Bao Dưỡng Em Đi
Chương 44: Lam gia
Editor: Tiểu Hách
Ba của Lam Tiếu Chính và anh trai của hắn sống chung một chỗ, một căn biệt thự rộng lớn, khiến cho Lâm Hoa tấm tắc cảm thán, đây đúng là người giàu có mà.
Đối với lòng dạ hẹp hòi và tâm tình đố kỵ của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính thông thường chính là chọn không chú ý tới.
Thật ra trong lòng Lâm Hoa rất khẩn trương, đối mặt với gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Lam ba, ngay cả câu chào hỏi toàn vẹn suýt nữa cậu cũng không nói nên lời. Ngược lại Lam Tiếu Chính thản nhiên đối mặt với sự dò xét của Lam ba và anh trai.
“Đều ở nơi này ngớ ra làm gì thế? Cơm nước đã làm xong, ăn cơm thôi!" Vợ của Lam Dữ Chính đứng ra kêu gọi mọi người.
Trên bàn ăn, Lâm Hoa căng thẳng ngồi bên cạnh Lam Tiếu Chính, ánh mắt Lam ba tỉ mỉ quan sát cậu từ trên xuống dưới một lần. Hiện tại Lâm Hoa hận không thể cúi thấp đầu xuống tận đáy bàn.
“Sao cứ cúi đầu thấp như thế?" Lam ba có chút bất mãn mở miệng. Đối với con trai của mình, Lam ba bây giờ cũng không có sức quản cái gì nữa, người cũng đã hơn ba mươi tuổi, không còn có gì để nói cả. Còn đối với chuyện Đình Chính năm đó, tuy rằng Lam ba biết Lam Tiếu Chính chưa từng nói qua lời nào, nhưng từ biểu hiện của hắn nhìn thấy được, Đình Chính mãi mãi là nỗi đau tận đáy lòng của hắn. Đối với việc mình an bài năm đó, Lam Tiếu Chính nói không chừng cũng là oán hận lắm.
Biết Lam Tiếu Chính hiện tại cũng không chịu hẹn hò với con gái, càng đừng nói đến chuyện kết hôn. Đối với chuyện Đình Chính trước kia, trong lòng Lam ba vẫn áy náy, mất đi con trai, trong lòng của ông cũng rất đau.
“Bác... Bác trai" Lâm Hoa ngẩng đầu lên, sợ hãi gọi một tiếng.
Gương mặt nhỏ nhắn gầy gò, quả thực giống y như Đình Chính. Lam ba và Lam Dữ Chính khi trông thấy dáng dấp của Lâm Hoa, trong lòng càng không thoải mái.
“Ăn cơm đi!" Thở dài, mình còn có thể nói cái gì nữa? Lam ba và Lam Dữ Chính liếc nhìn nhau, Lam ba giục mọi người động đũa.
“Lâm Hoa đúng không?" Giữa bữa cơm, Lam Dữ Chính nói với Lâm Hoa.
Lâm Hoa gật đầu, dè dặt chọc chọc cục thịt kho tàu trong chén.
“Nhiêu tuổi rồi, làm việc gì?"
“Hai mươi sáu, đi làm ở công ty Thành Đô ạ" Lâm Hoa nhỏ giọng trả lời.
“Anh, anh là muốn điều tra hộ khẩu sao?" Đang lúc Lâm Hoa với vẻ mặt cẩn thận chậm rãi ăn cơm, Lam Tiếu Chính mỉm cười gượng gạo, gắp cho cậu một cục thịt lớn. Nhưng mà người này, ăn thế nào đi nữa, cũng là một bộ dạng óm nhom gầy gò.
“Tra hộ khẩu hồi nào? Anh chẳng qua mới hỏi hai vấn đề" Lam Dữ Chính có chút buồn cười nhìn Lam Tiếu Chính, một bộ dạng yêu thương Lâm Hoa, lại có chút ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác.
Bầu không khí hòa dịu một chút, nhưng mà trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện, đều im lặng ăn cơm.
“Con dự định lúc nào quay về Đài Loan làm việc?" Lam ba nhìn mấy đứa con trên bàn cơm, có chút bùi ngùi, cho dù là người một nhà yên tĩnh ăn bữa cơm như thế này, vào mấy năm gần đây, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Qua vài năm nữa, bây giờ con không muốn trở về" Lam Tiếu Chính nhìn thoáng qua Lâm Hoa.
“Lâm Hoa cũng tới Đài Loan đi?" Lam ba thấy ánh mắt của Lam Tiếu Chính, cũng biết hắn đang nghĩ những gì.
Lại đột nhiên nhắc tới mình, Lâm Hoa mới ngẩng đầu nhìn Lam Tiếu Chính và Lam ba, những lúc này không thể gật đầu.
“Gia đình cháu đều ở Thành Đô à?"
“Dạ, bọn họ đều ở quê!"
“Vậy bọn họ có đồng ý không?" Đối với Lam Tiếu Chính không cưới vợ, trong lòng Lam ba luôn luôn có một vướng mắc ở nơi nào đó, không thể nói rõ không thích Lâm Hoa. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu, khiến cho Lam ba cố hạ quyết tâm không trách mắng đứa nhỏ này, huống chi, ông cũng là có hổ thẹn và đau lòng.
Lâm Hoa có chút lúng túng không biết nên trả lời thế nào.
“Ba không cần quan tâm, tự tụi con sẽ giải quyết!" Lam Tiếu Chính mở miệng, ngắt lời Lâm Hoa vừa muốn mở miệng.
“Cái gì gọi là không cần quan tâm! Rốt cuộc con có coi ba là ba của con hay không? Đối với chuyện của con, ba không muốn quản, cũng không quản được, nhưng con phải để cho ba biết con rốt cuộc đang làm những gì?" Mỗi lần đối với thái độ lãnh đạm của Lam Tiếu Chính, Lam ba đều cảm thấy không biết làm sao, người cha như ông, thật sự là không giống như một người cha.
“Con tự biết những gì con đang làm, ba cũng hiểu rõ con đang làm gì mà, con đâu cần giải thích cho ba những gì con làm!" Lam Tiếu Chính có chút cau mày mở miệng, không phải là thái độ lãnh đạm như thế nữa, là bản thân thật sự không còn cách nào cười rộ lên với Lam ba.
“Con!" Cả người Lam ba đều có chút phát run.
“Tiếu Chính!" Thanh âm của Lâm Hoa và Lam ba đồng thời vang lên.
Lam Tiếu Chính quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hoa.
“Sao anh có thể nói chuyện như thế chứ?" Thái độ của Lam Tiếu Chính đối với Lam ba, Lâm Hoa thật sự là không chấp nhận, có đứa con nào nói chuyện với ba mình như vậy? Hơn nữa, Lam Tiếu Chính vẫn là rất quan tâm ba của hắn, bằng không, sao nghe Lam ba bệnh nặng, đã quay về chứ?
Lam Tiếu Chính nhíu lông mày với Lâm Hoa.
“Anh ở đây làm gì em đều không rõ lắm, tại sao không nói rõ ràng với bác trai?" Lâm Hoa liền quay đầu nhìn về phía Lam ba “Bác trai, ba mẹ của cháu đối với hai người chúng cháu đều rất tốt, bác không cần lo lắng!" Lâm Hoa âm thầm tính toán, ba mẹ mình đối với Lam Tiếu Chính hẳn là tốt vô cùng? Lần đó về quê, thật sự là mẹ mình đối tốt với hắn còn hơn mình.
Lam ba thấy Lâm Hoa giải thích với ông như thế, có chút kinh ngạc.
“Sao em không biết anh đang làm những gì hả?" Lam Tiếu Chính còn chưa chờ Lam ba nói gì, cũng có chút mặc kệ.
“Sao mà em biết được anh ở đây làm gì? Mỗi ngày anh đều bận bịu như thế, cũng không gọi điện thoại cho em, gọi cho anh cũng không được, còn làm em hoảng sợ!"
“Còn nhớ hả?" Lam Tiếu Chính lại tươi cười nhìn vẻ mặt trách móc của Lâm Hoa, chuyện này, sợ là bị cậu nhắc mãi không thôi.
“Chuyện này mới xảy ra mà" Lâm Hoa rất nghiêm túc nói với Lam Tiếu Chính.
“... Được rồi." Lam Tiếu Chính miễn cưỡng gật đầu, là hắn sai.
“Khụ" Lam ba ho nhẹ một tiếng, cắt đứt đối thoại của hai người. Lam ba lần thứ hai liếc mắt nhìn Lâm Hoa, cái đứa trẻ giống như học sinh này, sức ảnh hưởng đối với con trai mình thật không nhỏ.
Lâm Hoa có chút ngượng ngùng ngậm miệng, cậu dường như đã quên mình bây giờ đang ở chỗ nào, cứ như thế không cố kỵ gì trách mắng Lam Tiếu Chính.
Mà tiếng cười của Lam Dữ Chính càng làm cho bầu không khí trên bàn cơm dễ chịu hơn nhiều.
“Anh, anh không ăn cơm à?" Lam Tiếu Chính chậm rãi liếc mắt nhìn chằm chằm Lam Dữ Chính, Lam Dữ Chính nhịn cười. Trong xã hội này, luôn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Con sẽ tham dự hôn lễ của Nhã Nhi chứ?" Chờ sau khi mọi người ăn cơm xong, Lam ba hỏi Lam Tiếu Chính đang một bộ dạng muốn đi.
“Dạ" Lam Tiếu Chính gật đầu “Dự hôn lễ xong, con đi liền!"
“Lâm Hoa cũng đi chung đi!"
“Con sẽ dẫn em ấy đi" Lam Tiếu Chính dẫn Lâm Hoa đi đến huyền quan.
Lam ba bất lực nhìn bóng lưng hai người rời đi.
“Tiếu Chính!" Lam Dữ Chính gọi to hai người đang muốn rời đi “Tối nay, hai đứa ở nhà ba đi!"
“Không được, bọn em đi về" Lam Tiếu Chính từ chối Lam Dữ Chính.
“Lâm Hoa." Lam Dữ Chính đưa ánh mắt chuyển đến Lâm Hoa.
Lâm Hoa thấy dường như Lam ba đang nhìn về hướng khác, nhưng cậu cảm giác được sự mong đợi trong lòng ông ấy.
“Tiếu Chính." Lâm Hoa túm tay của Lam Tiếu Chính đang muốn thay giày “Ở chỗ này một đêm có được không?" Mắt sáng lấp lánh nhìn Lam Tiếu Chính.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lam Tiếu Chính lại nhìn ba và anh trai một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Thấy Lam Tiếu Chính gật đầu, Lam ba ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra ở một đêm tại Lam gia, cũng không phải nơi đặc biệt gì, Lâm Hoa không rõ tại sao quan hệ giữa Lam Tiếu Chính và gia đình lại bình đạm như thế.
Nằm trong căn phòng trước kia của Lam Tiếu Chính, trần nhà màu trắng, giống như căn nhà kia của Lam Tiếu Chính ở đây và căn nhà ở Thành Đô, gọn gàng sạch sẽ không có chút đồ vật dư thừa.
Ngay cả chăn cũng đều là màu trắng, Lâm Hoa cảm thấy trong mắt đều là màu trắng. Thật ra cậu thích loại vải cotton có bông hoa linh tinh, giống như một cô gái. Cho nên ở căn nhà Thành Đô, chăn đều bị Lâm Hoa đổi thành màu vàng nhạt kiểu hoa văn.
Lam Tiếu Chính đối với sở thích của Lâm Hoa không nêu ý kiến.
“Tại sao anh lãnh đạm với người nhà như thế?" Lâm Hoa ngửa mặt, nhìn chằm chằm ánh đèn màu cam nhạt của ngọn đèn ốp tường trên đầu giường.
“Lãnh đạm thế nào?" Lam Tiếu Chính và Lâm Hoa nằm song song nhau, thật ra hắn cũng không cố tình làm quan hệ gia đình lãnh đạm như vậy, chỉ là có đôi khi hắn thật sự không muốn trở lại cái nhà này.
“Anh không có lãnh đạm à? Anh xem em đối với ba mẹ em ra sao?" Lâm Hoa kiêu ngạo giơ giơ quả đấm, thái độ biểu thị khinh thường với Lam Tiếu Chính.
“Để tiết kiệm tiền, tết đến mới trở về thăm hỏi bọn họ à?" Lam Tiếu Chính khẽ cười móc họng.
“Anh nói bậy!" Lâm Hoa lớn giọng hét lớn “Em đâu có! Em đối với ba mẹ em rất tốt mà!"
“Đúng đúng đúng, em đối với ba mẹ em tốt lắm" Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa có chút tức giận đỏ mặt, vội vàng phụ họa nói.
“Thì đó!" Lâm Hoa bất mãn liếc Lam Tiếu Chính.
“Nhưng mà em cảm thấy em có lỗi với ba mẹ, lúc em đi, còn cãi nhau một trận lớn với bọn họ." Lâm Hoa hạ giọng, có chút buồn buồn.
“Đừng lo lắng, anh sẽ giúp em!" Lam Tiếu Chính ôm Lâm Hoa có hơi mất tinh thần.
“Sau này anh phải đối xử thật tốt với ba anh!" Lâm Hoa nói xong chuyện mình, lại bắt đầu nổi lên giáo dục Lam Tiếu Chính “Em nhìn thấy được, bác rất mong anh ở lại! Anh cùng ăn với bác ấy mấy bữa cơm, ở nhà nhiều thêm vài ngày thì xảy ra chuyện gì?"
“Anh sai rồi, sau này anh sẽ thường về được không?"
“Ừm"
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoa thức dậy, có thể là vì ban ngày ngủ quá nhiều. = =
Lâm Hoa thức dậy thì thấy Lam ba cũng đã thức, đứng ở ban công lầu hai, nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ những gì.
“Bác trai" Lâm Hoa thả nhẹ bước chân tới gần.
“Cháu đã thức?" Lam ba xoay đầu lại, liếc mắt nhìn Lâm Hoa.
“Dạ." Lâm Hoa gật đầu.
Trong lúc nhất thời hai người im lặng nhìn phía trước, Lâm Hoa không biết muốn nói gì, Lam ba thì một bộ dạng thâm thúy sâu xa, Lâm Hoa cũng không biết ông rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
“Tiếu Chính rất thích cháu, cháu đối với nó thật tốt." Qua thật lâu, Lam ba mới nhàn nhạt mở miệng.
Lâm Hoa sửng sốt một chút, hốc mắt ẩm ướt có chút cảm động “Dạ" Nặng nề gật đầu.
“Đi thôi, xuống lầu ăn điểm tâm!"
Nhìn bóng lưng Lam ba rời đi, Lâm Hoa từ từ mỉm cười.
End chap 44
Ba của Lam Tiếu Chính và anh trai của hắn sống chung một chỗ, một căn biệt thự rộng lớn, khiến cho Lâm Hoa tấm tắc cảm thán, đây đúng là người giàu có mà.
Đối với lòng dạ hẹp hòi và tâm tình đố kỵ của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính thông thường chính là chọn không chú ý tới.
Thật ra trong lòng Lâm Hoa rất khẩn trương, đối mặt với gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Lam ba, ngay cả câu chào hỏi toàn vẹn suýt nữa cậu cũng không nói nên lời. Ngược lại Lam Tiếu Chính thản nhiên đối mặt với sự dò xét của Lam ba và anh trai.
“Đều ở nơi này ngớ ra làm gì thế? Cơm nước đã làm xong, ăn cơm thôi!" Vợ của Lam Dữ Chính đứng ra kêu gọi mọi người.
Trên bàn ăn, Lâm Hoa căng thẳng ngồi bên cạnh Lam Tiếu Chính, ánh mắt Lam ba tỉ mỉ quan sát cậu từ trên xuống dưới một lần. Hiện tại Lâm Hoa hận không thể cúi thấp đầu xuống tận đáy bàn.
“Sao cứ cúi đầu thấp như thế?" Lam ba có chút bất mãn mở miệng. Đối với con trai của mình, Lam ba bây giờ cũng không có sức quản cái gì nữa, người cũng đã hơn ba mươi tuổi, không còn có gì để nói cả. Còn đối với chuyện Đình Chính năm đó, tuy rằng Lam ba biết Lam Tiếu Chính chưa từng nói qua lời nào, nhưng từ biểu hiện của hắn nhìn thấy được, Đình Chính mãi mãi là nỗi đau tận đáy lòng của hắn. Đối với việc mình an bài năm đó, Lam Tiếu Chính nói không chừng cũng là oán hận lắm.
Biết Lam Tiếu Chính hiện tại cũng không chịu hẹn hò với con gái, càng đừng nói đến chuyện kết hôn. Đối với chuyện Đình Chính trước kia, trong lòng Lam ba vẫn áy náy, mất đi con trai, trong lòng của ông cũng rất đau.
“Bác... Bác trai" Lâm Hoa ngẩng đầu lên, sợ hãi gọi một tiếng.
Gương mặt nhỏ nhắn gầy gò, quả thực giống y như Đình Chính. Lam ba và Lam Dữ Chính khi trông thấy dáng dấp của Lâm Hoa, trong lòng càng không thoải mái.
“Ăn cơm đi!" Thở dài, mình còn có thể nói cái gì nữa? Lam ba và Lam Dữ Chính liếc nhìn nhau, Lam ba giục mọi người động đũa.
“Lâm Hoa đúng không?" Giữa bữa cơm, Lam Dữ Chính nói với Lâm Hoa.
Lâm Hoa gật đầu, dè dặt chọc chọc cục thịt kho tàu trong chén.
“Nhiêu tuổi rồi, làm việc gì?"
“Hai mươi sáu, đi làm ở công ty Thành Đô ạ" Lâm Hoa nhỏ giọng trả lời.
“Anh, anh là muốn điều tra hộ khẩu sao?" Đang lúc Lâm Hoa với vẻ mặt cẩn thận chậm rãi ăn cơm, Lam Tiếu Chính mỉm cười gượng gạo, gắp cho cậu một cục thịt lớn. Nhưng mà người này, ăn thế nào đi nữa, cũng là một bộ dạng óm nhom gầy gò.
“Tra hộ khẩu hồi nào? Anh chẳng qua mới hỏi hai vấn đề" Lam Dữ Chính có chút buồn cười nhìn Lam Tiếu Chính, một bộ dạng yêu thương Lâm Hoa, lại có chút ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác.
Bầu không khí hòa dịu một chút, nhưng mà trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện, đều im lặng ăn cơm.
“Con dự định lúc nào quay về Đài Loan làm việc?" Lam ba nhìn mấy đứa con trên bàn cơm, có chút bùi ngùi, cho dù là người một nhà yên tĩnh ăn bữa cơm như thế này, vào mấy năm gần đây, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Qua vài năm nữa, bây giờ con không muốn trở về" Lam Tiếu Chính nhìn thoáng qua Lâm Hoa.
“Lâm Hoa cũng tới Đài Loan đi?" Lam ba thấy ánh mắt của Lam Tiếu Chính, cũng biết hắn đang nghĩ những gì.
Lại đột nhiên nhắc tới mình, Lâm Hoa mới ngẩng đầu nhìn Lam Tiếu Chính và Lam ba, những lúc này không thể gật đầu.
“Gia đình cháu đều ở Thành Đô à?"
“Dạ, bọn họ đều ở quê!"
“Vậy bọn họ có đồng ý không?" Đối với Lam Tiếu Chính không cưới vợ, trong lòng Lam ba luôn luôn có một vướng mắc ở nơi nào đó, không thể nói rõ không thích Lâm Hoa. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu, khiến cho Lam ba cố hạ quyết tâm không trách mắng đứa nhỏ này, huống chi, ông cũng là có hổ thẹn và đau lòng.
Lâm Hoa có chút lúng túng không biết nên trả lời thế nào.
“Ba không cần quan tâm, tự tụi con sẽ giải quyết!" Lam Tiếu Chính mở miệng, ngắt lời Lâm Hoa vừa muốn mở miệng.
“Cái gì gọi là không cần quan tâm! Rốt cuộc con có coi ba là ba của con hay không? Đối với chuyện của con, ba không muốn quản, cũng không quản được, nhưng con phải để cho ba biết con rốt cuộc đang làm những gì?" Mỗi lần đối với thái độ lãnh đạm của Lam Tiếu Chính, Lam ba đều cảm thấy không biết làm sao, người cha như ông, thật sự là không giống như một người cha.
“Con tự biết những gì con đang làm, ba cũng hiểu rõ con đang làm gì mà, con đâu cần giải thích cho ba những gì con làm!" Lam Tiếu Chính có chút cau mày mở miệng, không phải là thái độ lãnh đạm như thế nữa, là bản thân thật sự không còn cách nào cười rộ lên với Lam ba.
“Con!" Cả người Lam ba đều có chút phát run.
“Tiếu Chính!" Thanh âm của Lâm Hoa và Lam ba đồng thời vang lên.
Lam Tiếu Chính quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hoa.
“Sao anh có thể nói chuyện như thế chứ?" Thái độ của Lam Tiếu Chính đối với Lam ba, Lâm Hoa thật sự là không chấp nhận, có đứa con nào nói chuyện với ba mình như vậy? Hơn nữa, Lam Tiếu Chính vẫn là rất quan tâm ba của hắn, bằng không, sao nghe Lam ba bệnh nặng, đã quay về chứ?
Lam Tiếu Chính nhíu lông mày với Lâm Hoa.
“Anh ở đây làm gì em đều không rõ lắm, tại sao không nói rõ ràng với bác trai?" Lâm Hoa liền quay đầu nhìn về phía Lam ba “Bác trai, ba mẹ của cháu đối với hai người chúng cháu đều rất tốt, bác không cần lo lắng!" Lâm Hoa âm thầm tính toán, ba mẹ mình đối với Lam Tiếu Chính hẳn là tốt vô cùng? Lần đó về quê, thật sự là mẹ mình đối tốt với hắn còn hơn mình.
Lam ba thấy Lâm Hoa giải thích với ông như thế, có chút kinh ngạc.
“Sao em không biết anh đang làm những gì hả?" Lam Tiếu Chính còn chưa chờ Lam ba nói gì, cũng có chút mặc kệ.
“Sao mà em biết được anh ở đây làm gì? Mỗi ngày anh đều bận bịu như thế, cũng không gọi điện thoại cho em, gọi cho anh cũng không được, còn làm em hoảng sợ!"
“Còn nhớ hả?" Lam Tiếu Chính lại tươi cười nhìn vẻ mặt trách móc của Lâm Hoa, chuyện này, sợ là bị cậu nhắc mãi không thôi.
“Chuyện này mới xảy ra mà" Lâm Hoa rất nghiêm túc nói với Lam Tiếu Chính.
“... Được rồi." Lam Tiếu Chính miễn cưỡng gật đầu, là hắn sai.
“Khụ" Lam ba ho nhẹ một tiếng, cắt đứt đối thoại của hai người. Lam ba lần thứ hai liếc mắt nhìn Lâm Hoa, cái đứa trẻ giống như học sinh này, sức ảnh hưởng đối với con trai mình thật không nhỏ.
Lâm Hoa có chút ngượng ngùng ngậm miệng, cậu dường như đã quên mình bây giờ đang ở chỗ nào, cứ như thế không cố kỵ gì trách mắng Lam Tiếu Chính.
Mà tiếng cười của Lam Dữ Chính càng làm cho bầu không khí trên bàn cơm dễ chịu hơn nhiều.
“Anh, anh không ăn cơm à?" Lam Tiếu Chính chậm rãi liếc mắt nhìn chằm chằm Lam Dữ Chính, Lam Dữ Chính nhịn cười. Trong xã hội này, luôn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Con sẽ tham dự hôn lễ của Nhã Nhi chứ?" Chờ sau khi mọi người ăn cơm xong, Lam ba hỏi Lam Tiếu Chính đang một bộ dạng muốn đi.
“Dạ" Lam Tiếu Chính gật đầu “Dự hôn lễ xong, con đi liền!"
“Lâm Hoa cũng đi chung đi!"
“Con sẽ dẫn em ấy đi" Lam Tiếu Chính dẫn Lâm Hoa đi đến huyền quan.
Lam ba bất lực nhìn bóng lưng hai người rời đi.
“Tiếu Chính!" Lam Dữ Chính gọi to hai người đang muốn rời đi “Tối nay, hai đứa ở nhà ba đi!"
“Không được, bọn em đi về" Lam Tiếu Chính từ chối Lam Dữ Chính.
“Lâm Hoa." Lam Dữ Chính đưa ánh mắt chuyển đến Lâm Hoa.
Lâm Hoa thấy dường như Lam ba đang nhìn về hướng khác, nhưng cậu cảm giác được sự mong đợi trong lòng ông ấy.
“Tiếu Chính." Lâm Hoa túm tay của Lam Tiếu Chính đang muốn thay giày “Ở chỗ này một đêm có được không?" Mắt sáng lấp lánh nhìn Lam Tiếu Chính.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lam Tiếu Chính lại nhìn ba và anh trai một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Thấy Lam Tiếu Chính gật đầu, Lam ba ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra ở một đêm tại Lam gia, cũng không phải nơi đặc biệt gì, Lâm Hoa không rõ tại sao quan hệ giữa Lam Tiếu Chính và gia đình lại bình đạm như thế.
Nằm trong căn phòng trước kia của Lam Tiếu Chính, trần nhà màu trắng, giống như căn nhà kia của Lam Tiếu Chính ở đây và căn nhà ở Thành Đô, gọn gàng sạch sẽ không có chút đồ vật dư thừa.
Ngay cả chăn cũng đều là màu trắng, Lâm Hoa cảm thấy trong mắt đều là màu trắng. Thật ra cậu thích loại vải cotton có bông hoa linh tinh, giống như một cô gái. Cho nên ở căn nhà Thành Đô, chăn đều bị Lâm Hoa đổi thành màu vàng nhạt kiểu hoa văn.
Lam Tiếu Chính đối với sở thích của Lâm Hoa không nêu ý kiến.
“Tại sao anh lãnh đạm với người nhà như thế?" Lâm Hoa ngửa mặt, nhìn chằm chằm ánh đèn màu cam nhạt của ngọn đèn ốp tường trên đầu giường.
“Lãnh đạm thế nào?" Lam Tiếu Chính và Lâm Hoa nằm song song nhau, thật ra hắn cũng không cố tình làm quan hệ gia đình lãnh đạm như vậy, chỉ là có đôi khi hắn thật sự không muốn trở lại cái nhà này.
“Anh không có lãnh đạm à? Anh xem em đối với ba mẹ em ra sao?" Lâm Hoa kiêu ngạo giơ giơ quả đấm, thái độ biểu thị khinh thường với Lam Tiếu Chính.
“Để tiết kiệm tiền, tết đến mới trở về thăm hỏi bọn họ à?" Lam Tiếu Chính khẽ cười móc họng.
“Anh nói bậy!" Lâm Hoa lớn giọng hét lớn “Em đâu có! Em đối với ba mẹ em rất tốt mà!"
“Đúng đúng đúng, em đối với ba mẹ em tốt lắm" Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa có chút tức giận đỏ mặt, vội vàng phụ họa nói.
“Thì đó!" Lâm Hoa bất mãn liếc Lam Tiếu Chính.
“Nhưng mà em cảm thấy em có lỗi với ba mẹ, lúc em đi, còn cãi nhau một trận lớn với bọn họ." Lâm Hoa hạ giọng, có chút buồn buồn.
“Đừng lo lắng, anh sẽ giúp em!" Lam Tiếu Chính ôm Lâm Hoa có hơi mất tinh thần.
“Sau này anh phải đối xử thật tốt với ba anh!" Lâm Hoa nói xong chuyện mình, lại bắt đầu nổi lên giáo dục Lam Tiếu Chính “Em nhìn thấy được, bác rất mong anh ở lại! Anh cùng ăn với bác ấy mấy bữa cơm, ở nhà nhiều thêm vài ngày thì xảy ra chuyện gì?"
“Anh sai rồi, sau này anh sẽ thường về được không?"
“Ừm"
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoa thức dậy, có thể là vì ban ngày ngủ quá nhiều. = =
Lâm Hoa thức dậy thì thấy Lam ba cũng đã thức, đứng ở ban công lầu hai, nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ những gì.
“Bác trai" Lâm Hoa thả nhẹ bước chân tới gần.
“Cháu đã thức?" Lam ba xoay đầu lại, liếc mắt nhìn Lâm Hoa.
“Dạ." Lâm Hoa gật đầu.
Trong lúc nhất thời hai người im lặng nhìn phía trước, Lâm Hoa không biết muốn nói gì, Lam ba thì một bộ dạng thâm thúy sâu xa, Lâm Hoa cũng không biết ông rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
“Tiếu Chính rất thích cháu, cháu đối với nó thật tốt." Qua thật lâu, Lam ba mới nhàn nhạt mở miệng.
Lâm Hoa sửng sốt một chút, hốc mắt ẩm ướt có chút cảm động “Dạ" Nặng nề gật đầu.
“Đi thôi, xuống lầu ăn điểm tâm!"
Nhìn bóng lưng Lam ba rời đi, Lâm Hoa từ từ mỉm cười.
End chap 44
Tác giả :
Nhiễm Thanh Nhan