Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ
Chương 63
Hà Tuyết giả bộ trấn định, nàng cười cười nói: “Lý công công, các ngươi sao lại ở chỗ này? Là đang đợi ta sao?"
Lý Quý lạnh lùng câu môi cười: “Hà Tuyết cô nương, ngươi cảm thấy sao?"
Hà Tuyết nói: “Vừa rồi khăn tay ta rơi trên đường, ta trở về nhặt khăn."
Lý Quý đánh giá Hà Tuyết ừ trên xuống dưới một phen: “Đi ra ngoài nhặt một cái khăn, Hà Tuyết cô nương còn cố ý thay đổi một bộ quần áo? Đây là y phục cho ai mặc? Ngươi còn cố ý đổi một thân quần áo thái giám đi ra ngoài nhặt khăn a."
Hà Tuyết cũng biết việc tới nước này là không thể vãn hồi, nàng nói: “Hoàng Hậu nương nương cái gì cũng không biết, ngài ấy nhớ không được chuyện lúc trước, ta cũng không nhắc tới trước mặt ngài ấy, chuyện này không liên quan đến ngài ấy."
“Có liên quan hay không liên quan, quay đầu lại nói với bệ hạ đi" Ánh mắt Lý Quý nhìn Hà Tuyết giống như là đang nhìn người chết, hắn nói, “Hà Tuyết cô nương, ngươi không có nhiều ít cơ hội có thể nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương, có thể nói cái gì, không thể nói cái gì, ta nghĩ trong lòng ngươi cũng rõ ràng."
Hà Tuyết cắn môi, trở về trong cung thay quần áo.
Ngu Hạ lúc này đã tắm gội xong, thay một bộ quần áo, tóc nàng còn chưa khô, trong phòng ấm áp, cửa sổ mở ra, ban đêm mát mẻ trong lành mang theo mùi hương cỏ cây.
Lúc này đã là mùa xuân, vạn vật sinh trường, trong Ngự Hoa Viên một mảnh xanh um, các loại hoa tươi tranh nhau khoe sắc.
Nàng nằm nghiêng ở trên giường, Hà Tuyết đã thay quần áo, tay chân nhẹ nhàng lại đây. Sau khi mang thai Ngu Hạ hai chân thường xuyên đau nhức, Hà Tuyết quỳ xuống nhẹ nhàng đấm chân cho nàng.
Đấm đấm, Hà Tuyết đột nhiên khóc lên.
Ngu Hạ kinh ngạc nhìn về phía nàng: “Làm sao vậy? Ngươi khóc cái gì?"
Hà Tuyết nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bản thân nàng cũng không rõ vì sao mình lại khóc, Hà Tuyết cũng không phải người tham sống sợ chết, nghĩ nghĩ Hà Tuyết nói: “Nô tỳ chỉ là nhớ nhà, bên này cho dù tốt cũng không phải nhà mình, thiếu vài phần cảm giác thân thiết."
Ngu Hạ không có đoạn ký ức này, tự nhiên cũng không có khái niệm “nhớ nhà", đối nàng mà nói nơi nào có Lưu Tứ nơi đó chính là nhà.
Ngu Hạ cầm khăn cấp Hà Tuyết xoa xoa nước mắt, Hà Tuyết thấp giọng nói: “Bên này người hầu hạ công chúa cũng nhiều, các nàng đều quen thuộc tính tình công chúa, nếu ngày nào đó nô tỳ thật sự nhớ nhà muốn trở về, công chúa cũng không đừng nhớ nô tỳ. Nô tỳ ở Lan Quốc rất tốt."
Ngu Hạ không rõ Hà Tuyết tại sao lại nói như vậy, lông mi nàng nhẹ nhàng rung rẩy, nước mắt lại rơi xuống.
Hà Tuyết ngây ngẩn cả người: “Công chúa……"
Ngu Hạ ôm lấy Hà Tuyết: “Ta không muốn ngươi rời đi."
......
Ngu Kiếm Thanh ra khỏi Hàm Đức điện, mang theo thị vệ bên người ra cung, trên đường trong đám thị vệ có một người nói: “Một tiểu thái giám trong cung đưa tới một trương tờ giấy, nói là muốn chúng ta đưa cho ngài xem."
Ngu Kiếm Thanh nhận tờ giấy, nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi đổi: “Công chúa nàng mất trí nhớ?"
Hiện giờ đã bình tĩnh, Ngu Kiếm Thanh mới chú ý có chỗ không thích hợp.
Công chúa từ nhỏ không mang thù, đối với người thân nàng luôn luôn nhiệt tình yêu thương, mỗi lần gặp Ngu Kiếm Thanh cũng rất là hoan nghênh, biểu hiện lần này giống như là hoàn toàn không quen biết hắn.
Quả thực quá khác thường. Hơn nữa khác thường chỉ có cái này.
Công chúa cùng Bạch thái phi quan hệ có bao nhiêu tốt mọi người ai cũng biết, nhìn thấy đồ vật Bạch thái phi ngàn dặm xa xôi gửi đến nàng cũng phải có một tia tình cảm.
Nhưng mà không có, cái gì cũng không có.
Ngu Kiếm Thanh nhìn đường phía trước “Trở về ta gửi một phong thư, trước cùng bệ hạ nói một câu."
Lưu Tứ hắn rõ ràng không tốt, có thể sống sót rời khỏi Cảnh Quốc hay không Ngu Kiếm Thanh cũng không biết. Bất quá nhớ tới hai ngày trước Lưu Tứ lừa gạt hắn, trong lòng Ngu Kiếm Thanh liền bốc hỏa.
Hắn cũng không hiểu được vì sao Lưu Tứ muốn châm ngòi ly gián tình cảm Ngọc Chân công chúa cùng Lan Quốc, nhưng hành động lần này của Lưu Tứ thực sự làm hắn cảm thấy bản thân bị nhục nhã.
Hà Tuyết làm gì tự nhiên cũng truyền tới tai Lưu Tứ. Đối với cái nha hoàn này hắn tất nhiên không có rảnh rỗi đi xử lý, chỉ giao cho Lý Đại Cát, chém giết đánh chết đối Lưu Tứ mà nói đều là một việc vô cùng bình thường.
Còn đám sứ thần Lan Quốc, Lưu Tứ thay đổi đã thay đổi suy nghĩ, cuối cùng vẫn là cảm thấy nên lưu lại mạng cho bọn họ.
Giết bọn họ sẽ chỉ làm Lan Quốc càng thêm xúc động, lấy trình độ coi trọng Ngu Chương đối Ngu Hạ, ngày khác lại không tránh được lại phái người tới đây. Tuy rằng không biết Hà Tuyết truyền tin gì cho bọn họ, nhưng này cũng không khó đoán.
Bọn họ biết Ngu Hạ mất trí nhớ thì có thể làm gì? Việc của Cảnh Quốc căn bản không tới phiên Lan Quốc nhúng tay.
Cho dù nàng khôi phục ký ức Lưu Tứ cũng sẽ không tha nàng rời đi. Ngu Hạ là người của hắn, đời này đều là người của hắn. Sau lưng Ngu Hạ là một cái quốc gia nhỏ yếu, có Lưu Tứ ở đây Lan Quốc vĩnh viễn cũng không thể mạnh hơn Cảnh Quốc, này cũng đại biểu hắn có thể luôn dùng thủ đoạn cường ngạnh chiếm cứ Ngu Hạ.
Hà Tuyết rơi vào tay Lý Đại Cát, Lý Đại Cát cũng thực khó xử, hắn cũng không dám giết Hà Tuyết.
Đánh chó còn muốn xem chủ nhân, huống chi Hà Tuyết cũng không phải một con chó, trong suy nghĩ của Ngu Hạ, Hà Tuyết như là tri tâm tỷ tỷ, là nửa bà vú, rốt cuộc Hà Tuyết làm bạn với Ngu Hạ nhiều năm như vậy.
