Bảo Bối Con Là Ai
Chương 8
Buổi tối chờ tiệm bánh ngọt đóng cửa, Lăng Húc trở lại phòng ngủ, phát hiện Thiên Thiên vừa vặn tỉnh ngủ.
Vì không dám tiếp tục cho nó nằm điều hòa, lúc này Thiên Thiên ngủ đầu đầy mồ hôi, vì thế Lăng Húc đi qua hỏi hắn: “Tắm rửa có được không?"
Thiên Thiên vươn tay xoa mắt, cánh tay kia giãn ra, phát ra tiếng hừ hừ giống động vật nhỏ, gật gật đầu.
Lăng Húc vươn tay bế nó lên.
Đây là lần đầu tiên Lăng Húc tắm rửa cho Thiên Thiên, từ khi cậu mất đi ký ức, vẫn luôn là Thiên Thiên tự mình tắm rửa. Đứa bé mới năm tuổi, không biết có tắm sạch sẽ hay không. Nhưng Lăng Húc nghĩ mình tắm cũng chỉ dùng xà phòng tùy tiện chà xát vài cái, không cần tắm sạch sẽ bao nhiêu.
Lúc tắm rửa cho Thiên Thiên, Lăng Húc làm ướt mất quần áo của mình nên dứt khoát cởi quần áo đồng thời tắm rửa với nó, sau đó bọc nó lại đứng lên ôm trở về giường.
Vì mở cửa sổ thông gió, cho nên vẫn không mở điều hòa, Lăng Húc được bà chủ dặn dò, cũng không dám mở quạt, vì thế đành phải tìm cây quạt tay cầm phe phẩy về phía mình.
Thiên Thiên ngủ cả ngày, lúc này lại chưa muốn ngủ, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.
Lăng Húc đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi Thiên Thiên: “Con nói con gặp bà nội rồi à?"
Thiên Thiên nhìn cậu, gật gật đầu.
Lăng Húc hỏi tiếp: “Chuyện khi nào?"
Biểu cảm của Thiên Thiên có chút mờ mịt.
Vì thế Lăng Húc lại hỏi: “Con có biết giờ bà nội đang ở nơi nào không?"
Lúc này Thiên Thiên lắc lắc đầu.
Lăng Húc lại nằm xuống, cậu cảm thấy rất không rõ, nếu Thiên Thiên đã gặp bà nội, chứng tỏ cậu và mẹ không có cắt đứa liên lạc, vì sao điện thoại của mình không có số của mẹ?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, Lăng Húc lại nhớ tới Thang Lực nói cho cậu biết về chuyện cha mẹ của cậu ly hôn.
Từ khi có ký ức tới nay, ba luôn ở bên ngoài bận rộn kiếm tiền, mẹ thích nhất lại là đánh bài đi dạo phố mua quần áo, nhưng cha mẹ đối xử với cậu thật ra không tệ lắm, tuy rằng thời gian ở chung ít, nhưng về tiền tài đều rất thích thỏa mãn cậu.
Hơn nữa mẹ cậu là một mỹ nhân, lúc tuổi còn trẻ vô cùng xinh đẹp, cho nên ba đối xử với mẹ vẫn luôn rất tốt, tình cảm của hai người nhìn có vẻ rất tốt. Rốt cuộc là vì sao lại ly hôn? Khi đó đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ không rõ, Lăng Húc thống khổ mà ôm đầu lăn trên giường, mặt dùng sức cọ cọ lên cái bụng bóng loáng mềm mại của Thiên Thiên.
Thiên Thiên muốn né tránh, nhưng khí lực không lớn như Lăng Húc, bị Lăng Húc cọ trong chốc lát, không nhịn nổi nở nụ cười, cuối cùng cười đến mặt mày đỏ bừng.
Ngày hôm sau là thứ hai, Lăng Húc không để Thiên Thiên đi nhà trẻ, mà để nó ở nhà quan sát một ngày, nếu triệt để bình phục không sốt lên, như vậy lại đi đến trường tốt hơn.
Lúc trong tiệm không có khách, bà chủ để Thiên Thiên ngồi ở trên ghế khu nghỉ ngơi, mở một quyển truyện tranh thiếu nhi đặt trên bàn.
Quyển truyện tranh kia Thiên Thiên thực thích, đã lăn qua lộn lại nhìn rất nhiều lần.
Ánh nắng ở bên ngoài từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, nhuộm tóc Thiên Thiên thành màu vàng óng, phối hợp với sáng sức màu ấm sáng của tiệm bánh, cậu bé xinh đẹp đọc sách giống như đang tuyên truyền cho một bộ tranh vậy. Làm cho không ít thiếu nữ cùng cô dì đi ngang qua đều xoay đầu lại nhìn vài lần.
Buổi chiều, Lăng Húc nhân dịp không có việc gì làm đi ra siêu thị nhỏ bên ngoài mua trà sữa.
Trở lại trong tiệm bánh, cậu đem ly trà sữa lạnh dán lên mặt Thiên Thiên, lạnh đến nó hét lên một tiếng, sau đó mới cười hì hì lấy mở.
Bà chủ vừa vặn cầm khăn lau bụi trên quầy, thấy thế dùng khăn đánh cậu một chút, mắng: “Đầu óc có bệnh à?"
Lăng Húc cười mở nắp bình, uống một hớp lớn trà sữa lạnh.
Gió êm sóng lặng như vậy đến buổi tối, Thang Lực thế mà lại xuất hiện ở cửa tiệm bánh ngọt.
Lần này hắn tới một mình, không mang theo bạn gái, hoặc có lẽ là vì ngày hôm qua đi vội vàng cảm thấy có chút xin lỗi Lăng Húc, cho nên hôm nay Thang Lực đặc biệt đến tìm Lăng Húc.
Thật ra về gia đình Lăng Húc xảy ra biến cố vào cấp ba, Thang Lực biết vô cùng ít. Dù sao chuyện này vô cùng riêng tư, trừ khi đương sự tự nguyện kể khổ, nếu không người bên ngoài thực khó hoàn toàn hiểu biết chân tướng.
Dù sao hắn chỉ biết là ly hôn, sau đó mẹ Lăng Húc mang theo cậu đi rồi, thật ra chuyện này thực không bình thường, bởi vì lúc ấy Lăng Húc sắp thi đại học, tuy rằng thành tích của Lăng Húc không ra làm sao, nhưng vào lúc mấu chốt như vậy lại để cậu chuyển trường, như vậy sẽ có ảnh hưởng nhất định tới tương lai của Lăng Húc, cực kỳ bất lợi.
Hơn nữa vợ chồng hai người mặc dù có mâu thuẫn, vào thời điểm này đại khái sẽ lựa chọn gạt con trai, chờ đến khi con trai thi xong lại nói.
Cho nên mâu thuẫn ngay lúc đó đã đến mức không thể điều hòa.
Nhưng mà, lần này Thang Lực lại đây, Lăng Húc đạt được một thu hoạch ngoài ý muốn, chính là Thang Lực nói bản thân hắn thật ra đang đi làm ở Duyệt Cấu.
“Cậu đi làm ở Duyệt Cấu?" Lăng Húc kinh ngạc hỏi han.
Thang Lực gật gật đầu, “Tôi làm ở bộ pháp vụ của tổng công ty Duyệt Cấu, chỉ là một trợ lý nhỏ."
Lăng Húc nói: “Vậy cậu nhất định đã gặp anh của tôi?"
Thang Lực có chút xấu hổ, “Đương nhiên tôi đã gặp anh ta, nhưng anh ta hình như không nhận ra tôi. Có một lần tôi thấy anh ta vốn muốn nghe ngóng tình huống của cậu, kết quả mới mở miệng đã bị người khác ngắt lời, anh ta cũng không có ý muốn đáp lại, về sau tôi cũng không dám hỏi lại."
So sánh với lúc đầu Lăng Húc biết Thang Lực làm việc ở Duyệt Cấu mà kinh ngạc, Thang Lực nhìn thấy Lăng Húc có đứa con trai lớn như vậy càng thêm kinh ngạc.
“Cậu sinh con trai lúc nào thế? Cũng quá sốt ruột rồi đi?" Thang Lực nhìn Thiên Thiên, cảm xúc có chút phức tạp.
Lăng Húc dùng một bàn tay chống mặt, nói rằng: “Tôi cũng không biết, đã nói với cậu tôi mất trí nhớ rồi mà."
Bởi vì Thiên Thiên cúi đầu nhìn sách, vì thế Thang Lực cũng cúi đầu, muốn nhìn rõ mặt Thiên Thiên.
Kết quả Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Thang Lực cảm thấy mình giống như kẻ trộm bị bắt gặp, nhất thời khẩn trương, hắn đè thấp giọng hỏi Lăng Húc: “Vậy vợ cậu đâu?" Hắn nhìn Thiên Thiên đáng yêu như vậy, trong lòng nghĩ vợ Lăng Húc chắc là một đại mỹ nữ.
Lăng Húc nghe hắn lén lút hỏi như thế, vì thế cũng đè thấp giọng đáp hắn: “Tôi cũng không biết, hình như tôi không có vợ, ai cũng không biết đứa nhỏ là do ai sinh." Tạm dừng một chút, cậu bổ sung đạo, “Có thể là nhặt được."
Thật ra câu sau chỉ nói giỡn, tuy rằng ngay từ đầu Lăng Húc phủ nhận sự tồn tại của Thiên Thiên, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đứa con trai này là nhặt được. Hoặc có lẽ là do huyết mạch tương liên, Lăng Húc vẫn luôn cảm thấy Thiên Thiên nhất định là con của cậu, không sai được.
Nhưng Thiên Thiên lại đột nhiên nhảy xuống ghế, mím môi ôm truyện tranh của nó, vẻ mặt tức giận chạy đi.
Thang Lực có chút sửng sốt, nói với Lăng Húc: “Giận rồi?"
Lăng Húc nói rằng: “Con nít thôi, đừng để ý tới nó."
Sau đó, Lăng Húc nói với Thang Lực: “Tôi muốn gặp anh của tôi, cậu có thể giúp tôi hay không?"
“Hả?" Thang Lực nghe vậy có chút không biết làm sao, dù là bản thân hắn cũng không phải muốn gặp Lăng Dịch là có thể gặp, nhưng người ta là hai anh em, tuy rằng cha mẹ ly hôn, một người theo một bên, nhưng tóm lại vẫn không phải người ngoài. Hơn nữa cho dù là Thang Lực cũng còn nhớ rõ lúc còn đi học, ca ca của Lăng Húc cưng chiều cậu tới bao nhiêu.
Lăng Húc cũng không biết nên giải thích như thế nào, cậu không muốn nói cho Thang Lực, thật ra cậu gặp Lăng Dịch rồi, nhưng Lăng Dịch không thèm nhìn cậu. Cậu không muốn một lần nữa lại chạy đến trước mặt Lăng Dịch, cậu chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu thật sự như bà chủ nói, Lăng Dịch có gia đình của mình, hai anh em không tính toán tiếp tục lui tới, vậy thì thôi, chuyện này không có gì phải miễn cưỡng. Bạn đang
Vì không dám tiếp tục cho nó nằm điều hòa, lúc này Thiên Thiên ngủ đầu đầy mồ hôi, vì thế Lăng Húc đi qua hỏi hắn: “Tắm rửa có được không?"
Thiên Thiên vươn tay xoa mắt, cánh tay kia giãn ra, phát ra tiếng hừ hừ giống động vật nhỏ, gật gật đầu.
Lăng Húc vươn tay bế nó lên.
Đây là lần đầu tiên Lăng Húc tắm rửa cho Thiên Thiên, từ khi cậu mất đi ký ức, vẫn luôn là Thiên Thiên tự mình tắm rửa. Đứa bé mới năm tuổi, không biết có tắm sạch sẽ hay không. Nhưng Lăng Húc nghĩ mình tắm cũng chỉ dùng xà phòng tùy tiện chà xát vài cái, không cần tắm sạch sẽ bao nhiêu.
Lúc tắm rửa cho Thiên Thiên, Lăng Húc làm ướt mất quần áo của mình nên dứt khoát cởi quần áo đồng thời tắm rửa với nó, sau đó bọc nó lại đứng lên ôm trở về giường.
Vì mở cửa sổ thông gió, cho nên vẫn không mở điều hòa, Lăng Húc được bà chủ dặn dò, cũng không dám mở quạt, vì thế đành phải tìm cây quạt tay cầm phe phẩy về phía mình.
Thiên Thiên ngủ cả ngày, lúc này lại chưa muốn ngủ, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.
Lăng Húc đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi Thiên Thiên: “Con nói con gặp bà nội rồi à?"
Thiên Thiên nhìn cậu, gật gật đầu.
Lăng Húc hỏi tiếp: “Chuyện khi nào?"
Biểu cảm của Thiên Thiên có chút mờ mịt.
Vì thế Lăng Húc lại hỏi: “Con có biết giờ bà nội đang ở nơi nào không?"
Lúc này Thiên Thiên lắc lắc đầu.
Lăng Húc lại nằm xuống, cậu cảm thấy rất không rõ, nếu Thiên Thiên đã gặp bà nội, chứng tỏ cậu và mẹ không có cắt đứa liên lạc, vì sao điện thoại của mình không có số của mẹ?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, Lăng Húc lại nhớ tới Thang Lực nói cho cậu biết về chuyện cha mẹ của cậu ly hôn.
Từ khi có ký ức tới nay, ba luôn ở bên ngoài bận rộn kiếm tiền, mẹ thích nhất lại là đánh bài đi dạo phố mua quần áo, nhưng cha mẹ đối xử với cậu thật ra không tệ lắm, tuy rằng thời gian ở chung ít, nhưng về tiền tài đều rất thích thỏa mãn cậu.
Hơn nữa mẹ cậu là một mỹ nhân, lúc tuổi còn trẻ vô cùng xinh đẹp, cho nên ba đối xử với mẹ vẫn luôn rất tốt, tình cảm của hai người nhìn có vẻ rất tốt. Rốt cuộc là vì sao lại ly hôn? Khi đó đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ không rõ, Lăng Húc thống khổ mà ôm đầu lăn trên giường, mặt dùng sức cọ cọ lên cái bụng bóng loáng mềm mại của Thiên Thiên.
Thiên Thiên muốn né tránh, nhưng khí lực không lớn như Lăng Húc, bị Lăng Húc cọ trong chốc lát, không nhịn nổi nở nụ cười, cuối cùng cười đến mặt mày đỏ bừng.
Ngày hôm sau là thứ hai, Lăng Húc không để Thiên Thiên đi nhà trẻ, mà để nó ở nhà quan sát một ngày, nếu triệt để bình phục không sốt lên, như vậy lại đi đến trường tốt hơn.
Lúc trong tiệm không có khách, bà chủ để Thiên Thiên ngồi ở trên ghế khu nghỉ ngơi, mở một quyển truyện tranh thiếu nhi đặt trên bàn.
Quyển truyện tranh kia Thiên Thiên thực thích, đã lăn qua lộn lại nhìn rất nhiều lần.
Ánh nắng ở bên ngoài từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, nhuộm tóc Thiên Thiên thành màu vàng óng, phối hợp với sáng sức màu ấm sáng của tiệm bánh, cậu bé xinh đẹp đọc sách giống như đang tuyên truyền cho một bộ tranh vậy. Làm cho không ít thiếu nữ cùng cô dì đi ngang qua đều xoay đầu lại nhìn vài lần.
Buổi chiều, Lăng Húc nhân dịp không có việc gì làm đi ra siêu thị nhỏ bên ngoài mua trà sữa.
Trở lại trong tiệm bánh, cậu đem ly trà sữa lạnh dán lên mặt Thiên Thiên, lạnh đến nó hét lên một tiếng, sau đó mới cười hì hì lấy mở.
Bà chủ vừa vặn cầm khăn lau bụi trên quầy, thấy thế dùng khăn đánh cậu một chút, mắng: “Đầu óc có bệnh à?"
Lăng Húc cười mở nắp bình, uống một hớp lớn trà sữa lạnh.
Gió êm sóng lặng như vậy đến buổi tối, Thang Lực thế mà lại xuất hiện ở cửa tiệm bánh ngọt.
Lần này hắn tới một mình, không mang theo bạn gái, hoặc có lẽ là vì ngày hôm qua đi vội vàng cảm thấy có chút xin lỗi Lăng Húc, cho nên hôm nay Thang Lực đặc biệt đến tìm Lăng Húc.
Thật ra về gia đình Lăng Húc xảy ra biến cố vào cấp ba, Thang Lực biết vô cùng ít. Dù sao chuyện này vô cùng riêng tư, trừ khi đương sự tự nguyện kể khổ, nếu không người bên ngoài thực khó hoàn toàn hiểu biết chân tướng.
Dù sao hắn chỉ biết là ly hôn, sau đó mẹ Lăng Húc mang theo cậu đi rồi, thật ra chuyện này thực không bình thường, bởi vì lúc ấy Lăng Húc sắp thi đại học, tuy rằng thành tích của Lăng Húc không ra làm sao, nhưng vào lúc mấu chốt như vậy lại để cậu chuyển trường, như vậy sẽ có ảnh hưởng nhất định tới tương lai của Lăng Húc, cực kỳ bất lợi.
Hơn nữa vợ chồng hai người mặc dù có mâu thuẫn, vào thời điểm này đại khái sẽ lựa chọn gạt con trai, chờ đến khi con trai thi xong lại nói.
Cho nên mâu thuẫn ngay lúc đó đã đến mức không thể điều hòa.
