Bạo Lực Thê Chủ Chi Cuộc Sống
Chương 5
" Ưm! Thê chủ... nàng không được chết."
" Ha oa, hức! Đừng làm ta sợ."
" Ta nguyện ý."
" Ta nguyện ý chờ mà."
" Đừng bỏ ta." Sài Mạc kích động ôm lấy cơ thể vừa nóng vừa lạnh của Lạc Thanh Tuyền, nói năng lộn xộn.
Trong lòng chưa kịp vui mừng thì đã bàng hoàng, thấp thỏm lo sợ.
Nếu ngay cả nàng cũng không tỉnh dậy vậy trên đời này còn gì đáng để y lưu luyến nữa.
Gục đầu kề xuống cái trán nóng hổi của người này. Từng dòng hồi ức xưa cũ tái hiện rõ ràng như mới trải qua.
Từ nhỏ y đã nếm trải hết sự lạnh nhạt, mắng chửi của cha nương. Nhịn đói, chịu lạnh là chuyện thường gặp.
Những lúc phụ thân có chuyện không vui đều lôi y ra đánh một trận cho hạ cơn bực tức.
Những lúc người cầm tiền đi mua đồ trang sức, son phấn này nọ thì luôn đổ cho y ăn cắp tiền trước mặt nương.
Lại thêm một trận đòn roi.
Y co gắp ở trong xó bếp gặm nhấm nỗi đau.
Khi y muốn thanh minh là mình không ăn cắp thì phụ thân đều căm phẫn rằng: " Y là nghiệt chủng do nương trăng hoa bên ngoài. Phụ thân thật sự của y là bị y khắc chết. Là do hắn nhân từ mới cho nương mang y về nuôi nấng. Những gì y chịu là xứng đáng. Là y nợ hắn. Nếu y không chấp nhận thì cút ra khỏi đây."
Y không muốn.
Y chấp nhận mọi sự bất công.
Cho đến khi cả hai người không may bị té xuống núi chết.
Từ đó... trong thôn ai cũng nói y là thiên sát cô tinh.
Không ai muốn gần gũi y.
Tại sao chứ?
Có một nam tử từng chế giễu y rằng mọi chuyện đều do y quá nhút nhát. Chỉ biết chấp nhận.
Muốn... là phải đấu tranh, giành giật.
Lúc đó y không hiểu.
Cái gì của mình thì sẽ là của mình. Không phải thì cho dù cố gắng người đó cũng sẽ không thích mình.
Y quả thật nhút nhát.
Vì y đã cố gắng đền bù, chăm sóc bao nhiêu cũng chỉ nhận được là những trận đòn roi, mắng nhiếc. Sự khinh thường càng nhiều trong mắt phụ thân thôi.
Y không biết sự yêu, lo lắng là sẽ có cảm giác gì.
Cuộc sống cứ thui thủi một mình cho tới ngày, y gặp người nọ.
Thân hình cao lớn, vẻ mặt dữ tơn đó đã làm y sợ chết khiếp. Lúc ấy, y đã chạy thật nhanh, nhanh đến nổi bị vấp té, bàn chân bị trật khớp đau ghê gớm.
Nhìn người ngông cuồng đi đến gần, y chống thân thể ráng lùi ra sau nhưng chân lại bị nắm lấy.
Sự nhức nhối đó làm mặt y trắng nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra.
" Rắc." Tiếng kêu giòn của xương cốt vang lên, cùng lúc đó là tiếng nói ồm ồm tà tứ:
" Nhìn ngươi cũng không tệ. Làm phụ thị của gia không?"
Cảm nhận sự đau nhức không còn, y đỏ mặt, cảm giác sợ hãi như vơi đi một nửa.
Nội tâm y rung động mãnh liệt, không dám nhìn thẳng nàng.
Nàng hình như không mấy để ý. Vẫn ngông cuồng nói:
" Cho ngươi một thời gian. Đừng để ta đợi quá lâu." Sau đó đứng lên đi tàn tàn khuất khỏi tầm nhìn của y.
Y không biết mình về nhà khi nào. Ngồi trên giường gỗ cứng rắn mà trong đầu đều là hình bóng và câu nói của con người ấy.
Y biết nàng. Trần Lợi một người đàn bà khỏe mạnh nhưng hung dữ bạo lực.
Nàng thế nhưng hướng y cầu hôn.
