Bao Dưỡng Em Đi
Chương 8: Công việc mới (2)
Editor: Tiểu Hách
Chờ đến khi Lâm Hoa mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã không ở trên xe.
Ý thức được điểm này, Lâm Hoa đang chần chừ bỗng chốc gần như nhảy dựng lên.
Đây là đâu? Một căn phòng ngăn nắp, mình đang nằm trên giường ở phòng này. Vừa nhìn ở đây, thì không thể so với cái phòng trọ ổ chuột của mình.
Đi xuống giường, Lâm Hoa mở cửa phòng ra. Ánh mắt lướt qua phòng khách, thấy điểm tâm sáng trên bàn ăn, Lam Tiếu Chính thì đang xem báo.
“Cậu đã thức dậy" Lam Tiếu Chính nghe thấy tiếng động, dời ánh mắt từ tờ báo qua, ngẩng đầu nhìn Lâm Hoa.
“Tổng giám đốc, tôi.. Sao tôi ở đây vậy?" Lâm Hoa dè dặt hỏi.
“Tôi ngủ quên trên xe, lúc tôi thức dậy, cậu cũng đang ngủ" Lam Tiếu Chính đơn giản giải thích.
“....." Thế là nửa ngày, Lâm Hoa cũng không nghĩ ra một nguyên do đến nơi này.
“Tôi nhớ rõ lần trước đưa cậu về là ở chỗ kia? Nhà cậu chắc ở nơi đó? Nhưng tôi không biết vị trí cụ thể của nhà cậu, lại gọi cậu không dậy, không thể làm gì khác hơn là mang cậu về đây!" Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa vẫn không hiểu rõ mọi chuyện, tiếp tục vì cậu giải thích.
Gọi không dậy. Lâm Hoa có chút ảo não nghe ba chữ này, gần đây mình có phần quá mệt mỏi, nếu như đêm khuya muốn đánh thức mình, sợ là sét đánh cũng không dậy nổi.
“Cậu dậy rồi thì tới ăn chút điểm tâm. Chờ một hồi nữa tôi đi đến công ty, cậu đi theo tôi luôn, hay là trở về nhà một chuyến?"
“Tôi trở về nhà một chuyến" Lâm Hoa vuốt vuốt bộ đồng phục nhân viên nhà hàng vẫn còn mặc trên người, cái bộ dạng này sao có thể đến công ty đi làm?
Ngồi ăn chung một chỗ với Lam Tiếu Chính đúng là có áp lực, Lâm Hoa đã nếm thử qua một lần, nhưng không nghĩ còn có lần thứ hai.
Vừa ăn điểm tâm, trong đầu Lâm Hoa còn đang quay mồng mồng, đêm qua làm sao Lam Tiếu Chính đem mình từ trên xe lên lầu.
Ôm đi lên? Ôm đi lên... Ôm đi lên...
“Cậu vì sao mà phải đi làm thêm?" Lam Tiếu Chính đột nhiên đặt câu hỏi, làm cho Lâm Hoa mới vừa nuốt vào miếng bánh mì thì bị sặc một cái.
“Cậu từ từ thôi" Lam Tiếu Chính thấy cậu khổ sở ho khan, dùng một ánh mắt như nhìn đứa con nít nhìn cậu.
“Chuyện đó, tôi..." Lâm Hoa không biết nên trả lời thế nào, nói mình thiếu tiền? Ừm, là rất thiếu, tháng sau phải tặng quà cho vợ chồng anh trai và đứa cháu chưa biết là trai hay gái, cũng không biết lúc nào đó lại phát sinh tình huống ngoài ý muốn là bồi thường di động như thế này. Hay là, mình trả lời muốn để dành tiền cưới vợ?
Chuyện này phải nói sao đây?
“Là vì cái điện thoại?" Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa muốn nói lại thôi.
“Không phải" Một giây trước Lâm Hoa còn cúi thấp đầu lại ngẩng đầu lên, nhanh chóng lớn tiếng nói.
“Tôi đã mua một cái mới, cậu không cần phải … Mua một cái nữa!"
“Đó là tôi cần phải bồi thường" Lâm Hoa có chút lắp bắp nói ra.
“..."
“Mấy ngày nay đều ở đó làm thêm?" Lam Tiếu Chính nhớ tới bộ dạng luôn luôn không có tinh thần của Lâm Hoa gần đây, lại nhíu mày hỏi tiếp.
Lâm Hoa gật đầu.
“Cậu như vậy mới làm trễ nải công việc thực tại!"
“Xin lỗi" Lâm Hoa cúi đầu xin lỗi.
“Cậu vẫn tính làm việc ở nhà hàng đó tiếp?"
“Tôi sẽ làm tốt công việc, tuyệt đối sẽ không làm trễ nải công việc của mình, tổng giám đốc, ngài phải tin tưởng tôi!" Lâm Hoa vội vàng giải thích, ngàn vạn lần đừng trừ tiền lương của mình nha, càng không nên đuổi mình ra khỏi công ty!
“Mỗi ngày cậu tan ca lúc mấy giờ?"
“Sao?" Lâm Hoa đối với câu hỏi mới của Lam Tiếu Chính, có hơi ngây ngẩn cả người. Vị tổng giám đốc này tại sao nhảy chủ đề như thế?
“Mấy giờ tan ca?" Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa không trả lời, lại hỏi lần nữa.
“Mười giờ rưỡi!"
“Ăn đi" Ngay lúc cậu chuẩn bị lắng nghe câu hỏi tiếp theo của Lam Tiếu Chính,thì hắn ngắn gọn nói ra hai chữ.
Lâm Hoa lại ngây ngốc lần nữa.
Trở lại phòng trọ nhỏ của mình, Lâm Hoa trong nháy mắt có loại cảm giác mệt mỏi. Bây giờ là tám giờ sáng, nhưng Lâm Hoa lại cảm giác đã bị ông chủ Tư Bản bóc lột cả ngày.
Ông chủ Tư Bản bây giờ còn đang chờ ở bên ngoài cửa viện, chờ đợi mình. Lâm Hoa ngửa mặt lên trời im lặng gào thét, mình thật không phải là cố ý muốn đi làm thêm cái công việc chết tiệt đó!!!
Lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay rửa mặt và thay quần áo, Lâm Hoa không dám để cho Lam tổng đợi lâu, giống như một cơn gió thổi bay vào trong xe Lam Tiếu Chính.
Vẫn là ngồi ở hàng ghế sau, Lâm Hoa ngồi ngay ngắn, không nói được một lời.
Lam Tiếu Chính cũng không có nhìn cậu nữa, trực tiếp lái xe, hai người cứ như vậy cùng đi làm.
“Tổng giám đốc, ngài thả tôi xuống ở chỗ này là được rồi!" Lúc cách công ty còn một quãng đường, Lâm Hoa bảo Lam Tiếu Chính thả cậu xuống.
“Còn chưa tới" Lam Tiếu Chính vẫn là nhíu lông mày, nhàn nhạt nói.
“Tổng giám đốc, tôi xuống ở nơi này!" Lâm Hoa cũng có hơi lớn gan cãi lại.
Lam Tiếu Chính liếc mắt nhìn Lâm Hoa, cũng không nói gì. Dừng xe ở ven đường, thả Lâm Hoa xuống xe.
Lâm Hoa đưa mắt nhìn đuôi xe của Lam Tiếu Chính xả khói chạy đi. Cậu vừa đi tới công ty, vừa kiểm điểm bản thân.
Tại sao đòi xuống ở ven đường chứ? Xuống xe ở công ty thì thế nào, chẳng lẽ còn có người nghĩ mình là tình nhân bé nhỏ của tổng giám đốc?
Tình nhân bé nhỏ, tình nhân bé nhỏ... Cái từ này phóng đại vô cùng, lảng vảng qua lại trong đầu Lâm Hoa, nó chấn động làm da đầu cậu tê dại.
Chát một tiếng, Lâm Hoa lại đánh mình một bạt tai. Gần đây có điểm rất không bình thường. Nhưng mà, trong đầu lại vô thức xuất hiện dáng vẻ của Lam Tiếu Chính, gương mặt vô cảm của hắn, lại rất đẹp mắt, gương mặt đó rất dễ mê hoặc các cô gái trẻ.
Thế nhưng mình là con trai. Ôi! Lâm Hoa bị cái ý niệm đột nhiên mọc ra trong đầu làm hoảng sợ, cậu đột nhiên có cái cảm giác khóc không ra nước mắt, mình rốt cuộc là làm sao vậy?
Gần như là chạy ào vào công ty, cũng may vẫn còn một phút không thì không thể quẹt thẻ rồi, toàn bộ chuyên cần, cái này được một trăm đồng có thể ăn được mấy ngày. Lâm Hoa nghĩ tới cảnh mình sẽ ăn món gì trong một tuần, bỗng nhiên lại cảm thấy bất thường, làm cho chính mình giống như mấy ngày nay chưa từng ăn cái gì vào bụng.
Ở trên bụng của mình sờ sờ, chẳng trách mình sáng nay thoải mái như thế, thì ra nguyên do là vì có ăn điểm tâm.
Mấy ngày qua, vì muốn ngủ thêm một chút, Lâm Hoa đều là dậy trễ hơn mọi khi, mấy cái loại điểm tâm này cũng gần bị cậu quên lãng là mùi vị gì.
Rõ ràng lại muốn nghĩ đến Lam Tiếu Chính rồi, Lâm Hoa nhanh chóng lắc lắc đầu, bắt đầu một ngày làm việc.
Chuyện trên đời chính là kỳ lạ như vậy, lúc bản thân muốn chăm chỉ làm tốt một việc, thì luôn có người tới quấy rầy mình.
Hôm nay Lâm Hoa vừa mới quyết tâm tràn trề phải chăm chỉ làm việc, lại nhận được điện thoại nội bộ của chị Trần.
“Chị Trần, chị tìm em?" Lâm Hoa gõ cửa phòng làm việc của chị Trần.
“Ừm" Chị Trần hất cằm lên gật một cái, ý bảo Lâm Hoa ngồi vào trước bàn.
“Tại sao cậu phải đi làm thêm?" Vấn đề này, hôm nay đã được người thứ hai hỏi đến.
Lâm Hoa âm thầm gào thét.
“Cậu là một nhân viên hành chính của công ty, lại đi đến nhà hàng làm bồi bàn? Cậu biết chuyện này làm ảnh hưởng bao nhiêu đến hình tượng của công ty không? Nếu có người nào tiếp đãi khách đến nhà hàng đó ăn, cậu phải xử lý sao đây? Cậu có nghĩ tới mấy vấn đề này không?"
Một chuỗi câu hỏi dài, làm cho đầu Lâm Hoa đã cúi thấp lại càng thấp.
“Cậu không chú ý đến hình tượng của cậu, nhưng cũng phải chú ý đến hình tượng của công ty chứ? Cậu đang là nhân viên của công ty lại chạy đi đến nhà hàng làm bồi bàn, cái này chẳng khác nào nói công ty ngược đãi nhân viên đấy!"
Làm bồi bàn cũng không phải là nghề nghiệp xấu xa gì, làm bồi bàn thì thế nào? Mất mặt à? Những lời này dĩ nhiên Lâm Hoa cũng chỉ là oán thầm. Chị Trần cứ bô lô ba la, Lâm Hoa thì coi mình như đi vào cõi thần tiên ở trên thiên đàng là được.
“Cậu và Lam tổng là quan hệ gì?" Chị Trần cũng giống như Lam Tiếu Chính, cứ đưa ra câu hỏi đột ngột khiến cho người ta không kịp trở tay. Thần trí còn đang đi dạo chơi, đầu óc liền chao đảo vào vấn đề này.
“Hả?" Lâm Hoa ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn chị Trần. Chẳng lẽ hôm nay lúc Lam Tiếu Chính đưa mình đến công ty, bị chị Trần nhìn thấy? Nếu không, chị ta sao lại hỏi tới cái vấn đề này.
“Lúc tổng giám đốc mới đến, đã bảo tôi gọi Lâm Hoa đến gặp anh ta. Tôi vẫn còn bực lắm đây, tại sao Lam tổng biết cậu?" Chị Trần hai chân chéo nguẫy (ngồi chéo chân), một dáng vẻ phong thái uy quyền của nữ quản lý, Lâm Hoa ngồi đối diện trước mặt cô, giống như một học sinh tiểu học, đang bị giáo huấn.
Thấy Lâm Hoa không có ý muốn trả lời, chị Trần cũng hết kiên nhẫn.
“Tôi mặc kệ cậu và Lam tổng là quan hệ gì, Lam tổng là từ Đài Loan sang đây, cậu cũng không thể nào lôi kéo mối quan hệ với anh ta. Cậu làm tốt công việc của cậu cho tôi, cái công việc làm thêm kia tốt nhất là cậu nên từ chức, tôi không hy vọng nhân viên của công ty làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến hình tượng của công ty. Đi ra ngoài đi!"
“Đã biết!" Lâm Hoa trả lời.
End chap 8
Chờ đến khi Lâm Hoa mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã không ở trên xe.
Ý thức được điểm này, Lâm Hoa đang chần chừ bỗng chốc gần như nhảy dựng lên.
Đây là đâu? Một căn phòng ngăn nắp, mình đang nằm trên giường ở phòng này. Vừa nhìn ở đây, thì không thể so với cái phòng trọ ổ chuột của mình.
Đi xuống giường, Lâm Hoa mở cửa phòng ra. Ánh mắt lướt qua phòng khách, thấy điểm tâm sáng trên bàn ăn, Lam Tiếu Chính thì đang xem báo.
“Cậu đã thức dậy" Lam Tiếu Chính nghe thấy tiếng động, dời ánh mắt từ tờ báo qua, ngẩng đầu nhìn Lâm Hoa.
“Tổng giám đốc, tôi.. Sao tôi ở đây vậy?" Lâm Hoa dè dặt hỏi.
“Tôi ngủ quên trên xe, lúc tôi thức dậy, cậu cũng đang ngủ" Lam Tiếu Chính đơn giản giải thích.
“....." Thế là nửa ngày, Lâm Hoa cũng không nghĩ ra một nguyên do đến nơi này.
“Tôi nhớ rõ lần trước đưa cậu về là ở chỗ kia? Nhà cậu chắc ở nơi đó? Nhưng tôi không biết vị trí cụ thể của nhà cậu, lại gọi cậu không dậy, không thể làm gì khác hơn là mang cậu về đây!" Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa vẫn không hiểu rõ mọi chuyện, tiếp tục vì cậu giải thích.
Gọi không dậy. Lâm Hoa có chút ảo não nghe ba chữ này, gần đây mình có phần quá mệt mỏi, nếu như đêm khuya muốn đánh thức mình, sợ là sét đánh cũng không dậy nổi.
“Cậu dậy rồi thì tới ăn chút điểm tâm. Chờ một hồi nữa tôi đi đến công ty, cậu đi theo tôi luôn, hay là trở về nhà một chuyến?"
“Tôi trở về nhà một chuyến" Lâm Hoa vuốt vuốt bộ đồng phục nhân viên nhà hàng vẫn còn mặc trên người, cái bộ dạng này sao có thể đến công ty đi làm?
Ngồi ăn chung một chỗ với Lam Tiếu Chính đúng là có áp lực, Lâm Hoa đã nếm thử qua một lần, nhưng không nghĩ còn có lần thứ hai.
Vừa ăn điểm tâm, trong đầu Lâm Hoa còn đang quay mồng mồng, đêm qua làm sao Lam Tiếu Chính đem mình từ trên xe lên lầu.
Ôm đi lên? Ôm đi lên... Ôm đi lên...
“Cậu vì sao mà phải đi làm thêm?" Lam Tiếu Chính đột nhiên đặt câu hỏi, làm cho Lâm Hoa mới vừa nuốt vào miếng bánh mì thì bị sặc một cái.
“Cậu từ từ thôi" Lam Tiếu Chính thấy cậu khổ sở ho khan, dùng một ánh mắt như nhìn đứa con nít nhìn cậu.
“Chuyện đó, tôi..." Lâm Hoa không biết nên trả lời thế nào, nói mình thiếu tiền? Ừm, là rất thiếu, tháng sau phải tặng quà cho vợ chồng anh trai và đứa cháu chưa biết là trai hay gái, cũng không biết lúc nào đó lại phát sinh tình huống ngoài ý muốn là bồi thường di động như thế này. Hay là, mình trả lời muốn để dành tiền cưới vợ?
Chuyện này phải nói sao đây?
“Là vì cái điện thoại?" Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa muốn nói lại thôi.
“Không phải" Một giây trước Lâm Hoa còn cúi thấp đầu lại ngẩng đầu lên, nhanh chóng lớn tiếng nói.
“Tôi đã mua một cái mới, cậu không cần phải … Mua một cái nữa!"
“Đó là tôi cần phải bồi thường" Lâm Hoa có chút lắp bắp nói ra.
“..."
“Mấy ngày nay đều ở đó làm thêm?" Lam Tiếu Chính nhớ tới bộ dạng luôn luôn không có tinh thần của Lâm Hoa gần đây, lại nhíu mày hỏi tiếp.
Lâm Hoa gật đầu.
“Cậu như vậy mới làm trễ nải công việc thực tại!"
“Xin lỗi" Lâm Hoa cúi đầu xin lỗi.
“Cậu vẫn tính làm việc ở nhà hàng đó tiếp?"
“Tôi sẽ làm tốt công việc, tuyệt đối sẽ không làm trễ nải công việc của mình, tổng giám đốc, ngài phải tin tưởng tôi!" Lâm Hoa vội vàng giải thích, ngàn vạn lần đừng trừ tiền lương của mình nha, càng không nên đuổi mình ra khỏi công ty!
“Mỗi ngày cậu tan ca lúc mấy giờ?"
“Sao?" Lâm Hoa đối với câu hỏi mới của Lam Tiếu Chính, có hơi ngây ngẩn cả người. Vị tổng giám đốc này tại sao nhảy chủ đề như thế?
“Mấy giờ tan ca?" Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa không trả lời, lại hỏi lần nữa.
“Mười giờ rưỡi!"
“Ăn đi" Ngay lúc cậu chuẩn bị lắng nghe câu hỏi tiếp theo của Lam Tiếu Chính,thì hắn ngắn gọn nói ra hai chữ.
Lâm Hoa lại ngây ngốc lần nữa.
Trở lại phòng trọ nhỏ của mình, Lâm Hoa trong nháy mắt có loại cảm giác mệt mỏi. Bây giờ là tám giờ sáng, nhưng Lâm Hoa lại cảm giác đã bị ông chủ Tư Bản bóc lột cả ngày.
Ông chủ Tư Bản bây giờ còn đang chờ ở bên ngoài cửa viện, chờ đợi mình. Lâm Hoa ngửa mặt lên trời im lặng gào thét, mình thật không phải là cố ý muốn đi làm thêm cái công việc chết tiệt đó!!!
Lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay rửa mặt và thay quần áo, Lâm Hoa không dám để cho Lam tổng đợi lâu, giống như một cơn gió thổi bay vào trong xe Lam Tiếu Chính.
Vẫn là ngồi ở hàng ghế sau, Lâm Hoa ngồi ngay ngắn, không nói được một lời.
Lam Tiếu Chính cũng không có nhìn cậu nữa, trực tiếp lái xe, hai người cứ như vậy cùng đi làm.
“Tổng giám đốc, ngài thả tôi xuống ở chỗ này là được rồi!" Lúc cách công ty còn một quãng đường, Lâm Hoa bảo Lam Tiếu Chính thả cậu xuống.
“Còn chưa tới" Lam Tiếu Chính vẫn là nhíu lông mày, nhàn nhạt nói.
“Tổng giám đốc, tôi xuống ở nơi này!" Lâm Hoa cũng có hơi lớn gan cãi lại.
Lam Tiếu Chính liếc mắt nhìn Lâm Hoa, cũng không nói gì. Dừng xe ở ven đường, thả Lâm Hoa xuống xe.
Lâm Hoa đưa mắt nhìn đuôi xe của Lam Tiếu Chính xả khói chạy đi. Cậu vừa đi tới công ty, vừa kiểm điểm bản thân.
Tại sao đòi xuống ở ven đường chứ? Xuống xe ở công ty thì thế nào, chẳng lẽ còn có người nghĩ mình là tình nhân bé nhỏ của tổng giám đốc?
Tình nhân bé nhỏ, tình nhân bé nhỏ... Cái từ này phóng đại vô cùng, lảng vảng qua lại trong đầu Lâm Hoa, nó chấn động làm da đầu cậu tê dại.
Chát một tiếng, Lâm Hoa lại đánh mình một bạt tai. Gần đây có điểm rất không bình thường. Nhưng mà, trong đầu lại vô thức xuất hiện dáng vẻ của Lam Tiếu Chính, gương mặt vô cảm của hắn, lại rất đẹp mắt, gương mặt đó rất dễ mê hoặc các cô gái trẻ.
Thế nhưng mình là con trai. Ôi! Lâm Hoa bị cái ý niệm đột nhiên mọc ra trong đầu làm hoảng sợ, cậu đột nhiên có cái cảm giác khóc không ra nước mắt, mình rốt cuộc là làm sao vậy?
Gần như là chạy ào vào công ty, cũng may vẫn còn một phút không thì không thể quẹt thẻ rồi, toàn bộ chuyên cần, cái này được một trăm đồng có thể ăn được mấy ngày. Lâm Hoa nghĩ tới cảnh mình sẽ ăn món gì trong một tuần, bỗng nhiên lại cảm thấy bất thường, làm cho chính mình giống như mấy ngày nay chưa từng ăn cái gì vào bụng.
Ở trên bụng của mình sờ sờ, chẳng trách mình sáng nay thoải mái như thế, thì ra nguyên do là vì có ăn điểm tâm.
Mấy ngày qua, vì muốn ngủ thêm một chút, Lâm Hoa đều là dậy trễ hơn mọi khi, mấy cái loại điểm tâm này cũng gần bị cậu quên lãng là mùi vị gì.
Rõ ràng lại muốn nghĩ đến Lam Tiếu Chính rồi, Lâm Hoa nhanh chóng lắc lắc đầu, bắt đầu một ngày làm việc.
Chuyện trên đời chính là kỳ lạ như vậy, lúc bản thân muốn chăm chỉ làm tốt một việc, thì luôn có người tới quấy rầy mình.
Hôm nay Lâm Hoa vừa mới quyết tâm tràn trề phải chăm chỉ làm việc, lại nhận được điện thoại nội bộ của chị Trần.
“Chị Trần, chị tìm em?" Lâm Hoa gõ cửa phòng làm việc của chị Trần.
“Ừm" Chị Trần hất cằm lên gật một cái, ý bảo Lâm Hoa ngồi vào trước bàn.
“Tại sao cậu phải đi làm thêm?" Vấn đề này, hôm nay đã được người thứ hai hỏi đến.
Lâm Hoa âm thầm gào thét.
“Cậu là một nhân viên hành chính của công ty, lại đi đến nhà hàng làm bồi bàn? Cậu biết chuyện này làm ảnh hưởng bao nhiêu đến hình tượng của công ty không? Nếu có người nào tiếp đãi khách đến nhà hàng đó ăn, cậu phải xử lý sao đây? Cậu có nghĩ tới mấy vấn đề này không?"
Một chuỗi câu hỏi dài, làm cho đầu Lâm Hoa đã cúi thấp lại càng thấp.
“Cậu không chú ý đến hình tượng của cậu, nhưng cũng phải chú ý đến hình tượng của công ty chứ? Cậu đang là nhân viên của công ty lại chạy đi đến nhà hàng làm bồi bàn, cái này chẳng khác nào nói công ty ngược đãi nhân viên đấy!"
Làm bồi bàn cũng không phải là nghề nghiệp xấu xa gì, làm bồi bàn thì thế nào? Mất mặt à? Những lời này dĩ nhiên Lâm Hoa cũng chỉ là oán thầm. Chị Trần cứ bô lô ba la, Lâm Hoa thì coi mình như đi vào cõi thần tiên ở trên thiên đàng là được.
“Cậu và Lam tổng là quan hệ gì?" Chị Trần cũng giống như Lam Tiếu Chính, cứ đưa ra câu hỏi đột ngột khiến cho người ta không kịp trở tay. Thần trí còn đang đi dạo chơi, đầu óc liền chao đảo vào vấn đề này.
“Hả?" Lâm Hoa ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn chị Trần. Chẳng lẽ hôm nay lúc Lam Tiếu Chính đưa mình đến công ty, bị chị Trần nhìn thấy? Nếu không, chị ta sao lại hỏi tới cái vấn đề này.
“Lúc tổng giám đốc mới đến, đã bảo tôi gọi Lâm Hoa đến gặp anh ta. Tôi vẫn còn bực lắm đây, tại sao Lam tổng biết cậu?" Chị Trần hai chân chéo nguẫy (ngồi chéo chân), một dáng vẻ phong thái uy quyền của nữ quản lý, Lâm Hoa ngồi đối diện trước mặt cô, giống như một học sinh tiểu học, đang bị giáo huấn.
Thấy Lâm Hoa không có ý muốn trả lời, chị Trần cũng hết kiên nhẫn.
“Tôi mặc kệ cậu và Lam tổng là quan hệ gì, Lam tổng là từ Đài Loan sang đây, cậu cũng không thể nào lôi kéo mối quan hệ với anh ta. Cậu làm tốt công việc của cậu cho tôi, cái công việc làm thêm kia tốt nhất là cậu nên từ chức, tôi không hy vọng nhân viên của công ty làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến hình tượng của công ty. Đi ra ngoài đi!"
“Đã biết!" Lâm Hoa trả lời.
End chap 8
Tác giả :
Nhiễm Thanh Nhan