Bảo Bối
Chương 14
CHƯƠNG 14:
Một đêm này Tiểu Bảo không chợp mắt. Quỷ ca ca bị thương quá nặng , cậu không dám tùy tiện di chuyển Quỷ ca ca. Nghĩ đến Ách Ba Đà còn có thể đến, Tiểu Bảo đem cam thủy dũng nhấc qua một bên, tiếp theo nấu cháo uy dược cho Quỷ ca ca. Trong cháo chứa đựng rất nhiều nước mắt Tiểu Bảo, toàn bộ một buổi tối, tiếng khóc trong hình phòng vốn chưa từng đứt đoạn.
Sờ sờ cái trán Quỷ ca ca đã không còn nóng, Tiểu Bảo đem dược hoàn dùng nước dần thành hồ sát lên miệng vết thương Quỷ ca ca. Diêm La vương tháng này cũng sẽ không đến, cậu muốn mang Quỷ ca ca đi trước khi Diêm La vương đến. Cậu chịu không nổi, chịu không nổi Quỷ ca ca lại bị đối đãi như vậy, càng chịu không nổi Quỷ ca ca bị Diêm La vương làm thành nhân trệ gì đó.
Ở trên mặt Quỷ ca ca nhẹ nhàng hôn hai cái, Tiểu Bảo lau nước mắt đứng lên. Thân mình thoáng lung lay, trước mắt từng trận trắng bệch, Tiểu Bảo đặt mông ngồi xuống. Tiếp tục như vậy sao có thể cứu ra Quỷ ca ca a? Nước mắt Tiểu Bảo vẫn thẳng rơi ra ngoài. Xuất ra một viên dược ăn, Tiểu Bảo nghỉ ngơi chốc lát lại đứng lên.
Tiến vào mật đạo bò về phòng, Tiểu Bảo đem cửa ngầm xếp lại rồi mới đi ra gầm giường . Mở cửa ra, trời chỉ mới vừa sáng, bốn phía im ắng . Tiểu Bảo quay trở lại thay đổi xiêm y, tiếp theo khóa kỹ cửa mang tiểu Bối ly khai. Chạy tiểu mã xa đi vào dược quán, dược quán còn chưa có mở cửa, Tiểu Bảo tiến vào bên trong xe ôm tiểu Bối nằm xuống, như vậy sẽ không sợ ngủ muộn.
Trên ngã tư đường dần dần truyền đến tiếng người, ván cửa dược quán cũng được người từ bên trong lấy xuống. Sư huynh Tiểu Bảo sau khi hạ xuông hai khối ván cửa liền kinh hô một tiếng, vội vàng đem ván cửa phóng tới một bên, đi đến ngoài cửa xe ngựa xốc lên màn xe.
“Sư phó, sư nương!"
Đại đồ đệ hướng bên trong dược quán hô lớn.
“Đến đây, ra chuyện gì ?" Cung sư nương tay cầm chổi chạy ra, Cung sư phó lại còn để mớ tóc dài đi tới . Vừa thấy xe ngựa Tiểu Bảo đứng ở ngoài dược quán, Cung sư nương bỏ luôn cái chổi chạy tới: “Xảy ra chuyện gì? Là Tiểu Bảo tử?"
“Sư nương, người xem." Đại đồ đệ xốc lên màn xe, Cung sư nương nhìn vào thăm dò, lập tức sắc mặt thay đổi, vội vàng quay đầu kêu: “Tướng công, là Tiểu Bảo tử!" Tiểu Bối đã tỉnh, tinh thần thật không tốt kêu hai tiếng.
Cung sư phó đi ra , hướng bên trong xe nhìn thoáng qua sau đó đem Cung sư nương đẩy lên một bên, nói: “Ta đem Tiểu Bảo ôm vào, ngươi nhanh đi làm cơm."
“Ai!"
Cung sư phó đem Tiểu Bảo không hề có động tĩnh bế ra, Cung sư nương phân phó đại đồ đệ nhìn dược quán, nàng vội vàng chạy về nội viện đi làm cơm.
Đem Tiểu Bảo đặt ở trên giường mình, Cung sư phó lập tức vì Tiểu Bảo bắt mạch, tiểu Bối ngồi ở chân giường, cúi lỗ tai. Mày Cung sư phó càng nhíu càng chặt, tiếp theo nặng nề phun ra một hơi, thu hồi tay, thoát xiêm y cùng hài cho Tiểu Bảo, lại đắp hảo chăn.
“Tiểu Bối, theo ta đi ra ngoài, cho Tiểu Bảo hảo hảo ngủ một giấc."
“Chi chi chi." Tiểu Bối lắc đầu, không đi.
“Đi, đi ăn cơm, ăn no rồi ngươi trở về bồi Tiểu Bảo."
“Chi chi."
Tiểu Bối đứng lên nhìn nhìn Tiểu Bảo, một tay giữ chặt tay Cung sư phó theo hắn đi ra ngoài.
Cung sư phó vừa ra tới, Cung sư nương bận việc ở phòng bếp lau tay liền đi ra .
“Tiểu Bảo tử xảy ra chuyện gì?"
Cung sư phó đầy mắt nghi hoặc nói: “Tiểu Bảo là quá mức mệt mỏi, đau lòng quá độ, hơn nữa thân mình rất hư, hiện tại vẫn là mê man. Cho hảo hảo ngủ một giấc, lại ăn ngon chịu chút, ta lập tức đi khai dược cho nó. Chờ Tiểu Bảo tỉnh, ngươi đem dược ngao (sắc dược) cho nó uống."
Cung sư nương gật gật đầu, vẫn là đầy mắt nghi hoặc: “Tiểu Bảo sau khi trở về rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có nên đi tìm Nhữ Tín hỏi một chút hay không? Cũng không biết Tiểu Bảo đến tột cùng là nhà ai."
Cung sư phó nghĩ nghĩ, nói: “Đợi lát nữa ta tự mình đi tìm Nhữ Tín hỏi một chút, nếu thật sự không được, chúng ta nhìn xem có thể thuyết phục cha Tiểu Bảo hay không, để cho Tiểu Bảo theo chúng ta đi."
Cung sư nương nở nụ cười: “Ta sớm đã muốn đem Tiểu Bảo lại đây . Dù sao cha Tiểu Bảo cũng không thương nó, không bằng cho chúng ta thương."
“Ngươi đi nấu cơm trước, Tiểu Bảo trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Ngươi thủ dược quán, ta cơm nước xong đi tìm Nhữ Tín."
“Hảo."
Trong thiên viện Lâm phủ, Nam Nhữ Tín sau khi nghe thấy Cung sư phó nói xong, phá lệ kinh ngạc hỏi: “Tiểu Bảo mệt ngất?"
Cung sư phó nghiêm túc nói: “Nhữ tín, Tiểu Bảo là nhi tử nhà ai? Nó không chỉ là mệt , thân mình hư giống như đã lâu không có hảo hảo ăn cơm, đêm qua tựa hồ cũng là khóc một đêm."
Nam Nhữ Tín nhíu chặt mi, sau một lúc lâu, hắn nói: " Thân thế Tiểu Bảo ngươi đừng hỏi, này không chỉ là đối với ngươi tốt mà còn là đối với Tiểu Bảo tốt. Nhưng việc Tiểu Bảo không có hảo hảo ăn cơm thì thật kỳ quái . Nó ở nơi đó của ngươi không có khả năng ăn không đủ no, sau khi về nhà cũng không có khả năng đói . Cha nó đối với nó mặc dù không tốt, cũng chưa từng cắt xén qua cái ăn của nó. Chờ ta hỏi một chút, này rốt cuộc là sao vậy."
Cung sư phó nói: “Nhữ Tín, ta muốn thu dưỡng Tiểu Bảo, ngươi giúp ta hỏi cha nó một chút, có thể đem Tiểu Bảo cho ta hay không."
Nam Nhữ Tín vừa nghe, vội la lên: “Ngươi cũng đừng động tâm tư này, vạn nhất làm cho cha Tiểu Bảo biết chuyện này, Tiểu Bảo sẽ có thể gặp phiền toái . Ngươi nếu muốn Tiểu Bảo sau này tốt thì không cần phải hỏi đến thân thế Tiểu Bảo.Hai năm này ngươi hảo hảo bồi nó, Tiểu Bảo rất thông minh, bản sự hai năm này theo chỗ ngươi học được đủ để nó đi ra ngoài tìm phần việc nuôi sống chính mình ."
“Lời này của ngươi có ý gì?" Cung sư phó cảm thấy kinh hãi, “Tiểu Bảo hai năm sau phải đi?"
Nam Nhữ Tín bất đắc dĩ nói: “Tiểu Bảo hai năm sau phải rời nhà đi, với thân thế của nó, nó không có khả năng ở tại chỗ này, phải đi đến nơi khác. Ta đem Tiểu Bảo giao cho ngươi cũng đã nói rõ ngươi không phải người ngoài. Nguyên bản ta là có thể dạy nó, nhưng thực không tiện." Nghĩ đến việc này, tâm tình hắn trầm trọng nói: “Tiểu Bảo khẳng định là mỗi ngày đọc sách, không hảo hảo nghỉ ngơi, lúc này mới mệt ngất. Nó muốn hai năm này học nhiều bản sự một chút, ngày sau đi ra ngoài cũng hảo nuôi sống chính mình, không cho chúng ta lo lắng."
