Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012
Chương 77: Quái vật to lớn
"Không phải rắn?" Hân Vũ trừng lớn mắt, nắm chặt chủy thủ trong tay, nỗi sợ rắn trong lòng biến mất đi nhiều, chỉ thấy con quái vật to như bánh xe, hình dáng giống con nhện, khác biệt chính là, thân hình của nó và sáu con mắt phản xạ ánh sáng.
"Nhện đen!" Hình Ngạo Thiên lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng: "Hân Vũ cẩn thận, cẩn thận nọc độc của nó."
Thoáng cái đem Hân Vũ tránh ở phía sau mình, dùng thân thể của chính mình chắn trước nàng, thân thể nghiêng tới trước, như gà mẹ che chở gà con,hai mắt nhìn chằm chằm quái vật trước mắt.
Nhện đen khổng lồ như thế, khi đi học, lật sách xem thì đã từng thấy hình ảnh của quái vật này, lọai nhện này cũng là một loại quái thú thượng cổ, có thể phun ra nọc độc, có thể phát ra tiếng kêu quái dị, tơ độc trong cơ thể là lợi hại nhất, người đụng phải không bị thương cũng là chết, hơn nữa, nó có thể làm gió mang mưa, lúc bay trên không có thể mang theo cuồng phong bão cát.
Trong lòng bớt đi lỗi sợ với rắn, đối mặt với thứ kềnh càng trước mắt này, tâm Hân Vũ cũng vững hơn, nàng nắm chặt chủy thủ trong tay, đem lực chú ý hướng đến nó.
Nhện đen ngừng bay, dừng ở chỗ rẽ, sáu con mắt nhẹ nhàng nhìn hai người, miệng phát ra âm thanh nghẹn ngào, giống như than khóc lại như đang nức nở, nghe đặc biệt bi thảm.
Nghe tiếng kêu của nó, trong động phát ra tiếng vang, vô số nhện lớn nhện nhỏ như bánh xe lao lên, trong hầm băng tràn ngập màu đen cùng mùi nồng nặc.
Dường như là ngửi thấy mùi người, đám nhện đều hưng phấn hơn, nức nở kêu, di chuyển lên, vọt về phía bọn họ rất nhanh: "Ngạo Thiên, cẩn thận!"
"Hân Vũ, chăm sóc tốt chính mình, đừng quên trong tay nàng có chủy thủ!" Hai người đồng thời hô lên tiếng, tiếng nói vừa dứt, đám nhện vọt lên,đông nghìn nghịt, đã hình thành một tường thành màu đen, rất nhanh nhả tơ kết võng, chỉ trong chốc lát đã vây hai người lại.
"Hân Vũ cẩn thận, lưới này có độc, chúng ta không thể bị vây khốn!" Nói xong, Hình Ngạo Thiên phóng người lên, giơ chủy thủy lên cắt một cái lên lưới nhện, võng nhện nhất thời lỏng ra, đồng thời rơi trên mặt đất, đem nhện đen nhỏ bao phủ ở bên trong.
Nhện đen nhỏ phát ra tiếng kêu thê lương, tình cảnh này chọc giận nhện đen lớn, mắt xanh phát ra tia ngoan độc, tru lên một tiếng, nó bay lên trời, hung hăng đánh tới hai người!
Nhất thời trong hầm băng tràn ngập khói đen, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, gió mang theo khói đen che lấp tầm mắt của bọn họ, hai người rơi vào trong bóng tối.
Hân Vũ cảm giác thân thể của mình trầm xuống, bị đặt lên trên một khối băng, Hình Ngạo Thiên lập tức áp chặt khối băng của nàng, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng, cơn lạnh thấu tâm bắt đầu tan ra, trong thân thể lại có một luồng nhiệt khởi động, đem nàng bảo hộ trong hai tay: "Ngoan ngoãn tựa vào đây chớ lộn xộn, đợi lát nữa ta sẽ tới tìm nàng!"
Dứt lời, hắn liền buông Hân Vũ ra, quay người phóng về phía nhện đen, trong sương vù, mơ hồ có thể thấy thân ảnh to lớn đánh về phía hắn, Hình Ngạo Thiên thả người nhảy, chủy thủy trong tay đâm về phía nhện đen.
Chủy thủy chuẩn xác đâm lên người nhện đen, nhện đen phát ra tiếng kêu thảm thiết dao động thân người, chẳng những không né tránh Hình Ngạo Thiên, ngược lại còn đè hắn xuống.
Khối băng bay lên đỉnh đầu, trùng điệp nện xuống đầu Hình Ngạo Thiên, hắn thoáng cái từ không trung rơi xuống mặt đất, theo một tiếng kêu như tiếng gọi, những con nhện đen nhỏ trên mặt băng cũng bắt đầu tấn công, nhất tề kêu ré lên đánh tới Hình Ngạo Thiên!
Trên đỉnh đầu, con nhện đen lớn một lần lại một lần đánh lên, Hình Ngạo Thiên tập trung nhìn vào con nhện bự phía trên, căn bản không thể phân tán tinh lực chống cự đám nhện nhỏ. Đám nhện nhỏ kết chi chít lưới trên người hắn, hướng về phía nhện bự phát ra tiếng tín hiệu xèo xèo.
Nhện bự trên không phát ra tiếng kêu gần như vui mừng, dùng sức đánh tới đầu Hình Ngạo Thiên, hai chân bị trói, hắn căn bản không chịu được va chạm như vậy, thân thể nghiêng về một bên, nguy hiểm trong nháy mắt, Hân Vũ quên đi sợ hãi, nàng phi thân ra, dùng sức định vững thân thể của Hình Ngạo Thiên, chủy thủ trong tay chém giết dữ dội!
Vô số nhện nhỏ bị đâm trúng, nhất thời máu văng khắp nơi, phát ra từng tiếng gào thét, Hình Ngạo Thiên bị tơ nhện quấn quanh không nhúc nhích được, gào lớn về phía Hân Vũ: "Hân Vũ, ngàn vạn lần không được khinh thường, mọi sự phải cẩn thận."
Cả người tràn ngập hung tàn, cảm giác sợ hãi biến mất toàn bộ, trong lòng nàng đã tràn ngập ý chí chiến đấu, hiện tại nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, cùng Hình Ngạo Thiên rời khỏi đây, cùng nhau còn sống rời khỏi đây!
Có niềm tin như vậy, nàng cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng, tiếng rắc rắc dữ dội vang lên trước mắt, vô số nhện nhỏ chết dưới chủy thủ của nàng. Ngay cả tơ nhện quấn quanh người Hình Ngạo Thiên cũng bị chém đứt, Hình Ngạo Thiên thoát khỏi trói buộc khẽ kêu một tiếng: "Tốt lắm, không hổ là nữ nhân của Hình Ngạo Thiên ta, ta đối phó con lớn, nàng đối phó con nhỏ."
"Ừ, cố lên, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, ta đồng ý sau này đều ở bên cạnh ngươi, tuyệt đối không trốn chạy!" —- Thật quá tốt, trên mặt Hình Ngạo Thiên xuất hiện niềm hưng phấn hiếm có, cố gắng đứng lên vật lộn với nhện bự!
Tiềm lực của con người là vô hạn, một khi kích phát ra, có thể vật lộn với cả thiên nhiên, hai người đồng tâm hiệp lực, nhện nhỏ rất nhanh đã bị giết chết hơn phân nửa, mấy con nhện còn lại chạy trốn ra bốn phía.
Nhện bự trên không phá ra tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng khóc, triển khai tấn công mạnh mẽ hơn, chỉ nghe thấy một tiếng vang vô cùng lớn, nhện đen lớn há mồm ra, phả một luồng khói đen thẳng về phía bọn họ.
"Không tốt, Hân Vũ, là khói độc!" Hình Ngạo thiên quát to một tiếng, quay lại bảo vệ Hân Vũ, nhưng hắn và Hân Vũ lúc này cách nhau một khoảng, đã không còn kịp, chỉ nghe một tiếng gió mạnh, cuồng phong nổi lên bốn phía, hai người đồng thời bị cuốn vào trong cuồng phong!
"Hân Vũ —-!"
"Ngạo Thiên —-!" Tiếng kêu càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ, dần dần chôn vùi trong tiếng gió...
Qua hồi lâu, tan thành mây khói, Hình Ngạo Thiên tỉnh lại từ trong cơn mê, hắn phát hiện xung quanh mình tối đen, cả người mỏi nhừ vô lực, chuyện gì vậy? Vừa rồi... Hình như bị nhện bự mang theo gió quét chạy!
"Hân Vũ, nàng ở đây?" Hắn lớn tiếng kêu lên ; "Hân Vũ... Hân Vũ... Hân Vũ..."
Tiếng vang trống rỗng chấn động màng nhĩ, không có tiếng Hân Vũ vọng lại, chẳng lẽ nàng... bị đám nhện này... Trong đầu xuất hiện ý nghĩa này, trong nháy mắt đau đớn tràn ngập thân thể, tâm hoàn toàn bị vò nát: "Hân Vũ... Hân Vũ..."
Kéo thân thể mỏi mệt mò mẫm, tảng đá cứng, mặt đất ẩm ướt, cỏ rêu mềm nhẵn, nhưng không có tung tích Hân Vũ? Hân Vũ nhất định hôn mê, nhất định, nhất định là hôn mê cùng lúc với hắn, cho nên mới không nghe thấy tiếng hắn gọi!
"Nhện đen!" Hình Ngạo Thiên lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng: "Hân Vũ cẩn thận, cẩn thận nọc độc của nó."
Thoáng cái đem Hân Vũ tránh ở phía sau mình, dùng thân thể của chính mình chắn trước nàng, thân thể nghiêng tới trước, như gà mẹ che chở gà con,hai mắt nhìn chằm chằm quái vật trước mắt.
Nhện đen khổng lồ như thế, khi đi học, lật sách xem thì đã từng thấy hình ảnh của quái vật này, lọai nhện này cũng là một loại quái thú thượng cổ, có thể phun ra nọc độc, có thể phát ra tiếng kêu quái dị, tơ độc trong cơ thể là lợi hại nhất, người đụng phải không bị thương cũng là chết, hơn nữa, nó có thể làm gió mang mưa, lúc bay trên không có thể mang theo cuồng phong bão cát.
Trong lòng bớt đi lỗi sợ với rắn, đối mặt với thứ kềnh càng trước mắt này, tâm Hân Vũ cũng vững hơn, nàng nắm chặt chủy thủ trong tay, đem lực chú ý hướng đến nó.
Nhện đen ngừng bay, dừng ở chỗ rẽ, sáu con mắt nhẹ nhàng nhìn hai người, miệng phát ra âm thanh nghẹn ngào, giống như than khóc lại như đang nức nở, nghe đặc biệt bi thảm.
Nghe tiếng kêu của nó, trong động phát ra tiếng vang, vô số nhện lớn nhện nhỏ như bánh xe lao lên, trong hầm băng tràn ngập màu đen cùng mùi nồng nặc.
Dường như là ngửi thấy mùi người, đám nhện đều hưng phấn hơn, nức nở kêu, di chuyển lên, vọt về phía bọn họ rất nhanh: "Ngạo Thiên, cẩn thận!"
"Hân Vũ, chăm sóc tốt chính mình, đừng quên trong tay nàng có chủy thủ!" Hai người đồng thời hô lên tiếng, tiếng nói vừa dứt, đám nhện vọt lên,đông nghìn nghịt, đã hình thành một tường thành màu đen, rất nhanh nhả tơ kết võng, chỉ trong chốc lát đã vây hai người lại.
"Hân Vũ cẩn thận, lưới này có độc, chúng ta không thể bị vây khốn!" Nói xong, Hình Ngạo Thiên phóng người lên, giơ chủy thủy lên cắt một cái lên lưới nhện, võng nhện nhất thời lỏng ra, đồng thời rơi trên mặt đất, đem nhện đen nhỏ bao phủ ở bên trong.
Nhện đen nhỏ phát ra tiếng kêu thê lương, tình cảnh này chọc giận nhện đen lớn, mắt xanh phát ra tia ngoan độc, tru lên một tiếng, nó bay lên trời, hung hăng đánh tới hai người!
Nhất thời trong hầm băng tràn ngập khói đen, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, gió mang theo khói đen che lấp tầm mắt của bọn họ, hai người rơi vào trong bóng tối.
Hân Vũ cảm giác thân thể của mình trầm xuống, bị đặt lên trên một khối băng, Hình Ngạo Thiên lập tức áp chặt khối băng của nàng, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng, cơn lạnh thấu tâm bắt đầu tan ra, trong thân thể lại có một luồng nhiệt khởi động, đem nàng bảo hộ trong hai tay: "Ngoan ngoãn tựa vào đây chớ lộn xộn, đợi lát nữa ta sẽ tới tìm nàng!"
Dứt lời, hắn liền buông Hân Vũ ra, quay người phóng về phía nhện đen, trong sương vù, mơ hồ có thể thấy thân ảnh to lớn đánh về phía hắn, Hình Ngạo Thiên thả người nhảy, chủy thủy trong tay đâm về phía nhện đen.
Chủy thủy chuẩn xác đâm lên người nhện đen, nhện đen phát ra tiếng kêu thảm thiết dao động thân người, chẳng những không né tránh Hình Ngạo Thiên, ngược lại còn đè hắn xuống.
Khối băng bay lên đỉnh đầu, trùng điệp nện xuống đầu Hình Ngạo Thiên, hắn thoáng cái từ không trung rơi xuống mặt đất, theo một tiếng kêu như tiếng gọi, những con nhện đen nhỏ trên mặt băng cũng bắt đầu tấn công, nhất tề kêu ré lên đánh tới Hình Ngạo Thiên!
Trên đỉnh đầu, con nhện đen lớn một lần lại một lần đánh lên, Hình Ngạo Thiên tập trung nhìn vào con nhện bự phía trên, căn bản không thể phân tán tinh lực chống cự đám nhện nhỏ. Đám nhện nhỏ kết chi chít lưới trên người hắn, hướng về phía nhện bự phát ra tiếng tín hiệu xèo xèo.
Nhện bự trên không phát ra tiếng kêu gần như vui mừng, dùng sức đánh tới đầu Hình Ngạo Thiên, hai chân bị trói, hắn căn bản không chịu được va chạm như vậy, thân thể nghiêng về một bên, nguy hiểm trong nháy mắt, Hân Vũ quên đi sợ hãi, nàng phi thân ra, dùng sức định vững thân thể của Hình Ngạo Thiên, chủy thủ trong tay chém giết dữ dội!
Vô số nhện nhỏ bị đâm trúng, nhất thời máu văng khắp nơi, phát ra từng tiếng gào thét, Hình Ngạo Thiên bị tơ nhện quấn quanh không nhúc nhích được, gào lớn về phía Hân Vũ: "Hân Vũ, ngàn vạn lần không được khinh thường, mọi sự phải cẩn thận."
Cả người tràn ngập hung tàn, cảm giác sợ hãi biến mất toàn bộ, trong lòng nàng đã tràn ngập ý chí chiến đấu, hiện tại nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, cùng Hình Ngạo Thiên rời khỏi đây, cùng nhau còn sống rời khỏi đây!
Có niềm tin như vậy, nàng cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng, tiếng rắc rắc dữ dội vang lên trước mắt, vô số nhện nhỏ chết dưới chủy thủ của nàng. Ngay cả tơ nhện quấn quanh người Hình Ngạo Thiên cũng bị chém đứt, Hình Ngạo Thiên thoát khỏi trói buộc khẽ kêu một tiếng: "Tốt lắm, không hổ là nữ nhân của Hình Ngạo Thiên ta, ta đối phó con lớn, nàng đối phó con nhỏ."
"Ừ, cố lên, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, ta đồng ý sau này đều ở bên cạnh ngươi, tuyệt đối không trốn chạy!" —- Thật quá tốt, trên mặt Hình Ngạo Thiên xuất hiện niềm hưng phấn hiếm có, cố gắng đứng lên vật lộn với nhện bự!
Tiềm lực của con người là vô hạn, một khi kích phát ra, có thể vật lộn với cả thiên nhiên, hai người đồng tâm hiệp lực, nhện nhỏ rất nhanh đã bị giết chết hơn phân nửa, mấy con nhện còn lại chạy trốn ra bốn phía.
Nhện bự trên không phá ra tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng khóc, triển khai tấn công mạnh mẽ hơn, chỉ nghe thấy một tiếng vang vô cùng lớn, nhện đen lớn há mồm ra, phả một luồng khói đen thẳng về phía bọn họ.
"Không tốt, Hân Vũ, là khói độc!" Hình Ngạo thiên quát to một tiếng, quay lại bảo vệ Hân Vũ, nhưng hắn và Hân Vũ lúc này cách nhau một khoảng, đã không còn kịp, chỉ nghe một tiếng gió mạnh, cuồng phong nổi lên bốn phía, hai người đồng thời bị cuốn vào trong cuồng phong!
"Hân Vũ —-!"
"Ngạo Thiên —-!" Tiếng kêu càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ, dần dần chôn vùi trong tiếng gió...
Qua hồi lâu, tan thành mây khói, Hình Ngạo Thiên tỉnh lại từ trong cơn mê, hắn phát hiện xung quanh mình tối đen, cả người mỏi nhừ vô lực, chuyện gì vậy? Vừa rồi... Hình như bị nhện bự mang theo gió quét chạy!
"Hân Vũ, nàng ở đây?" Hắn lớn tiếng kêu lên ; "Hân Vũ... Hân Vũ... Hân Vũ..."
Tiếng vang trống rỗng chấn động màng nhĩ, không có tiếng Hân Vũ vọng lại, chẳng lẽ nàng... bị đám nhện này... Trong đầu xuất hiện ý nghĩa này, trong nháy mắt đau đớn tràn ngập thân thể, tâm hoàn toàn bị vò nát: "Hân Vũ... Hân Vũ..."
Kéo thân thể mỏi mệt mò mẫm, tảng đá cứng, mặt đất ẩm ướt, cỏ rêu mềm nhẵn, nhưng không có tung tích Hân Vũ? Hân Vũ nhất định hôn mê, nhất định, nhất định là hôn mê cùng lúc với hắn, cho nên mới không nghe thấy tiếng hắn gọi!
Tác giả :
Nguyệt Mị Ly