[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 42

[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 42

“Đó là người nào?" Công Tôn hỏi Triệu Phổ.

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nói, “Hắn đến sau chúng ta, người này công phu không tồi, bất quá cũng không tính là giỏi, chính là khinh công rất tốt. Yên tâm, Tiểu Lương Tử cùng nhóm ảnh vệ cũng đã phát hiện rồi."

Công Tôn gật gật đầu, Triệu Phổ đưa tay ôm hắn, thả người nhảy vào trong rừng, truy phía sau bóng đen kia, tiến nhập Tang Thi lĩnh.

Bảy vạn nhân mã đừng nói là chặt cây, chỉ cần ở Tang Thi lĩnh đi một hồi, cũng đủ đem núi này giẫm cho bằng phẳng.

Hiện tại vừa vặn là ban ngày, Tang Thi lĩnh bị giẫm cho bằng phẳng, thật sự là không có cái loại không khí quỷ dị kinh khủng như trong truyền thuyết. Tiểu Tứ Tử ngồi trên người Thạch Đầu, trong lòng ôm Tiểu Thiên Thiên, lắc lư đi vào đường núi. Rất nhanh, mọi người đến được chỗ phát hiện thi thể, đó là phía trên khe núi, địa thế có vẻ hiểm trở, một bên là vách núi, một bên khác chính là nước sông cuồn cuộn.

“Nơi này có nhánh sông a?" Tiểu Tứ Tử đưa mắt nhìn lại, “Nước chảy thật xiết nha!"

Mấy nha dịch đối với vùng này có vẻ quen thuộc đều nói, “Đây là nhánh sông từ Trường Giang phân ra, bởi vì nơi này tương đối dốc một chút, cho nên nước chảy rất xiết. Trong Huy Châu phủ có một nhánh đi qua cũng từ con sông này, sông này kêu là Vong Xuyên hà."

“Vong Xuyên hà." Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Thật sự là một cái tên kì quái."

Mấy cổ thi thể kia là ghé vào bờ sông, đều đã hư thối hóa thành bạch cốt, có một khối là không có đầu, trên người lưu lại quần áo như là nhuyễn giáp của quân sĩ, còn có vài mảnh thiết giáp phiến (giáp sắt).

“Là quân phục tiền triều." Long Nhất Phương nhặt lên mấy miếng thiết giáp phiến nhìn nhìn, nói, “Thật sự là quân phục của tiền triều."

“Kia, vài thứ khác đâu?" Long Nhất Phương nhìn mấy cổ thi thể bên kia, thấy cũng là bạch cốt, bất quá kì quái là, xem quần áo trên người bọn họ, không có hư thối rõ ràng như quân nhân kia, hơn nữa có thể thấy là quần áo dân chúng bình thường mặc.

Tiểu Tứ Tử nhảy xuống khỏi Thạch Đầu, cúi nhìn, lắc đầu, nói, “Đều là những người trẻ tuổi, bộ dáng khoảng hai mươi ba mươi tuổi, hai nam một nữ."

Long Nhất Phương gật gật đầu, tâm nói, đừng nhìn tiểu vương gia này trẻ tuổi, nhưng là đối với y thuật phi thường tinh thông nha.

“Tướng quân." Một phó tướng phụ trách bình định Tang Thi lĩnh đi lên nói với Long Nhất Phương, “Toàn bộ Tang Thi lĩnh đã bình định cũng không sai biệt lắm, nhưng không phát hiện nữ nhân trẻ tuổi, cũng không có thi thể."

Mọi người nghe xong tâm tình có chút phức tạp, cùng lúc là có chút thương tiếc, cùng lúc lại thấy phấn chấn, Tiểu Tứ Tử nhìn Tiểu Thiên Thiên trong lòng, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ của nó, nói, “Ít nhất không có tìm được thi thể của mẫu thân ngươi nha, vậy chứng tỏ còn có hy vọng."

“Tướng quân." Phó tướng kia lại nói, “Cũng có khả năng rơi xuống dòng sông trôi đi rồi, chúng ta tổ chức người tìm kiếm xung quanh một chút?"

Long Nhất Phương gật đầu, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu công tử yên tâm, nếu trong sông không vớt ra thi thể, vậy chứng tỏ nương của tiểu oa nhi này không chết, chúng ta có thể đi nơi khác tìm."

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Tiêu Lương cũng cười cười, nói, “Nói không chừng, không cần chúng ta tìm, còn có người đến nói cho chúng ta biết."

Mọi người sửng sốt, không đợi những người khác phản ứng lại, đã thấy Tiêu Lương đột nhiên khoát tay, một đạo hàn quang bắn ra, trực tiếp chiếu vào bên trong bụi cây, theo sau chợt nghe một tiếng hét thảm, “Ai nha……" Kế tiếp, bụi cây phát ra âm thanh xào xạc.

“Muốn chạy?!" Thanh Ảnh thả người nhảy, bay vào giữa bụi cây, không lâu sau, liền dẫn ra một hắc y nhân bị thương, ném xuống đất.

“Ngô…" Người nọ trên vai trúng một ám tiễn, đúng là cái lúc nãy Tiêu Lương vừa bắn ra.

Tiêu Lương đi qua, đưa tay rút ám tiễn trên vai người đó ra, người nọ đau quá mà giật mình. Mọi người tập trung nhìn hắn, chỉ thấy hắn là một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, bộ dáng rất nhanh nhẹn.

Người trẻ tuổi có chút bất mãn liếc nhìn Tiêu Lương một cái, nói, “Ngươi như thế nào tùy tiện đả thương người nha?"

“Ách… Như thế nào là ngươi?" Long Thiên Lý nhìn đến người nọ có chút giật mình, thốt ra, “Ngươi sao lại đến đây?"

Người trẻ tuổi kia đáp lại, “Ta chỉ là đi ngang qua đây mà thôi, nhìn thấy nhiều quan binh đến đây, đã nghĩ muốn xem náo nhiệt, ai biết là đáng sợ như vậy nha?"

Tiểu Tứ Tử nháy mắt vài cái nhìn hắn, “Ngươi xem náo nhiệt, vì cái gì phải lén lút như vậy nha?"

Người trẻ tuổi nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử trong chốc lát, tán thưởng, “Ai nha, nhìn gần càng thêm đáng yêu nha!"

Tiểu Tứ Tử nghe xong thật cao hứng, gật gật đầu ôm Tiểu Thiên Thiên, nói, “Đúng rồi, tiểu bảo bối này thực đáng yêu!"

Người trẻ tuổi sửng sờ một chút, sau liền ngửa mặt lên trời cười ha ha, Tiểu Tứ Tử có chút khó hiểu, bốn phía mọi người cũng nhịn cười, người trẻ tuổi kia rõ ràng đang nói Tiểu Tứ Tử đáng yêu, nhưng là Tiểu Tứ Tử thế nhưng một chút tự giác cũng không có.

Tiêu Lương lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Ngươi đến tột cùng là ai?"

“Ta gọi là Mục Phương, là môt đầu bếp." Người trẻ tuổi giơ tay ấn lên miệng vết thương, giương mắt nhìn Tiêu Lương, “Ngươi đâm ta lần này, ta sẽ nhớ kỹ!"

Tiêu Lương nghe xong cũng chau mày, “Ngươi là thần trù Mục Phương?"

Tiểu Tứ Tử nghe cái tên này, cảm thấy rất thần kì, liền xoay mặt hỏi Tiêu Lương, “Thần trù?"

Tiêu Lương gật gật, “Nghe nói có một tay đầu bếp tay nghề rất cao, khinh công hơn người, người giang hồ xưng là thần trù."

“Quá khen quá khen, không phải là làm cơm thôi sao." Mục Phương nhìn chính miệng vết thương mình, “Có người băng bó một chút cũng không có a?"

Long Nhất Phương một bên thấy người tới một bộ dáng cợt nhả, liền hỏi Long Thiên Lý, “Ngươi nhận thức hắn?"

Long Thiên Lý gật gật đầu, Long Lượng phía sau cướp lời, “Lúc ta cùng thiếu gia đi nhậm chức, trên đường gặp sơn tặc, là hắn đã cứu mệnh chúng ta."

Long Nhất Phương nhíu mày, nhìn Mục Phương, “Trùng hợp thế sao?"

Mục Phương nhìn nhìn hắn, “Ngươi chính là đại ca bưu hãn trong miệng Thiên Lý a? Trách không được hắn sợ ngươi như vậy."

“A……" Long Thiên Lý đổ một ngụm khí lạnh, liền thấy Long Nhất Phương nghiêm mặt, liền quay đầu hung hăng trưng mắt với mực phương, vội vã xua tay, “Không phải…… Không phải đại ca, ta……"

Long Nhất Phương thở dài lắc đầu, đối thuộc hạ nói, “Đem hắn bắt lại cho ta, nghiêm khảo!"

“Ai……" Mục Phương nhanh chóng lùi ra sau, “Từ từ, các ngươi không có quyền bắt ta, ta chỉ là vô giúp vui mà thôi, mấy ngày nay mới vào thành, rất nhiều người có thể làm chứng, các ngươi như vậy bắt ta bức cung, kia thật oan uổng a." Nói xong, lại nhìn Tiểu Tứ Tử một bên, “Tiểu công tử, ngươi phải làm chủ cho ta a!"

Tiểu Tứ Tử có chút khó xử nhìn nhìn thần trù kia, lại nhìn Tiêu Lương, như là hỏi, Tiểu Lương Tử, vậy phải làm gì bây giờ nha?

Tiêu Lương ngẫm nghĩ, đối Long Nhất Phương nói, “Vẫn là tương đối an toàn một chút!" (Tiểu Lương Tử nha, cẩn thận ghê a:D)

Long Nhất Phương gật đầu, “Rất hợp ý ta, đến a, bắt lại cho ta!"

“Chờ một chút!" Mục Phương nóng nảy, nói, “Các ngươi có thể bắt ta, bất quá còn hai người nữa, để công bằng, các ngươi cũng phải bắt bọn họ."

“Còn có hai người a?" Tiểu Tứ Tử tò mò, Long Nhất Phương cũng sửng sốt, hỏi, “Ở đâu?"

Tiêu Lương cùng bốn ảnh vệ như bị bắt quả tang — còn có hai người, đó không phải là Triệu Phổ cùng Công Tôn sao.

“Ở phía sau……" Mục Phương giơ tay lên thân cây phía sau, nhưng là Triệu Phổ đã sớm mang Công Tôn chạy biệt tăm.

“Nói năng bậy bạ!" Long Nhất Phương nhíu mày, “Áp hắn về cho ta!"

Theo sau, quân sĩ tiến lên, đem người áp về.

Những binh sĩ đi trục vớt ở sông cũng đều trở về, không phát hiện thi thể, nói cách khác, mẫu thân của Tiểu Thiên Thiên rất có khả năng còn sống, dựa theo phương thức nàng cầu cứu, hẳn là bị người bắt đi.

Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng thở ra, ôm tiểu bảo bảo, cùng mọi người trở về nha môn Long Thiên Lý. Bởi vì phát hiện mỏ vàng không phải là chuyện nhỏ, cho nên Long Nhất Phương đơn giản để lại ba vạn binh sĩ trông coi, còn lại bốn vạn tinh binh đi theo phó tướng hồi doanh. Còn hắn chỉ mang theo vài giáo úy cùng nhau, cùng Long Thiên Lý bọn họ tới Huy Châu phủ.

Thần trù Mục Phương cũng bị áp giải đến đại lao Huy Châu phủ, nhốt lại.

Mặt khác, Tiểu Tứ Tử kêu bọn ác tăng miêu tả lại hình dáng người ra tiền muốn bọn họ bắt phụ nhân cùng tiểu oa nhi, sau đó dán cáo thị, bắt toàn thành tìm kiếm người này.

Nhưng là bức họa này đã dán mấy ngày, vẫn như cũ không có tin tức, người trung niên cùng mẫu thân của tiểu bảo bảo vẫn không xuất hiện.

………

“Ai…"

Sáng sớm hôm nay, Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên, cùng Tiêu Lương từ trong phòng đi ra, liền thấy Long Thiên Lý một mình ngồi trên ghế đá trong viện mà ngẩn người.

“Tiểu am thuần!" Tiểu Tứ Tử đi qua, ngồi xuống bên cạnh Long Thiên Lý.

Long Thiên Lý xoay mặt, có chút vô lực nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử nha, ngươi như thế nào lại gọi ta như vậy a."

Ở chung mấy ngày, Long Thiên Lý phát hiện Tiểu Tứ Tử một chút cũng không giống tiểu vương gia, ở chung phi thường hảo. Mà mấy người bên cạnh hắn cũng tốt lắm, nên bọn họ liền trở thành bằng hữu. Cho nên Long Thiên Lý cũng không quản kêu Tiểu Tứ Tử là tiểu công tử, trực tiếp kêu Tiểu Tứ Tử luôn, mà Tiểu Tứ Tử cũng đặt cho Long Thiên Lý một cái biệt danh, kêu tiểu am thuần.

“Làm sao vậy?" Tiêu Lương hỏi Long Thiên Lý, “Than thở?"

Long Thiên Lý lắc đầu, Long Lượng phía sau lại nói, “Tiêu công tử, Công Tôn công tử, các ngươi là không biết a, tối hôm qua, đại thiếu gia đem thiếu gia nghiêm khắc giáo huấn một trận!"

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút khó hiểu, “Giáo huấn một trận?"

“Đúng vậy." Long Lượng nói, “Đại thiếu gia chê thiếu gia không làm gì, nhiều ngày như vậy, một chút manh mối cũng không có, cả ngày không có chút thần sắc nào, có chức mà không có quyền, trượng phu phải kiêu ngạo thì thiếu gia cứ mặt mày ủ rũ, hiện tại khăng khăng dựa vào tiểu vương gia, thật sự là để người ta chê cười!"

“Nga……" Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nhìn Long Thiên Lý, “Ngươi thật đáng thương nha, bất quá đại ca ngươi nói ngươi như vậy, kì thật cũng là tốt cho ngươi!"

Long Thiên Lý cũng gật gật, nói, “Ta cũng biết, ta cũng không phải là giận đại ca ta, ta là giận mình vô dụng!"

Tiểu bảo bối trong lòng Tiểu Tứ Tử nhìn Long Thiên Lý, mở miệng kêu hai tiếng “Bá lạp bá lạp…"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, nói với Long Thiên Lý, “Ngươi xem đi, bảo bối cũng kêu ngươi phải phấn chấn nha!"

Long Thiên Lý giật mình nhìn bảo bối, lại nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, lời nó nói ngươi nghe hiểu được nha?"

Tiểu Tứ Tử nhăn mặt, “Ý tứ khẳng định là không sai biệt lắm a…… Ngươi còn như vậy là không thể được a, nhất định phải nỗ lực thêm nữa, tranh khẩu khí cho ca ca ngươi xem nha!"

Long Thiên Lý vẻ mặt đưa đám, hỏi, “Như thế nào nỗ lực nha? Ta vô dụng như vậy!"

“Ai…… Trước ngươi cứ đem tật xấu hay ủ rũ này sửa lại đi." Nghĩ nghĩ, Tiểu Tứ Tử truyền tiểu bảo bảo qua cho Tiêu Lương, sau đó chính mình đứng lên, vây quanh Long Thiên Lý mà nhìn trái nhìn phải, nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng gật gật đầu, “Ân, ta hiểu được! Ngươi cần phải thay đổi nha!"

“Thay đổi?" Long Thiên Lý ngẩng mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đưa tay chỉ Long Thiên Lý, “Từ giờ trở đi, ta muốn huấn luyện ngươi! Cho ngươi thay hình đổi dạng!"
Tác giả : Nhĩ Nhã
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại