Bảo Bối Con Là Ai

Chương 31

Lăng Húc đi buồng vệ sinh tắm rửa.

Lăng Dịch trầm mặc ngồi ở trên ghế sa lông, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào môi của mình. Xúc cảm vừa rồi còn thực rõ ràng, nhưng lại càng giống một giấc mộng, anh không dám xác định có phải là thật hay không.

Lăng Húc hẳn là đã say, không thì cậu không nên bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến giống như chuyện này vốn không xảy ra vậy. Nhưng như vậy, nụ hôn này đối với bọn họ lại hoàn toàn không có ý nghĩa, cái gì cũng không thể thay đổi.

Lăng Dịch cảm thấy đầu có chút đau, đại khái là say rượu phát tác.

Tiếng nước ào ào không ngừng truyền đến từ trong phòng tắm, cồn bốc lên làm toàn thân Lăng Dịch nóng lên, anh giơ tay xoa bóp cái trán, sau đó ngửa đầu dựa vào lưng ghế sô pha, hít thật mạnh một hơi.

Tắm rửa xong đi ra, cái gì Lăng Húc cũng không nói, trở về phòng của mình ngủ.

Lăng Dịch nghĩ đại khái cậu say thật, đầu đã không còn tỉnh táo, không thì tắm rửa lâu như vậy đã đủ thời gian cho cậu kịp phản ứng hành vi vừa rồi đại biểu cho ý gì.

Có chút thở ra nhẹ nhõm, nhưng càng nhiều là mất mát khó hiểu, Lăng Dịch cười khổ một tiếng, từ trên ghế sa lông đứng lên, đi vào buồng vệ sinh.

Sáng ngày hôm sau nhìn thấy Lăng Húc, quả nhiên cái gì cậu cũng không nhớ, bình tĩnh mở ra tủ lạnh lấy trứng gà, hỏi Lăng Dịch có muốn ăn trứng ốp la hay không.

Lăng Dịch rót cho mình một ly nước, ngẩng đầu lên uống một hơi, chỉ thấy yết hầu hoạt động trên cổ trơn bóng, có bọt nước theo cằm anh chảy xuống.

Lăng Húc dời tầm mắt đi chỗ khác, lấy hộp sữa ra lắc lắc, nghe bên trong còn bao nhiêu sữa.

Lăng Dịch buông ly nước xuống, nói với cậu: “Ăn."

Lăng Húc đi phòng bếp làm trứng ốp la, Lăng Dịch đứng ở cạnh cửa nhìn cậu, hỏi: “Ngày hôm qua uống nhiều quá?"

Lăng Húc nói: “Đúng vậy, uống nhiều sau cái gì cũng không nhớ."

Lăng Dịch trầm mặc nghe, nhìn thoáng qua bóng dáng Lăng Húc xoay người rời đi.

Tình huống của ba thực không xong, buổi chiều ngày đó cấp cứu một lần, bác sỹ nói thực có khả năng lần sau cứu không lại.

Nhưng không quản ba có thể khang phục hay không, Lăng Húc đều không có khả năng luôn ở nơi này, ngày nghỉ của cậu chấm dứt, nên về bộ đội.

Trong lúc này, Lăng Dịch hẹn Phan Văn Thiệu đi ra uống rượu một lần, bởi vì trừ Phan Văn Thiệu, những tâm tư đó của anh không có cách nào nói cho người khác. Phan Văn Thiệu là người duy nhất trên thế giới này sẽ nói với anh: em trai thì thế nào? Thích liền theo đuổi đi.

Tuy rằng hiểu được những lời này không thực tế, nhưng Lăng Dịch nghe y nói trong lòng sẽ luôn cảm thấy thoải mái một ít.

Lúc này đây Phan Văn Thiệu nói với anh: “Nghĩ rõ ràng chưa, đừng chờ đến lúc người ta đi rồi lại hối hận."

Ngón tay Lăng Dịch cầm lấy ly rượu thủy tinh khéo léo, hỏi: “Như thế nào là nghĩ rõ ràng? Cậu để tôi nói với em ấy?"

Phan Văn Thiệu khoác tay lên bả vai anh, “Nói cũng vậy, không nói cũng vậy, cậu cảm thấy sao? Cơ hội của cậu không nhiều lắm, có lẽ lúc này đây cậu ta đi rồi, lần tới sẽ mang theo vợ về gặp người anh trai là cậu, đến lúc đó cậu nghĩ như thế nào?"

Lăng Dịch nhìn chén rượu, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp, “Tôi sợ nói rồi sẽ không thể quay đầu ?"

Phan Văn Thiệu đáp: “Không nói cái gì cũng không có khả năng."

Lăng Dịch nghe vậy nâng hai mắt lên, yên lặng vì mình điểm một điếu thuốc.

Buổi chiều một ngày Lăng Húc phát hiện trong phòng mình có một cái thùng, cậu mở ra toàn bộ bên trong đều là đồ cũ của cậu, bao quát lưu bút cấp hai loạn thất bát tao, những thứ đó Lăng Dịch đều không có vất đi, mà là cẩn thận cất giữ cho cậu.

Lăng Dịch biết Lăng Húc nhất định sẽ nhìn thấy cái thùng này, bởi vì đây là anh cố ý để Lăng Húc nhìn thấy, anh cảm thấy Phan Văn Thiệu nói thực đúng, không nếm thử thì cái gì cũng không có khả năng.

Buổi tối, hai anh em cùng đi ra ngoài ăn cơm, trong phòng cơm Tây đốt ngọn nến hôn ám ái muội, âm nhạc lãng mạn trữ tình đi cùng toàn bộ quá trình dùng cơm.

Ăn cơm chiều Lăng Dịch lái xe trở về, dọc theo đường đi hai người đều không nói gì.

Thật ra không khí đã có điều lộ ra, Lăng Dịch có thể phát hiện cảm xúc của Lăng Húc thật buộc chặt, ở mặt ngoài nhìn thực thả lỏng, nhưng cả người lại tận lực duy trì khoảng cách với anh.

Lăng Dịch đặt di động ở giữa hai chỗ ngồi, lúc anh vươn tay cầm di động không cẩn thận đụng phải mu bàn tay Lăng Húc, Lăng Húc lập tức lấy tay ra.

Đương nhiên không phải là vì cái rương đồ vật kia, Lăng Dịch nhìn chăm chú vào phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Em còn nhớ rõ chuyện đêm hôm đó có phải không?"

Thân thể Lăng Húc lập tức cứng ngắc, thậm chí cậu không trả lời ngay vấn đề của Lăng Dịch.

Lăng Dịch vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.

Con đường không thông thuận, một đường đi cứ dừng dừng nghỉ nghỉ.

Cuối cùng Lăng Húc lên tiếng: “Anh…"

Vừa lúc Lăng Dịch đạp phanh dừng lại, quay đầu liếc cậu một cái.

Lăng Húc nói có chút gian nan, “Chúng ta đều uống rượu đi?"

Lăng Dịch nói: “Anh không say."

Anh không say, anh biết mình đang làm cái gì.

Lăng Húc có chút mờ mịt, thậm chí cậu không dám nhìn Lăng Dịch, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hỏi: “Anh muốn nói cái gì?"

Lăng Dịch đáp: “Không phải em đã biết rồi sao? Anh muốn nói chính là việc anh làm đêm đó."

Lăng Húc lắc lắc đầu, “Chúng ta là anh em mà."

Lăng Dịch đè cửa sổ xe xuống, khuỷu tay tay trái chống lên bệ cửa sổ, ngón tay để bên môi, “Cho nên?"

Lăng Húc nói tiếp: “Dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng từ nhỏ đến lớn em luôn xem anh là anh ruột."

Lăng Dịch vẫn không nói gì, xe phía trước đã lái đi, anh cũng chậm rãi lái xe về phía trước, một hồi lâu sau mới nói với Lăng Húc: “Em đối với anh mà nói, là sự tồn tại đặc biệt nhất."

Lăng Húc quay đầu nhìn về phía Lăng Dịch, đây là lần đầu tiên cậu nghe Lăng Dịch nói lời như thế. Từ khi cậu có ký ức tới nay, vẫn luôn là cậu thí điên điên đi theo phía sau Lăng Dịch, bởi vì anh của cậu thực anh tuấn thực ưu tú, cậu sùng bái anh yêu thích và ngưỡng mộ anh, cũng thích anh. Cậu biết Lăng Dịch đối xử với cậu thực tốt, nhưng ngoài miệng, Lăng Dịch chưa từng đối xử khách khí với cậu, khi còn bé không cho cậu quấn lấy anh, gọi cậu lăn là chuyện thường như cơm bữa, cậu nghe quen cũng không biết là đả thương người, tiếp tục quấn lên.

Cậu biết Lăng Dịch đối với cậu khác với những người khác, bởi vì Lăng Dịch có chút lãnh đạm, hơn nữa không thích biểu đạt, anh có thể dùng hành vi nói cho Lăng Húc biết anh coi trọng cậu, đã có thể nhìn ra được tình cảm của anh.

Hôm nay những lời này vừa nói ra khỏi miệng, Lăng Húc lập tức hiểu được Lăng Dịch nghiêm túc, vô cùng vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến cậu có chút sợ.

Hai người lại lâm vào trầm mặc.

Lăng Húc không có cự tuyệt trắng ra, bởi vì Lăng Dịch không nói trắng ra.

Một người lộ ra tâm ý của mình, mà một người khác, vĩnh viễn chỉ đáp lại một câu: chúng ta là anh em.

Không là đồng tính luyến ái ghê tởm, cũng không phải em vốn không thích anh, chỉ là chúng ta là anh em, trong mắt anh, những lời này đã đủ phán tử hình tình cảm của Lăng Dịch.

Những ngày đó Lăng Dịch thực gian nan.

Lăng Húc không cự tuyệt trắng ra, có thể là cậu không kháng cự như vậy, cũng có thể là cậu không đành lòng thương tổn Lăng Dịch mà thôi.

Ba lại một lần nữa được cấp cứu trở về.

Bên ngoài phòng bệnh, Lăng Húc khẩn trương dựa vào tường đứng, mà một bàn tay của Lăng Dịch nắm thành quyền để trên tường, mày nhíu chặt lại.

Gia cảnh nhà bọn họ bây giờ thực tốt, cái gì cũng không thiếu, anh có thể cung cấp cho ba điều kiện chữa bệnh tốt nhất, nhưng trước bệnh tật, anh vẫn bất lực.

Bác sỹ cùng hộ sĩ rời khỏi, bọn họ đi vào trong phòng bệnh, ba nằm ở trên giường đã mất đi ý thức. Trên người ông cắm cái ống lạnh như băng, dựa vào máy móc phụ trợ mới miễn cưỡng duy trì sinh mệnh, nhưng thực nhanh, một phần miễn cưỡng này khó có thể duy trì liên tục.

“Ba, " Lăng Húc nắm chặt tay ông nhẹ nhàng gọi, nhưng lúc này ông đã vô pháp đáp lại cậu.

Từ trong phòng bệnh đi ra, Lăng Dịch giơ tay lên muốn chạm vào bả vai Lăng Húc, Lăng Húc né tránh.

Lăng Dịch nhìn tay mình, chậm rãi rũ xuống, nói: “Em về trước đi."

Nói xong anh bước đi, Lăng Húc ở phía sau đuổi theo hai bước, không biết có nên gọi anh hay không, cuối cùng vẫn không đuổi theo.

Buổi tối Lăng Dịch lại đi tìm Phan Văn Thiệu uống rượu.

Một là bởi vì chuyện Lăng Húc, hai là trạng huống của ba làm anh cảm thấy khó chịu, áp lực quá lớn, anh yêu cầu một con đường làm cho mình thả lỏng một chút, luôn tốt hơn về nhà đối mặt với Lăng Húc.

Phan Văn Thiệu là một người thích xem náo nhiệt, y nói với Lăng Dịch: “Khó chịu như vậy, tìm người cùng cậu, thế nào?"

Lăng Dịch lãnh đạm ném cho y một chữ: “Lăn." Bây giờ anh làm sao có tâm tình này.

Phan Văn Thiệu nói tiếp: “Nào có si tình như vậy? Nếu là tôi, không thích coi như xong, trời đất nơi nào không có cỏ cậu nói đúng không?"

Lúc này một chữ Lăng Dịch cũng không trả lời y.

Sau này Lăng Dịch uống nhiều quá, là Phan Văn Thiệu tìm lái xe đưa anh trở về.

Còn chưa tới nhà, Phan Văn Thiệu lấy di động trong túi áo Lăng Dịch, tìm được số của Lăng Húc gọi qua cho cậu.

Lăng Húc tiếp điện thoại thực anh, có chút khẩn trương hô: “Anh?"

Phan Văn Thiệu nói: “Không phải anh của cậu, anh cậu uống ngốc rồi, nhanh xuống đón cậu ta."

Ngắt điện thoại, Lăng Húc vội vội vàng vàng xuống lầu đi đến cửa khu, chờ hai phút mới nhìn thấy xe chở Lăng Dịch lại đây. Bạn đang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Hoàng Tuệ Mẫn 2 năm trước
Xin hỏi ạ. Tác giả có thể cho tui chuyển ver chuyện được không ạ

Truyện cùng thể loại