Bao Dưỡng Em Đi
Chương 13: Tình huống bất ngờ
Editor: Tiểu Hách
“Ban đêm ở trong sân nơi này rất tối, vẫn không nghĩ đã qua mười hai giờ" Lâm Hoa ở phía trước dẫn đường. Chỗ cậu thuê trọ là chỉ duy nhất một cái sân trong, tuy rằng bên ngoài đó đã có một cái cửa rào, thế nhưng trong này lại có rất nhiều phòng nhỏ đơn độc, khác biệt với chủ nhà.
Đi tới cửa cổng, cũng tối thui một vùng, dường như có vật gì đó chặn lại.
“Ủa, chuyện gì vậy trời? Chủ nhà sao lại khóa cửa viện?" Lâm Hoa kêu lên, quay đầu nhìn Lam Tiếu Chính đi theo phía sau mình.
“Xảy ra chuyện gì?" Lam Tiếu Chính đi lên phía trước.
Lâm Hoa gãi đầu, đi lên phía trước lắc vài cái lên cửa, ổ khóa bên trên và cửa sắt va chạm vang lên leng keng, nhất là ở trong đêm tối nghe đặc biệt rõ ràng hơn.
Loay hoay một hồi, vẫn không mở ra.
“Tổng giám đốc, tôi..." Lâm Hoa có hơi luống cuống, trước đây vẫn chưa từng xuất hiện qua tình huống như vậy.
“Gõ cái gì mà gõ?" Lam Tiếu Chính vẫn im lặng, là một người đàn ông ở trong một gian phòng ngay cửa cổng đi ra rống lên.
“Xin lỗi nha anh trai, anh cho chúng tôi hỏi chút, cửa này sao đã khóa lại chứ?" Lâm Hoa cũng có hơi ngại ngùng, đêm khuya còn quấy rầy đến người ta.
“Cậu không thấy tờ giấy dán ở cửa hả?" Người đàn ông thấy là người thuê phòng ở trong viện, quen mặt, giọng nói cũng hòa nhã hơn “Con trai của chủ nhà trọ học lớp mười hai, trời đất này bao la, con của ổng là lớn nhất. Trong một năm này, cửa viện là đúng mười hai giờ khuya đóng lại, đúng sáu giờ sáng mở cửa. Nói cái gì muốn buổi tối kêu mấy cậu giữ yên lặng một chút, con của ổng phải nghỉ ngơi!" Người đàn ông này giải thích, còn mang theo chút ý tứ chẳng bận tâm.
Cái viện này ai cũng biết con của chủ nhà, chính là một đứa tính khí lỗ mãng, thi lên đại học cũng có mờ ám. Thỉnh thoảng, chủ nhà trọ còn tìm Lâm Hoa giảng dùm con trai ông ta vài cái đề, Lâm Hoa cảm thụ sâu sắc, chỉ số IQ trên cái thế giới này vẫn là khác biệt.
“Vậy bây giờ tôi đi tìm ông chủ lấy cái chìa khóa?" Nhà của chủ nhà trọ ở tận cùng trong sân, là một căn nhà lầu nhỏ riêng biệt.
“Cậu đừng đi nha, chuyện lần trước của người anh em họ Vương ở trong cùng, cậu biết không?" Người đàn ông hỏi, thấy Lâm Hoa gật đầu, lại nói tiếp “Chuyện là cậu ta có một người bà con đến, gọi cậu ta ra đón, cũng như thường lệ đi ngay đến gõ cửa nhà chủ phòng trọ, bị ông chủ nhà cầm chổi đánh cho một trận. Bây giờ cậu ta bị tăng tiền thuê phòng, điện nước bị cúp không có mà sài, đây không phải là buộc cậu ta dọn ra khỏi đây sao!"
Lâm Hoa có chút trợn mắt há mồm, cái ông chủ nhà trọ này là một người đàn ông mập mạp với cái bụng to tướng, một kẻ tham ăn, đời này quan tâm nhất chính là đứa con trai đần độn của ổng.
“Mau trở vào ngủ đi, giờ này đã hơn nửa đêm, làm gì nữa mà làm?" Người đàn ông đóng cửa rầm một tiếng.
Lâm Hoa quay đầu qua, nhìn Lam Tiếu Chính còn đứng ở cửa viện, hai người liền nhìn nhau, tùy ý để gió lạnh thổi qua một vòng lại một vòng.
Chờ đến khi cơn gió thổi qua lần thứ ba, Lam Tiếu Chính bước đi.
“Tổng giám đốc?" Lam Tiếu Chính đi vào trong, Lâm Hoa đuổi theo hắn.
Bây giờ Lâm Hoa vẫn không hiểu rõ tình cảnh đang xảy ra, đây rốt là chuyện gì? Đây rốt cuộc là cái tình huống gì?
Hai người lại vào phòng nhỏ của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính ngồi trên giường, nhìn cậu đứng ở cạnh cửa.
“Tổng giám đốc, tôi... việc đó.." Lâm Hoa cũng không biết được mình muốn nói cái gì, nếu như đang ở nhà của Lam Tiếu Chính, chắc chắn là liền mỗi người ngủ một phòng, nhưng bây giờ phải làm thế nào? Cái phòng chim sẻ bé xíu của cậu, chỉ có một cái giường vừa phải, chuyện này rốt cuộc phải làm sao đây?
“Tổng giám đốc, hay là tôi đi gõ cửa nhà chủ trọ nhé!" Lâm Hoa thử dò hỏi.
“Cậu không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa hả?" Tuy rằng Lâm Hoa và người đàn ông kia nói tiếng địa phương, thế nhưng ý tứ đại khái, Lam Tiếu Chính vẫn hiểu.
Lâm Hoa cắn môi một cái, quyết định “Tôi đây nằm ra đất ngủ!"
“Cậu muốn lạnh chết sao?" Miền Nam không có khí hậu ấm áp, trong và ngoài phòng lạnh như nhau, bây giờ đã vào thu, ban đêm thì càng lạnh hơn.
Tóm lại, Lâm Hoa là sao cũng đều không tự nhiên. Lam Tiếu Chính rất cao, ở nơi này chen chúc trong cái phòng nhỏ, thì có vẻ đặc biệt chật chội. Lâm Hoa trước đây vẫn không phát hiện, vì sao khi không có Lam Tiếu Chính ở trong phòng thì sẽ không có những rắc rối này.
Chỉ có một đôi dép, chỉ có một cái ly, chỉ có một cái khăn lông, may mắn có một cái bàn chải đánh răng mới.
Tùm lum vấn đề, hết cái này đến cái khác. Lam Tiếu Chính cũng không nói gì, nhưng mà Lâm Hoa cảm thấy mặt mũi của cậu cũng nhanh chóng bị mất đi hết rồi.
Chờ đến lúc có thể lên giường ngủ, đã vui mừng một chút, đầu của Lâm Hoa cả ngày nay bị giày vò cũng có hơi rối loạn.
Thế nhưng những vấn đề mới lại tới rồi, Lâm Hoa đã nhiều năm cũng chưa từng ngủ chung với người khác, hơn nữa còn là cùng với tổng giám đốc của mình! Cậu cảm thấy mình mệt mỏi khủng khiếp, nhưng thần kinh lại khẩn trương cao độ.
Ai có thể nói cho cậu biết bây giờ là một tình huống gì? Ở qua đêm nhà mình sao? Nếu như mình là con gái có thể phát sinh mấy chuyện gì đó không?
Khà khà, mà tướng mạo của Lam Tiếu Chính nhìn rất đẹp trai, nhắc tới cái này cũng không thua thiệt, đây chính là câu dẫn cấp trên mà mọi người hay nói? Lâm Hoa suy nghĩ một chút liền vui vẻ!
Đột nhiên đầu óc Lâm Hoa lại quay ngoắt, mình là một thằng con trai!! Thật coi mình là được người ta bao dưỡng sao?
Chát một tiếng, Lâm Hoa cho mình một cái tát, đầu óc gần đây là càng ngày càng không bình thường, tất cả đều nghĩ chuyện không đâu, mình lại mắc chứng bệnh hoang tưởng nghiêm trọng vậy sao.
Lam Tiếu Chính từ toilet đi ra, thì thấy Lâm Hoa ngã xuống giường, trước là cười ha ha, sau đó, lại cho mình mấy cái tát.
“Cậu đang làm gì vậy?" Lam Tiếu Chính ngồi vào bên giường của cậu.
“Đâu có làm gì!" Lâm Hoa trả lời, nhanh chóng xê dịch vào tận bên trong giường, gần như sắp dán dính trên vách tường.
Lam Tiếu Chính cũng không nói gì nữa. Bây giờ đầu óc của hắn rất loạn, cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh tình cảnh này.
Nếu như cho hắn lựa chọn, hắn đương nhiên cũng rất muốn từ nơi này đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc, còn chưa ngủ sao?" Thấy Lam Tiếu Chính đang ngẩn người, Lâm Hoa có chút khẩn trương hỏi.
Tình cảnh này, sao quái dị như thế?
Muốn quái dị thế nào thì liền quái dị thế đó!
Thấy Lâm Hoa co ro ở trong góc tường, Lam Tiếu Chính trợn mắt đến mức trắng dã.
Cái giường này bề ngang chính là bề ngang giường mẹ con, một mét hai. Hai người đàn ông chen chúc nhau có chút gượng gạo, nhưng mà, Lâm Hoa rất gầy, ngược lại hai người nằm trên đó cũng không phải chật lắm.
Thấy Lam Tiếu Chính nằm xuống, Lâm Hoa duỗi tay, tắt đèn đi.
Mắt mở trao tráo, Lâm Hoa cũng không sao ngủ được, không quen ngủ bên cạnh người khác, hơn nữa người bên cạnh lại là Lam Tiếu Chính.
“Tổng giám đốc" Lâm Hoa nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy hai mắt Lam Tiếu Chính cũng mở trao tráo, vào buổi tối có ánh sáng bên ngoài lấp ló.
“Sao thế?" Lam Tiếu Chính cũng nghiêng đầu sang nhìn cậu, mắt đã thích ứng với bóng tối, chỉ thấy cái đầu nhỏ bé của Lâm Hoa gối lên đống quần áo của cậu. Vì chỉ có một cái gối đầu, lại dưới sự yêu cầu khăng khăng của Lâm Hoa, chính cậu từ tủ quần áo lấy ra một ít quần áo không mặc thường làm thành một cái gối đầu tạm thời.
“Chúng ta có tính là bạn bè không?" Lâm Hoa nhìn ánh mắt của Lam Tiếu Chính hỏi.
“Vì sao hỏi chuyện này?" Lam Tiếu Chính khẽ cười một tiếng, sao cậu ta lại đột nhiên hỏi tới chuyện này.
“Có cấp trên và nhân viên nào lại giống như chúng ta không?" Lâm Hoa nói rất nghiêm túc.
Lam Tiếu Chính trầm ngâm một lúc, lại mỉm cười “Quả thực không có cấp trên và nhân viên nào giống như chúng ta, tôi đúng là quá quan tâm đến cậu!"
Lâm Hoa bĩu môi “Là tôi quá trẻ con, anh cố tình trêu chọc tôi!"
“Cậu phát hiện?"
Lâm Hoa bị nghẹn lời, im lặng một hồi lâu, Lâm Hoa mới phát ra tiếng tăm “Anh cũng lại nói đùa?"
Lam Tiếu Chính cười lớn tiếng hơn.
“A!" Lâm Hoa đột nhiên hét một tiếng “Anh không phải chính là hay nói giỡn à, anh làm tổn thương người ta, anh có thể quên đi câu nói kia của tôi được không?"
“Mới có một hồi mà cậu đã quen? Lúc trước cứ tổng giám đốc, dù thế nào cũng gọi là ngài, bây giờ gọi trực tiếp là anh!"
Lâm Hoa ngượng ngùng cười hì hì hai tiếng, sắc mặt có hơi ửng đỏ, nhưng mà buổi tối ai nhìn ra chứ?
“Muốn tôi quên câu nói kia?"
“Chính là cái câu bao dưỡng đó!" Lâm Hoa có chút giận dữ nói ra “Mỗi lần nói chuyện đều lôi cái vụ này ra nói!"
“Chẳng lẽ cậu đã vứt bỏ cái giấc mộng này rồi?" Giọng nói của Lam Tiếu Chính có chút ngạc nhiên.
“Anh biết rõ tôi là đùa giỡn!" Lâm Hoa cũng có chút cắn răng nghiến lợi.
“Tôi cảm thấy cái suy nghĩ này hay vô cùng" Lam Tiếu Chính nói đáp lại.
“Anh!" Lâm Hoa nói xong liền lấy tay từ trong chăn, bóp cổ Lam Tiếu Chính, cậu thực sự rất tức giận mới làm như thế.
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ không lấy cái này ra giỡn nữa!" Lam Tiếu Chính cười cười lấy tay cậu xuống.
“Thiệt?" Lâm Hoa có chút không tin hỏi lại.
“Thiệt!"
“Tổng giám đốc là người Đài Loan à?"
“Ừ"
“Đài Loan chơi vui không? Tôi phải mang theo quần áo dày cỡ nào mới phù hợp, không phải anh nói Đài Bắc không lạnh lắm sao?" (dày là độ dày của quần áo)
“Đầu thu mặc là được, cậu cũng có thể mang ít quần áo dày"
“Tổng giám đốc kết hôn chưa?" Lâm Hoa là đang nói chuyện phiếm ư?
“Sao đột nhiên hỏi cái này?"
“Là bỗng nhiên nghĩ đến! Nhưng mà, anh bao lớn rồi?"
“Không lớn lắm. Năm nay mới ba mươi hai thôi" Lam Tiếu Chính có chút cảm thán.
“Vậy tại sao anh còn chưa kết hôn? Có nhà có xe!"
“Có phải tối nay cậu đã nói quá nhiều hay không?"
“Tôi..." Tối hôm nay quả thật nói hơi nhiều.
“Tôi chỉ là muốn biết thôi!" Lâm Hoa có chút bất mãn lẩm bẩm nói.
“Cậu muốn biết để làm gì?" Lam Tiếu Chính thính tai nghe được.
“..." Lâm Hoa không đáp lại, tại sao mình phải biết?
“Vì sao nhất định phải kết hôn?" Lam Tiếu Chính hỏi ngược lại cậu.
"Là chuyện thường tình mà, lẽ nào còn có người không muốn kết hôn sinh con sao?"
“Đúng là có một loại người như thế, bọn họ là không kết hôn sinh con" Lam Tiếu Chính nghe được Lâm Hoa nói, có hơi hạ giọng gần như thì thầm nói.
“Anh nói gì?" Lâm Hoa không nghe rõ.
“Không có gì! Cậu còn chưa ngủ, ngày mai khỏi cần đi làm à?"
“Chúng ta là bạn bè phải không?" Lâm Hoa lại hỏi một lần nữa.
“Ừ"
“Vậy ngày mai tôi có thể xin nghỉ không?"
“Không thể"
“..."
Đến nửa đêm Lam Tiếu Chính ngủ không thoải mái lắm, tướng ngủ của Lâm Hoa cũng không sao đàng hoàng. Tất cả chân đều gác lên trên người Lam Tiếu Chính, mặt còn dùng sức cọ trên gối đầu. Đây là thói quen từ bé của Lâm Hoa, luôn luôn thích cọ gối đầu.
Một đống quần áo bị Lâm Hoa cọ đến rối tung rối nùi, Lam Tiếu Chính không còn cách nào khác, nâng đầu của cậu, lấy ra quần áo dưới đầu cậu, lại lấy gối đầu dưới đầu mình gối dưới đầu Lâm Hoa.
Lâm Hoa ngủ ở bên trong, có lẽ chật lắm, lúc nào cũng lấn qua chỗ Lam Tiếu Chính, hận không thể cả người đều nằm sấp trên người hắn.
Gối đầu lên cánh tay của mình, Lam Tiếu Chính không biết có phải ngủ thiếp đi, dù sao cũng là mơ mơ màng màng thì thấy bên ngoài trời đã sáng.
End chap 13
✩ Mình muốn giải thích chuyện này một chút, chỗ trọ của Lâm Hoa, tác giả dùng từ “viện", mình không biết dùng từ nào ở VN để edit lại, nên mình để nguyên như vậy. Theo mình dò trên Baidu, thì mấy cái viện này, hình như là mấy cái nhà cổ của người Trung Quốc.
“Ban đêm ở trong sân nơi này rất tối, vẫn không nghĩ đã qua mười hai giờ" Lâm Hoa ở phía trước dẫn đường. Chỗ cậu thuê trọ là chỉ duy nhất một cái sân trong, tuy rằng bên ngoài đó đã có một cái cửa rào, thế nhưng trong này lại có rất nhiều phòng nhỏ đơn độc, khác biệt với chủ nhà.
Đi tới cửa cổng, cũng tối thui một vùng, dường như có vật gì đó chặn lại.
“Ủa, chuyện gì vậy trời? Chủ nhà sao lại khóa cửa viện?" Lâm Hoa kêu lên, quay đầu nhìn Lam Tiếu Chính đi theo phía sau mình.
“Xảy ra chuyện gì?" Lam Tiếu Chính đi lên phía trước.
Lâm Hoa gãi đầu, đi lên phía trước lắc vài cái lên cửa, ổ khóa bên trên và cửa sắt va chạm vang lên leng keng, nhất là ở trong đêm tối nghe đặc biệt rõ ràng hơn.
Loay hoay một hồi, vẫn không mở ra.
“Tổng giám đốc, tôi..." Lâm Hoa có hơi luống cuống, trước đây vẫn chưa từng xuất hiện qua tình huống như vậy.
“Gõ cái gì mà gõ?" Lam Tiếu Chính vẫn im lặng, là một người đàn ông ở trong một gian phòng ngay cửa cổng đi ra rống lên.
“Xin lỗi nha anh trai, anh cho chúng tôi hỏi chút, cửa này sao đã khóa lại chứ?" Lâm Hoa cũng có hơi ngại ngùng, đêm khuya còn quấy rầy đến người ta.
“Cậu không thấy tờ giấy dán ở cửa hả?" Người đàn ông thấy là người thuê phòng ở trong viện, quen mặt, giọng nói cũng hòa nhã hơn “Con trai của chủ nhà trọ học lớp mười hai, trời đất này bao la, con của ổng là lớn nhất. Trong một năm này, cửa viện là đúng mười hai giờ khuya đóng lại, đúng sáu giờ sáng mở cửa. Nói cái gì muốn buổi tối kêu mấy cậu giữ yên lặng một chút, con của ổng phải nghỉ ngơi!" Người đàn ông này giải thích, còn mang theo chút ý tứ chẳng bận tâm.
Cái viện này ai cũng biết con của chủ nhà, chính là một đứa tính khí lỗ mãng, thi lên đại học cũng có mờ ám. Thỉnh thoảng, chủ nhà trọ còn tìm Lâm Hoa giảng dùm con trai ông ta vài cái đề, Lâm Hoa cảm thụ sâu sắc, chỉ số IQ trên cái thế giới này vẫn là khác biệt.
“Vậy bây giờ tôi đi tìm ông chủ lấy cái chìa khóa?" Nhà của chủ nhà trọ ở tận cùng trong sân, là một căn nhà lầu nhỏ riêng biệt.
“Cậu đừng đi nha, chuyện lần trước của người anh em họ Vương ở trong cùng, cậu biết không?" Người đàn ông hỏi, thấy Lâm Hoa gật đầu, lại nói tiếp “Chuyện là cậu ta có một người bà con đến, gọi cậu ta ra đón, cũng như thường lệ đi ngay đến gõ cửa nhà chủ phòng trọ, bị ông chủ nhà cầm chổi đánh cho một trận. Bây giờ cậu ta bị tăng tiền thuê phòng, điện nước bị cúp không có mà sài, đây không phải là buộc cậu ta dọn ra khỏi đây sao!"
Lâm Hoa có chút trợn mắt há mồm, cái ông chủ nhà trọ này là một người đàn ông mập mạp với cái bụng to tướng, một kẻ tham ăn, đời này quan tâm nhất chính là đứa con trai đần độn của ổng.
“Mau trở vào ngủ đi, giờ này đã hơn nửa đêm, làm gì nữa mà làm?" Người đàn ông đóng cửa rầm một tiếng.
Lâm Hoa quay đầu qua, nhìn Lam Tiếu Chính còn đứng ở cửa viện, hai người liền nhìn nhau, tùy ý để gió lạnh thổi qua một vòng lại một vòng.
