[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 90
Mã xa Tiểu Tứ Tử bọn họ đã đi đến Hắc Phong Thành, này không hổ là Hắc Phong thành kề cận đại mạc, bão cát rất lớn, hơn nữa vùng Mạc Bắc khí hậu so với Trung Nguyên lạnh hơn, gió thổi trên mặt, cảm giác đau đớn như kim châm.
Tiểu Tứ Tử nằm bên trong mã xa, bên cạnh là Thạch Đầu lông xù ấm áp, đang nghiêm túc xoa bóp cho Thạch Đầu, trước xoa móng vuốt, sau xoa đến cổ, nghe nói việc này giúp Thạch Đầu thả lỏng gân cốt, bởi vì thường xuyên nằm ở trong xe lười động, cho nên cần xoa bóp nhiều.
Thạch Đầu thoải mái mà nằm úp sấp rên hừ hừ.
Từ sau khi Thạch Đầu có tin vui, Tiễn Tử liền thể hiện bộ dáng một lão ba đúng chuẩn, đi theo phía sau mã xa, vẻ mặt cảnh giác, trông chừng Thạch Đầu một tấc không rời.
Mọi người thật vất vả vào thành, lại phát hiện – trong thành thật hoang vắng a.
“A?" Tiểu Tứ Tử chui ra mã xa nhìn thoáng qua, có chút giật mình hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử, Hắc Phong thành sao lại hoang vắng như thế này a?"
“Gần đây có lẽ bão cát khá lớn." Hắc Ảnh bọn họ có vẻ quen thuộc địa lý và hoàn cảnh vùng Mạc Bắc, lên tiếng, “Bình thường thành trấn như thế này cũng không có nhiều người ngụ lại, phần lớn là thời điểm đánh giặc dùng để dựng tòa thành, bất quá hiện tại một người cũng không nhìn thấy, cũng là thời điểm hiếm hoi đi."
“Nga…" Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Thì ra là thế a."
Lúc này, sắc trời dần tối, mắt thấy nên tìm một chỗ trọ, nhưng mọi người ở trong thành đi xem xét một phen, chính là không tìm được chỗ có thể đặt chân nghĩ lại tại địa phương này.
“Di?" Tiểu Tứ Tử có chút không rõ, “Cho tới bây giờ còn chưa thấy qua bất kỳ khách *** hay tửu lâu nào hết a?."
“Ân…" Mục Phương sờ sờ cằm, “Gần đây có phải hay không xảy ra chuyện gì a, vùng này tuy rằng nguyên bản rất hoang vắng nhưng cũng là lần đầu thấy vắng vẻ thành cái dạng này a."
“A!" Tiểu Tứ Tử chui đầu qua cửa xe mà nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy trong ngõ hẻm không xa, có một người đi đường đang nhìn họ, vừa thấy có người chú ý tới mình liền vội vã xoay người bỏ chạy.
Hoa Phi Phi nhún người nhảy tới, một phen đè lại đầu vai người nọ.
Người nọ nhanh chóng kêu cứu mạng, Hoa Phi Phi có chút bất đắc dĩ, “Ngươi kêu cái gì nha, chúng ta chính là đi ngang qua mà thôi, nghĩ muốn hỏi ngươi đường đi thế nào."
Người nọ lúc này mới ngừng giãy dụa, an tĩnh lại, giương mắt nhìn Hoa Phi Phi, hỏi “Các ngươi muốn đi đâu a?"
Hoa Phi Phi nghĩ nghĩ, hỏi “Phụ cận có khách *** không? Chúng ta đêm tối muốn tìm nơi dừng chân… Còn có a, Hắc Phong thành này có chuyện gì xảy ra ở đây a? Sao lại hoang vắng thế này?"
Người dân địa phương kia nghe xong, nghĩ nghĩ một chút rồi nói, “Người tại Hắc Phong thành gần như đều chạy trốn, bởi vì gần đây trên trời xuất hiện dị trạng khác thường, tất cả mọi người sợ là có tai họa hoặc có thể có chiến tranh… Dù sao đều là đánh giặc đánh đến sợ cho nên chạy cả rồi."
“Vậy nơi nào có thể qua đêm?" Mục Phương tò mò hỏi, “Dù sao vẫn có nơi có thể ở đi?"
“Ân…" Phía trước không xa là vùng biên giới Hắc Phong thành và Đại Liêu, có một khách ***, người có thể ở lại… Chỉ có điều…"
“Chỉ có điều sao?" Hai ảnh vệ hiếu kỳ hỏi.
“Ân…" Người nọ đè thấp thanh âm nói, “Khách *** Hắc Phong, nơi đó là hang ổ của những tên đạo tặc, nhiều tên trộm lui tới… Các ngươi phải cẩn thận, bất quá ta xem vài vị tựa hồ đều giỏi công phu, hẳn là không việc gì đi."
Nhãn cầu Hoa Phi Phi có chút xoay chuyển một vòng, đem người thả ra, xoay người trở về mã xa.
Mọi người nhìn nhau, đánh xe hướng địa phương Hắc Phong đi đến.
Tiểu Tứ Tử ở trong mã xa có chút lắc lư, vừa uy bánh bột ngô côn trùng cho Thạch Đầu ăn. Thạch Đầu gần đây ngoan ngoãn không ít, Tiểu Tứ Tử cũng hết sức lưu tâm nó, ban đêm cùng nó ngủ cùng một giường, đáng thương cho Tiêu Lương phải ra ngủ ở nơi khác trông chừng, còn lại Tiễn Tử tinh thần sáng láng, cả ngày làm thủ vệ cho bọn họ.
“Thạch Đầu." Tiểu Tứ Tử đem một chút miếng bánh bột ngô côn trùng nhét vào miệng Thạch Đầu, cười tủm tỉm hỏi, “Nếu sinh Bố Bố, ngươi muốn là đực hay cái thế?"
Thạch Đầu trong miệng nhai nhai, nhìn Tiểu Tứ Tử — Ai biết a, đều như nhau cả mà.
“Hắc hắc." Tiểu Tứ Tử đưa tay nhẹ nhàng mà sờ sờ cái bụng đã tròn trịa của Thạch Đầu, cười nói, “Tiểu trảo ly còn nhỏ, nhất định cực kỳ cực kỳ khả ái!"
Thạch Đầu có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái, chi chi hai tiếng – Lại khả ái, ngươi cũng không có khả ái!
Tiểu Tứ Tử tiến tới, nắm lỗ tai Thạch Đầu,, sau đó bất ngờ tiến đến phía sau xốc đuôi Thạch Đầu lên xem thí thí, hiếu kỳ hỏi, “Không biết có phải sinh ra từ đây ko a."
“Chi chi!" Thạch Đầu vội vã tránh ra, dùng cái đuôi che lại, bất mãn – Ngươi lại xem ta, đáng ghét, ta đã lập gia đình rồi!
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, ngưỡng mặt, “Tỏ vẻ cái gì, đến lúc đó nói không chừng còn muốn ta đỡ đẻ nha."
……
Không lâu sau, mã xa ngừng lại, chợt nghe bên ngoài mã xa Tiêu Lương thấp giọng nói, “Cẩn nhi, đến rồi."
Tiểu Tứ Tử vén màn xe lên, nhảy ra, chỉ thấy lúc này trời đã tối, đại mạc một mảnh mênh mông, xa xa đúng là Hắc Phong thành.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, nhìn bầu trời đầy sao kia, cảm giác bầu trời thật gần so với trước đây đã nhìn, cho tới bây giờ chưa từng thấy gần đến thế.
“Cẩn nhi." Tiêu Lương vươn tay kéo Tiểu Tứ Tử, “Vào khách ***."
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, mới chú ý tới, phía sau có một tòa khách ***. Vách tường màu đen, bên trên có một tấm biển nền đen, chữ viết to màu trắng – Khách *** Hắc Phong.
Tiểu Tứ Tử hơi hơi nhíu mày, “Khách *** này vì sao trông không được tự nhiên nha?"
Tiêu Lương và Mục Phương nhìn nhau, cũng đề cao cảnh giác.
Thạch Đầu cũng lảo đảo từ trong xe ngựa đi xuống, Tiễn Tử chạy nhanh đến khẩn trương theo bên cạnh, mọi người cùng nhau một chỗ, hất lên rèm cửa, đi vào Hắc Phong khách ***.
Tại Tiêu Dao đảo, Triệu Phổ mở cửa thư phòng, đi đến bên trong, đem thanh cổ đao đã treo thật lâu trên vách xuống, giơ lên trước mắt nhìn nhìn, cúi đầu không nói.
“Thật lâu không thấy ngươi dùng Tân Đình Hậu, phải chăng nó cũng không nhận biết ngươi?" Công Tôn từ bên ngoài đi đến, cười hỏi.
Triệu Phổ cầm đao nhìn một chút, nhẹ nhàng dùng ngón tay mình xẹt qua lưỡi đao Tân Đình Hậu kia… Nháy mắt máu đỏ thẫm, dọc theo thân đao hoa văn kỳ lạ hiện ra….
Công Tôn đứng bên cạnh, cảm giác Tân Đình Hậu chấn động một chút… Phát ra một hồi thanh âm có chút cổ quái, giống như thở dài…
Công Tôn kinh ngạc mở to hai mắt hỏi, “Sao lại như vậy?"
“Cái này gọi là Tỉnh đao." Triệu Phổ thản nhiên nói, “Tiểu tử này, chỉ có máu của ta mới làm cho nó hưng phấn như thế này mà thức tỉnh."
Quả nhiên, thanh đao Tân Đình Hậu giống như có một loại sinh mệnh như người bình thường, biến thành màu đỏ chói mắt, mà quanh thân lại càng đen, yêu dị nói không nên lời.
“Thật không hổ là yêu đao." Công Tôn lắc đầu, thở dài hỏi, “Ngươi thực sự muốn đi?"
Triệu Phổ hơi nhíu mày, thật lâu sau mới nói, “Nếu không phải sơn cùng thủy tận *, Triệu Trinh sẽ không cầu ta."
Công Tôn cúi đầu, một lúc sau mới hỏi, “Đại Tống ta không có binh tướng khác sao?"
Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn, cười hỏi, “Sao thế? Đau lòng ta?"
Công Tôn trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi còn có tâm tư đùa giỡn sao? Lưu tướng quân trước đó, cũng là danh tướng, thế nhưng mang theo hai mươi vạn nhân mã đi, trong một đêm biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, sống không thấy người, chết không thấy xác. Ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?"
Triêu Phổ gật gật đầu, “Người Liêu lần này đến đã có chuẩn bị, tuy rằng không biết cụ thể dùng phương pháp gì, nhưng mà ta hiểu rõ, tuyệt đối không phải yêu pháp."
“Ta cũng đi!" Công Tôn trầm mặc một hồi, nói “Ta mặc dù không biết đánh giặc, nhưng ít nhất còn biết rõ nhiều chuyện cổ quái, ta cũng không muốn ngốc ở trên đảo chờ."
Triệu Phổ nở nụ cười, gật đầu, “Ta đương nhiên muốn dẫn ngươi đi… Vạn nhất thực sự không khéo rơi vào tay địch, cũng muốn kéo ngươi cùng đầu thai chuyển thế."
Công Tôn có chút bất đắc dĩ mà trắng mắt liếc Triệu Phổ, sau đó tâm sự nặng nề nói, “Tiểu Tứ Tử đang ở nơi đó… Đây là điều ta lo lắng nhất."
“Này…" Triệu Phổ thở dài nói, “Bất quá có Tiểu Lương tử bọn họ ở đó, hẳn là không có việc gì." Nói xong, Triệu Phổ nhìn Tân Đình Hậu trên tay, “Lần này nếu như có thể đại nạn không chết… Ta muốn đem thanh Tân Đình Hậu này trao cho Tiểu Lương tử, hắn từ nhỏ đã bắt đầu trông mong… Vẫn là trao hắn hơi chậm chút."
Công Tôn cười cười nói, “Còn không phải ngươi lòng dạ hẹp hòi, hòm thuốc của ta đều đã đem cho Tiểu Tứ Tử."
Triệu Phổ đi đến, tại đầu Công Tôn hôn một cái, nói “Mấy ngày nữa, nhân mã tập trung, ta sẽ dẫn ba mươi vạn đại quân đi, chúng ta trước tiên nghĩ cách thông báo cho Tiểu Tứ Tử bọn họ, sau đó hợp lại. Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh ngươi, ngươi mới có thể an tâm theo ta cùng một chỗ đánh giặc được."
Công Tôn nhìn Triệu Phổ, gật đầu.
….
Tiểu Tứ Tử bọn họ vào khách *** Hắc Phong, liền nghênh đón một cỗ nhiệt thổi đến, bên trong được đặt rất nhiều chậu than đang cháy to, so với bên ngoài ấm hơn rất nhiều.
Nguyên lại là khách *** có không ít thực khách.
Tiểu nhị vội vã chạy ra nghênh đón, “Các vị khách quan dừng chân hay ở trọ a?"
“Trước ăn uống, sau ở trọ." Tiêu Lương nói, “Có phòng thượng hạng không? Chúng ta muốn ba gian."
“Có có!" Tiểu nhị nhanh chóng gật đầu, lại nhìn thoáng qua Thạch Đầu và Tiễn Tử, cười nói, “U, đây không phải là trảo ly sao? Này rất hiếm a."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, không hổ đã đến Tây Bắc, thậm chí cũng có người nhận ra trảo ly.
Sau đó, mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Thức ăn vùng Tây Bắc trước giờ Tiểu Tứ Tử chưa từng ăn qua, mọi người nướng một con dê, thịt rất mềm, Tiểu Tứ Tử thưởng thức vị cay của món ăn Tây Bắc, môi hồng hồng, ra một thân mồ hôi, cảm thấy đúng là sảng khoái a.
Mục Phương cùng Hoa Phi Phi nhìn xung quanh, chỉ thấy thực khách bên trong tốp năm tốp ba, giống như dân bản địa, hoặc là người đã sinh sống lâu ở nơi này, nhưng không có thương gia lai vãng, cảm thấy có chút buồn bực.
“Không đúng a." Mục Phương nhíu mày, “Này Hắc Phong Thành là nơi lui tới trọng yếu của vùng Tây Bắc, như thế nào một người đi đường cũng không có a?"
Lúc này, tiểu nhị đến châm trà cho mọi người, Hắc Ảnh hỏi hắn, “Tiểu nhị, Hắc Phong Thành làm sao vậy? Thế nào một người cũng không có?"
Tiểu nhị nhìn nhìn mọi người, cười hỏi, “Các vị là người từ nơi khác tới?"
Tất cả mọi người gật gật đầu.
Tiểu nhị cười thần bí, lắc đầu, “Các vị không biết đi? Sắp đánh trận rồi."
“Cái gì?" Tiểu Tứ Tử đang gặm một khúc sườn dê, lẽ ra cảm thấy mùi vị rất tốt, đột nhiên nghe đến hai chữ đánh giặc, mùi vị gì cũng đều không còn, khó hiểu không giải thích được hỏi, “Ai cùng ai giao chiến?"
“Còn có thể là ai?" Tiểu nhị thần thần bí bí nói, “Liêu quốc và Đại Tống."
“Không phải đã nghị hòa sao?" Mục Phương cau mày, “Tại sao lại đánh nhau?"
Tiểu nhị cười khan hai tiếng, nói “Ai, không phải ta nói a… Lúc này, cũng không phải chuyện đùa, phỏng chừng Đại Tống sắp mất nước!"
* Sơn cùng thủy tận: chỉ là đã cùng đường hay không còn cách nào khác
Min: Tối nay sẽ up thêm 1 chương xem như quà mừng năm mới cho mọi người lun nhá ^^
Tiểu Tứ Tử nằm bên trong mã xa, bên cạnh là Thạch Đầu lông xù ấm áp, đang nghiêm túc xoa bóp cho Thạch Đầu, trước xoa móng vuốt, sau xoa đến cổ, nghe nói việc này giúp Thạch Đầu thả lỏng gân cốt, bởi vì thường xuyên nằm ở trong xe lười động, cho nên cần xoa bóp nhiều.
Thạch Đầu thoải mái mà nằm úp sấp rên hừ hừ.
Từ sau khi Thạch Đầu có tin vui, Tiễn Tử liền thể hiện bộ dáng một lão ba đúng chuẩn, đi theo phía sau mã xa, vẻ mặt cảnh giác, trông chừng Thạch Đầu một tấc không rời.
Mọi người thật vất vả vào thành, lại phát hiện – trong thành thật hoang vắng a.
“A?" Tiểu Tứ Tử chui ra mã xa nhìn thoáng qua, có chút giật mình hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử, Hắc Phong thành sao lại hoang vắng như thế này a?"
“Gần đây có lẽ bão cát khá lớn." Hắc Ảnh bọn họ có vẻ quen thuộc địa lý và hoàn cảnh vùng Mạc Bắc, lên tiếng, “Bình thường thành trấn như thế này cũng không có nhiều người ngụ lại, phần lớn là thời điểm đánh giặc dùng để dựng tòa thành, bất quá hiện tại một người cũng không nhìn thấy, cũng là thời điểm hiếm hoi đi."
“Nga…" Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Thì ra là thế a."
Lúc này, sắc trời dần tối, mắt thấy nên tìm một chỗ trọ, nhưng mọi người ở trong thành đi xem xét một phen, chính là không tìm được chỗ có thể đặt chân nghĩ lại tại địa phương này.
“Di?" Tiểu Tứ Tử có chút không rõ, “Cho tới bây giờ còn chưa thấy qua bất kỳ khách *** hay tửu lâu nào hết a?."
“Ân…" Mục Phương sờ sờ cằm, “Gần đây có phải hay không xảy ra chuyện gì a, vùng này tuy rằng nguyên bản rất hoang vắng nhưng cũng là lần đầu thấy vắng vẻ thành cái dạng này a."
“A!" Tiểu Tứ Tử chui đầu qua cửa xe mà nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy trong ngõ hẻm không xa, có một người đi đường đang nhìn họ, vừa thấy có người chú ý tới mình liền vội vã xoay người bỏ chạy.
Hoa Phi Phi nhún người nhảy tới, một phen đè lại đầu vai người nọ.
Người nọ nhanh chóng kêu cứu mạng, Hoa Phi Phi có chút bất đắc dĩ, “Ngươi kêu cái gì nha, chúng ta chính là đi ngang qua mà thôi, nghĩ muốn hỏi ngươi đường đi thế nào."
Người nọ lúc này mới ngừng giãy dụa, an tĩnh lại, giương mắt nhìn Hoa Phi Phi, hỏi “Các ngươi muốn đi đâu a?"
Hoa Phi Phi nghĩ nghĩ, hỏi “Phụ cận có khách *** không? Chúng ta đêm tối muốn tìm nơi dừng chân… Còn có a, Hắc Phong thành này có chuyện gì xảy ra ở đây a? Sao lại hoang vắng thế này?"
Người dân địa phương kia nghe xong, nghĩ nghĩ một chút rồi nói, “Người tại Hắc Phong thành gần như đều chạy trốn, bởi vì gần đây trên trời xuất hiện dị trạng khác thường, tất cả mọi người sợ là có tai họa hoặc có thể có chiến tranh… Dù sao đều là đánh giặc đánh đến sợ cho nên chạy cả rồi."
“Vậy nơi nào có thể qua đêm?" Mục Phương tò mò hỏi, “Dù sao vẫn có nơi có thể ở đi?"
“Ân…" Phía trước không xa là vùng biên giới Hắc Phong thành và Đại Liêu, có một khách ***, người có thể ở lại… Chỉ có điều…"
“Chỉ có điều sao?" Hai ảnh vệ hiếu kỳ hỏi.
“Ân…" Người nọ đè thấp thanh âm nói, “Khách *** Hắc Phong, nơi đó là hang ổ của những tên đạo tặc, nhiều tên trộm lui tới… Các ngươi phải cẩn thận, bất quá ta xem vài vị tựa hồ đều giỏi công phu, hẳn là không việc gì đi."
Nhãn cầu Hoa Phi Phi có chút xoay chuyển một vòng, đem người thả ra, xoay người trở về mã xa.
Mọi người nhìn nhau, đánh xe hướng địa phương Hắc Phong đi đến.
Tiểu Tứ Tử ở trong mã xa có chút lắc lư, vừa uy bánh bột ngô côn trùng cho Thạch Đầu ăn. Thạch Đầu gần đây ngoan ngoãn không ít, Tiểu Tứ Tử cũng hết sức lưu tâm nó, ban đêm cùng nó ngủ cùng một giường, đáng thương cho Tiêu Lương phải ra ngủ ở nơi khác trông chừng, còn lại Tiễn Tử tinh thần sáng láng, cả ngày làm thủ vệ cho bọn họ.
“Thạch Đầu." Tiểu Tứ Tử đem một chút miếng bánh bột ngô côn trùng nhét vào miệng Thạch Đầu, cười tủm tỉm hỏi, “Nếu sinh Bố Bố, ngươi muốn là đực hay cái thế?"
Thạch Đầu trong miệng nhai nhai, nhìn Tiểu Tứ Tử — Ai biết a, đều như nhau cả mà.
“Hắc hắc." Tiểu Tứ Tử đưa tay nhẹ nhàng mà sờ sờ cái bụng đã tròn trịa của Thạch Đầu, cười nói, “Tiểu trảo ly còn nhỏ, nhất định cực kỳ cực kỳ khả ái!"
Thạch Đầu có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái, chi chi hai tiếng – Lại khả ái, ngươi cũng không có khả ái!
Tiểu Tứ Tử tiến tới, nắm lỗ tai Thạch Đầu,, sau đó bất ngờ tiến đến phía sau xốc đuôi Thạch Đầu lên xem thí thí, hiếu kỳ hỏi, “Không biết có phải sinh ra từ đây ko a."
“Chi chi!" Thạch Đầu vội vã tránh ra, dùng cái đuôi che lại, bất mãn – Ngươi lại xem ta, đáng ghét, ta đã lập gia đình rồi!
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, ngưỡng mặt, “Tỏ vẻ cái gì, đến lúc đó nói không chừng còn muốn ta đỡ đẻ nha."
……
Không lâu sau, mã xa ngừng lại, chợt nghe bên ngoài mã xa Tiêu Lương thấp giọng nói, “Cẩn nhi, đến rồi."
Tiểu Tứ Tử vén màn xe lên, nhảy ra, chỉ thấy lúc này trời đã tối, đại mạc một mảnh mênh mông, xa xa đúng là Hắc Phong thành.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, nhìn bầu trời đầy sao kia, cảm giác bầu trời thật gần so với trước đây đã nhìn, cho tới bây giờ chưa từng thấy gần đến thế.
“Cẩn nhi." Tiêu Lương vươn tay kéo Tiểu Tứ Tử, “Vào khách ***."
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, mới chú ý tới, phía sau có một tòa khách ***. Vách tường màu đen, bên trên có một tấm biển nền đen, chữ viết to màu trắng – Khách *** Hắc Phong.
Tiểu Tứ Tử hơi hơi nhíu mày, “Khách *** này vì sao trông không được tự nhiên nha?"
Tiêu Lương và Mục Phương nhìn nhau, cũng đề cao cảnh giác.
