Bảo Bối
Chương 63
Đến hừng đông, đoàn người Lam Vô Nguyệt cùng Trang Đông Dương đến chỗ ở cũ theo như lời lão giả, bọn họ lúc này thực sự sửng sốt. Chỗ ở cũ kia bất quá là một đống tảng đá chôn lên khe núi. Theo lão giả tha nhất vòng lớn, bọn họ theo lưng núi chui vào một cái khe hở người bình thường căn bản phát hiện không được. Ngựa vào không được, lão giả chỉ phương hướng cho Trang Đông Dương, Trang Đông Dương cùng các thủ hạ bị thương không nặng đem ngựa giấu ở trong sơn động bên kia.
Khe núi rất sâu, ở bên trong vòng vo nửa ngày lão giả mới ngừng lại, nói: “Nơi này không có gì, chỉ là đá nhiều, các ngươi tùy tiện tìm nơi ngồi, ta chữa thương cho oa nhi này."
Trang Đông Dương đõ Lam Vô Nguyệt tìm một khối đá tương đối bằng phẳng, dựa vào ngồi xuống. Chu đại ca cõng hai A Đột bị thương khá nặng đi đến phiến đá phủ kín cỏ, đem bọn họ buông, tiểu Bối lấy túi da dê còn có một nửa nước nhảy đến trước mặt A Đột, uy bọn họ uống nước. Còn có hai người đem Diệp Địch bị đánh choáng váng đặt ở giữa hai tảng đá, những người khác đều tìm nơi ngồi xuống nghỉ tạm, điều tức băng bó.
Lam Vô Nguyệt ô ngực càng không ngừng ho khan, nhìn quanh bốn phía, y thầm giật mình. Phía trên, mấy khối đại thạch đem chỗ khe núi này che thực nghiêm kín, chung quanh phân tán các loại dụng cụ, oa bát biều bồn (chén bát chậu) mọi thứ không thiếu. Có thể nói, thứ cuộc sống nên có đều có, tuy rằng đơn sơ chút, nhưng bố trí lại giống như nhà. Bất quá mọi nơi đều rơi xuống một tầng bụi đất thật dày, thoạt nhìn có rất lâu không có trụ qua, khó trách nói là “Chỗ ở cũ" .
Bên này, khi lão giả cởi bỏ y phục Tiểu Bảo, sắc mặt của lão thoáng trầm xuống. Tỉ mỉ kiểm tra vết thương Tiểu Bảo, lão lại phát hiện vết thương nơi xương tay cùng hai chân Tiểu Bảo, mi tâm đều nhíu lên. Thủ hạ Trang Đông Dương điểm lên năm sáu đống lửa, khe núi nhất thời ấm áp lên. Lão giả đem Tiểu Bảo ôm đến một chỗ đống lửa, cởi y phục của y, lấy xuống nhánh cây đã gẫy trên đùi, cẩn thận ở trên hai chân Tiểu Bảo nhẹ ấn.
Lam Vô Nguyệt lúc này mở miệng: “Này đều là Phan Linh Tước làm. Tiểu Bảo bất quá là một hài tử, gã lại hạ thủ độc như thế."Taylão giả thoáng dừng, hỏi: “Là người nào?"
“Tên bị ngài đánh choáng váng."
Lão giả không tiếp tục hé răng, chuyên tâm kiểm tra vết thương Tiểu Bảo. Đợi hắn toàn bộ kiểm tra xong, lão một lần nữa cố định tấm ván gỗ cho Tiểu Bảo, sau đó mặc vào y phục cho nó.
“Oa nhi này cần dược, ta đi ra xem, các ngươi không cần đi ra ngoài. Con ưng kia tìm không thấy nơi này . Ta đã thật lâu chưa trở lại, còn phải thuận đường mua chút thức ăn."
“Vị đại ca này, ta cùng đi với ngươi."
Lão hữu của sư phó, Trang Đông Dương rất là tôn kính. Lão giả lắc đầu: “Các ngươi theo ta ngược lại liên lụy, ta rất nhanh sẽ trở về."
Ngẫm lại quả thật như thế, Trang Đông Dương vươn tay lấy ra một thỏi bạc đứng dậy đi đến trước mặt lão giả, hai tay đưa ra ngoài: “Vậy phiền toái vị đại ca này."
“Ta họ Tiêu."
“Phiền toái Tiêu đại ca ."
Lão giả cũng không chối từ, lấy qua bạc ném vào trong lòng, bước đi. Trước khi đi lão dặn dò không nên động vào Tiểu Bảo, hết thảy chờ lão trở về rồi nói sau.
Sau khi lão giả rời đi, Trang Đông Dương đi vào bên người Tiểu Bảo, thấy vị tiểu sư đệ mà sư phó thương yêu nhất này. Không nghĩ tới bọn họ lần đầu tiên gặp mặt lại là dưới tình huống như vậy. Vừa rồi chỉ lo chạy trối chết, không có xem cẩn thận , hiện tại nhìn một cái, trừ bỏ trên mặt có một nửa đen ra, cho dù bị trọng thương như thế cũng có thể nhìn ra là một oa nhi vừa ngoan lại xinh đẹp, khó trách sư phó thích . Ngẫm lại hài tử này trước đó không muốn sống hướng lại đây, sau lưng Trang Đông Dương một trận phát lạnh.
Lam Vô Nguyệt chống đỡ thân mình cũng na lại đây, y cúi đầu hôn lên gương mặt trắng bệch của Tiểu Bảo, hốc mắt ướt át. Trang Đông Dương có đầy bụng vấn đề muốn hỏi, nhưng loại thời điểm này, tựa hồ cũng không thích hợp. Bốn phía không khí ngưng trọng, Trang Đông Dương ngồi xuống, thở hắt ra, nói: “Ta cùng sư phó có hơn mười năm không gặp , sư phó một chút cũng chưa thay đổi."