Cung sư phó còn muốn nói ra suy nghĩ của mình, Nam Nhữ Tín cắt đứt lời hắn: “Ngươi cứ nghe ta một câu, đừng hỏi nhiều về chuyện Tiểu Bảo. Có một số việc chúng ta bất lực, Tiểu Bảo rời đi nơi này tốt hơn so với việc ở lại chỗ này. Tiểu Bảo là hài tử không muốn làm cho người ta vì nó bận tâm, có khổ cũng sẽ không nói với người khác. Sau khi nương nó đi rồi nó vẫn là một mình trôi qua, tối hôm qua nó khẳng định là lại mơ thấy nương nó, cho nên mới sẽ khóc. Tập Sơn, Tiểu Bảo ta tạm thời giao cho ngươi ."
“Đừng nói như thế, ta và tẩu tử ngươi đều là thật tâm thích Tiểu Bảo." Thấy việc thu dưỡng Tiểu Bảo đã vô vọng, Nam Nhữ Tín cũng không ở lại lâu , nói: “Tiểu Bảo muốn học nhiều bản sự, ta đây liền cho nó thêm chút thời gian. Như vậy, nó cách một ngày đến dược quán học đồ đi, Tiểu Bảo thực thông minh, không đến hai năm nó có thể ở dược quán xem chẩn . Như vậy ngày khác đi ra ngoài cũng có thể đến dược quán tìm một phần việc, nếu còn học bản sự khác vậy lại càng không để chính mình đói."
Nam Nhữ Tín gật gật đầu: “Làm phiền ngươi ."
Cáo biệt Nam Nhữ Tín, Cung sư phó về tới dược quán, nghe được đáp án của hắn, Cung sư nương tiến đến bên người Cung sư phó nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói… Tiểu Bảo tử có thể là nhi tử của Lâm gia không?"
Cung sư phó lập tức nói: “Không cần hỏi nhiều! Chúng ta không sợ phiền toái, nhưng không thể hại Tiểu Bảo. Nhữ Tín đều đã nói như thế, chúng ta coi như cái gì cũng không biết. Ta tính từ hôm nay trở đi làm cho Tiểu Bảo cách ngày đến dược quán một lần, nó khẳng định là buổi tối trở về lại đọc sách đến khuya, ngày hôm sau còn phải sáng sớm đến dược quán, cho nên mới mệt nhọc như thế. Thân mình Tiểu Bảo từ lúc trong bụng mẹ đi ra đã không khỏe mạnh, như vậy nó có thể có thêm nhiều thời gian đọc sách hơn, lại không chậm trễ học đồ."
“Cũng tốt." Cung sư nương chua xót nói nhỏ: “Nếu Tiểu Bảo tử có thể lưu lại thì tốt rồi."
Cung sư phó chỉ là thở dài.
Mãi cho đến chạng vạng, Tiểu Bảo mới u u tỉnh lại. Bụng thầm thì kêu, Tiểu Bảo mơ mơ màng màng được sư nương dìu lên, uống lên một bát lớn phong đường thủy, lại ăn một chén cháo đầy, Tiểu Bảo mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tựa vào trong lòng ấm áp của sư nương, Tiểu Bảo cúi đầu gọi một tiếng: “Sư nương…" Nước mắt lập tức trào ra.
Cung sư nương lau nước mắt của nó, hai tay từ phía sau ôm nó hỏi: “Tiểu Bảo tử, nói cho sư nương, xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Bảo xoay người, vùi vào trong lòng sư nương vừa khóc vừa kêu: “Sư nương… Ô ô… Sư nương…"
Cậu vừa khóc, nước mắt Cung sư nương cũng ngăn không được, sờ sờ đầu Tiểu Bảo nói: “Tiểu Bảo tử, nói cho sư nương, chịu ủy khuất gì? Sư nương làm chủ cho ngươi."
Tiểu Bảo lắc đầu, không phải cậu chịu ủy khuất , là Quỷ ca ca. Trước mắt tất cả đều là Quỷ ca ca đầy người là huyết, tâm Tiểu Bảo vô cùng đau đớn.
Cung sư nương nghĩ rằng Tiểu Bảo là không muốn nói, cũng sẽ không truy vấn . Ôm chặt lấy Tiểu Bảo, làm cho cậu khóc thật thống khoái, Cung sư nương ở trong lòng đem cha Tiểu Bảo mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Tiếng khóc biến thành khẽ khàng nức nở, Tiểu Bảo lúc này mới từ trong lòng sư nương lui ra, ngẩng đầu, hai mắt sưng đỏ nói: “Sư nương, ta, không có việc gì, . Ta tối hôm qua, mơ thấy, nương ."