Lý Đại Cát lo lắng Ngu Hạ ngày nào đó biết Hà Tuyết chết ở trên tay ông, Ngu Hạ ghi thù ông, Lưu Tứ vì nụ cười của mỹ nhân khẳng định sẽ không để ông sống.
Cho nên Lý Đại Cát lớn mật nói với Lưu Tứ “Bệ hạ, vẫn là tha cho Hà Tuyết cô nương một mạng đi. Hà Tuyết cô nương hầu hạ Hoàng Hậu nương nương nhiều năm như vậy, ngài nếu giết nàng, Hoàng Hậu nương nương biết được khó tránh khỏi khổ sở, đến lúc đó muốn dỗ nương nương cũng rất vất vả."
Lưu Tứ quét mắt nhìn Lý Đại Cát “Đừng cho nàng biết."
“Loại chuyện này sao mà được? Trong cung nhiều miệng như vậy, vạn nhất tên nào lắm miệng……" Lý Đại Cát nói, “Đem Hà Tuyết cô nương đuổi đi cùng giết nàng cũng không có gì khác, dù sao đều rời xa Hoàng Hậu nương nương. Đem nàng đuổi đi, ngày nào đó Hoàng Hậu nương nương hỏi tới còn có cơ hội giải hòa."
Lưu Tứ nhàn nhạt nói: “Ngươi xem mà làm."
Lý Đại Cát đưa Hà Tuyết ra cung, Hà Tuyết tuổi cũng không nhỏ, cũng có thể ở ngoài cung gả chồng sinh con. Tiền tài Hà Tuyết cũng không có bị tịch thu, ở trong kinh thành tìm chỗ nào đó cho Hà Tuyết ở, xem như rời xa Ngu Hạ.
Lúc Ngu Hạ nghe nói Hà Tuyết muốn xuất cung, trong lòng kỳ thật vô cùng khó chịu, trong cung này vốn dĩ chỉ có nàng cùng Hà Tuyết là người cùng một chỗ, hơn nữa Hà Tuyết vô cùng tốt với nàng, sau khi Hà Tuyết rời khỏi, nàng liền cái gì cũng không có.
Chỉ có đứa nhỏ trong bụng này, còn có Lưu Tứ.
Lưu Tứ đối Ngu Hạ mà nói quá xa xôi, hắn không chỉ là phu quân nàng, còn là hoàng đế của cả một quốc gia.
Vô luận như thế nào, Ngu Hạ đều mất đi một người rất tốt rất tốt với nàng.
Buổi tối ngày hôm sau Hà Tuyết rời đi, Ngu Hạ gặp ác mộng, lúc tỉnh lại bên người trống không, nàng vô cùng sợ hãi. Xảo Nhụy tới làm bạn với Ngu Hạ, Ngu Hạ cùng Xảo Nhụy cũng không thân. Nghe được thanh âm Xảo Nhụy, trong đầu Ngu Hạ một trận hỗn loạn, nửa đêm Ngu Hạ đột nhiên hỏi Xảo Nhụy: “Liên Yên đi đâu rồi?"
Liên Yên là cung nữ đã từng bị Lưu Tứ ra lệnh đánh chết.
Xảo Nhụy trong lúc nhất thời tay chân lạnh lẽo: “Nàng bị an bài tới cung khác rồi."
Ngu Hạ cũng không nhớ rõ Liên Yên, lời nói thuần túy là đột nhiên toát ra: “Hà Tuyết cũng giống nàng sao?"
Xảo Nhụy lắc lắc đầu: “Hà Tuyết tỷ tỷ ra cung, nương nương, ngài nếu sau này muốn gặp Hà Tuyết, có thể cho người đón nàng tiến cung ở hai ngày, giống như Xuân Đào cô nương vậy."
Ngu Hạ gật gật đầu: “Ta muốn gặp bệ hạ, ngươi kêu người gọi bệ hạ gọi tới đây."
Xảo Nhụy vẻ mặt khó xử.
Nửa đêm vị trong Tử Thần Điện kia nói không chừng đã sớm ngủ, hơn nửa đêm kêu bệ hạ tới, bệ hạ ngày mai còn phải lâm triều, sao có thể tới đây?
Nhưng mà Ngu Hạ ở trong chăn, nàng tóc dài tán ở sau người, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, đôi mắt to to, màu da tái nhợt, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương, Xảo Nhụy trong lúc nhất thời mềm lòng, kêu người đi Tử Thần Điện truyền lời.
Không nghĩ tới không đến nửa canh giờ, Lưu Tứ thật sự tới.
Ngu Hạ nhào vào trong ngực Lưu Tứ, bụng nàng tròn tròn, trên người có thêm mùi sữa, Lưu Tứ ôm nàng nàng lên: “Gặp ác mộng?"
Nàng gật gật đầu: “Hà Tuyết không có ở đây, luôn có một chút không quen."
Trong lòng Lưu Tứ phiền chán tên cung nữ này, hắn cúi đầu hôn lên mi tâm Ngu Hạ “Có trẫm ở đây rồi, lúc nào buồn chán, trẫm bồi nàng là đủ rồi."
Ngu Hạ cuộn tròn trong lòng ngực Lưu Tứ.
Lưu Tứ nhìn nàng một bộ dàng vô cùng đáng thương, thật sự không có cách nào, từ phía sau ôm nàng vào ngực.
Thái y nói trước mắt có thể cùng phòng, chỉ cần chú ý một chút, không cần quá mức dùng sức liền có thể.
Lưu Tứ luôn luôn thô bạo, cho nên mấy tháng qua vẫn luôn thanh tâm quả dục, không có ngủ cùng nàng. Trước mắt Ngu Hạ tựa hồ đang miên man suy nghĩ, ngủ cũng ngủ không được, vì làm nàng nhanh ngủ, Lưu Tứ rút quần áo nàng đi, bưng kín miệng nàng, không cho nàng phát ra thanh âm mê người, cùng nàng triền miên nửa canh giờ.
Nàng ra một thân mồ hôi, mấy tháng không có thân mật, ngay từ đầu có chút đau, lúc sau liền cảm thấy cả người không có sức lực, muốn ngủ.
Lưu Tứ sờ sờ bụng Ngu Hạ, hài tử hai người còn ở nơi này chậm rãi trưởng thành, chờ đi vào thế giới này.
Lưu Tứ nói: “Trong khoảng thời gian này nàng dọn qua Tử Thần Điện đi, trẫm mỗi ngày đều ở bên nàng, chờ đến lúc nàng sinh."
Cũng không biết Ngu Hạ có nghe được hay không, nàng buồn ngủ đến đôi mắt không mở ra được, mồ hôi đầm đìa, bụng tròn tròn, vòng eo nàng đều bị căng lớn rất nhiều.
Thân thể xinh đẹp như vậy, thời gian khác nhau đều có vẻ đẹp khác nhau, Ngu Hạ nguyên bản nhỏ yếu, nho nhỏ một đoàn, hiện giờ chân chính biến thành một nữ nhân, trong bụng mang hài tử của hắn, trong lòng Lưu Tứ kỳ thật sinh ra quá một ít ý niệm không bằng cầm thú.
Nhưng hắn lại quá mức yêu thích Ngu Hạ, cho dù trong đầu sinh ra một ít bất kham, nhưng lúc đối xử với Ngu Hạ lại vô cùng ôm nhu.
Lưu Tứ muốn chờ nàng sinh hạ hài tử, chờ bụng nàng nhỏ lại lần nữa trở nên bằng phẳng, sau đó lại phồng lên, tiếp tục sinh hài tử cho hắn.
Lưu Tứ muốn cũng không phải hài tử, chỉ có chính hắn rõ ràng, hắn chỉ nghĩ muốn chiếm hữu Ngu Hạ, mà nàng mang thai, có cốt nhục hắn chính là đại biểu hai người tương hợp, thân mật khăng khít.
Lý Quý lạnh lùng câu môi cười: “Hà Tuyết cô nương, ngươi cảm thấy sao?"
Hà Tuyết nói: “Vừa rồi khăn tay ta rơi trên đường, ta trở về nhặt khăn."
Lý Quý đánh giá Hà Tuyết ừ trên xuống dưới một phen: “Đi ra ngoài nhặt một cái khăn, Hà Tuyết cô nương còn cố ý thay đổi một bộ quần áo? Đây là y phục cho ai mặc? Ngươi còn cố ý đổi một thân quần áo thái giám đi ra ngoài nhặt khăn a."
Hà Tuyết cũng biết việc tới nước này là không thể vãn hồi, nàng nói: “Hoàng Hậu nương nương cái gì cũng không biết, ngài ấy nhớ không được chuyện lúc trước, ta cũng không nhắc tới trước mặt ngài ấy, chuyện này không liên quan đến ngài ấy."
“Có liên quan hay không liên quan, quay đầu lại nói với bệ hạ đi" Ánh mắt Lý Quý nhìn Hà Tuyết giống như là đang nhìn người chết, hắn nói, “Hà Tuyết cô nương, ngươi không có nhiều ít cơ hội có thể nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương, có thể nói cái gì, không thể nói cái gì, ta nghĩ trong lòng ngươi cũng rõ ràng."
Hà Tuyết cắn môi, trở về trong cung thay quần áo.
Ngu Hạ lúc này đã tắm gội xong, thay một bộ quần áo, tóc nàng còn chưa khô, trong phòng ấm áp, cửa sổ mở ra, ban đêm mát mẻ trong lành mang theo mùi hương cỏ cây.
Lúc này đã là mùa xuân, vạn vật sinh trường, trong Ngự Hoa Viên một mảnh xanh um, các loại hoa tươi tranh nhau khoe sắc.
Nàng nằm nghiêng ở trên giường, Hà Tuyết đã thay quần áo, tay chân nhẹ nhàng lại đây. Sau khi mang thai Ngu Hạ hai chân thường xuyên đau nhức, Hà Tuyết quỳ xuống nhẹ nhàng đấm chân cho nàng.
Đấm đấm, Hà Tuyết đột nhiên khóc lên.
Ngu Hạ kinh ngạc nhìn về phía nàng: “Làm sao vậy? Ngươi khóc cái gì?"
Hà Tuyết nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bản thân nàng cũng không rõ vì sao mình lại khóc, Hà Tuyết cũng không phải người tham sống sợ chết, nghĩ nghĩ Hà Tuyết nói: “Nô tỳ chỉ là nhớ nhà, bên này cho dù tốt cũng không phải nhà mình, thiếu vài phần cảm giác thân thiết."
Ngu Hạ không có đoạn ký ức này, tự nhiên cũng không có khái niệm “nhớ nhà", đối nàng mà nói nơi nào có Lưu Tứ nơi đó chính là nhà.
Ngu Hạ cầm khăn cấp Hà Tuyết xoa xoa nước mắt, Hà Tuyết thấp giọng nói: “Bên này người hầu hạ công chúa cũng nhiều, các nàng đều quen thuộc tính tình công chúa, nếu ngày nào đó nô tỳ thật sự nhớ nhà muốn trở về, công chúa cũng không đừng nhớ nô tỳ. Nô tỳ ở Lan Quốc rất tốt."
Ngu Hạ không rõ Hà Tuyết tại sao lại nói như vậy, lông mi nàng nhẹ nhàng rung rẩy, nước mắt lại rơi xuống.
Hà Tuyết ngây ngẩn cả người: “Công chúa……"
Ngu Hạ ôm lấy Hà Tuyết: “Ta không muốn ngươi rời đi."
......
Ngu Kiếm Thanh ra khỏi Hàm Đức điện, mang theo thị vệ bên người ra cung, trên đường trong đám thị vệ có một người nói: “Một tiểu thái giám trong cung đưa tới một trương tờ giấy, nói là muốn chúng ta đưa cho ngài xem."
Ngu Kiếm Thanh nhận tờ giấy, nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi đổi: “Công chúa nàng mất trí nhớ?"
Hiện giờ đã bình tĩnh, Ngu Kiếm Thanh mới chú ý có chỗ không thích hợp.
Công chúa từ nhỏ không mang thù, đối với người thân nàng luôn luôn nhiệt tình yêu thương, mỗi lần gặp Ngu Kiếm Thanh cũng rất là hoan nghênh, biểu hiện lần này giống như là hoàn toàn không quen biết hắn.
Quả thực quá khác thường. Hơn nữa khác thường chỉ có cái này.
Công chúa cùng Bạch thái phi quan hệ có bao nhiêu tốt mọi người ai cũng biết, nhìn thấy đồ vật Bạch thái phi ngàn dặm xa xôi gửi đến nàng cũng phải có một tia tình cảm.
Nhưng mà không có, cái gì cũng không có.
Ngu Kiếm Thanh nhìn đường phía trước “Trở về ta gửi một phong thư, trước cùng bệ hạ nói một câu."
Lưu Tứ hắn rõ ràng không tốt, có thể sống sót rời khỏi Cảnh Quốc hay không Ngu Kiếm Thanh cũng không biết. Bất quá nhớ tới hai ngày trước Lưu Tứ lừa gạt hắn, trong lòng Ngu Kiếm Thanh liền bốc hỏa.
Hắn cũng không hiểu được vì sao Lưu Tứ muốn châm ngòi ly gián tình cảm Ngọc Chân công chúa cùng Lan Quốc, nhưng hành động lần này của Lưu Tứ thực sự làm hắn cảm thấy bản thân bị nhục nhã.
Hà Tuyết làm gì tự nhiên cũng truyền tới tai Lưu Tứ. Đối với cái nha hoàn này hắn tất nhiên không có rảnh rỗi đi xử lý, chỉ giao cho Lý Đại Cát, chém giết đánh chết đối Lưu Tứ mà nói đều là một việc vô cùng bình thường.
Còn đám sứ thần Lan Quốc, Lưu Tứ thay đổi đã thay đổi suy nghĩ, cuối cùng vẫn là cảm thấy nên lưu lại mạng cho bọn họ.
Giết bọn họ sẽ chỉ làm Lan Quốc càng thêm xúc động, lấy trình độ coi trọng Ngu Chương đối Ngu Hạ, ngày khác lại không tránh được lại phái người tới đây. Tuy rằng không biết Hà Tuyết truyền tin gì cho bọn họ, nhưng này cũng không khó đoán.
Bọn họ biết Ngu Hạ mất trí nhớ thì có thể làm gì? Việc của Cảnh Quốc căn bản không tới phiên Lan Quốc nhúng tay.
Cho dù nàng khôi phục ký ức Lưu Tứ cũng sẽ không tha nàng rời đi. Ngu Hạ là người của hắn, đời này đều là người của hắn. Sau lưng Ngu Hạ là một cái quốc gia nhỏ yếu, có Lưu Tứ ở đây Lan Quốc vĩnh viễn cũng không thể mạnh hơn Cảnh Quốc, này cũng đại biểu hắn có thể luôn dùng thủ đoạn cường ngạnh chiếm cứ Ngu Hạ.
Hà Tuyết rơi vào tay Lý Đại Cát, Lý Đại Cát cũng thực khó xử, hắn cũng không dám giết Hà Tuyết.
Đánh chó còn muốn xem chủ nhân, huống chi Hà Tuyết cũng không phải một con chó, trong suy nghĩ của Ngu Hạ, Hà Tuyết như là tri tâm tỷ tỷ, là nửa bà vú, rốt cuộc Hà Tuyết làm bạn với Ngu Hạ nhiều năm như vậy.
