Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh
Chương 75: Mèo giương móng vuốt
Cơm trưa là do Đồ Liên đưa tới. Đỗ Nhược cứ nghĩ mình sẽ thoát khỏi canh gà thuốc bắc, ai ngờ tên Trần Vũ Dương đáng ghét này lại không buông tha cho cậu.
Buổi trưa Đỗ Nhược giận dỗi không chịu ăn, không ngờ Trần Vũ Dương không ép cậu phải ăn nữa. Giữa trưa Đỗ Nhược có thói quen ngủ trưa, tiện thể trốn trong phòng Trần Vũ Dương không chịu đi ra, tiếc là Trần Vũ Dương có chìa khoá, cậu đã khoá hắn ngoài cửa, nhưng vẫn bị hắn lôi dậy.
Đỗ Nhược không tình nguyện mặc áo khoác vào, lại tiện tay cầm điểm tâm đi.
Lúc Đỗ Nhược trở lại văn phòng, tất cả mọi người đều đã ở đó rồi. Cậu ngồi vào vị trí của mình, trên bàn có một cái bình giữ nhiệt, Đỗ Nhược mở ra, là sữa nóng.
Không cần đoán cũng biết là ai mang đến, Đỗ Nhược muốn đổ đi, nhưng do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa lên uống. Nếu như bị Trần Vũ Dương biết được thì không phải chỉ là chuyện một ly sữa bị đổ đi nữa đâu. (thông mình đấy :v)
Uống cùng với điểm tâm, cuối cùng Đỗ Nhược cũng ăn no. Trong lòng Đỗ Nhược vẫn còn ngột ngạt, cho nên mặc kệ ai kêu cậu làm việc cậu cũng hờ hững, ghé đầu vào bàn đi ngủ.
Sau đó Diệp Ngải thông báo cho cậu biết, trưởng phòng kêu cậu lên văn phòng.
Đỗ Nhược bất an đi sau lưng Diệp Ngải, hôm nay… Là lần thứ hai đi vào phòng làm việc của trưởng phòng đúng không ?
Trong lòng Đỗ Nhược cảm thấy may mắn, chắc chắn Trần Vũ Dương đã giáo huấn bọn họ, hừ, không cần sợ, nói không chừng bây giờ cậu đi vào, cái người trưởng phòng kia sẽ đưa ra gương mặt tươi cười chào đón.
Đương nhiên, sự thật lại không phải như vậy. Đỗ Nhược mới vừa vào cửa liền bị ánh mắt sắc bén của trưởng phòng làm cho run rẩy: “Trưởng.. Trưởng phòng tìm tôi…"
“Trưởng phòng ? Ôi, tôi đâu dám, người này chưa tới được bao lâu mà bắt đầu muốn nghỉ việc đúng không? Nhanh đi đi, đừng ở nơi này lấy bản tính thiếu gia ra đùa giỡn, vừa đúng lúc, bây giờ cậu chưa làm thủ tục nhậm chức, thừa dịp bây giờ, đừng gây thêm phiền toái nữa." Người này không chửi ầm lên đã cho Đỗ Nhược mặt mũi rồi, không, mặt mũi Đỗ Nhược không có hiệu quả với hắn, nhưng mà hắn nể tình mặt mũi Lâm Li mới tha cho cậu ta.
Vừa vào cửa, ánh mắt liền hồng hồng, bộ dáng giống như bị chà đạp, mẹ nó, tên khốn Lâm Li kia tòan đem phiền toái đến cho hắn. Lý Ngôn Trí vuốt mũi, cảm thấy thật là phiền toái.
“Tôi… Tôi…" Đỗ Nhược cúi đầu, một câu đều không nói ra được.
“Tôi cái gì mà tôi, mau bò trở lại làm việc cho tôi, nếu không muốn tự mình đi tìm Lâm Li."
Đỗ Nhược kinh ngạc ngẩng đầu, người này… Người này biết mình là… Tại sao lại dám làm vậy?
“Nhìn cái gì? Vẫn còn đợi tôi mời cậu ra ngoài sao? Có gì bất mãn thì tìm Lâm Li, hoặc là tìm Trần tổng, đừng ở chỗ này bày ra bộ dáng đáng thương."
Đỗ Nhược bị mắng xối xả, trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức.
Lý Ngôn Trí chỉ biết cậu là người của Lâm Li, câu nói kêu cậu đi tìm Trần Vũ Dương chỉ là thuận miệng nói ra, nếu hắn biết Đỗ Nhược là người Trần Vũ Dương, nói không chừng có đánh chết hắn cũng không để cho Lâm Li đem người vứt ở đây, nếu như người này xảy ra chuyện gì, người như Trần tổng, có thể chỉnh bọn họ đến chết. Còn Lâm Li sao… Bọn hắn là anh em lớn lên từ nhỏ, ai quản hắn là Phó tổng hay không phải là Phó tổng, mắng trước rồi nói sau.
Đỗ Nhược chán nản trở về văn phòng, ngoại trừ Khương Thiến vui sướng khi cậu gặp hoạ thì những người khác không có phản ứng gì, thậm chí còn vụng trộm an ủi cậu: “Không có việc gì, trưởng phòng Lý là người như vậy, đừng để trong lòng."
Đỗ Nhược nhìn họ bằng ánh mắt cảm kích, đem điểm tâm còn lại đẩy về phía họ: “Mời mọi người ăn điểm tâm."
Mọi người oa một tiếng liền vây quanh.
Khương Thiến ho khan, mọi người tản ra nhanh như chớp.
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, tâm tình đã khá hơn, xem ra mọi người đều có ý kiến với Khương Thiến, có cảm tình không tốt với một người không sao, có quan hệ tốt với mọi người là được.
Buổi chiều Đỗ Nhược lại bận rộn làm việc, ngoại trừ việc chạy tới chạy lui giữa các nghành còn đóng dấu văn kiện, bưng trà đổ nước cho Khương Thiến, không biết tại sao tâm tình Đỗ Nhược trở nên tốt hơn, mặc kệ Khương Thiến gây khó dễ thế nào cũng cong mắt cười lộ ra gương mặt vui vẻ, làm lỗ chân lông toàn thân Khương Thiến đều đứng lên.
Sắp tan ca, đột nhiên Đỗ Nhược la lớn: “Buối tối mời mọi người đến Minh Trang ăn cơm."
Lập tức trong văn phòng vang lên một trận hoan hở, xem đi, nhìn Đỗ Nhược liền biết đây không phải viên chức nhỏ, từ đầu đến chân là nửa năm tiền lương của bọn họ. Một đám người hưng phấn, Minh Trang không phải là nơi bình thường đâu.
“Chị Khương Thiến, nhất định là chị không muốn đi, tôi không miễn cưỡng chị đâu." Đỗ Nhược cười giống như mèo con ăn vụng thành công.
“Hừ, biết thì tốt." Khương Thiến nhìn đống giấy tờ, đặt ly trà trên bàn: “Đỗ Nhược, châm trà."
Đỗ Nhược mỉm cười ngọt ngào: “Được, có chuyện gì mà không thể." Châm trà thì châm trà, ngày mai tôi sẽ chỉnh cô đến chết, ai kêu cô dám cho tôi bưng trà đổ nước.
Rất lâu không gần sát người khác như vậy, Đỗ Nhược cảm thấy không quen, cả ngày chạy tới chạy lui, thật là mệt mỏi.
Cậu không dám nói với Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược luôn không thể chịu được dạy dỗ, biết rõ nói ra sẽ tốt hơn, nhưng vẫn muốn sờ râu cọp.
Làm sao Trần Vũ Dương không biết Đỗ Nhược muốn làm gì, người ở dưới mắt anh còn có thể chạy loạn sao. Để cho Đỗ Nhược và mọi người ăn cơm, là Trần Vũ Dương ngầm đồng ý, nếu không cậu còn chưa rời khỏi văn phòng đã bị đi Lâm Li xuống xách lên đây gặp anh.
Trần Vũ Dương nghe Chu Trì nói Đỗ Nhược muốn đi Minh Trang cũng chỉ cười cười, đứa nhỏ này thật đúng là thích trả thù, nhưng mà chỉ là một bữa cơm, cũng không phải Trần Vũ Dương hắn không mời nổi, đừng nói vài người trong văn phòng, cho dù mời mọi người trong công ty đi Minh Trang ăn bữa cơm hắn cũng mời được.
Vừa lên xe, Đỗ Nhược liền ngủ quên, trên xe Trần Vũ Dương luôn chuẩn bị sẵn cái mền, cho nên cậu yên tâm ngủ thiếp đi, nhưng lần này lại bị gió lạnh làm cho tỉnh giấc, Đỗ Nhược cảm thấy thật là tủi thân. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Diệp Ngải, lúc này Đỗ Nhược mới biết mình đang ở trên xe ai.
Hãng xe bình thường, ngồi ở phía sau có chút chen chúc, Đỗ Nhược dựa vào bả vai Diệp Ngải ngủ thiếp đi. Nhìn thấy Diệp Ngải nhìn cậu cười cười, mặt Đỗ Nhược đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi hơi mệt."
“Cậu đúng là thiếu gia, ở nhà chưa từng làm những việc này đúng không, ngày đầu tiên đi làm, mệt mỏi cũng là bình thường." Ánh mắt Diệp Ngải cực kỳ sắc bén, cho tới bây giờ cô cực kỳ mẫn cảm, vừa thấy Đỗ Nhược, lập tức chắc chắn, đây là thụ.
(xin phép nhưng cho mềnh cười một phát muahahahahahahahhahahah =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]] hủ hủ everywhere :3 )
Lúc mới đi vào văn phòng, khăn quàng Đỗ Nhược quấn quanh cổ, Diệp Ngải lập tức phát hiện tung tích khả nghi, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ cổ Đỗ Nhược có nhiều vết hôn khả nghi, đêm qua nhất định cực kỳ kịch liệt.
Chậc chậc, chẳng lẽ là Phó tổng? Diệp Ngải chống cằm suy nghĩ, Đỗ Nhược và Lâm Li, buổi chiều Đỗ Nhược mới vừa ra khỏi văn phòng trưởng phòng thì Lâm tổng liền vội vàng chạy xuống. Đúng không??? Nếu quả thật là Lâm tổng, vậy thư ký Giang làm sao bây giờ???
Buổi trưa Đỗ Nhược giận dỗi không chịu ăn, không ngờ Trần Vũ Dương không ép cậu phải ăn nữa. Giữa trưa Đỗ Nhược có thói quen ngủ trưa, tiện thể trốn trong phòng Trần Vũ Dương không chịu đi ra, tiếc là Trần Vũ Dương có chìa khoá, cậu đã khoá hắn ngoài cửa, nhưng vẫn bị hắn lôi dậy.
Đỗ Nhược không tình nguyện mặc áo khoác vào, lại tiện tay cầm điểm tâm đi.
Lúc Đỗ Nhược trở lại văn phòng, tất cả mọi người đều đã ở đó rồi. Cậu ngồi vào vị trí của mình, trên bàn có một cái bình giữ nhiệt, Đỗ Nhược mở ra, là sữa nóng.
Không cần đoán cũng biết là ai mang đến, Đỗ Nhược muốn đổ đi, nhưng do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa lên uống. Nếu như bị Trần Vũ Dương biết được thì không phải chỉ là chuyện một ly sữa bị đổ đi nữa đâu. (thông mình đấy :v)
Uống cùng với điểm tâm, cuối cùng Đỗ Nhược cũng ăn no. Trong lòng Đỗ Nhược vẫn còn ngột ngạt, cho nên mặc kệ ai kêu cậu làm việc cậu cũng hờ hững, ghé đầu vào bàn đi ngủ.
Sau đó Diệp Ngải thông báo cho cậu biết, trưởng phòng kêu cậu lên văn phòng.
Đỗ Nhược bất an đi sau lưng Diệp Ngải, hôm nay… Là lần thứ hai đi vào phòng làm việc của trưởng phòng đúng không ?
Trong lòng Đỗ Nhược cảm thấy may mắn, chắc chắn Trần Vũ Dương đã giáo huấn bọn họ, hừ, không cần sợ, nói không chừng bây giờ cậu đi vào, cái người trưởng phòng kia sẽ đưa ra gương mặt tươi cười chào đón.
Đương nhiên, sự thật lại không phải như vậy. Đỗ Nhược mới vừa vào cửa liền bị ánh mắt sắc bén của trưởng phòng làm cho run rẩy: “Trưởng.. Trưởng phòng tìm tôi…"
“Trưởng phòng ? Ôi, tôi đâu dám, người này chưa tới được bao lâu mà bắt đầu muốn nghỉ việc đúng không? Nhanh đi đi, đừng ở nơi này lấy bản tính thiếu gia ra đùa giỡn, vừa đúng lúc, bây giờ cậu chưa làm thủ tục nhậm chức, thừa dịp bây giờ, đừng gây thêm phiền toái nữa." Người này không chửi ầm lên đã cho Đỗ Nhược mặt mũi rồi, không, mặt mũi Đỗ Nhược không có hiệu quả với hắn, nhưng mà hắn nể tình mặt mũi Lâm Li mới tha cho cậu ta.
Vừa vào cửa, ánh mắt liền hồng hồng, bộ dáng giống như bị chà đạp, mẹ nó, tên khốn Lâm Li kia tòan đem phiền toái đến cho hắn. Lý Ngôn Trí vuốt mũi, cảm thấy thật là phiền toái.
“Tôi… Tôi…" Đỗ Nhược cúi đầu, một câu đều không nói ra được.
“Tôi cái gì mà tôi, mau bò trở lại làm việc cho tôi, nếu không muốn tự mình đi tìm Lâm Li."
Đỗ Nhược kinh ngạc ngẩng đầu, người này… Người này biết mình là… Tại sao lại dám làm vậy?
“Nhìn cái gì? Vẫn còn đợi tôi mời cậu ra ngoài sao? Có gì bất mãn thì tìm Lâm Li, hoặc là tìm Trần tổng, đừng ở chỗ này bày ra bộ dáng đáng thương."
Đỗ Nhược bị mắng xối xả, trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức.
Lý Ngôn Trí chỉ biết cậu là người của Lâm Li, câu nói kêu cậu đi tìm Trần Vũ Dương chỉ là thuận miệng nói ra, nếu hắn biết Đỗ Nhược là người Trần Vũ Dương, nói không chừng có đánh chết hắn cũng không để cho Lâm Li đem người vứt ở đây, nếu như người này xảy ra chuyện gì, người như Trần tổng, có thể chỉnh bọn họ đến chết. Còn Lâm Li sao… Bọn hắn là anh em lớn lên từ nhỏ, ai quản hắn là Phó tổng hay không phải là Phó tổng, mắng trước rồi nói sau.
Đỗ Nhược chán nản trở về văn phòng, ngoại trừ Khương Thiến vui sướng khi cậu gặp hoạ thì những người khác không có phản ứng gì, thậm chí còn vụng trộm an ủi cậu: “Không có việc gì, trưởng phòng Lý là người như vậy, đừng để trong lòng."
Đỗ Nhược nhìn họ bằng ánh mắt cảm kích, đem điểm tâm còn lại đẩy về phía họ: “Mời mọi người ăn điểm tâm."
Mọi người oa một tiếng liền vây quanh.
Khương Thiến ho khan, mọi người tản ra nhanh như chớp.
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, tâm tình đã khá hơn, xem ra mọi người đều có ý kiến với Khương Thiến, có cảm tình không tốt với một người không sao, có quan hệ tốt với mọi người là được.
Buổi chiều Đỗ Nhược lại bận rộn làm việc, ngoại trừ việc chạy tới chạy lui giữa các nghành còn đóng dấu văn kiện, bưng trà đổ nước cho Khương Thiến, không biết tại sao tâm tình Đỗ Nhược trở nên tốt hơn, mặc kệ Khương Thiến gây khó dễ thế nào cũng cong mắt cười lộ ra gương mặt vui vẻ, làm lỗ chân lông toàn thân Khương Thiến đều đứng lên.
Sắp tan ca, đột nhiên Đỗ Nhược la lớn: “Buối tối mời mọi người đến Minh Trang ăn cơm."
Lập tức trong văn phòng vang lên một trận hoan hở, xem đi, nhìn Đỗ Nhược liền biết đây không phải viên chức nhỏ, từ đầu đến chân là nửa năm tiền lương của bọn họ. Một đám người hưng phấn, Minh Trang không phải là nơi bình thường đâu.
“Chị Khương Thiến, nhất định là chị không muốn đi, tôi không miễn cưỡng chị đâu." Đỗ Nhược cười giống như mèo con ăn vụng thành công.
“Hừ, biết thì tốt." Khương Thiến nhìn đống giấy tờ, đặt ly trà trên bàn: “Đỗ Nhược, châm trà."
Đỗ Nhược mỉm cười ngọt ngào: “Được, có chuyện gì mà không thể." Châm trà thì châm trà, ngày mai tôi sẽ chỉnh cô đến chết, ai kêu cô dám cho tôi bưng trà đổ nước.
Rất lâu không gần sát người khác như vậy, Đỗ Nhược cảm thấy không quen, cả ngày chạy tới chạy lui, thật là mệt mỏi.
Cậu không dám nói với Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược luôn không thể chịu được dạy dỗ, biết rõ nói ra sẽ tốt hơn, nhưng vẫn muốn sờ râu cọp.
Làm sao Trần Vũ Dương không biết Đỗ Nhược muốn làm gì, người ở dưới mắt anh còn có thể chạy loạn sao. Để cho Đỗ Nhược và mọi người ăn cơm, là Trần Vũ Dương ngầm đồng ý, nếu không cậu còn chưa rời khỏi văn phòng đã bị đi Lâm Li xuống xách lên đây gặp anh.
Trần Vũ Dương nghe Chu Trì nói Đỗ Nhược muốn đi Minh Trang cũng chỉ cười cười, đứa nhỏ này thật đúng là thích trả thù, nhưng mà chỉ là một bữa cơm, cũng không phải Trần Vũ Dương hắn không mời nổi, đừng nói vài người trong văn phòng, cho dù mời mọi người trong công ty đi Minh Trang ăn bữa cơm hắn cũng mời được.
Vừa lên xe, Đỗ Nhược liền ngủ quên, trên xe Trần Vũ Dương luôn chuẩn bị sẵn cái mền, cho nên cậu yên tâm ngủ thiếp đi, nhưng lần này lại bị gió lạnh làm cho tỉnh giấc, Đỗ Nhược cảm thấy thật là tủi thân. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Diệp Ngải, lúc này Đỗ Nhược mới biết mình đang ở trên xe ai.
Hãng xe bình thường, ngồi ở phía sau có chút chen chúc, Đỗ Nhược dựa vào bả vai Diệp Ngải ngủ thiếp đi. Nhìn thấy Diệp Ngải nhìn cậu cười cười, mặt Đỗ Nhược đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi hơi mệt."
“Cậu đúng là thiếu gia, ở nhà chưa từng làm những việc này đúng không, ngày đầu tiên đi làm, mệt mỏi cũng là bình thường." Ánh mắt Diệp Ngải cực kỳ sắc bén, cho tới bây giờ cô cực kỳ mẫn cảm, vừa thấy Đỗ Nhược, lập tức chắc chắn, đây là thụ.
(xin phép nhưng cho mềnh cười một phát muahahahahahahahhahahah =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]] hủ hủ everywhere :3 )
Lúc mới đi vào văn phòng, khăn quàng Đỗ Nhược quấn quanh cổ, Diệp Ngải lập tức phát hiện tung tích khả nghi, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ cổ Đỗ Nhược có nhiều vết hôn khả nghi, đêm qua nhất định cực kỳ kịch liệt.
Chậc chậc, chẳng lẽ là Phó tổng? Diệp Ngải chống cằm suy nghĩ, Đỗ Nhược và Lâm Li, buổi chiều Đỗ Nhược mới vừa ra khỏi văn phòng trưởng phòng thì Lâm tổng liền vội vàng chạy xuống. Đúng không??? Nếu quả thật là Lâm tổng, vậy thư ký Giang làm sao bây giờ???
Tác giả :
Ngư Tiểu Vân