Bảo Mẫu Rất Bận
Chương 25
“…"Hách Đằng thấy sắc mặt Tô Dật Tu rất chẳng lành, “Sao vậy?" Không phải mới đây còn bình thường đó sao?
“Chơi nhiều quá nó ngủ sẽ mơ, để nó bình tĩnh lại một chút."
Hách Đằng nhìn Đại Bảo trên máy chạy bộ lông dài phất phới hai mắt hưng phấn, bình tĩnh là vậy à?
Đại Bảo: Ta đứng nằm gì cũng trúng đạn.
Hai người ngồi đó coi Đại Bảo chạy bộ, Đại Bảo có vẻ rất áp lực. Hách Đằng xoa bụng, nhìn đồng hồ thấy đã sắp mười giờ, đứng lên vào bếp nấu mì, Tô Dật Tu thì đứng dựa cửa bếp nhìn cậu, có chút xíu mùi thị gian.
Mùi hương đánh thức sự phàm ăn của Tô Dật Tu, “Em làm gì cũng ngon."
“Đừng nói nhiều, muốn ăn thì qua đây bưng."
Ăn mì xong nhân lúc Tô Dật Tu chủ động đi rửa chén, Hách Đằng tức tốc chạy đến tắt máy cho Đại Bảo, Đại Bảo mệt ngất ngư, không dám ở lâu trước mặt hai người, lập tức lủi về phòng, còn đóng cửa.
“Anh nghĩ có khi nào Đại Bảo thành tinh rồi không?" Hách Đằng cười hỏi.
“Nó thông minh lắm, nếu không sao lại khó dạy như vậy."
“Nó ngoan lắm rồi mà."
“Vì anh không ép nó làm chuyện của con người. Nhưng lúc nó muốn làm thì sẽ bắt chước."
Hách Đằng nhìn anh rất ngưỡng mộ, “Quả nhiên cha nào con nấy." Bị bóp sau cổ, cậu nhột rụt cổ lại, “Em sai rồi em sai rồi!"
Hai người nói chuyện một lúc, Tô Dật Tu thấy kim đồng hồ đã chỉ hai giờ rưỡi, “Đi ngủ đi."
“Em không buồn ngủ, anh ngủ trước đi, em xem tivi một lát, nếu anh sợ ồn…" Hách Đằng hỏi anh, “Em dùng vi tính trong thư phòng được không?"
“Muốn xem phim gì?"
“Phim hành động, bom tấn, hay lắm."
Tô Dật Tu tỏ vẻ thần bí, “Em hỏi đúng người rồi. Nhưng mà xem trong vi tính không hay, xem bằng tivi đi."
Hách Đằng nghĩ lại, cũng đúng, phim hành động thì phải xem trong rạp mới đã, cảm giác lúc đấu súng và đánh nhau xem trong vi tính không thích lắm. Thế là cậu hưng phấn gật đầu.
“Chờ anh một chút." Tô Dật Tu chạy nhanh lên lầu, cứ thoăn thoắt, chẳng bao lâu đã xuống, “Được rồi."
Mở tivi, chỉnh nhỏ âm lượng trước, để không ảnh hưởng đến nhà bên dưới. Sau đó, “Hách Đằng em đi kéo rèm cửa sổ lại."
“Dạ." Ngoan ngoãn đứng lên kéo rèm, khi quay lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Dật Tu, Hách Đằng cũng căng thẳng, thầm nghĩ, chắc chắn là hãng phim lớn, kịch bản nhất định cũng đặc sắc.
Vào từng bước trong hệ thống, rồi lại vào Tấn Lôi, chọn phần offline, Tô Dật Tu chọn một phim, “Phim này hay lắm." Lúc nói thậm chí hai mắt anh còn phát sáng.
Bị anh lây, Hách Đằng cũng bắt đầu mong chờ.
Khung cảnh trong phim rất đơn giản, nhưng hình ảnh rất rõ, là bản HD, ừm.
Sau đó, một người đẹp, hai người đẹp, một tên lực lưỡng, hai tên lực lưỡng…
Bắt đầu chưa được bao lâu đã bắt đầu sáp lại, rồi càng lúc càng ít quần áo, ngoài quần lót ra thì cái gì cũng còn, mặt Hách Đằng đỏ tới không thể đỏ hơn, nếu cậu mà còn chưa biết đây là phim gì thì có thể nhảy thẳng xuống lầu rồi, dù sao thì cũng đâu phải chưa từng nhảy.
Tay chân luống cuống, biết rõ không thể xem tiếp nữa, cả hai kiếp của cậu cũng chưa từng xem thứ gì chất lượng cao thế này, HD quá mức rồi, thấy được cả lỗ chân lông!
“Đây là…" Khó khăn lắm cậu mới nhả ra được hai chữ.
Từ nãy Tô Dật Tu vẫn liên tục quan sát Hách Đằng, mỗi động tác sắc mặc và phản ứng của cậu đều không thoát khỏi mắt anh, “Em nói mà, phim hành động." Anh kề sát vào tai Hách Đằng nói: “Nhất định em chưa từng xem, đoạn sau đặc sắc vô cùng."
Cuối cùng Hách Đằng đưa tay, che mắt mình, “Mau tắt đi."
“Đừng nói với anh là em chưa từng xem." Tô Dật Tu cười khẽ nói vào tai cậu, “Đàn ông với nhau chia sẻ trao đổi tài nguyên là chuyện bình thường mà."
“Không không không không, hiểu lầm rồi, phim hành động em nói không phải cái này."
“Vậy ý em là gì?"
Cậu bảo mẫu nhà anh lúc này thật sự quá thú vị, anh chọc ghẹo rồi không sao dừng lại được.
Hách Đằng cào não tìm từ, cuối cùng cũng nghĩ ra, “Phim bắn lộn."
Tô Dật Tu cười kì dị hơn, “Thì đây là phim bắn nhau mà."
“Đâu ra chứ!"
“4P, hơn nữa khúc sau còn có nữ với nữ, nam với nam, không phải bắn nhau còn gì?"
Hách Đằng ngây người, tiếng thở dốc và phịch phịch trong tivi làm bao tử cậu quặn lên, cuối cùng, cậu nhảy xuống khỏi sô pha lao vào toilet bắt đầu nôn.
“…" Sắc mặt Tô Dật Tu tái mét ngay lập tức.
Anh cảm nhận được, Hách Đằng có cảm tình với anh, anh cũng vậy với Hách Đằng, nếu cảm tình của bọn họ vượt qua mức bạn bè, thì chính là tình cảm giữa hai người đàn ông, nếu là vậy, thì Hách Đằng thích đàn ông, Hách Đằng là gay. Bộ phim này chất lượng quá cao quá suồng sã hình ảnh siêu rõ nét, gái đẹp trai đẹp, chất lượng như vậy mà đoạn sau lại là nam nam, nhưng Tô Dật Tu không nỡ xóa, đừng đùa, hơn 20G đó! Không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.
Nhưng mà bây giờ Hách Đằng nghe nói từ nam nữ chuyển thành nam nam bắn nhau, cậu ói.
Chứng minh chuyện gì?
Chứng minh căn bản Hách Đằng không thích đàn ông, thậm chí là ghét.
“Mẹ nó." Tô Dật Tu mắng thầm một tiếng rồi tắt tivi, anh cảm thấy mình sắp nổ tung rồi. Một sự hiểu lầm cực lớn, hơn nữa mình là người luôn hiểu lầm, tất cả đều do mình đơn phương sao?
Anh không thích đàn ông, nhưng nếu là Hách Đằng, thì anh lại háo hức muốn thử xem, nhưng bây giờ phát hiện đối phương bài xích nam nam, còn gì đau buồn hơn?