Đồng ý rồi y sẽ không cô đơn nữa, có khi nàng sẽ đối xử tốt với mình nữa chăng. Sờ nhẹ bàn chân.
Y bị ăn đòn mà lớn lên chả lẽ còn sợ này sợ nọ.
Và thế là lần sau gặp lại nàng y đã thẹn thùng gật đầu.
Trong ngày hôn lễ. Y mặc giá y do mình tự làm. Cùng bái thiên địa với Trần Lợi.
Không một người tham dự, không một lời chúc phúc, nhưng y cũng đã thõa mãn, hạnh phúc.
Đêm đó tuy rất đau đớn nhưng cuối cùng y đã có một chút ấm áp từ nàng.
Khi đó y thật ngây thơ cho rằng ruốc cuộc cũng có người cần y, thương y.
Nhưng sáng hôm sau thê chủ nàng ấy lại...
" Tong." Một giọt nước rơi xuống mặt Trần Lợi.
Rồi tiếp đến là vô số giọt nước lạnh lẽo từ trên trời rơi xuống như muốn dập tắt sự hy vọng nhỏ nhoi của Sài Mạc.
Chả lẽ ông trời cũng không nguyện ý cho y hạnh phúc.
" Ầm ầm." Từng tia sáng xẹt ngang, xé rách bầu trời.
Sài Mạc nắm chặt tay.
Cho dù ra sao. Lần này y nhất định phải chờ được nàng tỉnh dậy.
Lại gắng sức kéo người lên cáng.
" Xềnh xệch." Trong màn mưa đêm. Y vẫn kiên cường, bất chấp như vậy. Ai bảo y nhút nhát. Chỉ vì y không có mục tiêu để đấu tranh thôi.
Có câu trời không tuyệt lòng người. Ruốc cuộc y cũng kiếm được một cái hang động nhỏ để ẩn nấp.
Cơ thể lấm lem bùn đất, té trượt nhiều lần vì đường trơn. Máu tươi chảy ra không ngừng nhưng y vẫn nở một nụ cười vui vẻ.
Vì y nghĩ đến tương lai sau này.
Tương lai mơ hồ có nàng có y và có đứa con của hai người.
Hàng nóng đây. Mọi người vô xem ủng hộ nga.
" Ha oa, hức! Đừng làm ta sợ."
" Ta nguyện ý."
" Ta nguyện ý chờ mà."
" Đừng bỏ ta." Sài Mạc kích động ôm lấy cơ thể vừa nóng vừa lạnh của Lạc Thanh Tuyền, nói năng lộn xộn.
Trong lòng chưa kịp vui mừng thì đã bàng hoàng, thấp thỏm lo sợ.
Nếu ngay cả nàng cũng không tỉnh dậy vậy trên đời này còn gì đáng để y lưu luyến nữa.
Gục đầu kề xuống cái trán nóng hổi của người này. Từng dòng hồi ức xưa cũ tái hiện rõ ràng như mới trải qua.
Từ nhỏ y đã nếm trải hết sự lạnh nhạt, mắng chửi của cha nương. Nhịn đói, chịu lạnh là chuyện thường gặp.
Những lúc phụ thân có chuyện không vui đều lôi y ra đánh một trận cho hạ cơn bực tức.
Những lúc người cầm tiền đi mua đồ trang sức, son phấn này nọ thì luôn đổ cho y ăn cắp tiền trước mặt nương.
Lại thêm một trận đòn roi.
Y co gắp ở trong xó bếp gặm nhấm nỗi đau.
Khi y muốn thanh minh là mình không ăn cắp thì phụ thân đều căm phẫn rằng: " Y là nghiệt chủng do nương trăng hoa bên ngoài. Phụ thân thật sự của y là bị y khắc chết. Là do hắn nhân từ mới cho nương mang y về nuôi nấng. Những gì y chịu là xứng đáng. Là y nợ hắn. Nếu y không chấp nhận thì cút ra khỏi đây."
Y không muốn.
Y chấp nhận mọi sự bất công.
Cho đến khi cả hai người không may bị té xuống núi chết.
Từ đó... trong thôn ai cũng nói y là thiên sát cô tinh.
Không ai muốn gần gũi y.
Tại sao chứ?
Có một nam tử từng chế giễu y rằng mọi chuyện đều do y quá nhút nhát. Chỉ biết chấp nhận.
Muốn... là phải đấu tranh, giành giật.
Lúc đó y không hiểu.
Cái gì của mình thì sẽ là của mình. Không phải thì cho dù cố gắng người đó cũng sẽ không thích mình.
Y quả thật nhút nhát.
Vì y đã cố gắng đền bù, chăm sóc bao nhiêu cũng chỉ nhận được là những trận đòn roi, mắng nhiếc. Sự khinh thường càng nhiều trong mắt phụ thân thôi.
Y không biết sự yêu, lo lắng là sẽ có cảm giác gì.
Cuộc sống cứ thui thủi một mình cho tới ngày, y gặp người nọ.
Thân hình cao lớn, vẻ mặt dữ tơn đó đã làm y sợ chết khiếp. Lúc ấy, y đã chạy thật nhanh, nhanh đến nổi bị vấp té, bàn chân bị trật khớp đau ghê gớm.
Nhìn người ngông cuồng đi đến gần, y chống thân thể ráng lùi ra sau nhưng chân lại bị nắm lấy.
Sự nhức nhối đó làm mặt y trắng nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra.
" Rắc." Tiếng kêu giòn của xương cốt vang lên, cùng lúc đó là tiếng nói ồm ồm tà tứ:
" Nhìn ngươi cũng không tệ. Làm phụ thị của gia không?"
Cảm nhận sự đau nhức không còn, y đỏ mặt, cảm giác sợ hãi như vơi đi một nửa.
Nội tâm y rung động mãnh liệt, không dám nhìn thẳng nàng.
Nàng hình như không mấy để ý. Vẫn ngông cuồng nói:
" Cho ngươi một thời gian. Đừng để ta đợi quá lâu." Sau đó đứng lên đi tàn tàn khuất khỏi tầm nhìn của y.
Y không biết mình về nhà khi nào. Ngồi trên giường gỗ cứng rắn mà trong đầu đều là hình bóng và câu nói của con người ấy.
Y biết nàng. Trần Lợi một người đàn bà khỏe mạnh nhưng hung dữ bạo lực.
Nàng thế nhưng hướng y cầu hôn.
Đồng ý rồi y sẽ không cô đơn nữa, có khi nàng sẽ đối xử tốt với mình nữa chăng. Sờ nhẹ bàn chân.
Y bị ăn đòn mà lớn lên chả lẽ còn sợ này sợ nọ.
Và thế là lần sau gặp lại nàng y đã thẹn thùng gật đầu.
Trong ngày hôn lễ. Y mặc giá y do mình tự làm. Cùng bái thiên địa với Trần Lợi.
Không một người tham dự, không một lời chúc phúc, nhưng y cũng đã thõa mãn, hạnh phúc.
Đêm đó tuy rất đau đớn nhưng cuối cùng y đã có một chút ấm áp từ nàng.
Khi đó y thật ngây thơ cho rằng ruốc cuộc cũng có người cần y, thương y.
Nhưng sáng hôm sau thê chủ nàng ấy lại...
" Tong." Một giọt nước rơi xuống mặt Trần Lợi.
Rồi tiếp đến là vô số giọt nước lạnh lẽo từ trên trời rơi xuống như muốn dập tắt sự hy vọng nhỏ nhoi của Sài Mạc.
Chả lẽ ông trời cũng không nguyện ý cho y hạnh phúc.
" Ầm ầm." Từng tia sáng xẹt ngang, xé rách bầu trời.
Sài Mạc nắm chặt tay.
Cho dù ra sao. Lần này y nhất định phải chờ được nàng tỉnh dậy.
Lại gắng sức kéo người lên cáng.
" Xềnh xệch." Trong màn mưa đêm. Y vẫn kiên cường, bất chấp như vậy. Ai bảo y nhút nhát. Chỉ vì y không có mục tiêu để đấu tranh thôi.
Có câu trời không tuyệt lòng người. Ruốc cuộc y cũng kiếm được một cái hang động nhỏ để ẩn nấp.
Cơ thể lấm lem bùn đất, té trượt nhiều lần vì đường trơn. Máu tươi chảy ra không ngừng nhưng y vẫn nở một nụ cười vui vẻ.
Vì y nghĩ đến tương lai sau này.
Tương lai mơ hồ có nàng có y và có đứa con của hai người.
Hàng nóng đây. Mọi người vô xem ủng hộ nga.
Tác giả :
PhaiKo9x