[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 86

[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 86

Đường Tiểu Muội đã tỉnh, tuy rằng thân thể còn chưa tốt lắm, nhưng Công Tôn bắt mạch cho nàng, cảm thấy mạch tượng bình thường, đã không còn đáng ngại, miễn là yên tâm tĩnh dưỡng mấy tháng là có thể khỏi hẳn.

Mãng Lạc và Đường lão phu nhân đương nhiên phi thường vui mừng, Đường Diệu Sơn bị áp giải về kinh, Long Nhãn cũng được mang hoàn lại. Hoàng thái hậu biết được quá trình của chuyện này, cũng thổn thức không thôi, nghiêm trị Đường Diệu Sơn, cũng không hạ lệnh tái truy cứu việc Mãng Lạc vào cung trộm Long Nhãn, khen hắn tình thâm, khi hắn cùng Đường Tiểu Muội thành thân,dứt khoát đem Long Nhãn đưa đến làm lễ vật chúc mừng hôn lễ của hắn và Đường Tiểu Muội, án kiện lần này cứ thế mà kết thúc viên mãn.

Ở lại Đường môn vài ngày, Tiểu Tứ Tứ có chút ngồi không yên, hắn nghĩ muốn mau chóng trở lại Tiêu Dao đảo cùng Tiểu Lương tử thành thân. (=]]]] nôn lấy ck quá mà)

Sau khi từ biệt Đường lão phu nhân, Mãng Lạc và Đường Tiểu Muội, Tiểu Tứ Tử chờ Triệu Phổ chuẩn bị thuyền, quay về Tiêu Dao đảo chuẩn bị việc vui.

Chính là theo ý nghĩ của Tiểu Tứ Tử, một đám người cùng nhau lo liệu hỉ sự, như thế rất náo nhiệt, hắn cùng Tiểu Lương tử, Mục Phương cùng Hoa Phi Phi, còn có Tiễn Tử cùng Thạch Đầu. Chẳng qua vấn đề hiện tại là, hắn cùng Tiểu Lương tử lưỡng tình tương duyệt, đều nguyện ý thành thân, nhưng Hoa Phi Phi và Thạch Đầu tựa hồ không đồng ý thành thân.

Thạch Đầu cùng Tiễn Tử xa cách, mà Hoa Phi Phi còn đang cùng Mục Phương giận dỗi.

“Ai…" Tiểu Tứ Tử nằm úp trên một đống lớn kiểu dáng hỉ phục mà Công Tôn chọn trước cho hắn, cầm tay áo một kiện lễ phục màu đỏ, nhẹ nhàng mà vẫy a vẫy, nhân tiện tuôn ra cả trăm lần than thở.

“Cẩn nhi, than thở cái gì thế?" Tiêu Lương đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, vươn tay nhéo nhéo gương mặt tròn tròn của hắn, “Không thích hỉ phục à?"

“Không phải." Tiểu Tứ Tử ở trên giường lăn lăn, đẩy ra Thạch Đầu muốn tiến đến cùng hắn cọ cọ, “Làm sao bây giờ Tiểu Lương tử, Hoa Hoa và Thạch Đầu không chịu thông suốt nữa nha!"

Thạch Đầu ở một bên sốt ruột mà vẫy vẫy cái đuôi – Đúng nha!

Tiêu Lương nhìn chằm chằm cái mông tròn trịa của Tiểu Tứ Tử đang nằm úp sấp trên giường một chút rồi nói, “Cẩn nhi, tình cảm cần chậm rãi bồi dưỡng nha." ( Tiểu Lương nó sắp bộc lộ bản tính dã lang giống cha nó chắc =]])

Tiêu Tứ Tử lầm bầm một câu, “Hoa Hoa cùng Phương Phương cũng đã làm, sớm đã có cảm tình, về phần Tiễn Tử cùng Thạch Đầu…." Nói đến đây, Tiểu Tứ Tử chỉ vào Thạch Đầu, “Ngươi theo ta gả đi, bằng không không dưỡng ngươi nữa!"

“Chi chi." Thạch Đầu bất mãn kháng nghị.

Tiểu Tứ Tử ôm gối cọ cọ, trong miệng càu nhàu, “Ta muốn Bố Bố, ta muốn tiểu Bố Bố!"

Tiêu Lương tiến đến ngăn cản hắn, nhân tiện nhẹ nhàng xoa xoa trên mông Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Cẩn nhi, cũng không phải không có biện pháp." (đậu hủ thơm)

“Biện pháp gì?" Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương đến gần, ở bên tai hắn nói hai câu.

Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt nghĩ nghĩ, cho rằng như vậy thật hợp lý, liền gật gật đầu nói, “Hảo!"

Sau đó, Tiêu Lương chạy ra ngoài tìm Mục Phương.

Mục Phương nghe Tiêu Lương nói xong, khẽ nhíu mày, dở khóc dở cười nhìn Tiêu Lương, “Thạch Đầu cùng Tiễn Tử là trảo ly, biện pháp này được sao?"

“Như thế nào không được?" Tiêu Lương cười tủm tỉm, “Thành hay bất thành đều dựa vào ngươi đó."

Mục Phương nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. ( Cả đám người bu lại tính kế 2 con trảo ly..này quá…=]])

Đêm đó, Mục Phương làm nhiều điểm tâm nhỏ đem đến cho Thạch Đầu cùng Tiễn Tử ăn, như thường ngày, Thạch Đầu và Tiễn Tử đối với điểm tâm của Mục Phương không hề có sức kháng cự, ngoan ngoãn mà ăn. Sau khi ăn, Thạch Đầu chép chép miệng, tâm nói hôm nay hương vị thật ngọt ngào, nhưng lại là lạ, thế nhưng cũng không nghĩ nhiều, chính là khi ăn xong, cảm giác vựng vựng hồ hồ (choáng váng), có chút buồn ngủ.

Chờ mọi người ăn xong lại nhìn, chỉ thấy Thạch Đầu cùng Tiễn Tử đã kề nhau mà ngủ.

Công Tôn có chút khó hiểu hỏi, “Tiểu Tứ Tử, các ngươi làm cái gì a?"

Tiểu Tứ Tử cười tít mắt, để vài ảnh vệ đem Thạch Đầu cùng Tiễn Tử khiêng vào trong phòng, sau đó chuẩn bị một cái đệm to, để Thạch Đầu xoay mình chổng vó lên trời, đặt Tiễn Tử nằm lên phía trên.

Hoa Phi Phi cau mày ở một bên nhìn, sau cùng đến một câu, “Thật đáng khinh." ( *gật đầu đồng ý* quá đáng khinh lun A Phi à *chẹp chẹp*)

Công Tôn và Triệu Phổ cũng gật a gật, biểu thị đồng ý.

Tiểu Tứ Tử cong cong miệng, “Mặc kệ, ta muốn tiểu Bố Bố."

Một đêm trôi qua, sáng ngày thứ hai, chờ đến thời điểm Thạch Đầu và Tiễn Tử tỉnh lại…

“Chi chi…" Thạch Đầu mở to mắt, kinh hãi nhìn Tiễn Tử trên người mình, cùng lúc đó, Tiễn Tử cũng tỉnh dậy, ngây ngô nhìn Thạch Đầu đặt ở dưới thân mình… Hai con vật đối mặt.

Lúc này, chợt nghe “rầm" một tiếng, cửa bị mở ra, Tiểu Tứ Tử đi đầu mọi người cũng vọt vào.

Tiễn Tử và Thạch Đầu xoay mặt nhìn mọi người, có chút không rõ tình huống.

“A! Hai ngươi đã ngủ cùng nhau nha?!" Tiểu Tứ Tử sau khi đi vào, giả vờ giật mình nói, “Như vậy sao được a, nam nữ thụ thụ bất thân!"

=口= Thạch Đầu và Tiễn Tử đều trợn tròn mắt, hai con, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Thạch Đầu một cước đá văng Tiễn Tử, nhanh chạy đến một bên nằm úp sấp, có chút bất mãn nhìn mọi người – Ta mới không có.

“Tiễn Tử, ngươi như thế nào có thể như vậy!" Tiểu Tứ Tử vươn tay nhéo lỗ tai Tiễn Tử, Tiễn Tử đáng thương nhìn nhìn Thạch Đầu – Ta cũng không biết nha.

Thạch Đầu liếc Tiễn Tử – Bại hoại! Đại sắc lang.

“Thạch Đầu, ngươi là tự nguyện, hay là Tiễn Tử ép buộc ngươi nha?" Tiểu Tứ Tử hung tợn hỏi Thạch Đầu, “Nếu như hắn cưỡng bức ngươi, ta liền đưa hắn đi hoạn!" Nói xong đưa tay rút đao mang theo bên người của ảnh vệ.

“Chi chi!" Tiễn Tử sợ hãi, vội vàng giải thích – Ta không có nha. Ta cái gì cũng đều không có làm nha, Thạch Đầu cứu mạng a.

= =||| Thạch Đầu nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, bĩu môi – Ta mới không tin ngươi thực sự đem hoạn hắn!

Không nghĩ tới Tiểu Tứ Tử phân phó bốn ảnh vệ, “Đem Tiễn Tử ra ngoài, hoạn nó!"

“Chi chi!" Sau đó, bốn ảnh vệ tiến lên túm Tiễn Tử, Tiễn Tử nhanh chóng giãy dụa, kêu to – Thạch Đầu, cứu mạng nha!

Thạch Đầu cũng khẩn trương, nhìn Tiểu Tứ Tử – Ngươi thực muốn hoạn hắn nha?

Tiểu Tứ Tử phớt lờ Thạch Đầu, chính là cực kỳ sinh khí mà phân phó, “Kéo ra ngoài!" Nói xong, xoay người cũng đi ra ngoài, Thạch Đầu không yên tâm, đi lên hai bước, cắn góc xiêm y của Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử trên mặt lập tức lóe lên một chút tươi cười giảo hoạt, liếc mắt nhìn Tiêu Lương một cái, Tiêu Lương cũng gật đầu, Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, ho khan một tiếng, nhìn Thạch Đầu, “Thạch Đầu, ngươi không muốn hoạn Tiễn Tử? Nói như thế, ngươi là tự nguyện?"

Thạch Đầu nhìn đi nơi khác, chi chi hai tiếng – Quên đi, đánh hắn một chút là tốt rồi, không cần phải hoạn hắn.

Tiễn Tử rốt cuộc từ trong tay ảnh vệ vùng vẫy thoát ra, tiến đến Thạch Đầu – Thạch Đầu, ngươi thật tốt nha.

Thạch Đầu liếc trắng mắt, lười cùng hắn so đo.

Tiểu Tứ Tử nhìn hai đứa một chút, “Nếu Thạch Đầu là tự nguyện, thế thì… thành thân ngay được rồi, Thạch Đầu ngươi phải có trách nhiệm a!"

Tiễn Tử lập tức vẫy vẫy cái đuôi – Hảo, ta nhất định chịu trách nhiệm! Cái này kêu là nhân họa đắc phúc!

( Theo mình nghĩ ở đây Tiểu Tứ Tử phải nói là “Tiễn Tử ngươi phải chịu trách nhiệm a, nhưng theo bản raw thì Nhã tỷ lại viết là Thạch Đầu nên mình để đúng nguyên văn, bạn nào muốn nghĩ theo cách nào cũng được a ^^)

Thạch Đầu tiếp tục liếc Tiễn Tử – Ngươi thực ngốc, rõ ràng là cái tên Tiểu Tứ Tử bại hoại kia tính kế chúng ta!

Tiễn Tử cọ cọ hắn – Thạch Đầu, ngươi thật thông minh nha, vậy ngươi đã biết Tiểu Tứ Tử tính kế chúng ta, nhưng lại giúp ta, có phải hay không cũng có một chút yêu thích ta a?

Thạch Đầu đạp hắn một cước, nhìn hắn mà liếc – Ta không phải không báo thù, ngươi hợp lực với ta, chúng ta giáo huấn Tiểu Tứ Tử!

Tiễn Tử nghiêng đầu – Làm thế nào giáo huấn Tiểu Tứ Tử nha?

Thạch Đầu nhìn thoáng qua Tiểu Tứ Tử bởi vì cuối cùng có thể bày bố mà ở bên cùng Tiêu Lương vui mừng – Cho ngươi ngày thành thân ở mặt dưới! Hừ! ( ôi Thạch Đầu à =]] khỏi báo hù thì em nó cũng ở mặt dưới mà =]])



Giải quyết xong vấn đề của Thạch Đầu, còn lại là Hoa Phi Phi cùng Mục Phương.

Mục Phương kiên quyết nài nỉ, Hoa Phi Phi thiêu mi, có thể thành thân, chỉ có điều, đêm động phòng Mục Phương phải ở mặt dưới.

Mục Phương lập tức đáp ứng, có chút ngoài dự kiến của Hoa Phi Phi, bất quá nếu Mục Phương đã đáp ứng, hắn cũng nể mặt Tiểu Tứ Tử, cảnh sắc ở Tiêu Dao đảo lại hợp hấp dẫn, còn có Triệu Phổ cùng Công Tôn chứng hôn, vậy 3 đôi cùng nhau thành thân đi.

Vì vậy mà sau khi thuyền đến Tiêu Dao đảo, mọi người trong toàn đảo vội vã chuẩn bị cho việc thành thân.

Tiểu Tứ Tử nghiễm nhiên là một tiểu tân lang, chạy trước chạy sau, bố trí tân phòng, Tiêu Lương ở phía sau cũng theo ra theo vào. Công Tôn tuy rằng cảm thấy Tiểu Tứ Tử muốn thành thân như vậy có một chút không muốn, chẳng qua đây là việc vui, lại còn thể diện mặt mũi, nên cũng rất bận rộn, chuẩn bị những vật dụng cho đôi phu phu trẻ sau này cần dùng. Triệu phổ cũng theo Công Tôn chạy tới chạy lui, bỏ ngân lượng đài thọ, đồng thời tâm ngứa, tìm người đem gian phòng của mình và Công Tôn bố trí lại, đợi đến đêm thành thân hôm đó, hắn cũng hảo hảo mà thống khoái một phen.

Mục Phương tuy rằng bản thân sắp thành thân, nhưng toàn bộ công việc của hôn lễ cũng đều do hắn chuẩn bị, Triệu Phổ và Công Tôn đều là người tùy tính, thế nên hôn lễ đêm đó không có bất cứ khách nhân nào khác, tiến hành tại đại viện ở Tiêu Dao đảo cùng ảnh vệ, còn có đại gia tử, nha hoàn, hạ nhân tham gia, mọi người hảo hảo mà ăn một bữa.

Mục Phương cũng đem bản lĩnh nấu nướng xuất chúng ra, khiến cho món ăn của hôn lễ đêm đó càng thêm đặc sắc dị thường.

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cùng nhau an bài một chút vài sự tình muốn làm trong ngày hôm đó.

Việc vui được ấn định vào đêm 30, đúng lúc năm cũng qua, sáng 30 đó thức dậy, mọi người trước tiên cùng một chỗ chuẩn bị những thứ cần dùng cho hôn lễ cùng ngày, sau đó làm vằn thắn ăn trưa…

Buổi chiều chính là chuẩn bị trước cho đại hôn, mặc quần áo và vân vân. Thời điểm thắp đèn chính là lúc bắt đầu hành lễ, bái thiên địa, sau đó mọi người vô cùng cao hứng ăn tiệc cưới, sau đó ăn uống no đủ rồi vào nhập động phòng.

Tuy rằng tiến trình có chút sơ sài, chẳng qua không phải mệt mỏi, hơn nữa dường như khá thú vị.

Vì vậy, Tiểu Tứ Tử mỗi ngày đều bấm ngón tay tính thời gian, mong đêm 30 mau mau đến nhanh một chút.

Công Tôn cũng rất để tâm, vì để Tiểu Tứ Tử ngốc có thể thành công chiếm đoạt Tiêu Lương, hắn chuẩn bị một đống lớn sách từ Triệu Phổ, dạy Tiểu Tứ Tử phải làm như thế nào, đặc biệt chú ý điểm quan trọng là, nhất định phải làm ở mặt trên.

Tiểu Tứ Tử sau khi thẹn thùng cùng Công Tôn học một chút loạn thất bát tao gì đó, cả ngày đều miên man suy nghĩ ở trong đầu.

Tiêu Lương ở phương diện này cũng không quá có kinh nghiệm, Triệu Phổ sau đó kéo hắn đi, hắn cũng không sử dụng cái gì sách, mà là truyền thụ kinh nghiệm của bản thân, nói cho Tiêu Lương như thế nào chân chính ăn luôn Tiểu Tứ Tử.

Vài ảnh vệ nghe được nội dung bốn người nói chuyện, đều không ngừng lắc đầu, Công Tôn bản thân bị áp, dạy Tiểu Tứ Tử, cũng xác định bị áp, bởi vì Triệu Phổ dạy cho Tiêu Lương đều là tinh túy a! ( Chuyện,Phổ ca của tui mừ lại =]] hé hé)

Cuối cùng, đêm 30 giao thừa cũng đến, đêm 30 mà mọi người trông mong.

Đêm 29, Tiểu Tứ Tử ở trong lòng Tiêu Lương lăn qua lăn lại, kích động ngủ không được, Tiêu Lương vài lần khuyên hắn nên đi ngủ sớm một chút, nhưng Tiểu Tứ Tử chính là quá hưng phấn.

Rốt cục đến sau nửa đêm, Tiểu Tứ Tử mới mơ mơ màng màng mà ngủ, Tiêu Lương nhìn hắn, trong bụng tính toán sáng mai nên để Tiểu Tứ Tử ngủ nhiều một chút như vậy buổi tối mới có sức lực, đừng để bệnh tới. Lúc đang nghĩ ngợi, đột nhiên Tiểu Tứ Tứ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thò tay lắc lắc Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử, ngươi nhớ kỹ ngày mai buổi sáng phải đánh thức ta dậy."

Tiêu Lương giật mình, “Vì sao?"

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Ta đáp ứng phụ thân, sáng mai đến bồi người trong chốc lát."

Tiêu Lương nở nụ cười, gật gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tứ Tử thực sự đã bị Tiêu Lương lay tỉnh, Tiêu Lương chỉ chỉ sắc trời sáng rực dị thường ngoài cửa sổ, “Cẩn nhi, tuyết rơi."

“Thật sao?" Tiểu Tứ Tử vừa mừng vừa sợ, Tiêu Dao đảo lệch về phía nam, vào đông rất ít có tuyết rơi, vội vàng chạy đến sát vách, Tiêu Lương một phen giữ chặt, phủ thêm một kiện xiêm y cho hắn, “Động tác mau chút, bằng không sẽ bị cảm lạnh!"

“Ân." Tiểu Tứ Tử chân mang một đôi hài lông xù, chạy tới cửa. Mở cửa, cảm giác một cỗ khí trong lành phả vào mặt. Đưa mắt nhìn lại, liền nhìn thấy tuyết rơi xuống như cánh hoa phủ khắp bầu trời, cây cối trong viện phủ lớp tuyết trắng thật dày, những nhánh cây non mềm đã bị một lượng lớn tuyết phủ lên rạp hết cả xuống.

Tiểu Tứ Tử đi ra khỏi phòng, vươn tay đón một vài hoa tuyết, nở nụ cười, phả ra một làn khói trắng.

Khẩn trương kéo cao cổ áo, xoay người chạy tới gian phòng cách vách, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nhìn thấy Triệu Phổ đang ở bên giường mặc quần áo, như là muốn đứng lên.

“Cửu Cửu." Tiểu Tứ Tử chạy vào.

Công Tôn còn đang nằm trong chăn ở phía sau Triệu Phổ, vội vàng đối Tiểu Tứ Tử nói, “Như thế nào mặc ít như vậy mà đến, mau vào!"

Tiểu Tứ Tử đã chạy tới, chui vào chăn Công Tôn, hướng bên trong cọ cọ.

Triệu Phổ đưa tay sờ sờ đầu hắn, “Ta đi nhìn xem bên ngoài chuẩn bị thế nào, tuyết cũng phải quét đi, hai ngươi nằm đây, một chút ta cho người đem điểm tâm bưng vào."

“Ân." Tiểu Tứ Tử cười híp mắt, hướng đến lòng ngực Công Tôn mà chui, Công Tôn ôm hôn một ngụm thật kêu.

Sau đó một chút, phụ tử hai người nằm cùng một chỗ, hạ nhân bưng đến hai hạp điểm tâm nhỏ, Tiểu Tứ Tử vừa ăn, vừa cùng Công Tôn nói chuyện phiếm linh tinh, phần lớn là việc lo liệu mấy ngày nay, còn có chuyện thành thân sau đó.

Hai người nằm thẳng đến trưa, Tiêu Lương mới ôm hỉ phục vào.

Công Tôn đứng dậy mặc y phục, tự mình mặc hỉ phục cho Tiểu Tứ Tử. Mắt thấy Tiểu Tứ Tử mặc bộ xiêm y đỏ rực, vẻ mặt vui mừng, khuôn mặt tròn vo trắng nõn.

Công Tôn lại một trận không tha, ôm rồi cọ đến cọ đi, miệng nói thầm, “Thật là… Liền như vậy đem cho người ta, thật rất tiện nghi tiểu Lương tử!"

Sau khi rời giường, dựa theo chuẩn bị ngày hôm đó, mọi người vẫn là vội vàng một chút, đa số là các tục lễ, cầu phúc và vân vân. Tiểu Tứ Tử chạy trước chạy sau, tìm đến một khối lụa đỏ thẫm, đem Thạch Đầu quấn lên từ đầu tới đuôi, xem như là lễ phục.

Tiễn Tử ở một bên ngay cả nháy mắt cũng không – Thạch Đầu, ngươi thật là đẹp mắt.

Thạch Đầu liếc trắng mắt – Đẹp mắt cái rắm, khi quấn lên cùng một cây nến đỏ không khác nhau là mấy.

Rốt cục, sắc trời dần tối, tuyết cũng ngừng, ảnh vệ phóng lên một đống lớn pháo, vừa la to, “Người đến bái thiên địa!"
Tác giả : Nhĩ Nhã
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại