Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non
Chương 97: Tuyệt đối là hiểu lầm

Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

Chương 97: Tuyệt đối là hiểu lầm

“Từ Trạch Á, cậu không sao chứ?" Đầu kia của điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng của Tần Tình

“Cái kia học trưởng em không sao, em chỉ là có chút — khụ khụ — ho khan mà thôi" Từ Trạch Á cố ý khụ khụ qua điện thoại vài cái, tổng không thể nói với học trưởng cậu là vì tối hôm qua cùng baba chơi quá ——- cho nên mới không đến trường được mà ở nhà nghỉ ngơi.

“A, không có việc gì là tốt rồi, vốn đang có chuyện nghĩ muốn nói cho cậu"

“Có chuyện gì nha?"

“Này — kỳ thật cũng không có gì, chờ cậu đi học rồi nói sau, trước cứ vậy đi, cậu hảo hảo nghỉ ngơi, tôi cúp máy đây"

“Vậy được rồi, hẹn gặp lại học trưởng" Thu hồi di động, Từ Trạch Á lại nằm lại trên giường, quả thật trải qua một phen gây sức ép tối hôm qua cậu hiện tại chỉ sợ ngay cả khí lực xuống giường cũng không có, cả người đau nhức, đặc biệt kia —- địa phương nơi đó cùng baba kết hợp ——, nghĩ đến chuyện này Từ Trạch Á liền hoàn toàn quên mất thân thể không khỏe, đắm chìm giữa hạnh phúc tốt đẹp kia.

“———–" Một trận tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của Từ Trạch Á.

“Từ Trạch Á, cậu hôm nay như thế nào lại không tới trường?" Di động bên kia truyền đến thanh âm Nam Ninh.

“Tôi —— tôi có chút ho khan thôi — khụ khụ —-"

“A, nguyên lai là sinh bệnh sao, vậy cậu hảo hảo nghỉ ngơi đi, chờ cậu khỏe lại rồi nói sau"

“Cái kia, không có quan hệ, cậu muốn nói gì với tôi vậy nha?"

“Chuyện này —– kỳ thật — chính là ——–

Từ Trạch Á không rõ từ khi nào Nam Ninh đồng học lại trở nên ấp a ấp úng như vậy, Nam Ninh đồng học này luôn luôn có chuyện gì liền nói chuyện đó.

“Chính là cậu —- có thể giúp tôi khuyên nhủ Lạc để chú ấy đừng giận tôi?"

“Giận cậu? Làm sao vậy? Các người cãi nhau?"

“Cũng không phải, chỉ là —– chỉ là —–

“—————" Từ Trạch Á càng nghi hoặc, hôm nay Nam Ninh đồng học đúng là kỳ quái, bất quá Nam Ninh đồng học này với chú Lạc làm sao vậy nha? Ngày hôm qua không phải còn rất tốt sao?

“Chỉ là — chỉ là tôi tối hôm qua làm chú ấy nhiều quá, cho nên chú ấy có điểm sinh khí, còn nói đêm nay cũng sẽ không … cho tôi bước chân vào cửa"

Làm nhiều quá? Làm nhiều quá? Chuyện này còn không phải giống cậu tối hôm qua, “Cái kia, cậu —– cậu liền tiết chế một chút, đừng — đừng quá —– cái kia không được sao?" Mặc dù cậu cũng đã trải qua, nhưng bảo cậu nói ra cậu vẫn là không nói nên lời.

“Tôi cũng muốn a, chính là tôi nhất thời không khống chế được liền —–

“Vậy cậu chính mình gàn ô đi giải thích cho chú ấy a?"

“Chú ấy không để ý tới tôi"

“Nhưng chuyện này tôi cũng không giúp được cậu, dù sau đây cũng là chuyện giữa các người, nhưng lại là —– vẫn là ——-" Dù sao cậu vẫn là không nói nên lời.

“Tôi không phải không có biện pháp mới tìm đến cậu sao?"

“Tôi nói cậu là quá mức không phải, bằng không chú Lạc cũng sẽ không sinh khí với cậu?"

“Đúng —- đúng là có chút ——-

“Cậu biết như vậy là tốt rồi đi cầu tình chú Lạc tha thứ cho cậu đi, nếu để muộn —– chú Lạc chính là rất được hoan nghênh, bộ dáng đẹp trai lại ôn nhu còn ———–

“Cậu đừng có nói vậy chứ, tôi đi ngay đây"

“Cậu — chờ tan học cũng không muộn"

“Không được, Lạc đẹp trai như vậy được hoan nghênh như vậy, tôi mới sẽ không tặng cho người khác đâu, tôi cúp máy trước lần sau gọi lại"

“Uy, Nam Ninh đồng học ——–" Từ Trạch Á đối với di động gọi gọi, đáng tiếc bên kia đã cúp máy.

Khó trách chú Lạc sinh khí, nếu mỗi đêm đều thượng đến vài lần, chính là thân thể bằng sắt chỉ sợ cũng ——– dù sao cậu hiện tại đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ rồi, bằng không cũng sẽ không là cái dạng bây giờ, nằm ở trên giường giống như bệnh nhân vậy.

“————" Từ Trạch Á chuẩn bị nằm xuống lại nghỉ ngơi một hồi, di động lại vang lên.

“Tiểu Á —–"

“Baba ——"

“Tiểu Á, trên người còn đau sao?" Mộ Dung Lăng Phong ôn nhu mà lo lắng hỏi

“Dạ, baba, đã hết đau rồi" Mặc dù vẫn rất đau, nhưng cậu không muốn làm cho baba lo lắng.

“Vậy thì nghỉ ngơi nhiều một chút, trường học bên kia baba đã xin phép cho con rồi"

“Dạ, cảm ơn baba"

“Muốn ăn cái gì liền nói với quản gia, baba giữa trưa sẽ trở về ăn cơm với con"

“Dạ, con biết rồi baba"

“Vậy baba cúp máy trước"

“Được, baba hẹn gặp lại" Thanh âm bên kia dứt một hồi lâu, Từ Trạch Á mới không muốn cúp điện thoại, quả nhiên chỉ sợ là nghe được thanh âm ôn nhu của baba thôi, cậu cũng sẽ mặt đỏ tim đập hạnh phúc không nói nên lời.

“Tiểu Á, Tiểu Á ——

“A — dạ? Baba, baba như thế nào —-

“Tiểu Á, dậy ăn cơm trưa, bụng cũng đã đói đi?" Mộ Dung Lăng Phong vô cùng thân mật đem Từ Trạch Á từ trên giường bế lên bỏ vào trong lòng chính mình.

Ăn cơm trưa? Nguyên lai tẫn nhiên cậu đang ngủ, “Baba trở về lâu rồi sao?"

“Baba cũng vừa trở về" Mặc dù công ty bộn bề nhiều việc, nhưng vì anh muốn thấy Tiểu Á của anh nên anh vẫn là tận lực trở về, “Nơi này còn đau sao?" Một bàn tay của Mộ Dung Lăng Phong nhẹ nhàng vuốt ve giữa đùi Từ Trạch Á.

“Không — không đau" Bị Mộ Dung Lăng Phong vuốt ve như vậy, Từ Trạch Á nhất thời lại nhớ tới một nàm tối hôm qua, không khỏi đỏ từ mặt tới cổ, lại thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn Mộ Dung Lăng Phong.

“Không đau là tốt rồi, baba còn lo lắng Tiểu Á chưa trưởng thành sẽ chịu không nổi" Mộ Dung Lăng Phong vừa nói vừa nhẹ nhàng mát xa cho Từ Trạch Á

“A ——" Từ Trạch Á nhịn không được rên rỉ một tiếng lại vội vàng lấy tay bụm kín miệng, baba mát xa ở chỗ này quả thực chính là —- chính là —- dù sao cậu cảm giác thân thể càng ngày càng nóng lên, liền ngay cả nơi đó dưới thân cũng có phản ứng theo.

“Tiểu Á ——" Thanh âm của Mộ Dung Lăng Phong cũng trở nên khàn khàn.

“Baba —–" Từ Trạch Á lại tình nan tự vẫn hai tay chủ động vòng lên cổ Mộ Dung Lăng Phong.

“Tiểu Á ——-"

“Baba ———-"

“Cốc cốc — cốc cốc —- cốc cốc ——- lão gia, Trạch Á thiếu gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi" Ngoài của truyền đến thanh âm của quản gia.

“Đã biết, lập tức xuống ngay" Mộ Dung Lăng Phong đứng dậy cũng đem Từ Trạch Á kéo dậy, nếu không phải quản gia xuất hiện đúng lúc anh chỉ sợ lại muốn —— “Tiểu Á, baba ôm con xuống ăn cơm trưa"

“Không cần, baba, con có thể tự mình đi"

“Không được, baba ôm con là tốt rồi"

“Baba, con đây đi tắm rửa trước, baba xuống trước đi, Tiểu Á sẽ xuống sau"

“Vậy baba giúp con" Mộ Dung Lăng Phong ôm Từ Trạch Á đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, Mộ Dung Lăng Phong lại ôm Từ Trạch Á đi xuống dưới lầu.

“Tôi nói các người dà giữa trưa lại ở đây tình chàng ý thiếp, giống như nói sao?" Trên bàn cơm, Hải Minh Vũ bắt chéo chân ngồi ở đó.

“Cậu — tôi nói cậu là lại đến ăn trực cơm trưa đi?" Mộ Dung Lăng Phong nhẹ nhàng đem Từ Trạch Á ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn.

“Chú Hải hảo" Từ Trạch Á ngượng ngùng chào hỏi.

“Chú Hải đây một chút cũng không hảo" Hải Minh Vũ vừa rồi vẫn còn cợt nhả liền mặt như đưa đám, giống như người khác thiếu tiền hắn một dạng.

“Cậu hảo hay không cùng chúng tôi không có quan hệ, không cần động một tí lại chạy tới đây đi?" Mộ Dung Lăng Phong bất mãn oán giận nói thật vất vả giữa trưa anh bớt chút thời gian trở về bồi Tiểu Á của anh ăn cơm, cũng không nghĩ lại có nhiều hơn một cái bóng đèn.

“Tôi nói cậu không phải quá vô tình đi? Lúc trước là ai giúp cậu thoát khỏi bóng ma thất tình, là ai giúp cậu với Tiểu Á về bên nhau, là ai ——–

“Dù sao cũng không phải cậu" Không để Hải Minh Vũ càu nhàu nói nhiều thêm, Mộ Dung Lăng Phong liền nói luôn một câu.

“Cậu —– cậu vong ân phụ nghĩa" Hải Minh Vũ lên án

“Cho cậu đến ăn chùa không phải trả tiền, cái này gọi là vong ân phụ nghĩa sao?"

“Cái này gọi là bỏ đá xuống giếng"

“Bỏ cái đầu cậu, Tiểu Á, đừng để ý đến cậu ta chúng ta ăn cơm" Mộ Dung Lăng Phong giúp Từ Trạch Á gắp một miếng thịt vào bát, chính mình cũng bắt đầu ăn.

Hải Minh Vũ cũng tự nhiên ăn, bất quá hôm nay có điểm không có khẩu vị, không có biện pháp, ai kêu trong lòng hắn không dễ chịu. “Tiểu Á, con hôm nay như thế nào lại không đến trường vậy?"

“Con — con có chút cảm mạo cho nên liền ——" Từ Trạch Á quay đầu nhìn nhìn Mộ Dung Lăng Phong rồi sau đó xấu hổ nhìn Hải Minh Vũ nói

“Vậy sao, khó trách, chú còn tưởng rằng con hôm nay đi học vừa lúc có thể giúp chú khuyên nhủ Tần Tình" Buông đũa, Hải Minh Vũ lại ủ rũ.

“Chú Hải, có phải chú với Tần Tình học trưởng đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Sáng sớm thời điểm Tần Tình học trưởng cũng gọi điện cho cậu, giống như cũng có gì muốn nói nhưng sau lại thôi.

“Làm sao con biết?" Hải Minh Vũ nhìn Từ Trạch Á hỏi chuyện này hắn cũng không nói không phải.

“Này —– kỳ thật sáng sớm thời điểm Tần Tình học trưởng gọi điện thoại cho con, con nghe ý tứ trong lời nói của anh ấy hình như là có chuyện gì, bất quá anh ấy chưa nói"

“Vậy sao, kỳ thật chú là vì chuyện này mới tới"

“Sẽ không phải cậu lại trêu hoa ghẹo nguyệt bị phát hiện đi?" Mộ Dung Lăng Phong đột nhiên chen vào một câu.

“Cậu —- cậu làm sao lại biết?" Hải Minh Vũ nhìn về phía Mộ Dung Lăng Phong hỏi

“Chú Hải, chú sẽ không thật sự là —– thật sự là vì hoa tâm mới làm cho Tần Tình học trưởng thương tâm đi?" Từ Trạch Á vội vàng hỏi

“Cũng không phải, kỳ thật đó chỉ là hiểu lầm, thế nhưng mà em ấy như thế nào cũng không chịu nghe chú giải thích, cho nên chú chỉ có thể đến nhờ con giúp chú giải thích rõ ràng cho em ấy" Nói đến chuyện này, Hải Minh Vũ liền phiền não.

“Hiểu lầm, tôi thấy tám phần là tiểu tử cậu bệnh cũ lại tái phát?" Mộ Dung Lăng Phong không chút lưu tình nào nói

“Trời đất chứng giám tuyệt đối không có, tôi dám cam đoan, tuyệt đối là hiểu lầm" Hải Minh Vũ hiện tại cuối cùng cũng hiểu được có khổ không nói lên lời, thống khổ có lý mà nói không rõ, bất quá nghĩ tới nghĩ lui đúng là có điểm trách hắn, không có việc gì lại đi gây chuyện.

“Nếu là hiểu lầm cái kia chú Hải liền cũng Tần Tình học trưởng nói rõ ràng, con nghĩ Tần Tình học trưởng nhất định sẽ tha thứ cho chú Hải" Kỳ thật nghe Hải Minh Vũ nói như vậy, Từ Trạch Á cũng hiểu được trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật cậu cũng không muốn thấy Tần Tình học trưởng thương tâm.

“Cho nên, con nhất định phải giúp chú, bằng không chú ———

“Chú Hải, chỉ cần chú không có làm chuyện gì có lỗi với Tần Tình học trưởng thì con nhất định sẽ giúp chú" Từ Trạch Á cam đoan nói

“Được, cảm ơn con, Tiểu Á"

=======================================

Đứa con đầu lòng của tui chỉ còn 10 chương nữa là hoàn rồi, sẽ là màn ngược cẩu truy thê đến hết. Tui sẽ cố gắng hoàn sớm trước khi tui nhập học, chắc khoảng một tuần nữa thoiiii ⌒(o^^o)ノ

Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non – 98

Author: Họa Thi Ngữ

Editor: Hanbie Đăng bởi: admin
Tác giả : Họa Thi Ngữ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại