Bao Dưỡng Em Đi
Chương 14: Chuyến đi đài bắc
Editor: Tiểu Hách
Lâm Hoa là bị chuông đồng hồ ồn ào đánh thức.
Lờ mờ mở mắt, đã không thấy bóng dáng Lam Tiếu Chính. Bên cạnh đầu Lâm Hoa còn có một cái dấu nhợt nhạt, nhắc nhở cậu tối hôm qua có người ngủ cùng với mình.
Nhưng tại sao không thấy gối đầu? Lâm Hoa nhìn nơi đó một chút, sau đó thật lặng lẽ phát hiện cái gối đầu duy nhất trong phòng này ở dưới đầu của mình.
Ở trên bàn đặt máy vi tính, ly nước của mình đè xuống một tờ giấy:
Tôi đi về trước, hôm nay nghỉ một ngày, ngủ đã đi!
Oh Yeah! Lâm Hoa hoan hô một tiếng, lại chui vào chăn lần nữa, cọ cọ gối đầu, ngày hôm nay thật là một ngày tuyệt vời.
Lam Tiếu Chính là đi lúc sáu giờ, cửa viện vừa mới mở. Không có gối đầu thật là một chuyện rất bực bội, Lam Tiếu Chính là ở nơi này tự mình cảm thụ. Về đến nhà, hắn vội vàng tắm rửa, rồi đi ngủ, tối qua thực sự ngủ không ngon.
Cho Lâm Hoa nghỉ một ngày, bản thân cũng thành thật nghỉ một ngày. Ai bảo tổng giám đốc là lớn nhất chứ?
Đối với chuyến đi công tác này, Lâm Hoa tưởng tượng là chuyến du lịch miễn phí tuyệt vời. Cả một tuần lễ hoàn toàn trôi qua trong sự hưng phấn, bởi vì cậu chưa từng ra nước ngoài công tác. Hơn nữa còn là nửa tháng, hơn nữa còn là đi đến quê nhà Lam Tiếu Chính, hơn nữa còn là lần đầu tiên đi công tác, hơn nữa... Không biết còn có cái gì hơn nữa. Nói chung, Lâm Hoa xem như là tinh thần hăng hái tràn trề.
Mỗi buổi tối nhìn thấy Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa đều vui vẻ, giống như là trúng xổ số được mấy ngàn. Ai có thể hiểu được tâm tình lần đầu tiên đi công tác của Lâm Hoa?
Vào lúc Lâm Hoa đang chờ đợi ngày lên đường, thì mặt trời cùng với ánh trăng luân phiên trao đổi vài lần, cuối cùng đã tới.
Lâm Hoa không biết tâm trạng của chị Trần khi biết mình và Lam Tiếu Chính cùng đi Đài Loan sẽ như thế nào? Bất quá, nếu như Lâm Hoa lượn một vòng trước mặt chị Trần, vậy thì cô ả có tức chết không nhỉ?
Lần trao đổi kỹ thuật này, bên Đại Lục ngoại trừ tổng giám đốc ra, còn có một kỹ thuật viên phải đi. Nhưng mà, Lam Tiếu Chính lại dẫn theo hai người, ngoại trừ Lâm Hoa, còn có một trưởng phòng của bộ phận kỹ thuật.
Lâm Hoa nghĩ Lam Tiếu Chính dẫn theo trưởng phòng đi là để trao đổi kỹ thuật, dẫn mình theo là để làm cảnh.
Mặc dù mang mình đi kèm theo, nhưng mà Lâm Hoa vẫn cảm thấy rất vui vẻ, chí ít là Lam Tiếu Chính muốn mình đi theo. Nghĩ tới đây, Lâm Hoa liền không nhịn được vui vẻ. Cái chức tổ trưởng giả danh này của mình, vừa thăng chức vừa tăng lương, hơn nữa còn có cơ hội theo Lam Tiếu Chính đi đến các nơi công tác.
Ngày đó, Lâm Hoa dậy thật sớm, xách va li của mình lên, kiểm tra một lần mấy món đồ cần mang theo. Sau khi xác định không có sai lầm, Lâm Hoa liền vội vàng đi đến công ty.
