Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Chương 46
CHƯƠNG 46
“Các người đã quyết định xong tất cả việc hợp tác, nhưng mà không có tiền vốn, các người mua lại quyền sử dụng đất, nhưng không cách nào khơi thông đường, lấy được quyền xây dựng." Sắc mặt Khúc Diên Nghị trở nên khó coi hơn nữa, ngay cả Khúc Kiều và Thẩm Thanh Chiêu cũng nhăn hết cả mày lại.
Nhưng mà Khúc Chấn Sơ vẫn chưa dừng lại.
“Các người muốn để tôi khơi thông con đường bên trên, lại bỏ vốn, nhưng mà không muốn để tôi nhúng tay."
Thẩm Thanh Chiêu không vừa lòng nói: “Chấn Sơ , sao con có thể nói như vậy? Không cần làm gì không phải tốt sao? Đến lúc đó chờ khi xây dựng thành công rồi, con có thể trực tiếp thu lợi nhuận." “Trực tiếp thu lợi nhuận?"
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng cười một tiếng.
Bọn họ thật sự coi bản thân anh ngu ngốc sao?
“Làm sao tôi biết được, tôi thu được lợi nhuận, có phải là đúng số tiền mà tôi nên được hay không? Làm sao tôi biết số tiền tôi bỏ ra, có phải đúng với số vốn thực tế không?
Lời này nỏi thẳng ra như vậy, cũng như nói Khúc Diên Nghị có thể sẽ giở trò trong đó.
Cuối cùng Khúc Kiều không nhịn được mở miệng.
“Chấn Sơ , đều là người một nhà, làm sao Diên Nghị có thể sẽ lừa con?"
“À, người một nhà?"
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng cười một tiếng, nhưng lại không tiếp tục nói nữa.
Nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ ý của anh, ai cũng không dám lên tiếng.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả không khí cũng muốn đóng băng lại.
Một tiếng ‘cạch’ vang lên.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Trên mặt An Diệc Diệp đỏ rực, hai mắt phủ đầy sương mù, đang tranh cướp cái ly thủy tinh trong tay Khúc Chấn Sơ .
Không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, một lần nữa Khúc Chấn Sơ lại lấy cái ly trong tay cô ra, đặt lên bàn.
“Vợ tôi có chút không thoải mái, tôi đưa cô ấy về trước."
Nói xong, anh kéo An Diệc Diệp đứng dậy.
“Bây giờ, trong tay M.I có mấy hạng mục, không người nào rảnh rỗi, chuyện hợp tác, các người tìm những người khác nhé." Nói xong, anh đưa An Diệc Diệp xoay người rời khỏi đó, đi thẳng về nhà họ Khúc .
Khúc Chấn Sơ vừa mới đi, Thẩm Thanh Chiêu đã đập một phát lên trên bàn!
“Nó có thái độ gì chứ? Không phải chỉ là một…"
“Im miệng!"
Khúc Kiều mạnh mẽ quát một tiếng.
Làm Thẩm Thanh Chiêu run rẩy, tròn mắt nhìn Khúc Kiều , giọng nói còn lớn hơn ban nãy!
“Dám làm, còn không dám để tôi nói? Tôi nói sai sao?"
Khúc Kiều đẩy đồ vật trước mặt ra, nặng nề đứng dậy.
“Tôi về nghỉ ngơi đây! Các người cứ ăn từ từ!"
Trong nhà ăn không ai dám nói chuyện, iên tĩnh đến mức đáng sợ.
Khúc Diên Nghị quét mắt nhìn qua, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng, rồi đột nhiên nở nụ cười.