Lý Đại Cát lo lắng Ngu Hạ ngày nào đó biết Hà Tuyết chết ở trên tay ông, Ngu Hạ ghi thù ông, Lưu Tứ vì nụ cười của mỹ nhân khẳng định sẽ không để ông sống.
Cho nên Lý Đại Cát lớn mật nói với Lưu Tứ “Bệ hạ, vẫn là tha cho Hà Tuyết cô nương một mạng đi. Hà Tuyết cô nương hầu hạ Hoàng Hậu nương nương nhiều năm như vậy, ngài nếu giết nàng, Hoàng Hậu nương nương biết được khó tránh khỏi khổ sở, đến lúc đó muốn dỗ nương nương cũng rất vất vả."
Lưu Tứ quét mắt nhìn Lý Đại Cát “Đừng cho nàng biết."
“Loại chuyện này sao mà được? Trong cung nhiều miệng như vậy, vạn nhất tên nào lắm miệng……" Lý Đại Cát nói, “Đem Hà Tuyết cô nương đuổi đi cùng giết nàng cũng không có gì khác, dù sao đều rời xa Hoàng Hậu nương nương. Đem nàng đuổi đi, ngày nào đó Hoàng Hậu nương nương hỏi tới còn có cơ hội giải hòa."
Lưu Tứ nhàn nhạt nói: “Ngươi xem mà làm."
Lý Đại Cát đưa Hà Tuyết ra cung, Hà Tuyết tuổi cũng không nhỏ, cũng có thể ở ngoài cung gả chồng sinh con. Tiền tài Hà Tuyết cũng không có bị tịch thu, ở trong kinh thành tìm chỗ nào đó cho Hà Tuyết ở, xem như rời xa Ngu Hạ.
Lúc Ngu Hạ nghe nói Hà Tuyết muốn xuất cung, trong lòng kỳ thật vô cùng khó chịu, trong cung này vốn dĩ chỉ có nàng cùng Hà Tuyết là người cùng một chỗ, hơn nữa Hà Tuyết vô cùng tốt với nàng, sau khi Hà Tuyết rời khỏi, nàng liền cái gì cũng không có.
Chỉ có đứa nhỏ trong bụng này, còn có Lưu Tứ.
Lưu Tứ đối Ngu Hạ mà nói quá xa xôi, hắn không chỉ là phu quân nàng, còn là hoàng đế của cả một quốc gia.
Vô luận như thế nào, Ngu Hạ đều mất đi một người rất tốt rất tốt với nàng.
Buổi tối ngày hôm sau Hà Tuyết rời đi, Ngu Hạ gặp ác mộng, lúc tỉnh lại bên người trống không, nàng vô cùng sợ hãi. Xảo Nhụy tới làm bạn với Ngu Hạ, Ngu Hạ cùng Xảo Nhụy cũng không thân. Nghe được thanh âm Xảo Nhụy, trong đầu Ngu Hạ một trận hỗn loạn, nửa đêm Ngu Hạ đột nhiên hỏi Xảo Nhụy: “Liên Yên đi đâu rồi?"
Liên Yên là cung nữ đã từng bị Lưu Tứ ra lệnh đánh chết.
Xảo Nhụy trong lúc nhất thời tay chân lạnh lẽo: “Nàng bị an bài tới cung khác rồi."
Ngu Hạ cũng không nhớ rõ Liên Yên, lời nói thuần túy là đột nhiên toát ra: “Hà Tuyết cũng giống nàng sao?"
Xảo Nhụy lắc lắc đầu: “Hà Tuyết tỷ tỷ ra cung, nương nương, ngài nếu sau này muốn gặp Hà Tuyết, có thể cho người đón nàng tiến cung ở hai ngày, giống như Xuân Đào cô nương vậy."
Ngu Hạ gật gật đầu: “Ta muốn gặp bệ hạ, ngươi kêu người gọi bệ hạ gọi tới đây."
Xảo Nhụy vẻ mặt khó xử.