Chờ đến khi cơn gió thổi qua lần thứ ba, Lam Tiếu Chính bước đi.
“Tổng giám đốc?" Lam Tiếu Chính đi vào trong, Lâm Hoa đuổi theo hắn.
Bây giờ Lâm Hoa vẫn không hiểu rõ tình cảnh đang xảy ra, đây rốt là chuyện gì? Đây rốt cuộc là cái tình huống gì?
Hai người lại vào phòng nhỏ của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính ngồi trên giường, nhìn cậu đứng ở cạnh cửa.
“Tổng giám đốc, tôi... việc đó.." Lâm Hoa cũng không biết được mình muốn nói cái gì, nếu như đang ở nhà của Lam Tiếu Chính, chắc chắn là liền mỗi người ngủ một phòng, nhưng bây giờ phải làm thế nào? Cái phòng chim sẻ bé xíu của cậu, chỉ có một cái giường vừa phải, chuyện này rốt cuộc phải làm sao đây?
“Tổng giám đốc, hay là tôi đi gõ cửa nhà chủ trọ nhé!" Lâm Hoa thử dò hỏi.
“Cậu không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa hả?" Tuy rằng Lâm Hoa và người đàn ông kia nói tiếng địa phương, thế nhưng ý tứ đại khái, Lam Tiếu Chính vẫn hiểu.
Lâm Hoa cắn môi một cái, quyết định “Tôi đây nằm ra đất ngủ!"
“Cậu muốn lạnh chết sao?" Miền Nam không có khí hậu ấm áp, trong và ngoài phòng lạnh như nhau, bây giờ đã vào thu, ban đêm thì càng lạnh hơn.
Tóm lại, Lâm Hoa là sao cũng đều không tự nhiên. Lam Tiếu Chính rất cao, ở nơi này chen chúc trong cái phòng nhỏ, thì có vẻ đặc biệt chật chội. Lâm Hoa trước đây vẫn không phát hiện, vì sao khi không có Lam Tiếu Chính ở trong phòng thì sẽ không có những rắc rối này.
Chỉ có một đôi dép, chỉ có một cái ly, chỉ có một cái khăn lông, may mắn có một cái bàn chải đánh răng mới.
Tùm lum vấn đề, hết cái này đến cái khác. Lam Tiếu Chính cũng không nói gì, nhưng mà Lâm Hoa cảm thấy mặt mũi của cậu cũng nhanh chóng bị mất đi hết rồi.
Chờ đến lúc có thể lên giường ngủ, đã vui mừng một chút, đầu của Lâm Hoa cả ngày nay bị giày vò cũng có hơi rối loạn.
Thế nhưng những vấn đề mới lại tới rồi, Lâm Hoa đã nhiều năm cũng chưa từng ngủ chung với người khác, hơn nữa còn là cùng với tổng giám đốc của mình! Cậu cảm thấy mình mệt mỏi khủng khiếp, nhưng thần kinh lại khẩn trương cao độ.
Ai có thể nói cho cậu biết bây giờ là một tình huống gì? Ở qua đêm nhà mình sao? Nếu như mình là con gái có thể phát sinh mấy chuyện gì đó không?
Khà khà, mà tướng mạo của Lam Tiếu Chính nhìn rất đẹp trai, nhắc tới cái này cũng không thua thiệt, đây chính là câu dẫn cấp trên mà mọi người hay nói? Lâm Hoa suy nghĩ một chút liền vui vẻ!
Đột nhiên đầu óc Lâm Hoa lại quay ngoắt, mình là một thằng con trai!! Thật coi mình là được người ta bao dưỡng sao?
Chát một tiếng, Lâm Hoa cho mình một cái tát, đầu óc gần đây là càng ngày càng không bình thường, tất cả đều nghĩ chuyện không đâu, mình lại mắc chứng bệnh hoang tưởng nghiêm trọng vậy sao.
Lam Tiếu Chính từ toilet đi ra, thì thấy Lâm Hoa ngã xuống giường, trước là cười ha ha, sau đó, lại cho mình mấy cái tát.
“Cậu đang làm gì vậy?" Lam Tiếu Chính ngồi vào bên giường của cậu.
“Đâu có làm gì!" Lâm Hoa trả lời, nhanh chóng xê dịch vào tận bên trong giường, gần như sắp dán dính trên vách tường.
Lam Tiếu Chính cũng không nói gì nữa. Bây giờ đầu óc của hắn rất loạn, cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh tình cảnh này.
Nếu như cho hắn lựa chọn, hắn đương nhiên cũng rất muốn từ nơi này đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc, còn chưa ngủ sao?" Thấy Lam Tiếu Chính đang ngẩn người, Lâm Hoa có chút khẩn trương hỏi.
Tình cảnh này, sao quái dị như thế?
Muốn quái dị thế nào thì liền quái dị thế đó!
Thấy Lâm Hoa co ro ở trong góc tường, Lam Tiếu Chính trợn mắt đến mức trắng dã.
Cái giường này bề ngang chính là bề ngang giường mẹ con, một mét hai. Hai người đàn ông chen chúc nhau có chút gượng gạo, nhưng mà, Lâm Hoa rất gầy, ngược lại hai người nằm trên đó cũng không phải chật lắm.
Thấy Lam Tiếu Chính nằm xuống, Lâm Hoa duỗi tay, tắt đèn đi.
Mắt mở trao tráo, Lâm Hoa cũng không sao ngủ được, không quen ngủ bên cạnh người khác, hơn nữa người bên cạnh lại là Lam Tiếu Chính.
“Tổng giám đốc" Lâm Hoa nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy hai mắt Lam Tiếu Chính cũng mở trao tráo, vào buổi tối có ánh sáng bên ngoài lấp ló.
“Sao thế?" Lam Tiếu Chính cũng nghiêng đầu sang nhìn cậu, mắt đã thích ứng với bóng tối, chỉ thấy cái đầu nhỏ bé của Lâm Hoa gối lên đống quần áo của cậu. Vì chỉ có một cái gối đầu, lại dưới sự yêu cầu khăng khăng của Lâm Hoa, chính cậu từ tủ quần áo lấy ra một ít quần áo không mặc thường làm thành một cái gối đầu tạm thời.
“Chúng ta có tính là bạn bè không?" Lâm Hoa nhìn ánh mắt của Lam Tiếu Chính hỏi.
“Vì sao hỏi chuyện này?" Lam Tiếu Chính khẽ cười một tiếng, sao cậu ta lại đột nhiên hỏi tới chuyện này.
“Có cấp trên và nhân viên nào lại giống như chúng ta không?" Lâm Hoa nói rất nghiêm túc.
Lam Tiếu Chính trầm ngâm một lúc, lại mỉm cười “Quả thực không có cấp trên và nhân viên nào giống như chúng ta, tôi đúng là quá quan tâm đến cậu!"
Lâm Hoa bĩu môi “Là tôi quá trẻ con, anh cố tình trêu chọc tôi!"
“Cậu phát hiện?"
Lâm Hoa bị nghẹn lời, im lặng một hồi lâu, Lâm Hoa mới phát ra tiếng tăm “Anh cũng lại nói đùa?"
Lam Tiếu Chính cười lớn tiếng hơn.
“A!" Lâm Hoa đột nhiên hét một tiếng “Anh không phải chính là hay nói giỡn à, anh làm tổn thương người ta, anh có thể quên đi câu nói kia của tôi được không?"
“Mới có một hồi mà cậu đã quen? Lúc trước cứ tổng giám đốc, dù thế nào cũng gọi là ngài, bây giờ gọi trực tiếp là anh!"
Lâm Hoa ngượng ngùng cười hì hì hai tiếng, sắc mặt có hơi ửng đỏ, nhưng mà buổi tối ai nhìn ra chứ?
“Muốn tôi quên câu nói kia?"
“Chính là cái câu bao dưỡng đó!" Lâm Hoa có chút giận dữ nói ra “Mỗi lần nói chuyện đều lôi cái vụ này ra nói!"
“Chẳng lẽ cậu đã vứt bỏ cái giấc mộng này rồi?" Giọng nói của Lam Tiếu Chính có chút ngạc nhiên.
“Anh biết rõ tôi là đùa giỡn!" Lâm Hoa cũng có chút cắn răng nghiến lợi.
“Tôi cảm thấy cái suy nghĩ này hay vô cùng" Lam Tiếu Chính nói đáp lại.
“Anh!" Lâm Hoa nói xong liền lấy tay từ trong chăn, bóp cổ Lam Tiếu Chính, cậu thực sự rất tức giận mới làm như thế.
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ không lấy cái này ra giỡn nữa!" Lam Tiếu Chính cười cười lấy tay cậu xuống.
“Thiệt?" Lâm Hoa có chút không tin hỏi lại.
“Thiệt!"
“Tổng giám đốc là người Đài Loan à?"
“Ừ"
“Đài Loan chơi vui không? Tôi phải mang theo quần áo dày cỡ nào mới phù hợp, không phải anh nói Đài Bắc không lạnh lắm sao?" (dày là độ dày của quần áo)
“Đầu thu mặc là được, cậu cũng có thể mang ít quần áo dày"
“Tổng giám đốc kết hôn chưa?" Lâm Hoa là đang nói chuyện phiếm ư?
“Sao đột nhiên hỏi cái này?"
“Là bỗng nhiên nghĩ đến! Nhưng mà, anh bao lớn rồi?"
“Không lớn lắm. Năm nay mới ba mươi hai thôi" Lam Tiếu Chính có chút cảm thán.
“Vậy tại sao anh còn chưa kết hôn? Có nhà có xe!"
“Có phải tối nay cậu đã nói quá nhiều hay không?"
“Tôi..." Tối hôm nay quả thật nói hơi nhiều.
“Tôi chỉ là muốn biết thôi!" Lâm Hoa có chút bất mãn lẩm bẩm nói.
“Cậu muốn biết để làm gì?" Lam Tiếu Chính thính tai nghe được.
“..." Lâm Hoa không đáp lại, tại sao mình phải biết?
“Vì sao nhất định phải kết hôn?" Lam Tiếu Chính hỏi ngược lại cậu.
"Là chuyện thường tình mà, lẽ nào còn có người không muốn kết hôn sinh con sao?"
“Đúng là có một loại người như thế, bọn họ là không kết hôn sinh con" Lam Tiếu Chính nghe được Lâm Hoa nói, có hơi hạ giọng gần như thì thầm nói.
“Anh nói gì?" Lâm Hoa không nghe rõ.
“Không có gì! Cậu còn chưa ngủ, ngày mai khỏi cần đi làm à?"
“Chúng ta là bạn bè phải không?" Lâm Hoa lại hỏi một lần nữa.
“Ừ"
“Vậy ngày mai tôi có thể xin nghỉ không?"
“Không thể"
“..."
Đến nửa đêm Lam Tiếu Chính ngủ không thoải mái lắm, tướng ngủ của Lâm Hoa cũng không sao đàng hoàng. Tất cả chân đều gác lên trên người Lam Tiếu Chính, mặt còn dùng sức cọ trên gối đầu. Đây là thói quen từ bé của Lâm Hoa, luôn luôn thích cọ gối đầu.
Một đống quần áo bị Lâm Hoa cọ đến rối tung rối nùi, Lam Tiếu Chính không còn cách nào khác, nâng đầu của cậu, lấy ra quần áo dưới đầu cậu, lại lấy gối đầu dưới đầu mình gối dưới đầu Lâm Hoa.
Lâm Hoa ngủ ở bên trong, có lẽ chật lắm, lúc nào cũng lấn qua chỗ Lam Tiếu Chính, hận không thể cả người đều nằm sấp trên người hắn.
Gối đầu lên cánh tay của mình, Lam Tiếu Chính không biết có phải ngủ thiếp đi, dù sao cũng là mơ mơ màng màng thì thấy bên ngoài trời đã sáng.
End chap 13
✩ Mình muốn giải thích chuyện này một chút, chỗ trọ của Lâm Hoa, tác giả dùng từ “viện", mình không biết dùng từ nào ở VN để edit lại, nên mình để nguyên như vậy. Theo mình dò trên Baidu, thì mấy cái viện này, hình như là mấy cái nhà cổ của người Trung Quốc.
Tác giả :
Nhiễm Thanh Nhan