Biết Trang Đông Dương là muốn trò chuyện, mở rộng lòng của y, Lam Vô Nguyệt na đến bên người hắn, dựa vào một tảng đá, hỏi: “Sư phó mười năm trước râu tóc đã trắng?"
Trang Đông Dương nói: “Lúc đại sư huynh cùng nhị sư huynh nhìn thấy sư phó, sư phó râu tóc còn chưa có trắng ni. Sau đó cũng không biết là có phải sư phó càng ngày càng có tiên khí hay không, thời điểm tam sư huynh gặp được sư phó thì tóc râu sư phó đã hoàn toàn trắng. Bất quá chúng ta cũng không biết niên kỉ sư phó, sư phó không thích nhất người khác hỏi hắn chuyện này ."
Lam Vô Nguyệt giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng cười cười. Y nghĩ đến tình cảnh lúc y nhìn thấy sư phó, nhẹ nhàng cầm ngón tay rõ ràng dị thường của Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nhịn không được hít sâu.
Trang Đông Dương nhìn Lam Vô Nguyệt, tiếp tục nói: “Ta và các ngươi giống nhau, cũng là vì cứu đại ca của ta, mới may mắn gặp được sư phó." Lam Vô Nguyệt không có đáp lời, Trang Đông Dương dừng một chút nói: “Ta cảm thấy Tiểu Bảo cùng Lâm Thịnh Chi một chút cũng không giống, mặc kệ là bộ dáng hay là tính tình. Lâm Thịnh Chi tâm ngoan thủ lạt, dối trá giả dối, nhưng Tiểu Bảo lại hoàn toàn tương phản. Cũng là bởi vì như vậy, sư phó mới có thể thích nó như vậy đi."
Lam Vô Nguyệt chậm rãi gật gật đầu, một giọt nước mắt không nhịn được rơi xuống.
“Lúc ta thấy nó, nó đang mang đại ca của ta chạy trối chết, trên đường gặp kiếp phỉ. Kiếp phỉ muốn bạc, nó giấu ở chăn cũng không lấy ra, suýt nữa bị kiếp phỉ vũ nhục . Bạc này, nó là muốn lưu lại cho đại ca của ta xem bệnh. Có thức ăn ngon, nó cũng cho đại ca của ta ăn trước, bản thân liền liếm liếm bát không. Ngu ngốc , cho tới bây giờ cũng sẽ không nghĩ cho mình trước hết, gặp ai cũng đều kêu ca ca."
Cởi bỏ áo bông dính máu, Lam Vô Nguyệt phủ ở trên người Tiểu Bảo,y lau mặt: “Hài tử này, chúng ta nếu không thương nó, thiên lôi sẽ đánh xuống."
Trang Đông Dương vỗ nhẹ vai Lam Vô Nguyệt: “Sư phó bọn họ xuất cốc , ta nghĩ không tới vài ngày A Đột có thể mang sư phó tìm được chúng ta. Có sư phó ở đây, Tiểu Bảo sẽ tốt."
“Sư phó xuất cốc ?" Lam Vô Nguyệt vừa nghe sửng sốt.
Trang Đông Dương nói: “Sư phó vừa nghe nói Tiểu Bảo bị trọng thương, liền mang A Mao cùng Nhiếp huynh đệ ra cốc . A Mao cùng Nhiếp huynh đệ hành động không tiện, cho nên bọn họ ở trên đường chậm chút. Bất quá có A Đột cùng bạch phong, sư phó nhất định sẽ tìm được chúng ta. Ta coi nơi này là nơi ẩn thân tốt, Phan Linh Tước bị ngươi độc bị thương mắt, phỏng chừng nhiều ngày cũng không đi ra ngoài tìm chúng ta; Lâm Thịnh Chi kiêng kị Tiêu đại ca, cũng sẽ không lập tức phái người tiến đến, chúng ta tạm thời an toàn ."
“Hy vọng như thế." Lam Vô Nguyệt đem tay Tiểu Bảo bỏ vào trong xiêm y, “Tiểu Bảo bị thương quá nặng , trước đó đại phu đã nói không nên hoạt động, chính là Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi làm quá chặt, chúng ta không thể không mang nó trốn."
Trang Đông Dương nói: “Ta thấy Tiêu đại ca này cùng sư phó giống nhau, không phải người bình thường, yên tâm đi."
Lam Vô Nguyệt gật gật đầu.
Không đến một canh giờ, lão giả đã trở lại, mua trở về rất nhiều thứ, có dược, có thức ăn, còn có bốn con gà nướng phì phì. Lão cầm một con, đem ba con còn lại quăng cho những người khác. Đừng nhìn lão tuổi tựa hồ rất lớn, thế nhưng khẩu vị kia dù là Lam Vô Nguyệt cùng Trang Đông Dương đều so ra kém hơn. Chân gà trên tay bọn họ còn chưa có ăn xong, con gà trong tay lão giả đã bị lão cắn đi hơn phân nửa.
Ăn xong gà, lão giả rửa tay lẫn mặt, muốn đi nấu dược . Dường như là ngửi thấy được gà mùi, Diệp Địch đang trong hôn mê ý thức dần dần hấp lại. Hắn chậm rãi mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là một khối núi đá thật to, hắn theo bản năng kêu: “Cục cưng…"
“Nhị ca." Lam Vô Nguyệt nâng dậy nhị ca.
Diệp Địch quay đầu nhìn về phía hắn, nghi hoặc xoa xoa cổ: “Vô nguyệt, của ta cổ sao vậy như thế đau? Ngươi đánh ta ?"
“Nhị ca, nhĩ hảo chút sao?"
Tả hữu động động, Diệp Địch mặt nhăn mi: “Ta không sao, chính là cổ đau." Trong đầu nhanh tiếp theo hiện lên vài cái hình ảnh, Diệp Địch thủ dừng lại, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch. Hắn cầm trụ Lam Vô Nguyệt vội hỏi: “Cục cưng đâu! Cục cưng đâu? !"
“Nhị ca, Tiểu Bảo ở đây, hư… Nhỏ giọng chút." Nói vừa xong, Lam Vô Nguyệt chỉa chỉa phương hướng Tiểu Bảo. Diệp Địch vừa thấy đến Tiểu Bảo lập tức sắp phác qua, bị Lam Vô Nguyệt ôm lấy .
“Vô Nguyệt!"
“Nhị ca, Tiêu đại ca nói, Tiểu Bảo bị thương rất nặng, kêu chúng ta không nên động nó, miễn cho vết thương càng thêm thương."
“Tiêu đại ca?"
“Chính là vị đại ca cứu chúng ta." Lam Vô Nguyệt lại chỉa chỉa một phương hướng, Diệp Địch nhìn lại, ánh mắt thoáng chốc trừng lớn, hắn không khỏi nâng tay đè lại sau gáy.
“Nhị ca, mọi người đều bị thương, hơn nữa Tiểu Bảo bị thương nghiêm trọng, nơi này chỉ có Tiêu đại ca, ngươi cùng Trang đại ca biết y thuật, ngươi không thể gấp." Lam Vô Nguyệt lo lắng nhị ca lại phát bệnh.
“Cục cưng, cục cưng còn sống?" Diệp Địch thanh âm phát run.
Lam Vô Nguyệt buông tay ra: “Còn sống, nhị ca có thể đi nhìn một cái, nhưng đừng ôm nó."
Diệp Địch lập tức đi đi qua, ghé vào bên người Tiểu Bảo, tay hắn nâng lên không dám hạ xuống, nước mắt từng giọt trên trên cánh môi xanh tím của Tiểu Bảo, hắn vội vàng nhẹ nhàng lau đi.
“Cục cưng, cục cưng…"
“Tiểu tử, ngươi biết y thuật?" đầu kia, Tiêu đại ca ra tiếng. Diệp Địch quay đầu, chợt nghe đối phương nói: “Lại đây, giúp ta phối dược. Ta nấu dược cho oa nhi kia, ngươi tới bôi thuốc cho những người khác."
Diệp Địch đô đô miệng: “Ta muốn chiếu cố cục cưng."
“Không nghe lời của ta, ta liền đem ngươi đánh hôn mê ném ra bên ngoài uy chim! Lại đây!"
Diệp Địch đánh cái rùng mình: “Vậy, ta bôi thuốc cho bọn hắn xong, lại tới chiếu cố cục cưng được không?"
“Được được, nhanh lại đây hỗ trợ!"
Diệp Địch na na qua.
Trang Đông Dương lúc này nói: “Tiêu đại ca, ta cũng đến hỗ trợ đi, ta cùng sư phó học qua y."
“Đến đây đi. Trước đem thương thế của ngươi xử lý , ngươi giúp ta trị thương cho hai quái vật kia, bọn họ bị thương cũng không nhẹ."
“Hảo a."
Có thể hỗ trợ đều đi hỗ trợ , không thể hỗ trợ cũng làm chút chuyện chính mình đủ khả năng. Tại khe núi cũng không rộng lắm này, mọi người đều chiếm được một lát an toàn.
Vết thương của Tiểu Bảo không chỉ có nặng, hơn nữa thực phiền toái. Xương đùi và đốt ngón tay còn chưa có dài hảo, cậu liền tự tiện cưỡi ngựa, lại tăng thêm thương thế. Lão giả thừa dịp lúc cậu hôn mê bất tỉnh, uy cho cậu chút thuốc tê, đem xương tay cùng xương đùi sai vị một lần nữa khớp ngay ngắn, Tiểu Bảo chỉ là đau hừ hừ, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch lại là rơi lệ đầy mặt.
Toàn thân cao thấp đều băng bó cho Tiểu Bảo xong, đôi mày nhíu chặt của lão giả lúc này mới chậm rãi buông ra, bất quá sắc mặt vẫn thật ngưng trọng."Thương thế của nó ta chỉ có thể làm thế này, y thuật của ta không bằng Cốc Phàm, tốt nhất có thể đem hắn gọi đến."
Trang Đông Dương lập tức nói: “Sư phụ ta đã ở trên đường , bên người bọn họ có bạch phong cùng A Đột, sẽ tìm được chúng ta."
Ánh mắt Lão giả nhất thời phiếm ra tinh quang: “Cốt Phàm ở trên đường ?"
“Đúng vậy. Chính là sư phụ ta còn mang hai đồ đệ, hai người kia thân mình không tốt, cho nên đi được chậm chút. A!" Trang Đông Dương quát to một tiếng, ảo não vỗ vỗ đầu, “Ta đã quên! Ta lập tức đem bạch phong phái ra, như vậy sư phụ có thể nhanh hơn tìm được chúng ta !" Cố không giải thích nhiều, Trang Đông Dương hướng A Đột nói: “A Đột, mau gọi bạch phong đi tiếp ứng sư phụ!"
“Hô hô hô…" A Đột hướng tới bạch phong đang ghé trên đỉnh đầu hắn kêu vài tiếng, bạch phong huy động cánh, chậm rãi bay lên. Hắc phong vẫn ngồi xổm trên lưng nó cũng nổi lên cánh, theo nó chậm rãi bay đi .
“Chi chi chi! !" Tiểu Bối vung quyền, chạy. Tựa hồ không thể đợi được lúc muốn đi tìm sư phó giải oan.
“Hắn muốn tới? Hắn muốn tới ?" Lão giả kích động có chút chân tay luống cuống, lại là sờ đầu, lại là sờ râu.
“Tiêu đại ca, ngài cùng sư phó của ta…" Trang Đông Dương nhịn không được hỏi.
Lão giả trừng mắt: “Đã nói người đầu tiên ta muốn nói cho là hắn! Không được hỏi nhiều!"
