Bảo Bối Con Là Ai
Chương 51
Hình Dĩnh Phong đột nhiên xuất hiện làm Lăng Húc cảm thấy lo sợ nghi hoặc bất an.
Buổi chiều ngày đó cậu cầm di động lặp đi lặp lại mở khóa đóng khóa hồi lâu, lại bấm số Hình Dĩnh Phong gọi tới.
Kết quả điện thoại vang lên thiệt nhiều tiếng vẫn không có người tiếp.
Lăng Húc cúp điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn Lăng Dịch gửi tới, vài chữ thực ngắn gọn: “Buổi sáng bận họp, cơm trưa ăn có ngon không?"
Bởi vì một tin nhắn này của Lăng Dịch mà Lăng Húc vứt chuyện Hình Dĩnh Phong ra sau đầu, cân nhắc nhắn lại Lăng Dịch sau đó bỏ di động vào túi áo.
Buổi tối chương trình học có một cô giáo trẻ tuổi đứng lớp, cô không dạy thao tác cụ thể mà là nói sự hiểu biết của mình về bánh ngọt ở nước ngoài, cho các học viên xem rất nhiều bánh ngọt thương phẩm bán chạy ở tiệm bánh các nơi.
Lăng Húc vừa nghe vừa làm bút ký, trong đầu đột nhiên sinh ra rất nhiều ý tưởng.
Đêm hôm đó cậu về đến nhà chuyện thứ nhất làm là đi hôn Thiên Thiên đã ngủ một cái, sau đó tắm cũng không kịp tắm liền tiến vào trong thư phòng mở máy tính.
Lăng Dịch mặc áo ngủ đi đến phía sau cậu: “Đang nhìn cái gì?"
Lăng Húc xoay đầu lại, nói với Lăng Dịch: “Anh, em nảy ra một ý tưởng mới về tiệm bánh ngọt sau này em sẽ mở."
Lăng Dịch tựa lưng vào ghế: “Nói nghe một chút."
Lăng Húc nói: “Em cảm thấy tiệm bánh ngọt giống Mễ Tô Trang Viên không phải không tốt, nhưng muốn được hoan nghênh thì không quá khả năng, cho nên em nghĩ có lẽ em nên tập trung vào một hoặc hai loại bánh ngọt, ngoại hình thiết kế đáng yêu một chút được phái nữ thích, sau đó mở một tiệm nhỏ trang hoàng xinh đẹp, tranh thủ làm cho nổi tiếng, anh nói xem?"
Lăng Dịch nhìn cậu, “Không tồi, em có thể nghiêm túc suy xét."
Lăng Húc cười với anh, “Anh cũng hiểu được không tồi đúng không?"
Lăng Dịch nói với cậu: “Nếu em có ý tưởng thì anh đề nghị em nên có một phương án đầy đủ, tốt nhất là có thể tiến hành điều tra thị trường, đừng chỉ có ý tưởng thôi."
“A, " Lăng Húc có chút sững sờ, “Em nào biết làm? Em chỉ biết làm bánh ngọt mà thôi…"
Lăng Dịch: “Anh cùng đầu tư, về sau mở tiệm bánh ngọt thì em chia hoa hồng cho anh."
Ngón tay Lăng Húc điểm trên chuột máy tính không có động tĩnh, cậu hiểu ý Lăng Dịch là bỏ tiền ra cho cậu, hơn nữa một mình cậu kiếm tiền thì đại khái chỉ đủ sinh hoạt phí của cậu và Thiên Thiên mà thôi, muốn mở một tiệm bánh ngọt không biết phải đến năm nào tháng nào.
Theo lý thuyết giữa cậu và Lăng Dịch không cần phân chia rõ ràng như vậy, bây giờ ăn ở Lăng Dịch bỏ ra không ít, trong lòng không cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ một người đàn ông gây dựng sự nghiệp còn phải dựa vào anh trai giúp đỡ, nhiều ít vẫn có chút đả kích.
Có lẽ Lăng Dịch đoán được ý tưởng trong lòng cậu, còn nói thêm: “Chờ tiệm vận tác bình thường, anh có thể rút vốn về, em không cần để ý như vậy, cứ cho rằng đang mượn tiền là được."
Lăng Húc quay đầu nhìn anh: “Muốn lấy thịt đền sao?"
Lăng Dịch đột nhiên cười, “Anh không có ý tưởng kia, nếu em muốn thì khác."
Lăng Húc lôi kéo vạt áo của Lăng Dịch, bức anh cúi đầu hôn môi của anh.
Lăng Dịch vươn tay nắm thắt lưng của cậu, hôn môi đề xuất đề nghị: “Muốn đi trước tắm rửa một cái trước không?"
Lăng Húc dùng ngón tay sờ mặt anh, “Về giường chờ em đi."
Cuối tuần đó, thừa dịp Lăng Húc nghỉ ngơi Lăng Dịch lái xe dẫn cậu đi tìm những nơi bán điểm tâm nổi danh, lần lượt mua về thử một chút.
Vừa mới đầu Lăng Húc còn ăn hứng thú, sau này thật sự ăn không vô, chỗ ngồi phía sau xe chất đầy các loại bánh ngọt, Napoléon, su kem,…
Thiên Thiên vươn tay cầm lấy một cái, sau đó lại ghét bỏ đặt xuống, nó cũng ăn đến không muốn ăn.
“A, " lúc nhìn một cái bánh donut, Thiên Thiên đột nhiên phát ra âm thanh kinh ngạc.
Lăng Húc quay đầu nhìn nó, “Sao vậy?"
Thiên Thiên nói: “Sinh nhật Quan An Dung, cậu ấy nói muốn mời con ăn bánh ngọt."
Lăng Húc hỏi nó: “Hôm nay sao?"
Thiên Thiên gật đầu.
Lăng Húc: “Vậy sao bây giờ con mới nói?"
Thiên Thiên có chút ngượng ngùng, “Con quên."
Sáng sớm nghe Lăng Dịch nói muốn lái xe dẫn bọn họ đi ra ngoài tìm bánh ngọt ăn ngon, nó hưng phấn đến cái gì cũng quên. Bây giờ nhìn bánh ngọt lại nghĩ tới.
Lăng Húc hỏi nó: “Vậy giờ có đi không?"
Thiên Thiên không phải rất muốn đi, nhưng ngày hôm qua trước khi tan học Quan An Dung nhấn mạnh với nó rất nhiều lần, nói nhất định phải đi, lúc ấy nó cũng gật đầu đáp ứng. Lúc này ngại ngùng nói với Lăng Húc, ngón tay Thiên Thiên nắm lấy lưng ghế dựa ô tô, cúi đầu nói: “Có thể đi sao?"
Lăng Dịch mở miệng: “Đi thôi, đi mua quà trước, sau đó chúng ta đưa cháu đi qua."
Thiên Thiên nhìn Lăng Dịch: “Có thể chứ?"
Lăng Dịch hỏi nó: “Cháu hứa với bạn rồi đúng không? Hứa với người khác chuyện gì thì nhất định phải làm được, không thể nuốt lời."
Thiên Thiên vì thế gật đầu, “Cháu đã đồng ý với cậu ấy."
Lái xe mang Thiên Thiên đi khu thương mại gần đây mua một món đồ chơi nhỏ, sau đó Lăng Húc gọi điện thoại cho Triệu Phỉ Nghiên hỏi địa chỉ rõ ràng mới đưa Thiên Thiên đi qua.
Triệu Phỉ Nghiên mang theo Quan An Dung xuống lầu đón Thiên Thiên.
Lúc bọn họ đến, Quan An Dung giống như đang tại bị mẹ mắng, ngửa đầu vừa nhìn Triệu Phỉ Nghiên vừa khóc bù lu bù loa.
Lăng Dịch dừng xe trước mặt bọn họ, Triệu Phỉ Nghiên lấy khăn tay ra vội lau nước mắt cho Quan An Dung, nói với nó: “Thiên Thiên đến, còn không mau đi đón bạn."
Lăng Húc kéo cửa xe xuống xe, bế Thiên Thiên đi ra.
Triệu Phỉ Nghiên nhìn thấy Lăng Dịch, mỉm cười gật gật đầu với anh.
Quan An Dung vốn không ngừng được nước mắt, nhưng nhìn thấy Thiên Thiên có vẻ rất vui, nó hít hít cái mũi, nhìn Thiên Thiên nói: “Tớ còn tưởng rằng cậu không tới."
Thiên Thiên đưa quà đến trước mặt nó, nói: “Sinh nhật vui vẻ."
Nó khóc nói: “Cám ơn cậu, tớ mời cậu ăn bánh ngọt."
Thiên Thiên có chút ghét bỏ nó đầy mặt nước mắt nước mũi, lui ra phía sau nửa bước mới lên tiếng: “Ừ."
Triệu Phỉ Nghiên mời Lăng Húc đi lên lầu ngồi một chút.
Lăng Húc nói: “Không đi, tối nay chúng tôi tới đón Thiên Thiên thì tốt rồi." Nói xong, cậu ngồi xổm xuống nhìn Thiên Thiên, “Vậy con cùng bạn ăn bánh ngọt, ba và bác đi trước."
Thiên Thiên có chút không được tự nhiên, nhưng nó nói muốn tới, lúc này không có biện pháp đổi ý, chỉ có thể gật gật đầu, sau đó nói bên tai Lăng Húc: “Ba tới sớm một chút, con ăn bánh ngọt thực nhanh."
Lăng Húc cười nhéo mặt của nó, “Ăn xong bánh ngọt còn chơi với bạn trong chốc lát, dù sao sẽ không bỏ lại con không quản, yên tâm đi."
Nói với Thiên Thiên xong, Lăng Húc đứng lên đột nhiên nhớ tới một việc, cậu hỏi Triệu Phỉ Nghiên: “Cậu có biết trường của chúng ta trước kia có ai tên là Hình Dĩnh Phong không?"
Triệu Phỉ Nghiên hơi hơi nhíu mày, có vẻ đang hồi ức, “Tôi biết, trước kia học lớp k6, nhà rất có tiền."
Lăng Húc nói: “Sao tôi không có chút ấn tượng nào nhỉ?"
Triệu Phỉ Nghiên cười cười, “Cậu đều chú ý nữ sinh, không chú ý cậu ta đi, cậu ta rất điệu thấp."
Khi đó Lăng Húc xem như một nhân vật phong vân trong trường , nam sinh điệu thấp lớp k6, bây giờ nói đích thật là không có ấn tượng gì.
Triệu Phỉ Nghiên hỏi cậu: “Sao vậy?"
Lăng Húc lắc đầu, “Không có việc gì."
Vì thế Triệu Phỉ Nghiên đi qua một tay dắt một đứa bé, “Tôi dẫn bọn nó trở về trước, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt Thiên Thiên."
Thiên Thiên xoay đầu lại, có chút không tha mà nhìn Lăng Húc cùng Lăng Dịch.
Lăng Húc phất phất tay với nó, “Phải nghe lời đó."
Lăng Dịch gật gật đầu, “Chơi vui."
Chờ đến khi Triệu Phỉ Nghiên mang theo hai đứa bé đi vào tiểu khu, Lăng Húc kéo cửa xe thì nghe Lăng Dịch hỏi cậu: “Hình Dĩnh Phong là ai?"
“Là anh trai Hình Dĩnh Nhàn, " Lăng Húc đáp, “Cô ta nói trước kia là bạn học cùng trường của em, cho nên em hỏi thăm một chút."
Lăng Dịch không lập tức khởi động ô tô, anh hỏi: " Hình Dĩnh Phong kia có phải đã từng đi lính với em không?"
Lăng Húc gật gật đầu, “Hình như vậy, nhưng em không nhớ rõ."
Lăng Dịch đặt tay lên tay lái, an tĩnh một chút, khởi động ô tô hỏi Lăng Húc: “Đi chỗ nào?"
Lăng Húc nói: “Thiên Thiên ở bên ngoài lâu khẳng định chịu không nổi, tìm một chỗ uống nước, đợi lát nữa đi đón nó đi."
Lăng Dịch không phản đối, nhưng lại nói với cậu: “Em không thể quá chiều nó, phải để nó học được cách độc lập."
“Còn nhỏ mà, không vội, " Lăng Húc quay đầu liếc nhìn tiểu khu, giống như có thể nhìn thấy Thiên Thiên, không chút để ý mà nói.
Dừng xe nơi bãi đỗ xe phụ cận, hai người đi vào một con hẻm nhỏ.
Thành phố này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng từ nhỏ đến lớn ở trong này, có vài chỗ cả đời cũng sẽ không đi đến. Như con hẻm nhỏ bây giờ, bọn họ nhìn thấy trước hẻm có để bảng cà phê mới đi vào, nhưng chờ đi tới mới phát giác con ngỏ nhỏ này có rất nhiều tiệm cà phê, còn có quán bar nhỏ, tiệm cơm Tây, bên ngoài cửa hàng đều đặt cái bàn, có thể phơi nắng chiều.
Bọn họ còn phát hiện một tiệm nhỏ, mặt tiền vô cùng hẹp, chỉ có một cái quầy ở bên ngoài, chuyên môn bán cupcake đủ kiểu dáng.
Lăng Húc đi mua vài cái, cùng Lăng Dịch ngồi trên ghế dài của một tiệm cà phê, gọi hai ly cà phê.
Lăng Dịch mua một tờ báo gần đó có bán, tùy tay lật xem.
Lăng Húc ăn một cái bánh ngọt, lại cầm một cái khác, xé giấy phía dưới đưa đến bên miệng Lăng Dịch.
Lăng Dịch hé miệng cắn một ngụm.
Lăng Húc hỏi anh: “Anh cảm thấy thế nào?"
Nguồn :
Ánh mắt Lăng Dịch vẫn dừng ở trên báo, nói: “Cũng không tệ lắm."
Lăng Húc nhét nửa cái anh cắn dư lại vào miệng mình, vừa nhai vừa nói mơ hồ không rõ: “Rất ngon, em muốn mở chính là tiệm như vậy."
Lăng Dịch liếc cậu một cái, “Vậy em phải tốn chút tâm tư về mặt doanh tiêu, không phải mở ở nơi như vậy, chỉ có thể tự tiêu khiển tự vui."
Lăng Húc nhìn không trung, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Em có thể đói khát doanh tiêu."
Lăng Dịch buông báo vươn tay nhéo cằm cậu một chút, cười cười, “Em mới nghe được từ này đúng không?"
Lăng Húc cười hì hì hai tiếng, giãn ra hai tay hưởng thụ dương quang ấm áp.
Buổi chiều ngày đó cậu cầm di động lặp đi lặp lại mở khóa đóng khóa hồi lâu, lại bấm số Hình Dĩnh Phong gọi tới.
Kết quả điện thoại vang lên thiệt nhiều tiếng vẫn không có người tiếp.
Lăng Húc cúp điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn Lăng Dịch gửi tới, vài chữ thực ngắn gọn: “Buổi sáng bận họp, cơm trưa ăn có ngon không?"
Bởi vì một tin nhắn này của Lăng Dịch mà Lăng Húc vứt chuyện Hình Dĩnh Phong ra sau đầu, cân nhắc nhắn lại Lăng Dịch sau đó bỏ di động vào túi áo.
Buổi tối chương trình học có một cô giáo trẻ tuổi đứng lớp, cô không dạy thao tác cụ thể mà là nói sự hiểu biết của mình về bánh ngọt ở nước ngoài, cho các học viên xem rất nhiều bánh ngọt thương phẩm bán chạy ở tiệm bánh các nơi.
Lăng Húc vừa nghe vừa làm bút ký, trong đầu đột nhiên sinh ra rất nhiều ý tưởng.
Đêm hôm đó cậu về đến nhà chuyện thứ nhất làm là đi hôn Thiên Thiên đã ngủ một cái, sau đó tắm cũng không kịp tắm liền tiến vào trong thư phòng mở máy tính.
Lăng Dịch mặc áo ngủ đi đến phía sau cậu: “Đang nhìn cái gì?"
Lăng Húc xoay đầu lại, nói với Lăng Dịch: “Anh, em nảy ra một ý tưởng mới về tiệm bánh ngọt sau này em sẽ mở."
Lăng Dịch tựa lưng vào ghế: “Nói nghe một chút."
Lăng Húc nói: “Em cảm thấy tiệm bánh ngọt giống Mễ Tô Trang Viên không phải không tốt, nhưng muốn được hoan nghênh thì không quá khả năng, cho nên em nghĩ có lẽ em nên tập trung vào một hoặc hai loại bánh ngọt, ngoại hình thiết kế đáng yêu một chút được phái nữ thích, sau đó mở một tiệm nhỏ trang hoàng xinh đẹp, tranh thủ làm cho nổi tiếng, anh nói xem?"
Lăng Dịch nhìn cậu, “Không tồi, em có thể nghiêm túc suy xét."
Lăng Húc cười với anh, “Anh cũng hiểu được không tồi đúng không?"
Lăng Dịch nói với cậu: “Nếu em có ý tưởng thì anh đề nghị em nên có một phương án đầy đủ, tốt nhất là có thể tiến hành điều tra thị trường, đừng chỉ có ý tưởng thôi."
“A, " Lăng Húc có chút sững sờ, “Em nào biết làm? Em chỉ biết làm bánh ngọt mà thôi…"
Lăng Dịch: “Anh cùng đầu tư, về sau mở tiệm bánh ngọt thì em chia hoa hồng cho anh."
Ngón tay Lăng Húc điểm trên chuột máy tính không có động tĩnh, cậu hiểu ý Lăng Dịch là bỏ tiền ra cho cậu, hơn nữa một mình cậu kiếm tiền thì đại khái chỉ đủ sinh hoạt phí của cậu và Thiên Thiên mà thôi, muốn mở một tiệm bánh ngọt không biết phải đến năm nào tháng nào.
Theo lý thuyết giữa cậu và Lăng Dịch không cần phân chia rõ ràng như vậy, bây giờ ăn ở Lăng Dịch bỏ ra không ít, trong lòng không cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ một người đàn ông gây dựng sự nghiệp còn phải dựa vào anh trai giúp đỡ, nhiều ít vẫn có chút đả kích.
Có lẽ Lăng Dịch đoán được ý tưởng trong lòng cậu, còn nói thêm: “Chờ tiệm vận tác bình thường, anh có thể rút vốn về, em không cần để ý như vậy, cứ cho rằng đang mượn tiền là được."
Lăng Húc quay đầu nhìn anh: “Muốn lấy thịt đền sao?"
Lăng Dịch đột nhiên cười, “Anh không có ý tưởng kia, nếu em muốn thì khác."
Lăng Húc lôi kéo vạt áo của Lăng Dịch, bức anh cúi đầu hôn môi của anh.
Lăng Dịch vươn tay nắm thắt lưng của cậu, hôn môi đề xuất đề nghị: “Muốn đi trước tắm rửa một cái trước không?"
Lăng Húc dùng ngón tay sờ mặt anh, “Về giường chờ em đi."
Cuối tuần đó, thừa dịp Lăng Húc nghỉ ngơi Lăng Dịch lái xe dẫn cậu đi tìm những nơi bán điểm tâm nổi danh, lần lượt mua về thử một chút.
Vừa mới đầu Lăng Húc còn ăn hứng thú, sau này thật sự ăn không vô, chỗ ngồi phía sau xe chất đầy các loại bánh ngọt, Napoléon, su kem,…
Thiên Thiên vươn tay cầm lấy một cái, sau đó lại ghét bỏ đặt xuống, nó cũng ăn đến không muốn ăn.
“A, " lúc nhìn một cái bánh donut, Thiên Thiên đột nhiên phát ra âm thanh kinh ngạc.
Lăng Húc quay đầu nhìn nó, “Sao vậy?"
Thiên Thiên nói: “Sinh nhật Quan An Dung, cậu ấy nói muốn mời con ăn bánh ngọt."
Lăng Húc hỏi nó: “Hôm nay sao?"
Thiên Thiên gật đầu.
Lăng Húc: “Vậy sao bây giờ con mới nói?"
Thiên Thiên có chút ngượng ngùng, “Con quên."
Sáng sớm nghe Lăng Dịch nói muốn lái xe dẫn bọn họ đi ra ngoài tìm bánh ngọt ăn ngon, nó hưng phấn đến cái gì cũng quên. Bây giờ nhìn bánh ngọt lại nghĩ tới.
Lăng Húc hỏi nó: “Vậy giờ có đi không?"
Thiên Thiên không phải rất muốn đi, nhưng ngày hôm qua trước khi tan học Quan An Dung nhấn mạnh với nó rất nhiều lần, nói nhất định phải đi, lúc ấy nó cũng gật đầu đáp ứng. Lúc này ngại ngùng nói với Lăng Húc, ngón tay Thiên Thiên nắm lấy lưng ghế dựa ô tô, cúi đầu nói: “Có thể đi sao?"
Lăng Dịch mở miệng: “Đi thôi, đi mua quà trước, sau đó chúng ta đưa cháu đi qua."
Thiên Thiên nhìn Lăng Dịch: “Có thể chứ?"
Lăng Dịch hỏi nó: “Cháu hứa với bạn rồi đúng không? Hứa với người khác chuyện gì thì nhất định phải làm được, không thể nuốt lời."
Thiên Thiên vì thế gật đầu, “Cháu đã đồng ý với cậu ấy."
Lái xe mang Thiên Thiên đi khu thương mại gần đây mua một món đồ chơi nhỏ, sau đó Lăng Húc gọi điện thoại cho Triệu Phỉ Nghiên hỏi địa chỉ rõ ràng mới đưa Thiên Thiên đi qua.
Triệu Phỉ Nghiên mang theo Quan An Dung xuống lầu đón Thiên Thiên.
Lúc bọn họ đến, Quan An Dung giống như đang tại bị mẹ mắng, ngửa đầu vừa nhìn Triệu Phỉ Nghiên vừa khóc bù lu bù loa.
Lăng Dịch dừng xe trước mặt bọn họ, Triệu Phỉ Nghiên lấy khăn tay ra vội lau nước mắt cho Quan An Dung, nói với nó: “Thiên Thiên đến, còn không mau đi đón bạn."
Lăng Húc kéo cửa xe xuống xe, bế Thiên Thiên đi ra.
Triệu Phỉ Nghiên nhìn thấy Lăng Dịch, mỉm cười gật gật đầu với anh.
Quan An Dung vốn không ngừng được nước mắt, nhưng nhìn thấy Thiên Thiên có vẻ rất vui, nó hít hít cái mũi, nhìn Thiên Thiên nói: “Tớ còn tưởng rằng cậu không tới."
Thiên Thiên đưa quà đến trước mặt nó, nói: “Sinh nhật vui vẻ."
Nó khóc nói: “Cám ơn cậu, tớ mời cậu ăn bánh ngọt."
Thiên Thiên có chút ghét bỏ nó đầy mặt nước mắt nước mũi, lui ra phía sau nửa bước mới lên tiếng: “Ừ."
Triệu Phỉ Nghiên mời Lăng Húc đi lên lầu ngồi một chút.
Lăng Húc nói: “Không đi, tối nay chúng tôi tới đón Thiên Thiên thì tốt rồi." Nói xong, cậu ngồi xổm xuống nhìn Thiên Thiên, “Vậy con cùng bạn ăn bánh ngọt, ba và bác đi trước."
Thiên Thiên có chút không được tự nhiên, nhưng nó nói muốn tới, lúc này không có biện pháp đổi ý, chỉ có thể gật gật đầu, sau đó nói bên tai Lăng Húc: “Ba tới sớm một chút, con ăn bánh ngọt thực nhanh."
Lăng Húc cười nhéo mặt của nó, “Ăn xong bánh ngọt còn chơi với bạn trong chốc lát, dù sao sẽ không bỏ lại con không quản, yên tâm đi."
Nói với Thiên Thiên xong, Lăng Húc đứng lên đột nhiên nhớ tới một việc, cậu hỏi Triệu Phỉ Nghiên: “Cậu có biết trường của chúng ta trước kia có ai tên là Hình Dĩnh Phong không?"
Triệu Phỉ Nghiên hơi hơi nhíu mày, có vẻ đang hồi ức, “Tôi biết, trước kia học lớp k6, nhà rất có tiền."
Lăng Húc nói: “Sao tôi không có chút ấn tượng nào nhỉ?"
Triệu Phỉ Nghiên cười cười, “Cậu đều chú ý nữ sinh, không chú ý cậu ta đi, cậu ta rất điệu thấp."
Khi đó Lăng Húc xem như một nhân vật phong vân trong trường , nam sinh điệu thấp lớp k6, bây giờ nói đích thật là không có ấn tượng gì.
Triệu Phỉ Nghiên hỏi cậu: “Sao vậy?"
Lăng Húc lắc đầu, “Không có việc gì."
Vì thế Triệu Phỉ Nghiên đi qua một tay dắt một đứa bé, “Tôi dẫn bọn nó trở về trước, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt Thiên Thiên."
Thiên Thiên xoay đầu lại, có chút không tha mà nhìn Lăng Húc cùng Lăng Dịch.
Lăng Húc phất phất tay với nó, “Phải nghe lời đó."
Lăng Dịch gật gật đầu, “Chơi vui."
Chờ đến khi Triệu Phỉ Nghiên mang theo hai đứa bé đi vào tiểu khu, Lăng Húc kéo cửa xe thì nghe Lăng Dịch hỏi cậu: “Hình Dĩnh Phong là ai?"
“Là anh trai Hình Dĩnh Nhàn, " Lăng Húc đáp, “Cô ta nói trước kia là bạn học cùng trường của em, cho nên em hỏi thăm một chút."
Lăng Dịch không lập tức khởi động ô tô, anh hỏi: " Hình Dĩnh Phong kia có phải đã từng đi lính với em không?"
Lăng Húc gật gật đầu, “Hình như vậy, nhưng em không nhớ rõ."
Lăng Dịch đặt tay lên tay lái, an tĩnh một chút, khởi động ô tô hỏi Lăng Húc: “Đi chỗ nào?"
Lăng Húc nói: “Thiên Thiên ở bên ngoài lâu khẳng định chịu không nổi, tìm một chỗ uống nước, đợi lát nữa đi đón nó đi."
Lăng Dịch không phản đối, nhưng lại nói với cậu: “Em không thể quá chiều nó, phải để nó học được cách độc lập."
“Còn nhỏ mà, không vội, " Lăng Húc quay đầu liếc nhìn tiểu khu, giống như có thể nhìn thấy Thiên Thiên, không chút để ý mà nói.
Dừng xe nơi bãi đỗ xe phụ cận, hai người đi vào một con hẻm nhỏ.
Thành phố này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng từ nhỏ đến lớn ở trong này, có vài chỗ cả đời cũng sẽ không đi đến. Như con hẻm nhỏ bây giờ, bọn họ nhìn thấy trước hẻm có để bảng cà phê mới đi vào, nhưng chờ đi tới mới phát giác con ngỏ nhỏ này có rất nhiều tiệm cà phê, còn có quán bar nhỏ, tiệm cơm Tây, bên ngoài cửa hàng đều đặt cái bàn, có thể phơi nắng chiều.
Bọn họ còn phát hiện một tiệm nhỏ, mặt tiền vô cùng hẹp, chỉ có một cái quầy ở bên ngoài, chuyên môn bán cupcake đủ kiểu dáng.
Lăng Húc đi mua vài cái, cùng Lăng Dịch ngồi trên ghế dài của một tiệm cà phê, gọi hai ly cà phê.
Lăng Dịch mua một tờ báo gần đó có bán, tùy tay lật xem.
Lăng Húc ăn một cái bánh ngọt, lại cầm một cái khác, xé giấy phía dưới đưa đến bên miệng Lăng Dịch.
Lăng Dịch hé miệng cắn một ngụm.
Lăng Húc hỏi anh: “Anh cảm thấy thế nào?"
Nguồn :
Ánh mắt Lăng Dịch vẫn dừng ở trên báo, nói: “Cũng không tệ lắm."
Lăng Húc nhét nửa cái anh cắn dư lại vào miệng mình, vừa nhai vừa nói mơ hồ không rõ: “Rất ngon, em muốn mở chính là tiệm như vậy."
Lăng Dịch liếc cậu một cái, “Vậy em phải tốn chút tâm tư về mặt doanh tiêu, không phải mở ở nơi như vậy, chỉ có thể tự tiêu khiển tự vui."
Lăng Húc nhìn không trung, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Em có thể đói khát doanh tiêu."
Lăng Dịch buông báo vươn tay nhéo cằm cậu một chút, cười cười, “Em mới nghe được từ này đúng không?"
Lăng Húc cười hì hì hai tiếng, giãn ra hai tay hưởng thụ dương quang ấm áp.
Tác giả :
Kim Cương Quyển