Chín giờ đến công ty, được xe của công ty đưa đến sân bay.
Trưởng phòng đi cùng là một người đàn ông trung niên họ Vương, chừng bốn mươi tuổi, tỏ ra rất có khí chất lãnh đạo.
Lúc đang chờ đợi ở sân bay, Lâm Hoa ngồi ở chỗ ngồi có chút bất an nhìn ngang nhìn dọc.
“Cậu sao vậy?" Lam Tiếu Chính thấy cậu cứ xoay tới xoay lui, bộ dạng rất bất an.
“Tổng giám đốc, đây thật ra là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay" Chuyện này không thể trách Lâm Hoa người ta, từ nhỏ học tiểu học ngay tại quê nhà, rồi thi đậu cấp hai ở huyện, sau đó thi đậu đại học ở Thành Đô. Kỳ thực đến bây giờ, Lâm Hoa thậm chí còn chưa ra khỏi tỉnh (Tứ Xuyên), bạn bảo cậu ta ngồi máy bay đi đâu?
Thành Đô: là thành phố tại Tây Nam Trung Quốc, thuộc tỉnh Tứ Xuyên (Cre: Wikipedia)
Nhìn Lâm Hoa, biểu tình trong mắt Lam Tiếu Chính thật phức tạp, hắn cũng không biết nên thế nào để hình dung tâm tình của hắn ở giờ khắc này.
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu, cậu cứ thả lỏng thì được rồi, hơn nữa còn có tôi ở bên cạnh cậu mà" Lam Tiếu Chính kỳ thực có chút bất đắc dĩ.
“Tiếu Chính!" Từ đằng xa truyền đến một tiếng gọi.
Lâm Hoa quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông tuổi tác gần bằng với Lam Tiếu Chính, thoạt nhìn không phải là một lãnh đạo công ty, nhưng cũng là con ông cháu cha có cuộc sống khá giả.
“Trương Mạc" Lam Tiếu Chính từ trên ghế đứng lên, tiến lên đón.
“Sao bây giờ mới đến? Sắp lên máy bay ngay bây giờ!"
“Đây không phải là tới đúng lúc à!" Trương Mạc hì hì cười trêu chọc nói. Biết được Lam Tiếu Chính phải đi Đài Loan công tác, y liền sớm an bài xong xuôi công việc, cũng muốn quay về Đài Loan một chuyến, vừa khéo hai người có thể làm bạn đồng hành.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!" Nghe được loa phát thanh, Lam Tiếu Chính dùng cánh tay khoác vai Trương Mạc, cùng nhau đi lên máy bay.
Lâm Hoa và trưởng phòng Vương đi theo sau họ. Nhìn hai người đằng trước quan hệ rất thân thiết, trong lòng Lâm Hoa bắt đầu có suy đoán mới.
Trương Mạc kia và Lam Tiếu Chính là quan hệ gì? Dường như rất thân, là một cặp bài trùng. Trong lòng Lâm Hoa có chút bất mãn, mình dù sao cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay, cũng không chăm sóc mình chu đáo một chút, chỉ chú ý đến người bạn cũ này. Tên Trương Mạc kia cũng là người Đài Loan? Lẽ nào bọn họ đã quen biết nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã gì đó?
Lâm Hoa hừ lạnh một tiếng, tâm tình bất mãn tăng vọt. Loại tâm tình ghen ghét đố kỵ chiếm một phần lớn, cái tên Trương Mạc kia càng nhìn càng không vừa mắt.
Càng nghĩ càng xa, Lâm Hoa lắc lắc đầu, không để cho mình suy nghĩ vẩn vơ nữa, đi nhanh vài bước, đuổi theo mấy người trước mặt.
Ở trên máy bay, Lâm Hoa ngồi bên cạnh Lam Tiếu Chính, mà Lam Tiếu Chính thì ngồi bên cạnh cái tên gọi là Trương Mạc.
Trên đường đi, đều nghe Trương Mạc và Lam Tiếu Chính trò chuyện với nhau. Bọn họ nói chuyện rất nhiều thứ, nhiều nhất chính là mấy người nào đó trong gia đình của Lam Tiếu Chính và người nhà của Trương Mạc, cuộc sống trước đây ở Đài Loan và cuộc sống hiện tại ở Đại Lục. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Lâm Hoa rất buồn bực.
Lâm Hoa không chỉ có chen miệng vào không lọt, cho dù muốn chen miệng vào, cũng không có sức lực. Kể từ lúc lên máy bay, cậu liền bắt đầu choáng váng, không biết rõ phương hướng, cũng không biết mình đang ở nơi nào.
Ngay lúc Lâm Hoa rất khó chịu muốn gắng sức co mình lại thành một nhúm, Lam Tiếu Chính rốt cuộc chú ý tới cậu.
“Cậu có khỏe không?" Lam Tiếu Chính đỡ Lâm Hoa dậy liên tục vuốt lưng cậu. Lâm Hoa xua tay với Lam Tiếu Chính, tỏ vẻ mình không sao.
“Muốn nôn sao? Tôi tìm túi cho cậu?" Lam Tiếu Chính nhìn bộ dạng của Lâm Hoa, tin cậu thật là lần đầu tiên ngồi máy bay.
Thấy Lâm Hoa lắc đầu, Lam Tiếu Chính lại hỏi: “Vậy muốn uống chút nước nóng không?"
Thấy Lâm Hoa gật đầu, Lam Tiếu Chính yêu cầu với tiếp viên hàng không ly nước nóng, đút Lâm Hoa uống xong, lại đắp cho cậu tấm chăn dày, để cho cậu ngủ.
“Cậu này là nhân viên của công ty cậu?" Trương Mạc ở bên cạnh thấy Lam Tiếu Chính chăm sóc tận tình cho Lâm Hoa, mở miệng dò hỏi.
Lam Tiếu Chính gật đầu.
“Không nhìn ra nha, cậu còn là một ông chủ tốt như thế. Chẹp chẹp, cậu chưa từng đối với tôi tốt thế này!" Trương Mạc chặc lưỡi, vô cùng đau khổ lắc đầu với Lam Tiếu Chính.
“Cậu đang góp vui chuyện gì nữa đây?" Lam Tiếu Chính giống như đang liếc Trương Mạc, thực sự không vừa ý với cái suy nghĩ của y.
“Nhìn kỹ một chút, tôi lại cảm thấy cậu ta rất giống Đình Chính, cậu cảm thấy thế nào?" Trương Mạc nhìn chằm chằm Lâm Hoa một hồi lâu, nói với Lam Tiếu Chính.
Trong mắt Lam Tiếu Chính hiện lên một chút ảm đạm “Cậu ta có điểm nào giống Đình Chính hả? Cậu thật giỏi liên tưởng!"
Thanh âm của Lam Tiếu Chính có chút trầm xuống, Trương Mạc cũng nhìn không ra biểu tình của hắn vào thời khắc này.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn nhắc tới Đình Chính, chỉ là nhìn cái cậu nhân viên này có cảm giác đó mà thôi" Trương Mạc có chút áy náy cười cười “Cậu không sao chứ?"
“Không sao" Lam Tiếu Chính lại cho Trương Mạc một khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt, sau đó im lặng.
Lâm Hoa có chút mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy những từ mơ hồ. Đình Chính? Đó là cái gì? Là một người, vậy là ai? Là anh của Lam Tiếu Chính hay là em trai?
Khi đến Đài Bắc, Lâm Hoa vẫn có chút không tỉnh táo. Lần đầu tiên ngồi máy bay, Lâm Hoa chưa tiếp thu được, vẫn cứ ở trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Đến khách sạn do công ty an bài, đã là ba giờ chiều. Ở trên máy bay, Lâm Hoa không ăn cái gì, bây giờ xuống máy bay, thì cảm thấy rất đói bụng.
Trương Mạc xuống máy bay liền trực tiếp trở về nhà y, Lam Tiếu Chính mặc dù ở đây cũng có nhà. Nhưng mà, Lam Tiếu Chính lại ở khách sạn cùng với Lâm Hoa và trưởng phòng Vương.
“Cậu ăn cái gì không? Ở trên máy bay cậu cũng chưa ăn gì hết" Đoàn người an định lại, Lam Tiếu Chính liền gõ cửa phòng của Lâm Hoa.
Lâm Hoa vội vàng gật đầu “Đói bụng quá, không biết ngồi máy bay lại khổ cực như vậy" Lâm Hoa bĩu môi. Nhưng mà, thực sự đói lắm, sáng sớm hôm nay, Lâm Hoa chỉ húp bát cháo ở quán điểm tâm trước cửa viện, liền đến Đài Loan ngay.
Lam Tiếu Chính mỉm cười “Lần sau sẽ tốt hơn rất nhiều, tôi thật sự không biết cậu là lần đầu tiên ngồi máy bay!"
Đầu năm nay, không ngồi qua máy bay làm người ta ngạc nhiên lắm sao?
“Ăn chút gì lót dạ trước, buổi tối cùng ăn cơm với mấy người bên tổng công ty!"
“Vâng, tôi biết rồi!" Lâm Hoa gật đầu, phải tìm ít đồ lót dạ trước đã, rồi tắm rửa nữa. Ngủ chắc là không ngủ được, ai kêu Lâm Hoa ngủ nhiều quá chứ?
Ngày thứ hai sang Đài Bắc, nhóm người Lam Tiếu Chính đi ngay đến tổng công ty, rồi thực tập với người bên tổng công ty nữa. Cũng là mỗi ngày đúng hạn báo danh, mở mấy cuộc họp nghiên cứu và thảo luận, xuống một vài phân xưởng.
Tổng công ty lớn hơn nhiều so với công ty chi nhánh ở Thành Đô, hơn nữa công ty chủ yếu kinh doanh là sản phẩm điện tử, chủ yếu đều do tổng công ty sản xuất.
Kỳ thực Lâm Hoa đối với phương diện kỹ thuật gì đó không phải rất hiểu biết, lên làm một tổ trưởng nhỏ của phòng kỹ thuật, hoàn toàn có thể nói là ngoài ý muốn. Cái loại ngoài ý muốn này, nên xảy ra thường xuyên thì tốt hơn! Lâm Hoa có chút cảm thán, đi theo sau Lam Tiếu Chính và trưởng phòng Vương, chuyến đi trong hai tuần lễ này có gì khác biệt với đi làm ở công ty Thành Đô?
Bất quá, tuy rằng Lâm Hoa cảm thấy vẫn là đi làm, nhưng mỗi ngày đi theo bên cạnh Lam Tiếu Chính cũng tốt. Cho dù lúc trước làm phụ tá cho chị Trần, mỗi ngày cũng không thể nào nhìn thấy Lam Tiếu Chính như thế này. Trong lòng Lâm Hoa vẫn rất vui vẻ, buổi tối không còn tăng ca ở nhà hàng, không còn được Lam Tiếu Chính thỉnh thoảng đưa đón, nhưng mỗi ngày đều có thể ở rất gần bên hắn.
Bất kể là ban ngày, hay là buổi tối.
Thật ra Lâm Hoa cũng thấy rất kỳ lạ, đã hai ngày rồi, sao Lam Tiếu Chính cũng không trở về nhà nhìn một chút? Lâm Hoa có thể đã quên, công ty này không phải là nhà Lam Tiếu Chính à? Chuyện này có thể xem như là mỗi ngày cũng về nhà không?
Haizzz! Ngưng suy nghĩ vẩn vơ lại, Lâm Hoa từ từ chìm vào giấc mộng. Đi làm ở tổng công ty hai ngày, nói tóm lại, vẫn là rất thuận lợi. Hôm nay gọi điện thoại cho ba mẹ, khoe khoang mình được đi công tác ở Đài Loan, lúc trở về sẽ mang quà cho bọn họ.
