Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)
Chương 24
Tiểu nhị căn bản là một kẻ tức thời, thấy người này vào quán đã nhanh chóng mang một bộ dạng xum xoe xu nịnh, hiện tại đã đem mấy món ngon đơn giản bày biện lên bàn.
“Vật nhỏ, mau thức dậy ăn no liền mang nàng đi ngắm chợ hoa, chịu không?"
Phùng Phùng không bằng lòng tỉnh giấc, bộ dạng giống con chim sẻ nhỏ nép vào trong lòng hắn vốn là thứ gì cũng không làm Phùng Phùng chú ý tới.
Thân thể nàng mềm rũ rượi như bông, tâm trí u mê mặc kệ hắn đưa tới thứ gì bên miệng cũng không quan tâm, đơn giản chính là mở miệng nhận lấy.
Nàng vốn dĩ quen với những hành động vượt qua khuôn khổ của hắn tự lâu rồi.
Chỉ là người này quả thực quá gian sảo, nhìn hắn ngày ngày chăm chút cho nàng như vậy, ngoài ý muốn lại trêu ghẹo mớm cho nàng một cái.... lát chanh chua.
Phùng Phùng cắn phải miếng chanh, bộ dạng ngay lập tức nhăn nhúm, ngũ quan trên gương mặt ngốc nghếch cơ hồ co lại về một chỗ, giống như khỉ nhai phải ớt.
Nàng kịch liệt biểu cảm, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, thân thể còn không tự chủ được một cái rùng mình, nước mắt chảy cả ra.
Giống như là một cái xốc lại tinh thần, nàng đem gương mặt mếu máo hương tới Nạp Dương oán trách, miếng chanh này chua quá a!
Hắn thích ý cười vang một tiếng, Phùng Phùng lâu ngày đối với mọi thứ xung quanh đều không có phản ứng, hiện tại nhờ một cái miếng chanh mà giật nảy mình làm Nạp Dương đắc ý, tới nỗi quên cả việc nhân cơ hội giải thích với nàng về đứa con đã mất kia....
Hắn đem hai ngón tay xâm nhập vào khoang miệng nàng đem miếng chanh kia cầm ra, ngón tay thô ráp ma sát với cái miệng mềm mại ẩm ướt làm hắn trong khoảnh khắc nổi lên rục rịch trong lòng.
“Ăn thôi!"
Hắn muốn tự đút cho nàng ăn nhưng Phùng Phùng giống như ngộ ra, nhất quyết không chịu nhận lấy thứ hắn đưa tới bên miệng nữa. Ngoan ngoãn giống như đứa trẻ nhỏ tự tay yếu ớt cầm lấy thìa từng ngụm xúc cháo ăn lấy.
--- -------
Chợ thành An tấp nập cực kỳ, kẻ ra người vào, tuy nhiên vẫn là nổi bật một cái vóc dáng nam nhân y phục xanh biếc, mà người này hiện tại dắt theo một cái cô nương nhỏ nhắn bên mình.
Phùng Phùng dù sao cũng là lần đầu được đi hội, bộ dạng ngơ ngẩn, hai con mắt ngây ngô nhìn tứ phía nhưng mà dù sao cũng vẫn sợ hãi, nắm tay bé nhỏ níu chặt lấy ống tay áo rộng thùng thình của Nạp Dương.
Bây giờ nàng mới biết hóa ra thiên hạ có nhiều người như vậy....
Hiện tại nơi kia có biểu diễn võ nghệ, một cái y phục xám nam nhân đang đem khúc côn trong tay vô cùng điệu nghệ mà múa may, từng tiếng vút vút như xé gió phát ra tựa như cào toạc không khí.
“Lợi hại, lợi hại quá a!!!!!..."
Tiếng đám đông vỗ tay reo hò rất nhanh đem chú ý của nàng hướng tới.
Phùng Phùng thân thế gầy gò kiều nhỏ có chút tò mò, mọi người vỗ tay rất lớn như vậy, nàng cũng muốn xem.
Nhưng mà đối với bảo chủ đang bên cạnh lại sợ hãi, trước khi đi hắn có nói, ngàn vạn lần cầm tay áo hắn không được buông ra, bằng không sẽ phạt nàng ăn chanh chua.
Nàng đem biểu cảm rụt rè cùng tò mò có ý hơi rướn chân hòng xuyên qua đám đông xem cảnh náo nhiệt, nhưng mà vóc dáng nàng thật thấp cùng gầy gò, có cố gắng như thế nào cũng chỉ có ngó thấy đỉnh đầu người ta.
Tuy nhiên hành động này căn bản cũng không lọt qua được mắt nhìn của Nạp Dương, hắn thả bước chậm lại.
“Muốn xem hay sao?"
Nàng ủ rũ cúi đầu, nàng chán ghét hắn.... hận hắn... Nhưng mà phận làm một cái nha hoàn thông phòng nàng lấy tư cách gì đối lại? Mạng nhỏ của nàng tùy cơ hắn đều có khả năng lấy đi giống như giết con kiến dưới chân.
Hắn cũng không để nàng trả lời, đem nàng tới nơi náo nhiệt kia, đám đông cảm nhận khí thế lạnh nhạt cùng sát người của hắn đều tự động tránh xa.
.....
“Trong các vị đây có ai có can đảm lên sàn cùng hảo hán này đấu một ván, có thể thắng liền có thưởng a!! Có ai đủ can đảm không a!!" Kẻ này ra sức đem giọng mà gào lớn.
Nạp Dương một bên nhìn dáng vẻ người kia múa kiếm, múa đao sớm đã không thuận mắt, nếu không phải vật nhỏ có hứng thú thì hắn đã bỏ đi từ lâu, đường múa đao vừa không chắc chắn vừa nặng nhọc, múa kiếm thì chẳng đủ tinh tế cùng nhanh nhẹn, vật nhỏ ngốc này có gì lại hâm mộ hắn như vậy chứ?
“Đứng đây đợi ta" hắn hướng Phùng Phùng đang si mê bên cạnh nói một tiếng.
Bản thân hắn thì tiến lên một bước, tiêu soái cùng lãnh khốc đem bộ dạng kiêu ngạo tay không khiêu chiến.
Kẻ kia nhìn qua Nạp Dương cũng biết hắn là kẻ học võ, nhưng là lời thách thức đã ra nên không có cách nào thối thoái đành đem hết sức lực xông lên mà đánh.
Nạp Dương căn bản là cười nhạo, đáy mắt hiện lên vẻ ghét bỏ khó nhận ra, hắn đánh với người này khá lâu nhưng đều là giống như mèo vờn chuột.
Tất cả đường chém tới đều dễ dàng né đi, ngược tại kẻ kia cầm kiếm không chắc bị hắn đạp qua một bên.
“Hảo!!!! Hảo!!! “
Dân đen vốn là đám người thích náo nhiệt, ngắm hai kẻ lạ mặt đánh nhau khung cảnh mãn nhãn như vậy liền càng kéo về xúm xít lại đông hơn. Tiếng vỗ tay reo hò ầm ĩ cả một góc chợ, lão già hồi nãy hô khiêu chiến hiện tại cười đến không khép được miệng đi một vòng xin tiền đã nặng một bị.
Hắn có chút đắc ý lần nữa quay sang bên Phùng Phùng muốn nhìn cô.
Ngoài ý muốn lại thấy có hai kẻ nam nhân lạ mặt đang dùng sức cầm cổ tay nàng lôi đi, mà bộ dạng nàng chật vật van xin làm hắn chân chính nổi giận.
Chân lớn một đạp đá bay người cầm kiếm bên này, y đã mệt tới đứt hơi một cái bất ngờ này hoàn toàn không kịp chống đỡ, thân thể văng ra xa mồm hộc lên một cái ngụm máu.
“Mau biến"
Hắn môt phi thân giống như hổ báo tới bên cạnh Phùng Phùng, hai cái nhấc chân đã đem lũ kia đạp ngã ra đất.
Nạp Dương đáy mắt nổi giận cực kỳ, mắt thấy Phùng Phùng sắp ngã liền nhanh chóng bế nàng lên khỏi mặt đất mà ôm lấy.
Chân dài xoay người bỏ đi đến cái phần thưởng kia cũng không cần.
Phùng Phùng sợ tới tái mặt, thân hình run rẩy, hai cái nắm tay nho nhỏ tóm lấy cổ áo hắn không chịu buông, đầu nhỏ rúc vào hõm vai, cuối cùng không chịu được mà chảy nước mắt.
“Đừng sợ, thực xin lỗi"
Hắn nhìn qua cổ tay nàng hiện tại còn nồng đậm một cái dấu tay, cổ áo bị kéo lệch ra lộ cả phần ngực trắng noãn.
Hai tên này mặc áo quần một loại xa xỉ, eo còn đeo ngọc bội, hẳn là đám con cháu trong thành, mặc kệ con cháu hay là ai bất luận như thế nào hắn cũng có cách trừng trị, ánh mắt lạnh lùng quét qua hai hắc y phục trên mái nhà kia, dùng khẩu hình ra lệnh.
Hai bóng đen ngay ập tức rời đi.
- tử dục-
Có hơi lan man quá không?
“Vật nhỏ, mau thức dậy ăn no liền mang nàng đi ngắm chợ hoa, chịu không?"
Phùng Phùng không bằng lòng tỉnh giấc, bộ dạng giống con chim sẻ nhỏ nép vào trong lòng hắn vốn là thứ gì cũng không làm Phùng Phùng chú ý tới.
Thân thể nàng mềm rũ rượi như bông, tâm trí u mê mặc kệ hắn đưa tới thứ gì bên miệng cũng không quan tâm, đơn giản chính là mở miệng nhận lấy.
Nàng vốn dĩ quen với những hành động vượt qua khuôn khổ của hắn tự lâu rồi.
Chỉ là người này quả thực quá gian sảo, nhìn hắn ngày ngày chăm chút cho nàng như vậy, ngoài ý muốn lại trêu ghẹo mớm cho nàng một cái.... lát chanh chua.
Phùng Phùng cắn phải miếng chanh, bộ dạng ngay lập tức nhăn nhúm, ngũ quan trên gương mặt ngốc nghếch cơ hồ co lại về một chỗ, giống như khỉ nhai phải ớt.
Nàng kịch liệt biểu cảm, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, thân thể còn không tự chủ được một cái rùng mình, nước mắt chảy cả ra.
Giống như là một cái xốc lại tinh thần, nàng đem gương mặt mếu máo hương tới Nạp Dương oán trách, miếng chanh này chua quá a!
Hắn thích ý cười vang một tiếng, Phùng Phùng lâu ngày đối với mọi thứ xung quanh đều không có phản ứng, hiện tại nhờ một cái miếng chanh mà giật nảy mình làm Nạp Dương đắc ý, tới nỗi quên cả việc nhân cơ hội giải thích với nàng về đứa con đã mất kia....
Hắn đem hai ngón tay xâm nhập vào khoang miệng nàng đem miếng chanh kia cầm ra, ngón tay thô ráp ma sát với cái miệng mềm mại ẩm ướt làm hắn trong khoảnh khắc nổi lên rục rịch trong lòng.
“Ăn thôi!"
Hắn muốn tự đút cho nàng ăn nhưng Phùng Phùng giống như ngộ ra, nhất quyết không chịu nhận lấy thứ hắn đưa tới bên miệng nữa. Ngoan ngoãn giống như đứa trẻ nhỏ tự tay yếu ớt cầm lấy thìa từng ngụm xúc cháo ăn lấy.
--- -------
Chợ thành An tấp nập cực kỳ, kẻ ra người vào, tuy nhiên vẫn là nổi bật một cái vóc dáng nam nhân y phục xanh biếc, mà người này hiện tại dắt theo một cái cô nương nhỏ nhắn bên mình.
Phùng Phùng dù sao cũng là lần đầu được đi hội, bộ dạng ngơ ngẩn, hai con mắt ngây ngô nhìn tứ phía nhưng mà dù sao cũng vẫn sợ hãi, nắm tay bé nhỏ níu chặt lấy ống tay áo rộng thùng thình của Nạp Dương.
Bây giờ nàng mới biết hóa ra thiên hạ có nhiều người như vậy....
Hiện tại nơi kia có biểu diễn võ nghệ, một cái y phục xám nam nhân đang đem khúc côn trong tay vô cùng điệu nghệ mà múa may, từng tiếng vút vút như xé gió phát ra tựa như cào toạc không khí.
“Lợi hại, lợi hại quá a!!!!!..."
Tiếng đám đông vỗ tay reo hò rất nhanh đem chú ý của nàng hướng tới.
Phùng Phùng thân thế gầy gò kiều nhỏ có chút tò mò, mọi người vỗ tay rất lớn như vậy, nàng cũng muốn xem.
Nhưng mà đối với bảo chủ đang bên cạnh lại sợ hãi, trước khi đi hắn có nói, ngàn vạn lần cầm tay áo hắn không được buông ra, bằng không sẽ phạt nàng ăn chanh chua.
Nàng đem biểu cảm rụt rè cùng tò mò có ý hơi rướn chân hòng xuyên qua đám đông xem cảnh náo nhiệt, nhưng mà vóc dáng nàng thật thấp cùng gầy gò, có cố gắng như thế nào cũng chỉ có ngó thấy đỉnh đầu người ta.
Tuy nhiên hành động này căn bản cũng không lọt qua được mắt nhìn của Nạp Dương, hắn thả bước chậm lại.
“Muốn xem hay sao?"
Nàng ủ rũ cúi đầu, nàng chán ghét hắn.... hận hắn... Nhưng mà phận làm một cái nha hoàn thông phòng nàng lấy tư cách gì đối lại? Mạng nhỏ của nàng tùy cơ hắn đều có khả năng lấy đi giống như giết con kiến dưới chân.
Hắn cũng không để nàng trả lời, đem nàng tới nơi náo nhiệt kia, đám đông cảm nhận khí thế lạnh nhạt cùng sát người của hắn đều tự động tránh xa.
.....
“Trong các vị đây có ai có can đảm lên sàn cùng hảo hán này đấu một ván, có thể thắng liền có thưởng a!! Có ai đủ can đảm không a!!" Kẻ này ra sức đem giọng mà gào lớn.
Nạp Dương một bên nhìn dáng vẻ người kia múa kiếm, múa đao sớm đã không thuận mắt, nếu không phải vật nhỏ có hứng thú thì hắn đã bỏ đi từ lâu, đường múa đao vừa không chắc chắn vừa nặng nhọc, múa kiếm thì chẳng đủ tinh tế cùng nhanh nhẹn, vật nhỏ ngốc này có gì lại hâm mộ hắn như vậy chứ?
“Đứng đây đợi ta" hắn hướng Phùng Phùng đang si mê bên cạnh nói một tiếng.
Bản thân hắn thì tiến lên một bước, tiêu soái cùng lãnh khốc đem bộ dạng kiêu ngạo tay không khiêu chiến.
Kẻ kia nhìn qua Nạp Dương cũng biết hắn là kẻ học võ, nhưng là lời thách thức đã ra nên không có cách nào thối thoái đành đem hết sức lực xông lên mà đánh.
Nạp Dương căn bản là cười nhạo, đáy mắt hiện lên vẻ ghét bỏ khó nhận ra, hắn đánh với người này khá lâu nhưng đều là giống như mèo vờn chuột.
Tất cả đường chém tới đều dễ dàng né đi, ngược tại kẻ kia cầm kiếm không chắc bị hắn đạp qua một bên.
“Hảo!!!! Hảo!!! “
Dân đen vốn là đám người thích náo nhiệt, ngắm hai kẻ lạ mặt đánh nhau khung cảnh mãn nhãn như vậy liền càng kéo về xúm xít lại đông hơn. Tiếng vỗ tay reo hò ầm ĩ cả một góc chợ, lão già hồi nãy hô khiêu chiến hiện tại cười đến không khép được miệng đi một vòng xin tiền đã nặng một bị.
Hắn có chút đắc ý lần nữa quay sang bên Phùng Phùng muốn nhìn cô.
Ngoài ý muốn lại thấy có hai kẻ nam nhân lạ mặt đang dùng sức cầm cổ tay nàng lôi đi, mà bộ dạng nàng chật vật van xin làm hắn chân chính nổi giận.
Chân lớn một đạp đá bay người cầm kiếm bên này, y đã mệt tới đứt hơi một cái bất ngờ này hoàn toàn không kịp chống đỡ, thân thể văng ra xa mồm hộc lên một cái ngụm máu.
“Mau biến"
Hắn môt phi thân giống như hổ báo tới bên cạnh Phùng Phùng, hai cái nhấc chân đã đem lũ kia đạp ngã ra đất.
Nạp Dương đáy mắt nổi giận cực kỳ, mắt thấy Phùng Phùng sắp ngã liền nhanh chóng bế nàng lên khỏi mặt đất mà ôm lấy.
Chân dài xoay người bỏ đi đến cái phần thưởng kia cũng không cần.
Phùng Phùng sợ tới tái mặt, thân hình run rẩy, hai cái nắm tay nho nhỏ tóm lấy cổ áo hắn không chịu buông, đầu nhỏ rúc vào hõm vai, cuối cùng không chịu được mà chảy nước mắt.
“Đừng sợ, thực xin lỗi"
Hắn nhìn qua cổ tay nàng hiện tại còn nồng đậm một cái dấu tay, cổ áo bị kéo lệch ra lộ cả phần ngực trắng noãn.
Hai tên này mặc áo quần một loại xa xỉ, eo còn đeo ngọc bội, hẳn là đám con cháu trong thành, mặc kệ con cháu hay là ai bất luận như thế nào hắn cũng có cách trừng trị, ánh mắt lạnh lùng quét qua hai hắc y phục trên mái nhà kia, dùng khẩu hình ra lệnh.
Hai bóng đen ngay ập tức rời đi.
- tử dục-
Có hơi lan man quá không?
Tác giả :
Tử Dục