Nhưng mà, lần này Thang Lực lại đây, Lăng Húc đạt được một thu hoạch ngoài ý muốn, chính là Thang Lực nói bản thân hắn thật ra đang đi làm ở Duyệt Cấu.
“Cậu đi làm ở Duyệt Cấu?" Lăng Húc kinh ngạc hỏi han.
Thang Lực gật gật đầu, “Tôi làm ở bộ pháp vụ của tổng công ty Duyệt Cấu, chỉ là một trợ lý nhỏ."
Lăng Húc nói: “Vậy cậu nhất định đã gặp anh của tôi?"
Thang Lực có chút xấu hổ, “Đương nhiên tôi đã gặp anh ta, nhưng anh ta hình như không nhận ra tôi. Có một lần tôi thấy anh ta vốn muốn nghe ngóng tình huống của cậu, kết quả mới mở miệng đã bị người khác ngắt lời, anh ta cũng không có ý muốn đáp lại, về sau tôi cũng không dám hỏi lại."
So sánh với lúc đầu Lăng Húc biết Thang Lực làm việc ở Duyệt Cấu mà kinh ngạc, Thang Lực nhìn thấy Lăng Húc có đứa con trai lớn như vậy càng thêm kinh ngạc.
“Cậu sinh con trai lúc nào thế? Cũng quá sốt ruột rồi đi?" Thang Lực nhìn Thiên Thiên, cảm xúc có chút phức tạp.
Lăng Húc dùng một bàn tay chống mặt, nói rằng: “Tôi cũng không biết, đã nói với cậu tôi mất trí nhớ rồi mà."
Bởi vì Thiên Thiên cúi đầu nhìn sách, vì thế Thang Lực cũng cúi đầu, muốn nhìn rõ mặt Thiên Thiên.
Kết quả Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Thang Lực cảm thấy mình giống như kẻ trộm bị bắt gặp, nhất thời khẩn trương, hắn đè thấp giọng hỏi Lăng Húc: “Vậy vợ cậu đâu?" Hắn nhìn Thiên Thiên đáng yêu như vậy, trong lòng nghĩ vợ Lăng Húc chắc là một đại mỹ nữ.
Lăng Húc nghe hắn lén lút hỏi như thế, vì thế cũng đè thấp giọng đáp hắn: “Tôi cũng không biết, hình như tôi không có vợ, ai cũng không biết đứa nhỏ là do ai sinh." Tạm dừng một chút, cậu bổ sung đạo, “Có thể là nhặt được."
Thật ra câu sau chỉ nói giỡn, tuy rằng ngay từ đầu Lăng Húc phủ nhận sự tồn tại của Thiên Thiên, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đứa con trai này là nhặt được. Hoặc có lẽ là do huyết mạch tương liên, Lăng Húc vẫn luôn cảm thấy Thiên Thiên nhất định là con của cậu, không sai được.
Nhưng Thiên Thiên lại đột nhiên nhảy xuống ghế, mím môi ôm truyện tranh của nó, vẻ mặt tức giận chạy đi.
Thang Lực có chút sửng sốt, nói với Lăng Húc: “Giận rồi?"
Lăng Húc nói rằng: “Con nít thôi, đừng để ý tới nó."
Sau đó, Lăng Húc nói với Thang Lực: “Tôi muốn gặp anh của tôi, cậu có thể giúp tôi hay không?"
“Hả?" Thang Lực nghe vậy có chút không biết làm sao, dù là bản thân hắn cũng không phải muốn gặp Lăng Dịch là có thể gặp, nhưng người ta là hai anh em, tuy rằng cha mẹ ly hôn, một người theo một bên, nhưng tóm lại vẫn không phải người ngoài. Hơn nữa cho dù là Thang Lực cũng còn nhớ rõ lúc còn đi học, ca ca của Lăng Húc cưng chiều cậu tới bao nhiêu.
Lăng Húc cũng không biết nên giải thích như thế nào, cậu không muốn nói cho Thang Lực, thật ra cậu gặp Lăng Dịch rồi, nhưng Lăng Dịch không thèm nhìn cậu. Cậu không muốn một lần nữa lại chạy đến trước mặt Lăng Dịch, cậu chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu thật sự như bà chủ nói, Lăng Dịch có gia đình của mình, hai anh em không tính toán tiếp tục lui tới, vậy thì thôi, chuyện này không có gì phải miễn cưỡng. Bạn đang
Tác giả :
Kim Cương Quyển