Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
Chương 38: Phượng hoàng thành đôi
“Vô Uyên Vô Uyên……"
Thanh âm non nớt vang lên, nhẹ nhàng lại dễ nghe, Đoan Mộc Ngưng chớp chớp hàng lông mi dài, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hình ảnh đập vào mắt y không phải là hình ảnh trong thụ ốc trước khi y ngất,mà là đang ở trong một rặng mây đỏ xinh đẹp huyền ảo.
“Ngươi là ai…. Đây là làm sao?" Xoay người ngồi dậy, nhìn con chim trước mặt, Đoan Mộc Ngưng hỏi nhỏ.
Có lẽ cảm nhận được đối phương sẽ không làm hại mình, cũng có lẽ là do đối phương không làm cho y có cảm giác nguy hiểm, vì thế cho nên lá gan cũng lớn hơn một chút.
Mao sắc huyến lệ (màu lông sặc sỡ diễm lệ), con chim có sắc lông đỏ như lửa kia đương nhiên không thể trả lời, nghiêng đầu nhìn Đoan Mộc Ngưng.
“Chim này, ngươi là phượng hoàng đúng không?" Gương mặt xinh đẹp sáng lên, Đoan Mộc Ngưng cười thực sáng lạn: “Phụ hoàng của ta cũng là phượng hoàng nha, bất quá lông của phụ hoàng thiên về màu cam, cũng xinh đẹp lắm, phụ hoàng có nói qua Ngưng Nhi sau này cũng sẽ trở thành phượng hoàng…."
Tay nho nhỏ vươn tới, chăm chú nhìn phượng hoàng, phát giác ra con phượng hoàng này không có cự tuyệt, liền nhẹ nhàng sờ sờ lên.
“Đỏ đỏ, phượng hoàng, ngươi giống Vô Uyên nga, hắn rất thích mặt đồ đỏ, tóc cũng đỏ….. Đỏ đỏ….. Mắt… Mắt…." Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đỏ như lửa kia, tâm Đoan Mộc Ngưng chợt rung lên một cái, cái miệng không tự giác phun ra: “Vô Uyên….."
Thanh âm mềm mại làm cho người ta cảm thấy thương tiếc, thiên hạ nho nhỏ kia làm cho người ta không tự chủ được mà muốn sủng nịch y, yêu thương y.
Nghe được tiếng gọi khẽ kia, phượng hoàng cúi đầu xuống cọ cọ lên hai cái má nộn nộn của Đoan Mộc Ngưng.
Tuy phượng hoàng không hề nói ra một chữ nào, nhưng cái cọ xát ôn nhu kia đã khiến cho Đoan Mộc Ngưng vui vẻ mà lộ ra cái mỉm cười ngọt ngào.
“Vô Uyên…. Vô Uyên, nguyên lai Vô Uyên giống Ngưng Nhi nha, đều là phượng hoàng." Vui vẻ cười, Đoan Mộc Ngưng vươn tay ôm lấy cổ phượng hoàng.
Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng vui vẻ ôm cổ phượng hoàng, phượng hoàng đột nhiên cúi đầu, cái mỏ dài dài ngậm lấy quần áo nhấc y lên.
“A?"
Còn chưa có kịp phản ứng, Đoan Mộc Ngưng đã bị nhấc ngồi lên trên lưng phượng hoàng.
“Làm gì vậy?" Đưa cái tay nhỏ bé ôm lấy phượng hoàng, Đoan Mộc Ngưng chớp chớp mắt.
Phượng hoàng lửa không đáp lại y, nhẹ nhàng tung cánh bay lên.
“Oa….." Ôm lấy phượng hoàng đang bay lượn trên không, gương mặt xinh đẹp của Đoan Mộc Ngưng hiện lên nụ cười sáng rực: “Vô Uyên thật là lợi hại."
Một trận bạch quang không biết từ đâu chợt lóe lên sáng chói, nháy mắt, hình ảnh đã biến mất.
Không còn mộng huyễn, không có phượng hoàng…..
Lông mi dài nhẹ nhàng chớp vài cái, Đoan Mộc Ngưng chậm rãi thanh tỉnh, mũi của y vẫn còn cảm nhận được hơi thở trong trẻo như lạnh lùng đặc hữu của Phong Vô Uyên.
Nằm mơ?
Đôi mắt đen láy hơi hơi mở ra, ngay lập tức đã cùng với một đôi mắt đỏ như lửa đầy vẻ sủng nịch đối nhau.
“Vô Uyên…." Hơi hơi sửng sốt, ánh mắt dao động một lát, rồi dừng ở tuấn nhan đang gần trong gang tấc, lại nhìn đến đồ đằng phượng hoàng bay cao trên gương mặt Phong Vô Uyên, hơi kinh hãi: “Mặt của ngươi làm sao vậy, đã phát sinh chuyện gì?"
Bé xoay người ngồi dậy, đưa tay xoa xoa ấn ấn lên đồ đằng chiếm hết cả nửa mặt, thanh âm nhu nhu mang theo vẻ lo lắng.
“Ta không sao." Thấy bộ dáng lo lắng của vật nhỏ, Phong Vô Uyên thản nhiên cười, đưa tay kéo lấy thân hình nho nhỏ kia tới gần, hôn lên đôi môi mọng nước: “Vừa mới không phải thực vui vẻ sao."
“A?" Câu hỏi nhạt kia khiến Đoan Mộc Ngưng sửng sốt, “Mộng…. Vô Uyên biết giấc mơ đó sao?"
Nói cách khác phượng hoàng lửa kia chính là Vô Uyên, y còn tưởng rằng mình đang là nằm mơ.
“Vật nhỏ, sử dụng linh thức chế tạo ra không gian, ngươi nói ta làm sao lại không biết." Đôi môi vẫn còn dán dính lên đôi môi đỏ mọng mềm ngọt kia.
“Linh thức…. Kia…. Vậy Vô Uyên cũng là phượng hoàng?"
“Là phượng không phải hoàng." Ngón tay thon dài nhấc lên, cuộn lấy một nhúm tóc mềm của Đoan Mộc Ngưng: “Ngưng Nhi, ta không thể chờ ngươi trưởng thành được nữa rồi."
“A?" Lời nói đầy vẻ thâm trầm kia khiến Đoan Mộc Ngưng cảm thấy khó hiểu: “Vô Uyên, ta không hiểu ngươi đang nói gì nha."
“Ngưng Nhi không cần biết, ngươi chỉ cần biết, ngươi là của ta là được, vì giúp cho Tinh Linh tộc lần này, ta bất đắc dĩ phải sử dụng sức mạnh đã bị phong ấn từ lâu." Ôm đứa nhỏ vào lòng, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng nói tiếp: “Đơn giản chỉ là vì đã hứa với Ngưng Nhi, bởi vì Ngưng Nhi không muốn ta bị thương….. Cho nên Ngưng Nhi phải chịu trách nhiệm."
“Chịu trách nhiệm? Trách nhiệm gì?" Cảm thấy Phong Vô Uyên có chút khác so với ngày thường, Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt thành một đoàn.
“Ngưng Nhi có nói qua, phụ hoàng của ngươi cũng là phượng hoàng, vậy phụ hoàng của Ngưng Nhi cũng có thể đã từng nói qua, phượng hoàng là thần thú rất chung tình, nếu không thương thì thôi, một khi đã yêu thì có chết cũng không màng." Nhè nhẹ vỗ về cái má nộn nộn.
“Ân." Về chuyện phượng hoàng này, phụ hoàng y cũng đã có nói qua cho y biết.
“Ta nhận định chính là Ngưng Nhi." Hôn bé một hơi, Phong Vô Uyên xoay người rời giường.
Ai…… Phong ấn đã bao nhiêu năm rồi, tựa hồ đã hơn một vạn năm đi, nguyên còn tưởng rằng phải đợi đến thời điểm kia mới có thể giải trừ phong ấn, không ngờ……
Ngơ ngác nằm ở trên giường, Đoan Mộc Ngưng cố nhai đi nhai lại câu cuối cùng Phong Vô Uyên nói với y: Ta nhận định chính là Ngưng Nhi.
Này…… Này rốt cuộc là cái gì tình huống?
……
“Phượng Quân, mặt ngài….."
Ngày hôm qua bị phượng lực trên người Đoan Mộc Ngưng đánh ngất, Điện Vũ đương nhiên là không hề biết Phượng Quân của y trở về lúc nào.
Chỉ biết là bởi vì có Phượng Quân của bọn họ, nguy cơ lớn nhất của Rừng Tinh Linh có thể nói là đã hoàn toàn được giải trừ, chỉ còn lại một phiền toái khác chính là con đê mà ma quỷ đằng sinh trưởng trên đó, sau khi ma quỷ đằng bị diệt, đê hỏng mất, hiện tại Rừng Tinh Linh lại tiếp tục bị nước tràn vào.
Sáng sớm hôm nay, Điện Vũ vì Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng chuẩn bị đồ ăn sáng, nào biết mới vừa vào cửa, Phượng Quân mới qua một đêm không gặp trên mặt đã có hơn một cái phượng hoàng đồ đằng, tình huống này thực làm cho hắn chấn động.
“Không có gì, sẽ biến mất." Bưng ly trà uống một hơi nhuận cổ, Phong Vô Uyên không thèm để ý.
“Vâng, kia…. Phượng Quân thỉnh dùng bữa, Tinh Linh tộc tộc trưởng truyền lời, phương án giải quyết nước ngập Rừng Tinh Linh, đợi Phượng Quân nghỉ ngơi xong rồi mới thương nghị." Điện Vũ nói.
“Được, không có việc gì liền lui ra đi." Phất tay, Phong Vô Uyên xoay người bước vào bên trong trướng màn.
Chuyện tình lần này tựa hồ có hơi kích thích, nhóc con kia cư nhiên kia vẫn còn thất thần lâu đến như vậy.
Kéo màn lên, Phong Vô Uyên ngồi xuống mép giường, nhìn đứa nhỏ vẫn còn ngơ ngác ngồi ở trên giường bày ra bộ dáng ngốc ngốc thất thần, khóe miệng gợi lên một tia cười nhợt nhạt.
“Vật nhỏ, hồi thần a, ăn sáng thôi."
“Vô Uyên!!!" Đồng âm non nớt đột nhiên đề cao lên, khiến Phong Vô Uyên bị dọa hoảng.
Ngay cả Điện Vũ vừa mới bước ra ngoài thiếu chút nữa đã sợ tới té úp sấp.
Tiểu công tử làm sao vậy?
“Nhóc con, không cần khoa trương như vậy chứ." Khóe miệng lộ ý cười sâu sắc, đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Đoan Mộc Ngưng.
“Lời nói kia ngươi là nói thật?" Nhảy dựng lên một cái, thiên hạ nho nhỏ liền giống như lợi thụ hùng dán dính lên lưng Phong Vô Uyên.
“Đương nhiên, ta đã nói dối ngươi bao giờ chưa?" Mặt nhăn mày nhíu, sự hoài nghi của vật nhỏ khiến hắn không hài lòng.
Thực phải trói lại đánh vào mông vài cái mới được.
“Như vậy như vậy…. Cái kia cái kia…." Đồng âm non nớt lần đầu tiên xuất hiện vẻ bối rối, không nói nổi một câu cho ra hồn, hiển nhiên là bị kinh hách không nhỏ.
“Ta nói rồi đó."
Đưa tay vói vào trong áo mình, Phong Vô Uyên lấy ra một đôi nhẫn đeo ở trên cổ, tháo dây ra, đặt một chiếc vào tay Đoan Mộc Ngưng.
“Cái này về sau chính là của Ngưng Nhi."
“Đây là cái gì?" Chiếc nhẫn trong tay không giống ngọc cũng không giống như thủy tinh, Đoan Mộc Ngưng chưa từng gặp qua loại vật chất này.
Nhẫn? Vô Uyên cư nhiên tặng nhẫn cho y….
“Chiếc nhẫn này tên là Phượng hoàng song phi, trong cả thiên hạ này chỉ có một đôi, nếu ta có một chiếc, vậy chiếc còn lại chỉ có thể là của Ngưng Nhi." Khuôn mặt tuấn tú áp sát vào: “Ta sẽ chờ cho tới lúc Ngưng Nhi đeo vừa chiếc nhẫn."
Hơi thở ấm áp phả lên mặt, Đoan Mộc Ngưng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như lửa cực kỳ chăm chú nhìn y, tim đập loạn xạ.
Thanh âm non nớt vang lên, nhẹ nhàng lại dễ nghe, Đoan Mộc Ngưng chớp chớp hàng lông mi dài, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hình ảnh đập vào mắt y không phải là hình ảnh trong thụ ốc trước khi y ngất,mà là đang ở trong một rặng mây đỏ xinh đẹp huyền ảo.
“Ngươi là ai…. Đây là làm sao?" Xoay người ngồi dậy, nhìn con chim trước mặt, Đoan Mộc Ngưng hỏi nhỏ.
Có lẽ cảm nhận được đối phương sẽ không làm hại mình, cũng có lẽ là do đối phương không làm cho y có cảm giác nguy hiểm, vì thế cho nên lá gan cũng lớn hơn một chút.
Mao sắc huyến lệ (màu lông sặc sỡ diễm lệ), con chim có sắc lông đỏ như lửa kia đương nhiên không thể trả lời, nghiêng đầu nhìn Đoan Mộc Ngưng.
“Chim này, ngươi là phượng hoàng đúng không?" Gương mặt xinh đẹp sáng lên, Đoan Mộc Ngưng cười thực sáng lạn: “Phụ hoàng của ta cũng là phượng hoàng nha, bất quá lông của phụ hoàng thiên về màu cam, cũng xinh đẹp lắm, phụ hoàng có nói qua Ngưng Nhi sau này cũng sẽ trở thành phượng hoàng…."
Tay nho nhỏ vươn tới, chăm chú nhìn phượng hoàng, phát giác ra con phượng hoàng này không có cự tuyệt, liền nhẹ nhàng sờ sờ lên.
“Đỏ đỏ, phượng hoàng, ngươi giống Vô Uyên nga, hắn rất thích mặt đồ đỏ, tóc cũng đỏ….. Đỏ đỏ….. Mắt… Mắt…." Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đỏ như lửa kia, tâm Đoan Mộc Ngưng chợt rung lên một cái, cái miệng không tự giác phun ra: “Vô Uyên….."
Thanh âm mềm mại làm cho người ta cảm thấy thương tiếc, thiên hạ nho nhỏ kia làm cho người ta không tự chủ được mà muốn sủng nịch y, yêu thương y.
Nghe được tiếng gọi khẽ kia, phượng hoàng cúi đầu xuống cọ cọ lên hai cái má nộn nộn của Đoan Mộc Ngưng.
Tuy phượng hoàng không hề nói ra một chữ nào, nhưng cái cọ xát ôn nhu kia đã khiến cho Đoan Mộc Ngưng vui vẻ mà lộ ra cái mỉm cười ngọt ngào.
“Vô Uyên…. Vô Uyên, nguyên lai Vô Uyên giống Ngưng Nhi nha, đều là phượng hoàng." Vui vẻ cười, Đoan Mộc Ngưng vươn tay ôm lấy cổ phượng hoàng.
Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng vui vẻ ôm cổ phượng hoàng, phượng hoàng đột nhiên cúi đầu, cái mỏ dài dài ngậm lấy quần áo nhấc y lên.
“A?"
Còn chưa có kịp phản ứng, Đoan Mộc Ngưng đã bị nhấc ngồi lên trên lưng phượng hoàng.
“Làm gì vậy?" Đưa cái tay nhỏ bé ôm lấy phượng hoàng, Đoan Mộc Ngưng chớp chớp mắt.
Phượng hoàng lửa không đáp lại y, nhẹ nhàng tung cánh bay lên.
“Oa….." Ôm lấy phượng hoàng đang bay lượn trên không, gương mặt xinh đẹp của Đoan Mộc Ngưng hiện lên nụ cười sáng rực: “Vô Uyên thật là lợi hại."
Một trận bạch quang không biết từ đâu chợt lóe lên sáng chói, nháy mắt, hình ảnh đã biến mất.
Không còn mộng huyễn, không có phượng hoàng…..
Lông mi dài nhẹ nhàng chớp vài cái, Đoan Mộc Ngưng chậm rãi thanh tỉnh, mũi của y vẫn còn cảm nhận được hơi thở trong trẻo như lạnh lùng đặc hữu của Phong Vô Uyên.
Nằm mơ?
