Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?
Chương 187: Người phụ nữ của tổng tài
Nhận thấy sự đồng ý của Khánh Tường, Kiến Hoa khẽ cười, nụ cười đẹp như ánh nắng mùa xuân, anh chàng gật đầu nhìn cô rồi nói.
- Không bận, chúng ta đi hướng này.
Đi được vài bước, Kiến Hoa tò mò lên tiếng hỏi Khánh Tường, trước giờ anh ta chưa thấy cô gái này xuất hiện ở đây, không lẽ là nhân viên mới? Nhưng nhân viên mới tìm tới phòng chủ tịch để làm gì?
- Cô có quen với Minh tổng sao?
- Ừ, chúng tôi là bạn, hôm nay anh ấy dẫn tôi tới công ty tham quan, nhưng do không để ý nên đã để lạc anh ấy rồi.
Ngoài miệng thốt ra chữ bạn chứ trong lòng Khánh Tường đã không còn khái niệm này đối với mối quan hệ giữa cô và Minh Hào rồi.
Bạn? Bạn chung nhà kiêm chung giường nghe còn hợp lí hơn đấy
- Cô tên là gì?
- Khánh Tường.
Cuộc nói chuyện sôi nổi giữa hai người bỗng nhiên bị gián đoạn bởi một nhân vật hết sức quen thuộc, anh chàng chạy nhanh về phía Khánh Tường với tâm trạng phấn khích cực kì.
Hoàn Kim thở hổn hển chạy tới chỗ Khánh Tường, trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Anh chàng nhanh nhảu nói.
- Bà... à Khánh Tường, cô đi đâu nãy giờ vậy? Làm tôi thiếu điều muốn lật tung cả công ty lên để kiếm cô mất.
Vốn dĩ tính gọi là bà chủ, nhưng thư kí Kim chợt nhận ra có sự xuất hiện của một người không nên xuất hiện nên hai chữ " bà chủ " không dám thốt ra trước mặt anh ta.
- Tôi đi lạc, may mà có người này dẫn tôi tới đây, nhưng mà đây là phòng làm việc của Minh Hào ư?
- Không phải, là căn phòng ở cuối dãy cơ. Đi theo tôi nào.
Mặc kệ Kiến Hoa còn đang ngơ ngác đứng ở phía sau, Hoàn Kim nhanh chóng cầm tay kéo Khánh Tường rời đi khiến cho cô khá bất ngờ nhưng lại không thể nói được gì cả.
Người đàn ông này là ai mà lại khiến cho Hoàn Kim phải dè chừng như vậy? Nhìn tướng mạo của anh ta cũng không tồi cho lắm.
Kiến Hoa không nói gì cả, anh ta cúi gằm mặt xuống đất, mái tóc lãng tử rũ xuống che đi đôi mắt tràn đầy ý cười, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên.
Hừ! Cô gái này có thân phận gì mà ngay cả một người thư kí cao ngạo như Hoàn Kim phải sốt sắng đi tìm như vậy? Thú vị rồi đây.
Hoàn Kim mau chóng dẫn cô về phòng làm việc của Minh Hào, vừa đi anh ta vừa càm ràm bên tai khiến cho Khánh Tường phát bực, anh ta nói.
- Cô đó, là bà chủ mà sao cứ chạy lung tung như thế? Nếu lỡ bị người khác lừa đi mất thì sao?
- Hoàn Kim, anh cho rằng tôi dễ dụ như thế sao?
- Không dễ dụ thì làm sao tôi mang cô về nhà ông chủ một cách dễ dàng như vậy?
Thư kí Kim đang nhắc tới cái hôm cô tới nhà mẹ Trung Hiếu phân rõ trắng đen rồi bị người ta đánh cho đấy. Chỉ cần một hành động nhỏ đã có thể dẫn dụ thỏ vào hang sói rồi.
- Là do tôi tình nguyện, chứ anh nghĩ với cái thân thể ốm nhom ốm nhách này của anh thì có thể dễ dàng dụ tôi sao? Ít nhất cũng phải body rắn chắc và đẹp trai như Minh Hào thì may ra bà đây còn chấp nhận được.
- Cô chê tôi xấu sao? Xin lỗi à với cái khuôn mặt này thì đã khiến cho bao em gái xinh đẹp ở công ty đổ gục rồi.
Hoàn Kim tức giận khi nhan sắc của mình lại bị một cô gái sỉ nhục. Này này, nói cho mà nghe nhé, anh mặc vest trang trọng thì nhìn gầy vậy thôi chứ cởi áo ra thì múi nào ra múi nấy nhé, cơ bắp cũng cuồn cuộn chứ không phải dạng cơ bụng phẳng lì hay sáu múi dồn một đâu à.
- Nói mà không biết ngượng miệng? Nếu anh tuyệt vời như thế thì sao bây giờ vẫn chưa có người yêu? Hay đừng nói với tôi là nữ nhân không phải gu của anh nha.
- Khánh Tường... cô... cô quá đáng lắm rồi. Cô ngồi đây chờ chủ tịch về đi, tôi phải đi méc tội với anh ấy mới được.
Hoàn Kim ấn người Khánh Tường ngồi xuống ghế bành lớn của Minh Hào, nói trắng ra là đang ngồi trên bàn làm việc của anh đó, sau đó nhanh chóng đi vội ra ngoài, tức giận đóng sầm cửa lại.
- Có giỏi thì mách tội đi, tôi cũng sẽ nói rằng anh phá hoại cửa phòng chủ tịch, để xem anh ấy xử lí ai.
Khánh Tường lè lưỡi ra cười cợt Hoàn Kim. Cứ đi mách tội đi, xem coi anh ấy có dám xử tội của tôi hay không? Nếu anh ấy muốn tối nay ngủ ngoài sopha.
Cánh cửa to lớn mau chóng đóng sầm lại, cả thân hình to lớn của người đàn ông tựa vào đấy, Hoàn Kim khẽ cười rồi nói với người đang đứng trước mặt của mình.
- Chắc anh đã nghe được hết rồi nhỉ? Toàn bộ cuộc nói chuyện của tôi với cô ấy, nếu biết điều thì tránh xa Khánh Tường ra. Cô ấy là người phụ nữ của tổng tài.
- ------------------------
Minh có vài điều muốn hỏi các cậu, từ đầu tháng tới giờ các cậu bơ tớ rất nhiều, ngoại trừ vài người thân thiết với tớ từ lâu ra thì hoàn toàn các cậu không thèm cmt, like và bỏ phiếu cho tớ nữa. Tớ làm gì sai sao? Tại sao lại bị các cậu quăng bơ? Ngay cả khi tớ viết chương này thì số phiếu tớ muốn vẫn chưa đủ. Lần trước tớ xin 3k phiếu thì chưa đầy hai ngày đã dư dả, còn bây giờ tớ xin có vài trăm mà gần ba ngày rồi vẫn không đủ? Tớ biết các cậu bây giờ đang đọc chùa, phiếu và chìa khóa đều đổi để bỏ cho tác giả khác vì họ đang leo top. Minh cũng cần phải leo top vậy? Những độc giả lúc trước cmt và bỏ phiếu nhiệt tình cho Minh đều quay sang ủng hộ tác phẩm khác. Đây là quyền tự do của mỗi người nên tớ không thể cấm, nhưng khi tớ cầu phiếu thì các cậu bảo hết phiếu hết chìa trong khi đó lại sang tác phẩm khác cmt là bỏ 10 phiếu cho XXX rồi nha, bỏ 50 phiếu cho YYY rồi, bỏ 200 phiếu cho SSS rồi. Tớ có đọc, hầu như tác phẩm nào trên tớ tớ cũng đều đọc và đọc cả cmt. Minh biết tủi thân chứ các cậu? Nhiều khi tớ tự hỏi mình đã làm gì sai để các cậu bỏ đi như vậy.
Nếu bây giờ các cậu thích đọc chùa truyện của Minh thì ok Minh đồng ý, Minh không cầu phiếu nữa vì biết có cầu cũng chả ai cho:> toàn tự mình bỏ mà thôi, đã có ngày ngay cả 20 phiếu cũng không có:> Các cậu cứ việc dùng phiếu của mình mà bỏ cho tác phẩm khác đi. Minh không chạy top đề xuất nữa, Minh chạy top nguyên tác vậy. Nhưng Minh sẽ không ra đều đặn ở bộ này nữa, Minh sẽ tập trung cho bộ khác nhiều hơn. Vì các cậu đọc chùa cho nên ĐỪNG có ai cmt hối thúc Minh ra chương mới, một ngày ra 1 chương hay 2 chương thậm chí bão chương hay không ra chương cũng tùy vào cảm xúc lúc đó của Minh.
Cảm giác bị bỏ rơi không dễ chịu chút nào, các bạn bảo Minh tham Minh cũng chịu:> ừ thì Minh tham đó, nhưng nhận phiếu của các cậu Minh cũng phải vắt óc ra mà suy nghĩ làm sao để đăng chương dài và hay để xứng đáng cho những lá phiếu các cậu bỏ ra chứ đâu có ôm phiếu mà trốn đi đâu? Tác giả khác cần phiếu leo top thì chả lẽ Minh không cần sao?
Cảm ơn các bạn độc giả thân thiết đã theo bộ truyện từ khi mới có 30 - 40 chương tới bây giờ, sự quan tâm của các bạn đã giúp cho Minh trụ tới ngày hôm nay cũng cảm ơn những lá phiếu điểm danh mà các bạn tặng Minh mỗi ngày. Cảm ơn rất nhiều
- Không bận, chúng ta đi hướng này.
Đi được vài bước, Kiến Hoa tò mò lên tiếng hỏi Khánh Tường, trước giờ anh ta chưa thấy cô gái này xuất hiện ở đây, không lẽ là nhân viên mới? Nhưng nhân viên mới tìm tới phòng chủ tịch để làm gì?
- Cô có quen với Minh tổng sao?
- Ừ, chúng tôi là bạn, hôm nay anh ấy dẫn tôi tới công ty tham quan, nhưng do không để ý nên đã để lạc anh ấy rồi.
Ngoài miệng thốt ra chữ bạn chứ trong lòng Khánh Tường đã không còn khái niệm này đối với mối quan hệ giữa cô và Minh Hào rồi.
Bạn? Bạn chung nhà kiêm chung giường nghe còn hợp lí hơn đấy
- Cô tên là gì?
- Khánh Tường.
Cuộc nói chuyện sôi nổi giữa hai người bỗng nhiên bị gián đoạn bởi một nhân vật hết sức quen thuộc, anh chàng chạy nhanh về phía Khánh Tường với tâm trạng phấn khích cực kì.
Hoàn Kim thở hổn hển chạy tới chỗ Khánh Tường, trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Anh chàng nhanh nhảu nói.
- Bà... à Khánh Tường, cô đi đâu nãy giờ vậy? Làm tôi thiếu điều muốn lật tung cả công ty lên để kiếm cô mất.
Vốn dĩ tính gọi là bà chủ, nhưng thư kí Kim chợt nhận ra có sự xuất hiện của một người không nên xuất hiện nên hai chữ " bà chủ " không dám thốt ra trước mặt anh ta.
- Tôi đi lạc, may mà có người này dẫn tôi tới đây, nhưng mà đây là phòng làm việc của Minh Hào ư?
- Không phải, là căn phòng ở cuối dãy cơ. Đi theo tôi nào.
Mặc kệ Kiến Hoa còn đang ngơ ngác đứng ở phía sau, Hoàn Kim nhanh chóng cầm tay kéo Khánh Tường rời đi khiến cho cô khá bất ngờ nhưng lại không thể nói được gì cả.
Người đàn ông này là ai mà lại khiến cho Hoàn Kim phải dè chừng như vậy? Nhìn tướng mạo của anh ta cũng không tồi cho lắm.
Kiến Hoa không nói gì cả, anh ta cúi gằm mặt xuống đất, mái tóc lãng tử rũ xuống che đi đôi mắt tràn đầy ý cười, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên.
Hừ! Cô gái này có thân phận gì mà ngay cả một người thư kí cao ngạo như Hoàn Kim phải sốt sắng đi tìm như vậy? Thú vị rồi đây.
Hoàn Kim mau chóng dẫn cô về phòng làm việc của Minh Hào, vừa đi anh ta vừa càm ràm bên tai khiến cho Khánh Tường phát bực, anh ta nói.
- Cô đó, là bà chủ mà sao cứ chạy lung tung như thế? Nếu lỡ bị người khác lừa đi mất thì sao?
- Hoàn Kim, anh cho rằng tôi dễ dụ như thế sao?
- Không dễ dụ thì làm sao tôi mang cô về nhà ông chủ một cách dễ dàng như vậy?
Thư kí Kim đang nhắc tới cái hôm cô tới nhà mẹ Trung Hiếu phân rõ trắng đen rồi bị người ta đánh cho đấy. Chỉ cần một hành động nhỏ đã có thể dẫn dụ thỏ vào hang sói rồi.
- Là do tôi tình nguyện, chứ anh nghĩ với cái thân thể ốm nhom ốm nhách này của anh thì có thể dễ dàng dụ tôi sao? Ít nhất cũng phải body rắn chắc và đẹp trai như Minh Hào thì may ra bà đây còn chấp nhận được.
- Cô chê tôi xấu sao? Xin lỗi à với cái khuôn mặt này thì đã khiến cho bao em gái xinh đẹp ở công ty đổ gục rồi.
Hoàn Kim tức giận khi nhan sắc của mình lại bị một cô gái sỉ nhục. Này này, nói cho mà nghe nhé, anh mặc vest trang trọng thì nhìn gầy vậy thôi chứ cởi áo ra thì múi nào ra múi nấy nhé, cơ bắp cũng cuồn cuộn chứ không phải dạng cơ bụng phẳng lì hay sáu múi dồn một đâu à.
- Nói mà không biết ngượng miệng? Nếu anh tuyệt vời như thế thì sao bây giờ vẫn chưa có người yêu? Hay đừng nói với tôi là nữ nhân không phải gu của anh nha.
- Khánh Tường... cô... cô quá đáng lắm rồi. Cô ngồi đây chờ chủ tịch về đi, tôi phải đi méc tội với anh ấy mới được.
Hoàn Kim ấn người Khánh Tường ngồi xuống ghế bành lớn của Minh Hào, nói trắng ra là đang ngồi trên bàn làm việc của anh đó, sau đó nhanh chóng đi vội ra ngoài, tức giận đóng sầm cửa lại.
- Có giỏi thì mách tội đi, tôi cũng sẽ nói rằng anh phá hoại cửa phòng chủ tịch, để xem anh ấy xử lí ai.
Khánh Tường lè lưỡi ra cười cợt Hoàn Kim. Cứ đi mách tội đi, xem coi anh ấy có dám xử tội của tôi hay không? Nếu anh ấy muốn tối nay ngủ ngoài sopha.
Cánh cửa to lớn mau chóng đóng sầm lại, cả thân hình to lớn của người đàn ông tựa vào đấy, Hoàn Kim khẽ cười rồi nói với người đang đứng trước mặt của mình.
- Chắc anh đã nghe được hết rồi nhỉ? Toàn bộ cuộc nói chuyện của tôi với cô ấy, nếu biết điều thì tránh xa Khánh Tường ra. Cô ấy là người phụ nữ của tổng tài.
- ------------------------
Minh có vài điều muốn hỏi các cậu, từ đầu tháng tới giờ các cậu bơ tớ rất nhiều, ngoại trừ vài người thân thiết với tớ từ lâu ra thì hoàn toàn các cậu không thèm cmt, like và bỏ phiếu cho tớ nữa. Tớ làm gì sai sao? Tại sao lại bị các cậu quăng bơ? Ngay cả khi tớ viết chương này thì số phiếu tớ muốn vẫn chưa đủ. Lần trước tớ xin 3k phiếu thì chưa đầy hai ngày đã dư dả, còn bây giờ tớ xin có vài trăm mà gần ba ngày rồi vẫn không đủ? Tớ biết các cậu bây giờ đang đọc chùa, phiếu và chìa khóa đều đổi để bỏ cho tác giả khác vì họ đang leo top. Minh cũng cần phải leo top vậy? Những độc giả lúc trước cmt và bỏ phiếu nhiệt tình cho Minh đều quay sang ủng hộ tác phẩm khác. Đây là quyền tự do của mỗi người nên tớ không thể cấm, nhưng khi tớ cầu phiếu thì các cậu bảo hết phiếu hết chìa trong khi đó lại sang tác phẩm khác cmt là bỏ 10 phiếu cho XXX rồi nha, bỏ 50 phiếu cho YYY rồi, bỏ 200 phiếu cho SSS rồi. Tớ có đọc, hầu như tác phẩm nào trên tớ tớ cũng đều đọc và đọc cả cmt. Minh biết tủi thân chứ các cậu? Nhiều khi tớ tự hỏi mình đã làm gì sai để các cậu bỏ đi như vậy.
Nếu bây giờ các cậu thích đọc chùa truyện của Minh thì ok Minh đồng ý, Minh không cầu phiếu nữa vì biết có cầu cũng chả ai cho:> toàn tự mình bỏ mà thôi, đã có ngày ngay cả 20 phiếu cũng không có:> Các cậu cứ việc dùng phiếu của mình mà bỏ cho tác phẩm khác đi. Minh không chạy top đề xuất nữa, Minh chạy top nguyên tác vậy. Nhưng Minh sẽ không ra đều đặn ở bộ này nữa, Minh sẽ tập trung cho bộ khác nhiều hơn. Vì các cậu đọc chùa cho nên ĐỪNG có ai cmt hối thúc Minh ra chương mới, một ngày ra 1 chương hay 2 chương thậm chí bão chương hay không ra chương cũng tùy vào cảm xúc lúc đó của Minh.
Cảm giác bị bỏ rơi không dễ chịu chút nào, các bạn bảo Minh tham Minh cũng chịu:> ừ thì Minh tham đó, nhưng nhận phiếu của các cậu Minh cũng phải vắt óc ra mà suy nghĩ làm sao để đăng chương dài và hay để xứng đáng cho những lá phiếu các cậu bỏ ra chứ đâu có ôm phiếu mà trốn đi đâu? Tác giả khác cần phiếu leo top thì chả lẽ Minh không cần sao?
Cảm ơn các bạn độc giả thân thiết đã theo bộ truyện từ khi mới có 30 - 40 chương tới bây giờ, sự quan tâm của các bạn đã giúp cho Minh trụ tới ngày hôm nay cũng cảm ơn những lá phiếu điểm danh mà các bạn tặng Minh mỗi ngày. Cảm ơn rất nhiều
Tác giả :
Nhật Minh