Bảo Bối Nhanh Yêu Anh Đi
Chương 10: Tiến hành họp báo

Bảo Bối Nhanh Yêu Anh Đi

Chương 10: Tiến hành họp báo

Đứng ngồi không yên một hồi, Đức thật sự là đứng ngồi không yên, vì muốn an lòng, y liền chạy xuống lầu chờ Cung Phi Vũ.

Hứa Dật đang cao hứng bận nấu ăn nghe động tĩnh, tò mò đi ra, nhìn bộ dáng Đức như muốn xuống lầu, chần chờ hỏi: “Đi đâu vậy?"

“Không có việc gì, tôi xuống lầu chờ ông chủ." Đức cười ha hả pha trò nói.

“À, vậy anh mau đi đi." Hứa Dật nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm xua tay nói.

“Tiểu tử này, còn nhiều thời gian, về sau kìm chế một chút." Đức cười mắng một câu sau đó không để ý đến Hứa Dật mau chóng đi xuống lầu.

“Đại ca ca, sao còn chưa tới. Thật đói." Tiểu Lam sở sờ bụng nhỏ, hướng Cung Phi Vũ oán giận nói.

“Đến nhanh thôi, em chờ môt chút." Cung Phi Vũ an ủi nói.

Nhưng nội tâm hắn lại là như vậy, Đức, ta nhất định đem ngươi ném cho Lăng Việt, để y đem ngươi cường bạo một lần lại một lần.

Đang lúc Đức trông chờ mòn mỏi, chiếc Bugatti của lão bản rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt, Đức phấn khích nhảy dựng lên, mãnh liệt phất phất tay, lại phất phất tay.

Bugatti xinh đẹp vẫn tiếp tục chạy, nhanh chóng dừng lại sát mặt Đức.

Đức bị doạ sắc mặt tái nhợt, trong lòng thầm nghĩ, lão bản nhất định là cố ý, nhất định là cố ý, ô ô ô.

Cung Phi Vũ ở trong lòng cười đắc ý, cao lãnh xuống xe, bế Tiểu Lam xuống, dùng sức đóng sầm cửa, không hờn không giận nhìn về phía Đức đang ngẩn người, lông mày *** xảo khẽ nhướng, lạnh lùng nói: " Quản lí Đức, ngươi đang phát ngốc à?"

“Không có nga."

“Không có còn không mau dẫn đường."

Quản lý Đức nghẹn khuất ngoan ngoãn đi lên phía trước dẫn đường. Trong lòng nghĩ thầm rằng cậu bé này là ai? Còn có bản lĩnh khiến cho lapx bản tự mình ôm lấy? Thảm rồi, Hứa Dật sẽ không hiểu lầm chứ! 

Bản thân ý xem trọng thời gian nói chuyện, nhưng mà y cũng muốn xoa bóp khuôn mặt thoạt nhìn nhỏ nhắn nộn nộn của cậu.

Cùng lúc đó, tâm tư tín toán nhỏ nhặt của người đại diện kim bài trong y nổi dậy, nếu đem cậu bé này bồi dưỡng, tiến vào giới giải trí nhất định là một ngôi sao sáng chói.

Bất quá, ý của lão bản là như thế nào? Có thời gian nhất định phải hỏi cho kỹ, không thể lãnh phí một mamanf non như vậy.

Mà trên lầu, Hứa Dật đem đồ ăn bày biện trên bàn, nghe được tiếng chuông, tâm tình vốn rất vui trở nên căng thẳng, thậm chí có ý nghĩ né tránh.

Đã như vậy, Vũ có hay không ghét mình? Nghĩ vậy liền vội trốn vào phòng ngủ, khoá trái của sau đó tựa người vào cánh cửa, chậm rãi ngồi xuống đất, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.

Là lỗi của mình, từng bước sai, từng bước sai lầm, hiện tại mình không xứng đáng với hắn.

“Lão bản mời vào, Hứa Dật đâu? Hứa Dật, lão bản đến, còn không mau ra đây."

“Lão bản đừng giận, đứa nhỏ Hưa Dật này chính là có chút không được tự nhiên."

“Lão bản, thấy ngài cậu ta rất cao hứng, có chút thẹn thùng.’

Không nghe Cung Phi Vũ nói chuyện, Hứa Dật cảm thấy lòng mình lúc này như bị một nhát dao tàn nhẫn cát thành từng mảnh, quả nhiên bị chán ghét, ha ha!

“Anh tại sao lại nói chuyện một mình." Tiếng nói đặc trưng của đứa trẻ đột ngột vang lên trong căn phòng trống trải, mang theo tò mò.

Người đại diện Đức: Còn không phải vì người đang ôm cậu không để ý đến tôi.

“Cơm đâu?" Cung Phi Vũ lạnh lùng phun ra hai chữ.

Đại diện Đức:…..

“À, ở trong phòng bếp, Tiểu Dật là đặc biệt nấu riêng cho ngài! Lão bản ngài ăn cơm trước." Trăm triệu làn không ngờ tới câu nói đầy tiên của lão bản lại là “cơm đâu."

Yên lặn giấu xuống ước muốn chưởi bậy, y đẩy mạnh tiêu thụ luyến thoắng nói.

“Ừ." Cung Phi Vũ lên tiếng sau đó dẫn Tiểu Lam đến phòng ăn.

“Wao, thoạt nhìn trong rất ngon." Tiểu lam hô lên một tiếng, sau đó nhanh chóng buông tay hướng bàn ăn chạy tới.

Đại diện Đức yên lặng quay đầu, nói thầm, thảm, đứa nhỏ này dám đối xử với lão bản như vậy, tuy rằng lão bản rất ít khi mắng chửi người, nhưng hắn sẽ dùng hàn khí đông chết người.

Nhưng n giây sau, không có tiếng của lão bản mà lại là tiếng của cậu bé.

“Thật sự ăn rất ngon, đại ca ca anh cũng tới nếm thử."

Quản lý Đức cảm thấy thật bất ngờ….nhìn cậu bé đáng yêu đưa một miếng thịt kho tàu vào miệng lão bản.

Quản lý Đức: cậu bé này cũng không tệ! Vậy mà không bị gương mạt không đổi sắc của lão bản doạ sợ, nhưng mà lão bản sẽ không quan tâm khí chất mà ăn miếng thịt kho tàu đó chứ!

Mà sự thật bao giờ cũng tàn nhẫn, Cung Phi Vũ không có từ chối, còn nở nụ cười ôn nhu xoa xao đầu cậu, há mồm ăn miếng thịt kho tàu.

Quản lý Đức cảm thấy như ngày tận thế đã đến, mãnh liệt lắc lắc đầu, lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài! Trời ạ! Là ta đang mơ hay thế giới này là mộng ảo, đây không phải là lão bản, lão bản như thế nào lại cười vui vẻ như vậy?

“Em ăn trước đi, anh có việc đi ra ngoài một chút."Cung Phi Vũ ý nói đi gặp người ngoài, không chỉ lộ  ra nụ cười ôn nhu, mà còn cúi đầu xuống hôn môi cậu.

“A, tránh ra." Tiểu Lam mất hứng đẩy mặt hắn ra, tiếp tục ăn.

Hôn trộm thành công Cung Phi Vũ thoả mãn liếm liếm môi, híp mắt cười nói: “Tốt lắm, anh có việc ở bên ngoài, có việc gì ngay lập tức gọi anh."

Tiểu Lam không đếm xỉa tới hắn, gật đầu lấy lệ.

Cung Phi Vũ tâm run lên, bảo bối nhà mình thật là quyến rũ! Rất khó khống chế tâm tình! Vì thế hắn đành cam chịu cúi xuống hôn Tiểu lam một cái thật mạnh, trước khi Tiểu Lam nổi giận nhanh chóng rời đi.

“Đại ca ca thật đáng ghét, nói lầm bầm."

Quản lý Đức ngồi trên sô pha uống nước lạnh bình ổn tâm tình nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cung Phi Vũ mặt không chút thay đổi, thầm nghĩ, lão bản đừng nguỵ trang, ta đã hiểu rõ bản chất của ngài.

“Kêu Hứa Dật ra đây." Cung Phi Vũ ngồi xuống sô pha phân phó.

Quản lý Đức đột nhiên hiểu ra, mặt khác của lão bản không phải dành cho mình! Thật bi ai, làm cấp dưới quản lý Đức phải nhận lệnh đứng lên đi đến phòng ngủ Hứa Dật, gõ gõ cửa la lớn: “Hứa Dật, lão bản muốn gặp cậu, đi ra nhanh lên! Không ra người đi mất đừng trách ta."

Cun Phi Vũ: ….Tên ngốc này.

Rốt cục, khi quản lý Đức hô hơn 10 lần,Hứa Dật cũng mở cửa ra, thoạt nhìn y đã trang điểm lại, ít nhất cả người trông có *** thần hơn.

“Đi thôi." Y thản nhiên nói, dẫn đầu tiến về phía trước.

Cung Phi Vũ nâng mắt nhìn y, một chữ cũng không nói.

Hứa Dật trong lòng thật ra đang rất mơ hồ, hắn vẫn luôn như vậy luôn cao  cao tại thượng, nhưng lại vô cùng lạnh lùng.

“lão bản thật xin lỗi." Hứa Dật cúi đầu thật sâu nói.

“Ta đến nơi này không phải để nghe ngươi giải thích, ngồi đi."

“Cám ơn lão bản." Hứa Dật thụ sủng nhược kinh, y không nghĩ tới hắn có thể hảo hảo cùng minh nói chuyện.

“buổi tối ta tổ chức họp báo ngươi nhất định phải có mặt, lúc này muốn từ chối cũng không được, ảnh chụp này đã duocdj chứng minh là không có sự nhúng tay của PS, cho nên phải làm như thế nào, ngươi hẳn là đã hiểu." Cung PHi Vũ thản nhiên nói.

“ta nhất định sẽ không liên luỵ tới ngài, dù có phải rời khỏi giới giải trí cũng không." Hứa Dật thấp giọng nhưng vô cùng nghiêm túc nói, đều là lỗi của y, y không nên khi không chiếm được tình yêu của lão bản lại đi bao dưỡng một tên ngưu lang có diện mạo giống hắn, còn bị paparazi chụp được.

“Buổi tối 7 giờ, đến sớm nửa tiếng, không cho phép mắc sai lầm." Cung Phi Vũ đứng lên lạnh lùng nói.

“Được." Hứa Dật cúi đầu, giấu đi biểu tình mất mác trên mặt.

Nghe được tiếng bước chân của Cun Phi Vũ, là đi đến nhà bếp, Hứa Dật tò mò ngẩng đầu lên nhìn ở phía sau.

Một lát sau, tiếng bước chân của Cung Phi Vũ lại vang lên, đồng thời còn có tiếng nói chuyện của trẻ con.

Vẫn bảo trì trầm mặc, quản lí Đức lo lắng nhìn về phia Hứa Dật.

Tiểu Lam ăn đến no căng bụng, bởi vì ăn qua nhanh, ăn xog liền bị nấc, cực kỳ khó chịu. Cung Phi Vũ đi đến nhà bếp nhìn thấy bảo bối nhà mình bị nấc, hai mắt đỏ ửng, biểu tình thật uỷ khuất.

Hắn dở khóc dở cười đem nước đến uy cậu uống từng ngụm, bàn tay to nhè nhẹ vỗ sau lưng.

“Nấc." Tiểu Lam hai mắt hồng hồng ngẩng đầu nói: “Vô ích, nấc."

Nhìn thấy bảo bối khó chịu hắn cũng sốt ruột, bình thường hắn ăn cơm cũng không bị nấc, không tìm ra được biện pháp liền vội ôm lấy Tiểu lam bước nhanh ra ngoài.

“Thật khó chịu, nấc, không cần, nấc."

Hưa Dật ngơ ngác nhìn Tiểu Lam đang được Cung Phi Vũ ôm trong lòng, Vũ thế nhưng ôm người khác?

“Có biện pháp ngăn chặn cơn nấc không?"

Quản lý Đức nhìn thấy cậu bé mình thích khó chịu, vội vàng rót chén nươc đưa cho cậu.

“Vô ích, nấc."

“Ngậm nước vào miệng ngồi xổm trên mặt đát, lập tức sẽ hết nấc." Lấy lại *** thân Hứa Dật giễu cợt cười, bất luận Vũ lựa chọn ở cùng với ai, mình cũng không có tư cách nói, không phải sao?Huống hồ cậu be phấn nộn này đáng yêu như vậy, y nhìn còn thấy thích.  

Cung PHi Vũ hoài nghi nhìn y một cái, nhưng vẫn cầm lấy nước Đức đưa, cẩn thận đút cho cậu sau đó để cậu ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lam ngoan, ngồi chồn hổm một lúc sẽ không sao."

Lời vừa nói ra, mấy người vẫn không thể tin ngẩng người, nguyên lai lão bản bình thường lạnh lùng cũng có lúc ôn nhu.

Không nghic tới phương pháp chưa từng nghe này lại dùng được, ngồi chồm hổm trong chốc lát Tiểu lam pháy hiện cậu không còn bị nấc, vui sướng đứng dậy, nhảy bổ vào lòng Cung Phi Vũ cọ cọ.

Rồi sau đó xoay người nhìn về phia s Hứa Dật, ngoan ngoãn nói lời cảm tạ, bất qua anhmatws tò mò nhìn mình của anh trai này là sao đây.

“Đi thôi." Cung PHi Vũ dắt tay Tiểu Lam, chậm rãi đi ra.

“Nhưng mà, anh còn chưa ăn cơm trưa." Tiểu Lam lôi kéo tay hắn nói.

Tâm Hứa Dật run lên, có phải là không muốn ăn cơm y nấu không?

“Anh không đói, đi thôi."

“Vâng."

Lo lắng Tiểu Lam đến công ty sẽ nhàm chán, nên Cung Phi Vũ chuẩn bị đem cậu đuổi về nhà, Tiểu Lam khoog có phản đối, bởi vì một mình đọc sách thật sự rất chán, ở nhà có thể xem phim hoạt hình.

Ở nhà chơi với Tiểu Lam 2 tiếng, Cung Phi Vũ liền chuẩn bị ra ngoài.

“Đợi lát nữ sẽ có người đem sách đến, em ở nhà xem có hiểu hay không." Tiểu Lam ở độ tuổi này nhất định phải đến trường, nhưng hắn lo lắng cậu mất trí nhớ, cho nên Cung Phi Vũ đã kêu cấp dứi mua toàn bộ sách giáo khoa tiểu học, cho Tiểu lam đọc trước.

“Da, được."

“Giơi lắm, em ngủ đi." Cung Phi Vũ đắp chăn cho cậu sau đó xoay người rời đi.

Buổi chiều 5 giờ, Hoàn Vũ cử hành họp báo tại một khách sạn lớn, chỗ họp báo đã chật kín người, tuy rằng cách giờ họp báo còn đến 2 tiếng, nhưng mỗi công ty truyền thông đều phái người tới sớm, chuẩn bị chiếm vị trí phía trước.

Nhưng cơ hồ mỗi công ty truyền thông đều lo lắng như vậy, cho nên cảnh tượng ở hiện trường càng không thể tưởng tượng, ai kêu sự kiện này tất cả nhân vật chính đều là những người có tiếng tâm, địa vị.

Quản lý khách sạn nhìn thấy nhiều người như vậy liền cảm thấy hoảng sợ, kiên trì gọi điện thoại cho Cung Phi Vũ cùng trợ lý của hắn, người nọ không biết Lăng Việt lúc này đangngồi trên máy bay đi đến Châu Phi, bên kia không liên lạc được, người nọ bất đắc dĩ thay đổi người khác, gọi cho trợ lý Đường.

“Xin chào, văm phòng tổng tài xin nghe." Âm thanh ngọt  ngào vang lên.

“Trợ lý Đường, tôi là quản lý của khách sạn Tử Vi, hiện tại tát cả các phóng viên đều có mặt, có nên cử hành họp báo sớm một chút.

“À, nguyên lai là anh Bạch Ca quản lý." Đường Ngư Ngư  ý vị thâm trường nói.

Bạch Ca bất đắc dĩ, có phải là mang theo bạn trai đi dạo phố bị àng phát hiện không? Lão bản còn bị phát hiện, nàng có thể buông tha cho mình hay không?

Ngoài dự kiến của bạch ca, trợ lý Đường không có trêu chọc y, mà xuất ra mệnh lệnh của tổng tài, nghiêm trang nói: ‘Tổng tài nói, thời gian không thay đổi."

“Nhưng mà, quản lý bạch, anh có thể cho bọn họ tiến vào phòng họp." Đường Ngư Ngư nói tiếp.

“Tốt quá, đây là tổng tài phân phó ư?"

“Chứ không lẽ là bạn trai ngươi phân phó?" Đường Ngư Ngư trở mình xem thường nói.

bạch Ca bi phẫn ngắt điện thoại, có thể không nhắc đến chuyện này được không! Còn có thể khoái trá nói đùa như vậy?

Khoảng 6 giờ 30 phút, nhân viên công tác liên tục vào bàn, đèn máy ảnh không ngừng chớp nháy.

Thời điểm đồng hồ điểm 7 giờ 50 phút, Cun PHi Vũ cùng Hứa Dật dưới sự bảo vệ của bảo tiêu rốt cuộc cũng xuất hiên ở đại sảnh, nhất thời một loạt máy ảnh hướng vào.

“Các vị thỉnh yên lặng, thời gian vừa đến họp báo liền bắt đầu."

Cung Phi Vũ ngồi mặt không chút thay đổi, Tiểu Lam lúc này hẳn là đang ăn cơm!

Đến 7 giờ, buổi nói chuyện liền chính thức bắt đầu.

“Bởi bì phóng viên quá nhiều, cho nên mỗi vị phóng viên chỉ có thể hỏi 1 câu, các vị nên nghĩ kỹ trước khi hỏi."

“Xin hỏi Hứa Dật tiên sinh có phải là đồng tính không?" Một vị phóng viên đứng lên giơ microphone hỏi.

“Phải." Hứa Dật mĩm cười thản nhiên đáp.

Lời vừa nói ra, mọi người liền ồ lên, tuy rằng trong lòng sớm đã có đáp án, nhưng nghe chính miệng nói ra vẫn cảm thấy khiếp sợ.

“Xin hỏi Cung tổng cùng Hứa Dật tiên sinh là quan hệ yêu đương phải không?" Lại một người đứng lên hỏi.

“Không phải." Hứa dật vẫn duy trì mỉm cười, thản nhiên nói.

Tên phóng viên kia dĩ nhiên là không tin, định mở miệng hỏi tiếp.

“Vị phóng viên bằng hữu này, mỗi người chỉ có thể hỏi 1 câu." Đường ngư ngư thấy thế mở miêng nhắc nhở.

Người nọ căm giận ngồi xuống, trả lời như vậy làm sao viết đầu đề?

“Xin hỏi tại sao Hứa Dật tiên sinh lại đi bao dưỡng một tên ngưu lang." Một nữ phóng viên đứng lên sắc bén hỏi.  

“Bởi vì người đó lớn lên giống mối tình đầu của tôi."

Lời vừa nói ra các phóng viên liền vội vàng ghi lại, nhất định phải tìm cho ra tên ngưu lang kia.

Cung Phi Vũ phục hồi *** thần, vừa vặn nghe câu đó, thần sắc phức tạp nhìn về Hứa Dật, tên ngưu lang kia sớm đã bị hắn tống ra khỏi B thị, nhưng câu nói của thủ hạ một chữ hắn cũng không quên.

“Lão Đại, nhìn sao cũng thấy tên tiểu tử này lớn lên có chút giống ngài? Chẳng lẽ là ta rất sùng bái lão đại sao?"

Mối tình đầu sao?

Họp báo giằng co 3 giờ, ở cuối buổi, cung phi vũ mở microphone, lần đầu tiên mở miệng thản nhiên nói: “Mỗi người trong cuộc đời đều có người mình thích, ta thích ngươi, ngươi thích hắn, mà người Hứa Dật thích trùng họp là nam thôi, đồng tính luyến ái cũng không đáng sợ như các vị nghĩ, cho nên mong các vị có thể khoan dung một chút."

Lời vừa nói ra, cả hiện trường trong chốc lát một mảnh yên lặng, ngĩ thầm, Hứa Dật không hổ danh là đại ảnh đế, đã như vậy còn được tổng tài Hoàn Vũ bảo vệ, bất quá có không ít người vẫn kiên trì tin rằng hai người có gian tình.

Nhưng mặc kệ thế nào, hội nghị đã xong, nếu bọn họ còn tiếp tục phỏng vấn thì lời nói của Hoàn Vũ sẽ không còn tốt như vậy.

“Cho ngươi nghỉ ngơi một ngài, ngài mốt quay trở lại làm việc bình thường." Cung Phi Vũ lạnh giọng phân phó sau đó ngồi vào trong xe.

Xe chạy rất nhanh lưu lại Hứa Dật mơ hồ ở phia sau “Là vội vàng đi gặp Tiểu Lam sao?" Y thấp giọng lẩm bẩm.

Tối nay có người vui, có người buồn, nhưng cảnh đêm của B thị vĩnh viễn vẫn như vậy.
Tác giả : Mạch Tử Nhiê
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại