Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non
Chương 69: Hai mắt đỏ như quỷ sa tăng dưới địa ngục
“Anh họ, anh xem, anh xem anh không có ở nhà Tiểu Á nó chẳng những không tôn trọng trưởng bối, chẳng như dùng nước hắt vào em, còn đẩy em ngã cầu thang ———“
Mộ Dung Lăng Phong không thèm để ý tới Dương Hồng, ngay cả một cái liếc mắt nhìn Âu Dương Hồng cũng không có, đi đến sô pha ngồi xuống.
“Lão gia" Quản gia bưng một ly trà đi tới.
“Lão Vương, tôi đi vắng ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?" Mộ Dung Lăng Phong vừa uống trà vừa hỏi
“Lão gia, biểu tiểu thư ———
“Anh họ, Tiểu Á ỷ vào anh cưng chiều nó chẳng những không coi ai ra gì, lại còn —— còn ——— còn trộm chiếc nhẫn kim cương hơn một ngàn vạn của em" Âu Dương Hồng tiếp tục làm trò diễn khổ diễn sở.
“Biểu tiểu thư, nhẫn của cô đã mất sao? Như thế nào lại không nghe cô nói?" Quản gia nhìn Âu Dương Hồng hỏi
“Tôi dám nói sao? Nếu tôi dám nói Tiểu Á còn không đẩy tôi từ cậu thang xuống ngã chết sao" Âu Dương Hồng gạt vài giọt nước tăng thêm vài phần chân thật cho vở kịch.
“Cái kia từ lúc nào thì không thấy?
“Chính là tối hôm qua Tiểu Á từ phòng tôi đi ra sau đó tôi liền không thấy
“Để tôi giúp cô tìm xem, Trạch Á thiếu gia tuyệt đối không phải người như vậy
“Không phải người như vậy? Ai biết được a? Anh họ, anh nhất định phải làm chủ thay em?" Âu Dương Hồng nhìn Mộ Dung Lăng Phong nói
Mộ Dung Lăng Phong từ đầu đến cuối đều là bộ dáng không liên quan đến mình, như trước ngồi phẩm trà.
“Vương thúc, con đã về" Từ Trạch Á cao hứng tiêu sái bước vào lại thấy Mộ Dung Lăng Phong đã trở về liền vội vàng chạy qua, “Baba ——–" cao hứng kêu lên
“Trạch Á thiếu gia, hoan nghênh trở về" Quản gia nhận lấy cặp sách trên vai Từ Trạch Á.
“Tiểu Á" Vừa thấy Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong sủng nịnh đem Từ Trạch Á ôm vào trong lòng.
“Anh họ, ở trước mặt anh nó luôn giả bộ nhu thuận hiểu chuyện, chính là anh không ở đây nên anh không biết nó có bao nhiêu ——-" Âu Dương Hồng nhìn Từ Trạch Á căm giận nói
Từ Trạch Á không cần nghĩ cũng biết cô họ sẽ cáo trạng cậu. “Baba, thực xin lỗi, con không nên cư xử với cô họ như vậy" Nhìn Mộ Dung Lăng Phong, Từ Trạch Á áy náy nói
“Em đã nói là do nó trộm mà, anh xem nó cũng thừa nhận rồi" Bắt được lời nói Từ Trạch Á, Âu Dương Hồng càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước không buông tha nói.
“Trộm? Trộm cái gì?" Từ Trạch Á quay đầu sang nhìn Âu Dương Hồng hỏi
“Nhẫn của tao không thấy, ngay lúc tối hôm qua mày từ phòng tao trở về liền không thấy tăm hơi đâu" Âu Dương Hồng đúng lý hợp tình chất vấn Từ Trạch Á.
Mình đã nói gì sao? Nguyên lại là như vậy? Từ Trạch Á cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì Âu Dương Hồng sai cậu qua phòng cô ta quét dọn, nguyên lại chính là ý tứ này a, “Cô họ, nhẫn của cô không thấy tôi cũng không cầm, cô không có chứng cớ thì đừng tùy tiện oan uổng người khác".
“Tao oan uổng? Chính là mày vừa rồi cũng đã thừa nhận rồi, chẳng lẽ mày vẫn còn muốn chống chế?
“Tôi thừa nhận chính là lúc cô đánh tôi không nên né để tay cô đập vào cầu thang, lúc cô hắt nước sôi vào tôi không nên dùng gối che, còn có sáng sớm cô định đẩy tôi xuống lầu tôi không nên né ra để cô lăn từ cầu thang xuống dưới, còn có tối hôm qua lúc cô ở ngoài cửa phòng tôi mắng chửi tôi không nên dùng nước hắt cô ———–" Từ Trạch Á thao thao bất tuyệt đem hết tội trạng của Âu Dương Hồng nói ra.
“Mày, rõ ràng là mày ——" Vừa nghe Từ Trạch Á nói như vậy, trên mặt Âu Dương Hồng không nén được tức giận.
Nghe Từ Trạch Á nói những cái này, Mộ Dung Lăng Phong đột nhiên nổi trận lôi đình đứng bật dậy, quanh thân toát ra khí tức hung ác nhưng quỷ sa tăng dưới địa ngục, đi từng bước một tới chỗ Âu Dương Hồng.
“Anh họ — anh họ —- anh ——- anh dừng nghe nó nói lung tung —— nó ——
“BA ——–" Một cái tát, “BA—-" Lại thêm một cái tát. Âu Dương Hồng nằm bò lên sô pha, bụm lấy hai má đau nhức cũng không dám khóc, sợ hãi nhìn Mộ Dung Lăng Phong, cô ta cũng không biết anh họ tẫn nhiên lại có một mặt đáng sợ như vậy.
“Nơi này là nhà của tôi, không phải nơi cho cô làm càn, càng không cho phép cô tổn thương Tiểu Á hay bất cứ người nào trong cái nhà này, lập tức mang theo đồ đạc của cô cút ngay khỏi đây, đừng để tôi nhìn thấy bản mặt cô một lần nào nữa" Hai mắt Mộ Dung Lăng Phong đỏ tươi hung hăng trừng Âu Dương Hồng.
“Baba" Từ Trạch Á kéo Mộ Dung Lăng Phong lại, “Baba, con thật sự không có lấy nhẫn của cô họ" Cho dù baba đuổi cô họ ra khỏi nơi này thì cậu cũng muốn tìm được nhẫn của cô họ trước đã
“Tiểu Á, baba tin con" Mộ Dung Lăng Phong sủng nịnh vỗ vỗ đầu Từ Trạch Á ôn nhu nói Đăng bởi: admin
Mộ Dung Lăng Phong không thèm để ý tới Dương Hồng, ngay cả một cái liếc mắt nhìn Âu Dương Hồng cũng không có, đi đến sô pha ngồi xuống.
“Lão gia" Quản gia bưng một ly trà đi tới.
“Lão Vương, tôi đi vắng ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?" Mộ Dung Lăng Phong vừa uống trà vừa hỏi
“Lão gia, biểu tiểu thư ———
“Anh họ, Tiểu Á ỷ vào anh cưng chiều nó chẳng những không coi ai ra gì, lại còn —— còn ——— còn trộm chiếc nhẫn kim cương hơn một ngàn vạn của em" Âu Dương Hồng tiếp tục làm trò diễn khổ diễn sở.
“Biểu tiểu thư, nhẫn của cô đã mất sao? Như thế nào lại không nghe cô nói?" Quản gia nhìn Âu Dương Hồng hỏi
“Tôi dám nói sao? Nếu tôi dám nói Tiểu Á còn không đẩy tôi từ cậu thang xuống ngã chết sao" Âu Dương Hồng gạt vài giọt nước tăng thêm vài phần chân thật cho vở kịch.
“Cái kia từ lúc nào thì không thấy?
“Chính là tối hôm qua Tiểu Á từ phòng tôi đi ra sau đó tôi liền không thấy
“Để tôi giúp cô tìm xem, Trạch Á thiếu gia tuyệt đối không phải người như vậy
“Không phải người như vậy? Ai biết được a? Anh họ, anh nhất định phải làm chủ thay em?" Âu Dương Hồng nhìn Mộ Dung Lăng Phong nói
Mộ Dung Lăng Phong từ đầu đến cuối đều là bộ dáng không liên quan đến mình, như trước ngồi phẩm trà.
“Vương thúc, con đã về" Từ Trạch Á cao hứng tiêu sái bước vào lại thấy Mộ Dung Lăng Phong đã trở về liền vội vàng chạy qua, “Baba ——–" cao hứng kêu lên
“Trạch Á thiếu gia, hoan nghênh trở về" Quản gia nhận lấy cặp sách trên vai Từ Trạch Á.
“Tiểu Á" Vừa thấy Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong sủng nịnh đem Từ Trạch Á ôm vào trong lòng.
“Anh họ, ở trước mặt anh nó luôn giả bộ nhu thuận hiểu chuyện, chính là anh không ở đây nên anh không biết nó có bao nhiêu ——-" Âu Dương Hồng nhìn Từ Trạch Á căm giận nói
Từ Trạch Á không cần nghĩ cũng biết cô họ sẽ cáo trạng cậu. “Baba, thực xin lỗi, con không nên cư xử với cô họ như vậy" Nhìn Mộ Dung Lăng Phong, Từ Trạch Á áy náy nói
“Em đã nói là do nó trộm mà, anh xem nó cũng thừa nhận rồi" Bắt được lời nói Từ Trạch Á, Âu Dương Hồng càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước không buông tha nói.
“Trộm? Trộm cái gì?" Từ Trạch Á quay đầu sang nhìn Âu Dương Hồng hỏi
“Nhẫn của tao không thấy, ngay lúc tối hôm qua mày từ phòng tao trở về liền không thấy tăm hơi đâu" Âu Dương Hồng đúng lý hợp tình chất vấn Từ Trạch Á.
Mình đã nói gì sao? Nguyên lại là như vậy? Từ Trạch Á cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì Âu Dương Hồng sai cậu qua phòng cô ta quét dọn, nguyên lại chính là ý tứ này a, “Cô họ, nhẫn của cô không thấy tôi cũng không cầm, cô không có chứng cớ thì đừng tùy tiện oan uổng người khác".
“Tao oan uổng? Chính là mày vừa rồi cũng đã thừa nhận rồi, chẳng lẽ mày vẫn còn muốn chống chế?
“Tôi thừa nhận chính là lúc cô đánh tôi không nên né để tay cô đập vào cầu thang, lúc cô hắt nước sôi vào tôi không nên dùng gối che, còn có sáng sớm cô định đẩy tôi xuống lầu tôi không nên né ra để cô lăn từ cầu thang xuống dưới, còn có tối hôm qua lúc cô ở ngoài cửa phòng tôi mắng chửi tôi không nên dùng nước hắt cô ———–" Từ Trạch Á thao thao bất tuyệt đem hết tội trạng của Âu Dương Hồng nói ra.
“Mày, rõ ràng là mày ——" Vừa nghe Từ Trạch Á nói như vậy, trên mặt Âu Dương Hồng không nén được tức giận.
Nghe Từ Trạch Á nói những cái này, Mộ Dung Lăng Phong đột nhiên nổi trận lôi đình đứng bật dậy, quanh thân toát ra khí tức hung ác nhưng quỷ sa tăng dưới địa ngục, đi từng bước một tới chỗ Âu Dương Hồng.
“Anh họ — anh họ —- anh ——- anh dừng nghe nó nói lung tung —— nó ——
“BA ——–" Một cái tát, “BA—-" Lại thêm một cái tát. Âu Dương Hồng nằm bò lên sô pha, bụm lấy hai má đau nhức cũng không dám khóc, sợ hãi nhìn Mộ Dung Lăng Phong, cô ta cũng không biết anh họ tẫn nhiên lại có một mặt đáng sợ như vậy.
“Nơi này là nhà của tôi, không phải nơi cho cô làm càn, càng không cho phép cô tổn thương Tiểu Á hay bất cứ người nào trong cái nhà này, lập tức mang theo đồ đạc của cô cút ngay khỏi đây, đừng để tôi nhìn thấy bản mặt cô một lần nào nữa" Hai mắt Mộ Dung Lăng Phong đỏ tươi hung hăng trừng Âu Dương Hồng.
“Baba" Từ Trạch Á kéo Mộ Dung Lăng Phong lại, “Baba, con thật sự không có lấy nhẫn của cô họ" Cho dù baba đuổi cô họ ra khỏi nơi này thì cậu cũng muốn tìm được nhẫn của cô họ trước đã
“Tiểu Á, baba tin con" Mộ Dung Lăng Phong sủng nịnh vỗ vỗ đầu Từ Trạch Á ôn nhu nói Đăng bởi: admin
Tác giả :
Họa Thi Ngữ