Đôi mắt đen láy hơi hơi mở ra, ngay lập tức đã cùng với một đôi mắt đỏ như lửa đầy vẻ sủng nịch đối nhau.
“Vô Uyên…." Hơi hơi sửng sốt, ánh mắt dao động một lát, rồi dừng ở tuấn nhan đang gần trong gang tấc, lại nhìn đến đồ đằng phượng hoàng bay cao trên gương mặt Phong Vô Uyên, hơi kinh hãi: “Mặt của ngươi làm sao vậy, đã phát sinh chuyện gì?"
Bé xoay người ngồi dậy, đưa tay xoa xoa ấn ấn lên đồ đằng chiếm hết cả nửa mặt, thanh âm nhu nhu mang theo vẻ lo lắng.
“Ta không sao." Thấy bộ dáng lo lắng của vật nhỏ, Phong Vô Uyên thản nhiên cười, đưa tay kéo lấy thân hình nho nhỏ kia tới gần, hôn lên đôi môi mọng nước: “Vừa mới không phải thực vui vẻ sao."
“A?" Câu hỏi nhạt kia khiến Đoan Mộc Ngưng sửng sốt, “Mộng…. Vô Uyên biết giấc mơ đó sao?"
Nói cách khác phượng hoàng lửa kia chính là Vô Uyên, y còn tưởng rằng mình đang là nằm mơ.
“Vật nhỏ, sử dụng linh thức chế tạo ra không gian, ngươi nói ta làm sao lại không biết." Đôi môi vẫn còn dán dính lên đôi môi đỏ mọng mềm ngọt kia.
“Linh thức…. Kia…. Vậy Vô Uyên cũng là phượng hoàng?"
“Là phượng không phải hoàng." Ngón tay thon dài nhấc lên, cuộn lấy một nhúm tóc mềm của Đoan Mộc Ngưng: “Ngưng Nhi, ta không thể chờ ngươi trưởng thành được nữa rồi."
“A?" Lời nói đầy vẻ thâm trầm kia khiến Đoan Mộc Ngưng cảm thấy khó hiểu: “Vô Uyên, ta không hiểu ngươi đang nói gì nha."
“Ngưng Nhi không cần biết, ngươi chỉ cần biết, ngươi là của ta là được, vì giúp cho Tinh Linh tộc lần này, ta bất đắc dĩ phải sử dụng sức mạnh đã bị phong ấn từ lâu." Ôm đứa nhỏ vào lòng, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng nói tiếp: “Đơn giản chỉ là vì đã hứa với Ngưng Nhi, bởi vì Ngưng Nhi không muốn ta bị thương….. Cho nên Ngưng Nhi phải chịu trách nhiệm."
“Chịu trách nhiệm? Trách nhiệm gì?" Cảm thấy Phong Vô Uyên có chút khác so với ngày thường, Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt thành một đoàn.
“Ngưng Nhi có nói qua, phụ hoàng của ngươi cũng là phượng hoàng, vậy phụ hoàng của Ngưng Nhi cũng có thể đã từng nói qua, phượng hoàng là thần thú rất chung tình, nếu không thương thì thôi, một khi đã yêu thì có chết cũng không màng." Nhè nhẹ vỗ về cái má nộn nộn.
“Ân." Về chuyện phượng hoàng này, phụ hoàng y cũng đã có nói qua cho y biết.
“Ta nhận định chính là Ngưng Nhi." Hôn bé một hơi, Phong Vô Uyên xoay người rời giường.
Ai…… Phong ấn đã bao nhiêu năm rồi, tựa hồ đã hơn một vạn năm đi, nguyên còn tưởng rằng phải đợi đến thời điểm kia mới có thể giải trừ phong ấn, không ngờ……
Ngơ ngác nằm ở trên giường, Đoan Mộc Ngưng cố nhai đi nhai lại câu cuối cùng Phong Vô Uyên nói với y: Ta nhận định chính là Ngưng Nhi.
Này…… Này rốt cuộc là cái gì tình huống?
……
“Phượng Quân, mặt ngài….."
Ngày hôm qua bị phượng lực trên người Đoan Mộc Ngưng đánh ngất, Điện Vũ đương nhiên là không hề biết Phượng Quân của y trở về lúc nào.
Chỉ biết là bởi vì có Phượng Quân của bọn họ, nguy cơ lớn nhất của Rừng Tinh Linh có thể nói là đã hoàn toàn được giải trừ, chỉ còn lại một phiền toái khác chính là con đê mà ma quỷ đằng sinh trưởng trên đó, sau khi ma quỷ đằng bị diệt, đê hỏng mất, hiện tại Rừng Tinh Linh lại tiếp tục bị nước tràn vào.
Sáng sớm hôm nay, Điện Vũ vì Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng chuẩn bị đồ ăn sáng, nào biết mới vừa vào cửa, Phượng Quân mới qua một đêm không gặp trên mặt đã có hơn một cái phượng hoàng đồ đằng, tình huống này thực làm cho hắn chấn động.
“Không có gì, sẽ biến mất." Bưng ly trà uống một hơi nhuận cổ, Phong Vô Uyên không thèm để ý.
“Vâng, kia…. Phượng Quân thỉnh dùng bữa, Tinh Linh tộc tộc trưởng truyền lời, phương án giải quyết nước ngập Rừng Tinh Linh, đợi Phượng Quân nghỉ ngơi xong rồi mới thương nghị." Điện Vũ nói.
“Được, không có việc gì liền lui ra đi." Phất tay, Phong Vô Uyên xoay người bước vào bên trong trướng màn.
Chuyện tình lần này tựa hồ có hơi kích thích, nhóc con kia cư nhiên kia vẫn còn thất thần lâu đến như vậy.
Kéo màn lên, Phong Vô Uyên ngồi xuống mép giường, nhìn đứa nhỏ vẫn còn ngơ ngác ngồi ở trên giường bày ra bộ dáng ngốc ngốc thất thần, khóe miệng gợi lên một tia cười nhợt nhạt.
“Vật nhỏ, hồi thần a, ăn sáng thôi."
“Vô Uyên!!!" Đồng âm non nớt đột nhiên đề cao lên, khiến Phong Vô Uyên bị dọa hoảng.
Ngay cả Điện Vũ vừa mới bước ra ngoài thiếu chút nữa đã sợ tới té úp sấp.
Tiểu công tử làm sao vậy?
“Nhóc con, không cần khoa trương như vậy chứ." Khóe miệng lộ ý cười sâu sắc, đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Đoan Mộc Ngưng.
“Lời nói kia ngươi là nói thật?" Nhảy dựng lên một cái, thiên hạ nho nhỏ liền giống như lợi thụ hùng dán dính lên lưng Phong Vô Uyên.
“Đương nhiên, ta đã nói dối ngươi bao giờ chưa?" Mặt nhăn mày nhíu, sự hoài nghi của vật nhỏ khiến hắn không hài lòng.
Thực phải trói lại đánh vào mông vài cái mới được.
“Như vậy như vậy…. Cái kia cái kia…." Đồng âm non nớt lần đầu tiên xuất hiện vẻ bối rối, không nói nổi một câu cho ra hồn, hiển nhiên là bị kinh hách không nhỏ.
“Ta nói rồi đó."
Đưa tay vói vào trong áo mình, Phong Vô Uyên lấy ra một đôi nhẫn đeo ở trên cổ, tháo dây ra, đặt một chiếc vào tay Đoan Mộc Ngưng.
“Cái này về sau chính là của Ngưng Nhi."
“Đây là cái gì?" Chiếc nhẫn trong tay không giống ngọc cũng không giống như thủy tinh, Đoan Mộc Ngưng chưa từng gặp qua loại vật chất này.
Nhẫn? Vô Uyên cư nhiên tặng nhẫn cho y….
“Chiếc nhẫn này tên là Phượng hoàng song phi, trong cả thiên hạ này chỉ có một đôi, nếu ta có một chiếc, vậy chiếc còn lại chỉ có thể là của Ngưng Nhi." Khuôn mặt tuấn tú áp sát vào: “Ta sẽ chờ cho tới lúc Ngưng Nhi đeo vừa chiếc nhẫn."
Hơi thở ấm áp phả lên mặt, Đoan Mộc Ngưng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như lửa cực kỳ chăm chú nhìn y, tim đập loạn xạ.
Tác giả :
Tịch Ngư