Bảo Giám
Chương 6: Qua đời
- Tử Mặc, sức khỏe Lưu gia gia như thế nào rồi?
Đi theo Lưu lão gia học kiến thức về đổ cổ hơn nửa năm, thời tiết cũng dần trở nên lạnh hơn, mấy ngày cuối cùng của năm trước Lưu lão gia vốn sức khỏe đã yếu nhiều bỗng đổ bệnh.
Biến cố bất thình lình, khiến cho không khí năm mới của Lưu gia trở nên nặng nề, cha của Lưu Tử Mặc cũng từ Đài Loan về, bởi vì lần này lão gia ngã bệnh rất nặng, e rằng đại hạn thật sự đã đến rồi.
Tuy rằng không thể cùng lão gia luận chuyện nữa nhưng Tần Phong ngày ngày vẫn đến thăm Lưu lão gia, trong đáy lòng cậu đã coi Lưu lão gia là sư phụ của mình rồi.
Có những lúc bị thầy thuốc từ chối cho vào, Tần Phong bất chấp trời lạnh cứ đứng ở cửa, sợ rằng lão gia ra đi mình không hay biết, chính điều này khiến mọi người trong Lưu gia càng có hảo cảm đối với cậu hơn.
- A Phong, e rằng ông nội không qua được rồi, ông đã không còn nhận ra ai được nữa.
Hai mắt Lưu Tử Mặc đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc, từ nhỏ đến giờ đi theo ông nội, tình cảm của cậu đối với ông trở nên rất sâu đậm, cậu vẫn chưa thể chấp nhận được việc một người oai phong lẫm liệt như ông nội giờ lại trở nên như vậy.
- Tử Mặc, đừng đau lòng nữa, nói không chừng ông sẽ khỏe lên thôi.
Tần Phong vỗ vai bạn, an ủi một câu, ngay cả mình cũng nhịn không được nghẹn ngào lên, từ khi gia đình gặp biến cố đến giờ, chỉ với Lưu lão gia là cậu cảm thấy được tình cảm giống như một người thân của mình.
Đứng nhìn Lưu lão gia sắp ra đi, Tần Phong không thể xóa đi vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt mình.
- Ba, ba tỉnh rồi à? Cảm giác có đỡ chút nào không ạ?
Đúng lúc Tần Phong và Lưu Tử Mặc nói chuyện, trong phòng truyền đến những tiếng gọi dồn dập, Lưu Tử Mặc sửng sốt một chút, vội vàng chạy vào trong phòng, Tần Phong cũng đi theo cậu.
- Khụ khụ…
Ông cụ nằm trên giường ho khan một hồi lâu, một ngụm máu phun ra, vẻ mặt dường như đã tỉnh lại, gian nan nhìn mọi người một cái, nhẹ giọng nói:
- Ngay cả tướng quân cũng khó tránh khỏi chết trận, Lưu Vận Tiêu ta cả đời chìm nổi, có thể chết trên giường bệnh đã mà chuyện rất may mắn rồi.
Lưu Vận Tiêu đi theo sư phụ Lý Thư Văn, từ thời còn trẻ đã nổi tiếng khắp giang hồ, sau đó lại gia nhập quân lữ, mỗi lần chiến đấu đều rất ngoan cường.
Cho nên Lưu lão gia đã sớm thấu hiểu sinh tử, nhìn con cháu đứng trong sảnh đường, ông thật sự cảm thấy thỏa mãn. Phiêu bạt bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng được lá rụng về cội, ông không còn mong muốn nào hơn nữa.
- Ba, ba đừng nói thế mà, sức khỏe của ba càng ngày càng tốt hơn rồi.
Nhìn dáng vẻ của cha, mấy anh em Lưu gia không khỏi rơi lệ, họ hiểu đây có thể là chút sức lực cuối cùng của cha, e rằng khó mà qua được ngày hôm nay.
Sắc mặt Lưu lão gia trở nên trắng xám, đây là dấu hiệu của người sắp về cõi vĩnh hằng, anh em Lưu gia đều là những người kiến thức rộng, đương nhiên là có thể nhìn ra điều này.
- Không khỏe được nữa rồi, sức khỏe của ta thế nào ta biết chứ.
Lưu Vận Tiêu hít sâu một hơn, vẻ mặt trắng xám bỗng trở nên hơi ửng đỏ, tinh thần có vẻ cũng tốt hơn trước một chút, hai tay chống xuống giường, cố gắng ngồi lên.
- Ba, ba làm gì thế, mau nằm xuống đi ạ.
Nhìn thấy Lưu lão gia ngồi lên, mọi người nhất thời kinh hãi, ai cũng đi tới đầu giường, nhưng Lưu Tử Mặc thì vẫn đứng đó, nước mắt ròng ròng.
- Đều tản ra đi, trên đời này có ai bất tử đâu? Có gì mà khóc với lóc?
Lưu lão gia ánh mắt trừng lên, uy phong năm nào giống như lại được nổi lên, trong phòng nhất thời trở nên im lặng.
- Nghe kỹ cho ta, sản nghiệp ở Đài Loan do lão đại quản lý, lão nhị lão tam được nhận hoa hồng hàng nằm, ừm, lão tam nhận nhiều hơn một chút, đây là phần của Tử Mặc…
Nhìn thấy con cháu đều thành thật, ông cụ bắt đầu dặn dò hậu sự, tuy rằng những người con trai của ông ai nấy đều rất hiếu thuận nghe lời, nhưng sau khi mình qua đời, khó đảm bảo chuyện tranh giành giữa các con, khiến thiên hạ chê cười.
Nhìn lướt qua mấy người con của mình, Lưu lão gia nói tiếp:
- Sản nghiệp của Bát Cực Môn do lão tam quản lý, đây không phải là nghề kiếm tiền, mỗi năm đều góp một chút vào đó, lão đại, con có hiểu không?
Năm đó Lưu Vận Tiêu đi theo đám tàn binh bại tướng đến Đài Loan, mang theo người con cả và con thứ ba đi cùng, chỉ để lại người con thứ hai, mà trong ba anh em ông là người có công phu tốt nhất.
- Ba, con hiểu rồi, ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ làm theo lời ba dặn.
Người con cả của Lưu Vận Tiêu đã ngoài 60 tuổi, được sự hỗ trợ của cha, các mặt quan hệ ở Đài Loan cũng rất tốt, ông đã sớm bỏ võ để theo kinh doanh, ở Đài Loan cũng là một nhân vật có uy tín.
- Ừ, đừng để người ta chê cười.
Lưu lão gia gật đầu, xoay mặt về phía người con thứ hai nói:
- Lão nhị, sau này bát cực nhất mạnh phải để cho Tử Mặc, nghe rõ chưa? Tuy nhiên phải để nó học văn hóa, một võ phu không thì không làm được gì đâu.
Lưu Vận Tiêu có ba người con trai, sáu người cháu, chắt cũng đã có một vài đứa, nhưng người luyện võ chăm chỉ nhất và có thành tích nhất cũng chỉ có một mình Lưu Tử Mặc, ông biết đây là truyền nhân đời thứ ba trong nhất mạch của mình.
- Vâng thưa ba, con sẽ dạy dỗ Tử Mặc cẩn thận.
Lưu lão giat cung kính nói.
- Ông nội, con không muốn ông chết, con không muốn ông chết.
Lưu Tử Mặc dù có chín chắn đến mấy thì giờ cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ hơn 10 tuổi, lúc này rốt cuộc nhịn không được, đẩy mọi người ra đi đến khóc quỳ trước mặt ông nội.
- Con ngốc ạ, ai mà không phải chết chứ, ông nội con cả đời tung hoành bốn biển, cuộc đời như vậy là đáng giá lắm rồi.
Lưu Vận Tiêu mỉm cười nói, bỗng nhiên ánh mắt chuyển sang Tần Phong lúc này đang đứng phía sau đám con cháu.
- Con à, khoảng cách với ứng kiếp không còn xa nữa rồi…không biết con có thể vượt qua được kiếp nạn này không?
Nhìn Tần Phong, vẻ mặt Lưu Vận Tiêu tràn đầy vẻ tiếc nuối, đang định nói thêm thì ngực bỗng nhiên căng lại, rồi nôn ra một ngụm máu tươi, khiến cho vạt áo của ông biến thành màu đỏ.
- Lão…lão đại, giúp…giúp…
Lưu lão gia nắm chặt tay người con cả, câu nói cuối cùng còn chưa dứt, hai mắt lập tức trở nên lờ đờ, mất đi thần thái, đầu gục mạnh xuống, trên người không còn chút sức sống nào.
- Cha…
- Ông nội.
Khoảnh khắc Lưu lão gia đi về cõi tiên, trong phòng vang lên những tiếng khóc nghẹn ngào, tất cả mọi người quỳ xuống, vẻ đau thương bao trùm lấy cả đại viện Lưu gia.
Đối với cái chết của Lưu lão gia, mọi người thật ra đã có sự chuẩn bị từ sớm, đồ tang và hậu sự đã chuẩn bị xong, lúc này có người đi vvaof phát quần áo tang cho mọi người.
- Tử Mặc, đừng khóc nữa, bảo trọng…
Tần Phong đỡ Lưu Tử Mặc lên, giúp cậu mặc quần áo tang, trong mắt Tần Phong lúc này cũng ngấn lệ, đây là lần đầu tiên cậu khóc kể từ khi cha mẹ qua đời.
Sau khi Lưu lão gia tắt thở, tang lễ lập tức được chuẩn bị tiến hành, sau khi đưa mọi người ra khỏi phòng, có người đi vào tắm rửa thay áo liệm cho Lưu lão gia.
Lưu lão gia tuy rằng đã không ở nội địa mấy chục năm trời, nhưng uy danh của ông cũng để lại rộng khắp trên giang hồ, tang lễ của ông tự nhiên không thể làm rút gọn được.
Khi tin báo tang được truyền đi, cả thị trấn vốn yên bình này liền trở nên náo nhiệt, có rất nhiều người từ nơi khác đến.
Phát tang phải đợi bảy ngày, trong bảy ngày này các nhà nghỉ khách sạn trong thị trấn dường như đều chật cứng người, tam giáo cửu lưu rắc rối phức tạp, khiến cảnh sát ở đây cũng được một phen tất bật.
Mấy anh em Lưu gia phải đáp ta người đến viếng, vừa phải tiếp đãi đồng đạo giang hồ, do đó vô cùng bận rộn, ngay cả một cậu nhóc như Lưu Tử Mặc cũng bị sai vặt.
Dưới tình huống này, Tần Phong chỉ có thể cố gắng hết sức, mỗi ngày đi vào Lưu gia, rót nước bưng trà cho khách, đến tối không có ai mới trở về nghỉ ngơi, thậm chí còn không có thời gian để chăm sóc em gái.
Lúc này Tần Phong mới biết được địa vị của Lưu lão gia trong giang hồ như thế nào, ngày đưa tang Lưu lão gia không chỉ có đồng đạo trong giang hồ mà còn có rất nhiều Hoa Kiều trở về cùng tiễn đưa.
Chỉ riêng xe đưa ma cũng đã có đến hơn ba trăm cái rồi, ước chừng có khoảng 1000 người tham gia tang lễ này, cảnh sát cũng được huy động tối đa để duy trì trật tự.
- A Phong, ngày mai mình sẽ đi cùng ba về Đài Loan, cậu phải bảo trọng nhé, mình sẽ quay lại nhanh thôi.
Sau khi lễ tang kết thúc, Lưu Tử Mặc tìm Tần Phong, tuy rằng Lưu lão gia trước khi lâm chung có để lại di chúc, nhưng bên phía luật sư vẫn còn một bản, ông yêu cầu đem một nửa phần tro cốt của mình rắc vào đầm Nhật Nguyệt ở Đài Loan.
Đó cũng là một việc lớn, con cháu Lưu gia đều phải tham gia, cho nên sau khi đám tang ở đại lục kết thúc, bọn họ phải lập tức đi Đài Loan, ở đó cũng có rất nhiều bạn bè thân hữu, vì nhiều nguyên nhân không thể đến đại lục tham dự lễ tang được.
- A Phong, chút tiền này cậu cầm lấy đi, trước khi ông nội qua đời có dặn mình phải chăm sóc cậu, nhưng ông nói chưa xong thì đã…
Lưu Tử Mặc nhét một tập tiền vào túi Tần Phong, ngày Lưu lão gia qua đời mấy câu cuối cùng của ông đương nhiên là có ý này.
Tuy nhiên mấy ngày nay mấy vị trưởng bối của Lưu gia đều bận tối mặt, không có thời gian để ngủ một giấc yên ổn, cho nên mọi người cũng quên mất Tần Phong, chỉ có Lưu Tử Mặc là còn nhớ trong lòng.
Nhìn thấy Tần Phong muốn từ chối, Lưu Tử Mặc vội nói:
- A Phong, cậu đừng từ chối, đi mua một chiếc xe ba bánh, mỗi ngày cậu cũng có thể thu mua được nhiều hơn, coi như mình cho cậu mượn là được mà.
- Được, Tử Mặc, cảm ơn cậu.
Tần Phong cũng không từ chối nữa, nhận số tiền này, hàng ngày cậu phải đẩy chiếc xe rách nát đi thu mua phế phẩm, tuy rằng không đi đâu xa nhưng có xe ba bánh sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
Đi theo Lưu lão gia học kiến thức về đổ cổ hơn nửa năm, thời tiết cũng dần trở nên lạnh hơn, mấy ngày cuối cùng của năm trước Lưu lão gia vốn sức khỏe đã yếu nhiều bỗng đổ bệnh.
Biến cố bất thình lình, khiến cho không khí năm mới của Lưu gia trở nên nặng nề, cha của Lưu Tử Mặc cũng từ Đài Loan về, bởi vì lần này lão gia ngã bệnh rất nặng, e rằng đại hạn thật sự đã đến rồi.
Tuy rằng không thể cùng lão gia luận chuyện nữa nhưng Tần Phong ngày ngày vẫn đến thăm Lưu lão gia, trong đáy lòng cậu đã coi Lưu lão gia là sư phụ của mình rồi.
Có những lúc bị thầy thuốc từ chối cho vào, Tần Phong bất chấp trời lạnh cứ đứng ở cửa, sợ rằng lão gia ra đi mình không hay biết, chính điều này khiến mọi người trong Lưu gia càng có hảo cảm đối với cậu hơn.
- A Phong, e rằng ông nội không qua được rồi, ông đã không còn nhận ra ai được nữa.
Hai mắt Lưu Tử Mặc đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc, từ nhỏ đến giờ đi theo ông nội, tình cảm của cậu đối với ông trở nên rất sâu đậm, cậu vẫn chưa thể chấp nhận được việc một người oai phong lẫm liệt như ông nội giờ lại trở nên như vậy.
- Tử Mặc, đừng đau lòng nữa, nói không chừng ông sẽ khỏe lên thôi.
Tần Phong vỗ vai bạn, an ủi một câu, ngay cả mình cũng nhịn không được nghẹn ngào lên, từ khi gia đình gặp biến cố đến giờ, chỉ với Lưu lão gia là cậu cảm thấy được tình cảm giống như một người thân của mình.
Đứng nhìn Lưu lão gia sắp ra đi, Tần Phong không thể xóa đi vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt mình.
- Ba, ba tỉnh rồi à? Cảm giác có đỡ chút nào không ạ?
Đúng lúc Tần Phong và Lưu Tử Mặc nói chuyện, trong phòng truyền đến những tiếng gọi dồn dập, Lưu Tử Mặc sửng sốt một chút, vội vàng chạy vào trong phòng, Tần Phong cũng đi theo cậu.
- Khụ khụ…
Ông cụ nằm trên giường ho khan một hồi lâu, một ngụm máu phun ra, vẻ mặt dường như đã tỉnh lại, gian nan nhìn mọi người một cái, nhẹ giọng nói:
- Ngay cả tướng quân cũng khó tránh khỏi chết trận, Lưu Vận Tiêu ta cả đời chìm nổi, có thể chết trên giường bệnh đã mà chuyện rất may mắn rồi.
Lưu Vận Tiêu đi theo sư phụ Lý Thư Văn, từ thời còn trẻ đã nổi tiếng khắp giang hồ, sau đó lại gia nhập quân lữ, mỗi lần chiến đấu đều rất ngoan cường.
Cho nên Lưu lão gia đã sớm thấu hiểu sinh tử, nhìn con cháu đứng trong sảnh đường, ông thật sự cảm thấy thỏa mãn. Phiêu bạt bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng được lá rụng về cội, ông không còn mong muốn nào hơn nữa.
- Ba, ba đừng nói thế mà, sức khỏe của ba càng ngày càng tốt hơn rồi.
Nhìn dáng vẻ của cha, mấy anh em Lưu gia không khỏi rơi lệ, họ hiểu đây có thể là chút sức lực cuối cùng của cha, e rằng khó mà qua được ngày hôm nay.
Sắc mặt Lưu lão gia trở nên trắng xám, đây là dấu hiệu của người sắp về cõi vĩnh hằng, anh em Lưu gia đều là những người kiến thức rộng, đương nhiên là có thể nhìn ra điều này.
- Không khỏe được nữa rồi, sức khỏe của ta thế nào ta biết chứ.
Lưu Vận Tiêu hít sâu một hơn, vẻ mặt trắng xám bỗng trở nên hơi ửng đỏ, tinh thần có vẻ cũng tốt hơn trước một chút, hai tay chống xuống giường, cố gắng ngồi lên.
- Ba, ba làm gì thế, mau nằm xuống đi ạ.
Nhìn thấy Lưu lão gia ngồi lên, mọi người nhất thời kinh hãi, ai cũng đi tới đầu giường, nhưng Lưu Tử Mặc thì vẫn đứng đó, nước mắt ròng ròng.
- Đều tản ra đi, trên đời này có ai bất tử đâu? Có gì mà khóc với lóc?
Lưu lão gia ánh mắt trừng lên, uy phong năm nào giống như lại được nổi lên, trong phòng nhất thời trở nên im lặng.
- Nghe kỹ cho ta, sản nghiệp ở Đài Loan do lão đại quản lý, lão nhị lão tam được nhận hoa hồng hàng nằm, ừm, lão tam nhận nhiều hơn một chút, đây là phần của Tử Mặc…
Nhìn thấy con cháu đều thành thật, ông cụ bắt đầu dặn dò hậu sự, tuy rằng những người con trai của ông ai nấy đều rất hiếu thuận nghe lời, nhưng sau khi mình qua đời, khó đảm bảo chuyện tranh giành giữa các con, khiến thiên hạ chê cười.
Nhìn lướt qua mấy người con của mình, Lưu lão gia nói tiếp:
- Sản nghiệp của Bát Cực Môn do lão tam quản lý, đây không phải là nghề kiếm tiền, mỗi năm đều góp một chút vào đó, lão đại, con có hiểu không?
Năm đó Lưu Vận Tiêu đi theo đám tàn binh bại tướng đến Đài Loan, mang theo người con cả và con thứ ba đi cùng, chỉ để lại người con thứ hai, mà trong ba anh em ông là người có công phu tốt nhất.
- Ba, con hiểu rồi, ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ làm theo lời ba dặn.
Người con cả của Lưu Vận Tiêu đã ngoài 60 tuổi, được sự hỗ trợ của cha, các mặt quan hệ ở Đài Loan cũng rất tốt, ông đã sớm bỏ võ để theo kinh doanh, ở Đài Loan cũng là một nhân vật có uy tín.
- Ừ, đừng để người ta chê cười.
Lưu lão gia gật đầu, xoay mặt về phía người con thứ hai nói:
- Lão nhị, sau này bát cực nhất mạnh phải để cho Tử Mặc, nghe rõ chưa? Tuy nhiên phải để nó học văn hóa, một võ phu không thì không làm được gì đâu.
Lưu Vận Tiêu có ba người con trai, sáu người cháu, chắt cũng đã có một vài đứa, nhưng người luyện võ chăm chỉ nhất và có thành tích nhất cũng chỉ có một mình Lưu Tử Mặc, ông biết đây là truyền nhân đời thứ ba trong nhất mạch của mình.
- Vâng thưa ba, con sẽ dạy dỗ Tử Mặc cẩn thận.
Lưu lão giat cung kính nói.
- Ông nội, con không muốn ông chết, con không muốn ông chết.
Lưu Tử Mặc dù có chín chắn đến mấy thì giờ cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ hơn 10 tuổi, lúc này rốt cuộc nhịn không được, đẩy mọi người ra đi đến khóc quỳ trước mặt ông nội.
- Con ngốc ạ, ai mà không phải chết chứ, ông nội con cả đời tung hoành bốn biển, cuộc đời như vậy là đáng giá lắm rồi.
Lưu Vận Tiêu mỉm cười nói, bỗng nhiên ánh mắt chuyển sang Tần Phong lúc này đang đứng phía sau đám con cháu.
- Con à, khoảng cách với ứng kiếp không còn xa nữa rồi…không biết con có thể vượt qua được kiếp nạn này không?
Nhìn Tần Phong, vẻ mặt Lưu Vận Tiêu tràn đầy vẻ tiếc nuối, đang định nói thêm thì ngực bỗng nhiên căng lại, rồi nôn ra một ngụm máu tươi, khiến cho vạt áo của ông biến thành màu đỏ.
- Lão…lão đại, giúp…giúp…
Lưu lão gia nắm chặt tay người con cả, câu nói cuối cùng còn chưa dứt, hai mắt lập tức trở nên lờ đờ, mất đi thần thái, đầu gục mạnh xuống, trên người không còn chút sức sống nào.
- Cha…
- Ông nội.
Khoảnh khắc Lưu lão gia đi về cõi tiên, trong phòng vang lên những tiếng khóc nghẹn ngào, tất cả mọi người quỳ xuống, vẻ đau thương bao trùm lấy cả đại viện Lưu gia.
Đối với cái chết của Lưu lão gia, mọi người thật ra đã có sự chuẩn bị từ sớm, đồ tang và hậu sự đã chuẩn bị xong, lúc này có người đi vvaof phát quần áo tang cho mọi người.
- Tử Mặc, đừng khóc nữa, bảo trọng…
Tần Phong đỡ Lưu Tử Mặc lên, giúp cậu mặc quần áo tang, trong mắt Tần Phong lúc này cũng ngấn lệ, đây là lần đầu tiên cậu khóc kể từ khi cha mẹ qua đời.
Sau khi Lưu lão gia tắt thở, tang lễ lập tức được chuẩn bị tiến hành, sau khi đưa mọi người ra khỏi phòng, có người đi vào tắm rửa thay áo liệm cho Lưu lão gia.
Lưu lão gia tuy rằng đã không ở nội địa mấy chục năm trời, nhưng uy danh của ông cũng để lại rộng khắp trên giang hồ, tang lễ của ông tự nhiên không thể làm rút gọn được.
Khi tin báo tang được truyền đi, cả thị trấn vốn yên bình này liền trở nên náo nhiệt, có rất nhiều người từ nơi khác đến.
Phát tang phải đợi bảy ngày, trong bảy ngày này các nhà nghỉ khách sạn trong thị trấn dường như đều chật cứng người, tam giáo cửu lưu rắc rối phức tạp, khiến cảnh sát ở đây cũng được một phen tất bật.
Mấy anh em Lưu gia phải đáp ta người đến viếng, vừa phải tiếp đãi đồng đạo giang hồ, do đó vô cùng bận rộn, ngay cả một cậu nhóc như Lưu Tử Mặc cũng bị sai vặt.
Dưới tình huống này, Tần Phong chỉ có thể cố gắng hết sức, mỗi ngày đi vào Lưu gia, rót nước bưng trà cho khách, đến tối không có ai mới trở về nghỉ ngơi, thậm chí còn không có thời gian để chăm sóc em gái.
Lúc này Tần Phong mới biết được địa vị của Lưu lão gia trong giang hồ như thế nào, ngày đưa tang Lưu lão gia không chỉ có đồng đạo trong giang hồ mà còn có rất nhiều Hoa Kiều trở về cùng tiễn đưa.
Chỉ riêng xe đưa ma cũng đã có đến hơn ba trăm cái rồi, ước chừng có khoảng 1000 người tham gia tang lễ này, cảnh sát cũng được huy động tối đa để duy trì trật tự.
- A Phong, ngày mai mình sẽ đi cùng ba về Đài Loan, cậu phải bảo trọng nhé, mình sẽ quay lại nhanh thôi.
Sau khi lễ tang kết thúc, Lưu Tử Mặc tìm Tần Phong, tuy rằng Lưu lão gia trước khi lâm chung có để lại di chúc, nhưng bên phía luật sư vẫn còn một bản, ông yêu cầu đem một nửa phần tro cốt của mình rắc vào đầm Nhật Nguyệt ở Đài Loan.
Đó cũng là một việc lớn, con cháu Lưu gia đều phải tham gia, cho nên sau khi đám tang ở đại lục kết thúc, bọn họ phải lập tức đi Đài Loan, ở đó cũng có rất nhiều bạn bè thân hữu, vì nhiều nguyên nhân không thể đến đại lục tham dự lễ tang được.
- A Phong, chút tiền này cậu cầm lấy đi, trước khi ông nội qua đời có dặn mình phải chăm sóc cậu, nhưng ông nói chưa xong thì đã…
Lưu Tử Mặc nhét một tập tiền vào túi Tần Phong, ngày Lưu lão gia qua đời mấy câu cuối cùng của ông đương nhiên là có ý này.
Tuy nhiên mấy ngày nay mấy vị trưởng bối của Lưu gia đều bận tối mặt, không có thời gian để ngủ một giấc yên ổn, cho nên mọi người cũng quên mất Tần Phong, chỉ có Lưu Tử Mặc là còn nhớ trong lòng.
Nhìn thấy Tần Phong muốn từ chối, Lưu Tử Mặc vội nói:
- A Phong, cậu đừng từ chối, đi mua một chiếc xe ba bánh, mỗi ngày cậu cũng có thể thu mua được nhiều hơn, coi như mình cho cậu mượn là được mà.
- Được, Tử Mặc, cảm ơn cậu.
Tần Phong cũng không từ chối nữa, nhận số tiền này, hàng ngày cậu phải đẩy chiếc xe rách nát đi thu mua phế phẩm, tuy rằng không đi đâu xa nhưng có xe ba bánh sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
Tác giả :
Đả Nhãn