[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ

Chương 21

Sau khi những ngày hội họp qua đi, mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, một đêm trước ngày tân sinh đến, Harry theo đúng nghĩa mà kéo đen Snape đang dính chặt lấy phòng chế dược ra ngoài, có chút việc, cần phải để Dumbledore biết.

Nhìn Snape đang chau mày ngồi trên sô pha, Harry nhún vai, nhìn về phía Dumbledore, viết tất cả những gì muốn nói lên không khí, thẳng thắn không che dấu.

‘Xin lỗi, viên đá kia hỏng rồi!’

Snape ngẩng đầu, nhìn chằm chằm những chứ đang bắt đầu biến mất, biểu tình bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì, mà Dumbledore, cứ vuốt vuốt râu, cười híp mắt:“ A? Như thế nào? "

Thả ra một ma thuật nho nhỏ, Harry ở trước mặt Snape gọi ra một cốc trà thảo dược, tùy ý mà viết

‘Vào lúc tôi trở lại, bị hỏng rồi, biến mất rồi, có lẽ, tôi có thể trở về, nguyên nhân là do nó! Các thầy hình như rất coi trọng nó, vì thế tôi nói xin lỗi!’

Ngón tay cầm cốc của Snape giật giật, thu hồi ánh mắt từ những chữ kia, Dumbledore chớp chớp mắt, biểu tình quan tâm:“oh, vậy không sao, chỉ là một viên đá có chút năng lực mà thôi, rất vui vì nó có ích với cậu, vậy thì, cậu bây giờ cảm thấy như thế nào? Tiểu Harry đã nói với tôi tất cả, dường như, lúc cuối cùng, trông cậu không tốt lắm!"

‘A……suýt nữa đi, còn bây giờ ư……thầy có thể tự mình xem xem. ’

Không hề suy nghĩ, Harry bắt đầu huy động ma lực, bày ra một số ‘năng lực’ mà cậu đột nhiên phát hiện mấy ngày nay trước mặt hai người, có lẽ, sẽ dọa sợ bọn họ cũng không chừng!

Hàng chữ còn chưa có biến mất, Snape và Dumbledore, lại nhìn thấy bên cạnh sô pha của Snape, chầm chậm, xuất hiện một vầng hào quang nhè nhẹ, dần dần đuổi theo, sau cùng, biến thành thân ảnh mà bọn họ đã từng nhìn thấy một lần, rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí còn có ngũ quan rõ ràng, tuy rằng chỉ là những đường nét đơn giản mà mơ hồ, nhưng mà không còn nghi ngờ gì, càng gần như linh hồn ở Hogwarts!

Đưa tay ra trước mặt khua khua nắm nắm, còn muốn đặt tay lên vai Snape, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt người ta có xu hướng đen dần, Harry rất khôn ngoan mà dừng lại động tác, nhún vai, ngửa tay, tay phải lướt ngang qua người đối diện

‘Chính là thế này, có điều không thể duy trì quá lâu, vài phút thôi!’

Harry không hề nói thật, thật ra, tối qua, lúc Snape đang tham gia hội nghị, cậu đã thử qua ở tầng hầm, duy trì trạng thái này nguyên một buổi chiều, lại không hề cảm thấy ma lực của bản thân chảy đi hoặc giảm bớt, đương nhiên, cũng không có tăng thêm

Có điều, nhìn nhìn phản ứng của Snape và Dumbledore, Harry nhếch lên khóe miệng, một màn hiếm thấy a!

Snape lâng lâng nhìn Harry, cánh tay cầm cốc dừng tại trước ngực, cánh tay đặt trên râu của Dumbledore cũng đã dừng lại hơn 3 giây, điều này khiến Harry cảm thấy vui thích, chậc chậc, đột nhiên có gan, Harry đem tay trái đặt trên vai của Snape, cúi xuống, tay phải chỉ chỉ điểm điểm lên cốc trà trên tay nam nhân, nhìn thấy nước trà trong cốc lăn tăn gợn sóng.

Cứng ngắc, Snape ngồi tại đó, cảm nhận chút lành lạnh xuyên qua áo chùng chạm tới da thịt, tuy rằng lạnh, nhưng áp lực thật sự và xúc cảm ở nơi đó, linh hồn, cho dù chỉ là vài phút, đã có‘cơ thể’! Cơ thể có thể nhìn thấy, có thể chạm vào! Không cần dùng ma pháp trận trợ giúp! Điều này so sánh với đám linh hồn ở Hogwarts là hoàn toàn khác biệt! Hắn không biết, sự biến hóa này là tốt hay là xấu!

Dumbledore nhìn hắc sắc có sắc bạch kim bồi bạn, chớp chớp mắt, cảm thấy trong chốc lát, hai màu sắc tương phản lớn này, lại mang đến cho ông cảm giác tự nhiên mà ấm áp, nghi hoặc về sự quay lại của linh hồn chầm chậm bị áp xuống, có lẽ, kế hoạch kia của ông, vẫn tất yếu tiếp tục!

“A! Xem ra rất tốt! Tin rằng sẽ càng ngày càng tốt hơn, Harry, viên đá kia, dường như có ích rất lớn với cậu, tôi rất vui nó có thể giúp đỡ cậu, tin rằng bạn cũ của tôi——chủ nhân của nó cũng sẽ có cảm giác như vậy!"

Dường như được ‘nhắc nhở’ bởi lời của Dumbledore, Snape đột nhiên đứng dậy, rút ra đũa phép thu hồi cốc trà mà Harry gọi ra, liếc một cái Harry đã rời đi một chút cùng với hắn đứng dậy “ Biểu diễn không tồi! Vậy thì, tôi nghĩ tôi có thể rời đi rồi đúng không? "

Nhìn Snape căn bản không đợi Dumbledore gật đầu mà đã rời đi văn phòng hiệu trượng, Harry lắc lắc đầu, không hiểu được tại sao hắn lại tức giận, không sai, chính là tức giận, dường như, cậu không hề làm việc gì sai trái cả, có điều không có nhiều thời gian nghĩ ngợi như vậy, Harry vội vã đi theo, tùy ý mà lưu lại lời cáo biệt với Dumbledore bất lực mà nhìn cậu ‘xuyên cửa’ mà ra.

‘Cảm ơn! Tạm biệt!’

Vội vã trở về tầng hầm, Snape vào lúc đi vào phòng chế dược thì bị Harry một tay ngăn lại, phẫn nộ quay đầu, lại là nhìn thấy linh hồn đã vượt quá không chỉ ‘vài phút thôi’ mà vẫn duy trì được trạng thái hiện thân, nheo mắt lại, đôi môi mỏng giật giật, Snape nhìn chằm chằm gương mặt không phải vô cùng rõ ràng kia:“mấy phút? "

Harry đờ người, thả ra cánh ta đang giữ Snape, lùi ra một chút, vò đầu.

‘A! Tôi đã nói dối rồi! Lần dài nhất, tôi đã duy trì một buổi chiều, chính là hôm qua, lúc các anh họp, có điều, anh tại sao lại tức giận? ’

“Không có ai biết? "

‘Không có, ngoại trừ anh, này, Severus! Trả lời tôi, anh tại sao tức giận? ’

Mím môi, Snape kinh ngạc với sự vui thích đột nhiên có này của mình, thả lỏng mặt, không tiếp tục để ý tới linh hồn bộ dạng ngây thơ tò mò nữa, ngâm mình vào trong phòng chế dược.

‘Xi xi! Chủ nhân! Người bị ghét rồi!’

Nghiến răng, Harry cúi đầu, nhìn xà quái quấn quanh chân cậu, hận không thể nắm lấy cái cơ thể dài dài kia quấn thành nơ, nếu cậu có thể! Có điều, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nghiêm túc, thương lượng với xà quái.

‘Barzel! Sau khi nhập học, ngươi giúp ta theo dõi một người, một cô gái, tên là Ginny Weasley!’

‘Xi xi! Ân? Chủ nhân! Ngươi thay lòng rồi? Hơn nữa lại còn muốn hạ thủ với nữ sinh mới nhập học? ’

Cơ thể xà quái duỗi thẳng, nhìn trái nhìn phải, Xi xi kêu đến vui vẻ! Khiến Harry cả đầu đầy hắc tuyến, đây đều là dựa vào cái gì! Cái gì nói cậu thay lòng rồi? Hạ thủ với nữ hài?

‘Câm miệng! Barzel! Ngươi chỉ cần đi là được rồi!’

‘Xi xi! Chủ nhân, ngươi này gọi là thẹn quá hóa giận! Bộ mặt thật xấu xa! Lang tâm cẩu phế! Cầm thú……Xi xi……buông tôi ra……’

Trực tiếp dùng ma pháp bó xà quái thành một bó đáp ra ngoài cửa, Harry không biết, tên gia hỏa quái dị này, rốt cuộc học được những thứ loạn cào bát nháo đó từ đâu!

Nghe xà quái càu nhàu lẩm bẩm rời đi, trực tiếp cách âm với những thanh âm trong đầu, Harry nhìn nhìn ‘cơ thể’ của bản thân, cảm thấy quái dị, hội tụ lại ma lực, sau khi hồi phục lại bộ dạng ban đầu mới thở dài, tuy rằng đây xem như một kiểu tiến bộ, nhưng mà Harry không cho rằng cậu có thể dựa vào đá ma thuật liền có thể có được cơ thể, đây là một việc không có khả năng, so sánh với việc tác dạng tự lừa người lừa mình này, còn không bằng triệt để tàng hình! Trước đó cho Dumbledore xem, chỉ là để phòng ngừa vạn nhất!

Ngang tàn mà tiến vào phòng chế dược, đứng sau Snape nhìn nam nhân chế dược, Harry lại là nghĩ tới nữ sinh tóc đỏ kia, lúc cậu còn là Harry Potter, cậu nợ cô ấy rất nhiều, nếu có thể, Harry hi vọng có thể dùng một phương thức khác đền bù……

Bồi Snape đứng ở ngoài Hogwarts, nhìn nam nhân hung hăng chau mày, Harry thở dài, cậu lại quên mất rồi, lúc nghỉ hè, gia tinh‘nhiệt tình’quá mức nhiệt tình kia, Merlin……đó quả thực để lại ấn tượng sâu sắc với cậu! Đương nhiên, bao gồm cả kỹ thuật lái xe của Ron!

Snape sắc mặt càng lúc càng âm trầm, Harry cảm thấy may mắn vì mình lúc đầu chỉ phải nhận được một câu ‘ thăm hỏi’, nhưng cũng đồng thời, lại vừa có chút đau đớn với sự kiên trì của nam nhân này, tính đi tính lại thời gian, được rồi, có lẽ, cậu có thể để cho Snape biểu đạt sớm hơn những câu thăm hỏi kia.

Kéo kéo tay áo Snape, Harry nhìn người có chút thiếu kiên nhẫn lắc đầu, động động ngón tay, sau đó kéo hắn đi về phương hướng cây liễu roi bên mép lâu đài.

‘Đi với tôi!’

Đợi đến khi Snape khắp đầu đầy sương mù nhưng lại không thể giãy dụa mà bị Harry kéo tới gần cây liễu roi, vừa vặn nhìn thấy cứu thế chủ và Ron cả người thẩn thỉu hét lớn về phía cái xe ở xa xa, hành lí của bọn họ bị rơi loạn ở trên cỏ, Snape mím môi, cánh tay đã được buông ra từ lúc Harry kéo hắn đến chỗ này, hắn bước nhanh tới, đập đập vai của Ron, vào lúc đứa trẻ vẻ mặt kinh hoảng quay lại, mang theo một tia vui thích, rất có nhịp điệu mà nói ra.

“Well! Thật là chuyến đi không tồi! Ngài Potter,Weasley, xem ra, các cậu cần phải giải thích một chút tất cả chuyện sảy ra trong đêm nay! Bao gồm cả cái xe kia!"

Đi đến bên người Snape, Harry lắc đầu nhìn hai người phía sau đang ủ rũ, do dự một lát, chậm chậm tới bên người cứu thế chủ, âm thầm cảnh giác, nếu phát hiện có gì không đúng liền lùi lại, nhưng mà, đã đi đến phạm vi một bước, cũng không có bất cứ dị thường nào! Ma lực vẫn lưu chuyển như cũ, không bị hấp thu, cũng không có bất cứ hiện tượng hư nhược nào, điều này khiến Harry vui tới phát điên!

Việc cần phải lo nhất trước mắt dường như đã được giải quyết, Harry thả lỏng đến mức muốn bay lên, thậm chí lúc Snape muốn đi tìm McGonagall và Dumbledore đang trên bàn tiệc nhập học tối, làm tình nguyện viên.

‘A! Tôi đi! Severus! tôi đi!’

Nhìn những chữ trên không khí, cảm thấy cánh cửa được thêm vào ma pháp truyền tới biến động, Snape cau mày, hắn không muốn hai tiểu cự quái đang mở to mồm trước mắt này biết được Harry đã trở về, tuy rằng sau khi khai giảng việc bị phát hiện là không thể tránh khỏi, nhưng mà nhìn gò má chầm chậm trở nên hồng của cứu thế chủ, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đã rước thêm một phiền phức không lớn không nhỏ ……

“Giáo sư! Giáo sư Snape! Cậu ấy! Cậu ấy ở đây!"

Mặt âm trầm, nhưng mà Snape vẫn là gật đầu:“ cặp kính cũ kỹ của cậu dường như chưa mất đi khả năng của nó!"

Cứu thế chủ ngậm lại miệng, nhưng mặt càng lúc càng hồng, cậu cúi thấp đầu, nắm lấy quần của mình, tỏ ra gấp gáp không kịp nhưng là lại ngập ngừng do dự, thẳng đến khi Snape thiếu kiên nhẫn mà hừ ra:“Hừ! Tuy rằng tôi không cho rằng cậu lúc này, nên phân tâm với việc không liên quan tới lỗi lầm mà cậu đã phạm, có điều, cậu rốt cuộc muốn nói gì!"

Ngẩng đầu, cứu thế chủ cố gắng nhìn vào mắt Snape, thậm chí không để ý đến Ron ở bên đang kéo kéo áo:“Em, em muốn nói chuyện với cậu ấy! Em muốn cảm ơn!"

Có chút kinh ngạc với sự dũng cảm của cứu thế chủ, Snape không hề cho rằng thẳng đến một phút trước đó, hắn có bất cứ hành động nào biểu hiện cho cứu thế chủ hắn là người dễ nói chuyện hoặc là đối tượng có thể tâm sự, khoanh tay lại, cười như có như không mà nhìn cứu thế chủ đang cắn răng cùng với Ron đang co đầu rụt cổ: “Cậu nghĩ thế nào không liên quan tới tôi, thậm chí cậu ta——tôi không có hạn chế cậu nói chuyện với cậu ta, đương nhiên, chỉ cần cậu ta muốn!"

Trong mắt lộ ra ảnh sáng, cứu thế chủ dường như có chút kinh hỉ, nhưng mà rất nhanh, lại trở nên thất vọng:“nhưng là, nhưng là cậu ấy là của thầy……"

Bởi vì ‘của thầy’ mà cứu thế chủ nói ra mà cảm thấy một tia không biết làm sao, Snape duy trì vẻ mặt vô tình:“ Cậu ta không phải của tôi! Tôi nghĩ, lần trước tôi đã rất rõ ràng mà nói với cậu điểm này!"……

Harry vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy cứu thế chủ và Snape mắt to trừng mắt nhỏ, mà Ron mở to mồm, bộ dáng giống như chịu sự kinh dọa lớn, đi tới bên người Snape, đặt tay lên vai nam nhân dường như vô cùng cứng đờ, Harry có chút lo lắng mà hỏi thăm, trong kí ức của cậu, nhưng là không có một cảnh tượng như thế này!

‘Sao rồi? ’
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại