Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 237: Thà rằng hiện tại vất vả một chút (H)

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 237: Thà rằng hiện tại vất vả một chút (H)

Edit: minhhy299

Mục Thiên Dương hôn cô, một tay nhào nặn ngực cô, một tay vuốt ve ở dưới, cảm giác chất lỏng mềm mỏng trơn bóng chảy ra, liền đưa ngón tay chậm rãi đâm vào.

"Ừm......" Uyển Tình vặn vẹo, từ từ nhắm hai mắt, lông mi càng không ngừng rung động.

Mục Thiên Dương cảm giác được bao vây khít khao, nhịn không được thở hổn hển một hơi: "Thật là chặt...... Mới bao lâu không muốn em? Hử?"

Uyển Tình không dám trả lời, cảm thấy xấu hổ, nhịn không được chảy nước mắt.

"Ngoan, đừng khóc......" Mục Thiên Dương vừa thấy, tràn đầy đau lòng, gấp rút cúi đầu hôn đi nước mắt của cô, "Anh không nói là được, đừng khóc......"

"Em không sao......" Uyển Tình vội vàng mở mắt ra, hai tay ôm hắn. Cảm giác hắn đâm ra rút vào ở bên dưới, cô thở gấp một tiếng, cúi đầu rên rỉ thở dốc.

"Không có việc gì sao?" Mục Thiên Dương cười khẽhỏi, "Vậy ta nói sau?"

Uyển Tình tựa đầu chôn trước ngực hắn, thân mình phát run nhè nhẹ, âm thanh cũng phát run nhẹ: "Tùy tiện......"

Mục Thiên Dương lại hôn hôn cô. Biết phản ứng của cô không được hoàn toàn xuất phát từ ý nguyện của bản thân, phần lớn là vì biểu hiện hôm nay của hắn, cô không dám phá hỏng tâm tình của hắn. Bất quá, như vậy cũng tốt nha, chỉ cần cô chịu cố gắng, cô sẽ chậm rãi thuận theo, cho đến động tâm......

"Ách……" Hình dáng quyến rũ của Uyển Tình nở rộ mười phần, "Thiên Dương……"

"Thoải mái không?"

"Ừm...... Thoải mái......"

Tim Mục Thiên Dương đập mạnh và loạn nhịp một chút, đột nhiên muốn sủng ái nuông chiều cô, nói: "Anh để em thoải mái hơn!"

Nói xong, hắn đưa ngón tay mình ra, hơi lui xuống phía dưới, tách hai chân của cô ra bên cạnh mình, cúi đầu hôn đóa hoa của cô.

"A ——" Xúc cảm trước nay chưa có, cũng mang đến vui thích bất đồng với dĩ vãng, Uyển Tình thét chói tai một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn. Cô thấy hắn vùi đầu giữa chân mình, bỗng nhiên hiểu được, kích động muốn thối lui, "Anh muốn làm gì ——"

Mục Thiên Dương không nói chuyện, tiếp tục hôn.

"À......" Uyển Tình chấn động, yếu ớt nằm xuống, khó chịu vặn vẹo, "Không nên...... Đừng hôn nơi đó...... Bẩn......"

Mục Thiên Dương không những không nghe ngược lại còn ngày càng mãnh liệt hơn, chẳng những hôn đóa hoa mềm mại trơn bóng, còn muốn thăm dò đầu lưỡi vào trong. Uyển Tình rốt cuộc chịu không nổi, chỉ có thể rên rỉ thở dốc ừm a a lên. Vài phút sau, cô la to một tiếng, co giật kịch liệt một cái, cả người co lại, cả người mệt mỏi cực độ suy sụp xuống, ngồi phịch trên giường không thể động đậy, đầu óc là trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Một lát sau, một cỗ ngọt ngào đặt ở môi cô. Cô phản xạ có điều kiện hé miệng, hương vị sôcôla nồng đậm trượt vào. Mục Thiên Dương sử dụng lưỡi cuốn lấy sôcôla, hôn môi với cô, làm cho sôcôla chậm rãi hòa tan, chảy vào trong bao tử cô.

Cô chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn hắn, phát hiện cả người hắn là mồ hôi, cảm giác thập phần sexy.

"Có phải rất thoải mái hay không?" Hắn hỏi.

Uyển Tình xoay đầu đi, xấu hổ đến nói không ra lời. Hắn làm sao có thể...... Làm sao có thể hôn nơi đó của cô? Mới nghĩ như vậy, cô liền cảm giác một cỗ nhiệt lưu từ trong cơ thể chảy ra, càng thêm xấu hổ.

"Có muốn thoải mái hơn?"

Uyển Tình cả kinh, bỗng nhiên nhìn về phía hắn: "Đừng tới!"

"Như vậy sao được? Em thư thái, mà anh còn ——" Tiếng nói vừa dứt, hắn bỗng nhiên va chạm, Uyển Tình kêu một tiếng, cảm giác thân thể bị lấp đầy. Hắn cúi đầu cười, "Đây mới là cái cho em thoải mái nhất đấy?"

Uyển Tình rốt cục xấu hổ đến nhịn không được, tay đấm lên người hắn vài cái.

Mục Thiên Dương không giận ngược lại cười, luật động lên. Dám đùa giỡn cáu kỉnh với hắn, mới là chuyện tốt nhỉ......

Một lần chấm dứt, hai người cả người là mồ hôi. Nghỉ ngơi một trận, Mục Thiên Dương ôm Uyển Tình đến phòng tắm, lại ngồi ở bên trong bồn tắm lớn làm và đứng làm ở bên ngoài bồn tắm lớn một lần. Sau khi trở lại trên giường, lại dụ dỗ yêu cầu cô làm một lần từ sau lưng.

Uyển Tình đã mệt chết đi, ban ngày đi chơi, đi một ngày đường rồi, hiện tại lại đã làm ba lượt...... Hơn nữa, là hắn làm ba lượt, nhưng cô ra bao nhiêu lần ngay cả chính cô cũng không biết! Bất quá cô không ý thức được Mục Thiên Dương ôn nhu, thực sự cự tuyệt, hắn cũng sẽ vô cùng cao hứng ôm cô ngủ. Cô thầm muốn thỏa mãn hắn, dốc lòng làm hết nghĩa vụ, liền gật đầu.

Mục Thiên Dương lập tức xếp lại tư thế của cô, bắt đầu hôn môi, đợi hùng phong phục hồi, lại tiến vào. Hắn biết cô mệt mỏi, cũng muốn cho cô nghỉ ngơi sớm một chút, liền thừa dịp cô mơ mơ màng màng hết sức, dụ cô nói vài câu mình thích nghe, sau đó chấm dứt một trận chiến này, cảm thấy mỹ mãn ôm cô ngủ.

Uyển Tình còn không quên nói một tiếng: "Nhớ gọi em rời giường...... Mẹ em còn ở trường"

"Yên tâm." Mục Thiên Dương hôn hôn lên trán cô.

Uyển Tình rốt cục nặng nề ngủ.

Mục Thiên Dương vốn định 10 giờ đánh thức cô, mới mặc kệ trường học bên kia như thế nào. Ai biết, sáu giờ đồng hồ Thiên Tuyết liền gọi điện thoại đến. Chính hắn đều còn chưa tỉnh ngủ đây, nhịn không được phát hỏa, chỉ kém không rống ra. Bất quá Uyển Tình ở bên cạnh đang ngủ say, chứ hắn sao bỏ được.

Hắn vuốt vuốt trán: "Đồng hồ của em hỏng rồi sao?"

"Em đến đón Uyển Tình!"

"Hiện tại mới sáu giờ!" Mục Thiên Dương cắn răng.

"Muốn sớm một chút, bằng không bị phát hiện làm sao bây giờ? Ngày mai dì đi, thà rằng hai ngày này vất vả một chút, cũng đừng để bà ấy phát hiện ra!"

"Vậy em lại đây đi." Mục Thiên Dương tắt điện thoại, lại nằm xuống. Mới vài phút, hắn đã ngủ lại.

Thiên Tuyết không đến nửa giờ đã tới rồi, Mục Thiên Dương rời khỏi giường trước, đến phòng khách mắng cô một trận. Thiên Tuyết giận dữ, cầm gối ôm lên dùng sức đánh hắn: "Em còn muốn đi ngủ đấy! Em không phải vì anh sao? Cho tới bây giờ em chưa bao giờ dậy sớm như vậy!"

Mục Thiên Dương nhẫn nhịn, trở về phòng mặc quần áo cho Uyển Tình. Uyển Tình ở trong mộng giãy dụa vài cái, vẫn không có tỉnh. Hắn mặc xong, mới lay tỉnh cô: "Ngoan, Thiên Tuyết đến đây, hiện tại trở về với em ấy."

"Mấy giờ?" Uyển Tình khàn khàn hỏi, "Khụ...... Em muốn uống nước."

"Em đợi chút." Mục Thiên Dương vội vàng đi rót một ly nước lại đây, cho cô uống mấy hớp, nói, "Còn không đến bảy giờ, về trường học ngủ tiếp đi. Bằng không mẹ em đi tìm em, không thấy em liền phiền toái."

Uyển Tình nghe nói như thế, lập tức tinh thần rất nhiều, vội vàng gấp rút xuống giường.

"Tóc!" Mục Thiên Dương gọi vào, chỉ vào bàn trang điểm, "Lược ở đây."

Uyển Tình gấp rút bước qua, nhìn thấy đồ trên bàn trang điểm, nhịn không được sửng sốt một chút, giống như đều là đồ cô sử dụng khi ở biệt thự. Cô vô tâm suy nghĩ để ý nhiều như vậy, nhanh chóng lấy cây lược chải đầu xong, liền đi ra ngoài.

Đi tới cửa, cô ngừng một chút, quay đầu nói: "Vậy em đi đây?"

Mục Thiên Dương nằm nghiêng trên giường, cười nói: "Đi đi."

Uyển Tình vội vàng xoay người, chạy ra phía ngoài. Trở lại phòng ngủ, vừa mới bảy giờ. Thiên Tuyết leo lên giường ngủ lại, nói: "Ngày hôm qua đi một ngày rồi, chân mình đau quá! Dì khẳng định cũng mệt mỏi, không dậy sớm như vậy, chúng ta tiếp tục ngủ!"

Uyển Tình do dự một chút, thật sự rất buồn ngủ, đành phải leo lên giường, cài chuông điện thoại di động đến lớn nhất, để tránh Từ Khả Vi gọi điện thoại đến cô không nghe được.
Tác giả : Hoạ Thuỷ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại