người nàng, nhìn nàng hai tay ôm chặt đầu, thống khổ vùng vẫy. Hắn vươn cánh tay ôm nàng vào trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ giọng nỉ non, “Chỉ cần nàng quên hắn, ta tin ta có thể đi vào sinh mệnh của nàng."
Nước mắt băng lãnh của Thiên Dao rơi trên y phục trên ngực hắn, làm cho người ta đau đớn. Một khắc trước lúc ngất đi, nàng vẫn như cũ không ngừng nỉ non gọi tên Sở Diễm.
Mãi đến khi cung yến kết thúc, Thiên Dao cũng không hồi cung. Trong bữa tiệc, sắc mặt Sở Diễm vẫn rất khó coi, không khí vui mừng bị một bóng mờ che phủ. Hàng loạt Ngự Lâm quân đã được phái ra ngoài, nếu như không có tin tức gì, hắn nghĩ hắn nhất định sẽ điên mất.
“Hoàng thượng…" Lưu Trung ghé vào tai nói vài câu, sắc mặt Sở Diễm khẽ biến, rời khỏi bữa tiệc.
Chính điện Cảnh Dương cung, Văn Tuệ run rẩy quỳ trên mặt đất, Huệ Nhi được Quân Ninh ôm vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh chôn trong ngực y, hiển nhiên sợ không hề nhẹ. Ngự Lâm quân tìm thấy các nàng ở vùng ngoại thành, lúc ấy hai người cực kỳ chật vật. Ngự Lâm quân liền trực tiếp đưa đôi mẫu tử này về.
“Thiên Dao đâu? Ngươi dẫn nàng đi đâu?" Sở Diễm đi nhanh mà vào, trực tiếp hỏi.
Bị Sở Diễm ép hỏi như vậy Văn Tuệ lại càng khiếp đảm, nghẹn ngào kể lại đại khái sự việc. Sau đó, trong phòng nháy mắt yên tĩnh xuống, ngay cả Huệ Nhi cũng nhận thấy không khí có gì không đúng, cúi sát đầu trốn trong lòng Quân Ninh không dám lên tiếng nữa. Văn Tuệ quỳ cứng ngắc tại chỗ, ngay cả thở cũng không dám.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến bước chân dồn dập, thị vệ không kịp thông truyền, Thẩm Đông Thần đã bước nhanh đến. Hắn liếc mắt nhìn Văn Tuệ đang quỳ trên đất, sau đó quỳ một gối xuống đất. “Thần Thẩm Đông Thần tham kiến hoàng thượng."
“Đứng lên đi. Còn nữa, mang thê nữ của ngươi về đi, trẫm không muốn nhìn thấy các nàng." Sở Diễm thanh lãnh mở miệng, đôi mắt phượng tà mỹ hơi hơi nheo lại.
Thẩm Đông Thần cũng lạnh lùng lôi Văn Tuệ bên cạnh từ mặt đất dậy, trầm giọng hỏi, “Thật là nàng mang Thiên Dao xuất cung?"
“Đông Thần, thực xin lỗi, ta không phải cố ý…"
“A Dao đâu?" Hắn lạnh giọng ngắt lời nàng.
Văn Tuệ bất lực lắc đầu, nước mắt lại trào ra khỏi hốc mắt, ấp a ấp úng thì thầm một câu, “Thiên Dao, muội, muội ấy bị Sở Hạo mang đi rồi…"
Lời Văn Tuệ còn chưa dứt, trong cơn thịnh nộ, Thẩm Đông Thần đã vung một bàn tay xuống. Văn Tuệ là nữ tử nho nhã yếu đuối, đương nhiên không chịu nổi lực đạo lớn như vậy của hắn, lảo đảo một bước liền ngã nhào trên đất. Nàng ủy khuất che đôi má sưng đỏ, thậm chí không dám khóc thành tiếng.
“Nương." Huệ Nhi khóc hô một tiếng, ngã quỳ trước mặt Thẩm Đông Thần, khóc lóc cầu xin tha thứ. “Phụ thân, người đừng đánh mẫu thân, đều là lỗi của Huệ Nhi, là thúc thúc xấu xa bắt Huệ Nhi, mẫu thân vì cứu Huệ Nhi mới lừa gạt cô cô xuất cung. Phụ thân, người muốn đánh thì đánh Huệ Nhi đi."
Thẩm Đông Thần giằng co tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mẫu tử quỳ trên mặt đất.
“Tục ngữ nói, dạy con trước mặt, dạy vợ sau lưng. Thẩm tướng quân vẫn nên dẫn các nàng đi đi." Trên ghế chủ vị, Sở Diễm lên tiếng.
Thẩm Đông Thần khom người cúi đầu, “Vi thần lỗ mãng, mong hoàng thượng thứ tội. Chuyện của A Dao, thần sẽ có một lời giải thích cho hoàng thượng." Thẩm Đông Thần ôm Huệ Nhi từ trên mặt đất, lạnh lùng bỏ lại một câu cho Văn Tuệ, “Đi thôi." Sau đó bước nhanh ra khỏi điện.
“Phụ thân, Sở Hạo là ai?" Quân Ninh nhíu mi hỏi.
“Nhị ca của trẫm, tính ra cũng là hoàng thúc của con. Năm đó hắn mưu nghịch tạo phản, binh bại sau đó tự vẫn trước quân lính. Lúc đó đại cục đã định, trẫm cũng không truy xét. Ai ngờ hắn không chết tà tâm, bây giờ lại xuất hiện gây sóng gió." Sở Diễm đơn giản giải thích, mày kiếm nhíu lại, suy xét lần này nên ứng phó như thế nào.
“Ông ta có thể tổn thương mẫu thân hay không?" Quân Ninh lo âu hỏi.
Sở Diễm theo bản năng lắc đầu, lại suy ngẫm hồi lâu, mới mở miệng lần nữa. “Mục đích của hắn đơn giản có hai thứ. Một là, lấy mẫu thân con áp chế trẫm. Hai là, hắn đối với mẫu thân con có tình, muốn chiếm lấy mẫu thân con."
“Nhưng ông ta cho mẫu thân uống cỏ vong tình xong, mẫu thân mất đi trí nhớ, chỉ sợ sẽ bị hắn nhồi nhét chút trí nhớ không tốt…" Mi tâm Quân Ninh cau chặt tại chỗ, tâm trạng lại càng nôn nóng.
“Mẫu thân con là nữ tử thông minh thế nào, cho dù mất đi trí nhớ nàng cũng tuyệt không dễ dàng tin tưởng Sở Hạo. Việc trẫm lo lắng chính là…" Chỉ sợ lại xảy ra chiến tranh. Mấy năm nay Sở Hạo sở dĩ có thể tránh né tai mắt của hắn nhất định là có người Hung Nô che chở. Nếu như Sở Hạo cố ý chiếm lấy Thiên Dao, hắn sẽ không tiếc dấy binh san bằng Hung Nô.
“Hoàng thượng, An Thanh vương cầu kiến." Cùng với giọng nói của Lưu Trung, bóng dáng Sở Dục đã xuất hiện trong đại điện, chỉ đơn giản kiến lễ liền đi thẳng vào vấn đề.
“Thất ca, thần đệ nghe nói Sở Hạo đã cướp đi Thất tẩu, có việc này sao?"
“Ừm." Sở Diễm khẽ gật đầu. “Nếu như trẫm đoán không sai, giờ này, bọn họ đã trốn khỏi đế đô, chạy tới biên cảnh Hung Nô."
“Thần đệ chính mắt thấy hắn tự vận trước quân, chẳng lẽ người chết lại có thể sống lại thật sao!"
Sở Diễm hừ lạnh cười, “Chẳng qua là ve sầu thoát xác mà thôi. Ngày đó trẫm đã hoài nghi, nhưng hắn đã hết hy vọng, trẫm vốn định lưu lại hơi tàn cho hắn. Nếu như biết có hôm nay, ngày đó nên nhổ cổ tận góc."
“Thất tẩu rời cung cũng chưa lâu, thần đệ sai người đuổi theo." Sở Dục khom người cúi đầu, phất tay áo liền rời khỏi, lại bị Sở Diễm gọi lại.
“Trẫm đã sai người phong tỏa những nơi quan trọng nhưng vô dụng. Hắn nếu dám đến nhất định đã bày sách lược vẹn toàn, chúng ta khó lòng phòng bị. Đệ đi điều binh đi, trẫm muốn đánh phá Hung Nô. Một ngày không thấy Thiên Dao trẫm sẽ đánh hạ một thành trì của Hung Nô. Trẫm thật sự muốn xem người Hung Nô có thể che chở hắn được bao lâu."
Sở Dục cả kinh vội vàng chắp tay, “Thất ca, ngự giá thân chinh không phải trò đùa, mong Thất ca suy nghĩ kỹ càng."
Mắt phượng Sở Diễm thanh lãnh, ánh mắt thâm thúy làm người không dám tìm tòi nghiên cứu. “Nếu như trẫm không khơi mào chiến hỏa, đời này kiếp này, chỉ sợ không còn cách nào nhìn thấy nàng."
“Vâng, thần đệ lập tức đi làm." Sở Dục khom người cúi đầu, không còn ý khuyên can.
Ngày tháng thiên hạ thái bình quá lâu, dân chúng đương nhiên không muốn khơi mào chiến tranh. Nhưng Sở Diễm là đế vương thiết huyết, ý của hắn có ai không dám vâng theo. Hôm sau, đại quân chờ xuất phát, chậm rãi hướng biên cảnh Hung Nô mà đi.
Ký Châu, biên cảnh giữa hoàng triều Đại Hàn và Hung Nô. Coi như đã có chuẩn bị, người Hung Nô đã đóng quân tại biên cảnh, chỉ còn chờ Sở Diễm tiến đến. Trong doanh trướng, Sở Diễm lạnh giọng mà cười, xem ra, Sở Hạo sớm đã có chuẩn bị. Năm đó chỉ cho là Sở Hạo đối với Thiên Dao bất quá là nhất thời mê luyến, không nghĩ tới hắn vậy mà lại dụng tình đến mức này.
Bất quá chỉ hơn tháng, Sở Diễm đã đánh chiếm hai tòa thành biên cảnh Hung Nô, lại vẫn như cũ không có chút tin tức của Thiên Dao. Mà Sở Diễm tựa hồ cũng không vội, vẫn cứ tấn công một tòa lại một tòa, trong lòng hắn cũng chỉ có một tín niệm, tiêu diệt Hung Nô, Thiên Dao tự nhiên sẽ trở về bên cạnh hắn. Nếu không, vậy thì hắn lấy máu tẩy đất Hung Nô, bồi táng cùng Dao quý phi của hắn.
Trên bàn bày ra bản đồ Hung Nô, Quân Ninh toàn thân áo giáp bạc, khoanh tay đứng, nghiêm chỉnh thật lâu sau mới mở miệng, “Phụ hoàng, đã tấn công Cô Thành hơn mười ngày lại vẫn không cách nào đánh hạ. Chủ tướng Cô Thành cũng chỉ là hạng tầm thường, chẳng lẽ trong thành có cao nhân chỉ điểm?"
Ánh mắt Sở Diễm đạm mạc rơi trên người y, lạnh lùng động khóe môi. “Hóa ra hắn luôn ẩn thân trong Cô Thành, ngược lại thật sự là đúng lúc gặp được, không tốn chút công sức."
“Ý phụ hoàng là mẫu thân đang ở trong Cô Thành?"
“Ừm." Sở Diễm nhạt giọng đáp lại. Sở Hạo đi theo Tư Đồ Tẫn nhiều năm, mặc dù không thể dụng binh như thần nhưng cũng có thể nói là tướng giỏi, Cô Thành này để lâu đánh không được.
Thiên Dao gần trong gang tấc, hắn ngược lại càng trở nên sốt ruột rồi. Hận không thể tức khắc ôm nàng vào trong lòng, yêu thương cuồng nhiệt, vì người không liên quan nàng liền có thể hi sinh chính mình, nàng rốt cuộc đem tình cảm của bọn họ đặt ở đâu.
“Phụ hoàng, ngày mai vẫn còn công thành sao?"
Sở Diễm ảm đạm cười, bưng tách trà xanh bên cạnh lên, nhẹ hớp một ngụm. Ngón tay thon dài tùy ý chỉ một vị trí trên bản đồ Cô Thành. Cô Thành sở dĩ được gọi là Cô Thành bởi vì nó không có láng giềng với bất luận thành trì nào, dựa núi mà đứng, dễ thủ khó công, có thể nói là một người đã đủ giữ quan ải. Cho nên, đại quân Sở Diễm đánh lâu càng đánh không được.
“Nếu khó công, vậy đơn giản không công thành nữa. Cô Thành nói nhỏ không nhỏ, nới lớn cũng không lớn. Bây giờ đã vào ngày đông giá rét, lương thực tích trữ trong thành cũng không nhiều." Sở Diễm chầm chậm tiếp tục nói.
“Phụ hoàng muốn vây khốn Cô Thành?" Quân Ninh nhíu mi, thâm thúy trong mắt lắng đọng lại. “Chỉ là, thời gian kéo càng lâu, đối với chúng ta cũng không có lợi, mẫu thân người…" Quân Ninh không nói nửa câu sau, khóe mắt lại không chút dấu vết quan sát phản ứng của Sở Diễm. Phụ hoàng đã nói Sở Hạo có tình cảm với mẫu thân, nếu mẫu thân ở bên cạnh Sở Hạo thêm một ngày, trong sạch của người…
Sở Diễm đạm mạc không nói nhưng ngón tay nắm tách trà của hắn lại trắng bệch. Hắn là nam nhân, lại có thể nào dễ dàng tha thứ cho nữ nhân của chính mình bị nam nhân khác nhúng chàm, nhưng so với sự bình an của Thiên Dao, toàn bộ đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Đúng vậy, chỉ cần nàng bình an trở lại bên cạnh hắn, cái gì hắn cũng có thể không để ý.
……
Từ khi quân đội tinh nhuệ Đại Hàn bắt đầu vây khốn Cô Thành, dân chúng trong thành ai ai cũng cảm thấy bất an, bình tĩnh như thường chỉ có phủ đệ của công chúa Bình Dương. Nói đến vị công chúa Bình Dương này, thật có chút địa vị. Nàng là hòn ngọc quý trên tay Hung Nô vương, vốn đã chỉ hôn phối, cũng không phải là phò mã gia đương nhiệm. Nhưng năm năm trước, công chúa gặp được người yêu thương, thề phải gả cho hắn làm thê tử. Hung Nô vương tất nhiên không nghe theo, vì thế công chúa Bình Dương quậy một trận kịch liệt, thậm chí còn nghĩ quẩn, Hung Nô vương mới không thể không theo. Chỉ là, việc này truyền ra ồn ào huyên náo cũng mất hết thể diện, liền phong đất ban thưởng, lưu đày công chúa cùng phò mã.
Trong phủ công chúa, đình đài lầu các vẫn luôn xa hoa. Hung Nô mặc dù không giàu có như Đại Hàn nhưng công chúa Bình Dương đã quen sống xa hoa, đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.
Trong phòng ngủ bố trí tinh xảo, trên giường rộng rãi một nữ tử mỹ mạo đang nằm, nàng đã ngủ say hơn một tháng, nha hoàn luôn bầu bạn bên cạnh, chỉ là thời gian lâu, cũng không tránh được có chút không kiên nhẫn.
Cửa phòng ‘cọt kẹt’ một tiếng bị người ngoài đẩy ra, một nữ tử mỹ lệ cẩm y hoa phục bước vào, thị nữ vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng gọi một tiếng, “Huệ phu nhân."
“Hi vọng vương gia có thể giữ lời hứa, thả mẫu tử Huệ Nhi." Thiên Dao than nhỏ, chậm rãi đi tới bên người Huệ Nhi, cúi người trước người nàng, nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên cánh tay nàng, lại xé xuống một mảnh lụa trắng trên váy quấn lên vết thương cho nàng, vừa kiên nhẫn băng bó cho nàng vừa dịu dàng nói: “Huệ Nhi sau khi trở về giúp cô cô chuyển lời cho Quân Ninh ca ca, bảo y sống thật tốt, làm một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất."
Huệ Nhi nức nở, trong miệng nỉ non, “Cô cô, thực xin lỗi."
“Huệ Nhi đừng khóc, ngoan." Thiên Dao dịu dàng cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má nàng.
“Cô cô không có lời gì muốn Huệ Nhi chuyển đạt cho hoàng thượng sao?" Huệ Nhi mím môi hỏi.
Nụ cười Thiên Dao hiện lên sự chua xót, đôi mắt trong suốt từ từ tản ra. “Ta không nói, hắn cũng sẽ biết."
Nàng xoay người, ánh mắt im lặng đảo qua Sở Hạo, sau đó, giơ cánh tay lên, bình sứ trắng kia nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay. Ánh mắt thanh lạnh dừng trên bình sứ trắng, trong đầu không ngừng hiện lên tất cả những gì đã trải qua cùng Sở Diễm.
Một năm kia dưới cây ngô đồng, mưa rơi, Sở Diễm nói: ‘Lấy thiên hạ làm sính lễ, ta sẽ nghênh cưới nàng làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.’
Ngày đó tháng sáu tuyết rơi, hắn ôm chặt thân thể băng lãnh của nàng, ngửa mặt lên trời khóc. ‘Thiên Dao, ta yêu nàng, ta chỉ yêu mình nàng.’
Một khắc kia lưu luyến ôn nhu, tóc xanh tóc bạc, nàng cho rằng, bọn họ có thể một đời một kiếp. Kết quả mới phát hiện chung quy chạy không khỏi vận mệnh trêu người.
Thiên Dao trước giờ không biết, hóa ra bọn họ có bao nhiêu hồi ức tốt đẹp, dài đến một đời ấm áp đơn thuần. Thời gian ngắn ngủi này làm sao có thể nói hết toàn bộ thương nhớ đối với hắn. Đột nhiên cực kỳ hận năm năm chạy trốn, những điều nàng tận lực né tránh, giờ phút này lại khắc cốt ghi tâm.
“Cỏ vong tình!" Thiên Dao trào phúng cười, một giọt lệ băng lãnh theo gò má trắng xanh chảy xuống. “Trí nhớ mất, tâm cũng có thể quên sao? Cho dù quên thế nào, tình yêu, vẫn tồn tại như cũ!"
Thiên Dao từ từ đặt miệng bình lên môi, đưa ra quyết định này nàng cần nhiều dũng khí. Trong lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng, chỉ thấy nàng khẽ mở miệng, rót dược vào trong miệng, động tác nhanh nhẹn lưu loát. Một tiếng ‘cộp’ giòn vang, bình sứ trượt khỏi lòng bàn tay rơi xuống mặt đường cứng rắn. Thiên Dao thống khổ nhắm mắt lại, một giọt lệ theo khóe mắt rơi xuống. Phiến môi nàng hơi hơi rung động, tiếng ưm mỏng manh theo gió tan ra, vẫn chưa lọt vào tai bất luận kẻ nào.
Thẩm Thiên Dao yêu Sở Diễm, đời đời kiếp kiếp.
Đây cũng là điều nàng muốn truyền lại cho Sở Diễm, nàng không nói, hắn cũng hiểu.
“Vương gia hà tất gàn dở bức người, miễn cưỡng có ý nghĩa gì. Ngươi chiếm được người của ta nhưng không chiếm được trái tim của ta." Thiên Dao đau khổ cười, chỉ cảm thấy đầu đau cực kỳ. Cỏ vong tình phát tác cực nhanh, dùng chưa bao lâu, nàng sẽ quên hết tất cả trước kia, nhân sinh của nàng từ nay về sau trống rỗng.
Sở Hạo thong thả bước tới trước người nàng, nhìn nàng hai tay ôm chặt đầu, thống khổ vùng vẫy. Hắn vươn cánh tay ôm nàng vào trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ giọng nỉ non, “Chỉ cần nàng quên hắn, ta tin ta có thể đi vào sinh mệnh của nàng."
Nước mắt băng lãnh của Thiên Dao rơi trên y phục trên ngực hắn, làm cho người ta đau đớn. Một khắc trước lúc ngất đi, nàng vẫn như cũ không ngừng nỉ non gọi tên Sở Diễm.
Mãi đến khi cung yến kết thúc, Thiên Dao cũng không hồi cung. Trong bữa tiệc, sắc mặt Sở Diễm vẫn rất khó coi, không khí vui mừng bị một bóng mờ che phủ. Hàng loạt Ngự Lâm quân đã được phái ra ngoài, nếu như không có tin tức gì, hắn nghĩ hắn nhất định sẽ điên mất.
“Hoàng thượng…" Lưu Trung ghé vào tai nói vài câu, sắc mặt Sở Diễm khẽ biến, rời khỏi bữa tiệc.
Chính điện Cảnh Dương cung, Văn Tuệ run rẩy quỳ trên mặt đất, Huệ Nhi được Quân Ninh ôm vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh chôn trong ngực y, hiển nhiên sợ không hề nhẹ. Ngự Lâm quân tìm thấy các nàng ở vùng ngoại thành, lúc ấy hai người cực kỳ chật vật. Ngự Lâm quân liền trực tiếp đưa đôi mẫu tử này về.
“Thiên Dao đâu? Ngươi dẫn nàng đi đâu?" Sở Diễm đi nhanh mà vào, trực tiếp hỏi.
Bị Sở Diễm ép hỏi như vậy Văn Tuệ lại càng khiếp đảm, nghẹn ngào kể lại đại khái sự việc. Sau đó, trong phòng nháy mắt yên tĩnh xuống, ngay cả Huệ Nhi cũng nhận thấy không khí có gì không đúng, cúi sát đầu trốn trong lòng Quân Ninh không dám lên tiếng nữa. Văn Tuệ quỳ cứng ngắc tại chỗ, ngay cả thở cũng không dám.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến bước chân dồn dập, thị vệ không kịp thông truyền, Thẩm Đông Thần đã bước nhanh đến. Hắn liếc mắt nhìn Văn Tuệ đang quỳ trên đất, sau đó quỳ một gối xuống đất. “Thần Thẩm Đông Thần tham kiến hoàng thượng."
“Đứng lên đi. Còn nữa, mang thê nữ của ngươi về đi, trẫm không muốn nhìn thấy các nàng." Sở Diễm thanh lãnh mở miệng, đôi mắt phượng tà mỹ hơi hơi nheo lại.
Thẩm Đông Thần cũng lạnh lùng lôi Văn Tuệ bên cạnh từ mặt đất dậy, trầm giọng hỏi, “Thật là nàng mang Thiên Dao xuất cung?"
“Đông Thần, thực xin lỗi, ta không phải cố ý…"
“A Dao đâu?" Hắn lạnh giọng ngắt lời nàng.
Văn Tuệ bất lực lắc đầu, nước mắt lại trào ra khỏi hốc mắt, ấp a ấp úng thì thầm một câu, “Thiên Dao, muội, muội ấy bị Sở Hạo mang đi rồi…"
Lời Văn Tuệ còn chưa dứt, trong cơn thịnh nộ, Thẩm Đông Thần đã vung một bàn tay xuống. Văn Tuệ là nữ tử nho nhã yếu đuối, đương nhiên không chịu nổi lực đạo lớn như vậy của hắn, lảo đảo một bước liền ngã nhào trên đất. Nàng ủy khuất che đôi má sưng đỏ, thậm chí không dám khóc thành tiếng.
“Nương." Huệ Nhi khóc hô một tiếng, ngã quỳ trước mặt Thẩm Đông Thần, khóc lóc cầu xin tha thứ. “Phụ thân, người đừng đánh mẫu thân, đều là lỗi của Huệ Nhi, là thúc thúc xấu xa bắt Huệ Nhi, mẫu thân vì cứu Huệ Nhi mới lừa gạt cô cô xuất cung. Phụ thân, người muốn đánh thì đánh Huệ Nhi đi."
Thẩm Đông Thần giằng co tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mẫu tử quỳ trên mặt đất.
“Tục ngữ nói, dạy con trước mặt, dạy vợ sau lưng. Thẩm tướng quân vẫn nên dẫn các nàng đi đi." Trên ghế chủ vị, Sở Diễm lên tiếng.
Thẩm Đông Thần khom người cúi đầu, “Vi thần lỗ mãng, mong hoàng thượng thứ tội. Chuyện của A Dao, thần sẽ có một lời giải thích cho hoàng thượng." Thẩm Đông Thần ôm Huệ Nhi từ trên mặt đất, lạnh lùng bỏ lại một câu cho Văn Tuệ, “Đi thôi." Sau đó bước nhanh ra khỏi điện.
“Phụ thân, Sở Hạo là ai?" Quân Ninh nhíu mi hỏi.
“Nhị ca của trẫm, tính ra cũng là hoàng thúc của con. Năm đó hắn mưu nghịch tạo phản, binh bại sau đó tự vẫn trước quân lính. Lúc đó đại cục đã định, trẫm cũng không truy xét. Ai ngờ hắn không chết tà tâm, bây giờ lại xuất hiện gây sóng gió." Sở Diễm đơn giản giải thích, mày kiếm nhíu lại, suy xét lần này nên ứng phó như thế nào.
“Ông ta có thể tổn thương mẫu thân hay không?" Quân Ninh lo âu hỏi.
Sở Diễm theo bản năng lắc đầu, lại suy ngẫm hồi lâu, mới mở miệng lần nữa. “Mục đích của hắn đơn giản có hai thứ. Một là, lấy mẫu thân con áp chế trẫm. Hai là, hắn đối với mẫu thân con có tình, muốn chiếm lấy mẫu thân con."
“Nhưng ông ta cho mẫu thân uống cỏ vong tình xong, mẫu thân mất đi trí nhớ, chỉ sợ sẽ bị hắn nhồi nhét chút trí nhớ không tốt…" Mi tâm Quân Ninh cau chặt tại chỗ, tâm trạng lại càng nôn nóng.
“Mẫu thân con là nữ tử thông minh thế nào, cho dù mất đi trí nhớ nàng cũng tuyệt không dễ dàng tin tưởng Sở Hạo. Việc trẫm lo lắng chính là…" Chỉ sợ lại xảy ra chiến tranh. Mấy năm nay Sở Hạo sở dĩ có thể tránh né tai mắt của hắn nhất định là có người Hung Nô che chở. Nếu như Sở Hạo cố ý chiếm lấy Thiên Dao, hắn sẽ không tiếc dấy binh san bằng Hung Nô.
“Hoàng thượng, An Thanh vương cầu kiến." Cùng với giọng nói của Lưu Trung, bóng dáng Sở Dục đã xuất hiện trong đại điện, chỉ đơn giản kiến lễ liền đi thẳng vào vấn đề.
“Thất ca, thần đệ nghe nói Sở Hạo đã cướp đi Thất tẩu, có việc này sao?"
“Ừm." Sở Diễm khẽ gật đầu. “Nếu như trẫm đoán không sai, giờ này, bọn họ đã trốn khỏi đế đô, chạy tới biên cảnh Hung Nô."
“Thần đệ chính mắt thấy hắn tự vận trước quân, chẳng lẽ người chết lại có thể sống lại thật sao!"
Sở Diễm hừ lạnh cười, “Chẳng qua là ve sầu thoát xác mà thôi. Ngày đó trẫm đã hoài nghi, nhưng hắn đã hết hy vọng, trẫm vốn định lưu lại hơi tàn cho hắn. Nếu như biết có hôm nay, ngày đó nên nhổ cổ tận góc."
“Thất tẩu rời cung cũng chưa lâu, thần đệ sai người đuổi theo." Sở Dục khom người cúi đầu, phất tay áo liền rời khỏi, lại bị Sở Diễm gọi lại.
“Trẫm đã sai người phong tỏa những nơi quan trọng nhưng vô dụng. Hắn nếu dám đến nhất định đã bày sách lược vẹn toàn, chúng ta khó lòng phòng bị. Đệ đi điều binh đi, trẫm muốn đánh phá Hung Nô. Một ngày không thấy Thiên Dao trẫm sẽ đánh hạ một thành trì của Hung Nô. Trẫm thật sự muốn xem người Hung Nô có thể che chở hắn được bao lâu."
Sở Dục cả kinh vội vàng chắp tay, “Thất ca, ngự giá thân chinh không phải trò đùa, mong Thất ca suy nghĩ kỹ càng."
Mắt phượng Sở Diễm thanh lãnh, ánh mắt thâm thúy làm người không dám tìm tòi nghiên cứu. “Nếu như trẫm không khơi mào chiến hỏa, đời này kiếp này, chỉ sợ không còn cách nào nhìn thấy nàng."
“Vâng, thần đệ lập tức đi làm." Sở Dục khom người cúi đầu, không còn ý khuyên can.
Ngày tháng thiên hạ thái bình quá lâu, dân chúng đương nhiên không muốn khơi mào chiến tranh. Nhưng Sở Diễm là đế vương thiết huyết, ý của hắn có ai không dám vâng theo. Hôm sau, đại quân chờ xuất phát, chậm rãi hướng biên cảnh Hung Nô mà đi.
Ký Châu, biên cảnh giữa hoàng triều Đại Hàn và Hung Nô. Coi như đã có chuẩn bị, người Hung Nô đã đóng quân tại biên cảnh, chỉ còn chờ Sở Diễm tiến đến. Trong doanh trướng, Sở Diễm lạnh giọng mà cười, xem ra, Sở Hạo sớm đã có chuẩn bị. Năm đó chỉ cho là Sở Hạo đối với Thiên Dao bất quá là nhất thời mê luyến, không nghĩ tới hắn vậy mà lại dụng tình đến mức này.
Bất quá chỉ hơn tháng, Sở Diễm đã đánh chiếm hai tòa thành biên cảnh Hung Nô, lại vẫn như cũ không có chút tin tức của Thiên Dao. Mà Sở Diễm tựa hồ cũng không vội, vẫn cứ tấn công một tòa lại một tòa, trong lòng hắn cũng chỉ có một tín niệm, tiêu diệt Hung Nô, Thiên Dao tự nhiên sẽ trở về bên cạnh hắn. Nếu không, vậy thì hắn lấy máu tẩy đất Hung Nô, bồi táng cùng Dao quý phi của hắn.
Trên bàn bày ra bản đồ Hung Nô, Quân Ninh toàn thân áo giáp bạc, khoanh tay đứng, nghiêm chỉnh thật lâu sau mới mở miệng, “Phụ hoàng, đã tấn công Cô Thành hơn mười ngày lại vẫn không cách nào đánh hạ. Chủ tướng Cô Thành cũng chỉ là hạng tầm thường, chẳng lẽ trong thành có cao nhân chỉ điểm?"
Ánh mắt Sở Diễm đạm mạc rơi trên người y, lạnh lùng động khóe môi. “Hóa ra hắn luôn ẩn thân trong Cô Thành, ngược lại thật sự là đúng lúc gặp được, không tốn chút công sức."
“Ý phụ hoàng là mẫu thân đang ở trong Cô Thành?"
“Ừm." Sở Diễm nhạt giọng đáp lại. Sở Hạo đi theo Tư Đồ Tẫn nhiều năm, mặc dù không thể dụng binh như thần nhưng cũng có thể nói là tướng giỏi, Cô Thành này để lâu đánh không được.
Thiên Dao gần trong gang tấc, hắn ngược lại càng trở nên sốt ruột rồi. Hận không thể tức khắc ôm nàng vào trong lòng, yêu thương cuồng nhiệt, vì người không liên quan nàng liền có thể hi sinh chính mình, nàng rốt cuộc đem tình cảm của bọn họ đặt ở đâu.
“Phụ hoàng, ngày mai vẫn còn công thành sao?"
Sở Diễm ảm đạm cười, bưng tách trà xanh bên cạnh lên, nhẹ hớp một ngụm. Ngón tay thon dài tùy ý chỉ một vị trí trên bản đồ Cô Thành. Cô Thành sở dĩ được gọi là Cô Thành bởi vì nó không có láng giềng với bất luận thành trì nào, dựa núi mà đứng, dễ thủ khó công, có thể nói là một người đã đủ giữ quan ải. Cho nên, đại quân Sở Diễm đánh lâu càng đánh không được.
“Nếu khó công, vậy đơn giản không công thành nữa. Cô Thành nói nhỏ không nhỏ, nới lớn cũng không lớn. Bây giờ đã vào ngày đông giá rét, lương thực tích trữ trong thành cũng không nhiều." Sở Diễm chầm chậm tiếp tục nói.
“Phụ hoàng muốn vây khốn Cô Thành?" Quân Ninh nhíu mi, thâm thúy trong mắt lắng đọng lại. “Chỉ là, thời gian kéo càng lâu, đối với chúng ta cũng không có lợi, mẫu thân người…" Quân Ninh không nói nửa câu sau, khóe mắt lại không chút dấu vết quan sát phản ứng của Sở Diễm. Phụ hoàng đã nói Sở Hạo có tình cảm với mẫu thân, nếu mẫu thân ở bên cạnh Sở Hạo thêm một ngày, trong sạch của người…
Sở Diễm đạm mạc không nói nhưng ngón tay nắm tách trà của hắn lại trắng bệch. Hắn là nam nhân, lại có thể nào dễ dàng tha thứ cho nữ nhân của chính mình bị nam nhân khác nhúng chàm, nhưng so với sự bình an của Thiên Dao, toàn bộ đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Đúng vậy, chỉ cần nàng bình an trở lại bên cạnh hắn, cái gì hắn cũng có thể không để ý.
……
Từ khi quân đội tinh nhuệ Đại Hàn bắt đầu vây khốn Cô Thành, dân chúng trong thành ai ai cũng cảm thấy bất an, bình tĩnh như thường chỉ có phủ đệ của công chúa Bình Dương. Nói đến vị công chúa Bình Dương này, thật có chút địa vị. Nàng là hòn ngọc quý trên tay Hung Nô vương, vốn đã chỉ hôn phối, cũng không phải là phò mã gia đương nhiệm. Nhưng năm năm trước, công chúa gặp được người yêu thương, thề phải gả cho hắn làm thê tử. Hung Nô vương tất nhiên không nghe theo, vì thế công chúa Bình Dương quậy một trận kịch liệt, thậm chí còn nghĩ quẩn, Hung Nô vương mới không thể không theo. Chỉ là, việc này truyền ra ồn ào huyên náo cũng mất hết thể diện, liền phong đất ban thưởng, lưu đày công chúa cùng phò mã.
Trong phủ công chúa, đình đài lầu các vẫn luôn xa hoa. Hung Nô mặc dù không giàu có như Đại Hàn nhưng công chúa Bình Dương đã quen sống xa hoa, đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.
Trong phòng ngủ bố trí tinh xảo, trên giường rộng rãi một nữ tử mỹ mạo đang nằm, nàng đã ngủ say hơn một tháng, nha hoàn luôn bầu bạn bên cạnh, chỉ là thời gian lâu, cũng không tránh được có chút không kiên nhẫn.
Cửa phòng ‘cọt kẹt’ một tiếng bị người ngoài đẩy ra, một nữ tử mỹ lệ cẩm y hoa phục bước vào, thị nữ vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng gọi một tiếng, “Huệ phu nhân."
Tác giả :
Tiếu Nhược Thủy