“Thực xin lỗi, ta lắm miệng ." Trang Đông Dương nhanh chóng xin lỗi, tiếp theo lại hỏi: “Tiêu đại ca, Lâm Thịnh Chi luyện quả thật là Hải phách chân kinh sao?"
Lời này vừa hỏi, tất cả mọi người ở bên trong bao gồm Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch đều nhìn qua, Hải phách chân kinh ── trên giang hồ ai không hiểu?
Kích động trên mặt Lão giả biến thành một loại cảm xúc phức tạp khó có thể hình dung, có khó xử, có bi thương, có cảm khái, có tự trách, cuối cùng, quy về một tiếng bất đắc dĩ thở dài.
“Hải phách chân kinh, tên này nghe lên có bao nhiêu uy phong a…" Lão giả lắc lắc đầu, “Thế nhưng có ai biết, này căn bản chính là một môn công phu hại người."
“Tiêu đại ca?"
Lão giả vuốt vuốt râu, ánh mắt xuyên qua mọi người, dừng ở trên một khối đá lớn: “Chỉ luận về võ học mà nói, Hải phách chân kinh xưng được với võ lâm đệ nhất tuyệt học. Chẳng sợ chỉ học đến vài tờ trong đó, cũng là ít người có thể địch, càng đừng nói chi tất cả nội công tâm pháp cùng quyền pháp trên quyển Hải phách chân kinh, kia tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất nhân. Nhưng là, mọi người chỉ nói nó là tuyệt thế võ học, lại không biết sau khi luyện Hải phách chân kinh không chỉ tính tình đại biến, hơn nữa sẽ trở nên càng ngày càng thị huyết, càng ngày càng tâm ngoan thủ lạt, cuối cùng trở thành quái vật không hề có nhân tính, chỉ muốn giết người, thầm muốn thấy máu."
Lam Vô Nguyệt cùng Trang Đông Dương vẻ mặt khiếp sợ, tiếp theo chợt nghe lão giả tiếp tục nói: “Này còn không phải chỗ đáng sợ nhất của Hải phách chân kinh. Hải phách chân kinh một khi tu luyện liền rất khó dừng lại, một ngày không luyện giống như không có ăn cơm, không có uống nước. Sau đó sẽ càng lún càng sâu, thẳng đến khi tiến vào tầng thứ tám cuối cùng đại công viên mãn. Bất quá cho đến lúc này, người cũng sẽ không còn lại là người."
Lam Vô Nguyệt thì thào hỏi: “Nhưng Lâm Thịnh Chi tựa hồ hai ba ngày mới ra luyện công a?"
Lão giả nói: “Hải phách chân kinh phân ra nội công cùng quyền pháp. Nội công cần đi ra nơi nào luyện? Đương nhiên là nơi càng bí mật luyện càng an toàn."
Lam Vô Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Lâm Thịnh Chi đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.
“Tiêu đại ca, ngài nói giết không chết Lâm Thịnh Chi lại là chuyện thế nào? Chẳng lẽ sau khi luyện Hải phách chân kinh sẽ đao thương bất nhập?"
Lão giả giải thích nói: “Không phải đao thương bất nhập, mà là sau khi luyện Hải phách chân kinh gân mạch sẽ nghịch chuyển, nội tức cũng sẽ so với thường nhân hùng hậu rất nhiều, chỉ tốt hơn so với đánh lên trên giấy bị gió thổi, uổng phí khí lực, hắn còn có thể rạch bị thương tay ngươi. Bất quá Hải phách chân kinh luyện đến cuối cùng, người không ra người quỷ không phải quỷ , cuối cùng cũng trốn không qua một chữ tử. Cái tên dùng điểu kia luyện không sâu, chỉ cần có tâm, vẫn là có thể dừng lại, chính là sẽ vất vả một chút, đem nội lực toàn bộ phế đi; nhưng Lâm Thịnh Chi này lại không được , hắn luyện quá sâu , đã tẩu hỏa nhập ma khó có thể tự kềm chế, các ngươi không cần phải cùng hắn cứng đối cứng, không tới năm năm hắn sẽ trở thành quái vật mỗi người đuổi giết."
“Làm cho hắn sống lâu thêm năm năm, rất tiện nghi hắn !" Lam Vô Nguyệt chưa hết giận, “Hắn là cha Tiểu Bảo, không thương Tiểu Bảo còn chưa tính, còn muốn giết nó. Phan Linh Tước dụng hình với Tiểu Bảo, hắn còn cùng Phan Linh Tước cấu kết với nhau làm chuyện ác, người như vậy chỉ có một đao một đao cắt sống hắn mới có thể giải hận!"
Lão giả khoát tay: “Hắn cũng không thể tính là người, ngươi cùng hắn tức giận cái gì? Hiện tại quan trọng nhất là oa nhi này thoát được vết thương trên người, bất quá thoạt nhìn oa nhi này không giống cha nó, quả nhiên là ngạt trúc xuất hảo duẩn (trúc xấu sinh ra măng ngon). Oa nhi này là đang thay cha nó trả nợ, cho nên mới chịu nhiều khổ như thế. Một chưởng kia của cha nó đánh rất tốt, hổ độc không ăn thịt con, hắn đánh một chưởng này, oa nhi này đã xem như trả hết nợ cho hắn, ngày sau có thể an thuận ."
Trong lòng Lam Vô Nguyệt dù có muôn vàn hận, sau khi nghe xong lời này cũng lập tức tiêu hơn phân nửa, trong lòng thở hắt ra."Vậy xem như Tiêu đại ca cát ngôn, Tiểu Bảo bị quá nhiều khổ, lão thiên gia nếu còn không cho nó hạnh phúc vậy rất không có mắt ."
“Người đang làm, trời đang nhìn, trong lòng lão thiên gia so với ai khác đều hiểu được, nhân quả báo ứng, ai cũng đừng nghĩ tránh được." lời Lão giả vừa nói xong liền tiếp tục cúi đầu làm dược . Thấy lão một bộ dáng không muốn nói nữa, đám người Lam Vô Nguyệt cũng không tiện hỏi lại cái gì. Mọi người nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, để ngừa nhân mã Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước tái xuất hiện.
Khe núi rất sâu, ở bên trong vòng vo nửa ngày lão giả mới ngừng lại, nói: “Nơi này không có gì, chỉ là đá nhiều, các ngươi tùy tiện tìm nơi ngồi, ta chữa thương cho oa nhi này."
Trang Đông Dương đõ Lam Vô Nguyệt tìm một khối đá tương đối bằng phẳng, dựa vào ngồi xuống. Chu đại ca cõng hai A Đột bị thương khá nặng đi đến phiến đá phủ kín cỏ, đem bọn họ buông, tiểu Bối lấy túi da dê còn có một nửa nước nhảy đến trước mặt A Đột, uy bọn họ uống nước. Còn có hai người đem Diệp Địch bị đánh choáng váng đặt ở giữa hai tảng đá, những người khác đều tìm nơi ngồi xuống nghỉ tạm, điều tức băng bó.
Lam Vô Nguyệt ô ngực càng không ngừng ho khan, nhìn quanh bốn phía, y thầm giật mình. Phía trên, mấy khối đại thạch đem chỗ khe núi này che thực nghiêm kín, chung quanh phân tán các loại dụng cụ, oa bát biều bồn (chén bát chậu) mọi thứ không thiếu. Có thể nói, thứ cuộc sống nên có đều có, tuy rằng đơn sơ chút, nhưng bố trí lại giống như nhà. Bất quá mọi nơi đều rơi xuống một tầng bụi đất thật dày, thoạt nhìn có rất lâu không có trụ qua, khó trách nói là “Chỗ ở cũ" .
Bên này, khi lão giả cởi bỏ y phục Tiểu Bảo, sắc mặt của lão thoáng trầm xuống. Tỉ mỉ kiểm tra vết thương Tiểu Bảo, lão lại phát hiện vết thương nơi xương tay cùng hai chân Tiểu Bảo, mi tâm đều nhíu lên. Thủ hạ Trang Đông Dương điểm lên năm sáu đống lửa, khe núi nhất thời ấm áp lên. Lão giả đem Tiểu Bảo ôm đến một chỗ đống lửa, cởi y phục của y, lấy xuống nhánh cây đã gẫy trên đùi, cẩn thận ở trên hai chân Tiểu Bảo nhẹ ấn.
Lam Vô Nguyệt lúc này mở miệng: “Này đều là Phan Linh Tước làm. Tiểu Bảo bất quá là một hài tử, gã lại hạ thủ độc như thế."Taylão giả thoáng dừng, hỏi: “Là người nào?"
“Tên bị ngài đánh choáng váng."
Lão giả không tiếp tục hé răng, chuyên tâm kiểm tra vết thương Tiểu Bảo. Đợi hắn toàn bộ kiểm tra xong, lão một lần nữa cố định tấm ván gỗ cho Tiểu Bảo, sau đó mặc vào y phục cho nó.
“Oa nhi này cần dược, ta đi ra xem, các ngươi không cần đi ra ngoài. Con ưng kia tìm không thấy nơi này . Ta đã thật lâu chưa trở lại, còn phải thuận đường mua chút thức ăn."
“Vị đại ca này, ta cùng đi với ngươi."
Lão hữu của sư phó, Trang Đông Dương rất là tôn kính. Lão giả lắc đầu: “Các ngươi theo ta ngược lại liên lụy, ta rất nhanh sẽ trở về."
Ngẫm lại quả thật như thế, Trang Đông Dương vươn tay lấy ra một thỏi bạc đứng dậy đi đến trước mặt lão giả, hai tay đưa ra ngoài: “Vậy phiền toái vị đại ca này."
“Ta họ Tiêu."
“Phiền toái Tiêu đại ca ."
Lão giả cũng không chối từ, lấy qua bạc ném vào trong lòng, bước đi. Trước khi đi lão dặn dò không nên động vào Tiểu Bảo, hết thảy chờ lão trở về rồi nói sau.
Sau khi lão giả rời đi, Trang Đông Dương đi vào bên người Tiểu Bảo, thấy vị tiểu sư đệ mà sư phó thương yêu nhất này. Không nghĩ tới bọn họ lần đầu tiên gặp mặt lại là dưới tình huống như vậy. Vừa rồi chỉ lo chạy trối chết, không có xem cẩn thận , hiện tại nhìn một cái, trừ bỏ trên mặt có một nửa đen ra, cho dù bị trọng thương như thế cũng có thể nhìn ra là một oa nhi vừa ngoan lại xinh đẹp, khó trách sư phó thích . Ngẫm lại hài tử này trước đó không muốn sống hướng lại đây, sau lưng Trang Đông Dương một trận phát lạnh.
Lam Vô Nguyệt chống đỡ thân mình cũng na lại đây, y cúi đầu hôn lên gương mặt trắng bệch của Tiểu Bảo, hốc mắt ướt át. Trang Đông Dương có đầy bụng vấn đề muốn hỏi, nhưng loại thời điểm này, tựa hồ cũng không thích hợp. Bốn phía không khí ngưng trọng, Trang Đông Dương ngồi xuống, thở hắt ra, nói: “Ta cùng sư phó có hơn mười năm không gặp , sư phó một chút cũng chưa thay đổi."
Biết Trang Đông Dương là muốn trò chuyện, mở rộng lòng của y, Lam Vô Nguyệt na đến bên người hắn, dựa vào một tảng đá, hỏi: “Sư phó mười năm trước râu tóc đã trắng?"