Thạch Đầu cũng lảo đảo từ trong xe ngựa đi xuống, Tiễn Tử chạy nhanh đến khẩn trương theo bên cạnh, mọi người cùng nhau một chỗ, hất lên rèm cửa, đi vào Hắc Phong khách ***.
Tại Tiêu Dao đảo, Triệu Phổ mở cửa thư phòng, đi đến bên trong, đem thanh cổ đao đã treo thật lâu trên vách xuống, giơ lên trước mắt nhìn nhìn, cúi đầu không nói.
“Thật lâu không thấy ngươi dùng Tân Đình Hậu, phải chăng nó cũng không nhận biết ngươi?" Công Tôn từ bên ngoài đi đến, cười hỏi.
Triệu Phổ cầm đao nhìn một chút, nhẹ nhàng dùng ngón tay mình xẹt qua lưỡi đao Tân Đình Hậu kia… Nháy mắt máu đỏ thẫm, dọc theo thân đao hoa văn kỳ lạ hiện ra….
Công Tôn đứng bên cạnh, cảm giác Tân Đình Hậu chấn động một chút… Phát ra một hồi thanh âm có chút cổ quái, giống như thở dài…
Công Tôn kinh ngạc mở to hai mắt hỏi, “Sao lại như vậy?"
“Cái này gọi là Tỉnh đao." Triệu Phổ thản nhiên nói, “Tiểu tử này, chỉ có máu của ta mới làm cho nó hưng phấn như thế này mà thức tỉnh."
Quả nhiên, thanh đao Tân Đình Hậu giống như có một loại sinh mệnh như người bình thường, biến thành màu đỏ chói mắt, mà quanh thân lại càng đen, yêu dị nói không nên lời.
“Thật không hổ là yêu đao." Công Tôn lắc đầu, thở dài hỏi, “Ngươi thực sự muốn đi?"
Triệu Phổ hơi nhíu mày, thật lâu sau mới nói, “Nếu không phải sơn cùng thủy tận *, Triệu Trinh sẽ không cầu ta."
Công Tôn cúi đầu, một lúc sau mới hỏi, “Đại Tống ta không có binh tướng khác sao?"
Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn, cười hỏi, “Sao thế? Đau lòng ta?"
Công Tôn trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi còn có tâm tư đùa giỡn sao? Lưu tướng quân trước đó, cũng là danh tướng, thế nhưng mang theo hai mươi vạn nhân mã đi, trong một đêm biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, sống không thấy người, chết không thấy xác. Ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?"
Triêu Phổ gật gật đầu, “Người Liêu lần này đến đã có chuẩn bị, tuy rằng không biết cụ thể dùng phương pháp gì, nhưng mà ta hiểu rõ, tuyệt đối không phải yêu pháp."
“Ta cũng đi!" Công Tôn trầm mặc một hồi, nói “Ta mặc dù không biết đánh giặc, nhưng ít nhất còn biết rõ nhiều chuyện cổ quái, ta cũng không muốn ngốc ở trên đảo chờ."
Triệu Phổ nở nụ cười, gật đầu, “Ta đương nhiên muốn dẫn ngươi đi… Vạn nhất thực sự không khéo rơi vào tay địch, cũng muốn kéo ngươi cùng đầu thai chuyển thế."
Công Tôn có chút bất đắc dĩ mà trắng mắt liếc Triệu Phổ, sau đó tâm sự nặng nề nói, “Tiểu Tứ Tử đang ở nơi đó… Đây là điều ta lo lắng nhất."
“Này…" Triệu Phổ thở dài nói, “Bất quá có Tiểu Lương tử bọn họ ở đó, hẳn là không có việc gì." Nói xong, Triệu Phổ nhìn Tân Đình Hậu trên tay, “Lần này nếu như có thể đại nạn không chết… Ta muốn đem thanh Tân Đình Hậu này trao cho Tiểu Lương tử, hắn từ nhỏ đã bắt đầu trông mong… Vẫn là trao hắn hơi chậm chút."
