Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 119: Hãy để ta đến yêu chàng
Lại là trầm mặc thật lâu, nàng phảng phất như rơi sâu vào thế giới của chính mình. Bóng lưng nhỏ xinh lại lộ ra sự cao ngạo quật cường.
“Cái điện hạ muốn không phải là Thiên Dao, mà là giang sơn cẩm tú ngàn dặm."
Loan Âm bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy đi tới bên người nàng, cầm lấy hai tay lạnh lẽo của nàng, dịu dàng che chở trong lòng bàn tay. “Nếu muội biết rõ toàn bộ những gì Sở Diễm từng trải qua, muội sẽ hiểu được, hắn vì sao lại chấp nhất ngôi vị hoàng đế như thế." Khóe môi Loan Âm treo một nụ cười, cũng tràn đầy trào phúng. Sống trong hoàng gia, đây chính là bi ai của bọn họ.
“Vị trí băng lãnh kia, lại liên quan đến mạng của hắn, cùng với mạng của mọi người bên cạnh hắn. Nếu hắn không đi tranh, không đi cướp, thì chỉ có một con đường chết. Vân hoàng hậu cả đời không tranh thế sự, lại rơi vào ôm hận mà chết. Đây là hoàng gia, không có thủ túc tình thân, toàn bộ chỉ có quyền lợi trùng trùng."
Thiên Dao cúi đầu trầm mặc, thế nên Loan Âm không cách nào thấy rõ biểu tình giờ phút này của nàng, chỉ có thể theo thân thể đang run nhè nhẹ của nàng mà phán đoán, nàng đã có chút xúc động.
“Ngũ tỷ, cho muội chút thời gian, được không?" Giọng của nàng, mỏng manh đến không thể nghe thấy.
“Ừm. Bổn cung không ép muội."
Đêm đó, Thiên Dao tựa hồ nằm một giấc mộng thật dài thật dài. Trong mộng, phồn hoa rực rỡ, màu đỏ rực rỡ chói cả hai mắt…
Tây Thiên Vương cung.
Hôm nay là một ngày náo nhiệt, thần tiên lớn lớn nhỏ nhỏ trên trời kể cả thượng danh hào, không một ai quên, đều đã chuẩn bị hậu lễ đến Tây Thiên cung uống một ly rượu mừng. Mấy trăm năm qua, Thiên cung bình lặng đến thậm chí nhàm chán, hiện giờ, nhóm thần tiên đều đặc biệt thích xem náo nhiệt. Huống hồ, Tây Thiên Vương Chúc Dung mừng Thái tử Trường Cầm cùng tiên nữ Bồng Lai thành hôn, có thể nói là tiệc vui lớn nhất trong mấy ngàn mấy vạn năm tới.
Tiếng hỉ nhạc linh đình, mặc dù là cung điện thanh lạnh nhưng đều bị quấy nhiễu.
Liên Y không chút sức lực ngồi bên cạnh giường, dịu dàng hỏi một tiểu tiên nga bên cạnh, “Đây là âm thanh gì?"
“Là, là…" Tiểu tiên nga ậm ừ rất lâu, cũng chưa nói ra nguyên nhân. Thái tử thành hôn, chuyện lớn như vậy, cả thiên cung ai ai cũng biết, cũng chỉ giấu giếm vị trước mặt này thôi.
“Điện hạ đâu? Liên Y rất lâu chưa gặp ngài rồi." Liên Y dịu dàng nói thầm một câu, giống như tự hỏi lại giống như tự lầm bầm lầu bầu.
Tiểu tiên nga cúi đầu xuống cực thấp, không dám lên tiếng nữa.
Cửa phòng ‘cọt kẹt’ một tiếng bị người đẩy ra, nam tử cao lớn anh tuấn, toàn thân mặc tiên bào cẩm tú bước vào trong phòng.
“Điện, điện hạ?" Giờ này Thủy Quân nên ở trước điện bái đường, sao lại xuất hiện lúc này?
Tiểu tiên nga mặc dù vẻ mặt nghi hoặc cũng không dám hỏi nửa câu, cực kỳ thức thời khom người lui ra ngoài, cũng đóng chặt cửa phòng cho bọn họ.
“Thủy Quân!" Liên Y mừng rỡ, giống như bươm bướm nhào vào lòng hắn.
“Liên Y." Thủy Quân thấp giọng gọi một tiếng, dùng đầu ngón tay nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên. Nàng thật đẹp, dù là yêu nhi lại sinh ra xinh đẹp như vậy, cho dù là tiên nữ Cửu Thiên cũng không cách nào so sánh với nàng. Chỉ nhìn đã khiến tâm ngứa khó nhịn, hận không thể nuốt nàng vào bụng.
“Thủy Quân." Liên Y nhàn nhạt gọi lại một câu, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn hôm nay rất kỳ lạ, nàng chưa thấy bao giờ.
Hắn ôm lấy nàng, cũng không dịu dàng giống như trước, đôi bàn tay nóng bỏng du tẩu theo đường cong thân thể mượt mà của nàng.
“Thủy Quân." Liên Y sợ hãi gọi, đôi mắt sáng trong nhút nhát ngóng nhìn hắn, dáng vẻ khổ sở động lòng người lại càng mê người. Hắn một đôi mắt đen sắc, đồng tử đột nhiên mở rộng, giống như phát cuồng bắt đầu xé rách sa y trên người nàng, nụ hôn đặt trên da thịt như tuyết trên cổ nàng.
“Đừng mà, Thủy Quân, ta sợ." Liên Y nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, đánh vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Lần đó ý loạn tình mê xong, Thủy Quân đều dỗ dành nàng một lúc, cũng chưa từng đụng qua nàng. Mà hắn của lúc này, trong mắt chỉ có dày đặc dục vọng, lại không chút tình cảm. Hắn đột nhiên ôm lấy nàng, mạnh bạo đánh ngã nàng trên giường. Một khắc sau, thân thể nặng nề áp xuống.
“Không, ngươi không phải Thủy Quân, ngươi là ai?" Liên Y run rẩy lui về phía sau, trừng lớn đôi mắt hoảng sợ.
Nam tử cười lạnh, tay áo dài khẽ phất, trong nháy mắt biến hoá, thế nhưng lại là Hỏa Kỳ Lân, chắt của Tây Thiên Vương, là đồ háo sắc có tiếng trong Thiên cung.
“Hỏa Kỳ Lân, ngươi đồ cầm thú này. Ta là nữ nhân của Thủy Quân."
“Thủy Quân? Thủy Quân của nàng đang ở tiền điện thành hôn với Bồng Lai tiên nữ, hắn đã không cần nàng nữa. Chẳng bằng theo ta, yên tâm, Kỳ Lân ca ca sẽ thật thương nàng." Hỏa Kỳ Lân cười bỉ ổi, như mãnh thú vồ tới.
Liên Y mắng hắn là cầm thú, không sai, hắn vốn là cầm thú. Làm sao có tính người.
Liên Y bị hắn vây ở bên dưới, nàng tuy là yêu nhi nhưng vẫn có tâm hổ thẹn, dùng hết toàn lực phản kháng. Hỏa Kỳ Lân lại không ngờ một yêu nhi lại không thức thời như vậy, hắn càng có không được càng cấp bách. Thân thể gắt gao áp trụ nàng.
“Thủy Quân!" Nàng khóc hô một tiếng, nước mắt trong veo theo khoé mắt chảy xuống. Nàng không tin, Thủy Quân của nàng sẽ không gạt nàng. Hắn đã nói, hắn sẽ không cưới Bồng Lai tiên nữ làm vợ, hắn chỉ yêu nàng.
Đột nhiên, một làn khí lạnh lẽo to lớn từ thân thể Liên Y phát ra, mặc dù là Hỏa Kỳ Lân tu hành ngàn năm lại không cách nào ngăn cản. Hắn bị bắn văng ra mấy trượng, khí huyết trong ngực dâng lên, một ngụm máu tươi phụt ra. Hắn chấn kinh trừng lớn hai mắt, bất quá chỉ là một tiểu yêu tu hành trăm năm lại có tu vi như vậy.
Thừa dịp hắn đang hoảng hồn, Liên Y trốn ra ngoài phòng, lập tức đi đến trước điện. Mà chiếu vào mắt đích thị là màu đỏ chói rực, nơi nơi đều là một màu đỏ tươi, Liên Y chỉ cảm thấy trước mắt từ từ nhòe đi. Nàng như một con thú chết bước đi, từng bước đi tới trước mặt Thủy Quân, trên người hắn là hỉ phục đỏ tươi, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng trào phúng.
“Thủy Quân, chàng vẫn lại lừa ta." Liên Y không khóc, ngược lại cười tuyệt mỹ, lại lan tràn sự thê lương vô hạn. Nụ cười kia lại làm đau đớn trái tim Thái tử Trường Cầm. Hắn cố nén đau lòng, lạnh giọng quát lớn với nàng.
“Liên Y, ai cho phép nàng tới đây, rời khỏi đây cho bổn vương." Hắn lạnh lùng đẩy nàng ra, gượng gạo mở to mắt, không dám nhìn nàng, nhìn chỉ càng thêm đau. Là hắn ích kỷ giữ nàng lại, lại không thể cho nàng hết thảy những gì nàng mong ước. Cho nên hắn càng muốn dùng toàn lực bảo hộ nàng.
Liên Y vẫn cười như cũ, lại từng bước lùi về sau, hai tay ôm chặt lấy y phục hỗn độn trên ngực. “Ta thà rằng chưa từng tới Tây Thiên Vương cung, chưa bao giờ gặp chàng. Thủy Quân, chàng đúng là vẫn lừa ta."
Thủy Quân cũng phát hiện ra sự khác thường của nàng, lúng túng đụng vào nàng lại bị nàng lạnh lùng đẩy ra. “Liên Y, nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?"
Liên Y cười tuyệt vọng, lệ đã chảy xuống gò má. “Đây là cái gọi là Tiên giới sao? Dùng thủ đoạn ti tiện ỷ mạnh hiếp yếu, đâu đâu cũng là tình cảm giả dối. Ta cũng không muốn gặp các người nữa, ta hận, Thủy Quân, ta hận chàng."
Hôm nay có thể nói Tây Thiên Vương cung khách quý đầy nhà, chúng tiên nhân đều vẻ mặt nghi hoặc, châu đầu rỉ tai lại không ít. Tây Thiên Vương từ trước đến nay danh tiếng tốt, sắc mặt cơ hồ lạnh đi vài phần.
“Hỏa Kỳ Lân." Ông nổi giận gầm lên một tiếng, rõ ràng sai người đi coi chừng yêu nữ này, ai lại nghĩ tới nàng vẫn chạy tới quấy rối.
Thủy Quân lạnh lẽo nhìn Hỏa Kỳ Lân, lại lướt mắt nhìn y phục hỗn độn của Liên Y, không khó hiểu được xảy ra chuyện gì, trong lúc này lửa giận dâng lên rốt cuộc không còn quản gì nữa.
“Hỏa Kỳ Lân, ngươi quả thật chán sống, dám cả gan đụng vào nữ nhân của bổn vương." Trong ngực hắn đột nhiên xuất hiện một cây đàn cổ thất huyền, tiếng đàn nổ vang, ám sóng bắt đầu nổi lên đánh về phía ngực Hỏa Kỳ Lân, uy lực mười phần.
“Thủy Quân, làm càn." Tây Thiên Vương Chúc Dung hô lên một tiếng, che ở trước người Hỏa Kỳ Lân, đưa tay cản lại đòn tấn công của Thủy Quân. “Nghịch tử, lại vì một yêu nữ mất đi chừng mực, bổn vương quyết không thể lưu nàng ta." Tây Thiên Vương dứt lời, giương tay đánh một chưởng về phía Liên Y, một quả cầu lửa lớn trong nháy mắt bao phủ quanh thân nàng, Liên Y đích xác là hoa sen trăm năm trên Tuyết Phong, sao có thể ngăn cản được Tam vị chân hỏa của Tây Thiên Vương Chúc Dung.
“Đừng." Thủy Quân hô lên một tiếng, phi thân che trước mặt nàng. Quả cầu lửa vĩ đại rơi thẳng vào ngực hắn, đàn cổ thất huyền phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, trong nháy mắt vỡ vụn. Máu tươi trên khóe miệng Thủy Quân so với hỉ phục trên người còn tiên diễm hơn.
Sắc mặt hắn trắng xanh như tờ giấy, lại ôm chặt Liên Y trong lòng giống như trân bảo. “Liên Y, ta chưa từng nghĩ muốn gạt nàng."
“Thủy Quân, thật xin lỗi, là ta hiểu lầm chàng." Hai mắt Liên Y đẫm lệ, bấn loạn lau đi vết máu trên môi hắn.
Một chưởng kia của Tây Thiên Vương chính là muốn chấm dứt mạng của Liên Y, dùng mười phần pháp lực, đánh vào người Thủy Quân cũng muốn lấy nửa cái mạng.
Hắn cười vô tội với nàng, đôi mắt đen như mực, sâu trầm như biển, thâm tình ngóng nhìn nàng, bên tai lại nhẹ giọng nỉ non. “Liên Y, ta yêu nàng."
“Thủy Quân." Liên Y bị hắn ôm vào trong lòng, quanh người hàn khí bốc lên, bóng dáng hai người từ từ mơ hồ biến mất.
“Thủy Quân!" Thiên Dao kinh sợ kêu lên một tiếng, tỉnh dậy sau cơn ác mộng, đôi má toàn là nước mắt. Cánh tay đơn bạc đặt trên ngực, thở dốc dồn dập. Đôi mắt trong suốt bị nhòe nước. Nàng vô lực nhắm mắt, hai hàng nước mắt trong suốt theo mi mắt chảy xuống, rơi trên làn môi rung rung, mang theo vị chua xót.
Nàng rốt cuộc đã hiểu đôi mắt thâm thúy kia, kiếp trước Thủy Quân kiếp này Sở Diễm. Kiếp trước kiếp này, chân tình duy nhất của nàng.
“Cái điện hạ muốn không phải là Thiên Dao, mà là giang sơn cẩm tú ngàn dặm."
Loan Âm bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy đi tới bên người nàng, cầm lấy hai tay lạnh lẽo của nàng, dịu dàng che chở trong lòng bàn tay. “Nếu muội biết rõ toàn bộ những gì Sở Diễm từng trải qua, muội sẽ hiểu được, hắn vì sao lại chấp nhất ngôi vị hoàng đế như thế." Khóe môi Loan Âm treo một nụ cười, cũng tràn đầy trào phúng. Sống trong hoàng gia, đây chính là bi ai của bọn họ.
“Vị trí băng lãnh kia, lại liên quan đến mạng của hắn, cùng với mạng của mọi người bên cạnh hắn. Nếu hắn không đi tranh, không đi cướp, thì chỉ có một con đường chết. Vân hoàng hậu cả đời không tranh thế sự, lại rơi vào ôm hận mà chết. Đây là hoàng gia, không có thủ túc tình thân, toàn bộ chỉ có quyền lợi trùng trùng."
Thiên Dao cúi đầu trầm mặc, thế nên Loan Âm không cách nào thấy rõ biểu tình giờ phút này của nàng, chỉ có thể theo thân thể đang run nhè nhẹ của nàng mà phán đoán, nàng đã có chút xúc động.
“Ngũ tỷ, cho muội chút thời gian, được không?" Giọng của nàng, mỏng manh đến không thể nghe thấy.
“Ừm. Bổn cung không ép muội."
Đêm đó, Thiên Dao tựa hồ nằm một giấc mộng thật dài thật dài. Trong mộng, phồn hoa rực rỡ, màu đỏ rực rỡ chói cả hai mắt…
Tây Thiên Vương cung.
Hôm nay là một ngày náo nhiệt, thần tiên lớn lớn nhỏ nhỏ trên trời kể cả thượng danh hào, không một ai quên, đều đã chuẩn bị hậu lễ đến Tây Thiên cung uống một ly rượu mừng. Mấy trăm năm qua, Thiên cung bình lặng đến thậm chí nhàm chán, hiện giờ, nhóm thần tiên đều đặc biệt thích xem náo nhiệt. Huống hồ, Tây Thiên Vương Chúc Dung mừng Thái tử Trường Cầm cùng tiên nữ Bồng Lai thành hôn, có thể nói là tiệc vui lớn nhất trong mấy ngàn mấy vạn năm tới.
Tiếng hỉ nhạc linh đình, mặc dù là cung điện thanh lạnh nhưng đều bị quấy nhiễu.
Liên Y không chút sức lực ngồi bên cạnh giường, dịu dàng hỏi một tiểu tiên nga bên cạnh, “Đây là âm thanh gì?"
“Là, là…" Tiểu tiên nga ậm ừ rất lâu, cũng chưa nói ra nguyên nhân. Thái tử thành hôn, chuyện lớn như vậy, cả thiên cung ai ai cũng biết, cũng chỉ giấu giếm vị trước mặt này thôi.
“Điện hạ đâu? Liên Y rất lâu chưa gặp ngài rồi." Liên Y dịu dàng nói thầm một câu, giống như tự hỏi lại giống như tự lầm bầm lầu bầu.
Tiểu tiên nga cúi đầu xuống cực thấp, không dám lên tiếng nữa.
Cửa phòng ‘cọt kẹt’ một tiếng bị người đẩy ra, nam tử cao lớn anh tuấn, toàn thân mặc tiên bào cẩm tú bước vào trong phòng.
“Điện, điện hạ?" Giờ này Thủy Quân nên ở trước điện bái đường, sao lại xuất hiện lúc này?
Tiểu tiên nga mặc dù vẻ mặt nghi hoặc cũng không dám hỏi nửa câu, cực kỳ thức thời khom người lui ra ngoài, cũng đóng chặt cửa phòng cho bọn họ.
“Thủy Quân!" Liên Y mừng rỡ, giống như bươm bướm nhào vào lòng hắn.
“Liên Y." Thủy Quân thấp giọng gọi một tiếng, dùng đầu ngón tay nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên. Nàng thật đẹp, dù là yêu nhi lại sinh ra xinh đẹp như vậy, cho dù là tiên nữ Cửu Thiên cũng không cách nào so sánh với nàng. Chỉ nhìn đã khiến tâm ngứa khó nhịn, hận không thể nuốt nàng vào bụng.
“Thủy Quân." Liên Y nhàn nhạt gọi lại một câu, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn hôm nay rất kỳ lạ, nàng chưa thấy bao giờ.
Hắn ôm lấy nàng, cũng không dịu dàng giống như trước, đôi bàn tay nóng bỏng du tẩu theo đường cong thân thể mượt mà của nàng.
“Thủy Quân." Liên Y sợ hãi gọi, đôi mắt sáng trong nhút nhát ngóng nhìn hắn, dáng vẻ khổ sở động lòng người lại càng mê người. Hắn một đôi mắt đen sắc, đồng tử đột nhiên mở rộng, giống như phát cuồng bắt đầu xé rách sa y trên người nàng, nụ hôn đặt trên da thịt như tuyết trên cổ nàng.
“Đừng mà, Thủy Quân, ta sợ." Liên Y nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, đánh vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Lần đó ý loạn tình mê xong, Thủy Quân đều dỗ dành nàng một lúc, cũng chưa từng đụng qua nàng. Mà hắn của lúc này, trong mắt chỉ có dày đặc dục vọng, lại không chút tình cảm. Hắn đột nhiên ôm lấy nàng, mạnh bạo đánh ngã nàng trên giường. Một khắc sau, thân thể nặng nề áp xuống.
“Không, ngươi không phải Thủy Quân, ngươi là ai?" Liên Y run rẩy lui về phía sau, trừng lớn đôi mắt hoảng sợ.
Nam tử cười lạnh, tay áo dài khẽ phất, trong nháy mắt biến hoá, thế nhưng lại là Hỏa Kỳ Lân, chắt của Tây Thiên Vương, là đồ háo sắc có tiếng trong Thiên cung.
“Hỏa Kỳ Lân, ngươi đồ cầm thú này. Ta là nữ nhân của Thủy Quân."
“Thủy Quân? Thủy Quân của nàng đang ở tiền điện thành hôn với Bồng Lai tiên nữ, hắn đã không cần nàng nữa. Chẳng bằng theo ta, yên tâm, Kỳ Lân ca ca sẽ thật thương nàng." Hỏa Kỳ Lân cười bỉ ổi, như mãnh thú vồ tới.
Liên Y mắng hắn là cầm thú, không sai, hắn vốn là cầm thú. Làm sao có tính người.
Liên Y bị hắn vây ở bên dưới, nàng tuy là yêu nhi nhưng vẫn có tâm hổ thẹn, dùng hết toàn lực phản kháng. Hỏa Kỳ Lân lại không ngờ một yêu nhi lại không thức thời như vậy, hắn càng có không được càng cấp bách. Thân thể gắt gao áp trụ nàng.
“Thủy Quân!" Nàng khóc hô một tiếng, nước mắt trong veo theo khoé mắt chảy xuống. Nàng không tin, Thủy Quân của nàng sẽ không gạt nàng. Hắn đã nói, hắn sẽ không cưới Bồng Lai tiên nữ làm vợ, hắn chỉ yêu nàng.
Đột nhiên, một làn khí lạnh lẽo to lớn từ thân thể Liên Y phát ra, mặc dù là Hỏa Kỳ Lân tu hành ngàn năm lại không cách nào ngăn cản. Hắn bị bắn văng ra mấy trượng, khí huyết trong ngực dâng lên, một ngụm máu tươi phụt ra. Hắn chấn kinh trừng lớn hai mắt, bất quá chỉ là một tiểu yêu tu hành trăm năm lại có tu vi như vậy.
Thừa dịp hắn đang hoảng hồn, Liên Y trốn ra ngoài phòng, lập tức đi đến trước điện. Mà chiếu vào mắt đích thị là màu đỏ chói rực, nơi nơi đều là một màu đỏ tươi, Liên Y chỉ cảm thấy trước mắt từ từ nhòe đi. Nàng như một con thú chết bước đi, từng bước đi tới trước mặt Thủy Quân, trên người hắn là hỉ phục đỏ tươi, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng trào phúng.
“Thủy Quân, chàng vẫn lại lừa ta." Liên Y không khóc, ngược lại cười tuyệt mỹ, lại lan tràn sự thê lương vô hạn. Nụ cười kia lại làm đau đớn trái tim Thái tử Trường Cầm. Hắn cố nén đau lòng, lạnh giọng quát lớn với nàng.
“Liên Y, ai cho phép nàng tới đây, rời khỏi đây cho bổn vương." Hắn lạnh lùng đẩy nàng ra, gượng gạo mở to mắt, không dám nhìn nàng, nhìn chỉ càng thêm đau. Là hắn ích kỷ giữ nàng lại, lại không thể cho nàng hết thảy những gì nàng mong ước. Cho nên hắn càng muốn dùng toàn lực bảo hộ nàng.
Liên Y vẫn cười như cũ, lại từng bước lùi về sau, hai tay ôm chặt lấy y phục hỗn độn trên ngực. “Ta thà rằng chưa từng tới Tây Thiên Vương cung, chưa bao giờ gặp chàng. Thủy Quân, chàng đúng là vẫn lừa ta."
Thủy Quân cũng phát hiện ra sự khác thường của nàng, lúng túng đụng vào nàng lại bị nàng lạnh lùng đẩy ra. “Liên Y, nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?"
Liên Y cười tuyệt vọng, lệ đã chảy xuống gò má. “Đây là cái gọi là Tiên giới sao? Dùng thủ đoạn ti tiện ỷ mạnh hiếp yếu, đâu đâu cũng là tình cảm giả dối. Ta cũng không muốn gặp các người nữa, ta hận, Thủy Quân, ta hận chàng."
Hôm nay có thể nói Tây Thiên Vương cung khách quý đầy nhà, chúng tiên nhân đều vẻ mặt nghi hoặc, châu đầu rỉ tai lại không ít. Tây Thiên Vương từ trước đến nay danh tiếng tốt, sắc mặt cơ hồ lạnh đi vài phần.
“Hỏa Kỳ Lân." Ông nổi giận gầm lên một tiếng, rõ ràng sai người đi coi chừng yêu nữ này, ai lại nghĩ tới nàng vẫn chạy tới quấy rối.
Thủy Quân lạnh lẽo nhìn Hỏa Kỳ Lân, lại lướt mắt nhìn y phục hỗn độn của Liên Y, không khó hiểu được xảy ra chuyện gì, trong lúc này lửa giận dâng lên rốt cuộc không còn quản gì nữa.
“Hỏa Kỳ Lân, ngươi quả thật chán sống, dám cả gan đụng vào nữ nhân của bổn vương." Trong ngực hắn đột nhiên xuất hiện một cây đàn cổ thất huyền, tiếng đàn nổ vang, ám sóng bắt đầu nổi lên đánh về phía ngực Hỏa Kỳ Lân, uy lực mười phần.
“Thủy Quân, làm càn." Tây Thiên Vương Chúc Dung hô lên một tiếng, che ở trước người Hỏa Kỳ Lân, đưa tay cản lại đòn tấn công của Thủy Quân. “Nghịch tử, lại vì một yêu nữ mất đi chừng mực, bổn vương quyết không thể lưu nàng ta." Tây Thiên Vương dứt lời, giương tay đánh một chưởng về phía Liên Y, một quả cầu lửa lớn trong nháy mắt bao phủ quanh thân nàng, Liên Y đích xác là hoa sen trăm năm trên Tuyết Phong, sao có thể ngăn cản được Tam vị chân hỏa của Tây Thiên Vương Chúc Dung.
“Đừng." Thủy Quân hô lên một tiếng, phi thân che trước mặt nàng. Quả cầu lửa vĩ đại rơi thẳng vào ngực hắn, đàn cổ thất huyền phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, trong nháy mắt vỡ vụn. Máu tươi trên khóe miệng Thủy Quân so với hỉ phục trên người còn tiên diễm hơn.
Sắc mặt hắn trắng xanh như tờ giấy, lại ôm chặt Liên Y trong lòng giống như trân bảo. “Liên Y, ta chưa từng nghĩ muốn gạt nàng."
“Thủy Quân, thật xin lỗi, là ta hiểu lầm chàng." Hai mắt Liên Y đẫm lệ, bấn loạn lau đi vết máu trên môi hắn.
Một chưởng kia của Tây Thiên Vương chính là muốn chấm dứt mạng của Liên Y, dùng mười phần pháp lực, đánh vào người Thủy Quân cũng muốn lấy nửa cái mạng.
Hắn cười vô tội với nàng, đôi mắt đen như mực, sâu trầm như biển, thâm tình ngóng nhìn nàng, bên tai lại nhẹ giọng nỉ non. “Liên Y, ta yêu nàng."
“Thủy Quân." Liên Y bị hắn ôm vào trong lòng, quanh người hàn khí bốc lên, bóng dáng hai người từ từ mơ hồ biến mất.
“Thủy Quân!" Thiên Dao kinh sợ kêu lên một tiếng, tỉnh dậy sau cơn ác mộng, đôi má toàn là nước mắt. Cánh tay đơn bạc đặt trên ngực, thở dốc dồn dập. Đôi mắt trong suốt bị nhòe nước. Nàng vô lực nhắm mắt, hai hàng nước mắt trong suốt theo mi mắt chảy xuống, rơi trên làn môi rung rung, mang theo vị chua xót.
Nàng rốt cuộc đã hiểu đôi mắt thâm thúy kia, kiếp trước Thủy Quân kiếp này Sở Diễm. Kiếp trước kiếp này, chân tình duy nhất của nàng.
Tác giả :
Tiếu Nhược Thủy