Trang Đông Dương nói: “Lúc đại sư huynh cùng nhị sư huynh nhìn thấy sư phó, sư phó râu tóc còn chưa có trắng ni. Sau đó cũng không biết là có phải sư phó càng ngày càng có tiên khí hay không, thời điểm tam sư huynh gặp được sư phó thì tóc râu sư phó đã hoàn toàn trắng. Bất quá chúng ta cũng không biết niên kỉ sư phó, sư phó không thích nhất người khác hỏi hắn chuyện này ."
Lam Vô Nguyệt giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng cười cười. Y nghĩ đến tình cảnh lúc y nhìn thấy sư phó, nhẹ nhàng cầm ngón tay rõ ràng dị thường của Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nhịn không được hít sâu.
Trang Đông Dương nhìn Lam Vô Nguyệt, tiếp tục nói: “Ta và các ngươi giống nhau, cũng là vì cứu đại ca của ta, mới may mắn gặp được sư phó." Lam Vô Nguyệt không có đáp lời, Trang Đông Dương dừng một chút nói: “Ta cảm thấy Tiểu Bảo cùng Lâm Thịnh Chi một chút cũng không giống, mặc kệ là bộ dáng hay là tính tình. Lâm Thịnh Chi tâm ngoan thủ lạt, dối trá giả dối, nhưng Tiểu Bảo lại hoàn toàn tương phản. Cũng là bởi vì như vậy, sư phó mới có thể thích nó như vậy đi."
Lam Vô Nguyệt chậm rãi gật gật đầu, một giọt nước mắt không nhịn được rơi xuống.
“Lúc ta thấy nó, nó đang mang đại ca của ta chạy trối chết, trên đường gặp kiếp phỉ. Kiếp phỉ muốn bạc, nó giấu ở chăn cũng không lấy ra, suýt nữa bị kiếp phỉ vũ nhục . Bạc này, nó là muốn lưu lại cho đại ca của ta xem bệnh. Có thức ăn ngon, nó cũng cho đại ca của ta ăn trước, bản thân liền liếm liếm bát không. Ngu ngốc , cho tới bây giờ cũng sẽ không nghĩ cho mình trước hết, gặp ai cũng đều kêu ca ca."
Cởi bỏ áo bông dính máu, Lam Vô Nguyệt phủ ở trên người Tiểu Bảo,y lau mặt: “Hài tử này, chúng ta nếu không thương nó, thiên lôi sẽ đánh xuống."
Trang Đông Dương vỗ nhẹ vai Lam Vô Nguyệt: “Sư phó bọn họ xuất cốc , ta nghĩ không tới vài ngày A Đột có thể mang sư phó tìm được chúng ta. Có sư phó ở đây, Tiểu Bảo sẽ tốt."
“Sư phó xuất cốc ?" Lam Vô Nguyệt vừa nghe sửng sốt.
Trang Đông Dương nói: “Sư phó vừa nghe nói Tiểu Bảo bị trọng thương, liền mang A Mao cùng Nhiếp huynh đệ ra cốc . A Mao cùng Nhiếp huynh đệ hành động không tiện, cho nên bọn họ ở trên đường chậm chút. Bất quá có A Đột cùng bạch phong, sư phó nhất định sẽ tìm được chúng ta. Ta coi nơi này là nơi ẩn thân tốt, Phan Linh Tước bị ngươi độc bị thương mắt, phỏng chừng nhiều ngày cũng không đi ra ngoài tìm chúng ta; Lâm Thịnh Chi kiêng kị Tiêu đại ca, cũng sẽ không lập tức phái người tiến đến, chúng ta tạm thời an toàn ."
“Hy vọng như thế." Lam Vô Nguyệt đem tay Tiểu Bảo bỏ vào trong xiêm y, “Tiểu Bảo bị thương quá nặng , trước đó đại phu đã nói không nên hoạt động, chính là Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi làm quá chặt, chúng ta không thể không mang nó trốn."
Trang Đông Dương nói: “Ta thấy Tiêu đại ca này cùng sư phó giống nhau, không phải người bình thường, yên tâm đi."
Lam Vô Nguyệt gật gật đầu.
Không đến một canh giờ, lão giả đã trở lại, mua trở về rất nhiều thứ, có dược, có thức ăn, còn có bốn con gà nướng phì phì. Lão cầm một con, đem ba con còn lại quăng cho những người khác. Đừng nhìn lão tuổi tựa hồ rất lớn, thế nhưng khẩu vị kia dù là Lam Vô Nguyệt cùng Trang Đông Dương đều so ra kém hơn. Chân gà trên tay bọn họ còn chưa có ăn xong, con gà trong tay lão giả đã bị lão cắn đi hơn phân nửa.
Ăn xong gà, lão giả rửa tay lẫn mặt, muốn đi nấu dược . Dường như là ngửi thấy được gà mùi, Diệp Địch đang trong hôn mê ý thức dần dần hấp lại. Hắn chậm rãi mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là một khối núi đá thật to, hắn theo bản năng kêu: “Cục cưng…"
“Nhị ca." Lam Vô Nguyệt nâng dậy nhị ca.
Diệp Địch quay đầu nhìn về phía hắn, nghi hoặc xoa xoa cổ: “Vô nguyệt, của ta cổ sao vậy như thế đau? Ngươi đánh ta ?"
“Nhị ca, nhĩ hảo chút sao?"
Tả hữu động động, Diệp Địch mặt nhăn mi: “Ta không sao, chính là cổ đau." Trong đầu nhanh tiếp theo hiện lên vài cái hình ảnh, Diệp Địch thủ dừng lại, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch. Hắn cầm trụ Lam Vô Nguyệt vội hỏi: “Cục cưng đâu! Cục cưng đâu? !"
“Nhị ca, Tiểu Bảo ở đây, hư… Nhỏ giọng chút." Nói vừa xong, Lam Vô Nguyệt chỉa chỉa phương hướng Tiểu Bảo. Diệp Địch vừa thấy đến Tiểu Bảo lập tức sắp phác qua, bị Lam Vô Nguyệt ôm lấy .
“Vô Nguyệt!"
“Nhị ca, Tiêu đại ca nói, Tiểu Bảo bị thương rất nặng, kêu chúng ta không nên động nó, miễn cho vết thương càng thêm thương."
“Tiêu đại ca?"
“Chính là vị đại ca cứu chúng ta." Lam Vô Nguyệt lại chỉa chỉa một phương hướng, Diệp Địch nhìn lại, ánh mắt thoáng chốc trừng lớn, hắn không khỏi nâng tay đè lại sau gáy.
“Nhị ca, mọi người đều bị thương, hơn nữa Tiểu Bảo bị thương nghiêm trọng, nơi này chỉ có Tiêu đại ca, ngươi cùng Trang đại ca biết y thuật, ngươi không thể gấp." Lam Vô Nguyệt lo lắng nhị ca lại phát bệnh.
“Cục cưng, cục cưng còn sống?" Diệp Địch thanh âm phát run.
Lam Vô Nguyệt buông tay ra: “Còn sống, nhị ca có thể đi nhìn một cái, nhưng đừng ôm nó."
Diệp Địch lập tức đi đi qua, ghé vào bên người Tiểu Bảo, tay hắn nâng lên không dám hạ xuống, nước mắt từng giọt trên trên cánh môi xanh tím của Tiểu Bảo, hắn vội vàng nhẹ nhàng lau đi.
“Cục cưng, cục cưng…"
“Tiểu tử, ngươi biết y thuật?" đầu kia, Tiêu đại ca ra tiếng. Diệp Địch quay đầu, chợt nghe đối phương nói: “Lại đây, giúp ta phối dược. Ta nấu dược cho oa nhi kia, ngươi tới bôi thuốc cho những người khác."
Diệp Địch đô đô miệng: “Ta muốn chiếu cố cục cưng."
“Không nghe lời của ta, ta liền đem ngươi đánh hôn mê ném ra bên ngoài uy chim! Lại đây!"
Diệp Địch đánh cái rùng mình: “Vậy, ta bôi thuốc cho bọn hắn xong, lại tới chiếu cố cục cưng được không?"
“Được được, nhanh lại đây hỗ trợ!"
Diệp Địch na na qua.
Trang Đông Dương lúc này nói: “Tiêu đại ca, ta cũng đến hỗ trợ đi, ta cùng sư phó học qua y."
“Đến đây đi. Trước đem thương thế của ngươi xử lý , ngươi giúp ta trị thương cho hai quái vật kia, bọn họ bị thương cũng không nhẹ."
“Hảo a."
Có thể hỗ trợ đều đi hỗ trợ , không thể hỗ trợ cũng làm chút chuyện chính mình đủ khả năng. Tại khe núi cũng không rộng lắm này, mọi người đều chiếm được một lát an toàn.
Vết thương của Tiểu Bảo không chỉ có nặng, hơn nữa thực phiền toái. Xương đùi và đốt ngón tay còn chưa có dài hảo, cậu liền tự tiện cưỡi ngựa, lại tăng thêm thương thế. Lão giả thừa dịp lúc cậu hôn mê bất tỉnh, uy cho cậu chút thuốc tê, đem xương tay cùng xương đùi sai vị một lần nữa khớp ngay ngắn, Tiểu Bảo chỉ là đau hừ hừ, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch lại là rơi lệ đầy mặt.
Toàn thân cao thấp đều băng bó cho Tiểu Bảo xong, đôi mày nhíu chặt của lão giả lúc này mới chậm rãi buông ra, bất quá sắc mặt vẫn thật ngưng trọng."Thương thế của nó ta chỉ có thể làm thế này, y thuật của ta không bằng Cốc Phàm, tốt nhất có thể đem hắn gọi đến."
Trang Đông Dương lập tức nói: “Sư phụ ta đã ở trên đường , bên người bọn họ có bạch phong cùng A Đột, sẽ tìm được chúng ta."
Ánh mắt Lão giả nhất thời phiếm ra tinh quang: “Cốt Phàm ở trên đường ?"
“Đúng vậy. Chính là sư phụ ta còn mang hai đồ đệ, hai người kia thân mình không tốt, cho nên đi được chậm chút. A!" Trang Đông Dương quát to một tiếng, ảo não vỗ vỗ đầu, “Ta đã quên! Ta lập tức đem bạch phong phái ra, như vậy sư phụ có thể nhanh hơn tìm được chúng ta !" Cố không giải thích nhiều, Trang Đông Dương hướng A Đột nói: “A Đột, mau gọi bạch phong đi tiếp ứng sư phụ!"
“Hô hô hô…" A Đột hướng tới bạch phong đang ghé trên đỉnh đầu hắn kêu vài tiếng, bạch phong huy động cánh, chậm rãi bay lên. Hắc phong vẫn ngồi xổm trên lưng nó cũng nổi lên cánh, theo nó chậm rãi bay đi .
“Chi chi chi! !" Tiểu Bối vung quyền, chạy. Tựa hồ không thể đợi được lúc muốn đi tìm sư phó giải oan.
“Hắn muốn tới? Hắn muốn tới ?" Lão giả kích động có chút chân tay luống cuống, lại là sờ đầu, lại là sờ râu.
“Tiêu đại ca, ngài cùng sư phó của ta…" Trang Đông Dương nhịn không được hỏi.
Lão giả trừng mắt: “Đã nói người đầu tiên ta muốn nói cho là hắn! Không được hỏi nhiều!"
“Thực xin lỗi, ta lắm miệng ." Trang Đông Dương nhanh chóng xin lỗi, tiếp theo lại hỏi: “Tiêu đại ca, Lâm Thịnh Chi luyện quả thật là Hải phách chân kinh sao?"