Nửa đêm vị trong Tử Thần Điện kia nói không chừng đã sớm ngủ, hơn nửa đêm kêu bệ hạ tới, bệ hạ ngày mai còn phải lâm triều, sao có thể tới đây?
Nhưng mà Ngu Hạ ở trong chăn, nàng tóc dài tán ở sau người, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, đôi mắt to to, màu da tái nhợt, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương, Xảo Nhụy trong lúc nhất thời mềm lòng, kêu người đi Tử Thần Điện truyền lời.
Không nghĩ tới không đến nửa canh giờ, Lưu Tứ thật sự tới.
Ngu Hạ nhào vào trong ngực Lưu Tứ, bụng nàng tròn tròn, trên người có thêm mùi sữa, Lưu Tứ ôm nàng nàng lên: “Gặp ác mộng?"
Nàng gật gật đầu: “Hà Tuyết không có ở đây, luôn có một chút không quen."
Trong lòng Lưu Tứ phiền chán tên cung nữ này, hắn cúi đầu hôn lên mi tâm Ngu Hạ “Có trẫm ở đây rồi, lúc nào buồn chán, trẫm bồi nàng là đủ rồi."
Ngu Hạ cuộn tròn trong lòng ngực Lưu Tứ.
Lưu Tứ nhìn nàng một bộ dàng vô cùng đáng thương, thật sự không có cách nào, từ phía sau ôm nàng vào ngực.
Thái y nói trước mắt có thể cùng phòng, chỉ cần chú ý một chút, không cần quá mức dùng sức liền có thể.
Lưu Tứ luôn luôn thô bạo, cho nên mấy tháng qua vẫn luôn thanh tâm quả dục, không có ngủ cùng nàng. Trước mắt Ngu Hạ tựa hồ đang miên man suy nghĩ, ngủ cũng ngủ không được, vì làm nàng nhanh ngủ, Lưu Tứ rút quần áo nàng đi, bưng kín miệng nàng, không cho nàng phát ra thanh âm mê người, cùng nàng triền miên nửa canh giờ.
Nàng ra một thân mồ hôi, mấy tháng không có thân mật, ngay từ đầu có chút đau, lúc sau liền cảm thấy cả người không có sức lực, muốn ngủ.
Lưu Tứ sờ sờ bụng Ngu Hạ, hài tử hai người còn ở nơi này chậm rãi trưởng thành, chờ đi vào thế giới này.
Lưu Tứ nói: “Trong khoảng thời gian này nàng dọn qua Tử Thần Điện đi, trẫm mỗi ngày đều ở bên nàng, chờ đến lúc nàng sinh."
Cũng không biết Ngu Hạ có nghe được hay không, nàng buồn ngủ đến đôi mắt không mở ra được, mồ hôi đầm đìa, bụng tròn tròn, vòng eo nàng đều bị căng lớn rất nhiều.
Thân thể xinh đẹp như vậy, thời gian khác nhau đều có vẻ đẹp khác nhau, Ngu Hạ nguyên bản nhỏ yếu, nho nhỏ một đoàn, hiện giờ chân chính biến thành một nữ nhân, trong bụng mang hài tử của hắn, trong lòng Lưu Tứ kỳ thật sinh ra quá một ít ý niệm không bằng cầm thú.
Nhưng hắn lại quá mức yêu thích Ngu Hạ, cho dù trong đầu sinh ra một ít bất kham, nhưng lúc đối xử với Ngu Hạ lại vô cùng ôm nhu.
Lưu Tứ muốn chờ nàng sinh hạ hài tử, chờ bụng nàng nhỏ lại lần nữa trở nên bằng phẳng, sau đó lại phồng lên, tiếp tục sinh hài tử cho hắn.
Lưu Tứ muốn cũng không phải hài tử, chỉ có chính hắn rõ ràng, hắn chỉ nghĩ muốn chiếm hữu Ngu Hạ, mà nàng mang thai, có cốt nhục hắn chính là đại biểu hai người tương hợp, thân mật khăng khít.
Tác giả :
Phân Phân Hòa Quang