Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh
Chương 45: Diêu Nam - Ngoại truyện (1)
Diêu gia ở Hàng Châu, cũng được xem như gia thế nổi danh, không phải từ thương nghiệp, mà là từ chính trị.
Tiểu thiếu gia của Diêu gia kiêu căng lại tùy hứng, nhưng bề ngoài xuất chúng, hơn nữa còn cực kỳ thông minh, mọi người đều nói như vậy, câu thật, câu giả ai biết được. Nhưng như vậy cũng làm cho tiểu thiếu gia của Diêu gia, Diêu Nam dần có tiếng.
Diêu Nam thích đàn ông, điều này tự Diêu Nam đã biết từ lâu.
Khuôn mặt Diêu Nam thanh tú tinh xảo, lại mang phong thái cao quý, cho dù là ai thì cũng đều muốn đem người cao cao tại thượng như vậy áp dưới thân yêu thương một phen, nhưng Diêu Nam lại rất sợ, cho nên cậu vẫn tiếp xúc cùng với họ, nhưng luôn giữ khoảng cách.
Diêu Nam chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng luôn có cách mang người vào quán rượu làm xằng làm bậy. Đối với Diêu gia, Diêu Nam là một người có cũng được mà không có cũng không sao, cứ vậy mà tồn tại, nhưng dù sao cũng là một đứa con ở Diêu gia, cho nên những người nịnh bợ cậu chưa bao giờ là thiếu. Vậy nên, những chuyện mà Diêu Nam làm ra cũng đều là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hôm nay, Diêu Nam lại dẫn một đám người vào quán rượu, đi tới "Thâm Lam", vừa mới mở cửa, cho nên không có nhiều khách lắm.
Phục vụ bình thường đều lười biếng, nhưng hôm nay khác hẳn.Bên ngoài 'Thâm Lam', có 10 phục vụ đang đứng, xếp thành hai hàng ngay ngắn. Diêu Nam không có hứng thú với chuyện này, bởi vì nó chẳng có liên quan gì đến cậu, việc mình cần làm, là vào đây, sau đó chơi đùa cho thật tốt.
Nhưng vừa mới đi tới trước cửa, mấy phục vụ quen mặt lại ngăn cản bọn họ, áy náy nói: "Tiểu thiếu gia, hôm nay 'Thâm Lam' không buôn bán, thật xin lỗi, đã làm cậu mất công đến đây rồi."
Anh ta nói như vậy, Diêu Nam biết chắc chắn là có người bao rồi, nhưng Diêu Nam là ai? Cậu là tiểu thiếu gia của Diêu gia, cũng chính là người ngày thường vẫn hay quậy tung quán rượu lên. Cho nên Diêu Nam không thèm để ý tới người ngăn trở trước mặt, trực tiếp đi vào bên trong.
Phục vụ đuổi theo, bám lấy, ngăn cậu lại: "Tiểu thiếu gia, hôm nay có người tới, là người từ Bắc Kinh tới, là người đại diện, tiểu thiếu gia, đừng nói là chúng tôi không thể trêu vào, ngay cả Diêu gia, cũng phải nhượng bộ vài phần, cho nên hôm nay cậu nhịn một chút có được không?"
Diêu Nam bị mấy câu nói đó chọc giận, vung tay tát một cái: "Anh nghĩ mình là ai, dám khoa tay múa chân với người Diêu gia chúng tôi. Tôi mặc kệ hôm nay mới tới là loại người nào, tôi muốn vào, thì nhất định phải vào cho bằng được." Nói xong, cậu quay đầu nhìn mấy người bạn học vẻ mặt có chút do dự ở phía sau nói: "Có tôi ở đây, các cậu sợ cái gì?"
"Nếu tiểu thiếu gia muốn vào, thì xin mời cậu vào, những người khác, hẳn sẽ không muốn ở chỗ này đâu." Giọng nói rất ôn hòa, hay có thể nói là cực kỳ dịu dàng.
"Anh là ai?"
"Tôi chính là... Người đại diện." Chu Khải Lăng bưng ly rượu lên, ngón tay di nhẹ lên miệng ly, hứng thú nhìn Diêu Nam: "Cậu không phải muốn đi vào sao? Còn đứng ở đó làm cái gì?"
Giọng nói của Chu Khải Lăng trước sau như một vô cùng bình thản, lại làm cho Diêu Nam không tự chủ được có phần nao núng, kính gọng vàng trên gương mặt anh tuấn của Chu Khải Lăng ngược lại, làm cho cậu có vào phần choáng váng.
"Không...Không cần, tôi phải về nhà." Khí tức kiêu ngạo ban đầu của Diêu Nam hoàn toàn bị dập tắt, trên khuôn mặt tinh xảo dần lộ ra sự sợ hãi hiếm khi xuất hiện.
"Cái này không đúng, nếu nói muốn đi vào, hiện tại vì sao lại phải trở về gấp như vậy?" Chu Khải Lăng nhìn đứa trẻ không biết trời cao đất rộng trước mặt, đột nhiên có loại dục vọng muốn nhấm nháp thử đôi môi xinh đẹp đang khẽ chu lên kia một chút.
Nghĩ như vậy, Chu Khải Lăng liền trực tiếp thực hiện, không chút lưu tình nắm lấy cằm Diêu Nam, hôn lên.
Diêu Nam cả kinh, muốn giãy dụa lại bị đối phương chỉ cần một cánh tay đã vây được cậu ở trong lòng. Thật không nghĩ tới, nụ hôn đầu của mình, lại là dưới tình huống như vậy mà bị mất đi. Diêu Nam có chút không cam lòng, vặn vẹo hạ thân, lập tức cảm giác được thứ kia đang dần nóng lên của Chu Khải Lăng.
Bên trong Chu Khải Lăng đã sớm nổi lên hứng thú, một nụ hôn này, giống như lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, hết sức nóng bỏng.
Ngay tại cửa 'Thâm Lam', Chu Khải Lăng cứ như vậy, không kiêng nể gì mà tiến sâu hơn với nụ hôn này, thậm chí nụ hôn còn mang theo chút hương vị muốn ngược đãi, cắn xé, làm cho Diêu Nam cảm giác được khoang miệng mình bây giờ tràn đầy mùi máu tươi.
Diêu Nam thực sợ biết sợ rồi. Một thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi, cũng không có năng lực chống lại Chu Khải Lăng, cho nên nước mắt Diêu Nam bắt đầu chảy xuống, làm cho Chu Khải Lăng nhất thời cũng mất đi hứng thú, đành phải buông cậu ra: "Sao lại khóc rồi?"
"Anh...Anh muốn thế nào?"
"Thượng cậu." Chu Khải Lăng khẽ hé đôi môi đỏ ửng, thản nhiên phun ra hai chữ. Diêu Nam dùng sức đẩy anh ra, cầm lấy túi sách chạy nhanh ra ngoài, cũng không để ý mấy người bạn học còn đang sững sờ mà đừng nguyên tại chỗ.
Diêu Nam và một người đàn ông hôn nhau, tin tức này nhất thời truyền đi khắp toàn bộ trường học, bởi vì thế lực của Diêu gia, cho nên tin tức này bị ép chìm xuống, nhưng vẫn luôn có người nhỏ giọng bàn tán sau lưng.
Diêu Nam vừa về nhà, nghênh đón chính là hai cái bạt tai. Diêu Khánh lạnh lùng nhìn cậu: "Hạ lưu."
Diêu Nam quật cường ngẩng đầu, cười lạnh nói: "Hạ lưu? Hôn môi với một người đàn ông chính là hạ lưu? Cha, chắc cha không biết con trai của cha, tiểu thiếu gia của Diêu gia đã ngủ cùng đàn ông đi." Diêu Nam không đắn đo tiếp tục chọc giận Diêu Khánh, một đứa nhỏ mười sáu tuổi, thật sự không biết bốn chữ 'đồng tính luyến ái' này có sức nặng đến nhường nào.
Hô hấp của Diêu Khánh có chút dồn dập, nâng tay lên: "Diêu gia chúng ta không có cái loại con cái vô liêm sỉ như mày, cút đi!"
"Vậy thì thật là tốt, tôi cũng vậy, không có ý định tiếp tục ở đây đâu." Nói xong, Diêu Nam liền lên lầu thu dọn đồ đạc, lại bị Diêu Khánh ngăn cản: "Tất cả mọi thứ ở đây đều là của Diêu gia, không liên quan gì đến mày."
Quản gia có chút không đành lòng, y là người nhìn Diêu Nam lớn lên, khó tránh khỏi có chút đau lòng, vội vàng khuyên nhủ: "Lão gia, tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ..." Quản gia còn chưa nói xong, Diêu Nam đã xen ngang: "Đừng nói nữa, cái nhà này gì đó, cái gì tôi cũng không thiết mang đi." Diêu Nam nói xong, quay đầu bước đi.
Tối hôm đó, Diêu Nam gặp Chu Khải Lăng, lần thứ hai.
Chu Khải Lăng không nói gì, tự mình ôm Diêu Nam còn đang lạnh run vào trong xe, cũng không màng đến cái giãy dụa khỉ gió gì của cậu mà trực tiếp nhét vào.
Sau đó, Diêu Nam thật sự náo loạn trên xe, làm cho Chu Khải Lăng đành phải đành phải đặt cậu lên đùi, đánh 'bốp bốp' hái cái vào mông. Hai cái đánh này làm cho Diêu Nam có chút sững sờ, phản ứng tiếp đó chính là há miệng khóc lớn.
Chu Khải Lăng đành phải vỗ về lưng cậu, giúp cậu thuận khí. Chờ Diêu Nam khóc xong, thì cậu lại dỗi, quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn Chu Khải Lăng.
Chu Khải Lăng tự hỏi bản thân chưa từng kiên nhẫn đến vậy, nhưng ở trước mắt đứa trẻ quật cường trước mặt này, không hiểu sao lại làm cho anh cảm thấy trong lòng mềm đi rất nhiều, bao năm qua, anh chưa từng có cảm giác giống như thế.
Diêu Nam ở tại nơi ở của Chu Khải Lăng, vẫn tùy tiện như trước, nhưng cũng không hẳn là thế, nếu Diêu Nam làm chuyện gì quá phận, Chu Khải Lăng sẽ không chút khách khí dạy dỗ một phen, bắt Diêu Nam phải viết bản kiểm điểm, còn bắt cậu phải nói xin lỗi.
Dần dần, Diêu Nam khi nói chuyện cũng băn khoăn đến tâm tình của người khác, cũng không dám giống như trước kia, không thèm nghe đạo lý.
Không thể không nói, Chu Khải Lăng thực sự đã dạy dỗ cậu tốt lắm. Nhưng mà cũng phải nói, Diêu Nam cũng bị đánh không ít, do chọc giận Chu Khải Lăng. Cởi quần ra, chắc chắn sẽ thấy mấy dấu tay đỏ ửng, một chút cũng không lưu tình, vậy nên hiện tại, chỉ cần Chu Khải Lăng có động chạm đến quần cậu một chút, Diêu Nam sẽ khóc ngay lập tức.
Tiểu thiếu gia của Diêu gia kiêu căng lại tùy hứng, nhưng bề ngoài xuất chúng, hơn nữa còn cực kỳ thông minh, mọi người đều nói như vậy, câu thật, câu giả ai biết được. Nhưng như vậy cũng làm cho tiểu thiếu gia của Diêu gia, Diêu Nam dần có tiếng.
Diêu Nam thích đàn ông, điều này tự Diêu Nam đã biết từ lâu.
Khuôn mặt Diêu Nam thanh tú tinh xảo, lại mang phong thái cao quý, cho dù là ai thì cũng đều muốn đem người cao cao tại thượng như vậy áp dưới thân yêu thương một phen, nhưng Diêu Nam lại rất sợ, cho nên cậu vẫn tiếp xúc cùng với họ, nhưng luôn giữ khoảng cách.
Diêu Nam chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng luôn có cách mang người vào quán rượu làm xằng làm bậy. Đối với Diêu gia, Diêu Nam là một người có cũng được mà không có cũng không sao, cứ vậy mà tồn tại, nhưng dù sao cũng là một đứa con ở Diêu gia, cho nên những người nịnh bợ cậu chưa bao giờ là thiếu. Vậy nên, những chuyện mà Diêu Nam làm ra cũng đều là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hôm nay, Diêu Nam lại dẫn một đám người vào quán rượu, đi tới "Thâm Lam", vừa mới mở cửa, cho nên không có nhiều khách lắm.
Phục vụ bình thường đều lười biếng, nhưng hôm nay khác hẳn.Bên ngoài 'Thâm Lam', có 10 phục vụ đang đứng, xếp thành hai hàng ngay ngắn. Diêu Nam không có hứng thú với chuyện này, bởi vì nó chẳng có liên quan gì đến cậu, việc mình cần làm, là vào đây, sau đó chơi đùa cho thật tốt.
Nhưng vừa mới đi tới trước cửa, mấy phục vụ quen mặt lại ngăn cản bọn họ, áy náy nói: "Tiểu thiếu gia, hôm nay 'Thâm Lam' không buôn bán, thật xin lỗi, đã làm cậu mất công đến đây rồi."
Anh ta nói như vậy, Diêu Nam biết chắc chắn là có người bao rồi, nhưng Diêu Nam là ai? Cậu là tiểu thiếu gia của Diêu gia, cũng chính là người ngày thường vẫn hay quậy tung quán rượu lên. Cho nên Diêu Nam không thèm để ý tới người ngăn trở trước mặt, trực tiếp đi vào bên trong.
Phục vụ đuổi theo, bám lấy, ngăn cậu lại: "Tiểu thiếu gia, hôm nay có người tới, là người từ Bắc Kinh tới, là người đại diện, tiểu thiếu gia, đừng nói là chúng tôi không thể trêu vào, ngay cả Diêu gia, cũng phải nhượng bộ vài phần, cho nên hôm nay cậu nhịn một chút có được không?"
Diêu Nam bị mấy câu nói đó chọc giận, vung tay tát một cái: "Anh nghĩ mình là ai, dám khoa tay múa chân với người Diêu gia chúng tôi. Tôi mặc kệ hôm nay mới tới là loại người nào, tôi muốn vào, thì nhất định phải vào cho bằng được." Nói xong, cậu quay đầu nhìn mấy người bạn học vẻ mặt có chút do dự ở phía sau nói: "Có tôi ở đây, các cậu sợ cái gì?"
"Nếu tiểu thiếu gia muốn vào, thì xin mời cậu vào, những người khác, hẳn sẽ không muốn ở chỗ này đâu." Giọng nói rất ôn hòa, hay có thể nói là cực kỳ dịu dàng.
"Anh là ai?"
"Tôi chính là... Người đại diện." Chu Khải Lăng bưng ly rượu lên, ngón tay di nhẹ lên miệng ly, hứng thú nhìn Diêu Nam: "Cậu không phải muốn đi vào sao? Còn đứng ở đó làm cái gì?"
Giọng nói của Chu Khải Lăng trước sau như một vô cùng bình thản, lại làm cho Diêu Nam không tự chủ được có phần nao núng, kính gọng vàng trên gương mặt anh tuấn của Chu Khải Lăng ngược lại, làm cho cậu có vào phần choáng váng.
"Không...Không cần, tôi phải về nhà." Khí tức kiêu ngạo ban đầu của Diêu Nam hoàn toàn bị dập tắt, trên khuôn mặt tinh xảo dần lộ ra sự sợ hãi hiếm khi xuất hiện.
"Cái này không đúng, nếu nói muốn đi vào, hiện tại vì sao lại phải trở về gấp như vậy?" Chu Khải Lăng nhìn đứa trẻ không biết trời cao đất rộng trước mặt, đột nhiên có loại dục vọng muốn nhấm nháp thử đôi môi xinh đẹp đang khẽ chu lên kia một chút.
Nghĩ như vậy, Chu Khải Lăng liền trực tiếp thực hiện, không chút lưu tình nắm lấy cằm Diêu Nam, hôn lên.
Diêu Nam cả kinh, muốn giãy dụa lại bị đối phương chỉ cần một cánh tay đã vây được cậu ở trong lòng. Thật không nghĩ tới, nụ hôn đầu của mình, lại là dưới tình huống như vậy mà bị mất đi. Diêu Nam có chút không cam lòng, vặn vẹo hạ thân, lập tức cảm giác được thứ kia đang dần nóng lên của Chu Khải Lăng.
Bên trong Chu Khải Lăng đã sớm nổi lên hứng thú, một nụ hôn này, giống như lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, hết sức nóng bỏng.
Ngay tại cửa 'Thâm Lam', Chu Khải Lăng cứ như vậy, không kiêng nể gì mà tiến sâu hơn với nụ hôn này, thậm chí nụ hôn còn mang theo chút hương vị muốn ngược đãi, cắn xé, làm cho Diêu Nam cảm giác được khoang miệng mình bây giờ tràn đầy mùi máu tươi.
Diêu Nam thực sợ biết sợ rồi. Một thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi, cũng không có năng lực chống lại Chu Khải Lăng, cho nên nước mắt Diêu Nam bắt đầu chảy xuống, làm cho Chu Khải Lăng nhất thời cũng mất đi hứng thú, đành phải buông cậu ra: "Sao lại khóc rồi?"
"Anh...Anh muốn thế nào?"
"Thượng cậu." Chu Khải Lăng khẽ hé đôi môi đỏ ửng, thản nhiên phun ra hai chữ. Diêu Nam dùng sức đẩy anh ra, cầm lấy túi sách chạy nhanh ra ngoài, cũng không để ý mấy người bạn học còn đang sững sờ mà đừng nguyên tại chỗ.
Diêu Nam và một người đàn ông hôn nhau, tin tức này nhất thời truyền đi khắp toàn bộ trường học, bởi vì thế lực của Diêu gia, cho nên tin tức này bị ép chìm xuống, nhưng vẫn luôn có người nhỏ giọng bàn tán sau lưng.
Diêu Nam vừa về nhà, nghênh đón chính là hai cái bạt tai. Diêu Khánh lạnh lùng nhìn cậu: "Hạ lưu."
Diêu Nam quật cường ngẩng đầu, cười lạnh nói: "Hạ lưu? Hôn môi với một người đàn ông chính là hạ lưu? Cha, chắc cha không biết con trai của cha, tiểu thiếu gia của Diêu gia đã ngủ cùng đàn ông đi." Diêu Nam không đắn đo tiếp tục chọc giận Diêu Khánh, một đứa nhỏ mười sáu tuổi, thật sự không biết bốn chữ 'đồng tính luyến ái' này có sức nặng đến nhường nào.
Hô hấp của Diêu Khánh có chút dồn dập, nâng tay lên: "Diêu gia chúng ta không có cái loại con cái vô liêm sỉ như mày, cút đi!"
"Vậy thì thật là tốt, tôi cũng vậy, không có ý định tiếp tục ở đây đâu." Nói xong, Diêu Nam liền lên lầu thu dọn đồ đạc, lại bị Diêu Khánh ngăn cản: "Tất cả mọi thứ ở đây đều là của Diêu gia, không liên quan gì đến mày."
Quản gia có chút không đành lòng, y là người nhìn Diêu Nam lớn lên, khó tránh khỏi có chút đau lòng, vội vàng khuyên nhủ: "Lão gia, tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ..." Quản gia còn chưa nói xong, Diêu Nam đã xen ngang: "Đừng nói nữa, cái nhà này gì đó, cái gì tôi cũng không thiết mang đi." Diêu Nam nói xong, quay đầu bước đi.
Tối hôm đó, Diêu Nam gặp Chu Khải Lăng, lần thứ hai.
Chu Khải Lăng không nói gì, tự mình ôm Diêu Nam còn đang lạnh run vào trong xe, cũng không màng đến cái giãy dụa khỉ gió gì của cậu mà trực tiếp nhét vào.
Sau đó, Diêu Nam thật sự náo loạn trên xe, làm cho Chu Khải Lăng đành phải đành phải đặt cậu lên đùi, đánh 'bốp bốp' hái cái vào mông. Hai cái đánh này làm cho Diêu Nam có chút sững sờ, phản ứng tiếp đó chính là há miệng khóc lớn.
Chu Khải Lăng đành phải vỗ về lưng cậu, giúp cậu thuận khí. Chờ Diêu Nam khóc xong, thì cậu lại dỗi, quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn Chu Khải Lăng.
Chu Khải Lăng tự hỏi bản thân chưa từng kiên nhẫn đến vậy, nhưng ở trước mắt đứa trẻ quật cường trước mặt này, không hiểu sao lại làm cho anh cảm thấy trong lòng mềm đi rất nhiều, bao năm qua, anh chưa từng có cảm giác giống như thế.
Diêu Nam ở tại nơi ở của Chu Khải Lăng, vẫn tùy tiện như trước, nhưng cũng không hẳn là thế, nếu Diêu Nam làm chuyện gì quá phận, Chu Khải Lăng sẽ không chút khách khí dạy dỗ một phen, bắt Diêu Nam phải viết bản kiểm điểm, còn bắt cậu phải nói xin lỗi.
Dần dần, Diêu Nam khi nói chuyện cũng băn khoăn đến tâm tình của người khác, cũng không dám giống như trước kia, không thèm nghe đạo lý.
Không thể không nói, Chu Khải Lăng thực sự đã dạy dỗ cậu tốt lắm. Nhưng mà cũng phải nói, Diêu Nam cũng bị đánh không ít, do chọc giận Chu Khải Lăng. Cởi quần ra, chắc chắn sẽ thấy mấy dấu tay đỏ ửng, một chút cũng không lưu tình, vậy nên hiện tại, chỉ cần Chu Khải Lăng có động chạm đến quần cậu một chút, Diêu Nam sẽ khóc ngay lập tức.
Tác giả :
Ngư Tiểu Vân