Bảo Kiếm Kỳ Thư
Chương 22: Một lần nữa mất hết chân nguyên - Phải tiếp lực đối phó Ma Ảnh
Chàng lạnh lùng nhìn họ, cất giọng thật thê lương ai oán :
- Một lần nữa phương giá lại hủy hết công lực của tại hạ. Tại hạ có oán thù gì với phương giá? Sao phương giá luôn hãm hại tại hạ?
Cửu Ma Ma nhìn chàng và thật sự kinh ngạc :
- Sao gã Từ Kim, bằng hữu của ngươi đã bảo ta, ngươi chưa hề luyện qua nội công?
Hạ Lan trợn mắt nhìn chàng :
- Ngươi không được hồ đồ! Lần đó, nếu không nghĩ đến sự lầm lỡ ta đã vô tình gây trọng thương cho ngươi, Cửu Ma Ma đâu phải phí đi hoàn linh đan duy nhất có tên là Vạn Niên Chi Sâm?
Xuân Mai ngơ ngác nhìn chàng :
- Rõ ràng thiếu hiệp cùng một lúc trúng hai loại độc. Loại độc đầu tiên, tiểu nữ không rõ lắm nhưng loại độc thư hai chính là Mê Hồn Hương vốn ẩn tàng khắp Tử Kim mê động này! Vừa rồi, tiểu nữ chỉ biết giải độc cho thiếu hiệp nào có hành động gì khác khiến thiếu hiệp phải ngờ bọn tiểu nữ đã hủy bỏ công lực của thiếu hiệp?
Chàng nghe họ tuần tự nói và chàng cũng tuần tự nhìn bọn họ :
- Tại hạ có luyện nội công hay không phương giá là cao thủ không lẽ không nhận biết. Cô nương bảo là lầm lỡ, vây sau đó, lúc tại hạ tọa công định chữa thương sao cô nương không chờ hỏi cho minh bạch vội ra tay khống chế tại hạ?
Nhìn qua Xuân Mai, chàng ngờ vực :
- Cô nương vừa bảo tại hạ có hai lần nhiễm độc. Bằng cớ đâu?
Trong khi Cửu Ma Ma và Hạ Lan vì chưa biết trả lời câu chất vấn của chàng như thế nào nên phải ngắc ngứ, Xuân Mai thản nhiên đưa tay chỉ đoạn đường gần đó ở phía sau :
- Việc ở nơi này có ẩn tàng Mê Hồn Hương, thiếu hiệp phải tin và không cần phải hỏi. Còn chất độc trước đó ư? Thiếu hiệp cứ xem những dấu vết này sẽ rõ!
Nghe Xuân Mai chậm rãi thuật lại cách di chuyển của chàng, như một loài sâu bọ đáng thương hại, bất giác trực nhớ đến bộ cốt khô đã được chàng an táng :
- Không lẽ nào ở bộ hài cốt đã mục nát kia lại có chất độc?
Nghe chàng kêu Cửu Ma Ma động tâm :
- Bộ cốt khô nào, tiểu tử?
Chàng không đáp.
Biết ý, Xuân Mai tìm lời giải thích :
- Thiếu hiệp hãy còn hận Cửu Ma Ma, tiểu nữ biết! Nhưng mong thiếu hiệp suy xét lại, Vạn Niên Chi Sâm là loại linh dược trân quý, Cửu Ma Ma luôn xem nó như tính mạng và không bao giờ có ý nghĩ dùng nó một cách phí phạm. Lần đó sau khi hiểu Hạ Lan vì ngộ nhận, lỡ tay đả thương thiếu hiệp, lại nghĩ nhờ có thiếu hiệp nên bản thân tiểu nữ không bị gã họ Tri làm nhục và còn được cứu, Cửu Ma Ma không thể không trao ban vật trân quý đó cho thiếu hiệp. Như vậy, việc hủy bỏ bản thân công lực của thiếu hiệp chỉ là điều ngẫu nhiên! Và lần này cũng vậy, tiểu nữ...
Chàng buồn bã xua tay :
- Cô nương hà tất phải nói nữa! Dù thế nào đi nữa, tại hạ hai lần bị mất hết chân nguyên, ở cương vị tại hạ, cô nương có oán hận không?
Cửu Ma Ma chợt lẩm bẩm :
- Bị trúng độc và sau khi giải độc lại bị mất hết chân nguyên, theo ta chỉ có một loại độc chất duy nhất!
Xuân Mai đoán được ý của Cửu Ma Ma nên vờ hỏi :
- Là loại độc gì, Cửu Ma Ma?
Thản nhiên, không một lần nhìn đến Liễu Hận, Cửu Ma Ma đáp :
- Là độc gì thì ta không thể biết tên gọi! Tuy nhiên chất độc này nếu có dễ hóa giải được thì ngược lại tác dụng tất yếu của nó là làm cho người nhiễm độc phải mất hết võ công. Giang hồ thường gọi là Độc công.
- Độc công! Chất độc của Ngũ Kỳ giáo chủ?
Chàng hỏi nhưng Cửu Ma Ma lại thản nhiên giải thích tiếp cho Xuân Mai nghe :
- Nhiều người thường lầm lẫn, cho Độc công chỉ có Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo là am tường. Kỳ thực, Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo không mấy khi dùng đến Độc công! Vì bất kỳ ai nếu chạm phải Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo đều cẩn mật phòng bị, nên y không có dịp ra tay!
Ngược lại, còn một nhân vật nữa mới thật sự là người nhờ Độc công mà thành danh!
Một lần nữa, Liễu Hận nôn nóng hỏi xen vào :
- Đó là nhân vật nào?
Vẫn y cung cách cũ, sau khi lấy hơi, Cửu Ma Ma cứ nhìn Xuân Mai giải thích :
- Ta đã từng nói qua chuyện của ta cho hai ngươi nghe, hẳn hai ngươi vẫn còn nhớ đến nhân vật đã từng gây kinh hoàng cho Thiếu Lâm, Võ Đang nhị phái! Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ.
Chàng lặng người khi nghe Cửu Ma Ma đề cập đến nhân vật này!
Trong khi đó Cửu Ma Ma tiếp :
- Có lẽ bộ cốt khô nào đó đã bị Độc công của Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ hãm hại.
Do đó, bất kỳ ai chạm vào chất độc vì chưa bị hóa giải nên vẫn tiềm tàng, sẽ lây nhiễm sang. Đó là lý do tại sao.
Đang nói, Cửu Ma Ma ngừng lời. Vì Liễu Hận bất ngờ chỏi kiếm đứng lên.
Xuân Mai kinh ngạc :
- Thiếu hiệp định đi đâu?
Chàng có hảo cảm với duy chỉ Xuân Mai nên đáp :
- Tại hạ muốn đi ra!
- Đi khỏi Tử Kim mê động?
Chàng gật đầu :
- Tại hạ vào là do thù nhân bức bách! Đối với di vật gì đó ở trong này, tại hạ hoàn toàn không có hứng thú. Tạm biệt!
Xuân Mai ngăn lại :
- Đây là Mê động, thiếu hiệp có muốn ra đâu phải dễ!
Chàng ngớ người :
- Nhưng..., không lẽ tại hạ phải ở mãi trong này? Tại hạ sao cam lòng?
Liếc nhìn Cửu Ma Ma, Xuân Mai chợt bảo :
- Nếu thiếu hiệp không ngại, hãy lưu lại đây và đợi tiểu nữ! Sau khi xong việc, tiểu nữ sẽ đưa đường cho thiếu hiệp.
Chàng ngạc nhiên :
- Cô nương có Tử Kim bài?
Nàng bối rối nhìn Cửu Ma Ma, như muốn thỉnh thị mệnh lệnh.
Chàng chợt hiểu :
- Nếu không phải vật của cô nương, tại hạ thật không dám làm phiền. Đành vậy, tại hạ không tin Tử Kim mê động này có thể giam hãm được tại hạ mãi mãi. Cáo biệt!
Hạ Lan bặm môi giẫm chân thình thịch :
- Người đâu ương bướng lạ! Y muốn chết, mặc y! Xuân Mai tỷ tỷ bất tất phải tỏ ra lo lắng cho y!
Chàng cười lạnh :
- Tại hạ tuy ương bướng nhưng chưa bao giờ lầm lẫn, nhất là sự lầm lẫn gây phương hại cho ai khác!
Hạ Lan cong cớn đôi môi :
- Ta lầm lẫn thì sao? Chẳng bằng ngươi, ngươi đã... đã...
Chàng bĩu môi :
- Tại hạ thế nào? Nói đi chứ!
Hạ Lan tấm tức khóc :
- Ngươi đã khinh lờn ta, làm nhục ta!
Chàng thất sắc :
- Cô nương chớ nên hồ đồ! Tại hạ sẽ không tha thứ nếu cô nương cứ tiếp tục vu khống!
Hạ Lan lướt đến :
- Ta sẽ giết ngươi, sau đó ta tự sát theo ngươi!
Vù...
Chàng thất kinh tìm cách lùi tránh :
- Thế là thế nào? Sao cô nương đòi chết theo tại hạ?
Xuân Mai vội ngăn Hạ Lan lại, đưa ánh mắt ai oán hết nhìn Hạ Lan lại nhìn Liễu Hận.
Không chịu được, Cửu Ma Ma bất ngờ ném cho Liễu Hận một vật :
- Đó là Tử Kim bài! Vật của ngươi ta hoàn cho ngươi!
Dứt lời, Cửu Ma Ma bảo Xuân Mai và Hạ Lan :
- Đi! Chúng ta không cần tìm sở học nào khác vẫn có thể báo thù.
Chàng hốt hoảng kêu lên :
- Chậm đã! Vật này là Tử Kim bài sao?
Xuân Mai tuy bước đi nhưng vẫn quay đầu giải thích :
- Đó chính là Tử Kim bài, nguyên là vật sở hữu của Cửu Ma Ma trước đây mười năm! Thiếu hiệp...
Cửu Ma Ma bật rít lên :
- Ta không mượn ngươi giải thích và cũng không cần sự thương hại của tiểu tử!
Mau đi nào, Xuân Mai!
Chàng hối hả đuổi theo :
- Cửu Ma Ma! Tiền bối! Xin hãy dừng lại! Tại hạ không hề biết đây là vật của tiền bối! Đối với tại hạ, nó chỉ là cái bầu nước được tại hạ tình cờ nhặt được.
Bọn họ vẫn đi và dĩ nhiên là đi nhanh hơn chàng.
Chàng vụt gào lên :
- Đã vậy, như tại hạ nói, tại hạ không cần Tử Kim bài vẫn chấp nhận tìm lối thoát!
Nếu tiền bối không nhận lại, bảo kiếm này sẽ được tại hạ dùng để phá hủy Tử Kim bài!
Hốt hoảng, Cửu Ma Ma quay lại khiến Xuân Mai và Hạ Lan cùng quay lại.
Xuân Mai vội lên tiếng :
- Thiếu hiệp không oán hận Cửu Ma Ma nữa?
Chàng đáp :
- Điều đó... có lẽ do số mệnh? Tại hạ nếu có oán chỉ dám oán hận thân kém phúc phận thôi!
Xuân Mai cố giấu một nụ cười :
- Còn việc của Hạ Lan, thiếu hiệp định lẽ nào?
Chàng hoang mang :
- Tại hạ không nghĩ ra tại hạ đã làm nhục gì Hạ Lan cô nương?
Xuân Mai bảo :
- Thiếu hiệp có lẽ không nhận ra điều thiếu hiệp đã làm. Này nhé, có phải thiếu hiệp và Hạ Lan đã có lần...
Chàng chợt hiểu :
- Cô nương muốn đề cập đến lần tại hạ được sự tiếp trợ của Hạ Lan và...
Xuân Mai ý nhị gật đầu :
- Chính vậy! Nam nữ hữu biệt! Đối với Hạ Lan, điều đó có khác gì bị thất thân.
Chàng bàng hoàng :
- Nếu là thế, không lẽ tại hạ cũng phải chịu lỗi do đã từng bồng cô nương trên tay sao?
Xuân Mai đỏ bừng mặt, không đám đáp lời.
Hạ Lan hậm hực bảo :
- Không sai! Một mình ngươi đã làm cho tỷ muội ta kiếp này không thể nhìn ai khác! Ngươi đừng nghĩ bọn ta sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi.
Liễu Hận càng nghe càng choáng váng, đến nỗi cái bầu nước bằng kim thiết phải trợt khỏi tay chàng và rơi xuống nền đá!
Coong...
Giật mình, Liễu Hận khom người xuống đưa tay như muốn nhặt lại cái bầu nước.
Tuy thế do vẫn hoang mang vì một sự thật, chàng đã có sự thân cận vượt quá giới hạn với những hai nữ nhân, nên chàng vẫn ngước mắt nhìn lên, chờ xem thái độ của hai nàng Xuân Mai, Hạ Lan.
Nhờ khom người và nhìn với tư thế như vậy, ánh hỏa quang từ ngọn hỏa tập đang được Hạ Lan cầm trên tay không làm Liễu Hận lóa mắt, chàng chợt nhìn thấy một điều thật khả nghi.
Thất kinh, chàng kêu lên đề tỉnh :
- Có người ở phía sau! Chư vị vẫn còn người đồng hành ư?
Cửu Ma Ma có phản ứng thật nhanh nhạy, vừa quay lại phía sau, vừa quát :
- Ai?
Chợt hiểu bọn họ không hề có thêm ai khác là người đồng hành, Liễu Hận vội nhìn xuống và chuẩn bị chộp lấy cái bầu nước.
Vút!
Một luồng gió lướt qua và trong nháy mắt luồng gió kỳ quái đó lướt luôn qua khỏi chỗ Liễu Hận.
Chàng phẫn nộ đứng lên tay phóng ra một chiêu kiếm.
- Mau để lại Tử Kim bài!
Véo...
Nhân vật kỳ bí nọ tuy lướt qua nhưng kịp quay lại!
Cái bầu nước cũng chính là Tử Kim bài vừa bị nhân vật nọ cướp mất lập tức được đưa ra đỡ ngay vào chiêu kiếm của Liễu Hận!
Coong...
Bầu nước vẫn nguyên vẹn cho dù thanh kiếm trên tay chàng qua mấy lần thử nghiệm đều cho biết đó là thanh kiếm cực kỳ sắc bén.
Liễu Hận chợt nhớ lại lần chàng đã dùng bầu nước để vô hiệu hóa sự sắc bén của Ngũ Hành bảo kiếm do Thiếu giáo chủ Thánh Kỳ giáo thi triển.
Điều đó nói lên rằng cái bầu nước thật sự là vật hãn thế, mọi thanh bảo kiếm có trên võ lâm sẽ không đủ năng lực hủy hoại nó!
Trong lúc Liễu Hận thầm nhận định như vậy, Cửu Ma Ma lại có cái nhìn dò xét về phía nhân vật kia.
Và Cửu Ma Ma bất ngờ kêu lên với một tâm trạng khó tả :
- Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ!!!
Nghe được danh xưng này cả Liễu Hận lẫn Xuân Mai và Hạ Lan cùng một lúc bộc lộ sự phẫn hận.
Chàng định vung kiếm quyết một mất một còn với đối phương, Xuân Mai và Hạ Lan hăm hở định vượt qua Liễu Hận để xông đến sống mái với nhân vật vừa được biết là Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ. Nhưng nhanh hơn tất cả, Cửu Ma Ma lại bật thốt :
- Không được loạn động! Độc chưởng của y, bọn ngươi không là đối thủ đâu.
Qua tiếng thét này, Cửu Ma Ma thật sự để lộ rõ tâm trạng! Tâm trạng đó là tuy đang thật sự phẫn hận đối phương, nhưng trên tất cả Cửu Ma Ma vẫn khiếp sợ bản lãnh quá cao minh của Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ.
Biết rõ tâm trạng này, nhân vật nọ với toàn bộ chân diện được che kín, thản nhiên đưa ra hữu thủ có sáu ngón cho bọn Liễu Hận nhìn thấy :
- Không sai! Biết bản nhân là Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ, bọn ngươi còn chờ gì nữa không tự định đoạt sinh mạng?
Không lưu tâm đến lời cảnh tỉnh của Cửu Ma Ma, vừa nghe đối phương tự nhận là Độc Ma Ảnh với bàn tay hữu rõ ràng có sáu ngón, Liễu Hận lập tức quát :
- Ác nhân! Ta phải giết ngươi để báo thù cho gia phụ! Đỡ!
Véo...
Bằng thái độ thật ung dung, Độc Ma Ảnh dễ dàng hóa giải chiêu kiếm lanh lẹ của chàng bằng Tử Kim bài đang được y cầm bên tay tả.
Coong... Coong...
Y còn biểu lộ sự ung dung bằng cách thản nhiên phát thoại :
- Tiểu tử! Phụ thân ngươi là ai? Phi Lục Chỉ của bản nhân chưa từng nhuốm máu của những kẻ có thân phận thấp kém!
Chàng hậm hực không thể đáp lời. Vì chàng nào biết phụ thân chàng thật sự có tính danh như thế nào?
Cửu Ma Ma từ phía sau lướt đến :
- Ác ma! Ngươi có nhận ra ta không? Đã đến lúc ngươi phải đền mạng cho chuyết phu Đào Thế Kiệt! Đỡ!
Vù...
Ngách đá vốn hẹp, chỉ đủ chỗ xoay xở cho một người, Liễu Hận phải nép người lùi lại, nhượng chỗ cho Cửu Ma Ma lướt đến.
Độc Ma Ảnh bất ngờ quát với hữu thủ sáu ngón xuất chưởng.
- Tiện nhân! Hóa ra ngươi là nội tử của tên thất phu Đào Thế Kiệt! Nạp mạng!
Vù...
Từ chưởng kình của Độc Ma Ảnh mang máng xuất hiện một màu đen kỳ quái!
Cửu Ma Ma đang hung hăng là vậy, phát hiện loại chưởng kình này lập tức nép sát người qua một bên và bật kêu hoảng loạn :
- Mau tránh! Đừng để độc chưởng chạm vào!
Ngay lập tức Liễu Hận, Xuân Mai và Hạ Lan, tất cả đều vội nép người về cùng một bên với Cửu Ma Ma, để cho ngọn Độc chưởng của Độc Ma Ảnh lao sượt qua và lao mất vào khoảng không ở phía sau.
Độc Ma Ảnh bật cười đắc ý :
- Muốn tìm bản nhân để báo thù, tất cả bọn ngươi hãy chờ đến kiếp sau vậy! Ha...
ha... ha...
Tràng cười được phát ra cùng một lúc với ngọn Độc chưởng thứ hai do Độc Ma Ảnh ào đến!
Xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, Liễu Hận bất ngờ vượt qua Cửu Ma Ma!
Chàng nói thật nhanh :
- Tại hạ không ngại Độc chưởng! Mau tiếp trợ chân khí cho tại hạ!
Kịp hiểu lời nói của chàng, Cửu Ma Ma hối hả quát :
- Không sai! Trường xà tiếp lực! Mau!
Hạ Lan và Xuân Mai cùng hiểu, vội làm theo.
Và thế là trước mắt ngỡ ngàng của Độc Ma Ảnh, Cửu Ma Ma đặt chưởng tay vào Linh Đài huyệt của Liễu Hận, Linh Đài huyệt của Cửu Ma Ma thì được Hạ Lan áp tay vào, sau cùng đến lượt Xuân Mai truyền chân nguyên vào Hạ Lan cũng bằng cách đặt hữu thủ vào Linh Đài huyệt. Với ba nguồn nội lực chân nguyên của ba nữ nhân cùng luyện chung một nội công tâm pháp đang ào ạt trút sang, Liễu Hận lập tức đẩy mạnh tả kình.
Ào... Ào...
Chạm phải Độc chưởng của Độc Ma Ảnh, tiếng chấn kình long trời lở đất liền vang lên.
Ầm!
Kết quả thật bất ngờ, bọn Liễu Hận tuy bốn người hợp một, ba truyền cho một người phát kình nhưng xem ra vẫn chỉ bình thủ với Độc Ma Ảnh chỉ có một mình.
Độc Ma Ảnh cười cợt lao đến :
- Biện pháp kể cũng hay! Nhưng sao tiểu tử ngươi không thử tự vận lực để xem đã nhiễm độc chưa? Đỡ!
Vù... Vù...
Chàng bình thản buông tiếng quát :
- Tận lực bình sinh, nào!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Vẫn là bình thủ, và lần này tạo cho Độc Ma Ảnh sự kinh ngạc :
- Ngươi không trúng độc?
Chàng cười lạnh :
- Ác nhân ngươi sẽ còn kinh ngạc nhiều! Đỡ!
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Độc Ma Ảnh phẫn nộ :
- Không ngờ bọn ngươi vừa không ngại độc vừa không sợ thất tán võ công. Chớ trách bản nhân độc ác. Đỡ!
Vù...
Với sự tiếp trợ chân khí liên tục của ba người Cửu Ma Ma, Liễu Hận nhận thấy đối phương đang vô tình tiến đến một khoảng cách đủ gần lập tức phát kiếm chiêu.
- Nạp mạng!
Véo...
Thất kinh, Độc Ma Ảnh vội lùi lại và lúng túng cố giữ nguyên chiêu chưởng.
Ầm!
Soạt!
Nhục thể va chạm kiếm, nếu Độc Ma Ảnh không kịp trầm nhanh hữu thủ xuống vị tất y chỉ bị rách ống tay áo mà thôi.
Y hốt hoảng đưa mắt nhìn hữu thủ như muốn biết liệu y có bị vệt kiếm thương nào không!
Nhìn theo y, Liễu Hận phát hiện hữu thủ của y không ngờ lại được bao bọc bằng một lớp da người như muốn che đậy điều bí ẩn gì đó chỉ có y biết.
Tiếng kêu khẽ của Cửu Ma Ma làm chàng sực tỉnh :
- Mau đoạt lại Tử Kim bài!
Chàng vội xuất kiếm.
- Trúng!
Véo...
Choang!
Phản ứng của Độc Ma Ảnh khiến chàng phần nào thán phục. Và nhờ phản ứng đó, không những y không bị mất bàn tay tả do chàng cố tình nhắm vào, ngược lại chính hổ khẩu của chàng bị tê chồn do y dùng Tử Kim bài làm vật đỡ thẳng vào kiếm chiêu của chàng.
Tuy không đắc thủ nhưng đây là một lợi thế hiếm hoi chàng vừa có được.
Không bỏ lỡ cơ hội, chàng bước lấn lên phía trước một bước :
- Đỡ!
Véo...
Thật bất ngờ, ngay khi Liễu Hận nghĩ đối phương sẽ vô phương chống đỡ một chiêu vừa nhanh nhạy vừa ở khoảng cách quá gần như thế này, từ hữu thủ của y chợt xuất hiện một thanh kiếm với một kiếm chiêu cũng xuất hiện nhanh không kém.
Véo...
Cạch! Choang!
Độc Ma Ảnh thất kinh nhìn trừng trừng vào thanh kiếm vẫn nguyên vẹn trên tay chàng.
Chàng bật cười :
- Ngươi không ngờ đây là thanh bảo kiếm à? Vận số ngươi đã tuyệt, nạp mạng!
Véo...
Những tưởng chiêu này sẽ du hồn đối phương vào Địa phủ, do thanh kiếm của y qua lần đầu chạm chiêu vừa rồi đã bị bảo kiếm của chàng đoạn gãy, chàng thất vọng vì nhìn thấy tả thủ của y chớp động nhanh vô tưởng.
Choang! Choang! Choang!
Với Tử Kim bài, Độc Ma Ảnh lần lượt chận đứng và hóa giải gần mười lượt xuất kiếm của Liễu Hận! Thủ pháp của y không ngờ lại nhanh đến vậy!
Điều đó khiến Liễu Hận động nộ đến cực điểm :
- Thủ pháp khá lắm! Thử một lần nữa nào! Đỡ!
Véo...
Véo...
Nhất quyết phải đoạt mạng đối phương hoặc chí ít phải làm cho đối phương bối rối và bỏ lại Tử Kim bài, lần ra chiêu này của Liễu Hận đã được vận dụng toàn bộ chân lực với toàn bộ sự nhanh nhạy vốn có.
Đôi mục quang của Độc Ma Ảnh bất ngờ lóe lên một tia nhìn thật sự kinh hoảng.
Và càng bất ngờ hơn, y chợt tung ngược về phía sau để bỏ chạy.
Vút!
Chàng phẫn nộ tung người lao theo :
- Chạy đi đâu! Hự!
Vừa dịch người di chuyển, Liễu Hận chợt nhớ lại là không nên. Nhưng chưa kịp dừng lại chàng phải kêu một tiếng đau đớn và ngã chúi xuống.
Không chậm, Cửu Ma Ma lao đến kịp đón đỡ thân hình chàng!
Vút!
Cũng nhanh như vậy nhưng với sự cẩn trọng nhất mực, Cửu Ma Ma từ tốn thúc đẩy một ít chân khí, truyền qua cho chàng.
Thở hắt ra, chàng bảo :
- Tại hạ ổn rồi! Tại hạ quên đang được chư vị tiếp lực! Hà...! Suýt nữa phải mất mạng!
Hạ Lan bước đến, nói như oán trách :
- Lần đó cũng vậy, vì cần phải chữa trị cho ngươi, Cửu Ma Ma phải phí đi hoàn Vạn Niên Chi Sâm.
Cửu Ma Ma xua tay :
- Chuyện qua rồi, bất tất phải nhắc lại. Ta đang lo tàng thư võ học ở đây sắp bị Độc Ma Ảnh ác ma chiếm hữu!
Chàng ngồi bật dậy :
- Tử Kim bài đã lọt vào tay y, chúng ta phải đuổi theo y ngay kẻ không kịp.
Xuân Mai lên tiếng, với phần nào thất vọng :
- Muốn đuổi theo, chúng ta cần phải có họa đồ trên Tử Kim bài. Điều này hiện giờ chúng ta không có.
Chàng ngạc nhiên :
- Chẳng phải chư vị đã xem qua rồi sao? Chư vị không thể nhớ lại à?
Hạ Lan lắc đầu :
- Nếu là một họa đồ đơn giản ngươi không phải nói. Đáng tiếc, đây là Tử Kim mê động với cả trăm đường ngang lối dọc, có vừa đi vừa so sánh với họa đồ may ra mới không bị lạc.
Không ngờ lại xảy ra chuyện này, Liễu Hận ấm ức :
- Do tại hạ khinh suất để Tử Kim bài rơi vào tay ác ma! Mà có ai ngờ y lại lẳng lặng bám theo chư vị?
Xuân Mai nghe thế chợt kêu lên :
- Cửu Ma Ma! Y lẻn bám theo từ lúc nào? Sao không bị chúng ta phát hiện?
Cửu Ma Ma cũng nghi hoặc :
- Ta vẫn luôn phòng bị điều này. Huống chi, mọi âm thanh nếu có đều dễ dàng nghe thấy do được vô vàn những vách đá truyền đi. Ta không nghĩ ra y đi theo bằng cách nào.
Liễu Hận hoang mang, đưa mắt hết nhìn phía trước đến nhìn lại phía sau. Cứ như là nhờ thế biết đâu chàng sẽ phát hiện được điều gì đó có thể lý giải được nghi vấn này.
Điều cần lý giải vẫn không tìm ra, trái lại chàng nhìn thấy hai đoạn kiếm đã bị Độc Ma Ảnh vất lại!
Cũng là tình cờ, chàng nhặt hai đoạn kiếm và cứ nhấc mãi trên tay.
Xuân Mai bất ngờ hô hoán :
- Có ánh sáng phát từ thân kiếm! Lạ thật!
Mọi người nghe vậy cùng chú mục nhìn vào.
Liễu Hận cùng nhìn và kêu :
- Làm gì có, Xuân Mai?
Xuân Mai do đang khẩn trương nên không để tâm đến cách xưng hô vừa thay đổi của chàng. Nàng hối hả bảo :
- Tắt hỏa tập nào! Hạ Lan!
Phụp!
Hạ Lan vừa thổi tắt hỏa tập, mọi người liền nhiền thấy ở đốc kiếm quả nhiên có một lớp sáng thật mơ hồ đang phát ra!
Người đang giữ kiếm là Liễu Hận. Vì thế chính Liễu Hận là người nhìn thấy một điều kỳ lạ!
Chàng kêu lên :
- Sao ở đốc kiếm chỉ có dấu vết của năm ngón tay? Không có ngón còn lại?
Cửu Ma Ma kinh ngạc :
- Có thật không, tiểu tử?
Chàng lập lại :
- Chỉ có năm ngón như bao người bình thường khác! Ngón tay còn lại,có lẽ không được y quặp vào nên không lưu lại dấu vết!
Trong khi Liễu Hận và Cửu Ma Ma mải suy nghĩ về hiện tượng khá lạ lùng này, Hạ Lan và xuất hiện lại đeo đuổi người suy tư khác!
Qua đó, Xuân Mai chợt lẩm bẩm :
- Ánh sáng này từ đâu phát sinh?
Hạ Lan nghi ngờ :
- Đó là do tay y chạm vào, phải chăng hữu thủ có sáu ngón của y có thoa sẵn chất phát sáng?
Nghe được câu nói này của Hạ Lan, chàng giật mình :
- Tại hạ thấy ánh sáng này một lần rồi!
Xuân Mai hỏi vội :
- Như thế nào và ở đâu, thiếu hiệp?
Chàng đáp :
- Ở bộ khô cốt đã bị nhiễm độc sau đó đã truyền qua tại hạ!
Chàng thuật lại những điểm sáng lân tinh đã phản xạ lên thanh bảo kiếm, và đưa đến nhãn quang của chàng như thế nào cho họ nghe!
Nghe xong, Cửu Ma Ma nửa như giải thích, nửa như hoang mang vì không tin :
- Rõ ràng bộ cốt khô đó vì trúng Độc công phải chết! Có lẽ nào khi chết độc ngấm vào xương tủy sau đó đã phát ra ánh sáng?
Độc công, xương người và phát sáng! Ba đặc điểm này được Liễu Hận liên kết lại làm một và chàng bất ngờ tỉnh ngộ :
- Hiểu rồi! Tại hạ biết Độc Ma Ảnh làm cách nào để bám theo chư vị rồi.
Xuân Mai và Hạ Lan vội nhìn chàng :
- Là cách nào?
- Ngươi nói thử xem!
Chàng không giải thích, chỉ bảo họ :
- Chư vị có mục lực tinh tường hơn tại hạ, hãy nhìn lại đoạn đường đã đi xem có phát hiện điều gì lạ không?
Họ nhìn và chỉ có Cửu Ma Ma lên tiếng :
- Ta nhìn thấy rồi! Như có những vết chân đang phát sáng!
Xuân Mai ngơ ngác :
- Điều đó có nghĩa gì?
Chàng hớn hở giải thích :
- Chất độc của Độc Ma Ảnh có khả năng phát sáng nếu ngấm vào xương người! Y biết rõ điều này và đã dùng để nhận biết phương hướng chư vị đã đi. Rất có thể ở trước mỗi lối vào, y đã rắc sẵn những bột xương người được tán nhuyễn! Chư vị đi đến đâu, chỗ bột đó dĩ nhiên phải lưu lại đến đấy! Để phát hiện hướng đi của chư vị, y chỉ cần đưa bàn tay hữu vốn được bao bọc kỹ qua một lớp da người. Chất độc ở bàn tay sẽ ngấm vào bột xương, tạo thành ánh sáng là dấu vết hữu ích cho y!
Thán phục, Xuân Mai bảo :
- Y quả là kẻ có tâm cơ hơn người! Điều này cho thấy, y vẫn luôn quanh quẩn gần đây để không bỏ lỡ cơ hội!
Chàng kinh nghi :
- Nếu vậy, tại sao bọn đệ tử của lão Bắc Tung Sơn Đinh Nhất Hải không phát hiện y?
Cửu Ma Ma ngạc nhiên :
- Bọn đệ tử nào của Đinh Nhất Hải?
Vắn tắt thuật qua mọi chuyện, chàng bảo :
- Theo khẩu ngữ của bọn chúng, ở hai hướng Bắc và Nam chúng đều giám sát cẩn mật lối ra vào Tử Kim mê động. Vì thế, từ Luận Kiếm quán khi nhận được tin, lão Đinh Nhất Hải vội vã kiên trình quay lại đây!
Cửu Ma Ma chợt lẩm bẩm :
- Toái Bia chưởng vốn là một tuyệt học của Không Động phái thất truyền đã lâu. Tại sao lão Đinh Nhất Hải lại am tường?
Đây là một phát hiện hoàn toàn lý thú khiến Liễu Hận nghe xong phải đăm chiêu tư lự.
Chàng giật mình khi nghe ai đó bảo :
- Hãy đưa kiếm cho tiểu nữ!
Chàng ngơ ngác nhìn Xuân Mai, không hiểu đã đến gần từ lúc nào :
- Xuân Mai...
Chực nhớ lại và biết cách gọi này không ổn, Liễu Hận đỏ mặt và dừng lời.
Chàng do mất hết chân nguyên nội lực nên không thể nhìn rõ sắc diện của Xuân Mai, không biết nàng có đỏ mặt hay không! Chàng chỉ nghe nàng nói với hơi thở có phần trì trệ :
- Đừng chậm nữa, mau đưa kiếm cho tiểu nữ.
Lúng túng, chàng đặt hai đoạn kiếm xuống và lấy thanh bảo kiếm của chàng trao qua cho nàng.
Chàng nghe nàng bảo :
- Không phải thanh này!
Và chàng nhìn thấy nàng khom người xuống để nhặt đoạn kiếm có phần đốc đang mờ mờ phát sáng.
Nàng khom người quá gần khiến tóc và những làn hơi thở của nàng cùng phả vào mặt Liễu Hận.
Chàng như người ngầy ngật, không nhận biết điều gì xảy ra!
Chỉ nghe Hạ Lan kêu lên chàng mới tỉnh mộng :
- Có ánh sáng? Phải chăng Xuân Mai tỷ tỷ đã nghĩ được cách đi theo Độc Ma Ảnh?
Chàng đưa mắt nhìn và phát hiện động thái kỳ quặc của Xuân Mai.
Nàng cầm đoạn kiếm gãy, đưa phần đốc kiếm ra phía trước. Vừa khom người bước đi, Xuân Mai vừa rà phần đốc kiếm xuống nền đá.
Quả nhiên, từ một vị trí Xuân Mai vừa rà qua có lớp sáng mờ mờ ẩn hiện.
Chàng reo lên, và thực chất chàng muốn dùng tiếng reo để che đậy thái độ quá lộ liễu vừa rồi của chàng!
- Hay lắm! Không ngờ Xuân Mai nghĩ được biện pháp này! Có thể gọi đó là biện pháp “gậy ông đập lưng ông".
Muốn che đậy nhưng qua cách gọi vừa vô tình phát ra, chính chàng càng để lộ tâm tư của chàng.
Điều đó, qua một tia nhìn bất chợt vừa được Cửu Ma Ma ném qua một cách hữu ý, Liễu Hận phải thêm một phen nữa đỏ mặt.