Hách Đằng đã nôn là không ngừng được, đến khi nôn ra cả nước chua. Cổ họng chua lòm rất khó chịu. Tuy cảnh tượng ấy đã là quá khứ, đời này có thể cũng sẽ không xảy ra nữa, tất cả đã cách cậu rất xa, nhưng, giống như một cái công tắc, chạm vào là ập đến.
Bụng cồn cào, Tô Dật Tu cầm ly nước không biết nên vào hay nên đi, anh thừa nhận trong lòng mình rất khó chịu, giống như một giọt mật ong đã đến bên môi rồi lại phát hiện ra không phải là của mình.
“Nước ấm đây, em, tự chăm sóc bản thân nhé, ngày mai tôi có ca phẫu thuật, tôi nghỉ trước." Tô Dật Tu đi được vài bước lại dừng, “Chuyện lúc nãy, rất xin lỗi."
Hách Đằng gian nan ôm bụng ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy được ánh mắt tổn thương của Tô Dật Tu khi quay đi. Trong người khó chịu lại thêm Tô Dật Tu bỗng dưng lạnh lùng, cậu lại càng thấy khó chịu hơn.
Khó khăn lắm mới dịu lại, trong nhà rất im ắng, tivi đã tắt, chiếc đèn màu vỏ quýt trên tường đang bật, không ấm áp như thường ngày, rất hiu quạnh.
Rửa ly rồi tự lo liệu xong, Hách Đằng đứng trước cầu thang do dự rất lâu, muốn lên hỏi Tô Dật Tu thế nào rồi, nhưng lại cảm thấy có khi nào mình nghĩ nhiều quá không, đi tới đi lui rồi lại vào phòng của Đại Bảo.
Đại Bảo đang ngủ say đã rất quen với tiếng bước chân của Hách Đằng, quen đến độ hoàn toàn không đề phòng, không hề có vẻ gì là sắp tỉnh lại.
Bực bội vung dép ra ngồi xuống đất, Đại Bảo mở một mắt, nhìn nhìn thấy là Hách Đằng, lại nhắm.
“Đại Bảo, ba mày làm sao vậy? Hình như khi nãy anh ấy không vui. Loại phim đó, tao chưa từng xem mà, đột nhiên lại thấy, đương nhiên sẽ…" Hách Đằng nhớ đến độ suồng sã trong bộ phim khi nãy lại nóng cả tai, “Anh ấy không vui sao? Sao lại không vui chứ? Vì tao ói sao?"
Đại Bảo thở ra, xoay mặt vào tường.
“Đại Bảo." Hách Đằng dứt khoát bò qua, “Ba mày giận vì tao ói thật sao? Nếu không thì đâu đến mức ấy, bình thường lúc nào ba mày cũng mặt dày, hở chút là trở mặt giận dỗi, tao nói cho mày biết chắc chắn ba mày giận rồi, chỉ nhìn mặt thôi là tao dám khẳng định! Hơn nữa không phải giận bình thường." Thể loại giương cung không bắn, để dành tính sau mặt sẽ càng đen hơn.
Hách Đằng đứng lên, cuối cùng vẫn quyết định đi xem thử, nếu không chắc chắn đêm nay mình không ngủ được, đi tơi cầu thang lại bắt đầu xoắn xít, rồi dứt khoát rón rén đi đến cửa phòng Tô Dật Tu, kề tai lên cửa, nghe ngóng bên trong.
Không nghe được gì, mở cửa ra.
“Ơ…" Có tật nên giật nảy mình, Hách Đằng ra hiệu bảo anh Nhất Hưu bình tĩnh, “Anh nghe em giải thích."
Tô Dật Tu vốn nhận đả kích sâu sắc rồi trốn về ổ, kết quả phát hiện gối và chăn vẫn còn trong phòng Hách Đằng, tuy là lấy đồ dự phòng cũng được, nhưng mà, tình cảm mới đâm chồi đã bị ngắt ngọn rồi, để lại chút kỉ niệm đẹp chắc được chứ, hơn nữa, lần đầu tiên mình yêu một người đồng tính, tuy người ta ói… Không sai, chính vì Hách Đằng ói, cho nên nhất định phải vào phòng cậu ấy lấy chăn gối của mình về, lỡ như cậu ói lên gối của anh thì sao, phải biết là anh rất quý trọng đồ vật cũ.
Nói chung là lần đầu tiên tim đập thình thịch cho là sẽ phát triển tình yêu cấm kị gì đó, kết quả thất bại ê chề, chịu đả kích không nhẹ, giữa hai người cùng giới tuyệt đối không thể tùy tiện xảy ra gì gì đó, nhân lúc Hách Đằng ói, anh cũng chuẩn bị tự ngẫm lại, xem rốt cuộc mình cảm thấy thế nào với Hách Đằng.
Mới mở cửa ra đã thấy Hách Đằng bám trước cửa, giật mình là chắc chắn, sau đó anh thả lỏng khôi phục trạng thái bình thường.
“Em định xem anh ngủ chưa."
“Sắp rồi."
Hai người im lặng không nói gì, bầu không khí tương đối khó nói, Hách Đằng rất căng thẳng, lén liếc vào phòng một cái, trên giường không có gối, “Gối của anh còn trong phòng em."
“Tôi đang định đi lấy."
“Cùng đi?" Hách Đằng cười ngượng.
Tô Dật Tu thấy cậu trông ngốc như vậy thì tự giễu mình, quả nhiên bị thần kinh rồi, rõ ràng trông ngu không thể tả mà mình lại thấy đáng yêu muốn chết.
“Sao lại đi chân đất?"
“Quên mất."
“Bị lạnh thì sao! Lại muốn bị sốt à?" Tô Dật Tu có vẻ giận, “Dép đâu? Tôi không cho em dép mang à!"
“Không phải không phải! Mới vào xem Đại Bảo, để trong phòng nó rồi."
Tô Dật Tu vào lấy dép của cậu ra, nhìn cậu mang vào, rồi đi thẳng vào phòng Hách Đằng, một tay kẹp gối một tay ôm chăn, “Em ngủ sớm đi, trễ lắm rồi."
Hách Đằng hoảng hốt, cảm giác như nếu Tô Dật Tu bước ra khỏi căn phòng này, bọn họ sẽ không còn gì, tuy giữa bọn họ còn chưa có gì, nhưng cậu biết, một khi Tô Dật Tu đi, thì tất cả sẽ kết thúc.
Không kịp nghĩ xem mình có thích Tô Dật Tu không, cũng không nghĩ xem sau này bọn họ sẽ thế nào, càng không biết giữ anh lại làm gì, chỉ có cơ thể thành thật hơn đầu óc.
Hách Đằng nhìn bàn tay mình đưa ra giữ cái gối Tô Dật Tu đang kẹp lại, vì dùng sức quá mạnh mà khớp ngón tay hơi tái đi, xoắn hết một nửa cái gối thành hình nơ, mức độ căng thẳng phập phồng vượt xa khỏi tưởng tượng của cậu, giọng nói run rẩy như chẳng còn là giọng cậu, “Anh đừng như vậy, anh đừng đi."
Ps: Tô Dật Tu: To không?
Hách Đằng: To quá! Chưa từng thấy loại nào to như vậy!
Tô Dật Tu: Chảy nước kìa, mau liếm đi!
Hách Đằng: Ngọt quá~~~
Tô Dật Tu: Mau ăn hết một lần đi.
Hách Đằng: Không được, to quá không ngậm lại được!
Tô Dật Tu: Mở miệng to một chút!
Hách Đằng: Không được thật mà! Ứm ứm ứm!
Tô Dật Tu: Chậc, chảy hết ra ngoài rồi, phí quá.
Hách Đằng: @#¥. . . &&
Tô Dật Tu: Chảy hết ra áo rồi, em ngốc chết đi được, ăn trái vải mà cũng gian truân vậy!
“Chơi nhiều quá nó ngủ sẽ mơ, để nó bình tĩnh lại một chút."
Hách Đằng nhìn Đại Bảo trên máy chạy bộ lông dài phất phới hai mắt hưng phấn, bình tĩnh là vậy à?
Đại Bảo: Ta đứng nằm gì cũng trúng đạn.
Hai người ngồi đó coi Đại Bảo chạy bộ, Đại Bảo có vẻ rất áp lực. Hách Đằng xoa bụng, nhìn đồng hồ thấy đã sắp mười giờ, đứng lên vào bếp nấu mì, Tô Dật Tu thì đứng dựa cửa bếp nhìn cậu, có chút xíu mùi thị gian.
Mùi hương đánh thức sự phàm ăn của Tô Dật Tu, “Em làm gì cũng ngon."
“Đừng nói nhiều, muốn ăn thì qua đây bưng."
Ăn mì xong nhân lúc Tô Dật Tu chủ động đi rửa chén, Hách Đằng tức tốc chạy đến tắt máy cho Đại Bảo, Đại Bảo mệt ngất ngư, không dám ở lâu trước mặt hai người, lập tức lủi về phòng, còn đóng cửa.
“Anh nghĩ có khi nào Đại Bảo thành tinh rồi không?" Hách Đằng cười hỏi.
“Nó thông minh lắm, nếu không sao lại khó dạy như vậy."
“Nó ngoan lắm rồi mà."
“Vì anh không ép nó làm chuyện của con người. Nhưng lúc nó muốn làm thì sẽ bắt chước."
Hách Đằng nhìn anh rất ngưỡng mộ, “Quả nhiên cha nào con nấy." Bị bóp sau cổ, cậu nhột rụt cổ lại, “Em sai rồi em sai rồi!"
Hai người nói chuyện một lúc, Tô Dật Tu thấy kim đồng hồ đã chỉ hai giờ rưỡi, “Đi ngủ đi."
“Em không buồn ngủ, anh ngủ trước đi, em xem tivi một lát, nếu anh sợ ồn…" Hách Đằng hỏi anh, “Em dùng vi tính trong thư phòng được không?"
“Muốn xem phim gì?"
“Phim hành động, bom tấn, hay lắm."
Tô Dật Tu tỏ vẻ thần bí, “Em hỏi đúng người rồi. Nhưng mà xem trong vi tính không hay, xem bằng tivi đi."
Hách Đằng nghĩ lại, cũng đúng, phim hành động thì phải xem trong rạp mới đã, cảm giác lúc đấu súng và đánh nhau xem trong vi tính không thích lắm. Thế là cậu hưng phấn gật đầu.
“Chờ anh một chút." Tô Dật Tu chạy nhanh lên lầu, cứ thoăn thoắt, chẳng bao lâu đã xuống, “Được rồi."
Mở tivi, chỉnh nhỏ âm lượng trước, để không ảnh hưởng đến nhà bên dưới. Sau đó, “Hách Đằng em đi kéo rèm cửa sổ lại."
“Dạ." Ngoan ngoãn đứng lên kéo rèm, khi quay lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Dật Tu, Hách Đằng cũng căng thẳng, thầm nghĩ, chắc chắn là hãng phim lớn, kịch bản nhất định cũng đặc sắc.
Vào từng bước trong hệ thống, rồi lại vào Tấn Lôi, chọn phần offline, Tô Dật Tu chọn một phim, “Phim này hay lắm." Lúc nói thậm chí hai mắt anh còn phát sáng.
Bị anh lây, Hách Đằng cũng bắt đầu mong chờ.
Khung cảnh trong phim rất đơn giản, nhưng hình ảnh rất rõ, là bản HD, ừm.
Sau đó, một người đẹp, hai người đẹp, một tên lực lưỡng, hai tên lực lưỡng…
Bắt đầu chưa được bao lâu đã bắt đầu sáp lại, rồi càng lúc càng ít quần áo, ngoài quần lót ra thì cái gì cũng còn, mặt Hách Đằng đỏ tới không thể đỏ hơn, nếu cậu mà còn chưa biết đây là phim gì thì có thể nhảy thẳng xuống lầu rồi, dù sao thì cũng đâu phải chưa từng nhảy.
Tay chân luống cuống, biết rõ không thể xem tiếp nữa, cả hai kiếp của cậu cũng chưa từng xem thứ gì chất lượng cao thế này, HD quá mức rồi, thấy được cả lỗ chân lông!
“Đây là…" Khó khăn lắm cậu mới nhả ra được hai chữ.
Từ nãy Tô Dật Tu vẫn liên tục quan sát Hách Đằng, mỗi động tác sắc mặc và phản ứng của cậu đều không thoát khỏi mắt anh, “Em nói mà, phim hành động." Anh kề sát vào tai Hách Đằng nói: “Nhất định em chưa từng xem, đoạn sau đặc sắc vô cùng."
Cuối cùng Hách Đằng đưa tay, che mắt mình, “Mau tắt đi."
“Đừng nói với anh là em chưa từng xem." Tô Dật Tu cười khẽ nói vào tai cậu, “Đàn ông với nhau chia sẻ trao đổi tài nguyên là chuyện bình thường mà."
“Không không không không, hiểu lầm rồi, phim hành động em nói không phải cái này."
“Vậy ý em là gì?"
Cậu bảo mẫu nhà anh lúc này thật sự quá thú vị, anh chọc ghẹo rồi không sao dừng lại được.
Hách Đằng cào não tìm từ, cuối cùng cũng nghĩ ra, “Phim bắn lộn."
Tô Dật Tu cười kì dị hơn, “Thì đây là phim bắn nhau mà."
“Đâu ra chứ!"
“4P, hơn nữa khúc sau còn có nữ với nữ, nam với nam, không phải bắn nhau còn gì?"
Hách Đằng ngây người, tiếng thở dốc và phịch phịch trong tivi làm bao tử cậu quặn lên, cuối cùng, cậu nhảy xuống khỏi sô pha lao vào toilet bắt đầu nôn.
“…" Sắc mặt Tô Dật Tu tái mét ngay lập tức.
Anh cảm nhận được, Hách Đằng có cảm tình với anh, anh cũng vậy với Hách Đằng, nếu cảm tình của bọn họ vượt qua mức bạn bè, thì chính là tình cảm giữa hai người đàn ông, nếu là vậy, thì Hách Đằng thích đàn ông, Hách Đằng là gay. Bộ phim này chất lượng quá cao quá suồng sã hình ảnh siêu rõ nét, gái đẹp trai đẹp, chất lượng như vậy mà đoạn sau lại là nam nam, nhưng Tô Dật Tu không nỡ xóa, đừng đùa, hơn 20G đó! Không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.
Nhưng mà bây giờ Hách Đằng nghe nói từ nam nữ chuyển thành nam nam bắn nhau, cậu ói.
Chứng minh chuyện gì?
Chứng minh căn bản Hách Đằng không thích đàn ông, thậm chí là ghét.
“Mẹ nó." Tô Dật Tu mắng thầm một tiếng rồi tắt tivi, anh cảm thấy mình sắp nổ tung rồi. Một sự hiểu lầm cực lớn, hơn nữa mình là người luôn hiểu lầm, tất cả đều do mình đơn phương sao?
Anh không thích đàn ông, nhưng nếu là Hách Đằng, thì anh lại háo hức muốn thử xem, nhưng bây giờ phát hiện đối phương bài xích nam nam, còn gì đau buồn hơn?
Hách Đằng đã nôn là không ngừng được, đến khi nôn ra cả nước chua. Cổ họng chua lòm rất khó chịu. Tuy cảnh tượng ấy đã là quá khứ, đời này có thể cũng sẽ không xảy ra nữa, tất cả đã cách cậu rất xa, nhưng, giống như một cái công tắc, chạm vào là ập đến.
Bụng cồn cào, Tô Dật Tu cầm ly nước không biết nên vào hay nên đi, anh thừa nhận trong lòng mình rất khó chịu, giống như một giọt mật ong đã đến bên môi rồi lại phát hiện ra không phải là của mình.
“Nước ấm đây, em, tự chăm sóc bản thân nhé, ngày mai tôi có ca phẫu thuật, tôi nghỉ trước." Tô Dật Tu đi được vài bước lại dừng, “Chuyện lúc nãy, rất xin lỗi."
Hách Đằng gian nan ôm bụng ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy được ánh mắt tổn thương của Tô Dật Tu khi quay đi. Trong người khó chịu lại thêm Tô Dật Tu bỗng dưng lạnh lùng, cậu lại càng thấy khó chịu hơn.
Khó khăn lắm mới dịu lại, trong nhà rất im ắng, tivi đã tắt, chiếc đèn màu vỏ quýt trên tường đang bật, không ấm áp như thường ngày, rất hiu quạnh.
Rửa ly rồi tự lo liệu xong, Hách Đằng đứng trước cầu thang do dự rất lâu, muốn lên hỏi Tô Dật Tu thế nào rồi, nhưng lại cảm thấy có khi nào mình nghĩ nhiều quá không, đi tới đi lui rồi lại vào phòng của Đại Bảo.
Đại Bảo đang ngủ say đã rất quen với tiếng bước chân của Hách Đằng, quen đến độ hoàn toàn không đề phòng, không hề có vẻ gì là sắp tỉnh lại.
Bực bội vung dép ra ngồi xuống đất, Đại Bảo mở một mắt, nhìn nhìn thấy là Hách Đằng, lại nhắm.
“Đại Bảo, ba mày làm sao vậy? Hình như khi nãy anh ấy không vui. Loại phim đó, tao chưa từng xem mà, đột nhiên lại thấy, đương nhiên sẽ…" Hách Đằng nhớ đến độ suồng sã trong bộ phim khi nãy lại nóng cả tai, “Anh ấy không vui sao? Sao lại không vui chứ? Vì tao ói sao?"
Đại Bảo thở ra, xoay mặt vào tường.
“Đại Bảo." Hách Đằng dứt khoát bò qua, “Ba mày giận vì tao ói thật sao? Nếu không thì đâu đến mức ấy, bình thường lúc nào ba mày cũng mặt dày, hở chút là trở mặt giận dỗi, tao nói cho mày biết chắc chắn ba mày giận rồi, chỉ nhìn mặt thôi là tao dám khẳng định! Hơn nữa không phải giận bình thường." Thể loại giương cung không bắn, để dành tính sau mặt sẽ càng đen hơn.
Hách Đằng đứng lên, cuối cùng vẫn quyết định đi xem thử, nếu không chắc chắn đêm nay mình không ngủ được, đi tơi cầu thang lại bắt đầu xoắn xít, rồi dứt khoát rón rén đi đến cửa phòng Tô Dật Tu, kề tai lên cửa, nghe ngóng bên trong.
Không nghe được gì, mở cửa ra.
“Ơ…" Có tật nên giật nảy mình, Hách Đằng ra hiệu bảo anh Nhất Hưu bình tĩnh, “Anh nghe em giải thích."
Tô Dật Tu vốn nhận đả kích sâu sắc rồi trốn về ổ, kết quả phát hiện gối và chăn vẫn còn trong phòng Hách Đằng, tuy là lấy đồ dự phòng cũng được, nhưng mà, tình cảm mới đâm chồi đã bị ngắt ngọn rồi, để lại chút kỉ niệm đẹp chắc được chứ, hơn nữa, lần đầu tiên mình yêu một người đồng tính, tuy người ta ói… Không sai, chính vì Hách Đằng ói, cho nên nhất định phải vào phòng cậu ấy lấy chăn gối của mình về, lỡ như cậu ói lên gối của anh thì sao, phải biết là anh rất quý trọng đồ vật cũ.
Nói chung là lần đầu tiên tim đập thình thịch cho là sẽ phát triển tình yêu cấm kị gì đó, kết quả thất bại ê chề, chịu đả kích không nhẹ, giữa hai người cùng giới tuyệt đối không thể tùy tiện xảy ra gì gì đó, nhân lúc Hách Đằng ói, anh cũng chuẩn bị tự ngẫm lại, xem rốt cuộc mình cảm thấy thế nào với Hách Đằng.
Mới mở cửa ra đã thấy Hách Đằng bám trước cửa, giật mình là chắc chắn, sau đó anh thả lỏng khôi phục trạng thái bình thường.
“Em định xem anh ngủ chưa."
“Sắp rồi."
Hai người im lặng không nói gì, bầu không khí tương đối khó nói, Hách Đằng rất căng thẳng, lén liếc vào phòng một cái, trên giường không có gối, “Gối của anh còn trong phòng em."
“Tôi đang định đi lấy."
“Cùng đi?" Hách Đằng cười ngượng.
Tô Dật Tu thấy cậu trông ngốc như vậy thì tự giễu mình, quả nhiên bị thần kinh rồi, rõ ràng trông ngu không thể tả mà mình lại thấy đáng yêu muốn chết.
“Sao lại đi chân đất?"
“Quên mất."
“Bị lạnh thì sao! Lại muốn bị sốt à?" Tô Dật Tu có vẻ giận, “Dép đâu? Tôi không cho em dép mang à!"
“Không phải không phải! Mới vào xem Đại Bảo, để trong phòng nó rồi."
Tô Dật Tu vào lấy dép của cậu ra, nhìn cậu mang vào, rồi đi thẳng vào phòng Hách Đằng, một tay kẹp gối một tay ôm chăn, “Em ngủ sớm đi, trễ lắm rồi."
Hách Đằng hoảng hốt, cảm giác như nếu Tô Dật Tu bước ra khỏi căn phòng này, bọn họ sẽ không còn gì, tuy giữa bọn họ còn chưa có gì, nhưng cậu biết, một khi Tô Dật Tu đi, thì tất cả sẽ kết thúc.
Không kịp nghĩ xem mình có thích Tô Dật Tu không, cũng không nghĩ xem sau này bọn họ sẽ thế nào, càng không biết giữ anh lại làm gì, chỉ có cơ thể thành thật hơn đầu óc.
Hách Đằng nhìn bàn tay mình đưa ra giữ cái gối Tô Dật Tu đang kẹp lại, vì dùng sức quá mạnh mà khớp ngón tay hơi tái đi, xoắn hết một nửa cái gối thành hình nơ, mức độ căng thẳng phập phồng vượt xa khỏi tưởng tượng của cậu, giọng nói run rẩy như chẳng còn là giọng cậu, “Anh đừng như vậy, anh đừng đi."
Ps: Tô Dật Tu: To không?
Hách Đằng: To quá! Chưa từng thấy loại nào to như vậy!
Tô Dật Tu: Chảy nước kìa, mau liếm đi!
Hách Đằng: Ngọt quá~~~
Tô Dật Tu: Mau ăn hết một lần đi.
Hách Đằng: Không được, to quá không ngậm lại được!
Tô Dật Tu: Mở miệng to một chút!
Hách Đằng: Không được thật mà! Ứm ứm ứm!
Tô Dật Tu: Chậc, chảy hết ra ngoài rồi, phí quá.
Hách Đằng: @#¥. . . &&
Tô Dật Tu: Chảy hết ra áo rồi, em ngốc chết đi được, ăn trái vải mà cũng gian truân vậy!
Tác giả :
Giản Đơn Đích Bôn