Công Tôn cười cười nói, “Còn không phải ngươi lòng dạ hẹp hòi, hòm thuốc của ta đều đã đem cho Tiểu Tứ Tử."
Triệu Phổ đi đến, tại đầu Công Tôn hôn một cái, nói “Mấy ngày nữa, nhân mã tập trung, ta sẽ dẫn ba mươi vạn đại quân đi, chúng ta trước tiên nghĩ cách thông báo cho Tiểu Tứ Tử bọn họ, sau đó hợp lại. Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh ngươi, ngươi mới có thể an tâm theo ta cùng một chỗ đánh giặc được."
Công Tôn nhìn Triệu Phổ, gật đầu.
….
Tiểu Tứ Tử bọn họ vào khách *** Hắc Phong, liền nghênh đón một cỗ nhiệt thổi đến, bên trong được đặt rất nhiều chậu than đang cháy to, so với bên ngoài ấm hơn rất nhiều.
Nguyên lại là khách *** có không ít thực khách.
Tiểu nhị vội vã chạy ra nghênh đón, “Các vị khách quan dừng chân hay ở trọ a?"
“Trước ăn uống, sau ở trọ." Tiêu Lương nói, “Có phòng thượng hạng không? Chúng ta muốn ba gian."
“Có có!" Tiểu nhị nhanh chóng gật đầu, lại nhìn thoáng qua Thạch Đầu và Tiễn Tử, cười nói, “U, đây không phải là trảo ly sao? Này rất hiếm a."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, không hổ đã đến Tây Bắc, thậm chí cũng có người nhận ra trảo ly.
Sau đó, mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Thức ăn vùng Tây Bắc trước giờ Tiểu Tứ Tử chưa từng ăn qua, mọi người nướng một con dê, thịt rất mềm, Tiểu Tứ Tử thưởng thức vị cay của món ăn Tây Bắc, môi hồng hồng, ra một thân mồ hôi, cảm thấy đúng là sảng khoái a.
Mục Phương cùng Hoa Phi Phi nhìn xung quanh, chỉ thấy thực khách bên trong tốp năm tốp ba, giống như dân bản địa, hoặc là người đã sinh sống lâu ở nơi này, nhưng không có thương gia lai vãng, cảm thấy có chút buồn bực.
“Không đúng a." Mục Phương nhíu mày, “Này Hắc Phong Thành là nơi lui tới trọng yếu của vùng Tây Bắc, như thế nào một người đi đường cũng không có a?"
Lúc này, tiểu nhị đến châm trà cho mọi người, Hắc Ảnh hỏi hắn, “Tiểu nhị, Hắc Phong Thành làm sao vậy? Thế nào một người cũng không có?"
Tiểu nhị nhìn nhìn mọi người, cười hỏi, “Các vị là người từ nơi khác tới?"
Tất cả mọi người gật gật đầu.
Tiểu nhị cười thần bí, lắc đầu, “Các vị không biết đi? Sắp đánh trận rồi."
“Cái gì?" Tiểu Tứ Tử đang gặm một khúc sườn dê, lẽ ra cảm thấy mùi vị rất tốt, đột nhiên nghe đến hai chữ đánh giặc, mùi vị gì cũng đều không còn, khó hiểu không giải thích được hỏi, “Ai cùng ai giao chiến?"
“Còn có thể là ai?" Tiểu nhị thần thần bí bí nói, “Liêu quốc và Đại Tống."
“Không phải đã nghị hòa sao?" Mục Phương cau mày, “Tại sao lại đánh nhau?"
Tiểu nhị cười khan hai tiếng, nói “Ai, không phải ta nói a… Lúc này, cũng không phải chuyện đùa, phỏng chừng Đại Tống sắp mất nước!"
* Sơn cùng thủy tận: chỉ là đã cùng đường hay không còn cách nào khác
Min: Tối nay sẽ up thêm 1 chương xem như quà mừng năm mới cho mọi người lun nhá ^^
Tác giả :
Nhĩ Nhã