Bởi thế, sau đó chàng chỉ còn cách lẳng lặng đi theo họ như người mộng du.
- Một lần nữa phương giá lại hủy hết công lực của tại hạ. Tại hạ có oán thù gì với phương giá? Sao phương giá luôn hãm hại tại hạ?
Cửu Ma Ma nhìn chàng và thật sự kinh ngạc :
- Sao gã Từ Kim, bằng hữu của ngươi đã bảo ta, ngươi chưa hề luyện qua nội công?
Hạ Lan trợn mắt nhìn chàng :
- Ngươi không được hồ đồ! Lần đó, nếu không nghĩ đến sự lầm lỡ ta đã vô tình gây trọng thương cho ngươi, Cửu Ma Ma đâu phải phí đi hoàn linh đan duy nhất có tên là Vạn Niên Chi Sâm?
Xuân Mai ngơ ngác nhìn chàng :
- Rõ ràng thiếu hiệp cùng một lúc trúng hai loại độc. Loại độc đầu tiên, tiểu nữ không rõ lắm nhưng loại độc thư hai chính là Mê Hồn Hương vốn ẩn tàng khắp Tử Kim mê động này! Vừa rồi, tiểu nữ chỉ biết giải độc cho thiếu hiệp nào có hành động gì khác khiến thiếu hiệp phải ngờ bọn tiểu nữ đã hủy bỏ công lực của thiếu hiệp?
Chàng nghe họ tuần tự nói và chàng cũng tuần tự nhìn bọn họ :
- Tại hạ có luyện nội công hay không phương giá là cao thủ không lẽ không nhận biết. Cô nương bảo là lầm lỡ, vây sau đó, lúc tại hạ tọa công định chữa thương sao cô nương không chờ hỏi cho minh bạch vội ra tay khống chế tại hạ?
Nhìn qua Xuân Mai, chàng ngờ vực :
- Cô nương vừa bảo tại hạ có hai lần nhiễm độc. Bằng cớ đâu?
Trong khi Cửu Ma Ma và Hạ Lan vì chưa biết trả lời câu chất vấn của chàng như thế nào nên phải ngắc ngứ, Xuân Mai thản nhiên đưa tay chỉ đoạn đường gần đó ở phía sau :
- Việc ở nơi này có ẩn tàng Mê Hồn Hương, thiếu hiệp phải tin và không cần phải hỏi. Còn chất độc trước đó ư? Thiếu hiệp cứ xem những dấu vết này sẽ rõ!
Nghe Xuân Mai chậm rãi thuật lại cách di chuyển của chàng, như một loài sâu bọ đáng thương hại, bất giác trực nhớ đến bộ cốt khô đã được chàng an táng :
- Không lẽ nào ở bộ hài cốt đã mục nát kia lại có chất độc?
Nghe chàng kêu Cửu Ma Ma động tâm :
- Bộ cốt khô nào, tiểu tử?
Chàng không đáp.
Biết ý, Xuân Mai tìm lời giải thích :
- Thiếu hiệp hãy còn hận Cửu Ma Ma, tiểu nữ biết! Nhưng mong thiếu hiệp suy xét lại, Vạn Niên Chi Sâm là loại linh dược trân quý, Cửu Ma Ma luôn xem nó như tính mạng và không bao giờ có ý nghĩ dùng nó một cách phí phạm. Lần đó sau khi hiểu Hạ Lan vì ngộ nhận, lỡ tay đả thương thiếu hiệp, lại nghĩ nhờ có thiếu hiệp nên bản thân tiểu nữ không bị gã họ Tri làm nhục và còn được cứu, Cửu Ma Ma không thể không trao ban vật trân quý đó cho thiếu hiệp. Như vậy, việc hủy bỏ bản thân công lực của thiếu hiệp chỉ là điều ngẫu nhiên! Và lần này cũng vậy, tiểu nữ...
Chàng buồn bã xua tay :
- Cô nương hà tất phải nói nữa! Dù thế nào đi nữa, tại hạ hai lần bị mất hết chân nguyên, ở cương vị tại hạ, cô nương có oán hận không?
Cửu Ma Ma chợt lẩm bẩm :
- Bị trúng độc và sau khi giải độc lại bị mất hết chân nguyên, theo ta chỉ có một loại độc chất duy nhất!
Xuân Mai đoán được ý của Cửu Ma Ma nên vờ hỏi :
- Là loại độc gì, Cửu Ma Ma?
Thản nhiên, không một lần nhìn đến Liễu Hận, Cửu Ma Ma đáp :
- Là độc gì thì ta không thể biết tên gọi! Tuy nhiên chất độc này nếu có dễ hóa giải được thì ngược lại tác dụng tất yếu của nó là làm cho người nhiễm độc phải mất hết võ công. Giang hồ thường gọi là Độc công.
- Độc công! Chất độc của Ngũ Kỳ giáo chủ?
Chàng hỏi nhưng Cửu Ma Ma lại thản nhiên giải thích tiếp cho Xuân Mai nghe :
- Nhiều người thường lầm lẫn, cho Độc công chỉ có Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo là am tường. Kỳ thực, Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo không mấy khi dùng đến Độc công! Vì bất kỳ ai nếu chạm phải Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo đều cẩn mật phòng bị, nên y không có dịp ra tay!
Ngược lại, còn một nhân vật nữa mới thật sự là người nhờ Độc công mà thành danh!
Một lần nữa, Liễu Hận nôn nóng hỏi xen vào :
- Đó là nhân vật nào?
Vẫn y cung cách cũ, sau khi lấy hơi, Cửu Ma Ma cứ nhìn Xuân Mai giải thích :
- Ta đã từng nói qua chuyện của ta cho hai ngươi nghe, hẳn hai ngươi vẫn còn nhớ đến nhân vật đã từng gây kinh hoàng cho Thiếu Lâm, Võ Đang nhị phái! Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ.
Chàng lặng người khi nghe Cửu Ma Ma đề cập đến nhân vật này!
Trong khi đó Cửu Ma Ma tiếp :
- Có lẽ bộ cốt khô nào đó đã bị Độc công của Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ hãm hại.
Do đó, bất kỳ ai chạm vào chất độc vì chưa bị hóa giải nên vẫn tiềm tàng, sẽ lây nhiễm sang. Đó là lý do tại sao.
Đang nói, Cửu Ma Ma ngừng lời. Vì Liễu Hận bất ngờ chỏi kiếm đứng lên.
Xuân Mai kinh ngạc :
- Thiếu hiệp định đi đâu?
Chàng có hảo cảm với duy chỉ Xuân Mai nên đáp :
- Tại hạ muốn đi ra!
- Đi khỏi Tử Kim mê động?
Chàng gật đầu :
- Tại hạ vào là do thù nhân bức bách! Đối với di vật gì đó ở trong này, tại hạ hoàn toàn không có hứng thú. Tạm biệt!
Xuân Mai ngăn lại :
- Đây là Mê động, thiếu hiệp có muốn ra đâu phải dễ!
Chàng ngớ người :
- Nhưng..., không lẽ tại hạ phải ở mãi trong này? Tại hạ sao cam lòng?
Liếc nhìn Cửu Ma Ma, Xuân Mai chợt bảo :
- Nếu thiếu hiệp không ngại, hãy lưu lại đây và đợi tiểu nữ! Sau khi xong việc, tiểu nữ sẽ đưa đường cho thiếu hiệp.
Chàng ngạc nhiên :
- Cô nương có Tử Kim bài?
Nàng bối rối nhìn Cửu Ma Ma, như muốn thỉnh thị mệnh lệnh.
Chàng chợt hiểu :
- Nếu không phải vật của cô nương, tại hạ thật không dám làm phiền. Đành vậy, tại hạ không tin Tử Kim mê động này có thể giam hãm được tại hạ mãi mãi. Cáo biệt!
Hạ Lan bặm môi giẫm chân thình thịch :
- Người đâu ương bướng lạ! Y muốn chết, mặc y! Xuân Mai tỷ tỷ bất tất phải tỏ ra lo lắng cho y!
Chàng cười lạnh :
- Tại hạ tuy ương bướng nhưng chưa bao giờ lầm lẫn, nhất là sự lầm lẫn gây phương hại cho ai khác!
Hạ Lan cong cớn đôi môi :
- Ta lầm lẫn thì sao? Chẳng bằng ngươi, ngươi đã... đã...
Chàng bĩu môi :
- Tại hạ thế nào? Nói đi chứ!
Hạ Lan tấm tức khóc :
- Ngươi đã khinh lờn ta, làm nhục ta!
Chàng thất sắc :
- Cô nương chớ nên hồ đồ! Tại hạ sẽ không tha thứ nếu cô nương cứ tiếp tục vu khống!
Hạ Lan lướt đến :
- Ta sẽ giết ngươi, sau đó ta tự sát theo ngươi!
Vù...
Chàng thất kinh tìm cách lùi tránh :
- Thế là thế nào? Sao cô nương đòi chết theo tại hạ?