Lời này vừa hỏi, tất cả mọi người ở bên trong bao gồm Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch đều nhìn qua, Hải phách chân kinh ── trên giang hồ ai không hiểu?
Kích động trên mặt Lão giả biến thành một loại cảm xúc phức tạp khó có thể hình dung, có khó xử, có bi thương, có cảm khái, có tự trách, cuối cùng, quy về một tiếng bất đắc dĩ thở dài.
“Hải phách chân kinh, tên này nghe lên có bao nhiêu uy phong a…" Lão giả lắc lắc đầu, “Thế nhưng có ai biết, này căn bản chính là một môn công phu hại người."
“Tiêu đại ca?"
Lão giả vuốt vuốt râu, ánh mắt xuyên qua mọi người, dừng ở trên một khối đá lớn: “Chỉ luận về võ học mà nói, Hải phách chân kinh xưng được với võ lâm đệ nhất tuyệt học. Chẳng sợ chỉ học đến vài tờ trong đó, cũng là ít người có thể địch, càng đừng nói chi tất cả nội công tâm pháp cùng quyền pháp trên quyển Hải phách chân kinh, kia tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất nhân. Nhưng là, mọi người chỉ nói nó là tuyệt thế võ học, lại không biết sau khi luyện Hải phách chân kinh không chỉ tính tình đại biến, hơn nữa sẽ trở nên càng ngày càng thị huyết, càng ngày càng tâm ngoan thủ lạt, cuối cùng trở thành quái vật không hề có nhân tính, chỉ muốn giết người, thầm muốn thấy máu."
Lam Vô Nguyệt cùng Trang Đông Dương vẻ mặt khiếp sợ, tiếp theo chợt nghe lão giả tiếp tục nói: “Này còn không phải chỗ đáng sợ nhất của Hải phách chân kinh. Hải phách chân kinh một khi tu luyện liền rất khó dừng lại, một ngày không luyện giống như không có ăn cơm, không có uống nước. Sau đó sẽ càng lún càng sâu, thẳng đến khi tiến vào tầng thứ tám cuối cùng đại công viên mãn. Bất quá cho đến lúc này, người cũng sẽ không còn lại là người."
Lam Vô Nguyệt thì thào hỏi: “Nhưng Lâm Thịnh Chi tựa hồ hai ba ngày mới ra luyện công a?"
Lão giả nói: “Hải phách chân kinh phân ra nội công cùng quyền pháp. Nội công cần đi ra nơi nào luyện? Đương nhiên là nơi càng bí mật luyện càng an toàn."
Lam Vô Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Lâm Thịnh Chi đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.
“Tiêu đại ca, ngài nói giết không chết Lâm Thịnh Chi lại là chuyện thế nào? Chẳng lẽ sau khi luyện Hải phách chân kinh sẽ đao thương bất nhập?"
Lão giả giải thích nói: “Không phải đao thương bất nhập, mà là sau khi luyện Hải phách chân kinh gân mạch sẽ nghịch chuyển, nội tức cũng sẽ so với thường nhân hùng hậu rất nhiều, chỉ tốt hơn so với đánh lên trên giấy bị gió thổi, uổng phí khí lực, hắn còn có thể rạch bị thương tay ngươi. Bất quá Hải phách chân kinh luyện đến cuối cùng, người không ra người quỷ không phải quỷ , cuối cùng cũng trốn không qua một chữ tử. Cái tên dùng điểu kia luyện không sâu, chỉ cần có tâm, vẫn là có thể dừng lại, chính là sẽ vất vả một chút, đem nội lực toàn bộ phế đi; nhưng Lâm Thịnh Chi này lại không được , hắn luyện quá sâu , đã tẩu hỏa nhập ma khó có thể tự kềm chế, các ngươi không cần phải cùng hắn cứng đối cứng, không tới năm năm hắn sẽ trở thành quái vật mỗi người đuổi giết."
“Làm cho hắn sống lâu thêm năm năm, rất tiện nghi hắn !" Lam Vô Nguyệt chưa hết giận, “Hắn là cha Tiểu Bảo, không thương Tiểu Bảo còn chưa tính, còn muốn giết nó. Phan Linh Tước dụng hình với Tiểu Bảo, hắn còn cùng Phan Linh Tước cấu kết với nhau làm chuyện ác, người như vậy chỉ có một đao một đao cắt sống hắn mới có thể giải hận!"
Lão giả khoát tay: “Hắn cũng không thể tính là người, ngươi cùng hắn tức giận cái gì? Hiện tại quan trọng nhất là oa nhi này thoát được vết thương trên người, bất quá thoạt nhìn oa nhi này không giống cha nó, quả nhiên là ngạt trúc xuất hảo duẩn (trúc xấu sinh ra măng ngon). Oa nhi này là đang thay cha nó trả nợ, cho nên mới chịu nhiều khổ như thế. Một chưởng kia của cha nó đánh rất tốt, hổ độc không ăn thịt con, hắn đánh một chưởng này, oa nhi này đã xem như trả hết nợ cho hắn, ngày sau có thể an thuận ."
Trong lòng Lam Vô Nguyệt dù có muôn vàn hận, sau khi nghe xong lời này cũng lập tức tiêu hơn phân nửa, trong lòng thở hắt ra."Vậy xem như Tiêu đại ca cát ngôn, Tiểu Bảo bị quá nhiều khổ, lão thiên gia nếu còn không cho nó hạnh phúc vậy rất không có mắt ."
“Người đang làm, trời đang nhìn, trong lòng lão thiên gia so với ai khác đều hiểu được, nhân quả báo ứng, ai cũng đừng nghĩ tránh được." lời Lão giả vừa nói xong liền tiếp tục cúi đầu làm dược . Thấy lão một bộ dáng không muốn nói nữa, đám người Lam Vô Nguyệt cũng không tiện hỏi lại cái gì. Mọi người nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, để ngừa nhân mã Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước tái xuất hiện.
Tác giả :
Neleta