End chap 14
Lâm Hoa là bị chuông đồng hồ ồn ào đánh thức.
Lờ mờ mở mắt, đã không thấy bóng dáng Lam Tiếu Chính. Bên cạnh đầu Lâm Hoa còn có một cái dấu nhợt nhạt, nhắc nhở cậu tối hôm qua có người ngủ cùng với mình.
Nhưng tại sao không thấy gối đầu? Lâm Hoa nhìn nơi đó một chút, sau đó thật lặng lẽ phát hiện cái gối đầu duy nhất trong phòng này ở dưới đầu của mình.
Ở trên bàn đặt máy vi tính, ly nước của mình đè xuống một tờ giấy:
Tôi đi về trước, hôm nay nghỉ một ngày, ngủ đã đi!
Oh Yeah! Lâm Hoa hoan hô một tiếng, lại chui vào chăn lần nữa, cọ cọ gối đầu, ngày hôm nay thật là một ngày tuyệt vời.
Lam Tiếu Chính là đi lúc sáu giờ, cửa viện vừa mới mở. Không có gối đầu thật là một chuyện rất bực bội, Lam Tiếu Chính là ở nơi này tự mình cảm thụ. Về đến nhà, hắn vội vàng tắm rửa, rồi đi ngủ, tối qua thực sự ngủ không ngon.
Cho Lâm Hoa nghỉ một ngày, bản thân cũng thành thật nghỉ một ngày. Ai bảo tổng giám đốc là lớn nhất chứ?
Đối với chuyến đi công tác này, Lâm Hoa tưởng tượng là chuyến du lịch miễn phí tuyệt vời. Cả một tuần lễ hoàn toàn trôi qua trong sự hưng phấn, bởi vì cậu chưa từng ra nước ngoài công tác. Hơn nữa còn là nửa tháng, hơn nữa còn là đi đến quê nhà Lam Tiếu Chính, hơn nữa còn là lần đầu tiên đi công tác, hơn nữa... Không biết còn có cái gì hơn nữa. Nói chung, Lâm Hoa xem như là tinh thần hăng hái tràn trề.
Mỗi buổi tối nhìn thấy Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa đều vui vẻ, giống như là trúng xổ số được mấy ngàn. Ai có thể hiểu được tâm tình lần đầu tiên đi công tác của Lâm Hoa?
Vào lúc Lâm Hoa đang chờ đợi ngày lên đường, thì mặt trời cùng với ánh trăng luân phiên trao đổi vài lần, cuối cùng đã tới.
Lâm Hoa không biết tâm trạng của chị Trần khi biết mình và Lam Tiếu Chính cùng đi Đài Loan sẽ như thế nào? Bất quá, nếu như Lâm Hoa lượn một vòng trước mặt chị Trần, vậy thì cô ả có tức chết không nhỉ?
Lần trao đổi kỹ thuật này, bên Đại Lục ngoại trừ tổng giám đốc ra, còn có một kỹ thuật viên phải đi. Nhưng mà, Lam Tiếu Chính lại dẫn theo hai người, ngoại trừ Lâm Hoa, còn có một trưởng phòng của bộ phận kỹ thuật.
Lâm Hoa nghĩ Lam Tiếu Chính dẫn theo trưởng phòng đi là để trao đổi kỹ thuật, dẫn mình theo là để làm cảnh.
Mặc dù mang mình đi kèm theo, nhưng mà Lâm Hoa vẫn cảm thấy rất vui vẻ, chí ít là Lam Tiếu Chính muốn mình đi theo. Nghĩ tới đây, Lâm Hoa liền không nhịn được vui vẻ. Cái chức tổ trưởng giả danh này của mình, vừa thăng chức vừa tăng lương, hơn nữa còn có cơ hội theo Lam Tiếu Chính đi đến các nơi công tác.
Ngày đó, Lâm Hoa dậy thật sớm, xách va li của mình lên, kiểm tra một lần mấy món đồ cần mang theo. Sau khi xác định không có sai lầm, Lâm Hoa liền vội vàng đi đến công ty.
Chín giờ đến công ty, được xe của công ty đưa đến sân bay.
Trưởng phòng đi cùng là một người đàn ông trung niên họ Vương, chừng bốn mươi tuổi, tỏ ra rất có khí chất lãnh đạo.
Lúc đang chờ đợi ở sân bay, Lâm Hoa ngồi ở chỗ ngồi có chút bất an nhìn ngang nhìn dọc.
“Cậu sao vậy?" Lam Tiếu Chính thấy cậu cứ xoay tới xoay lui, bộ dạng rất bất an.
“Tổng giám đốc, đây thật ra là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay" Chuyện này không thể trách Lâm Hoa người ta, từ nhỏ học tiểu học ngay tại quê nhà, rồi thi đậu cấp hai ở huyện, sau đó thi đậu đại học ở Thành Đô. Kỳ thực đến bây giờ, Lâm Hoa thậm chí còn chưa ra khỏi tỉnh (Tứ Xuyên), bạn bảo cậu ta ngồi máy bay đi đâu?
Thành Đô: là thành phố tại Tây Nam Trung Quốc, thuộc tỉnh Tứ Xuyên (Cre: Wikipedia)
Nhìn Lâm Hoa, biểu tình trong mắt Lam Tiếu Chính thật phức tạp, hắn cũng không biết nên thế nào để hình dung tâm tình của hắn ở giờ khắc này.
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu, cậu cứ thả lỏng thì được rồi, hơn nữa còn có tôi ở bên cạnh cậu mà" Lam Tiếu Chính kỳ thực có chút bất đắc dĩ.
“Tiếu Chính!" Từ đằng xa truyền đến một tiếng gọi.
Lâm Hoa quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông tuổi tác gần bằng với Lam Tiếu Chính, thoạt nhìn không phải là một lãnh đạo công ty, nhưng cũng là con ông cháu cha có cuộc sống khá giả.
“Trương Mạc" Lam Tiếu Chính từ trên ghế đứng lên, tiến lên đón.
“Sao bây giờ mới đến? Sắp lên máy bay ngay bây giờ!"
“Đây không phải là tới đúng lúc à!" Trương Mạc hì hì cười trêu chọc nói. Biết được Lam Tiếu Chính phải đi Đài Loan công tác, y liền sớm an bài xong xuôi công việc, cũng muốn quay về Đài Loan một chuyến, vừa khéo hai người có thể làm bạn đồng hành.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!" Nghe được loa phát thanh, Lam Tiếu Chính dùng cánh tay khoác vai Trương Mạc, cùng nhau đi lên máy bay.
Lâm Hoa và trưởng phòng Vương đi theo sau họ. Nhìn hai người đằng trước quan hệ rất thân thiết, trong lòng Lâm Hoa bắt đầu có suy đoán mới.
Trương Mạc kia và Lam Tiếu Chính là quan hệ gì? Dường như rất thân, là một cặp bài trùng. Trong lòng Lâm Hoa có chút bất mãn, mình dù sao cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay, cũng không chăm sóc mình chu đáo một chút, chỉ chú ý đến người bạn cũ này. Tên Trương Mạc kia cũng là người Đài Loan? Lẽ nào bọn họ đã quen biết nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã gì đó?
Lâm Hoa hừ lạnh một tiếng, tâm tình bất mãn tăng vọt. Loại tâm tình ghen ghét đố kỵ chiếm một phần lớn, cái tên Trương Mạc kia càng nhìn càng không vừa mắt.
Càng nghĩ càng xa, Lâm Hoa lắc lắc đầu, không để cho mình suy nghĩ vẩn vơ nữa, đi nhanh vài bước, đuổi theo mấy người trước mặt.
Ở trên máy bay, Lâm Hoa ngồi bên cạnh Lam Tiếu Chính, mà Lam Tiếu Chính thì ngồi bên cạnh cái tên gọi là Trương Mạc.
Trên đường đi, đều nghe Trương Mạc và Lam Tiếu Chính trò chuyện với nhau. Bọn họ nói chuyện rất nhiều thứ, nhiều nhất chính là mấy người nào đó trong gia đình của Lam Tiếu Chính và người nhà của Trương Mạc, cuộc sống trước đây ở Đài Loan và cuộc sống hiện tại ở Đại Lục. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Lâm Hoa rất buồn bực.
Lâm Hoa không chỉ có chen miệng vào không lọt, cho dù muốn chen miệng vào, cũng không có sức lực. Kể từ lúc lên máy bay, cậu liền bắt đầu choáng váng, không biết rõ phương hướng, cũng không biết mình đang ở nơi nào.
Ngay lúc Lâm Hoa rất khó chịu muốn gắng sức co mình lại thành một nhúm, Lam Tiếu Chính rốt cuộc chú ý tới cậu.
“Cậu có khỏe không?" Lam Tiếu Chính đỡ Lâm Hoa dậy liên tục vuốt lưng cậu. Lâm Hoa xua tay với Lam Tiếu Chính, tỏ vẻ mình không sao.
“Muốn nôn sao? Tôi tìm túi cho cậu?" Lam Tiếu Chính nhìn bộ dạng của Lâm Hoa, tin cậu thật là lần đầu tiên ngồi máy bay.
Thấy Lâm Hoa lắc đầu, Lam Tiếu Chính lại hỏi: “Vậy muốn uống chút nước nóng không?"
Thấy Lâm Hoa gật đầu, Lam Tiếu Chính yêu cầu với tiếp viên hàng không ly nước nóng, đút Lâm Hoa uống xong, lại đắp cho cậu tấm chăn dày, để cho cậu ngủ.
“Cậu này là nhân viên của công ty cậu?" Trương Mạc ở bên cạnh thấy Lam Tiếu Chính chăm sóc tận tình cho Lâm Hoa, mở miệng dò hỏi.
Lam Tiếu Chính gật đầu.
“Không nhìn ra nha, cậu còn là một ông chủ tốt như thế. Chẹp chẹp, cậu chưa từng đối với tôi tốt thế này!" Trương Mạc chặc lưỡi, vô cùng đau khổ lắc đầu với Lam Tiếu Chính.
“Cậu đang góp vui chuyện gì nữa đây?" Lam Tiếu Chính giống như đang liếc Trương Mạc, thực sự không vừa ý với cái suy nghĩ của y.
“Nhìn kỹ một chút, tôi lại cảm thấy cậu ta rất giống Đình Chính, cậu cảm thấy thế nào?" Trương Mạc nhìn chằm chằm Lâm Hoa một hồi lâu, nói với Lam Tiếu Chính.
Trong mắt Lam Tiếu Chính hiện lên một chút ảm đạm “Cậu ta có điểm nào giống Đình Chính hả? Cậu thật giỏi liên tưởng!"
Thanh âm của Lam Tiếu Chính có chút trầm xuống, Trương Mạc cũng nhìn không ra biểu tình của hắn vào thời khắc này.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn nhắc tới Đình Chính, chỉ là nhìn cái cậu nhân viên này có cảm giác đó mà thôi" Trương Mạc có chút áy náy cười cười “Cậu không sao chứ?"
“Không sao" Lam Tiếu Chính lại cho Trương Mạc một khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt, sau đó im lặng.
Lâm Hoa có chút mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy những từ mơ hồ. Đình Chính? Đó là cái gì? Là một người, vậy là ai? Là anh của Lam Tiếu Chính hay là em trai?
Khi đến Đài Bắc, Lâm Hoa vẫn có chút không tỉnh táo. Lần đầu tiên ngồi máy bay, Lâm Hoa chưa tiếp thu được, vẫn cứ ở trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Đến khách sạn do công ty an bài, đã là ba giờ chiều. Ở trên máy bay, Lâm Hoa không ăn cái gì, bây giờ xuống máy bay, thì cảm thấy rất đói bụng.
Trương Mạc xuống máy bay liền trực tiếp trở về nhà y, Lam Tiếu Chính mặc dù ở đây cũng có nhà. Nhưng mà, Lam Tiếu Chính lại ở khách sạn cùng với Lâm Hoa và trưởng phòng Vương.
“Cậu ăn cái gì không? Ở trên máy bay cậu cũng chưa ăn gì hết" Đoàn người an định lại, Lam Tiếu Chính liền gõ cửa phòng của Lâm Hoa.
Lâm Hoa vội vàng gật đầu “Đói bụng quá, không biết ngồi máy bay lại khổ cực như vậy" Lâm Hoa bĩu môi. Nhưng mà, thực sự đói lắm, sáng sớm hôm nay, Lâm Hoa chỉ húp bát cháo ở quán điểm tâm trước cửa viện, liền đến Đài Loan ngay.
Lam Tiếu Chính mỉm cười “Lần sau sẽ tốt hơn rất nhiều, tôi thật sự không biết cậu là lần đầu tiên ngồi máy bay!"
Đầu năm nay, không ngồi qua máy bay làm người ta ngạc nhiên lắm sao?
“Ăn chút gì lót dạ trước, buổi tối cùng ăn cơm với mấy người bên tổng công ty!"
“Vâng, tôi biết rồi!" Lâm Hoa gật đầu, phải tìm ít đồ lót dạ trước đã, rồi tắm rửa nữa. Ngủ chắc là không ngủ được, ai kêu Lâm Hoa ngủ nhiều quá chứ?
Ngày thứ hai sang Đài Bắc, nhóm người Lam Tiếu Chính đi ngay đến tổng công ty, rồi thực tập với người bên tổng công ty nữa. Cũng là mỗi ngày đúng hạn báo danh, mở mấy cuộc họp nghiên cứu và thảo luận, xuống một vài phân xưởng.
Tổng công ty lớn hơn nhiều so với công ty chi nhánh ở Thành Đô, hơn nữa công ty chủ yếu kinh doanh là sản phẩm điện tử, chủ yếu đều do tổng công ty sản xuất.
Kỳ thực Lâm Hoa đối với phương diện kỹ thuật gì đó không phải rất hiểu biết, lên làm một tổ trưởng nhỏ của phòng kỹ thuật, hoàn toàn có thể nói là ngoài ý muốn. Cái loại ngoài ý muốn này, nên xảy ra thường xuyên thì tốt hơn! Lâm Hoa có chút cảm thán, đi theo sau Lam Tiếu Chính và trưởng phòng Vương, chuyến đi trong hai tuần lễ này có gì khác biệt với đi làm ở công ty Thành Đô?
Bất quá, tuy rằng Lâm Hoa cảm thấy vẫn là đi làm, nhưng mỗi ngày đi theo bên cạnh Lam Tiếu Chính cũng tốt. Cho dù lúc trước làm phụ tá cho chị Trần, mỗi ngày cũng không thể nào nhìn thấy Lam Tiếu Chính như thế này. Trong lòng Lâm Hoa vẫn rất vui vẻ, buổi tối không còn tăng ca ở nhà hàng, không còn được Lam Tiếu Chính thỉnh thoảng đưa đón, nhưng mỗi ngày đều có thể ở rất gần bên hắn.
Bất kể là ban ngày, hay là buổi tối.
Thật ra Lâm Hoa cũng thấy rất kỳ lạ, đã hai ngày rồi, sao Lam Tiếu Chính cũng không trở về nhà nhìn một chút? Lâm Hoa có thể đã quên, công ty này không phải là nhà Lam Tiếu Chính à? Chuyện này có thể xem như là mỗi ngày cũng về nhà không?
Haizzz! Ngưng suy nghĩ vẩn vơ lại, Lâm Hoa từ từ chìm vào giấc mộng. Đi làm ở tổng công ty hai ngày, nói tóm lại, vẫn là rất thuận lợi. Hôm nay gọi điện thoại cho ba mẹ, khoe khoang mình được đi công tác ở Đài Loan, lúc trở về sẽ mang quà cho bọn họ.
End chap 14
Tác giả :
Nhiễm Thanh Nhan