Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 264: Lãi
Edit: Asuna Anh
Beta: minhhy299
Anh nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: "Đại học là thời gian tự do, tuy rằng lúc này yêu đương tốt, nhưng không cần toàn bộ lãng phí vào tình yêu, qua hai ba năm bàn lại thích hợp hơn. Mà hôn nhân là trụ cột của tình yêu, nói lại tám hay mười năm sau bàn luận về hôn nhân cưới gả cũng không muốn......"
Thiên Tuyết hiểu rõ gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vai anh: "Anh, nếu Uyển Tình cho ngươi sinh một cái nữ nhi, chờ cô trưởng thành......"
Lông mi Mục Thiên Dương lập tức nhíu lại thật sâu. Tuy rằng anh rất muốn cùng Uyển Tình sinh một đứa con gái, lớn lên giống Uyển Tình, nhưng vừa nghĩ tới cô trưởng thành phải lập gia đình —— CMN! Không được! Không được! Tuyệt đối không được! Anh tình nguyện không sinh!
Anh khẽ cắn môi, kiên định nói: "Anh quyết định không sinh con gái! Sinh con trai là đủ rồi!"
"Phốc ——" Thiên Tuyết cười nhạo: "Giấc mộng của anh thật là vĩ đại......"
"Em im miệng cho anh!" Mặt Mục Thiên Dương đen lại. Sao đây có thể là mộng tưởng được? Tất nhiên là phải thi hành kế hoạch này rồi! Anh nhất định sẽ kết hôn với Uyển Tình, cũng sẽ sinh một đứa con!
Uyển Tình không biết hai người nói chuyện gì, Mục Thiên Dương xem ra có chút ưu sầu, nhưng Thiên Tuyết thì vô cùng vui vẻ, có lẽ anh không có việc gì đâu.
Sau khi quay về trường học, hai người lại chạy thêm vài vòng quanh sân. Uyển Tình chảy rất nhiều mồ hôi, nhưng cũng không dám tắm, sợ lại bị cảm.
Phòng ngủ của các cô cũng giống như phòng ngủ của rất nhiều sinh viên khác, nếu không nhanh đi nhà tắm xếp hàng, thì chính mình mau vụng trộm nấu nước nóng — kỳ thật cũng không quá như vậy, thế nhưng dân cư Trung Quốc nhiều lắm, các cô quyết định không tranh đoạt với mọi người.
Sau khi trở về phòng ngủ, Thiên Tuyết liền nấu nước tắm rửa —— cô có chút sợ này nọ, nhưng cũng chỉ có thể thích ứng. Trong khi chờ đến khi nước nóng, cô kêu Uyển Tình mở máy tính, đem toàn bộ ảnh chụp ngày đó ra ngoài xem qua, sau đó kích động nói: "Chúng ta lên Xiu Xiu xử lý một chút, làm đẹp cổ điển, bỏ khuôn mặt trẻ con ưu sầu đi~"
"Cái kia dùng như thế nào?" Uyển Tình gặp qua ở trên mạng, ảnh chụp được chỉnh sửa nhìn qua quả thực đẹp hơn nhiều, thế nhưng cảm giác thật phức tạp, quả thật là một công trình lớn.
Sau lưng Liễu Y Y đột nhiên quay đầu, nói ra một câu: "Xiu Xiu phá hình!"
"Hả?" Thiên Tuyết giật mình nhảy dựng lên, quay đầu nhìn cô: "Cậu cậu cậu......Nói chuyện với ai?"
Liễu Y Y từ trên máy vi tính của mình lấy ra một cái USB, đưa cho cô: "Photoshop, dùng cái này!"
Thiên Tuyết cứ thế nhận lấy, trên trang máy tính của Uyển Tình, suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn không thể vận hành, nước của cô lại nóng, chỉ có thể đi tắm rửa trước. Chờ cô tắm xong rồi, photoshop trong truyền thuyết rốt cục có thể dùng. Nhưng mà.......Cô và Uyển Tình cũng đều không biết cách dùng!
Hỏi Liễu Y Y, Liễu Y Y xoắn xuýt nửa ngày, một chữ cũng không nói, trực tiếp quăng vài cái giáo trình lại đây, các cô nhìn tới nhìn lui vẫn không, dứt khoát tìm Xiu Xiu phá hình...... Không, Xiu Xiu làm đẹp! Chiếu giáo trình trên mạng làm từng bước một, làm xong, tạm được, thế nhưng Thiên Tuyết không có cảm giác thành tựu.
Lúc này, Liễu Y Y đóng trò chơi của mình, nói với các cô: "Tớ làm."
Lại đến khi nghe cô ấy nói chuyện, hai người các cô kinh hãi.
Uyển Tình đứng lên, để cho cô ngồi xuống. Cô mở ra photoshop, tiện tay mở ra ảnh chụp, sau đó tay trên bàn phím bay nhảy.
Uyển Tình và Thiên Tuyết hoa cả mắt, chỉ nhìn thấy tay cô bay lượn, sau đó trên màn ảnh các loại khoanh tròn nhảy dựng, chợt lóe, sau đó, ảnh chụp bị tô điểm cho đẹp, các cô cảm thấy......
"Tớ muốn học!" Thiên Tuyết nói.
"Tớ cũng muốn học." Uyển Tình nói.
Thiên Tuyết và cô đập tay: "Về sau không lo nhàm chán!" Mỗi ngày đọc sách xem phim cũng sẽ ngấy, cuối cùng cũng tìm được việc gì đó thấy hứng thú!
Mấy ngày kế tiếp, Mục Thiên Dương liền phát hiện, hai người này rất chịu khó, không phải gặm sách, thì là ôm máy tính chiến đấu hăng hái. Vừa thấy, nhịn không được hỏi: "Khoa tiếng trung còn học cái này?"
"Đây là hứng thú của tụi em, tự học khóa ngoại." Thiên Tuyết nói."Anh biết không? Biết thì dạy cho chúng em!"
"Anh cũng không phải thần." Mục Thiên Dương nhíu mày: "Chắc là anh hẳn vẫn còn nhớ PowerPoint như thế nào, có muốn anh dạy cho không?"
"Anh đủ rồi! Anh lại có thể không làm PowerPoint?"
Mục Thiên Dương nhíu mày: "Đồ vật kia còn muốn anh tự làm?"
"Dạ dạ dạ, anh lợi hại, anh cũng gọi người khác làm......" Thiên Tuyết nhìn máy tính Uyển Tình: "Anh còn biết xử lý hình ảnh? Em muốn học vẽ, còn có thiết kế!"
Uyển Tình nhìn cô: "Chúng ta là khoa tiếng trung, cái này chỉ để chơi đùa."
"Không được! Mình thích! Cùng lắm thì đến lúc đó học lấy hai học vị!"
Uyển Tình vừa nghe, nhịn không được giơ lên ngón tay cái với cô nàng: "Niềm kiêu hãnh của nhà họ Mục!"
Mục Thiên Dương cười ranh mãnh, ôm lấy Uyển Tình, cũng giơ lên một ngón tay cái: "Làm được, mới là niềm kiêu hãnh của nhà họ Mục!"
Thiên Tuyết nâng cằm: "Hừ! Mình sẽ để hai người thấy! Mình nói, mình muốn vượt xa đại tài tử khoa tiếng trung, mình muốn lấy học bổng — ——" Cô khép mạnh máy tính lại: "Kế tiếp, mình không chuẩn bị cái này! Tháng sau có cuộc thi, mình muốn đọc sách thật tốt, học bổng của khoa không lấy được, mình nhất định lấy được của lớp học! Về phần chuyện của tài tử, anh ta mới học đại học năm ba, còn có hơn một năm để mình chậm rãi vượt qua!"
"Em và tài tử làm sao?" Mục Thiên Dương vốn có em gái 18 năm, nay chế độ kiểm soát em gái đột nhiên khởi động, sinh vật xuất hiện bên người em gái, anh đều phải toàn lực chú ý!
"Ân oán cá nhân, anh không cần lo!"
Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, Uyển Tình nói: "Tài tử nghi ngờ phẩm chất của Thiên Tuyết, thực quá đáng."
Anh vừa nghe, nhìn Thiên Tuyết nói: "Vậy em nhất định phải vượt qua cậu ta, ăn gian cũng không sao!" Thiên Tuyết nhà anh là đứa nhỏ hiếm có, sao có thể cho phép người khác nghi ngờ?
Thiên Tuyết ôm chầm lấy anh: "Anh mới ăn gian! Em Mục Thiên Tuyết làm bậy cũng không ăn gian!"
"Vậy em vẫn nên ăn gian thì hơn, làm bậy cũng không phải chuyện tốt!" Anh đè bả vai Uyển Tình: "Em cũng đừng làm, nên chuẩn bị cuộc thi thật tốt. Nếu em muốn lấy được học bổng, em cũng đừng thua em ấy."
Uyển Tình quay đầu nhìn anh: "Khẳng định có một người phải thua."
"Không có việc gì, em thắng, anh lại cho em một phần 'học bổng' làm phần thưởng; em thua, cho em một phần giống với em ấy, làm bồi thường."
"Của em đâu?" Thiên Tuyết kinh ngạc hỏi.
Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái, không kiên nhẫn nói: "Em sang bên kia hóng mát đi!"
"Anh thật không công bằng!" Thiên Tuyết kêu to.
Uyển Tình như nghĩ tới cái gì nhìn anh, không khỏi muốn hôn anh. Trong lòng cô kinh hãi, cúi đầu, nhẹ nhàng cầm tay anh. Anh khẽ động, cúi đầu nhìn cô, thấy cái cổ trắng ngần của cô lộ ra bên ngoài, còn có đường cong của cằm xinh đẹp, không nhịn được có chút khô nóng.
Thiên Tuyết thấy hai người không nói chuyện, vừa thấy cảnh này, CMN, đây là muốn cháy rồi sao? Củi khô, lửa nóng, quả nhiên danh bất hư truyền! Cô yên lặng cầm lấy giáo trình photoshop trên ghế sofa, bay vào phòng ngủ của mình.
Beta: minhhy299
Anh nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: "Đại học là thời gian tự do, tuy rằng lúc này yêu đương tốt, nhưng không cần toàn bộ lãng phí vào tình yêu, qua hai ba năm bàn lại thích hợp hơn. Mà hôn nhân là trụ cột của tình yêu, nói lại tám hay mười năm sau bàn luận về hôn nhân cưới gả cũng không muốn......"
Thiên Tuyết hiểu rõ gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vai anh: "Anh, nếu Uyển Tình cho ngươi sinh một cái nữ nhi, chờ cô trưởng thành......"
Lông mi Mục Thiên Dương lập tức nhíu lại thật sâu. Tuy rằng anh rất muốn cùng Uyển Tình sinh một đứa con gái, lớn lên giống Uyển Tình, nhưng vừa nghĩ tới cô trưởng thành phải lập gia đình —— CMN! Không được! Không được! Tuyệt đối không được! Anh tình nguyện không sinh!
Anh khẽ cắn môi, kiên định nói: "Anh quyết định không sinh con gái! Sinh con trai là đủ rồi!"
"Phốc ——" Thiên Tuyết cười nhạo: "Giấc mộng của anh thật là vĩ đại......"
"Em im miệng cho anh!" Mặt Mục Thiên Dương đen lại. Sao đây có thể là mộng tưởng được? Tất nhiên là phải thi hành kế hoạch này rồi! Anh nhất định sẽ kết hôn với Uyển Tình, cũng sẽ sinh một đứa con!
Uyển Tình không biết hai người nói chuyện gì, Mục Thiên Dương xem ra có chút ưu sầu, nhưng Thiên Tuyết thì vô cùng vui vẻ, có lẽ anh không có việc gì đâu.
Sau khi quay về trường học, hai người lại chạy thêm vài vòng quanh sân. Uyển Tình chảy rất nhiều mồ hôi, nhưng cũng không dám tắm, sợ lại bị cảm.
Phòng ngủ của các cô cũng giống như phòng ngủ của rất nhiều sinh viên khác, nếu không nhanh đi nhà tắm xếp hàng, thì chính mình mau vụng trộm nấu nước nóng — kỳ thật cũng không quá như vậy, thế nhưng dân cư Trung Quốc nhiều lắm, các cô quyết định không tranh đoạt với mọi người.
Sau khi trở về phòng ngủ, Thiên Tuyết liền nấu nước tắm rửa —— cô có chút sợ này nọ, nhưng cũng chỉ có thể thích ứng. Trong khi chờ đến khi nước nóng, cô kêu Uyển Tình mở máy tính, đem toàn bộ ảnh chụp ngày đó ra ngoài xem qua, sau đó kích động nói: "Chúng ta lên Xiu Xiu xử lý một chút, làm đẹp cổ điển, bỏ khuôn mặt trẻ con ưu sầu đi~"
"Cái kia dùng như thế nào?" Uyển Tình gặp qua ở trên mạng, ảnh chụp được chỉnh sửa nhìn qua quả thực đẹp hơn nhiều, thế nhưng cảm giác thật phức tạp, quả thật là một công trình lớn.
Sau lưng Liễu Y Y đột nhiên quay đầu, nói ra một câu: "Xiu Xiu phá hình!"
"Hả?" Thiên Tuyết giật mình nhảy dựng lên, quay đầu nhìn cô: "Cậu cậu cậu......Nói chuyện với ai?"
Liễu Y Y từ trên máy vi tính của mình lấy ra một cái USB, đưa cho cô: "Photoshop, dùng cái này!"
Thiên Tuyết cứ thế nhận lấy, trên trang máy tính của Uyển Tình, suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn không thể vận hành, nước của cô lại nóng, chỉ có thể đi tắm rửa trước. Chờ cô tắm xong rồi, photoshop trong truyền thuyết rốt cục có thể dùng. Nhưng mà.......Cô và Uyển Tình cũng đều không biết cách dùng!
Hỏi Liễu Y Y, Liễu Y Y xoắn xuýt nửa ngày, một chữ cũng không nói, trực tiếp quăng vài cái giáo trình lại đây, các cô nhìn tới nhìn lui vẫn không, dứt khoát tìm Xiu Xiu phá hình...... Không, Xiu Xiu làm đẹp! Chiếu giáo trình trên mạng làm từng bước một, làm xong, tạm được, thế nhưng Thiên Tuyết không có cảm giác thành tựu.
Lúc này, Liễu Y Y đóng trò chơi của mình, nói với các cô: "Tớ làm."
Lại đến khi nghe cô ấy nói chuyện, hai người các cô kinh hãi.
Uyển Tình đứng lên, để cho cô ngồi xuống. Cô mở ra photoshop, tiện tay mở ra ảnh chụp, sau đó tay trên bàn phím bay nhảy.
Uyển Tình và Thiên Tuyết hoa cả mắt, chỉ nhìn thấy tay cô bay lượn, sau đó trên màn ảnh các loại khoanh tròn nhảy dựng, chợt lóe, sau đó, ảnh chụp bị tô điểm cho đẹp, các cô cảm thấy......
"Tớ muốn học!" Thiên Tuyết nói.
"Tớ cũng muốn học." Uyển Tình nói.
Thiên Tuyết và cô đập tay: "Về sau không lo nhàm chán!" Mỗi ngày đọc sách xem phim cũng sẽ ngấy, cuối cùng cũng tìm được việc gì đó thấy hứng thú!
Mấy ngày kế tiếp, Mục Thiên Dương liền phát hiện, hai người này rất chịu khó, không phải gặm sách, thì là ôm máy tính chiến đấu hăng hái. Vừa thấy, nhịn không được hỏi: "Khoa tiếng trung còn học cái này?"
"Đây là hứng thú của tụi em, tự học khóa ngoại." Thiên Tuyết nói."Anh biết không? Biết thì dạy cho chúng em!"
"Anh cũng không phải thần." Mục Thiên Dương nhíu mày: "Chắc là anh hẳn vẫn còn nhớ PowerPoint như thế nào, có muốn anh dạy cho không?"
"Anh đủ rồi! Anh lại có thể không làm PowerPoint?"
Mục Thiên Dương nhíu mày: "Đồ vật kia còn muốn anh tự làm?"
"Dạ dạ dạ, anh lợi hại, anh cũng gọi người khác làm......" Thiên Tuyết nhìn máy tính Uyển Tình: "Anh còn biết xử lý hình ảnh? Em muốn học vẽ, còn có thiết kế!"
Uyển Tình nhìn cô: "Chúng ta là khoa tiếng trung, cái này chỉ để chơi đùa."
"Không được! Mình thích! Cùng lắm thì đến lúc đó học lấy hai học vị!"
Uyển Tình vừa nghe, nhịn không được giơ lên ngón tay cái với cô nàng: "Niềm kiêu hãnh của nhà họ Mục!"
Mục Thiên Dương cười ranh mãnh, ôm lấy Uyển Tình, cũng giơ lên một ngón tay cái: "Làm được, mới là niềm kiêu hãnh của nhà họ Mục!"
Thiên Tuyết nâng cằm: "Hừ! Mình sẽ để hai người thấy! Mình nói, mình muốn vượt xa đại tài tử khoa tiếng trung, mình muốn lấy học bổng — ——" Cô khép mạnh máy tính lại: "Kế tiếp, mình không chuẩn bị cái này! Tháng sau có cuộc thi, mình muốn đọc sách thật tốt, học bổng của khoa không lấy được, mình nhất định lấy được của lớp học! Về phần chuyện của tài tử, anh ta mới học đại học năm ba, còn có hơn một năm để mình chậm rãi vượt qua!"
"Em và tài tử làm sao?" Mục Thiên Dương vốn có em gái 18 năm, nay chế độ kiểm soát em gái đột nhiên khởi động, sinh vật xuất hiện bên người em gái, anh đều phải toàn lực chú ý!
"Ân oán cá nhân, anh không cần lo!"
Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, Uyển Tình nói: "Tài tử nghi ngờ phẩm chất của Thiên Tuyết, thực quá đáng."
Anh vừa nghe, nhìn Thiên Tuyết nói: "Vậy em nhất định phải vượt qua cậu ta, ăn gian cũng không sao!" Thiên Tuyết nhà anh là đứa nhỏ hiếm có, sao có thể cho phép người khác nghi ngờ?
Thiên Tuyết ôm chầm lấy anh: "Anh mới ăn gian! Em Mục Thiên Tuyết làm bậy cũng không ăn gian!"
"Vậy em vẫn nên ăn gian thì hơn, làm bậy cũng không phải chuyện tốt!" Anh đè bả vai Uyển Tình: "Em cũng đừng làm, nên chuẩn bị cuộc thi thật tốt. Nếu em muốn lấy được học bổng, em cũng đừng thua em ấy."
Uyển Tình quay đầu nhìn anh: "Khẳng định có một người phải thua."
"Không có việc gì, em thắng, anh lại cho em một phần 'học bổng' làm phần thưởng; em thua, cho em một phần giống với em ấy, làm bồi thường."
"Của em đâu?" Thiên Tuyết kinh ngạc hỏi.
Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái, không kiên nhẫn nói: "Em sang bên kia hóng mát đi!"
"Anh thật không công bằng!" Thiên Tuyết kêu to.
Uyển Tình như nghĩ tới cái gì nhìn anh, không khỏi muốn hôn anh. Trong lòng cô kinh hãi, cúi đầu, nhẹ nhàng cầm tay anh. Anh khẽ động, cúi đầu nhìn cô, thấy cái cổ trắng ngần của cô lộ ra bên ngoài, còn có đường cong của cằm xinh đẹp, không nhịn được có chút khô nóng.
Thiên Tuyết thấy hai người không nói chuyện, vừa thấy cảnh này, CMN, đây là muốn cháy rồi sao? Củi khô, lửa nóng, quả nhiên danh bất hư truyền! Cô yên lặng cầm lấy giáo trình photoshop trên ghế sofa, bay vào phòng ngủ của mình.
Tác giả :
Hoạ Thuỷ