Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái
Chương 37: Sứa

Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 37: Sứa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lục, Lục, Lục..."

Ngụy Tam giống như bị người ta hắt nước đá lên mặt, kiêu căng phách lối bị dập tắt không còn một mảnh, lúc này đầu óc gã choáng váng, hai chân như nhũn ra, ấp úng không nói ra câu nào.

Tại sao Lục Thắng Nam lại ở chỗ này?!

Còn có thể gọi được tên gã?!

Gã mới chỉ phục vụ một vị đại lão đi ăn cơm vào ba năm trước thôi, đây là đã gặp là không quên được sao?!

Ngụy Tam khổ, Ngụy Tam oan.

Đàn em dưới tay gã vẫn chưa tới một trăm, một tên tép riu như vậy có cần phải phái đại vương ra đối phó hay không?!

Ngụy Tam lăn lộn hơn hai mươi năm, cũng coi như là xưng bá trấn Thiệu Dương, nhưng Lục Thắng Nam là ai? Năm đó đối phương gần như nắm toàn bộ việc làm ăn ngầm trong cả nước, cho dù đã hoàn lương, nhưng dư uy vẫn còn, chỉ cần hơi động đầu ngón tay là có thể bóp chết gã.

Ở trong mắt gã, Lục Thắng Nam không khác nào một tôn Phật, hôm nay Phật Đà hiển linh, muốn hạ thần phạt xuống, làm sao trong lòng gã không sợ hãi bất an cho được?

Vốn dĩ gã còn muốn sau này mỗi ngày đều đến đây dạo chơi, nhưng giờ phút này chỉ hận không thể có cánh bay lên trời hoặc thuật độn thổ, biến mất tại chỗ ngay lập tức, cố tình đàn em lại không có mắt —

"Bà già kia, bà cũng kiêu căng phết đấy?"

"Một bà già xương cốt không còn, sao không sớm chuẩn bị quan tài cho mình đi, còn dám can thiệp vào!"

Ngụy Tam giận đến muốn hộc máu, đập một cái vào gáy tên đầu trọc, "Nói năng lỗ mãng, còn không nói xin lỗi với Lục lão phu nhân!"

Gã đầu trọc ngơ ngác, từ khi gã ta tới khách sạn vẫn im như thóc, có chỗ nào là nói năng lỗ mãng?

Nhưng Ngụy Tam cũng không kiên quyết bắt gã xin lỗi, mà tự mình đi tới bên cạnh Lục Thắng Nam, cung cung kính kính thi lễ một cái: "Lục, Lục lão phu nhân, đều do tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, ngài đại nhân có đại lượng, cứ, coi như tiểu nhân là rác rưới, là bụi bặm, quét dọn còn dơ bẩn tay ngài. Nếu không thì thả cho tiểu nhân một con ngựa, để tiểu nhân tự cút..."

Trong ánh mắt sợ hãi của bọn côn đồ, Ngụy Tam hèn mọn cúi chào, Lục Thắng Nam rốt cuộc cũng mở miệng: "Không muốn chơi?"

"Không, không chơi." Ngụy Tam không ngừng lắc đầu.

Lục Thắng Nam vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh kia: "Bà lão ta tinh lực không tốt, vậy thì không chơi với mày."

"Không cần! Ngài cứ nghỉ ngơi, ngài cứ nghỉ ngơi!" Trong lòng Ngụy Tam buông lỏng một chút, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống, lại nghe Lục Thắng Nam nhàn nhạt bổ sung một câu: "Mặc dù ta chỉ là một bà già sắp xuống lỗ, nhưng cũng biết xã hội đang tiến bộ, xả rác bừa bãi trong thời đại này là phải phạt tiền..."

Ngụy Tam còn chưa kịp phản ứng, Tạ Phỉ lập tức ý thức được bà đang giúp hắn đòi bồi thường, hắn vốn dĩ cũng muốn cáo mượn oai hùm, liền nghiêng đầu nói với đám khách sau lưng: "Quấy rối đến các vị thật có lỗi quá, hôm nay miễn phí hết tiền phòng, hy vọng mọi người có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi."

Các vị khách nhân nào có không chấp nhận, chẳng ai làm khó dễ với tiền cả. Đa số vốn đã có hảo cảm đối với Tạ Phỉ, cũng nhìn ra hắn bị gây sự, gặp tai ương vô vọng, không khỏi có lòng đồng tình, ngay cả đám khách bị ảnh hưởng đến tâm trạng cũng hiền hòa cười lên, từng người lên tiếng an ủi.

Tạ Phỉ lẳng lặng nghe, thấy đã làm xong hết thủ tục rồi, liền nhắc nhở tất cả mọi người sắp bắt đầu bắn pháo hóa, vì vậy một đám khách vui mừng lần lượt đi ra khỏi khách sạn ngay trước mặt mấy chục tên côn đồ.

Đến khi sân trước khôi phục yên lặng, Tạ Phỉ mới rảnh rỗi tính sổ với Ngụy Tam, "Chú Ngụy, chú chờ một chút, tôi vào lấy bảng giá ra cho." Hắn cười một tiếng sâu xa, "Giáng Sinh giá đặc biệt nha."

Ngụy Tam: "..."

Chuyện phát triển đến cuối cùng, cái gọi là dương mưu của Ngụy Tam đã lấy việc chảy máu thẻ ngân hàng mà chấm dứt, nhưng có thể yên ổn rời khỏi khách sạn, gã đã cực kì vui mừng rồi. Đồng thời, gã đã hiểu được sâu sắc việc tên đầu trọc nói khách sạn tà môn cũng không phải là mượn cớ để chối bỏ trách nhiệm, nhớ tới mình châm chọc khi trước, trong lòng quả thực rất áy náy.

Tạ Phỉ không rảnh chú ý đến bụng dạ quanh co lòng vòng của Ngụy Tam, giải quyết một chuyện phiền toái, rốt cuộc hắn cũng có thời gian cảm ơn Lục Thắng Nam.

"Bà ngoại Lục, cám ơn bà." Thái độ của Tạ Phỉ hết sức chân thành, cũng chưa quên Lục Hi Bình đi cùng ở bên, "Cũng cảm ơn anh, Lục tiên sinh."

Lục Thắng Nam mỉm cười: "Nếu cháu đã gọi ta một tiếng bà ngoại, đương nhiên ta phải thương cháu rồi."

Tạ Phỉ cảm kích không thôi, đang muốn nói vài lời dễ nghe, lại nhạy cảm phát hiện sắc mặt Lục Thắng Nam đột nhiên trắng nhợt, vội hỏi: "Bà ngoại Lục có chỗ nào khó chịu không?"

Nghe được lời hắn, Lục Hi Bình cũng gấp gáp vòng đến chính diện, mặt đầy lo âu nhìn bà ngoại mình.

Lục Thắng Nam lắc đầu một cái, trấn an vỗ vỗ tay cháu ngoại: "Chỉ là có chút mệt mỏi."

"Bên ngoài lạnh, hay là bà đi nghỉ sớm đi." Tạ Phỉ rất lo lắng, hắn không quên Lục Hi Bình nói Lục Thắng Nam chỉ còn dư lại mấy ngày.

Hiển nhiên Lục Hi Bình cũng nghĩ đến chuyện này, sắc mặt rất kém, nhưng vẫn gắng gượng cười: "Bà ngoại, cháu đưa bà về."

Trong lòng Lục Thắng Nam biết hai người lo âu, cũng không phản đối.

Đưa mắt nhìn bóng lưng hai bà cháu rời đi, Tạ Phỉ hơi trầm xuống, hắn ngẩng đầu nhìn về một góc trăng tàn phía chân trời, trong đầu nghĩ: Ca, sao anh còn chưa về?

Thẳng đến 10 giờ đêm, đã có khách khứa trở lại, Úc Ly vẫn không thấy bóng dáng, cách mấy phút Tạ Phỉ lại nhìn đồng hồ một lần, luôn cảm thấy làm gì cũng không thú vị, thậm chí còn muốn đến phòng đối phương để rèn luyện...

Hắn dang chân dang tay nằm ở trên giường, thầm nói nhất định mình đã trúng tà.

Cửa số bằng kính của dãy nhà vẫn luôn sáng, mà phần lớn đèn trong phòng khách đã tắt.

Từ Nha Nha tắt đèn lớn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn đầu giường, cô mặc áo choàng tắm thơm ngát ngồi ở mép giường, đặt một đôi tất mới ở một bên, đùa giỡn nói: "Nửa đêm có ông già Noel tới tặng quà không nhỉ?"

Tô Âm liếc mắt, xoay mình lên giường, "Cậu nghĩ thật đẹp."

"Biết đâu được ấy." Từ Nha Nha cũng chui vào trong chăn, "Ông chủ Tiểu Tạ có lòng như vậy, có khi buổi tối vẫn còn cho chúng ta ngạc nhiên mừng rỡ."

"Đừng mơ, nửa đêm vào phòng chỉ có thể là kẻ gian." Mới vừa nằm xuống, Tô Âm đột nhiên kinh ngạc ngồi dậy: "An ninh khách sạn này kém như vậy, tường lùn bên ngoài người nào cũng có thể trèo vào, ông chủ còn đắc tội một đám lưu manh, không được! Tớ phải khóa trái cửa sổ lại, cửa chính cũng phải chặn kín."

Từ Nha Nha nhếch mép một cái: "Đến mức đó sao? Không phải đám côn đồ đã bị bà lão kia dọa chạy rồi à, còn bồi thường tiền..."

"Làm sao không đến mức đó, tớ là con gái một, nếu như xảy ra chuyện cậu nói với ba mẹ tớ kiểu gì!" Thật ra thì Tô Âm cũng không lo lắng như vậy, chỉ là muốn đâm chọc Từ Nha Nha mấy câu, "Còn bà lão nữa chứ, cậu cũng tin, cũng không phải là quay phim giang hồ. Tớ thấy có khi ông chủ muốn tạo thú vị nên mới tìm người đến diễn, có hot cũng chỉ thích làm cái này."

"Xùy, vậy rốt cuộc là ông chủ đắc tội một đám lưu manh hay là hắn tìm người diễn?" Giọng của Nha Nha lạnh lẽo, "Muốn đẩy trách nhiệm thì cậu đừng nói lời mâu thuẫn."

Tô Âm nghẹn một cái, cô ta suy luận không tốt lắm nên bỗng nhiên cạn lời, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, trùm chăn kín đầu.

Trong lòng giận dữ làm sao có thể ngủ được, Tô Âm chỉ có thể yên lặng đếm dê, còn chưa đếm được mấy con, bỗng nhiên cảm giác bả vai bị đẩy một cái, lòng nói chẳng lẽ Từ Nha Nha tới nói xin lỗi?

Tô Âm quyết định không phản ứng đối phương, liền nghe Từ Nha Nha quái dị hỏi: "Cậu có biết bà lão kia là ai không?"

"Không có hứng thú!" Tô Âm phiền não vén chăn lên, thấy Từ Nha Nha cười một tiếng sâu xa, bỗng nhiên có dự cảm bất thường.

"Vậy cậu có biết vua đánh bạc là ai không?" Từ Nha Nha kiên nhẫn không thôi, hỏi tiếp.

"Cái gì?"

"Vua đánh bạc Lục Thắng Nam, nhà giàu top 86 trong nước được Forbes công bố, nghe nói dựa vào việc mở sòng bạc làm giàu, nhưng mười mấy năm trước đã hoàn lương, đổi sang kinh doanh vận chuyển và địa ốc." Từ Nha Nha nhìn điện thoại thì thầm: "Nhưng cho dù đến bây giờ, đặc biệt là khu hành chính còn có bảy tám sòng bạc hợp pháp, đều là của nhà họ Lục bà."

Trong nháy mắt Tô Âm nghĩ đến "Lục phu nhân" trong miệng kẻ cầm đầu đám lưu manh, cảm giác bất thường càng đậm, chẳng lẽ bà lão kia là người nhà vua đánh bạc?

Nhưng mà sự thật còn hoang đường hơn cô ta đoán —

"Lục Thắng Nam chính là bà lão kia, có vị khách quay video truyền lên mạng, dân trên mạng tìm hiểu ra." Từ Nha Nha cũng không khống chế được vẻ mặt, tiếng cười rung trời: "Khách sạn nào có thể mời bà đến diễn được? Cho dù là khách sạn hoàng gia Abu Dhabi cũng không cho nổi phí ra sân đâu! Cậu có biết con gái nuôi của bà còn có thể đi theo bộ công thương ra nước ngoài không, còn mời đến diễn nữa ha ha ha!!"

Tô Âm không thể tin cướp lấy điện thoại, trợn mắt nhìn đám dân mạng trả lời và tuyên truyền "Chùy đá" với mọi người, đúng là rất hoài nghi đời người!

"Lục lão phu nhân người ta cũng không chê nơi này, cậu còn kén chọn hơn cả người ta, đúng là cho mình là tiểu công chúa sao." Từ Nha Nha nhịn tức một ngày, cũng khó tránh khỏi chanh chua cay nghiệt: "Theo tớ thấy, cả nước cũng không có khách sạn nào an toàn hơn khách sạn này đâu."

Tô Âm cắn chặt môi, cuối cùng không nói ra một câu phản bác nào.

Tối hôm đó, trên mạng ùn ùn kéo đến thảo luận về một nhà vua đánh bạc, lại không người biết, "Vua đánh bạc" trong miệng bọn họ đã là nỏ hết đà.

Hóa ra là sau khi Lục Hi Bình đẩy Lục Thắng Nam trở về phòng, thấy tinh thần đối phương không tệ, liền nói chuyện cùng bà một lát, cho đến trước đó không lâu mới đưa bà lên giường nghỉ ngơi.

Anh ta vào phòng tắm, lúc đi ra đã cảm thấy không đúng — Lục Thắng Nam ngủ rất yên ổn, nhưng hơi thở lại vô cùng yếu ớt, giống như chỉ có thở ra chứ không hề hít vào, hơn nữa có gọi thế nào cũng không tỉnh.

"Bà ngoại, bà ngoại tỉnh lại đi!"

"Bà ngoại đừng dọa cháu, bà ngoại!"

Lúc kêu ra câu cuối, giọng của Lục Hi Bình thậm chí mang theo một chút nghẹn ngào.

Trong kinh hoảng, anh ta run rẩy gọi điện cho bác sĩ tư nhân ở trong vườn hoa, mà đương nhiên động tĩnh chỗ anh ta cũng truyền lên tầng, chờ Tạ Phỉ kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, ngay cả giày cũng không kịp xỏ liền lao xuống lầu.

Có thể tưởng tượng được một trận binh hoang mã loạn.

Chờ bác sĩ đến kiểm tra, sắc mặt nặng nề vỗ vai Lục Hi Bình một cái: "Thông báo cho mấy người dì của cậu đi."

"Bà, bà ngoại..." Lục Hi Bình là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, bình thường phong lưu hào phóng thuận lợi mọi bề, lúc này lại đỏ bừng hốc mắt, giọng nói nghẹn ngào không phát ra được. Từ nhỏ anh ta đã được bà ngoại nuôi dưỡng, đối phương có thể nói là hết lòng hết sức vì anh ta, bỏ ra tất cả tâm huyết, bây giờ người yên giấc ngàn thu, bảo anh ta bình tĩnh như thế nào?

"Chắc sẽ không chịu được tới ngày mai." Bác sĩ cũng đỏ mắt, cho ra câu trả lời khiến người ta khó mà tiếp nhận.

Trong phòng yên tĩnh lại.

Hồi lâu sau, Lục Hi Bình hít sâu một cái, cố gắng để cho mình trấn định lại, anh đi tới trong góc, lấy điện thoại ra.

Tạ Phỉ thì lẳng lặng nhìn bà lão nằm trên giường, trái tim không nhịn được chìm xuống.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Hi Bình rốt cuộc cúp điện thoại, Tạ Phỉ không biết đầu bên kia nói cái gì, nhưng nhìn bàn tay cầm điện thoại đến trắng bệch của Lục Hi Bình, chắc hẳn sẽ không khiến người ta dễ chịu.

Hắn muốn thử an ủi, nhưng trên vai đột nhiên có thêm sức nặng một bàn tay, Tạ Phỉ ngây ngốc quay mặt sang, liền gặp được người hắn vẫn luôn nhớ nhung.

"Ca." Tạ Phỉ bất lực kêu một tiếng.

Tóc mai Úc Ly hơi ướt, hiển nhiên đã phải chạy một đoạn, giữa hai lông mày giống như vẫn còn lưu lại sương tuyết ở thành phố khác, hòa ta thành mồ hôi dính lên lông mi.

Y hiếm thấy ôn nhu sờ đầu Tạ Phỉ, nhẹ giọng nói: "Không sao, đừng sợ."

Giống như được thi triển ma pháp, Tạ Phỉ thoáng chốc không buồn nữa, hắn gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy tín nhiệm.

Ngay sau đó, hắn chỉ thấy Úc Ly hất cằm với bác sĩ, giọng nói vẫn mang vẻ vênh mặt sai khiến trước sau như một: "Ông đi ra ngoài một chút."

Lục Hi Bình còn phản ứng nhanh hơn bác sĩ, đôi mắt vẫn ảm đạm của anh ta lập tức sáng lên, tựa như người chết chìm leo lên được gỗ nổi: "Là bà ngoại tôi còn có cách cứu sao?"

Úc Ly không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm bác sĩ vẫn còn đang ngây ngốc.

Lục Hi Bình sáng tỏ, do dự nói: "Bác Triệu là bác sĩ bà ngoại tôi tin tưởng nhất, tôi và mẹ khi còn bé đều được ông ấy chăm sóc, có thể để ông ấy ở lại không?"

Cũng không phải là anh ta đột nhiên không đúng mực, mà cân nhắc nếu như bà ngoại thật sự xảy ra dị thường gì, sẽ luôn không lừa được bác sĩ tư nhân.

"Tùy anh." Úc Ly không mặn không nhạt nói.

Mà vị bác sĩ họ Triệu kia dần dần lấy lại tinh thần, phát hiện mình lại nghe không hiểu cuộc đối thoại vừa rồi.

Có thể cứu? Bác sĩ nghi ngờ có phải Lục Hi Bình bị kích thích quá lớn khiến tinh thần thất thường hay không — Lục Thắng Nam có quá nhiều bộ phận suy kiệt, có thể chống đỡ đến hôm nay đã khiến người ta rất ngạc nhiên rồi, trừ khi thần tiên ra tay, nếu không ai cũng không cứu được bà.

Cho dù nghĩ như vậy, bác sĩ Triệu vẫn không nói gì, ông ta không muốn tàn nhẫn làm người ta vỡ mộng, hoặc có thể là trong tiềm thức, ông ta vẫn hi vọng kỳ tích xảy ra.

Lúz hày, ôhw ga viềh hwne gnấy ahn znàhw vớh vêh wiốhw kihn gihn mia kở kiệhw: "Có diếg Sứa dấg gử(*) mnôhw?"

(*) Sứa wấx xử pó fgả rărh luay rhượp jòrh đời pủa pgúrh xừ xgời fỳ xnưởrh xgàrg xnở dại xgời fỳ qirg jậx đơr wào jà xừ đó dại xiếs xụp sgáx xniểr.

Tác giả : Lý Tư Nguy
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại