Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh
Chương 37: Ai không rời được ai
Trần Vũ Dương đã trở lại. Chuyện lần này của Đỗ Nhược thật sự đã là một cú đả kích quá lớn đối với hắn. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn không thể gượng dậy nổi, bởi vì, hắn biết, có một số việc, cần phải chờ đợi. Thời gian, là một thứ gì đó vô cùng kỳ diệu...
Khi Tôn Phiêu Nhiên nhận được điện thoại của Đồ Liên, cậu đang phá án, chính là vụ án về cái chết của An Viễn. Tôn Phiêu Nhiên ngay từ lúc mới bắt đầu đã không cho rằng Trần Vũ Dương sẽ thất bại. Cậu không biết sự tự tin của mình đối với Trần Vũ Dương là từ đâu mà có, nhưng cậu luôn khẳng định rằng Trần Vũ Dương nhất định sẽ thắng.
Đồ Liên suy tư nửa ngày, cảm thấy cổ họng có chút chua xót, ngẫm lại bộ dạng tức giận của Đỗ Nhược, trong lòng có phần chua chát hơn. Y không biết nên mở miệng với Tôn Phiêu Nhiên như thế nào.
"Đồ tiên sinh, có chuyện gì ngài cứ việc nói thẳng, người của Trần Vũ Dương từ khi nào lại dây dưa không nói như vậy rồi?" Trực giác của Tôn Phiêu Nhiên báo rằng có chuyện không tốt, hơn nữa còn là chuyện của Đỗ Nhược, bởi vì ngoại trừ Đỗ Nhược, giữa bọn họ không hề có một mối liên hệ nào hết.
"Tôn thiếu gia, Đỗ Nhược, cậu ấy... đã qua đời ở thành phố Mehico rồi." Đồ Liên vừa nói xong, chợt nghe thấy từ đầu dây bên kia tiếng điện thoại rơi xuống đất.
Tôn Phiêu Nhiên sửng sốt, sau một lúc lâu, cậu biết Đồ Liên không phải là người hay nói giỡn, chuyện kia... Tôn Phiêu Nhiên nắm chặt điện thoại, giọng nói run run: "Nói, nói cái gì..., nói lại lần nữa cho tôi?"
"Tôn thiếu gia..." Đồ Liên vừa mới kêu một tiếng, đầu dây bên kia đột nhiên "bíp" một tiếng cúp điện thoại, truyền đến tiếng "tít, tít" kéo dài. Đồ Liên sửng sốt hồi lâu, thế này mới nhớ tới, Tôn Phiêu Nhiên nhất định là đi tìm Trần Vũ Dương rồi.
Trần Vũ Dương có chút mệt mỏi nhu nhu mi tâm (chỗ giữa hai lông mày), Giang Nam giúp hắn sửa sang lại văn kiện, sau đó hỏi: "Anh muốn uống một cốc cà phê không?" Trần Vũ Dương lắc đầu: "Không. Đã hủy bỏ hiệp ước với tập đoàn Tưởng thị chưa?
"Đã hủy rồi." Giang Nam đáp. Trong lòng có chút tiếc thay cho bên kia, chỉ cần Trần Vũ Dương rút lui trong hiệp ước với Tưởng thị, như vậy sẽ tương đương với việc dồn Tưởng thị đến đường cùng, lập tức sẽ phải đóng cửa, ngay cả ngân hàng cũng không cho vay gì hết.
Giang Nam vẫn luôn khá là quý mến chủ tịch của Tưởng thị, Tưởng Tường, chỉ tiếc Tưởng Tường đặt mình nhầm chỗ, đứng ở phía An Viễn, cho nên Trần Vũ Dương tự nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta, hơn nữa hiện tại, An Viễn bị thương nặng, lại càng không giúp được anh ta.
"Trần tổng, có người tìm ngài, bảo là muốn nói chuyện rõ ràng với ngài." Trước cửa, thư ký một bên gọi điện thoại cho Trần Vũ Dương, một bên cao thấp đánh giá Tôn Phiêu Nhiên, thầm nghĩ: Trần tổng khi nào thì đổi khẩu vị vậy? Rất đẹp trai mà. Nhưng mà hình như không được quản giáo tốt lắm, không thì làm sao mà dám chạy đến công ty. Đây chắc chắn là lần đầu tiên có người dám đến công ty đòi chịu trách nhiệm nha. (tỷ, tỷ nghĩ quá nhiều r -_-)
Còn chưa chờ Trần Vũ Dương đáp lại, Tôn Phiêu Nhiên liền cầm lấy điện thoại, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, hỏi: "Đồ Liên nói Đỗ Nhược đã chết, đây là ý gì?"
"Chính là ý tứ mà cậu nghe được đấy." Trần Vũ Dương đã sớm dự đoán được Tôn Phiêu Nhiên sẽ đến, một người tốt như vậy, nói mất là mất, quả thực làm cho ai cũng không thể tiếp thu.
Chính Trần Vũ Dương hắn còn cảm thấy khó tiếp nhận. Rõ ràng một giây trước còn tựa vào trước ngực hắn khóc lóc thật giống một đứa trẻ, một giây sau tim ngừng đập, thân thể lạnh như băng nằm ở trước mặt hắn.
Nhưng Trần Vũ Dương biết, đôi khi những gì ta thấy được không hẳn là sự thật. Tựa như, bạn bè tốt nhất của ta cũng có thể sẽ phản bội, dù sao, con người, loài động vật cấp cao này, đã sớm hình thành thói quen nói dối. Sau đó lợi dụng nhau, nói dối để có thể được một ít gì đó.
Đỗ Nhược... Em đâu được cái gì từ chuyện này đâu?
"Tôn Phiêu Nhiên, Đỗ Nhược được chôn cất ở Nguyên Tây Lâm." Bởi vì khoảng cách xa xôi, Tiền Cảnh lại kiên trì mang hỏa táng của Đỗ Nhược về. Trần Vũ Dương bảo là không muốn, nhưng Tiền Cảnh nói, đây là mong muốn của Đỗ Nhược, cho nên hắn đành phải chấp nhận. Hắn vẫn luôn như vậy, bá đạo, nhưng ít nhất đã từng có một lần, hắn thỏa hiệp, an bài theo mong muốn của Đỗ Nhược.
Tôn Phiêu Nhiên vẫn cảm thấy không thể tin được, nhưng cậu không có hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hiện tại, cậu đã biết kết cục rồi: "Trần Vũ Dương, tôi không cho rằng Đỗ Nhược mà anh đang nói đến là Đỗ Nhược mà tôi cần."
"Không phải thì thế nào? Cuối cùng cũng không thể ruồng bỏ kết cục này sao?" Trong lời nói của Trần Vũ Dương có chút tự giễu.
Tôn Phiêu Nhiên đã hiểu, lại càng thêm phẫn nộ: "Đỗ Nhược thích anh."
"Tôi biết."
"Anh không biết."
Hai người trầm mặc một hồi, Tôn Phiêu Nhiên tiếp tục nói: "Tôi đã từng cho Đỗ Nhược đi khám, bởi vì em ấy đột nhiên mắc chứng tự bế (tự kỷ), cho nên rất nhiều người chưa từng thấy qua con người thật của Đỗ Nhược. Em ấy thích Đàm Mặc Ngọc, nhưng ba năm nay cho tới bây giờ đều không nói ra, bởi vì em ấy không tin tưởng, không có cảm giác an toàn. Người như vậy, nếu anh không chủ động nói ra anh thích em ấy, thì cả đời Đỗ Nhược cũng sẽ không nói cho anh biết những suy nghĩ của em ấy, nhưng cho dù anh nói ra, Đỗ Nhược cũng không chắc có thể cảm thấy an toàn. Nhưng là giờ, em ấy đã nói ra, như vậy có nghĩa là..."
"Những điều đó cậu không cần phải nói với tôi. Đó là Đỗ Nhược của quá khứ rồi, tôi không cần biết." Trần Vũ Dương đột nhiên cắt ngang lời nói của Tôn Phiêu Nhiên. Hắn muốn, là Đỗ Nhược của tương lai.
Sự tình trước kia, có thể không cần biết đến nữa. Bởi vì Đỗ Nhược hay sợ hãi, lùi bước, không kiên định, còn có tính tình hơi nóng nảy, thậm chí còn mắc chứng tự bế. Trần Vũ Dương có thể mang đến cho cậu một cuộc sống theo ý của cậu, không cần phải cố gắng thay đổi chính mình để đi nói hùa theo người khác. Trần Vũ Dương muốn tặng cho cậu một bầu trời của riêng mình, ở đó, mọi thứ đều sẽ thuận theo ý thích của Đỗ Nhược.
Lần này, Đỗ Nhược bởi vì sợ trước sau gì cũng sẽ không xong, cho nên Trần Vũ Dương thuận theo ý thích của Đỗ Nhược mà cùng cậu, nhưng vừa đúng lúc đó, lập tức lại phải chữa trị ngay lập tức. Cậu hẳn là rất đau đớn, dù biết rất rõ rằng đây là kế hoạch của Tiền Cảnh và hắn. Nhưng là nghe được điện tâm đồ "Tít" một tiếng, Trần Vũ Dương vẫn cảm thấy tâm mình chấn động, cả người đều như bị kim đâm, cơ hồ khiến hắn đứng không vững.
Hiện tại, Trần Vũ Dương rất rõ ràng mấu chốt vấn đề của Đỗ Nhược, cho nên mới phải làm như vậy, bằng không Đỗ Nhược vĩnh viễn không qua được thời điểm này. Có một số việc, hắn muốn chính mình phải từ từ suy nghĩ cho rõ ràng.
"Tôn Phiêu Nhiên, cậu hãy coi như Đỗ Nhược chết rồi đi."
Trần Vũ Dương những lời này làm cho Tôn Phiêu Nhiên ngẩn ra: "Anh nói những lời này là có ý gì?" Cái gì gọi là coi như Đỗ Nhược chết rồi đi, có phải là đang nói Đỗ Nhược căn bản còn chưa có chết hay không?
"Không có ý gì, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết Đỗ Nhược đã mất rồi thôi." Trần Vũ Dương cúp điện thoại. Cầm lấy di động bên cạnh, vừa mở ra, trên màn hình chính là ảnh chụp của Đỗ Nhược.
Trong di động của Trần Vũ Dương có rất nhiều ảnh chụp Đỗ Nhược, một ít là khi đi Mexico, một ít là trong lúc Đỗ Nhược đang cai nghiện.
Đỗ Nhược lần đầu tiên chạm vào điện thoại của Trần Vũ Dương đã bị hắn dạy dỗ một phen. Trần Vũ Dương chính là không có thói quen để người khác chạm vào đồ đạc của hắn, trong di động của hắn thực ra cũng chẳng có gì bí mật. Nhưng lần giáo huấn đó chắc chắn đã làm Đỗ Nhược sợ hãi tới vài ngày, đến nỗi cứ nhìn thấy Trần Vũ Dương là hai mắt cậu lại rưng rưng. Trần Vũ Dương dỗ rồi lại dỗ, Đỗ Nhược vẫn trước sau ủy khuất vô cùng, mà cũng lại không dám thân cận hắn. Sau đó, Trần Vũ Dương có chút bất đắc dĩ, đành đem di động cho Đỗ Nhược nghịch một lần, sau đó lại dỗ dành một phen, Đỗ Nhược như thế mới nín khóc, mỉm cười. (hai bạn chơi vui gớm :3)
Sau đó, Đỗ Nhược liền thường xuyên cầm di động của Trần Vũ Dương chơi. Tất cả ảnh chụp bên trong chính là thành quả khi Đỗ Nhược nhàm chán mà thành, những bức hình bình thường, nhưng tất cả đều là sắc mặt ngạc nhiên kỳ quái.
Ngón tay Trần Vũ Dương di dọc theo ảnh chụp của Đỗ Nhược trên màn hình, thấp giọng nói: "Cũng chỉ mới ngày thứ 3... Anh đã bắt đầu nhớ em, Nhược Nhược, rốt cuộc, chúng ta, là ai rời không được ai đây?"
Khi Tôn Phiêu Nhiên nhận được điện thoại của Đồ Liên, cậu đang phá án, chính là vụ án về cái chết của An Viễn. Tôn Phiêu Nhiên ngay từ lúc mới bắt đầu đã không cho rằng Trần Vũ Dương sẽ thất bại. Cậu không biết sự tự tin của mình đối với Trần Vũ Dương là từ đâu mà có, nhưng cậu luôn khẳng định rằng Trần Vũ Dương nhất định sẽ thắng.
Đồ Liên suy tư nửa ngày, cảm thấy cổ họng có chút chua xót, ngẫm lại bộ dạng tức giận của Đỗ Nhược, trong lòng có phần chua chát hơn. Y không biết nên mở miệng với Tôn Phiêu Nhiên như thế nào.
"Đồ tiên sinh, có chuyện gì ngài cứ việc nói thẳng, người của Trần Vũ Dương từ khi nào lại dây dưa không nói như vậy rồi?" Trực giác của Tôn Phiêu Nhiên báo rằng có chuyện không tốt, hơn nữa còn là chuyện của Đỗ Nhược, bởi vì ngoại trừ Đỗ Nhược, giữa bọn họ không hề có một mối liên hệ nào hết.
"Tôn thiếu gia, Đỗ Nhược, cậu ấy... đã qua đời ở thành phố Mehico rồi." Đồ Liên vừa nói xong, chợt nghe thấy từ đầu dây bên kia tiếng điện thoại rơi xuống đất.
Tôn Phiêu Nhiên sửng sốt, sau một lúc lâu, cậu biết Đồ Liên không phải là người hay nói giỡn, chuyện kia... Tôn Phiêu Nhiên nắm chặt điện thoại, giọng nói run run: "Nói, nói cái gì..., nói lại lần nữa cho tôi?"
"Tôn thiếu gia..." Đồ Liên vừa mới kêu một tiếng, đầu dây bên kia đột nhiên "bíp" một tiếng cúp điện thoại, truyền đến tiếng "tít, tít" kéo dài. Đồ Liên sửng sốt hồi lâu, thế này mới nhớ tới, Tôn Phiêu Nhiên nhất định là đi tìm Trần Vũ Dương rồi.
Trần Vũ Dương có chút mệt mỏi nhu nhu mi tâm (chỗ giữa hai lông mày), Giang Nam giúp hắn sửa sang lại văn kiện, sau đó hỏi: "Anh muốn uống một cốc cà phê không?" Trần Vũ Dương lắc đầu: "Không. Đã hủy bỏ hiệp ước với tập đoàn Tưởng thị chưa?
"Đã hủy rồi." Giang Nam đáp. Trong lòng có chút tiếc thay cho bên kia, chỉ cần Trần Vũ Dương rút lui trong hiệp ước với Tưởng thị, như vậy sẽ tương đương với việc dồn Tưởng thị đến đường cùng, lập tức sẽ phải đóng cửa, ngay cả ngân hàng cũng không cho vay gì hết.
Giang Nam vẫn luôn khá là quý mến chủ tịch của Tưởng thị, Tưởng Tường, chỉ tiếc Tưởng Tường đặt mình nhầm chỗ, đứng ở phía An Viễn, cho nên Trần Vũ Dương tự nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta, hơn nữa hiện tại, An Viễn bị thương nặng, lại càng không giúp được anh ta.
"Trần tổng, có người tìm ngài, bảo là muốn nói chuyện rõ ràng với ngài." Trước cửa, thư ký một bên gọi điện thoại cho Trần Vũ Dương, một bên cao thấp đánh giá Tôn Phiêu Nhiên, thầm nghĩ: Trần tổng khi nào thì đổi khẩu vị vậy? Rất đẹp trai mà. Nhưng mà hình như không được quản giáo tốt lắm, không thì làm sao mà dám chạy đến công ty. Đây chắc chắn là lần đầu tiên có người dám đến công ty đòi chịu trách nhiệm nha. (tỷ, tỷ nghĩ quá nhiều r -_-)
Còn chưa chờ Trần Vũ Dương đáp lại, Tôn Phiêu Nhiên liền cầm lấy điện thoại, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, hỏi: "Đồ Liên nói Đỗ Nhược đã chết, đây là ý gì?"
"Chính là ý tứ mà cậu nghe được đấy." Trần Vũ Dương đã sớm dự đoán được Tôn Phiêu Nhiên sẽ đến, một người tốt như vậy, nói mất là mất, quả thực làm cho ai cũng không thể tiếp thu.
Chính Trần Vũ Dương hắn còn cảm thấy khó tiếp nhận. Rõ ràng một giây trước còn tựa vào trước ngực hắn khóc lóc thật giống một đứa trẻ, một giây sau tim ngừng đập, thân thể lạnh như băng nằm ở trước mặt hắn.
Nhưng Trần Vũ Dương biết, đôi khi những gì ta thấy được không hẳn là sự thật. Tựa như, bạn bè tốt nhất của ta cũng có thể sẽ phản bội, dù sao, con người, loài động vật cấp cao này, đã sớm hình thành thói quen nói dối. Sau đó lợi dụng nhau, nói dối để có thể được một ít gì đó.
Đỗ Nhược... Em đâu được cái gì từ chuyện này đâu?
"Tôn Phiêu Nhiên, Đỗ Nhược được chôn cất ở Nguyên Tây Lâm." Bởi vì khoảng cách xa xôi, Tiền Cảnh lại kiên trì mang hỏa táng của Đỗ Nhược về. Trần Vũ Dương bảo là không muốn, nhưng Tiền Cảnh nói, đây là mong muốn của Đỗ Nhược, cho nên hắn đành phải chấp nhận. Hắn vẫn luôn như vậy, bá đạo, nhưng ít nhất đã từng có một lần, hắn thỏa hiệp, an bài theo mong muốn của Đỗ Nhược.
Tôn Phiêu Nhiên vẫn cảm thấy không thể tin được, nhưng cậu không có hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hiện tại, cậu đã biết kết cục rồi: "Trần Vũ Dương, tôi không cho rằng Đỗ Nhược mà anh đang nói đến là Đỗ Nhược mà tôi cần."
"Không phải thì thế nào? Cuối cùng cũng không thể ruồng bỏ kết cục này sao?" Trong lời nói của Trần Vũ Dương có chút tự giễu.
Tôn Phiêu Nhiên đã hiểu, lại càng thêm phẫn nộ: "Đỗ Nhược thích anh."
"Tôi biết."
"Anh không biết."
Hai người trầm mặc một hồi, Tôn Phiêu Nhiên tiếp tục nói: "Tôi đã từng cho Đỗ Nhược đi khám, bởi vì em ấy đột nhiên mắc chứng tự bế (tự kỷ), cho nên rất nhiều người chưa từng thấy qua con người thật của Đỗ Nhược. Em ấy thích Đàm Mặc Ngọc, nhưng ba năm nay cho tới bây giờ đều không nói ra, bởi vì em ấy không tin tưởng, không có cảm giác an toàn. Người như vậy, nếu anh không chủ động nói ra anh thích em ấy, thì cả đời Đỗ Nhược cũng sẽ không nói cho anh biết những suy nghĩ của em ấy, nhưng cho dù anh nói ra, Đỗ Nhược cũng không chắc có thể cảm thấy an toàn. Nhưng là giờ, em ấy đã nói ra, như vậy có nghĩa là..."
"Những điều đó cậu không cần phải nói với tôi. Đó là Đỗ Nhược của quá khứ rồi, tôi không cần biết." Trần Vũ Dương đột nhiên cắt ngang lời nói của Tôn Phiêu Nhiên. Hắn muốn, là Đỗ Nhược của tương lai.
Sự tình trước kia, có thể không cần biết đến nữa. Bởi vì Đỗ Nhược hay sợ hãi, lùi bước, không kiên định, còn có tính tình hơi nóng nảy, thậm chí còn mắc chứng tự bế. Trần Vũ Dương có thể mang đến cho cậu một cuộc sống theo ý của cậu, không cần phải cố gắng thay đổi chính mình để đi nói hùa theo người khác. Trần Vũ Dương muốn tặng cho cậu một bầu trời của riêng mình, ở đó, mọi thứ đều sẽ thuận theo ý thích của Đỗ Nhược.
Lần này, Đỗ Nhược bởi vì sợ trước sau gì cũng sẽ không xong, cho nên Trần Vũ Dương thuận theo ý thích của Đỗ Nhược mà cùng cậu, nhưng vừa đúng lúc đó, lập tức lại phải chữa trị ngay lập tức. Cậu hẳn là rất đau đớn, dù biết rất rõ rằng đây là kế hoạch của Tiền Cảnh và hắn. Nhưng là nghe được điện tâm đồ "Tít" một tiếng, Trần Vũ Dương vẫn cảm thấy tâm mình chấn động, cả người đều như bị kim đâm, cơ hồ khiến hắn đứng không vững.
Hiện tại, Trần Vũ Dương rất rõ ràng mấu chốt vấn đề của Đỗ Nhược, cho nên mới phải làm như vậy, bằng không Đỗ Nhược vĩnh viễn không qua được thời điểm này. Có một số việc, hắn muốn chính mình phải từ từ suy nghĩ cho rõ ràng.
"Tôn Phiêu Nhiên, cậu hãy coi như Đỗ Nhược chết rồi đi."
Trần Vũ Dương những lời này làm cho Tôn Phiêu Nhiên ngẩn ra: "Anh nói những lời này là có ý gì?" Cái gì gọi là coi như Đỗ Nhược chết rồi đi, có phải là đang nói Đỗ Nhược căn bản còn chưa có chết hay không?
"Không có ý gì, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết Đỗ Nhược đã mất rồi thôi." Trần Vũ Dương cúp điện thoại. Cầm lấy di động bên cạnh, vừa mở ra, trên màn hình chính là ảnh chụp của Đỗ Nhược.
Trong di động của Trần Vũ Dương có rất nhiều ảnh chụp Đỗ Nhược, một ít là khi đi Mexico, một ít là trong lúc Đỗ Nhược đang cai nghiện.
Đỗ Nhược lần đầu tiên chạm vào điện thoại của Trần Vũ Dương đã bị hắn dạy dỗ một phen. Trần Vũ Dương chính là không có thói quen để người khác chạm vào đồ đạc của hắn, trong di động của hắn thực ra cũng chẳng có gì bí mật. Nhưng lần giáo huấn đó chắc chắn đã làm Đỗ Nhược sợ hãi tới vài ngày, đến nỗi cứ nhìn thấy Trần Vũ Dương là hai mắt cậu lại rưng rưng. Trần Vũ Dương dỗ rồi lại dỗ, Đỗ Nhược vẫn trước sau ủy khuất vô cùng, mà cũng lại không dám thân cận hắn. Sau đó, Trần Vũ Dương có chút bất đắc dĩ, đành đem di động cho Đỗ Nhược nghịch một lần, sau đó lại dỗ dành một phen, Đỗ Nhược như thế mới nín khóc, mỉm cười. (hai bạn chơi vui gớm :3)
Sau đó, Đỗ Nhược liền thường xuyên cầm di động của Trần Vũ Dương chơi. Tất cả ảnh chụp bên trong chính là thành quả khi Đỗ Nhược nhàm chán mà thành, những bức hình bình thường, nhưng tất cả đều là sắc mặt ngạc nhiên kỳ quái.
Ngón tay Trần Vũ Dương di dọc theo ảnh chụp của Đỗ Nhược trên màn hình, thấp giọng nói: "Cũng chỉ mới ngày thứ 3... Anh đã bắt đầu nhớ em, Nhược Nhược, rốt cuộc, chúng ta, là ai rời không được ai đây?"
Tác giả :
Ngư Tiểu Vân