Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia
Chương 11: Tức giận
Vài đôi lời của t/g:
Chao xìn :)) Mình thật sự cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình. A ri ga tô (không biết viết đúng không nhỉ....) :)). Vì mình lười đăng từng chương nên lưu nháp rồi viết 2 3 chương đăng một lượt luôn nên hơi lâu tí ahihi :)) . Thì bà con cũng biết rồi đó, còn 1 tuần nữa vào học rồi nên truyện của mình có thể sẽ lâu hơn nữa. Nhưng mình sẽ cố gắng 1 tuần đăng 2 chương cho bà con đọc thỏa thích :))). Một lần nữa xin cảm ơn rất nhiều "cúi đầu".
..........................................................
"Chuyện là thế đó, giờ anh đã hiểu nổi khổ của em chưa ?" An Nhiển Di uống một ngụm cà phê rồi chống cằm nhìn An Dạt Y.
"Anh hiểu nhưng cho dù thế em cũng không nên bỏ nhà đi như vậy. Cha mẹ rất lo lắng cho em"
"Vậy anh bảo cha mẹ làm ơn hủy cái hôn ước gì đó hộ em đi. Em không muốn lấy chồng sớm" An Nhiển Di buồn bã cúi đầu.
"Cha mẹ làm vậy chỉ là muốn em thật hạnh phúc với người đàn ông tốt. Em nên hiểu họ một chút." An Dạt Y xoa đầu. từ từ giải thích.
"Vậy sao lúc anh bằng tuổi em bây giờ này, cha mẹ không ép hôn anh nhỉ" An Nhiển Di liếc Dạt Y. Cha mẹ thật không công bằng, tại sao chỉ có mình cô là bị ép hôn chứ...
"Cái đó thì em hỏi cha mẹ là tốt nhất. Thôi được rồi, anh tôn trọng quyết định của em, anh sẽ không báo chổ em đang ở được chưa?" An Dạt Y cười cười rồi nói.
"Được. Em thương anh hai nhất trên đời." An Nhiển Di chu chu môi nhỏ của mình. An Dạt Y lại xoa đầu cô.
"Anh phải về nhà rồi, em có cần anh đưa về không ?" An Dạt Y đứng dậy, đặt tiền lên bàn rồi quay lại hỏi cô.
"Anh có mang xe sao ?" An Nhiển Di cũng kéo ghế đứng dậy.
"Anh có dặn bác Trình mang xe đến rồi. Đi thôi." Một tay anh kéo vali, tay còn lại anh nắm tay An Nhiển Di rồi dẫn đi.
Hai người nhanh chóng leo lên xe rồi phóng vèo về biệt thự của Bách Bạch Hàn
Có ai thắc mắc anh Hàn ở nhà đang làm gì không ạ :)))
.................................................
"Cậu chủ, chúng tôi tìm thấy cô Hãn Nhi ở trong một quán cà phê gần sân bay với một anh chàng tóc nâu này." Anh vệ sĩ đặt tấm hình chụp lên bàn, rồi lui ra xa. Không ngừng chảy mồ hôi nhìn Bách Bạch Hàn.
Bách Bạch Hàn lạnh lùng liếc tấm ảnh trên bàn, tay đang cầm ly rượu đỏ bỗng bị anh quăng đi. Suýt trúng Mạc Minh Khiêm đang nằm trên sô pha chơi game.
"Này tên kia, mi định ám sát bạn mi đấy à." Mạc Minh Khiêm tức giận đứng dậy rồi đi lại nhìn tấm ảnh trên bàn.
"Mố ? Thế Tiểu Đình của tôi đâu. Sao có mỗi Hãn Nhi với tên này thôi vậy."
"Đình tiểu thư lái xe trở về nhà rồi ạ" Anh vệ sĩ lễ phép trả lời.
Bách Bạch Hàn hừ nhẹ rồi quay qua nhìn cửa sổ, sắc mặt bỗng tối sầm. Ở phía dưới cổng, bóng dáng của An Nhiển Di bước ra từ chiếc xe mau đen kia. Rồi tên tóc nâu cũng từ trong xe bước ra, nhìn hai người nói chuyện rất vui vẻ. Tên tóc nâu đó còn xoa đầu cả vợ anh rồi hai người còn ôm nhau nữa. Cảnh tượng ấy làm Bách Bạch Hàn chỉ muốn xông ra giết chết 2 người tình tứ dưới kia.
Mạc Minh Khiêm thấy sắc mặt bạn mình có gì đó là lạ. Liền nhìn theo hướng nhìn của Bạch Hàn thì anh chàng thốt lên.
"Ối chà chà, người làm mi bỏ cậu chủ của mình đi hẹn với trai hả."
"Hoàn Trắc !" Bách Bạch Hàn hét lớn.
"Dạ thưa thiếu gia." Hoàn Trắc từ bên ngoài mở cửa bước vào.
"Gọi Hãn Nhi lên cho tôi" Anh lạnh giọng ra lệnh. Hoàn Trắc gật đầu rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Bách Bạch Hàn vẫn không rời mắt khỏi An Nhiển Di. Cho đến khi cô bước vào nhà thì anh quay đi. Mở cái tủ kính to lớn rồi lấy ra một cây roi thật dài.
"Hàn, mi không nên vậy đâu. Có gì thì từ từ nói." Mạc Minh Khiêm cùng anh vệ sĩ sốt ruột nhìn cây roi trên tay Bạch Hàn.
"Hai người ra ngoài trước đi." Anh đặt cây roi trên bàn rồi mạnh ạo ngồi xuống ghế.
Mạc Minh Khiêm và anh vệ sĩ nhìn nhau rồi cũng nhún vai đi ra khỏi phòng.
Chao xìn :)) Mình thật sự cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình. A ri ga tô (không biết viết đúng không nhỉ....) :)). Vì mình lười đăng từng chương nên lưu nháp rồi viết 2 3 chương đăng một lượt luôn nên hơi lâu tí ahihi :)) . Thì bà con cũng biết rồi đó, còn 1 tuần nữa vào học rồi nên truyện của mình có thể sẽ lâu hơn nữa. Nhưng mình sẽ cố gắng 1 tuần đăng 2 chương cho bà con đọc thỏa thích :))). Một lần nữa xin cảm ơn rất nhiều "cúi đầu".
..........................................................
"Chuyện là thế đó, giờ anh đã hiểu nổi khổ của em chưa ?" An Nhiển Di uống một ngụm cà phê rồi chống cằm nhìn An Dạt Y.
"Anh hiểu nhưng cho dù thế em cũng không nên bỏ nhà đi như vậy. Cha mẹ rất lo lắng cho em"
"Vậy anh bảo cha mẹ làm ơn hủy cái hôn ước gì đó hộ em đi. Em không muốn lấy chồng sớm" An Nhiển Di buồn bã cúi đầu.
"Cha mẹ làm vậy chỉ là muốn em thật hạnh phúc với người đàn ông tốt. Em nên hiểu họ một chút." An Dạt Y xoa đầu. từ từ giải thích.
"Vậy sao lúc anh bằng tuổi em bây giờ này, cha mẹ không ép hôn anh nhỉ" An Nhiển Di liếc Dạt Y. Cha mẹ thật không công bằng, tại sao chỉ có mình cô là bị ép hôn chứ...
"Cái đó thì em hỏi cha mẹ là tốt nhất. Thôi được rồi, anh tôn trọng quyết định của em, anh sẽ không báo chổ em đang ở được chưa?" An Dạt Y cười cười rồi nói.
"Được. Em thương anh hai nhất trên đời." An Nhiển Di chu chu môi nhỏ của mình. An Dạt Y lại xoa đầu cô.
"Anh phải về nhà rồi, em có cần anh đưa về không ?" An Dạt Y đứng dậy, đặt tiền lên bàn rồi quay lại hỏi cô.
"Anh có mang xe sao ?" An Nhiển Di cũng kéo ghế đứng dậy.
"Anh có dặn bác Trình mang xe đến rồi. Đi thôi." Một tay anh kéo vali, tay còn lại anh nắm tay An Nhiển Di rồi dẫn đi.
Hai người nhanh chóng leo lên xe rồi phóng vèo về biệt thự của Bách Bạch Hàn
Có ai thắc mắc anh Hàn ở nhà đang làm gì không ạ :)))
.................................................
"Cậu chủ, chúng tôi tìm thấy cô Hãn Nhi ở trong một quán cà phê gần sân bay với một anh chàng tóc nâu này." Anh vệ sĩ đặt tấm hình chụp lên bàn, rồi lui ra xa. Không ngừng chảy mồ hôi nhìn Bách Bạch Hàn.
Bách Bạch Hàn lạnh lùng liếc tấm ảnh trên bàn, tay đang cầm ly rượu đỏ bỗng bị anh quăng đi. Suýt trúng Mạc Minh Khiêm đang nằm trên sô pha chơi game.
"Này tên kia, mi định ám sát bạn mi đấy à." Mạc Minh Khiêm tức giận đứng dậy rồi đi lại nhìn tấm ảnh trên bàn.
"Mố ? Thế Tiểu Đình của tôi đâu. Sao có mỗi Hãn Nhi với tên này thôi vậy."
"Đình tiểu thư lái xe trở về nhà rồi ạ" Anh vệ sĩ lễ phép trả lời.
Bách Bạch Hàn hừ nhẹ rồi quay qua nhìn cửa sổ, sắc mặt bỗng tối sầm. Ở phía dưới cổng, bóng dáng của An Nhiển Di bước ra từ chiếc xe mau đen kia. Rồi tên tóc nâu cũng từ trong xe bước ra, nhìn hai người nói chuyện rất vui vẻ. Tên tóc nâu đó còn xoa đầu cả vợ anh rồi hai người còn ôm nhau nữa. Cảnh tượng ấy làm Bách Bạch Hàn chỉ muốn xông ra giết chết 2 người tình tứ dưới kia.
Mạc Minh Khiêm thấy sắc mặt bạn mình có gì đó là lạ. Liền nhìn theo hướng nhìn của Bạch Hàn thì anh chàng thốt lên.
"Ối chà chà, người làm mi bỏ cậu chủ của mình đi hẹn với trai hả."
"Hoàn Trắc !" Bách Bạch Hàn hét lớn.
"Dạ thưa thiếu gia." Hoàn Trắc từ bên ngoài mở cửa bước vào.
"Gọi Hãn Nhi lên cho tôi" Anh lạnh giọng ra lệnh. Hoàn Trắc gật đầu rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Bách Bạch Hàn vẫn không rời mắt khỏi An Nhiển Di. Cho đến khi cô bước vào nhà thì anh quay đi. Mở cái tủ kính to lớn rồi lấy ra một cây roi thật dài.
"Hàn, mi không nên vậy đâu. Có gì thì từ từ nói." Mạc Minh Khiêm cùng anh vệ sĩ sốt ruột nhìn cây roi trên tay Bạch Hàn.
"Hai người ra ngoài trước đi." Anh đặt cây roi trên bàn rồi mạnh ạo ngồi xuống ghế.
Mạc Minh Khiêm và anh vệ sĩ nhìn nhau rồi cũng nhún vai đi ra khỏi phòng.
Tác giả :
Tiểu Di