Xuân Mai vội ngăn Hạ Lan lại, đưa ánh mắt ai oán hết nhìn Hạ Lan lại nhìn Liễu Hận.
Không chịu được, Cửu Ma Ma bất ngờ ném cho Liễu Hận một vật :
- Đó là Tử Kim bài! Vật của ngươi ta hoàn cho ngươi!
Dứt lời, Cửu Ma Ma bảo Xuân Mai và Hạ Lan :
- Đi! Chúng ta không cần tìm sở học nào khác vẫn có thể báo thù.
Chàng hốt hoảng kêu lên :
- Chậm đã! Vật này là Tử Kim bài sao?
Xuân Mai tuy bước đi nhưng vẫn quay đầu giải thích :
- Đó chính là Tử Kim bài, nguyên là vật sở hữu của Cửu Ma Ma trước đây mười năm! Thiếu hiệp...
Cửu Ma Ma bật rít lên :
- Ta không mượn ngươi giải thích và cũng không cần sự thương hại của tiểu tử!
Mau đi nào, Xuân Mai!
Chàng hối hả đuổi theo :
- Cửu Ma Ma! Tiền bối! Xin hãy dừng lại! Tại hạ không hề biết đây là vật của tiền bối! Đối với tại hạ, nó chỉ là cái bầu nước được tại hạ tình cờ nhặt được.
Bọn họ vẫn đi và dĩ nhiên là đi nhanh hơn chàng.
Chàng vụt gào lên :
- Đã vậy, như tại hạ nói, tại hạ không cần Tử Kim bài vẫn chấp nhận tìm lối thoát!
Nếu tiền bối không nhận lại, bảo kiếm này sẽ được tại hạ dùng để phá hủy Tử Kim bài!
Hốt hoảng, Cửu Ma Ma quay lại khiến Xuân Mai và Hạ Lan cùng quay lại.
Xuân Mai vội lên tiếng :
- Thiếu hiệp không oán hận Cửu Ma Ma nữa?
Chàng đáp :
- Điều đó... có lẽ do số mệnh? Tại hạ nếu có oán chỉ dám oán hận thân kém phúc phận thôi!
Xuân Mai cố giấu một nụ cười :
- Còn việc của Hạ Lan, thiếu hiệp định lẽ nào?
Chàng hoang mang :
- Tại hạ không nghĩ ra tại hạ đã làm nhục gì Hạ Lan cô nương?
Xuân Mai bảo :
- Thiếu hiệp có lẽ không nhận ra điều thiếu hiệp đã làm. Này nhé, có phải thiếu hiệp và Hạ Lan đã có lần...
Chàng chợt hiểu :
- Cô nương muốn đề cập đến lần tại hạ được sự tiếp trợ của Hạ Lan và...
Xuân Mai ý nhị gật đầu :
- Chính vậy! Nam nữ hữu biệt! Đối với Hạ Lan, điều đó có khác gì bị thất thân.
Chàng bàng hoàng :
- Nếu là thế, không lẽ tại hạ cũng phải chịu lỗi do đã từng bồng cô nương trên tay sao?
Xuân Mai đỏ bừng mặt, không đám đáp lời.
Hạ Lan hậm hực bảo :
- Không sai! Một mình ngươi đã làm cho tỷ muội ta kiếp này không thể nhìn ai khác! Ngươi đừng nghĩ bọn ta sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi.
Liễu Hận càng nghe càng choáng váng, đến nỗi cái bầu nước bằng kim thiết phải trợt khỏi tay chàng và rơi xuống nền đá!
Coong...
Giật mình, Liễu Hận khom người xuống đưa tay như muốn nhặt lại cái bầu nước.
Tuy thế do vẫn hoang mang vì một sự thật, chàng đã có sự thân cận vượt quá giới hạn với những hai nữ nhân, nên chàng vẫn ngước mắt nhìn lên, chờ xem thái độ của hai nàng Xuân Mai, Hạ Lan.
Nhờ khom người và nhìn với tư thế như vậy, ánh hỏa quang từ ngọn hỏa tập đang được Hạ Lan cầm trên tay không làm Liễu Hận lóa mắt, chàng chợt nhìn thấy một điều thật khả nghi.
Thất kinh, chàng kêu lên đề tỉnh :
- Có người ở phía sau! Chư vị vẫn còn người đồng hành ư?
Cửu Ma Ma có phản ứng thật nhanh nhạy, vừa quay lại phía sau, vừa quát :
- Ai?
Chợt hiểu bọn họ không hề có thêm ai khác là người đồng hành, Liễu Hận vội nhìn xuống và chuẩn bị chộp lấy cái bầu nước.
Vút!
Một luồng gió lướt qua và trong nháy mắt luồng gió kỳ quái đó lướt luôn qua khỏi chỗ Liễu Hận.
Chàng phẫn nộ đứng lên tay phóng ra một chiêu kiếm.
- Mau để lại Tử Kim bài!
Véo...
Nhân vật kỳ bí nọ tuy lướt qua nhưng kịp quay lại!
Cái bầu nước cũng chính là Tử Kim bài vừa bị nhân vật nọ cướp mất lập tức được đưa ra đỡ ngay vào chiêu kiếm của Liễu Hận!
Coong...
Bầu nước vẫn nguyên vẹn cho dù thanh kiếm trên tay chàng qua mấy lần thử nghiệm đều cho biết đó là thanh kiếm cực kỳ sắc bén.
Liễu Hận chợt nhớ lại lần chàng đã dùng bầu nước để vô hiệu hóa sự sắc bén của Ngũ Hành bảo kiếm do Thiếu giáo chủ Thánh Kỳ giáo thi triển.
Điều đó nói lên rằng cái bầu nước thật sự là vật hãn thế, mọi thanh bảo kiếm có trên võ lâm sẽ không đủ năng lực hủy hoại nó!
Trong lúc Liễu Hận thầm nhận định như vậy, Cửu Ma Ma lại có cái nhìn dò xét về phía nhân vật kia.
Và Cửu Ma Ma bất ngờ kêu lên với một tâm trạng khó tả :
- Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ!!!
Nghe được danh xưng này cả Liễu Hận lẫn Xuân Mai và Hạ Lan cùng một lúc bộc lộ sự phẫn hận.
Chàng định vung kiếm quyết một mất một còn với đối phương, Xuân Mai và Hạ Lan hăm hở định vượt qua Liễu Hận để xông đến sống mái với nhân vật vừa được biết là Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ. Nhưng nhanh hơn tất cả, Cửu Ma Ma lại bật thốt :
- Không được loạn động! Độc chưởng của y, bọn ngươi không là đối thủ đâu.
Qua tiếng thét này, Cửu Ma Ma thật sự để lộ rõ tâm trạng! Tâm trạng đó là tuy đang thật sự phẫn hận đối phương, nhưng trên tất cả Cửu Ma Ma vẫn khiếp sợ bản lãnh quá cao minh của Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ.
Biết rõ tâm trạng này, nhân vật nọ với toàn bộ chân diện được che kín, thản nhiên đưa ra hữu thủ có sáu ngón cho bọn Liễu Hận nhìn thấy :
- Không sai! Biết bản nhân là Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ, bọn ngươi còn chờ gì nữa không tự định đoạt sinh mạng?
Không lưu tâm đến lời cảnh tỉnh của Cửu Ma Ma, vừa nghe đối phương tự nhận là Độc Ma Ảnh với bàn tay hữu rõ ràng có sáu ngón, Liễu Hận lập tức quát :
- Ác nhân! Ta phải giết ngươi để báo thù cho gia phụ! Đỡ!
Véo...
Bằng thái độ thật ung dung, Độc Ma Ảnh dễ dàng hóa giải chiêu kiếm lanh lẹ của chàng bằng Tử Kim bài đang được y cầm bên tay tả.
Coong... Coong...
Y còn biểu lộ sự ung dung bằng cách thản nhiên phát thoại :
- Tiểu tử! Phụ thân ngươi là ai? Phi Lục Chỉ của bản nhân chưa từng nhuốm máu của những kẻ có thân phận thấp kém!
Chàng hậm hực không thể đáp lời. Vì chàng nào biết phụ thân chàng thật sự có tính danh như thế nào?
Cửu Ma Ma từ phía sau lướt đến :
- Ác ma! Ngươi có nhận ra ta không? Đã đến lúc ngươi phải đền mạng cho chuyết phu Đào Thế Kiệt! Đỡ!
Vù...
Ngách đá vốn hẹp, chỉ đủ chỗ xoay xở cho một người, Liễu Hận phải nép người lùi lại, nhượng chỗ cho Cửu Ma Ma lướt đến.
Độc Ma Ảnh bất ngờ quát với hữu thủ sáu ngón xuất chưởng.
- Tiện nhân! Hóa ra ngươi là nội tử của tên thất phu Đào Thế Kiệt! Nạp mạng!
Vù...
Từ chưởng kình của Độc Ma Ảnh mang máng xuất hiện một màu đen kỳ quái!
Cửu Ma Ma đang hung hăng là vậy, phát hiện loại chưởng kình này lập tức nép sát người qua một bên và bật kêu hoảng loạn :
- Mau tránh! Đừng để độc chưởng chạm vào!
Ngay lập tức Liễu Hận, Xuân Mai và Hạ Lan, tất cả đều vội nép người về cùng một bên với Cửu Ma Ma, để cho ngọn Độc chưởng của Độc Ma Ảnh lao sượt qua và lao mất vào khoảng không ở phía sau.
Độc Ma Ảnh bật cười đắc ý :
- Muốn tìm bản nhân để báo thù, tất cả bọn ngươi hãy chờ đến kiếp sau vậy! Ha...
ha... ha...
Tràng cười được phát ra cùng một lúc với ngọn Độc chưởng thứ hai do Độc Ma Ảnh ào đến!
Xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, Liễu Hận bất ngờ vượt qua Cửu Ma Ma!
Chàng nói thật nhanh :
- Tại hạ không ngại Độc chưởng! Mau tiếp trợ chân khí cho tại hạ!
Kịp hiểu lời nói của chàng, Cửu Ma Ma hối hả quát :
- Không sai! Trường xà tiếp lực! Mau!
Hạ Lan và Xuân Mai cùng hiểu, vội làm theo.
Và thế là trước mắt ngỡ ngàng của Độc Ma Ảnh, Cửu Ma Ma đặt chưởng tay vào Linh Đài huyệt của Liễu Hận, Linh Đài huyệt của Cửu Ma Ma thì được Hạ Lan áp tay vào, sau cùng đến lượt Xuân Mai truyền chân nguyên vào Hạ Lan cũng bằng cách đặt hữu thủ vào Linh Đài huyệt. Với ba nguồn nội lực chân nguyên của ba nữ nhân cùng luyện chung một nội công tâm pháp đang ào ạt trút sang, Liễu Hận lập tức đẩy mạnh tả kình.
Ào... Ào...
Chạm phải Độc chưởng của Độc Ma Ảnh, tiếng chấn kình long trời lở đất liền vang lên.
Ầm!
Kết quả thật bất ngờ, bọn Liễu Hận tuy bốn người hợp một, ba truyền cho một người phát kình nhưng xem ra vẫn chỉ bình thủ với Độc Ma Ảnh chỉ có một mình.
Độc Ma Ảnh cười cợt lao đến :
- Biện pháp kể cũng hay! Nhưng sao tiểu tử ngươi không thử tự vận lực để xem đã nhiễm độc chưa? Đỡ!
Vù... Vù...
Chàng bình thản buông tiếng quát :
- Tận lực bình sinh, nào!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Vẫn là bình thủ, và lần này tạo cho Độc Ma Ảnh sự kinh ngạc :
- Ngươi không trúng độc?
Chàng cười lạnh :
- Ác nhân ngươi sẽ còn kinh ngạc nhiều! Đỡ!
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Độc Ma Ảnh phẫn nộ :
- Không ngờ bọn ngươi vừa không ngại độc vừa không sợ thất tán võ công. Chớ trách bản nhân độc ác. Đỡ!
Vù...
Với sự tiếp trợ chân khí liên tục của ba người Cửu Ma Ma, Liễu Hận nhận thấy đối phương đang vô tình tiến đến một khoảng cách đủ gần lập tức phát kiếm chiêu.
- Nạp mạng!
Véo...
Thất kinh, Độc Ma Ảnh vội lùi lại và lúng túng cố giữ nguyên chiêu chưởng.
Ầm!
Soạt!
Nhục thể va chạm kiếm, nếu Độc Ma Ảnh không kịp trầm nhanh hữu thủ xuống vị tất y chỉ bị rách ống tay áo mà thôi.
Y hốt hoảng đưa mắt nhìn hữu thủ như muốn biết liệu y có bị vệt kiếm thương nào không!
Nhìn theo y, Liễu Hận phát hiện hữu thủ của y không ngờ lại được bao bọc bằng một lớp da người như muốn che đậy điều bí ẩn gì đó chỉ có y biết.
Tiếng kêu khẽ của Cửu Ma Ma làm chàng sực tỉnh :
- Mau đoạt lại Tử Kim bài!
Chàng vội xuất kiếm.
- Trúng!
Véo...
Choang!
Phản ứng của Độc Ma Ảnh khiến chàng phần nào thán phục. Và nhờ phản ứng đó, không những y không bị mất bàn tay tả do chàng cố tình nhắm vào, ngược lại chính hổ khẩu của chàng bị tê chồn do y dùng Tử Kim bài làm vật đỡ thẳng vào kiếm chiêu của chàng.
Tuy không đắc thủ nhưng đây là một lợi thế hiếm hoi chàng vừa có được.
Không bỏ lỡ cơ hội, chàng bước lấn lên phía trước một bước :
- Đỡ!
Véo...
Thật bất ngờ, ngay khi Liễu Hận nghĩ đối phương sẽ vô phương chống đỡ một chiêu vừa nhanh nhạy vừa ở khoảng cách quá gần như thế này, từ hữu thủ của y chợt xuất hiện một thanh kiếm với một kiếm chiêu cũng xuất hiện nhanh không kém.
Véo...
Cạch! Choang!
Độc Ma Ảnh thất kinh nhìn trừng trừng vào thanh kiếm vẫn nguyên vẹn trên tay chàng.
Chàng bật cười :
- Ngươi không ngờ đây là thanh bảo kiếm à? Vận số ngươi đã tuyệt, nạp mạng!
Véo...
Những tưởng chiêu này sẽ du hồn đối phương vào Địa phủ, do thanh kiếm của y qua lần đầu chạm chiêu vừa rồi đã bị bảo kiếm của chàng đoạn gãy, chàng thất vọng vì nhìn thấy tả thủ của y chớp động nhanh vô tưởng.
Choang! Choang! Choang!
Với Tử Kim bài, Độc Ma Ảnh lần lượt chận đứng và hóa giải gần mười lượt xuất kiếm của Liễu Hận! Thủ pháp của y không ngờ lại nhanh đến vậy!
Điều đó khiến Liễu Hận động nộ đến cực điểm :
- Thủ pháp khá lắm! Thử một lần nữa nào! Đỡ!
Véo...
Véo...
Nhất quyết phải đoạt mạng đối phương hoặc chí ít phải làm cho đối phương bối rối và bỏ lại Tử Kim bài, lần ra chiêu này của Liễu Hận đã được vận dụng toàn bộ chân lực với toàn bộ sự nhanh nhạy vốn có.
Đôi mục quang của Độc Ma Ảnh bất ngờ lóe lên một tia nhìn thật sự kinh hoảng.
Và càng bất ngờ hơn, y chợt tung ngược về phía sau để bỏ chạy.
Vút!
Chàng phẫn nộ tung người lao theo :
- Chạy đi đâu! Hự!
Vừa dịch người di chuyển, Liễu Hận chợt nhớ lại là không nên. Nhưng chưa kịp dừng lại chàng phải kêu một tiếng đau đớn và ngã chúi xuống.
Không chậm, Cửu Ma Ma lao đến kịp đón đỡ thân hình chàng!
Vút!
Cũng nhanh như vậy nhưng với sự cẩn trọng nhất mực, Cửu Ma Ma từ tốn thúc đẩy một ít chân khí, truyền qua cho chàng.
Thở hắt ra, chàng bảo :
- Tại hạ ổn rồi! Tại hạ quên đang được chư vị tiếp lực! Hà...! Suýt nữa phải mất mạng!
Hạ Lan bước đến, nói như oán trách :
- Lần đó cũng vậy, vì cần phải chữa trị cho ngươi, Cửu Ma Ma phải phí đi hoàn Vạn Niên Chi Sâm.
Cửu Ma Ma xua tay :
- Chuyện qua rồi, bất tất phải nhắc lại. Ta đang lo tàng thư võ học ở đây sắp bị Độc Ma Ảnh ác ma chiếm hữu!
Chàng ngồi bật dậy :
- Tử Kim bài đã lọt vào tay y, chúng ta phải đuổi theo y ngay kẻ không kịp.
Xuân Mai lên tiếng, với phần nào thất vọng :
- Muốn đuổi theo, chúng ta cần phải có họa đồ trên Tử Kim bài. Điều này hiện giờ chúng ta không có.
Chàng ngạc nhiên :
- Chẳng phải chư vị đã xem qua rồi sao? Chư vị không thể nhớ lại à?
Hạ Lan lắc đầu :
- Nếu là một họa đồ đơn giản ngươi không phải nói. Đáng tiếc, đây là Tử Kim mê động với cả trăm đường ngang lối dọc, có vừa đi vừa so sánh với họa đồ may ra mới không bị lạc.
Không ngờ lại xảy ra chuyện này, Liễu Hận ấm ức :
- Do tại hạ khinh suất để Tử Kim bài rơi vào tay ác ma! Mà có ai ngờ y lại lẳng lặng bám theo chư vị?
Xuân Mai nghe thế chợt kêu lên :
- Cửu Ma Ma! Y lẻn bám theo từ lúc nào? Sao không bị chúng ta phát hiện?
Cửu Ma Ma cũng nghi hoặc :
- Ta vẫn luôn phòng bị điều này. Huống chi, mọi âm thanh nếu có đều dễ dàng nghe thấy do được vô vàn những vách đá truyền đi. Ta không nghĩ ra y đi theo bằng cách nào.
Liễu Hận hoang mang, đưa mắt hết nhìn phía trước đến nhìn lại phía sau. Cứ như là nhờ thế biết đâu chàng sẽ phát hiện được điều gì đó có thể lý giải được nghi vấn này.
Điều cần lý giải vẫn không tìm ra, trái lại chàng nhìn thấy hai đoạn kiếm đã bị Độc Ma Ảnh vất lại!
Cũng là tình cờ, chàng nhặt hai đoạn kiếm và cứ nhấc mãi trên tay.
Xuân Mai bất ngờ hô hoán :
- Có ánh sáng phát từ thân kiếm! Lạ thật!
Mọi người nghe vậy cùng chú mục nhìn vào.
Liễu Hận cùng nhìn và kêu :
- Làm gì có, Xuân Mai?
Xuân Mai do đang khẩn trương nên không để tâm đến cách xưng hô vừa thay đổi của chàng. Nàng hối hả bảo :
- Tắt hỏa tập nào! Hạ Lan!
Phụp!
Hạ Lan vừa thổi tắt hỏa tập, mọi người liền nhiền thấy ở đốc kiếm quả nhiên có một lớp sáng thật mơ hồ đang phát ra!
Người đang giữ kiếm là Liễu Hận. Vì thế chính Liễu Hận là người nhìn thấy một điều kỳ lạ!
Chàng kêu lên :
- Sao ở đốc kiếm chỉ có dấu vết của năm ngón tay? Không có ngón còn lại?
Cửu Ma Ma kinh ngạc :
- Có thật không, tiểu tử?
Chàng lập lại :
- Chỉ có năm ngón như bao người bình thường khác! Ngón tay còn lại,có lẽ không được y quặp vào nên không lưu lại dấu vết!
Trong khi Liễu Hận và Cửu Ma Ma mải suy nghĩ về hiện tượng khá lạ lùng này, Hạ Lan và xuất hiện lại đeo đuổi người suy tư khác!
Qua đó, Xuân Mai chợt lẩm bẩm :
- Ánh sáng này từ đâu phát sinh?
Hạ Lan nghi ngờ :
- Đó là do tay y chạm vào, phải chăng hữu thủ có sáu ngón của y có thoa sẵn chất phát sáng?
Nghe được câu nói này của Hạ Lan, chàng giật mình :
- Tại hạ thấy ánh sáng này một lần rồi!
Xuân Mai hỏi vội :
- Như thế nào và ở đâu, thiếu hiệp?
Chàng đáp :
- Ở bộ khô cốt đã bị nhiễm độc sau đó đã truyền qua tại hạ!
Chàng thuật lại những điểm sáng lân tinh đã phản xạ lên thanh bảo kiếm, và đưa đến nhãn quang của chàng như thế nào cho họ nghe!
Nghe xong, Cửu Ma Ma nửa như giải thích, nửa như hoang mang vì không tin :
- Rõ ràng bộ cốt khô đó vì trúng Độc công phải chết! Có lẽ nào khi chết độc ngấm vào xương tủy sau đó đã phát ra ánh sáng?
Độc công, xương người và phát sáng! Ba đặc điểm này được Liễu Hận liên kết lại làm một và chàng bất ngờ tỉnh ngộ :
- Hiểu rồi! Tại hạ biết Độc Ma Ảnh làm cách nào để bám theo chư vị rồi.
Xuân Mai và Hạ Lan vội nhìn chàng :
- Là cách nào?
- Ngươi nói thử xem!
Chàng không giải thích, chỉ bảo họ :
- Chư vị có mục lực tinh tường hơn tại hạ, hãy nhìn lại đoạn đường đã đi xem có phát hiện điều gì lạ không?
Họ nhìn và chỉ có Cửu Ma Ma lên tiếng :
- Ta nhìn thấy rồi! Như có những vết chân đang phát sáng!
Xuân Mai ngơ ngác :
- Điều đó có nghĩa gì?
Chàng hớn hở giải thích :
- Chất độc của Độc Ma Ảnh có khả năng phát sáng nếu ngấm vào xương người! Y biết rõ điều này và đã dùng để nhận biết phương hướng chư vị đã đi. Rất có thể ở trước mỗi lối vào, y đã rắc sẵn những bột xương người được tán nhuyễn! Chư vị đi đến đâu, chỗ bột đó dĩ nhiên phải lưu lại đến đấy! Để phát hiện hướng đi của chư vị, y chỉ cần đưa bàn tay hữu vốn được bao bọc kỹ qua một lớp da người. Chất độc ở bàn tay sẽ ngấm vào bột xương, tạo thành ánh sáng là dấu vết hữu ích cho y!
Thán phục, Xuân Mai bảo :
- Y quả là kẻ có tâm cơ hơn người! Điều này cho thấy, y vẫn luôn quanh quẩn gần đây để không bỏ lỡ cơ hội!
Chàng kinh nghi :
- Nếu vậy, tại sao bọn đệ tử của lão Bắc Tung Sơn Đinh Nhất Hải không phát hiện y?
Cửu Ma Ma ngạc nhiên :
- Bọn đệ tử nào của Đinh Nhất Hải?
Vắn tắt thuật qua mọi chuyện, chàng bảo :
- Theo khẩu ngữ của bọn chúng, ở hai hướng Bắc và Nam chúng đều giám sát cẩn mật lối ra vào Tử Kim mê động. Vì thế, từ Luận Kiếm quán khi nhận được tin, lão Đinh Nhất Hải vội vã kiên trình quay lại đây!
Cửu Ma Ma chợt lẩm bẩm :
- Toái Bia chưởng vốn là một tuyệt học của Không Động phái thất truyền đã lâu. Tại sao lão Đinh Nhất Hải lại am tường?
Đây là một phát hiện hoàn toàn lý thú khiến Liễu Hận nghe xong phải đăm chiêu tư lự.
Chàng giật mình khi nghe ai đó bảo :
- Hãy đưa kiếm cho tiểu nữ!
Chàng ngơ ngác nhìn Xuân Mai, không hiểu đã đến gần từ lúc nào :
- Xuân Mai...
Chực nhớ lại và biết cách gọi này không ổn, Liễu Hận đỏ mặt và dừng lời.
Chàng do mất hết chân nguyên nội lực nên không thể nhìn rõ sắc diện của Xuân Mai, không biết nàng có đỏ mặt hay không! Chàng chỉ nghe nàng nói với hơi thở có phần trì trệ :
- Đừng chậm nữa, mau đưa kiếm cho tiểu nữ.
Lúng túng, chàng đặt hai đoạn kiếm xuống và lấy thanh bảo kiếm của chàng trao qua cho nàng.
Chàng nghe nàng bảo :
- Không phải thanh này!
Và chàng nhìn thấy nàng khom người xuống để nhặt đoạn kiếm có phần đốc đang mờ mờ phát sáng.
Nàng khom người quá gần khiến tóc và những làn hơi thở của nàng cùng phả vào mặt Liễu Hận.
Chàng như người ngầy ngật, không nhận biết điều gì xảy ra!
Chỉ nghe Hạ Lan kêu lên chàng mới tỉnh mộng :
- Có ánh sáng? Phải chăng Xuân Mai tỷ tỷ đã nghĩ được cách đi theo Độc Ma Ảnh?
Chàng đưa mắt nhìn và phát hiện động thái kỳ quặc của Xuân Mai.
Nàng cầm đoạn kiếm gãy, đưa phần đốc kiếm ra phía trước. Vừa khom người bước đi, Xuân Mai vừa rà phần đốc kiếm xuống nền đá.
Quả nhiên, từ một vị trí Xuân Mai vừa rà qua có lớp sáng mờ mờ ẩn hiện.
Chàng reo lên, và thực chất chàng muốn dùng tiếng reo để che đậy thái độ quá lộ liễu vừa rồi của chàng!
- Hay lắm! Không ngờ Xuân Mai nghĩ được biện pháp này! Có thể gọi đó là biện pháp “gậy ông đập lưng ông".
Muốn che đậy nhưng qua cách gọi vừa vô tình phát ra, chính chàng càng để lộ tâm tư của chàng.
Điều đó, qua một tia nhìn bất chợt vừa được Cửu Ma Ma ném qua một cách hữu ý, Liễu Hận phải thêm một phen nữa đỏ mặt.
Bởi thế, sau đó chàng chỉ còn cách lẳng lặng đi theo họ như người mộng du.
Tác giả :
Vô Danh