Quả nhiên là mộng thấy nương. Cung sư nương lau khóe mắt ướt át của Tiểu Bảo, từ ái nói: “Sư nương chính là nương của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo sau này nhớ nương cứ tìm sư nương."
“Sư nương…" khóe miệng Tiểu Bảo phiết phiết (cong cong), lại muốn khóc, nhưng là trong mắt cũng là hạnh phúc được yêu thương.
Ôm Tiểu Bảo ngồi hồi lâu, Cung sư nương đem chuyện hôm nay cùng Cung sư phó thương lượng nói cho Tiểu Bảo. Nghe xong, trong lòng Tiểu Bảo vừa áy náy lại vừa cao hứng. Áy náy là cậu giấu diếm sư phó sư nương, làm cho sư phó sư nương vì cậu lo lắng ; cao hứng là cậu có nhiều thời giờ có thể đào mật đạo.
“Tiểu Bảo tử, ngươi phải chiếu cố chính mình, không thể tiếp tục không để ý thân mình như vậy, biết không?"
“Ân."
Cậu phải nghỉ ngơi dưỡng sức cứu Quỷ ca ca.
“Buổi tối phải đi ngủ sớm một chút, mỗi bữa đều phải ăn nhiều cơm."
“Ân."
Sẽ không lại làm cho sư phó sư nương lo lắng .
Nhìn xem sắc trời không còn sớm , Cung sư nương có tâm lưu Tiểu Bảo trụ lại, nhưng lại cố kỵ dặn dò của Nam Nhữ Tín. Uy Tiểu Bảo uống dược xong, lại cho cậu bao dược liệu cùng thức ăn , Cung sư phó cùng Cung sư nương đưa Tiểu Bảo ra dược quán.
“Tiểu Bảo, có gì khó khăn phải cùng sư phó nói, nơi này của sư phó không tiếc thêm một đôi đũa cho ngươi."
“Cám ơn, sư phó."
Tiểu Bảo nhẫn nước mắt trở về, ôm ôm sư phó cùng sư nương, lên xe ngựa.
Trở lại tiểu viện tử, Tiểu Bảo liền nhìn đến nam bá bá, hoàng bá bá còn có vài vị thẩm thẩm đều đang đợi cậu. Mọi người đều từ nơi của Nam Nhữ Tín biết được Tiểu Bảo hôm nay mệt ngất, người có thể rỗi thời gian trên cơ bản đều chạy đến đây. Trên tay mỗi người đều cầm một thứ, có khi là thức ăn , có khi là y phục, có khi là thức uống. Mắt Tiểu Bảo lúc này đã phiếm hồng bổ nhào vào trong lòng thẩm thẩm.
Nam Nhữ Tín lại vì Tiểu Bảo chẩn trị một phen, các thẩm thẩm ở một bên càng không ngừng dặn dò. Tóm lại, mọi người đều thực đau lòng Tiểu Bảo, nhất là sắc mặt Tiểu Bảo thật không tốt, ánh mắt cùng hai má đều hồng đến sưng thũng . Ngay trước khi Tiểu Bảo trở về, các thúc thúc thẩm thẩm trong trù phòng đều đã thương lượng tốt, sau này mỗi ngày đều phải thêm cơm cho Tiểu Bảo, cậu hiện tại đúng là thời điểm phát triển, nhất định là buổi tối đói bụng không ăn cho nên mới khiến thân mình hư.
Tiểu Bảo hướng các bá bá thẩm thẩm nói lời cảm tạ, trong lòng lại thập phần áy náy. Nhưng chuyện của Quỷ ca ca cậu không thể cũng không dám nói cho người khác, chỉ có thể ở trong lòng hướng các thúc thúc bá bá thẩm thẩm nói lời xin lỗi.
Hoàng Lương Ngọc mang đến một rương thư cho Tiểu Bảo, phương diện gì cũng đều có. Hoàng Lương Ngọc không giúp được gì, hắn hy vọng Tiểu Bảo có thể xem nhiều thư một chút, như vậy sau khi đi ra ngoài sẽ biết nên như thế nào một mình sinh hoạt. Đây là lễ vật Tiểu Bảo thích nhất, cười đến hai mắt sưng đỏ đều thành một cái đường may.
Muốn cho Tiểu Bảo sớm nghỉ ngơi một chút nên mọi người dặn dò xong liền ly khai. Các thẩm trong phủ làm cho cậu một bộ y phục mới, miệng hàm kẹo mạch nha thẩm thẩm cho, trong mắt Tiểu Bảo tràn đầy nước mắt. Xuống giường, đóng chặt cửa sổ, Tiểu Bảo thay xiêm y bẩn của mình, bao lấy đầu tóc, đi vào gầm giường.
Một đêm này Tiểu Bảo không chợp mắt. Quỷ ca ca bị thương quá nặng , cậu không dám tùy tiện di chuyển Quỷ ca ca. Nghĩ đến Ách Ba Đà còn có thể đến, Tiểu Bảo đem cam thủy dũng nhấc qua một bên, tiếp theo nấu cháo uy dược cho Quỷ ca ca. Trong cháo chứa đựng rất nhiều nước mắt Tiểu Bảo, toàn bộ một buổi tối, tiếng khóc trong hình phòng vốn chưa từng đứt đoạn.
Sờ sờ cái trán Quỷ ca ca đã không còn nóng, Tiểu Bảo đem dược hoàn dùng nước dần thành hồ sát lên miệng vết thương Quỷ ca ca. Diêm La vương tháng này cũng sẽ không đến, cậu muốn mang Quỷ ca ca đi trước khi Diêm La vương đến. Cậu chịu không nổi, chịu không nổi Quỷ ca ca lại bị đối đãi như vậy, càng chịu không nổi Quỷ ca ca bị Diêm La vương làm thành nhân trệ gì đó.
Ở trên mặt Quỷ ca ca nhẹ nhàng hôn hai cái, Tiểu Bảo lau nước mắt đứng lên. Thân mình thoáng lung lay, trước mắt từng trận trắng bệch, Tiểu Bảo đặt mông ngồi xuống. Tiếp tục như vậy sao có thể cứu ra Quỷ ca ca a? Nước mắt Tiểu Bảo vẫn thẳng rơi ra ngoài. Xuất ra một viên dược ăn, Tiểu Bảo nghỉ ngơi chốc lát lại đứng lên.
Tiến vào mật đạo bò về phòng, Tiểu Bảo đem cửa ngầm xếp lại rồi mới đi ra gầm giường . Mở cửa ra, trời chỉ mới vừa sáng, bốn phía im ắng . Tiểu Bảo quay trở lại thay đổi xiêm y, tiếp theo khóa kỹ cửa mang tiểu Bối ly khai. Chạy tiểu mã xa đi vào dược quán, dược quán còn chưa có mở cửa, Tiểu Bảo tiến vào bên trong xe ôm tiểu Bối nằm xuống, như vậy sẽ không sợ ngủ muộn.
Trên ngã tư đường dần dần truyền đến tiếng người, ván cửa dược quán cũng được người từ bên trong lấy xuống. Sư huynh Tiểu Bảo sau khi hạ xuông hai khối ván cửa liền kinh hô một tiếng, vội vàng đem ván cửa phóng tới một bên, đi đến ngoài cửa xe ngựa xốc lên màn xe.
“Sư phó, sư nương!"
Đại đồ đệ hướng bên trong dược quán hô lớn.
“Đến đây, ra chuyện gì ?" Cung sư nương tay cầm chổi chạy ra, Cung sư phó lại còn để mớ tóc dài đi tới . Vừa thấy xe ngựa Tiểu Bảo đứng ở ngoài dược quán, Cung sư nương bỏ luôn cái chổi chạy tới: “Xảy ra chuyện gì? Là Tiểu Bảo tử?"
“Sư nương, người xem." Đại đồ đệ xốc lên màn xe, Cung sư nương nhìn vào thăm dò, lập tức sắc mặt thay đổi, vội vàng quay đầu kêu: “Tướng công, là Tiểu Bảo tử!" Tiểu Bối đã tỉnh, tinh thần thật không tốt kêu hai tiếng.
Cung sư phó đi ra , hướng bên trong xe nhìn thoáng qua sau đó đem Cung sư nương đẩy lên một bên, nói: “Ta đem Tiểu Bảo ôm vào, ngươi nhanh đi làm cơm."
“Ai!"
Cung sư phó đem Tiểu Bảo không hề có động tĩnh bế ra, Cung sư nương phân phó đại đồ đệ nhìn dược quán, nàng vội vàng chạy về nội viện đi làm cơm.
Đem Tiểu Bảo đặt ở trên giường mình, Cung sư phó lập tức vì Tiểu Bảo bắt mạch, tiểu Bối ngồi ở chân giường, cúi lỗ tai. Mày Cung sư phó càng nhíu càng chặt, tiếp theo nặng nề phun ra một hơi, thu hồi tay, thoát xiêm y cùng hài cho Tiểu Bảo, lại đắp hảo chăn.
“Tiểu Bối, theo ta đi ra ngoài, cho Tiểu Bảo hảo hảo ngủ một giấc."
“Chi chi chi." Tiểu Bối lắc đầu, không đi.
“Đi, đi ăn cơm, ăn no rồi ngươi trở về bồi Tiểu Bảo."
“Chi chi."
Tiểu Bối đứng lên nhìn nhìn Tiểu Bảo, một tay giữ chặt tay Cung sư phó theo hắn đi ra ngoài.
Cung sư phó vừa ra tới, Cung sư nương bận việc ở phòng bếp lau tay liền đi ra .
“Tiểu Bảo tử xảy ra chuyện gì?"
Cung sư phó đầy mắt nghi hoặc nói: “Tiểu Bảo là quá mức mệt mỏi, đau lòng quá độ, hơn nữa thân mình rất hư, hiện tại vẫn là mê man. Cho hảo hảo ngủ một giấc, lại ăn ngon chịu chút, ta lập tức đi khai dược cho nó. Chờ Tiểu Bảo tỉnh, ngươi đem dược ngao (sắc dược) cho nó uống."
Cung sư nương gật gật đầu, vẫn là đầy mắt nghi hoặc: “Tiểu Bảo sau khi trở về rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có nên đi tìm Nhữ Tín hỏi một chút hay không? Cũng không biết Tiểu Bảo đến tột cùng là nhà ai."
Cung sư phó nghĩ nghĩ, nói: “Đợi lát nữa ta tự mình đi tìm Nhữ Tín hỏi một chút, nếu thật sự không được, chúng ta nhìn xem có thể thuyết phục cha Tiểu Bảo hay không, để cho Tiểu Bảo theo chúng ta đi."
Cung sư nương nở nụ cười: “Ta sớm đã muốn đem Tiểu Bảo lại đây . Dù sao cha Tiểu Bảo cũng không thương nó, không bằng cho chúng ta thương."
“Ngươi đi nấu cơm trước, Tiểu Bảo trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Ngươi thủ dược quán, ta cơm nước xong đi tìm Nhữ Tín."
“Hảo."
Trong thiên viện Lâm phủ, Nam Nhữ Tín sau khi nghe thấy Cung sư phó nói xong, phá lệ kinh ngạc hỏi: “Tiểu Bảo mệt ngất?"
Cung sư phó nghiêm túc nói: “Nhữ tín, Tiểu Bảo là nhi tử nhà ai? Nó không chỉ là mệt , thân mình hư giống như đã lâu không có hảo hảo ăn cơm, đêm qua tựa hồ cũng là khóc một đêm."
Nam Nhữ Tín nhíu chặt mi, sau một lúc lâu, hắn nói: " Thân thế Tiểu Bảo ngươi đừng hỏi, này không chỉ là đối với ngươi tốt mà còn là đối với Tiểu Bảo tốt. Nhưng việc Tiểu Bảo không có hảo hảo ăn cơm thì thật kỳ quái . Nó ở nơi đó của ngươi không có khả năng ăn không đủ no, sau khi về nhà cũng không có khả năng đói . Cha nó đối với nó mặc dù không tốt, cũng chưa từng cắt xén qua cái ăn của nó. Chờ ta hỏi một chút, này rốt cuộc là sao vậy."
Cung sư phó nói: “Nhữ Tín, ta muốn thu dưỡng Tiểu Bảo, ngươi giúp ta hỏi cha nó một chút, có thể đem Tiểu Bảo cho ta hay không."
Nam Nhữ Tín vừa nghe, vội la lên: “Ngươi cũng đừng động tâm tư này, vạn nhất làm cho cha Tiểu Bảo biết chuyện này, Tiểu Bảo sẽ có thể gặp phiền toái . Ngươi nếu muốn Tiểu Bảo sau này tốt thì không cần phải hỏi đến thân thế Tiểu Bảo.Hai năm này ngươi hảo hảo bồi nó, Tiểu Bảo rất thông minh, bản sự hai năm này theo chỗ ngươi học được đủ để nó đi ra ngoài tìm phần việc nuôi sống chính mình ."
“Lời này của ngươi có ý gì?" Cung sư phó cảm thấy kinh hãi, “Tiểu Bảo hai năm sau phải đi?"
Nam Nhữ Tín bất đắc dĩ nói: “Tiểu Bảo hai năm sau phải rời nhà đi, với thân thế của nó, nó không có khả năng ở tại chỗ này, phải đi đến nơi khác. Ta đem Tiểu Bảo giao cho ngươi cũng đã nói rõ ngươi không phải người ngoài. Nguyên bản ta là có thể dạy nó, nhưng thực không tiện." Nghĩ đến việc này, tâm tình hắn trầm trọng nói: “Tiểu Bảo khẳng định là mỗi ngày đọc sách, không hảo hảo nghỉ ngơi, lúc này mới mệt ngất. Nó muốn hai năm này học nhiều bản sự một chút, ngày sau đi ra ngoài cũng hảo nuôi sống chính mình, không cho chúng ta lo lắng."
Cung sư phó còn muốn nói ra suy nghĩ của mình, Nam Nhữ Tín cắt đứt lời hắn: “Ngươi cứ nghe ta một câu, đừng hỏi nhiều về chuyện Tiểu Bảo. Có một số việc chúng ta bất lực, Tiểu Bảo rời đi nơi này tốt hơn so với việc ở lại chỗ này. Tiểu Bảo là hài tử không muốn làm cho người ta vì nó bận tâm, có khổ cũng sẽ không nói với người khác. Sau khi nương nó đi rồi nó vẫn là một mình trôi qua, tối hôm qua nó khẳng định là lại mơ thấy nương nó, cho nên mới sẽ khóc. Tập Sơn, Tiểu Bảo ta tạm thời giao cho ngươi ."
“Đừng nói như thế, ta và tẩu tử ngươi đều là thật tâm thích Tiểu Bảo." Thấy việc thu dưỡng Tiểu Bảo đã vô vọng, Nam Nhữ Tín cũng không ở lại lâu , nói: “Tiểu Bảo muốn học nhiều bản sự, ta đây liền cho nó thêm chút thời gian. Như vậy, nó cách một ngày đến dược quán học đồ đi, Tiểu Bảo thực thông minh, không đến hai năm nó có thể ở dược quán xem chẩn . Như vậy ngày khác đi ra ngoài cũng có thể đến dược quán tìm một phần việc, nếu còn học bản sự khác vậy lại càng không để chính mình đói."
Nam Nhữ Tín gật gật đầu: “Làm phiền ngươi ."
Cáo biệt Nam Nhữ Tín, Cung sư phó về tới dược quán, nghe được đáp án của hắn, Cung sư nương tiến đến bên người Cung sư phó nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói… Tiểu Bảo tử có thể là nhi tử của Lâm gia không?"
Cung sư phó lập tức nói: “Không cần hỏi nhiều! Chúng ta không sợ phiền toái, nhưng không thể hại Tiểu Bảo. Nhữ Tín đều đã nói như thế, chúng ta coi như cái gì cũng không biết. Ta tính từ hôm nay trở đi làm cho Tiểu Bảo cách ngày đến dược quán một lần, nó khẳng định là buổi tối trở về lại đọc sách đến khuya, ngày hôm sau còn phải sáng sớm đến dược quán, cho nên mới mệt nhọc như thế. Thân mình Tiểu Bảo từ lúc trong bụng mẹ đi ra đã không khỏe mạnh, như vậy nó có thể có thêm nhiều thời gian đọc sách hơn, lại không chậm trễ học đồ."
“Cũng tốt." Cung sư nương chua xót nói nhỏ: “Nếu Tiểu Bảo tử có thể lưu lại thì tốt rồi."
Cung sư phó chỉ là thở dài.
Mãi cho đến chạng vạng, Tiểu Bảo mới u u tỉnh lại. Bụng thầm thì kêu, Tiểu Bảo mơ mơ màng màng được sư nương dìu lên, uống lên một bát lớn phong đường thủy, lại ăn một chén cháo đầy, Tiểu Bảo mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tựa vào trong lòng ấm áp của sư nương, Tiểu Bảo cúi đầu gọi một tiếng: “Sư nương…" Nước mắt lập tức trào ra.
Cung sư nương lau nước mắt của nó, hai tay từ phía sau ôm nó hỏi: “Tiểu Bảo tử, nói cho sư nương, xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Bảo xoay người, vùi vào trong lòng sư nương vừa khóc vừa kêu: “Sư nương… Ô ô… Sư nương…"
Cậu vừa khóc, nước mắt Cung sư nương cũng ngăn không được, sờ sờ đầu Tiểu Bảo nói: “Tiểu Bảo tử, nói cho sư nương, chịu ủy khuất gì? Sư nương làm chủ cho ngươi."
Tiểu Bảo lắc đầu, không phải cậu chịu ủy khuất , là Quỷ ca ca. Trước mắt tất cả đều là Quỷ ca ca đầy người là huyết, tâm Tiểu Bảo vô cùng đau đớn.
Cung sư nương nghĩ rằng Tiểu Bảo là không muốn nói, cũng sẽ không truy vấn . Ôm chặt lấy Tiểu Bảo, làm cho cậu khóc thật thống khoái, Cung sư nương ở trong lòng đem cha Tiểu Bảo mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Tiếng khóc biến thành khẽ khàng nức nở, Tiểu Bảo lúc này mới từ trong lòng sư nương lui ra, ngẩng đầu, hai mắt sưng đỏ nói: “Sư nương, ta, không có việc gì, . Ta tối hôm qua, mơ thấy, nương ."
Quả nhiên là mộng thấy nương. Cung sư nương lau khóe mắt ướt át của Tiểu Bảo, từ ái nói: “Sư nương chính là nương của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo sau này nhớ nương cứ tìm sư nương."
“Sư nương…" khóe miệng Tiểu Bảo phiết phiết (cong cong), lại muốn khóc, nhưng là trong mắt cũng là hạnh phúc được yêu thương.
Ôm Tiểu Bảo ngồi hồi lâu, Cung sư nương đem chuyện hôm nay cùng Cung sư phó thương lượng nói cho Tiểu Bảo. Nghe xong, trong lòng Tiểu Bảo vừa áy náy lại vừa cao hứng. Áy náy là cậu giấu diếm sư phó sư nương, làm cho sư phó sư nương vì cậu lo lắng ; cao hứng là cậu có nhiều thời giờ có thể đào mật đạo.
“Tiểu Bảo tử, ngươi phải chiếu cố chính mình, không thể tiếp tục không để ý thân mình như vậy, biết không?"
“Ân."
Cậu phải nghỉ ngơi dưỡng sức cứu Quỷ ca ca.
“Buổi tối phải đi ngủ sớm một chút, mỗi bữa đều phải ăn nhiều cơm."
“Ân."
Sẽ không lại làm cho sư phó sư nương lo lắng .
Nhìn xem sắc trời không còn sớm , Cung sư nương có tâm lưu Tiểu Bảo trụ lại, nhưng lại cố kỵ dặn dò của Nam Nhữ Tín. Uy Tiểu Bảo uống dược xong, lại cho cậu bao dược liệu cùng thức ăn , Cung sư phó cùng Cung sư nương đưa Tiểu Bảo ra dược quán.
“Tiểu Bảo, có gì khó khăn phải cùng sư phó nói, nơi này của sư phó không tiếc thêm một đôi đũa cho ngươi."
“Cám ơn, sư phó."
Tiểu Bảo nhẫn nước mắt trở về, ôm ôm sư phó cùng sư nương, lên xe ngựa.
Trở lại tiểu viện tử, Tiểu Bảo liền nhìn đến nam bá bá, hoàng bá bá còn có vài vị thẩm thẩm đều đang đợi cậu. Mọi người đều từ nơi của Nam Nhữ Tín biết được Tiểu Bảo hôm nay mệt ngất, người có thể rỗi thời gian trên cơ bản đều chạy đến đây. Trên tay mỗi người đều cầm một thứ, có khi là thức ăn , có khi là y phục, có khi là thức uống. Mắt Tiểu Bảo lúc này đã phiếm hồng bổ nhào vào trong lòng thẩm thẩm.
Nam Nhữ Tín lại vì Tiểu Bảo chẩn trị một phen, các thẩm thẩm ở một bên càng không ngừng dặn dò. Tóm lại, mọi người đều thực đau lòng Tiểu Bảo, nhất là sắc mặt Tiểu Bảo thật không tốt, ánh mắt cùng hai má đều hồng đến sưng thũng . Ngay trước khi Tiểu Bảo trở về, các thúc thúc thẩm thẩm trong trù phòng đều đã thương lượng tốt, sau này mỗi ngày đều phải thêm cơm cho Tiểu Bảo, cậu hiện tại đúng là thời điểm phát triển, nhất định là buổi tối đói bụng không ăn cho nên mới khiến thân mình hư.
Tiểu Bảo hướng các bá bá thẩm thẩm nói lời cảm tạ, trong lòng lại thập phần áy náy. Nhưng chuyện của Quỷ ca ca cậu không thể cũng không dám nói cho người khác, chỉ có thể ở trong lòng hướng các thúc thúc bá bá thẩm thẩm nói lời xin lỗi.
Hoàng Lương Ngọc mang đến một rương thư cho Tiểu Bảo, phương diện gì cũng đều có. Hoàng Lương Ngọc không giúp được gì, hắn hy vọng Tiểu Bảo có thể xem nhiều thư một chút, như vậy sau khi đi ra ngoài sẽ biết nên như thế nào một mình sinh hoạt. Đây là lễ vật Tiểu Bảo thích nhất, cười đến hai mắt sưng đỏ đều thành một cái đường may.
Muốn cho Tiểu Bảo sớm nghỉ ngơi một chút nên mọi người dặn dò xong liền ly khai. Các thẩm trong phủ làm cho cậu một bộ y phục mới, miệng hàm kẹo mạch nha thẩm thẩm cho, trong mắt Tiểu Bảo tràn đầy nước mắt. Xuống giường, đóng chặt cửa sổ, Tiểu Bảo thay xiêm y bẩn của mình, bao lấy đầu tóc, đi vào gầm giường.
Tác giả :
Neleta